Chương 45: Đi dạo
Hoàng Kim (Aiko)
01/08/2023
A Hạo, anh xin lỗi vì đã giấu em! Chỉ là anh không muốn em phải nhớ lại những thứ đó...
Mạnh Cường nhìn em mình dịu giọng nói. Đáng ra lúc đó, cậu không nên để em ấy một mình...
- Anh hai, chuyện đó anh không có lỗi đâu! Anh đừng tự trách mình nha!
Mạnh Cường ngạc nhiên nghe y nói. Cậu không ngờ lời đầu tiên y nói ra khi nghe xong câu chuyện lại là lời này.
Em trai của cậu thật sự rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
- Ừm, cảm ơn em A Hạo!
Mạnh Cường khẽ hôn lên tóc em mình. Mà Mạnh Hạo cũng rất hưởng thụ cái hôn ấy.
- Này nhóc, lên kia ngồi!
Hiểu Vương vừa mở cửa xe đã thấy cái cảnh chướng mắt đó. Khụ, hắn không có ghen ăn tức ở gì đâu!
- Nhưng mà em muốn...
Chưa để Mạnh Hạo trưng cầu ý kiến cá nhân đã bị nắm cổ áo không thương tiếc kéo ra ngoài.
Cạch!
- Anh mở cửa sẵn rồi đó, vô đi!
Hiểu Vương vừa mở cửa chỗ ngồi ghế phụ vừa thong thả khom người bước vào chỗ ban nãy Mạnh Hạo vừa mới ngồi. Trong có khác gì ăn hiếp con nít đâu chứ.
- Anh Vương đáng ghét....
Mạnh Hạo lí nhí nói. Sau đó vẫn ấm ức ngồi kế bên cạnh Hiểu Tâm. Muốn ngồi nói chuyện với anh hai mà...
- Anh đây lỗ tai rất thính!
"........."
Y đã hiểu...vì sao hồi đó anh hai ghét anh Vương rồi. Chả xứng đáng bị như vậy!
..............
Ở một nơi nào đó...
- Chủ nhân, có vẻ như đám trưởng lão và đám chủ gia tộc đã thống nhất gì đó với nhau rồi. Chúng ta nên làm gì tiếp theo? Vẫn sẽ theo kế hoạch cũ?
Một ngưòi đàn ông quỳ cúi đầu cung kính hỏi. Có vẻ như, người này rất kinh trọng kẻ đang ngồi trên chiếc ghế đối diện. Mà kẻ đó lại đang xoay mặt hướng về phía cửa sổ. Ngắm nhìn ánh trăng đỏ rực như quả cầu máu trên bầu trời đêm tăm tối, mịt mù.
- Tạm thời đừng động đến bọn họ. Chúng ta hiện tại cần dụ dỗ đám ma cà rồng vô dụng kia!
Kẻ được gọi là chủ nhân nheo mắt. Sau đó nâng ly rượu đỏ bên cạnh lên uống một ngụm. Nếu quá hấp tấp và lỗ mãng chắc chắn kế hoạch sẽ thất bại. Như vậy...làm sao có thể đạt được ý mà bản thân đang mong cầu, khao khát?
- Tôi hiểu rồi!
Kẻ đang quỳ đứng lên. Sau đó chẳng biết vô tình hay cố ý mà ánh mắt vô cảm lướt nhẹ qua khung hình đang đặt trên bàn. Đôi con ngươi vốn đã chẳng có chút ánh sáng bất chợt lại càng trầm xuống hơn tựa như đang rơi vào một mảng tối đen, cô tịch.
Thoắt cái, kẻ đó cũng biến mất không còn dấu vết gì trong căn phòng tối chỉ có chút ánh sáng do mặt trăng chiếu rọi.
...............
Cốc! Cốc!
Ai vậy nhỉ?
Mạnh Hạo vừa mới thay đồ xong thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Y có chút ngơ ngác không biết là ai nhưng vẫn nhanh lẹ chạy ra mở.
- Là anh sao?
Nhìn Hiểu Tâm trước mặt. Mạnh Hạo có chút nghi hoặc. Người này đến đây làm gì?
Mà có vẻ không chỉ mình Mạnh Hạo đâu, cả Hiểu Tâm cũng đang rối nùi trong lòng dẫu bản mặt vẫn lạnh như băng không chút sứt mẻ.
