Chương 28: Biến thái
Hoàng Kim (Aiko)
01/08/2023
A Cường sao em không ăn đi?
Hiểu Duệ giả vờ nhìn Mạnh Cường ngơ ngác hỏi. Làm như anh không biết lý do thật sự là vì thằng út biến thái không bằng.
- Tôi..tôi...
Mạnh Cường ấp a ấp úng. Lúc nãy la nhiều quá nên giọng cậu khàn mất rồi. Chưa kể lúc nãy tức quá nên mới không kiềm được. Chứ bọn họ là chủ cậu không muốn đắc tội đâu. Huhu, sao xui vậy chứ? Bị tên biến thái Hiểu Vương hành hạ...
- Anh hai nói đúng đó! Mau há miệng ra nào! A~
Hiểu Vương rất vui vẻ làm như trên bàn ăn chỉ có hắn và cậu. Hắn hào hứng gắp lấy một miếng thịt thơm phức sau đó làm như đút trẻ con mà đưa đến miệng của Mạnh Cường đang bị ép buộc ngồi trên chân mình.
- Chậc, vô vị!
Hiểu Tâm một bên nhạt nhẽo nhìn thằng út sau đó thì khẽ cúi đầu ăn cơm. Rãnh quá không có gì làm hay sao? Thằng này hôm nay uống lộn thuốc hả? Thường ngày nó đâu có làm mấy cái trò này đâu. Chậc, có khi đóng phim đến mức điên rồi cũng nên!
Nghĩ vậy, gã liền không quan tâm mà tiếp tục dùng bữa. Bên cạnh là Mạnh Hạo đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Ủa?? Anh hai và anh Vương đang đóng phim hả. Sao cứ thấy kỳ kỳ, ngộ ngộ ta.
Với cái đầu óc ngơ ngác của Mạnh Hạo thì chỉ có thể nghĩ vậy thôi. Mà thật ra y cũng có nghĩ ra vấn đề khác mà cố tình gạt bỏ ấy chứ. Không lẽ cả hai anh em đều là xu hướng đó. Chắc không đâu ha....anh hai thẳng vậy mà...ặc...
Vừa mới nghĩ xong đã bị cảnh trước mặt làm cho cứng họng. Thế mà anh hai thật sự ngoan ngoãn cho anh Hiểu đút ăn á?! Y cảm thấy....nhân sinh hôm nay dường như có biến đổi rất lớn...
- Tình cảm củ chuối! Sến chết đi được!
Hiểu Duệ một bên bĩu môi khimh thường. Phát cơm cho ai coi chứ? Đợi đi, cẩu lương của ông đây mới gọi là số một chất lượng đó nhé!
Tuy là mong muốn như vậy, nhưng thực chất Hiểu Duệ cũng chẳng muốn có người yêu quá sớm. Dẫu sao cuộc sống độc thân cũng hợp với anh hơn là cuộc sống bị bó buộc với một mối quan hệ nào đó. Ấy thế mà anh lại không biết rằng có người nào đó đang không ngừng nhắc đến tên anh (cũng không phải là yêu thương gì đâu thật ra là "cấp trên" bị anh quăng cho đống công việc liền liên tục nhắc đến tên anh không ngừng). Mà nói sao, người đó hình như cũng có chút gì đó với Hiểu Duệ. Chỉ là anh có chút cố chấp không chịu chấp nhận thực tại mà thôi. Nếu mà để anh ta biết anh đang trốn việc để đi chơi vui vẻ như vậy chắc chắn sẽ quăng lại cho cả tấn công việc xem như là hình phạt cho mà coi....
- Ông nội, ăn đi!
Hiểu Lương vẫn là đứa cháu ngoan và hiểu chuyện nhất trong nhà. Anh cả nhìn thằng em út khẽ cười hết nói nỗi sau đó liền gắp thức ăn cho ông nội Hiểu bên cạnh. Xem ra hôm nay ông nội sốc cũng không ít nhỉ?
Còn về phía Hiều Trần thì đúng như anh cả nghĩ. Ông đúng là sốc đến cạn cmn lời luôn rồi.
Thôi đành...bọn trẻ bây giờ trưởng thành nhanh quá....mới quay qua đã có ý trung nhân hết cả rồi. Thật là không giống ông hồi đó. Cua bà của tụi nó mệt muốn đứt cả hơi. Lại còn bị ba chồng hành cho ra bã vì dám cướp con gái yêu của ba. Haiz, đúng là mấy đứa này sướng thật.
Mọi người không ngừng có những suy nghĩ khác nhau về đôi trẻ. Thậm chí cả dì Tô một bên đứng nhìn cũng cảm thấy hai người đáng yêu.
Mà người trong cuộc là Mạnh Cường thì lại chẳng vui vẻ tẹo nào. Cậu không có muốn ăn đâu! Là tên khốn này hăm dọa cậu cả!
Nhớ lại câu nói cùng ngữ điệu ban nãy của hắn liền không khỏi rùng mình. Mà xui một cái là tại sao hắn lại nói giống với cái giọng trong giấc mơ đó chứ??!!!
Bùm!
