Chương 28
dieuanh_chip_99
04/06/2013
Cô đã về tổ chức
thay trang phục, xem lại một số thứ, căn dặn lại Death một lần nữa về
Mai rồi mới đi, cuối cùng, giờ cô đã ở đây, trước cánh cửa phòng Đình
Phong…
***
Từ từ mở cánh cửa gỗ ra, cô thầm hít một hơi thật sâu, căn phòng này không hề có chút ánh sáng nào từ bên ngoài, chỉ có ánh vàng lờ mờ từ chiếc đèn chùm trên cao. Một bầu không khí lạnh lẽo bao trùm nơi đây. Lẽ ra nơi đây không hề thích hợp với một người luôn đứng trong ánh sáng như anh. Một năm, hơn một năm từ ngày đó mà anh đã thay đổi đến thế sao?
Cô bước thật chậm vào phòng, đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt lạnh lẽo nhìn mình chằm chằm, nhìn một lúc mới nhận ra anh đang ngồi trên chiếc ghế cao ở chính giữa phòng. Anh ngồi yên đó, một tay chống cằm, lặng lẽ nhìn cô, như một con hổ dữ lạnh lùng theo dõi con mồi của mình.
Cô bước lên một bước, cất tiếng hỏi:
_ Ghost đâu?
Anh buông tay chống cằm ra, mìm cười nói:
_ Đã thả ra rồi.
Cô căng thẳng hỏi tiếp:
_ Anh không làm gì chị ấy chứ?
Anh lại tiếp tục cười:
_ Đương nhiên, chỉ cần cô đến đây là đủ rồi mà.
Cô hỏi tiếp:
_ Anh muốn tôi đến đây làm gì?
Anh cười:
_ Nối lại tình xưa.
Cô ngày càng knih hãi về nụ cười của anh, nó tỏa sáng nhưng lại rất giả tạo, rốt cuộc, anh đã thay đổi đến mức nào??? Cô hét lên:
_ Đừng có đùa với tôi!!
Anh bật cười ha hả:
_ Sao cô lại nghĩ là đùa?
Cô nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, khốn thật, hơn một năm rồi mà cô vẫn không có nổi sức đề kháng với anh. Rõ rang biết là anh ta đùa giỡ mình vậy mà…
Cố nặn ra một nụ cười khinh khỉnh, cô nói:
_ An chỉ gọi tôi đến đây để đùa giỡn thôi chứ gì? Vậy thì tôi xin đi trước.
Nói rồi cô quay đầu bước đi.
Đúng lúc đó một tiếng súng vang lên. Viên đạn bay vụt qua, xượt qua má cô tạo nên một vết xước dài, máu bắt đầu thấm ước gò má cô.
Cô quay đầu lại. Anh nhếch môi, khẩu súng trên tay vẫn còn bốc khói từ nòng súng:
_ Ai cho cô bước đi trước mặt tôi?
Cô cười khinh khỉnh:
_Thì sao? Tổn thương long tự trọng của anh à?
Anh hét lên:
_ Im mồm!!! Cô không có quyền được nói kiểu đó ở đây!!
Khẩu súng một lần nữa được bóp cò, viên đạn lao đi, cắm thẳng vào ngực trái của cô, âm thanh vang lên khô khốc…
Cô không biết, hình ảnh cô quay đầu bước đi đã ám ảnh anh như thế nào…
Cô không biết, hàng đêm anh lại tỉnh dậy với cơn ác mộng cô bước đi ra sao…
Cô không biết, vĩnh viễn không bao giờ biết được…
Thân hình cô đổ sụp xuống, máu trào ra không kìm lại được, viên đạn sượt qua tim cô, đau buốt…
Anh chạy về phía cô, anh…anh đâu có định làm như thế… Chỉ vì quá tức giận…
Vì sao?
Anh đã tưởng anh hận cô đến mức cô chết cũng không hả long vậy mà giờ cô sắp ra đi thì anh lại tim anh lại đau đến cùng cực, tưởng như muốn vỡ nát ra…
Anh bước ra ngoài, hét lên:
_ Quản gia!!! Mau gọi cấp cứu nhanh!!!!
Rồi anh quay đầu lại, nói với cô:
_ Cố đợi một chút, tôi sẽ đưa cô đi viện!!
Cô mỉm cười, rốt cuộc anh cũng đã tháo chiếc mặt nạ lạnh lung với cô, đôi mắt anh đầy vẻ lo lắng… Cô mãn nguyện rồi…
Cô nói, bằng tất cả sức lực còn lại của mình:
_ Nếu có kiếp sau, anh sẽ lại yêu em chứ?
