Chương 16
Minh Tinh
14/01/2016
Gởi bài Re: Người hầu của đại ma vương - Minh Tinh - Điểm: 11
Chương 16:
“Tiêu Tĩnh!”
Tiếng nói trầm thấp hùng hậu hợp thời vang lên, cũng làm cho trong khoảng thời gian ngắn Tiêu Tĩnh dừng lại bước chân, xoay người cung kính nhìn hắn,vẻ mặt mang theo vài tia không xác định,“Thiếu gia?”
“Cô ấy thiếu công ty bao nhiêu tiền?”
“Không nhiều lắm là ba nghìn bảy trăm vạn.”
“Không có năng lực hoàn lại sao?” Vẻ mặt hắn lãnh khốc như cũ.
Tiêu Tĩnh không dám chần chờ gật đầu,“Tôi điều tra qua,cô ấy trước mắt đang làm việc ở một công ty quảng cáo loại nhỏ, mỗi tháng tiền lương còn chưa đến bốn vạn, hơn nữa cô ấy hoàn toàn không có gởi ngân hàng, biệt thự của cha cô ấy đã bán đi trước mắt đang mướn phòng thuê……”
“Tôi…… Tôi có thể trả tiền theo từng kỳ, tôi sẽ đem toàn bộ tiền lương từng tháng giao cho các ngươi,một đồng cũng không giữ, còn có thể làm thêm nhiều phần công việc, buổi sáng đi đưa báo chí và sữa, buổi tối làm việc ở tiệm ăn nhanh, còn có cuối tuần……”
Lăng Thủy Nguyệt giống như sợ người khác nghe không tin cho nên càng nói càng lớm,“Tôi cuối tuần cũng có thể đi làm nhân công tạm thời, hiện tại tôi sẽ trả lại phòng thuê, đi thuê nơi tầng hầm như vậy là có thể giảm chi tiêu tiền nước và điện phí, tôi…… mỗi ngày chỉ ăn một bửa cơm……”
Lời của cô còn chưa nói xong,Thượng Quan Nghiêu trước hết bật cười, nụ cười này chẳng những làm cho cô giật mình sửng sốt, ngay cả Tiêu Tĩnh đi theo bên người hắn lâu như vậy cũng không tự chủ hít một hơi.
“Không nước không điện, buổi tối cô tắm rửa như thế nào? Hơn một ngày chỉ ăn một buổi cơm lại phải làm nhiều phần công việc như vậy,cô đang muốn đói chết hay là mệt chết?”
“Không sao!” Vừa thấy thái độ của hắn hòa hoãn chút ít,Lăng Thủy Nguyệt đánh sắt khi còn nóng,“Tôi vốn ăn rất ít, nếu muốn tắm rửa thì cũng có thể đi…… Dù sao nhất định có cách !”
Cô cố gắng tìm gì một cái cớ để có thể trả tiền lại, chỉ cần không bắt cô đi làm ở quán bar, cô tình nguyện làm công mệt đến chết, không ăn cơm đến đói chết, không uống nước để khát chết.
“Được!” Khuôn mặt tuấn mỹ của Thượng Quan Nghiêu lộ ra một tia cười nhạt,“Nếu cô muốn dùng cách này để trả tiền lai6, tôi sẽ thành toàn cho cô.”
Vừa nghe đến hắn cam đoan, Lăng Thủy Nguyệt rốt cục nhịn không được thật mạnh thở ra một hơi, tảng đá lớn trong long trong nháy mắt hạ xuống.
“Thiếu gia?” Tiêu Tĩnh không dám tin,“Như vậy…… dường như không đúng lắm.Cô ấy thiếu công ty gần bốn ngàn vạn, nếu chờ cô làm công trả nợ, chỉ sợ cả đời……”
Lời nói còn chưa nói xong, đã đổi lấy một cái sắc bén của Thượng Quan Nghiêu.Hắn không phát hỏa chẳng qua là lạnh lùng bỏ xuống một câu,“Chỉ có ba nghìn vạn,cần gì làm khó xử một người phụ nữ?”
“Dạ, tất cả đều theo ý thiếu gia căn dặn.”
…………..
Ban đêm triều dâng Pub, tụ tập rất nhiều nhân vật nổi tiếng, thân sĩ danh viện.
Trong quầy bar xa hoa,trong một mãnh tối tăm người pha rượu thuần thục bận rộn thỏa mãn nhiều yêu cầu khác nhau của khách hàng,trước quầy bar, có hai người đàn ông mặc trang phục bình thường, ngón tay thon dài nâng ly rượu, câu được câu không nói chuyện phiếm.