Thoáng chốc cả gương mặt vốn còn đang cau có của cậu đỏ bừng lên.
G-Gì vậy! Sao lại nhớ đến giấc mơ đó chứ? Trời ơi Mạnh Cường ơi mày điên rồi! Điên thật rồi!
Nhìn thấy muôn trùng biến dạng của cậu khiến Hiểu Vương không khỏi dâng lên sự hứng thú lạ thường.
Mặt đỏ như vậy là đáng suy nghĩ gì sao?
Nghĩ nghĩ liền nở nụ cười ranh ma rồi ghé sát lại tai cậu.
- Nè~ Hay là cậu hết muốn ăn rồi? Muốn "vận động" giống ban nãy tôi nói~
Bị thổi khí vô tai còn phải nghe giọng nói ám ảnh trong giấc mơ khiến sợi dây lý trí trong đầu cậu muốn đứt ra mà định vung tay vả cho hắn một cái. Vậy mà hay thật, hắn né một cái ngọt sớt. Còn cầm tay cậu cố tình liếm nhẹ làm lộ ra hai cái răng nanh sắc nhọn.
"Đù! Biến thái thật!" Hiểu Duệ thán phục nghĩ.
"Haiz, sắp có....em dâu chăng?" Anh cả chưa gì đã lo toan chuyện cưới hỏi của em trai.
"Có muốn cho người ta ăn không vậy chứ?" Hiểu Tâm khinh thường ra mặt.
"Ủa? Thế là mình sẽ có anh rể thay vì chị dâu????" Nội tâm Mạnh Hạo trôi lủng lẳng lền bền.
"Thiếu gia thật là...xem ra A Cường lại ngại ngùng nữa rồi....đúng là tuổi trẻ mà, đáng yêu thật!" Dì Tô không nhịn được cũng che miệng khẽ cười.
"Tôi là ai? Tôi ở đâu? Thằng cháu của tôi sao nó lại biến thái vậy? Rốt cuộc là nó giống ai vậy chứ?" Ông nội Hiểu nội tâm gào thét.
Và ở trên một chiếc xe nào đó....
- Ắt xì! Ắt xì!
- Sao vậy, không khỏe hả?
Hiểu Tình nhìn vợ mình lo lắng hỏi.
- Không có đâu! Em khỏe gần chết! Lại còn là ma cà rồng cơ mà!
Kỳ Thương xoa xoa mũi cười nói.
"Hể ai nhắc mình vậy ta? Là mấy thằng ranh đó? Úi chà cũng biết nhớ mẹ cơ đây!" Bà khẽ cười thầm trong lòng mặc cho ừm...bị gọi là biến thái....
Hiểu Duệ giả vờ nhìn Mạnh Cường ngơ ngác hỏi. Làm như anh không biết lý do thật sự là vì thằng út biến thái không bằng.
- Tôi..tôi...
Mạnh Cường ấp a ấp úng. Lúc nãy la nhiều quá nên giọng cậu khàn mất rồi. Chưa kể lúc nãy tức quá nên mới không kiềm được. Chứ bọn họ là chủ cậu không muốn đắc tội đâu. Huhu, sao xui vậy chứ? Bị tên biến thái Hiểu Vương hành hạ...
- Anh hai nói đúng đó! Mau há miệng ra nào! A~
Hiểu Vương rất vui vẻ làm như trên bàn ăn chỉ có hắn và cậu. Hắn hào hứng gắp lấy một miếng thịt thơm phức sau đó làm như đút trẻ con mà đưa đến miệng của Mạnh Cường đang bị ép buộc ngồi trên chân mình.
- Chậc, vô vị!
Hiểu Tâm một bên nhạt nhẽo nhìn thằng út sau đó thì khẽ cúi đầu ăn cơm. Rãnh quá không có gì làm hay sao? Thằng này hôm nay uống lộn thuốc hả? Thường ngày nó đâu có làm mấy cái trò này đâu. Chậc, có khi đóng phim đến mức điên rồi cũng nên!
Nghĩ vậy, gã liền không quan tâm mà tiếp tục dùng bữa. Bên cạnh là Mạnh Hạo đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Ủa?? Anh hai và anh Vương đang đóng phim hả. Sao cứ thấy kỳ kỳ, ngộ ngộ ta.
Với cái đầu óc ngơ ngác của Mạnh Hạo thì chỉ có thể nghĩ vậy thôi. Mà thật ra y cũng có nghĩ ra vấn đề khác mà cố tình gạt bỏ ấy chứ. Không lẽ cả hai anh em đều là xu hướng đó. Chắc không đâu ha....anh hai thẳng vậy mà...ặc...
Vừa mới nghĩ xong đã bị cảnh trước mặt làm cho cứng họng. Thế mà anh hai thật sự ngoan ngoãn cho anh Hiểu đút ăn á?! Y cảm thấy....nhân sinh hôm nay dường như có biến đổi rất lớn...
- Tình cảm củ chuối! Sến chết đi được!
Hiểu Duệ một bên bĩu môi khimh thường. Phát cơm cho ai coi chứ? Đợi đi, cẩu lương của ông đây mới gọi là số một chất lượng đó nhé!
