Chương 57: Tai nạn
Ruby Joy
18/03/2020
Quán bar Lovers
Phương Thần nhìn thấy Âu Hoằng Phong đến liền mở miệng trêu chọc, móc méo:
"Ây do~ Không ngờ Âu tổng chúng ta lại có thời gian đến đây tôi cứ tưởng cậu đang bận rộn tiêu diệt tình địch của mình chứ?"
Âu Hoằng Phong ngồi xuống rót rượu uống một ngụm rồi mới đáp trả:
"Tình địch đúng là cần tiêu diệt nhưng cứ từ từ bởi vì tôi hoàn toàn tin tưởng Phương Hiểu."
Ở biệt thự, Từ Phương Hiểu mặc áo khoác đi ra ngoài cô đi đến cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn vặt đang đi đột nhiên cô đứng sựng lại khi nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình.
"Hân Hân!" Lữ Vũ Ni đang đứng đợi tài xế đến đón thì gặp cô bà ngay lập tức gọi.
Từ Phương Hiểu giở vờ như không nghe thấy cô quay người đi về Lữ Vũ Ni vội vàng chạy theo kéo cô lại:"Hân Hân! Mẹ muốn nói chuyện với con."
"Tôi và bà không có chuyện gì để nói cả." Từ Phương Hiểu hất nhẹ tay bà ra dáng vẻ xa cách, lạnh nhạt.
Từ Phương Hiểu bước nhanh qua đường cô không muốn gặp bà chỉ cần gặp là cô lại nhớ đến cảnh bà bỏ rơi mình. Băng qua đường cô giật mình khi nghe tiếng kèn xe vang inh ỏi, Lữ Vũ Ni hốt hoảng, kinh hãi hét lớn:"Hân Hân!"
Bà chạy nhanh đến đẩy cô ra chiếc xe liền tông thẳng vào bà khiến bà văng ra xa Từ Phương Hiểu chứng kiến cảnh tượng ấy cô gần như chết lặng đầu cô cảm thấy trống rỗng cả người run rẩy chạy đến đỡ Lữ Vũ Ni.
Cả người Lữ Vũ Ni toàn là máu loang ra khắp nơi, cô sợ hãi bật khóc:
"Mẹ! Tại sao mẹ lại làm vậy chứ? Mẹ!"
Được người xung quanh gọi xe cấp cứu Lữ Vũ Ni nhanh chóng được chuyển đến bệnh viện suốt dọc dường đi cả người cô vẫn còn run rẩy, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống:
"Mẹ! Xin mẹ đừng có xảy ra chuyện gì nếu không cả đời này con sẽ không bao giờ tha thứ cho mình được."
Đến bệnh viện, Lữ Vũ Ni được đưa vào phòng cấp cứu ở bên ngoài cô đi qua đi lại lo lắng không ngừng, đột nhiên cô lấy điện thoại ra hoảng loạn gọi cho Hạ Tử Quyên, đổ một hồi chuông Hạ Tử Quyên nghe máy:"Alo!"
"Chị Tử Quyên! Chị đến bệnh viện Ái Tâm ngay bây giờ có được không? Bây giờ em chỉ có thể trông cậy vào chị."
Hạ Tử Quyên đang nằm xem phim nghe giọng nói của cô Hạ Tử Quyên ngồi dậy nhíu mày hỏi:
"Đã có chuyện gì? Em hãy bình tĩnh nói cho chị nghe."
"Bây giờ em không thể nào bình tĩnh được chị đến ngay có được không? Em đang ở phòng cấp cứu." Bây giờ đầu óc của cô rất hoảng, cô không biết làm gì ngoại trừ gọi điện cầu cứu từ Hạ Tử Quyên.
"Được! Chị sẽ đến ngay." Hạ Tử Quyên cầm áo khoác bước nhanh lấy xe lái đi.