Các cô gái trong pub ăn mặc hợp thời, tuổi trẻ xinh đẹp không ngừng dùng dáng dấp hấp dẫn chú ý của hai người đàn ông, trình diện tư thế cả buổi nhưng hoàn toàn không nhận được ánh mắt của hai người đàn ông kia.
Cận Tư Trạch dẫn đầu lấy lại tinh thần, ánh mắt mang theo một chút hèn mọn, than nhẹ một tiếng,“Các cô gái thật làm cho người ta ngán.”
Nghe bạn tốt oán giận, Thượng Quan Nghiêu cười khẽ,“Đó không phải lại sức quyến rũ của cậu sao,chứ không liên quan đến trang phục và tiền tài.”
Dứt lời, hai người nhìn nhau cười, Cận Tư Trạch nói giỡn vung nấm đắm về phía ngực hắn,“May mắn cậu lúc trước tỉnh lại. Nếu cậu thật dám đi gặp thượng đế trước, cho dù là đuổi tới thiên quốc, chúng tôi cũng sẽ không tha cho cậu.”
Mỗi lần nhớ tới chuyện này, tất cả mọi người nhịn không được trong lòng còn sợ hãi.
Năm đó thình lình xảy ra tai nạn xe cộ, đối với Thượng Quan Nghiêu mà nói quả thực chính là một cơn ác mộng, hắn không nhớ rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là xe sắp đang chạy bình thường,ngay sau đó chợt nghe đến tiếng nổ thật lớn vang lên.
Hắn không biết bản thân mê man bao lâu, chỉ biết là sau khi tỉnh lại thế giới của hắn biến thành trống rỗng, quanh mình tất cả đều xa lạ làm cho hắn không thể thích ứng,có một người đàn ông nguy hiểm và lãnh khốc, tự xưng là cha hắn Thượng Quan Hồng Đồ.
Hắn ở trong biệt thự xa hoa giống như hoàng cung, trong nhà chẳng những có rất nhiều người hầu, còn có bảo vệ có thể so sánh quân sự tổng bộ.
Có người nói cho hắn, hắn là Thượng Quan thiếu gia là tổng giám đốc tương lai của tập đoàn Thịnh Thế, thân phận địa vị cao quý làm cho người khác không dám với cao.
Lúc hắn gặp chuyện không ma, đùi phải có chút tê liệt,trong gần hai năm hắn phải tập vật lý trị liệu, tới khi bác sĩ tuyên bố hắn hoàn toàn khôi phục khỏe mạnh.
Rất nhiều người sự vật hắn đều không nhớ rõ , bác sĩ có nói qua cho hắn, hắn bởi vì bị tai nạn xe cộ đụng vào đầu, não còn một ít máu bầm.Tuy rằng đã dùng dao mổ lấy ra, nhưng bởi vì đụng đến thần kinh não cho nên bị ảnh hưởng đến thần kinh não.
Rồi sau đó có ba người đàn ông rất tuấn tú tức giận xuất hiện ở trước mặt hắn, thân thiết kêu tên của hắn. Vẻ mặt hắn mờ mịt, bất quá khi bọn hắn biết hắn mất đi trí nhớ, lại tỏ vẻ thân thiết tiếc hận,trong ba năm qua thường đến nói những chuyện đã từng xảy ra, hy vọng có thể giúp hắn khôi phục trí nhớ.
Nhiều năm như vậy trôi qua,vết thương trên người hắn dừng khỏe lại.Mỗi ngày được cha an bài hạ học tập xử lý công ty nghiệp vụ, dần dần nắm giữ quyền to kế tục cha mình hắn sử dụng thủ đoạn cực âm tàn.
Mỗi lần hắn xuất ra thủ đoạn tàn nhẫn đả kích các công ty nhỏ kia, trên mặt cha đều lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Chỉ có chính hắn biết, hắn tất cả đều không phải là để cha vui, mà là ở sâu trong nội tâm hắn, hắn dường như có thói quen thị huyết tàn khốc này.
Hắn cũng từ trong miệng ba mình biết được một chút chuyện quá khứ, như là lúc mười sáu tuổi hắn từng lấy học vị thạc sĩ, hắn bị bạn bè hãm hại vào học viện Bạch Kim, nhưng lại làm phó hội trưởng hội trưởng hội học sinh……
Cuộc đời hắn sau tai nạn xe cộ, đã muốn bị cha ép buộc không thuộc về chính mình, một chút trí nhớ theo cùng Cận Tư Trạch, Nam Cung Nhã Nhiên cùng với Âu Sở Dương tiếp xúc mà dần dần khôi phục một ít.