- Anh cậu không ở đây à?
Im lặng không nói gì cũng không tốt cho nên Hiểu Tâm kiếm đại chủ đề nào đó để bắt chuyện.
- Anh ấy bị anh Vương kéo đi rồi....
Mạnh Hạo bĩu môi nói. Anh Vương đúng là quá quá quá đáng ghét. Chưa gì đã cướp anh trai y rồi. Cái bản mặt giờ nhìn sao cũng thấy khó ưa. Haiz...tức mà không làm gì được...
- Mà anh kiếm anh tôi sao?
Gác chuyện than oán sang một bên. Mạnh Hạo tiếp tục câu hỏi với người đối diện.
- Cũng không hẳn. Mà tôi nghĩ anh cậu đêm nay không về được đâu. Tên ngốc như cậu, ngủ được không đó?
Hiểu Tâm đút hai tay vào túi quần.Vẻ mặt vẫn lạnh tanh không biến chuyển.
- Hả? Không về sao?
Mạnh Hạo thất vọng nói. Cậu muốn ngủ và trò truyện với anh hai mà.
"Đúng là trẻ con, biểu cảm trên mặt bán đứng cậu ta hết rồi!"
Hiểu Tâm liếc mắt nhìn con ngưòi dễ đoán đứng trước mặt. Nghĩ gì đều tự bộc lộ ra hết. Đúng là quá dễ nắm bắt.
- Giờ cũng chưa trễ lắm, có muốn....đi dạo chút không?
Hiểu Tâm xoay lưng như muốn rời đi nhưng không ngờ lại ngỏ ý mời y cùng đi dạo khiến Mạnh Hạo có chút không cầm lòng được mà thắc mắc. Gã đổi tính hà? Mà đổi tính nhanh dữ vậy? Gã là bánh tráng nướng cậu hay ăn à?
- Có đi không thì bảo?
Hiểu Tâm cau mày nói. Chả là ban nãy khi gã nói chuyện của cậu cho ông nội nghe thì ông có bảo sợ rằng Mạnh Hạo sẽ vì chuyện đó mà không ngủ được. Lúc đó gã cũng....không quá để tâm. Nhưng mà đi ngang qua phòng của Hiểu Vương nghe tiếng của Mạnh Cường thì gã liền có chút bồn chồn trong lòng. E là với cái tính biến thái của thằng em mình thì đêm nay Mạnh Cường không thể trở về phòng. Vậy tên ngốc đó....có gặp ác mộng nữa không chứ?
Hừ, đúng là phiền mà!
Tuy cau có là vậy nhưng cuối cùng gã vẫn hướng về phòng của hai anh em y. Nói sao nhỉ....Hiểu Tâm này trong lòng có chút không giống với những gì ngoài mặt thể hiện. Chắc là khẩu xà tâm phật đi. Là một tên độc miệng, tốt bụng!
Mạnh Cường nhìn em mình dịu giọng nói. Đáng ra lúc đó, cậu không nên để em ấy một mình...
- Anh hai, chuyện đó anh không có lỗi đâu! Anh đừng tự trách mình nha!
Mạnh Cường ngạc nhiên nghe y nói. Cậu không ngờ lời đầu tiên y nói ra khi nghe xong câu chuyện lại là lời này.
Em trai của cậu thật sự rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
- Ừm, cảm ơn em A Hạo!
Mạnh Cường khẽ hôn lên tóc em mình. Mà Mạnh Hạo cũng rất hưởng thụ cái hôn ấy.
- Này nhóc, lên kia ngồi!
Hiểu Vương vừa mở cửa xe đã thấy cái cảnh chướng mắt đó. Khụ, hắn không có ghen ăn tức ở gì đâu!
- Nhưng mà em muốn...
Chưa để Mạnh Hạo trưng cầu ý kiến cá nhân đã bị nắm cổ áo không thương tiếc kéo ra ngoài.
Cạch!
- Anh mở cửa sẵn rồi đó, vô đi!
Hiểu Vương vừa mở cửa chỗ ngồi ghế phụ vừa thong thả khom người bước vào chỗ ban nãy Mạnh Hạo vừa mới ngồi. Trong có khác gì ăn hiếp con nít đâu chứ.
- Anh Vương đáng ghét....
