Chương 19
dieuanh_chip_99
04/06/2013
Nguyên Nhược im lặng đi sau Đình Phong, cả 2 chẳng ai nói với ai câu nào, không khí vô cùng ngột ngạt.
1 phút, im lặng…
2 phút, vẫn im lặng…
5 phút, chẳng ai nói câu nào…
10 phút, không ai hé nửa lời…
30 phút…
45 phút…
Rốt cuộc Nguyên Nhược cũng là người phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này, cô hỏi:
_ Anh yêu tôi? – dường như đây là câu khẳng định chứ không phải một câu hỏi.
_ Đúng, em cũng thế mà. Phải không? – nói đến đây anh quay người lại, ánh mắt lấp lánh, chẳng rõ có phải là do ánh nắng chiếu vào hay không.
Nguyên Nhược không trả lời, cô im lặng. Đình Phong cố giấu nét thất vọng tỏng đáy mắt, anh ôm chầm lấy cô, nói với cô nhưu nói với chính mình:
_ Anh biết, em ngại vì em là phe đối lập với bố anh, cũng là gia đình anh. Nhưng anh không quan tâm điều đó, nên em không cần phải lo! Anh không quan tâm thì sao em phải lo nghĩ chứ? Ước mơ của anh…chỉ là có được một gia đình êm ấm bên em mà thôi! Anh không quan tâm! Thực sự, không quan tâm!!!
Cô cảm thấy mình đã dao động, nhưng…cái chết của em trai cô, sự tủi nhục trong suốt mấy năm lại hiện lên làm cô bình tĩnh trở lại. Cô không được yếu lòng! Cái quan trọng là trả thù! Cô không thể cuốn anh vào vòng xoáy của thế giới tội lỗi nơi cô đang đứng, nơi mà anh không thể, không nên bước vào!
Cô đẩy anh ra, nhờ thế, mà đã trông thấy được sự dao động, sự lo lắng trong đáy mắt anh, rõ rang, đó không phải là do cô đẩy anh ra.
Một sự thất vọng không rõ nguyên do trào lên trong lòng cô…
Cô thở nhẹ ra một hơi, hít sâu rồi nói:
_ Nghe rõ đây Đình Phong! Tôi-không-yêu-anh!
Đình Phong ngơ ngác nhìn cô, rồi một mực lắc mạnh đầu, âm lượng tăng lên:
_ Nguyên Nhược! Đừng nghĩ là em lừa được tôi! Nếu không phải em yêu tôi thì vì sao em lại phải sợ để Lạc Đăng cho tôi biết sự thật về em? Vì sao em lại ngủ với tôi mà không nói nửa lời? Vì sao em lại đồng ý làm bạn gái Lạc Đăng mà lại quan hệ với tôi? Rõ rang là em-yêu-tôi!
Nhìn khuôn mặt không giấu được vẻ hoang mang, nỗi lo lắng của Đình Phong mà Nguyên Nhược thấy mình thật xấu xa, nhưng việc đã đến nước này, không thể quay đầu lại, nếu biết tình cảm của Đình Phong đối với cô lớn như vậy thì cô đã ra khỏi căn biệt thự này để mà toàn tâm toàn ý vào việc trả thù rồi!
_ Đình Phong! Anh đừng tự đánh giá mình quá cao! Biết đâu thứ tôi trao cho anh là giả? Là một tác phẩm của công nghệ? Hơn nữa, nếu một người đã biết bí mật của tôi, thì sua này rốt cuộc gì nó cũng lộ ra mà thôi! Cũng như anh đã nói đó, tôi rất có kinh nghiệm tỏng ‘việc đó’, trên hết, việc lúc đó, chỉ là phút giây bồng bột, sai lầm nhất thời mà thôi!
Nói ra những lời này Nguyên Nhược còn cảm thấy nực cười! Phút giây mà cô cho là đẹp nhất, kỳ diệu nhất giờ cô lại cải biên thành “phút giây bồng bột, sai lầm nhất thời”, cô không khỏi mà cảm thấy chua chát.
Khi Đình Phong còn ngơ ngác, cô lại tiếp:
_ Giờ anh đã biết chuyện, bí mật sớm muộn cũng sẽ lộ ra mà thôi! Tôi cũng chẳng muốn ở lại ở cái biệt thự ngu ngốc này một giây nào nữa! Cái laptop trong phòng tôi, coi như là ‘quà đền bù tình cảm’ mà tôi tặng cho anh! Từ nay, chúng ta sẽ như người xa lạ, không ai quen biết ai, và tôi không mong là sau này sẽ phải đối đầu với anh đâu! Vĩnh biệt!
Nói một tràng dài xong, cô vội quay mặt đi, để lại Đình Phong đứng thẫn thờ ở đó. Cô sợ chỉ cần một ánh nhìn kinh ngạc, thất vọng của Đình Phong thôi cũng sẽ làm cô không kìm được nước mắt.