Chẳng qua những đoạn ngắn linh tinh này như cũ không đủ để làm cho hắn quay lại ký ức hồi xưa.
Bạn tốt nhìn thấy vết thương của hắn khỏi hẳn, dần dần thích ứng cuộc sống mới, cũng không cưỡng cầu hắn nhất định phải khôi phục tất cả trí nhớ, chỉ cần vui vẻ còn sống là tốt rồi.
Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, mỗi khi hắn ở riêng một mình cảm thấy được trong lòng có cảm giác trống rổng như thiếu mất một góc, giống như có cất dấu một bí mật gì, hắn thử qua thôi miên, cũng đi tìm bác sĩ tâm lý, kết quả vẫn là chẩn đoán không ra bệnh gì.
Chẳng qua trong đầu hắn xuất hiện một bóng dáng mơ hồ, chỉ cần nhắm mắt lại ngũ quan người đó sẽ trở nên hơi chút rõ ràng, mũi nho nhỏ ,miệng nho nhỏ, mắt xếch tinh xảo, một mái tóc đen thùi tóc dài phía sau đầu, lộ ra hàm răng trắng tinh, sợ hãi hướng về phía hắn cười.
Đột nhiên mở mắt ra,tay Thượng Quan Nghiêu run lên đập xuống bàn, rượu thiếu chút nữa đổ ra ngoài.
“Nghiêu,cậu làm sao vậy?” Nhìn thấy hắn có vẻ không khỏe,Cận Tư Trạch nhịn không được vẻ mặt lo lắng.
Hắn lắc lắc đầu, có chút trốn tránh cười cười,“Mình nghĩ…… Có thể là áp lực công việc gần đây quá lớn.”
Như thế nào có thể?! Chổ sâu trong trí nhới, bóng dáng người kia càng ngày càng rõ ràng,giống như cô gái hắn nhìn thấy buổi sang ở công ty.
Là ảo giác sao? Hay là áp lực gần đây quá lớn?
Thượng Quan Nghiêu không dám nghĩ nhiều, chỉ cần nghĩ nhiều một chút đầu sẽ đau.Hắn đành phải tiếp tục uống rượu, cùng bạn tốt nói chuyện phiếm,cho đến suy nghĩ kỳ quái kia dần dần biến mất, hình ảnh trùng điệp biến thành hư ảo, hắn mới dần dần thả lỏng……
Chương 16:
“Tiêu Tĩnh!”
Tiếng nói trầm thấp hùng hậu hợp thời vang lên, cũng làm cho trong khoảng thời gian ngắn Tiêu Tĩnh dừng lại bước chân, xoay người cung kính nhìn hắn,vẻ mặt mang theo vài tia không xác định,“Thiếu gia?”
“Cô ấy thiếu công ty bao nhiêu tiền?”
“Không nhiều lắm là ba nghìn bảy trăm vạn.”
“Không có năng lực hoàn lại sao?” Vẻ mặt hắn lãnh khốc như cũ.
Tiêu Tĩnh không dám chần chờ gật đầu,“Tôi điều tra qua,cô ấy trước mắt đang làm việc ở một công ty quảng cáo loại nhỏ, mỗi tháng tiền lương còn chưa đến bốn vạn, hơn nữa cô ấy hoàn toàn không có gởi ngân hàng, biệt thự của cha cô ấy đã bán đi trước mắt đang mướn phòng thuê……”
“Tôi…… Tôi có thể trả tiền theo từng kỳ, tôi sẽ đem toàn bộ tiền lương từng tháng giao cho các ngươi,một đồng cũng không giữ, còn có thể làm thêm nhiều phần công việc, buổi sáng đi đưa báo chí và sữa, buổi tối làm việc ở tiệm ăn nhanh, còn có cuối tuần……”
Lăng Thủy Nguyệt giống như sợ người khác nghe không tin cho nên càng nói càng lớm,“Tôi cuối tuần cũng có thể đi làm nhân công tạm thời, hiện tại tôi sẽ trả lại phòng thuê, đi thuê nơi tầng hầm như vậy là có thể giảm chi tiêu tiền nước và điện phí, tôi…… mỗi ngày chỉ ăn một bửa cơm……”
Lời của cô còn chưa nói xong,Thượng Quan Nghiêu trước hết bật cười, nụ cười này chẳng những làm cho cô giật mình sửng sốt, ngay cả Tiêu Tĩnh đi theo bên người hắn lâu như vậy cũng không tự chủ hít một hơi.
“Không nước không điện, buổi tối cô tắm rửa như thế nào? Hơn một ngày chỉ ăn một buổi cơm lại phải làm nhiều phần công việc như vậy,cô đang muốn đói chết hay là mệt chết?”