Tuy là mong muốn như vậy, nhưng thực chất Hiểu Duệ cũng chẳng muốn có người yêu quá sớm. Dẫu sao cuộc sống độc thân cũng hợp với anh hơn là cuộc sống bị bó buộc với một mối quan hệ nào đó. Ấy thế mà anh lại không biết rằng có người nào đó đang không ngừng nhắc đến tên anh (cũng không phải là yêu thương gì đâu thật ra là "cấp trên" bị anh quăng cho đống công việc liền liên tục nhắc đến tên anh không ngừng). Mà nói sao, người đó hình như cũng có chút gì đó với Hiểu Duệ. Chỉ là anh có chút cố chấp không chịu chấp nhận thực tại mà thôi. Nếu mà để anh ta biết anh đang trốn việc để đi chơi vui vẻ như vậy chắc chắn sẽ quăng lại cho cả tấn công việc xem như là hình phạt cho mà coi....
- Ông nội, ăn đi!
Hiểu Lương vẫn là đứa cháu ngoan và hiểu chuyện nhất trong nhà. Anh cả nhìn thằng em út khẽ cười hết nói nỗi sau đó liền gắp thức ăn cho ông nội Hiểu bên cạnh. Xem ra hôm nay ông nội sốc cũng không ít nhỉ?
Còn về phía Hiều Trần thì đúng như anh cả nghĩ. Ông đúng là sốc đến cạn cmn lời luôn rồi.
Thôi đành...bọn trẻ bây giờ trưởng thành nhanh quá....mới quay qua đã có ý trung nhân hết cả rồi. Thật là không giống ông hồi đó. Cua bà của tụi nó mệt muốn đứt cả hơi. Lại còn bị ba chồng hành cho ra bã vì dám cướp con gái yêu của ba. Haiz, đúng là mấy đứa này sướng thật.
Mọi người không ngừng có những suy nghĩ khác nhau về đôi trẻ. Thậm chí cả dì Tô một bên đứng nhìn cũng cảm thấy hai người đáng yêu.
Mà người trong cuộc là Mạnh Cường thì lại chẳng vui vẻ tẹo nào. Cậu không có muốn ăn đâu! Là tên khốn này hăm dọa cậu cả!
Nhớ lại câu nói cùng ngữ điệu ban nãy của hắn liền không khỏi rùng mình. Mà xui một cái là tại sao hắn lại nói giống với cái giọng trong giấc mơ đó chứ??!!!
Bùm!
Thoáng chốc cả gương mặt vốn còn đang cau có của cậu đỏ bừng lên.
G-Gì vậy! Sao lại nhớ đến giấc mơ đó chứ? Trời ơi Mạnh Cường ơi mày điên rồi! Điên thật rồi!
Nhìn thấy muôn trùng biến dạng của cậu khiến Hiểu Vương không khỏi dâng lên sự hứng thú lạ thường.
Mặt đỏ như vậy là đáng suy nghĩ gì sao?
Nghĩ nghĩ liền nở nụ cười ranh ma rồi ghé sát lại tai cậu.
- Nè~ Hay là cậu hết muốn ăn rồi? Muốn "vận động" giống ban nãy tôi nói~
Bị thổi khí vô tai còn phải nghe giọng nói ám ảnh trong giấc mơ khiến sợi dây lý trí trong đầu cậu muốn đứt ra mà định vung tay vả cho hắn một cái. Vậy mà hay thật, hắn né một cái ngọt sớt. Còn cầm tay cậu cố tình liếm nhẹ làm lộ ra hai cái răng nanh sắc nhọn.
"Đù! Biến thái thật!" Hiểu Duệ thán phục nghĩ.
"Haiz, sắp có....em dâu chăng?" Anh cả chưa gì đã lo toan chuyện cưới hỏi của em trai.
"Có muốn cho người ta ăn không vậy chứ?" Hiểu Tâm khinh thường ra mặt.
"Ủa? Thế là mình sẽ có anh rể thay vì chị dâu????" Nội tâm Mạnh Hạo trôi lủng lẳng lền bền.
"Thiếu gia thật là...xem ra A Cường lại ngại ngùng nữa rồi....đúng là tuổi trẻ mà, đáng yêu thật!" Dì Tô không nhịn được cũng che miệng khẽ cười.
"Tôi là ai? Tôi ở đâu? Thằng cháu của tôi sao nó lại biến thái vậy? Rốt cuộc là nó giống ai vậy chứ?" Ông nội Hiểu nội tâm gào thét.
Và ở trên một chiếc xe nào đó....
- Ắt xì! Ắt xì!
- Sao vậy, không khỏe hả?
Hiểu Tình nhìn vợ mình lo lắng hỏi.
- Không có đâu! Em khỏe gần chết! Lại còn là ma cà rồng cơ mà!
Kỳ Thương xoa xoa mũi cười nói.
"Hể ai nhắc mình vậy ta? Là mấy thằng ranh đó? Úi chà cũng biết nhớ mẹ cơ đây!" Bà khẽ cười thầm trong lòng mặc cho ừm...bị gọi là biến thái....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.