Dưới cía nắng hè gay gắt, người ta chỉ thấy một chàng trai đứng yên như pho tượng đá, ánh mắt vô hồn, tuyệt vọng nhìn cô gái, bàn tay giơ lên rồi lại buông thõng giữa không trung. Cách đó có một cô gái thân hình mảnh khảnh đang quay lung bước đi, không, là chạy, và nếu nhìn kỹ, sẽ còn thấy những giọt nước đang lăn trên gò má cô…
1 phút, im lặng…
2 phút, vẫn im lặng…
5 phút, chẳng ai nói câu nào…
10 phút, không ai hé nửa lời…
30 phút…
45 phút…
Rốt cuộc Nguyên Nhược cũng là người phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này, cô hỏi:
_ Anh yêu tôi? – dường như đây là câu khẳng định chứ không phải một câu hỏi.
_ Đúng, em cũng thế mà. Phải không? – nói đến đây anh quay người lại, ánh mắt lấp lánh, chẳng rõ có phải là do ánh nắng chiếu vào hay không.
Nguyên Nhược không trả lời, cô im lặng. Đình Phong cố giấu nét thất vọng tỏng đáy mắt, anh ôm chầm lấy cô, nói với cô nhưu nói với chính mình:
_ Anh biết, em ngại vì em là phe đối lập với bố anh, cũng là gia đình anh. Nhưng anh không quan tâm điều đó, nên em không cần phải lo! Anh không quan tâm thì sao em phải lo nghĩ chứ? Ước mơ của anh…chỉ là có được một gia đình êm ấm bên em mà thôi! Anh không quan tâm! Thực sự, không quan tâm!!!
Cô cảm thấy mình đã dao động, nhưng…cái chết của em trai cô, sự tủi nhục trong suốt mấy năm lại hiện lên làm cô bình tĩnh trở lại. Cô không được yếu lòng! Cái quan trọng là trả thù! Cô không thể cuốn anh vào vòng xoáy của thế giới tội lỗi nơi cô đang đứng, nơi mà anh không thể, không nên bước vào!
Cô đẩy anh ra, nhờ thế, mà đã trông thấy được sự dao động, sự lo lắng trong đáy mắt anh, rõ rang, đó không phải là do cô đẩy anh ra.
Một sự thất vọng không rõ nguyên do trào lên trong lòng cô…
Cô thở nhẹ ra một hơi, hít sâu rồi nói:
_ Nghe rõ đây Đình Phong! Tôi-không-yêu-anh!
Đình Phong ngơ ngác nhìn cô, rồi một mực lắc mạnh đầu, âm lượng tăng lên:
_ Nguyên Nhược! Đừng nghĩ là em lừa được tôi! Nếu không phải em yêu tôi thì vì sao em lại phải sợ để Lạc Đăng cho tôi biết sự thật về em? Vì sao em lại ngủ với tôi mà không nói nửa lời? Vì sao em lại đồng ý làm bạn gái Lạc Đăng mà lại quan hệ với tôi? Rõ rang là em-yêu-tôi!
Nhìn khuôn mặt không giấu được vẻ hoang mang, nỗi lo lắng của Đình Phong mà Nguyên Nhược thấy mình thật xấu xa, nhưng việc đã đến nước này, không thể quay đầu lại, nếu biết tình cảm của Đình Phong đối với cô lớn như vậy thì cô đã ra khỏi căn biệt thự này để mà toàn tâm toàn ý vào việc trả thù rồi!
_ Đình Phong! Anh đừng tự đánh giá mình quá cao! Biết đâu thứ tôi trao cho anh là giả? Là một tác phẩm của công nghệ? Hơn nữa, nếu một người đã biết bí mật của tôi, thì sua này rốt cuộc gì nó cũng lộ ra mà thôi! Cũng như anh đã nói đó, tôi rất có kinh nghiệm tỏng ‘việc đó’, trên hết, việc lúc đó, chỉ là phút giây bồng bột, sai lầm nhất thời mà thôi!
Nói ra những lời này Nguyên Nhược còn cảm thấy nực cười! Phút giây mà cô cho là đẹp nhất, kỳ diệu nhất giờ cô lại cải biên thành “phút giây bồng bột, sai lầm nhất thời”, cô không khỏi mà cảm thấy chua chát.
Khi Đình Phong còn ngơ ngác, cô lại tiếp:
_ Giờ anh đã biết chuyện, bí mật sớm muộn cũng sẽ lộ ra mà thôi! Tôi cũng chẳng muốn ở lại ở cái biệt thự ngu ngốc này một giây nào nữa! Cái laptop trong phòng tôi, coi như là ‘quà đền bù tình cảm’ mà tôi tặng cho anh! Từ nay, chúng ta sẽ như người xa lạ, không ai quen biết ai, và tôi không mong là sau này sẽ phải đối đầu với anh đâu! Vĩnh biệt!
Nói một tràng dài xong, cô vội quay mặt đi, để lại Đình Phong đứng thẫn thờ ở đó. Cô sợ chỉ cần một ánh nhìn kinh ngạc, thất vọng của Đình Phong thôi cũng sẽ làm cô không kìm được nước mắt.
Dưới cía nắng hè gay gắt, người ta chỉ thấy một chàng trai đứng yên như pho tượng đá, ánh mắt vô hồn, tuyệt vọng nhìn cô gái, bàn tay giơ lên rồi lại buông thõng giữa không trung. Cách đó có một cô gái thân hình mảnh khảnh đang quay lung bước đi, không, là chạy, và nếu nhìn kỹ, sẽ còn thấy những giọt nước đang lăn trên gò má cô…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.