“Không sao!” Vừa thấy thái độ của hắn hòa hoãn chút ít,Lăng Thủy Nguyệt đánh sắt khi còn nóng,“Tôi vốn ăn rất ít, nếu muốn tắm rửa thì cũng có thể đi…… Dù sao nhất định có cách !”
Cô cố gắng tìm gì một cái cớ để có thể trả tiền lại, chỉ cần không bắt cô đi làm ở quán bar, cô tình nguyện làm công mệt đến chết, không ăn cơm đến đói chết, không uống nước để khát chết.
“Được!” Khuôn mặt tuấn mỹ của Thượng Quan Nghiêu lộ ra một tia cười nhạt,“Nếu cô muốn dùng cách này để trả tiền lai6, tôi sẽ thành toàn cho cô.”
Vừa nghe đến hắn cam đoan, Lăng Thủy Nguyệt rốt cục nhịn không được thật mạnh thở ra một hơi, tảng đá lớn trong long trong nháy mắt hạ xuống.
“Thiếu gia?” Tiêu Tĩnh không dám tin,“Như vậy…… dường như không đúng lắm.Cô ấy thiếu công ty gần bốn ngàn vạn, nếu chờ cô làm công trả nợ, chỉ sợ cả đời……”
Lời nói còn chưa nói xong, đã đổi lấy một cái sắc bén của Thượng Quan Nghiêu.Hắn không phát hỏa chẳng qua là lạnh lùng bỏ xuống một câu,“Chỉ có ba nghìn vạn,cần gì làm khó xử một người phụ nữ?”
“Dạ, tất cả đều theo ý thiếu gia căn dặn.”
…………..
Ban đêm triều dâng Pub, tụ tập rất nhiều nhân vật nổi tiếng, thân sĩ danh viện.
Trong quầy bar xa hoa,trong một mãnh tối tăm người pha rượu thuần thục bận rộn thỏa mãn nhiều yêu cầu khác nhau của khách hàng,trước quầy bar, có hai người đàn ông mặc trang phục bình thường, ngón tay thon dài nâng ly rượu, câu được câu không nói chuyện phiếm.
Các cô gái trong pub ăn mặc hợp thời, tuổi trẻ xinh đẹp không ngừng dùng dáng dấp hấp dẫn chú ý của hai người đàn ông, trình diện tư thế cả buổi nhưng hoàn toàn không nhận được ánh mắt của hai người đàn ông kia.
Cận Tư Trạch dẫn đầu lấy lại tinh thần, ánh mắt mang theo một chút hèn mọn, than nhẹ một tiếng,“Các cô gái thật làm cho người ta ngán.”
Nghe bạn tốt oán giận, Thượng Quan Nghiêu cười khẽ,“Đó không phải lại sức quyến rũ của cậu sao,chứ không liên quan đến trang phục và tiền tài.”
Dứt lời, hai người nhìn nhau cười, Cận Tư Trạch nói giỡn vung nấm đắm về phía ngực hắn,“May mắn cậu lúc trước tỉnh lại. Nếu cậu thật dám đi gặp thượng đế trước, cho dù là đuổi tới thiên quốc, chúng tôi cũng sẽ không tha cho cậu.”
Mỗi lần nhớ tới chuyện này, tất cả mọi người nhịn không được trong lòng còn sợ hãi.
Năm đó thình lình xảy ra tai nạn xe cộ, đối với Thượng Quan Nghiêu mà nói quả thực chính là một cơn ác mộng, hắn không nhớ rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là xe sắp đang chạy bình thường,ngay sau đó chợt nghe đến tiếng nổ thật lớn vang lên.
Hắn không biết bản thân mê man bao lâu, chỉ biết là sau khi tỉnh lại thế giới của hắn biến thành trống rỗng, quanh mình tất cả đều xa lạ làm cho hắn không thể thích ứng,có một người đàn ông nguy hiểm và lãnh khốc, tự xưng là cha hắn Thượng Quan Hồng Đồ.
Hắn ở trong biệt thự xa hoa giống như hoàng cung, trong nhà chẳng những có rất nhiều người hầu, còn có bảo vệ có thể so sánh quân sự tổng bộ.
Có người nói cho hắn, hắn là Thượng Quan thiếu gia là tổng giám đốc tương lai của tập đoàn Thịnh Thế, thân phận địa vị cao quý làm cho người khác không dám với cao.