Mộ Khánh Dương, Mộ Tần, Đỗ Huệ Di cùng Vũ Quân Minh chạy đến bệnh viện khi nghe tin Lữ Vũ Ni gặp tai nạn. Từ Phương Hiểu nhìn thấy bọn họ chạy đến thì nấp sang một bên bây giờ cô làm sao có thể gặp họ được chứ? Cô cảm thấy tội lỗi không thể nào đối diện với họ được.
Hạ Tử Quyên chạy đến thấy cô đang đứng liền chạy đến hỏi:
"Phương Hiểu! Em bị làm sao vậy? Em bị thương chỗ nào sao?"
"Không! Em không sao cả. Chị Tử Quyên! Chị hãy mau cứu bà ấy đi người đang ở trong phòng cấp cứu bà ấy vì cứu em mà bị xe tông mạnh máu chảy ra rất nhiều. Chị nhất định phải cứu bà ấy đừng để bà ấy xảy ra chuyện gì."
"Được! Được! Chị sẽ cố gắng hết sức." Hạ Tử Quyên gật đầu thay đồ đi vào bên trong phòng cấp cứu.
Từ Phương Hiểu ngã khụy xuống bật khóc thấy Lữ Vũ Ni vì cô mà như thế tim của cô rất đau lúc đấy cô cảm giác như cả thế giới đều tối đen cô rất sợ sợ bà sẽ xảy ra chuyện gì?
Đỗ Huệ Di nhìn thấy cô ngồi khóc ở một góc thì bước đến ôm lấy cô Từ Phương Hiểu ôm lấy nức nở nói:
"Là lỗi của tôi! Tất cả đều là lỗi tại tôi nếu như lúc đó tôi không bỏ chạy thì bà ấy cũng không vì cứu tôi mà bị tai nạn. Tôi đáng chết lắm có đúng không?"
Đỗ Huệ Di vỗ về, trấn an:"Phu nhân sẽ không có chuyện gì đâu cô cũng không đáng chết đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi. Phu nhân là người tốt bà ấy nhất định sẽ không sao đâu."
Phương Thần nhìn thấy Âu Hoằng Phong đến liền mở miệng trêu chọc, móc méo:
"Ây do~ Không ngờ Âu tổng chúng ta lại có thời gian đến đây tôi cứ tưởng cậu đang bận rộn tiêu diệt tình địch của mình chứ?"
Âu Hoằng Phong ngồi xuống rót rượu uống một ngụm rồi mới đáp trả:
"Tình địch đúng là cần tiêu diệt nhưng cứ từ từ bởi vì tôi hoàn toàn tin tưởng Phương Hiểu."
Ở biệt thự, Từ Phương Hiểu mặc áo khoác đi ra ngoài cô đi đến cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn vặt đang đi đột nhiên cô đứng sựng lại khi nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình.
"Hân Hân!" Lữ Vũ Ni đang đứng đợi tài xế đến đón thì gặp cô bà ngay lập tức gọi.
Từ Phương Hiểu giở vờ như không nghe thấy cô quay người đi về Lữ Vũ Ni vội vàng chạy theo kéo cô lại:"Hân Hân! Mẹ muốn nói chuyện với con."
"Tôi và bà không có chuyện gì để nói cả." Từ Phương Hiểu hất nhẹ tay bà ra dáng vẻ xa cách, lạnh nhạt.
Từ Phương Hiểu bước nhanh qua đường cô không muốn gặp bà chỉ cần gặp là cô lại nhớ đến cảnh bà bỏ rơi mình. Băng qua đường cô giật mình khi nghe tiếng kèn xe vang inh ỏi, Lữ Vũ Ni hốt hoảng, kinh hãi hét lớn:"Hân Hân!"
Bà chạy nhanh đến đẩy cô ra chiếc xe liền tông thẳng vào bà khiến bà văng ra xa Từ Phương Hiểu chứng kiến cảnh tượng ấy cô gần như chết lặng đầu cô cảm thấy trống rỗng cả người run rẩy chạy đến đỡ Lữ Vũ Ni.