Rồi, cô ngừng thở, kết thúc quãng đời của mình một cách bình thản như thế…
Khi quản gia bước vào, đã quá muộn…
Anh bật khóc, cũng đã quá muộn…
Muộn rồi, còn gì nữa đâu?
***
Từ từ mở cánh cửa gỗ ra, cô thầm hít một hơi thật sâu, căn phòng này không hề có chút ánh sáng nào từ bên ngoài, chỉ có ánh vàng lờ mờ từ chiếc đèn chùm trên cao. Một bầu không khí lạnh lẽo bao trùm nơi đây. Lẽ ra nơi đây không hề thích hợp với một người luôn đứng trong ánh sáng như anh. Một năm, hơn một năm từ ngày đó mà anh đã thay đổi đến thế sao?
Cô bước thật chậm vào phòng, đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt lạnh lẽo nhìn mình chằm chằm, nhìn một lúc mới nhận ra anh đang ngồi trên chiếc ghế cao ở chính giữa phòng. Anh ngồi yên đó, một tay chống cằm, lặng lẽ nhìn cô, như một con hổ dữ lạnh lùng theo dõi con mồi của mình.
Cô bước lên một bước, cất tiếng hỏi:
_ Ghost đâu?
Anh buông tay chống cằm ra, mìm cười nói:
_ Đã thả ra rồi.
Cô căng thẳng hỏi tiếp:
_ Anh không làm gì chị ấy chứ?
Anh lại tiếp tục cười:
_ Đương nhiên, chỉ cần cô đến đây là đủ rồi mà.
Cô hỏi tiếp:
_ Anh muốn tôi đến đây làm gì?
Anh cười:
_ Nối lại tình xưa.
Cô ngày càng knih hãi về nụ cười của anh, nó tỏa sáng nhưng lại rất giả tạo, rốt cuộc, anh đã thay đổi đến mức nào??? Cô hét lên:
_ Đừng có đùa với tôi!!
Anh bật cười ha hả:
_ Sao cô lại nghĩ là đùa?
Cô nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, khốn thật, hơn một năm rồi mà cô vẫn không có nổi sức đề kháng với anh. Rõ rang biết là anh ta đùa giỡ mình vậy mà…
Cố nặn ra một nụ cười khinh khỉnh, cô nói:
_ An chỉ gọi tôi đến đây để đùa giỡn thôi chứ gì? Vậy thì tôi xin đi trước.
Nói rồi cô quay đầu bước đi.
Đúng lúc đó một tiếng súng vang lên. Viên đạn bay vụt qua, xượt qua má cô tạo nên một vết xước dài, máu bắt đầu thấm ước gò má cô.
Cô quay đầu lại. Anh nhếch môi, khẩu súng trên tay vẫn còn bốc khói từ nòng súng:
_ Ai cho cô bước đi trước mặt tôi?
Cô cười khinh khỉnh:
_Thì sao? Tổn thương long tự trọng của anh à?
Anh hét lên:
_ Im mồm!!! Cô không có quyền được nói kiểu đó ở đây!!
Khẩu súng một lần nữa được bóp cò, viên đạn lao đi, cắm thẳng vào ngực trái của cô, âm thanh vang lên khô khốc…
Cô không biết, hình ảnh cô quay đầu bước đi đã ám ảnh anh như thế nào…
Cô không biết, hàng đêm anh lại tỉnh dậy với cơn ác mộng cô bước đi ra sao…
Cô không biết, vĩnh viễn không bao giờ biết được…
Thân hình cô đổ sụp xuống, máu trào ra không kìm lại được, viên đạn sượt qua tim cô, đau buốt…
Anh chạy về phía cô, anh…anh đâu có định làm như thế… Chỉ vì quá tức giận…
Vì sao?
Anh đã tưởng anh hận cô đến mức cô chết cũng không hả long vậy mà giờ cô sắp ra đi thì anh lại tim anh lại đau đến cùng cực, tưởng như muốn vỡ nát ra…
Anh bước ra ngoài, hét lên:
_ Quản gia!!! Mau gọi cấp cứu nhanh!!!!
Rồi anh quay đầu lại, nói với cô:
_ Cố đợi một chút, tôi sẽ đưa cô đi viện!!
Cô mỉm cười, rốt cuộc anh cũng đã tháo chiếc mặt nạ lạnh lung với cô, đôi mắt anh đầy vẻ lo lắng… Cô mãn nguyện rồi…
Cô nói, bằng tất cả sức lực còn lại của mình:
_ Nếu có kiếp sau, anh sẽ lại yêu em chứ?
Rồi, cô ngừng thở, kết thúc quãng đời của mình một cách bình thản như thế…
Khi quản gia bước vào, đã quá muộn…
Anh bật khóc, cũng đã quá muộn…
Muộn rồi, còn gì nữa đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.