Lúc hắn gặp chuyện không ma, đùi phải có chút tê liệt,trong gần hai năm hắn phải tập vật lý trị liệu, tới khi bác sĩ tuyên bố hắn hoàn toàn khôi phục khỏe mạnh.
Rất nhiều người sự vật hắn đều không nhớ rõ , bác sĩ có nói qua cho hắn, hắn bởi vì bị tai nạn xe cộ đụng vào đầu, não còn một ít máu bầm.Tuy rằng đã dùng dao mổ lấy ra, nhưng bởi vì đụng đến thần kinh não cho nên bị ảnh hưởng đến thần kinh não.
Rồi sau đó có ba người đàn ông rất tuấn tú tức giận xuất hiện ở trước mặt hắn, thân thiết kêu tên của hắn. Vẻ mặt hắn mờ mịt, bất quá khi bọn hắn biết hắn mất đi trí nhớ, lại tỏ vẻ thân thiết tiếc hận,trong ba năm qua thường đến nói những chuyện đã từng xảy ra, hy vọng có thể giúp hắn khôi phục trí nhớ.
Nhiều năm như vậy trôi qua,vết thương trên người hắn dừng khỏe lại.Mỗi ngày được cha an bài hạ học tập xử lý công ty nghiệp vụ, dần dần nắm giữ quyền to kế tục cha mình hắn sử dụng thủ đoạn cực âm tàn.
Mỗi lần hắn xuất ra thủ đoạn tàn nhẫn đả kích các công ty nhỏ kia, trên mặt cha đều lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Chỉ có chính hắn biết, hắn tất cả đều không phải là để cha vui, mà là ở sâu trong nội tâm hắn, hắn dường như có thói quen thị huyết tàn khốc này.
Hắn cũng từ trong miệng ba mình biết được một chút chuyện quá khứ, như là lúc mười sáu tuổi hắn từng lấy học vị thạc sĩ, hắn bị bạn bè hãm hại vào học viện Bạch Kim, nhưng lại làm phó hội trưởng hội trưởng hội học sinh……
Cuộc đời hắn sau tai nạn xe cộ, đã muốn bị cha ép buộc không thuộc về chính mình, một chút trí nhớ theo cùng Cận Tư Trạch, Nam Cung Nhã Nhiên cùng với Âu Sở Dương tiếp xúc mà dần dần khôi phục một ít.
Chẳng qua những đoạn ngắn linh tinh này như cũ không đủ để làm cho hắn quay lại ký ức hồi xưa.
Bạn tốt nhìn thấy vết thương của hắn khỏi hẳn, dần dần thích ứng cuộc sống mới, cũng không cưỡng cầu hắn nhất định phải khôi phục tất cả trí nhớ, chỉ cần vui vẻ còn sống là tốt rồi.
Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, mỗi khi hắn ở riêng một mình cảm thấy được trong lòng có cảm giác trống rổng như thiếu mất một góc, giống như có cất dấu một bí mật gì, hắn thử qua thôi miên, cũng đi tìm bác sĩ tâm lý, kết quả vẫn là chẩn đoán không ra bệnh gì.
Chẳng qua trong đầu hắn xuất hiện một bóng dáng mơ hồ, chỉ cần nhắm mắt lại ngũ quan người đó sẽ trở nên hơi chút rõ ràng, mũi nho nhỏ ,miệng nho nhỏ, mắt xếch tinh xảo, một mái tóc đen thùi tóc dài phía sau đầu, lộ ra hàm răng trắng tinh, sợ hãi hướng về phía hắn cười.
Đột nhiên mở mắt ra,tay Thượng Quan Nghiêu run lên đập xuống bàn, rượu thiếu chút nữa đổ ra ngoài.
“Nghiêu,cậu làm sao vậy?” Nhìn thấy hắn có vẻ không khỏe,Cận Tư Trạch nhịn không được vẻ mặt lo lắng.
Hắn lắc lắc đầu, có chút trốn tránh cười cười,“Mình nghĩ…… Có thể là áp lực công việc gần đây quá lớn.”
Như thế nào có thể?! Chổ sâu trong trí nhới, bóng dáng người kia càng ngày càng rõ ràng,giống như cô gái hắn nhìn thấy buổi sang ở công ty.
Là ảo giác sao? Hay là áp lực gần đây quá lớn?
Thượng Quan Nghiêu không dám nghĩ nhiều, chỉ cần nghĩ nhiều một chút đầu sẽ đau.Hắn đành phải tiếp tục uống rượu, cùng bạn tốt nói chuyện phiếm,cho đến suy nghĩ kỳ quái kia dần dần biến mất, hình ảnh trùng điệp biến thành hư ảo, hắn mới dần dần thả lỏng……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.