Cả người Lữ Vũ Ni toàn là máu loang ra khắp nơi, cô sợ hãi bật khóc:
"Mẹ! Tại sao mẹ lại làm vậy chứ? Mẹ!"
Được người xung quanh gọi xe cấp cứu Lữ Vũ Ni nhanh chóng được chuyển đến bệnh viện suốt dọc dường đi cả người cô vẫn còn run rẩy, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống:
"Mẹ! Xin mẹ đừng có xảy ra chuyện gì nếu không cả đời này con sẽ không bao giờ tha thứ cho mình được."
Đến bệnh viện, Lữ Vũ Ni được đưa vào phòng cấp cứu ở bên ngoài cô đi qua đi lại lo lắng không ngừng, đột nhiên cô lấy điện thoại ra hoảng loạn gọi cho Hạ Tử Quyên, đổ một hồi chuông Hạ Tử Quyên nghe máy:"Alo!"
"Chị Tử Quyên! Chị đến bệnh viện Ái Tâm ngay bây giờ có được không? Bây giờ em chỉ có thể trông cậy vào chị."
Hạ Tử Quyên đang nằm xem phim nghe giọng nói của cô Hạ Tử Quyên ngồi dậy nhíu mày hỏi:
"Đã có chuyện gì? Em hãy bình tĩnh nói cho chị nghe."
"Bây giờ em không thể nào bình tĩnh được chị đến ngay có được không? Em đang ở phòng cấp cứu." Bây giờ đầu óc của cô rất hoảng, cô không biết làm gì ngoại trừ gọi điện cầu cứu từ Hạ Tử Quyên.
"Được! Chị sẽ đến ngay." Hạ Tử Quyên cầm áo khoác bước nhanh lấy xe lái đi.
Mộ Khánh Dương, Mộ Tần, Đỗ Huệ Di cùng Vũ Quân Minh chạy đến bệnh viện khi nghe tin Lữ Vũ Ni gặp tai nạn. Từ Phương Hiểu nhìn thấy bọn họ chạy đến thì nấp sang một bên bây giờ cô làm sao có thể gặp họ được chứ? Cô cảm thấy tội lỗi không thể nào đối diện với họ được.
Hạ Tử Quyên chạy đến thấy cô đang đứng liền chạy đến hỏi:
"Phương Hiểu! Em bị làm sao vậy? Em bị thương chỗ nào sao?"
"Không! Em không sao cả. Chị Tử Quyên! Chị hãy mau cứu bà ấy đi người đang ở trong phòng cấp cứu bà ấy vì cứu em mà bị xe tông mạnh máu chảy ra rất nhiều. Chị nhất định phải cứu bà ấy đừng để bà ấy xảy ra chuyện gì."
"Được! Được! Chị sẽ cố gắng hết sức." Hạ Tử Quyên gật đầu thay đồ đi vào bên trong phòng cấp cứu.
Từ Phương Hiểu ngã khụy xuống bật khóc thấy Lữ Vũ Ni vì cô mà như thế tim của cô rất đau lúc đấy cô cảm giác như cả thế giới đều tối đen cô rất sợ sợ bà sẽ xảy ra chuyện gì?
Đỗ Huệ Di nhìn thấy cô ngồi khóc ở một góc thì bước đến ôm lấy cô Từ Phương Hiểu ôm lấy nức nở nói:
"Là lỗi của tôi! Tất cả đều là lỗi tại tôi nếu như lúc đó tôi không bỏ chạy thì bà ấy cũng không vì cứu tôi mà bị tai nạn. Tôi đáng chết lắm có đúng không?"
Đỗ Huệ Di vỗ về, trấn an:"Phu nhân sẽ không có chuyện gì đâu cô cũng không đáng chết đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi. Phu nhân là người tốt bà ấy nhất định sẽ không sao đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.