Mạnh Hạo lí nhí nói. Sau đó vẫn ấm ức ngồi kế bên cạnh Hiểu Tâm. Muốn ngồi nói chuyện với anh hai mà...
- Anh đây lỗ tai rất thính!
"........."
Y đã hiểu...vì sao hồi đó anh hai ghét anh Vương rồi. Chả xứng đáng bị như vậy!
..............
Ở một nơi nào đó...
- Chủ nhân, có vẻ như đám trưởng lão và đám chủ gia tộc đã thống nhất gì đó với nhau rồi. Chúng ta nên làm gì tiếp theo? Vẫn sẽ theo kế hoạch cũ?
Một ngưòi đàn ông quỳ cúi đầu cung kính hỏi. Có vẻ như, người này rất kinh trọng kẻ đang ngồi trên chiếc ghế đối diện. Mà kẻ đó lại đang xoay mặt hướng về phía cửa sổ. Ngắm nhìn ánh trăng đỏ rực như quả cầu máu trên bầu trời đêm tăm tối, mịt mù.
- Tạm thời đừng động đến bọn họ. Chúng ta hiện tại cần dụ dỗ đám ma cà rồng vô dụng kia!
Kẻ được gọi là chủ nhân nheo mắt. Sau đó nâng ly rượu đỏ bên cạnh lên uống một ngụm. Nếu quá hấp tấp và lỗ mãng chắc chắn kế hoạch sẽ thất bại. Như vậy...làm sao có thể đạt được ý mà bản thân đang mong cầu, khao khát?
- Tôi hiểu rồi!
Kẻ đang quỳ đứng lên. Sau đó chẳng biết vô tình hay cố ý mà ánh mắt vô cảm lướt nhẹ qua khung hình đang đặt trên bàn. Đôi con ngươi vốn đã chẳng có chút ánh sáng bất chợt lại càng trầm xuống hơn tựa như đang rơi vào một mảng tối đen, cô tịch.
Thoắt cái, kẻ đó cũng biến mất không còn dấu vết gì trong căn phòng tối chỉ có chút ánh sáng do mặt trăng chiếu rọi.
...............
Cốc! Cốc!
Ai vậy nhỉ?
Mạnh Hạo vừa mới thay đồ xong thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Y có chút ngơ ngác không biết là ai nhưng vẫn nhanh lẹ chạy ra mở.
- Là anh sao?
Nhìn Hiểu Tâm trước mặt. Mạnh Hạo có chút nghi hoặc. Người này đến đây làm gì?
Mà có vẻ không chỉ mình Mạnh Hạo đâu, cả Hiểu Tâm cũng đang rối nùi trong lòng dẫu bản mặt vẫn lạnh như băng không chút sứt mẻ.
- Anh cậu không ở đây à?
Im lặng không nói gì cũng không tốt cho nên Hiểu Tâm kiếm đại chủ đề nào đó để bắt chuyện.
- Anh ấy bị anh Vương kéo đi rồi....
Mạnh Hạo bĩu môi nói. Anh Vương đúng là quá quá quá đáng ghét. Chưa gì đã cướp anh trai y rồi. Cái bản mặt giờ nhìn sao cũng thấy khó ưa. Haiz...tức mà không làm gì được...
- Mà anh kiếm anh tôi sao?
Gác chuyện than oán sang một bên. Mạnh Hạo tiếp tục câu hỏi với người đối diện.
- Cũng không hẳn. Mà tôi nghĩ anh cậu đêm nay không về được đâu. Tên ngốc như cậu, ngủ được không đó?
Hiểu Tâm đút hai tay vào túi quần.Vẻ mặt vẫn lạnh tanh không biến chuyển.
- Hả? Không về sao?
Mạnh Hạo thất vọng nói. Cậu muốn ngủ và trò truyện với anh hai mà.
"Đúng là trẻ con, biểu cảm trên mặt bán đứng cậu ta hết rồi!"
Hiểu Tâm liếc mắt nhìn con ngưòi dễ đoán đứng trước mặt. Nghĩ gì đều tự bộc lộ ra hết. Đúng là quá dễ nắm bắt.
- Giờ cũng chưa trễ lắm, có muốn....đi dạo chút không?
Hiểu Tâm xoay lưng như muốn rời đi nhưng không ngờ lại ngỏ ý mời y cùng đi dạo khiến Mạnh Hạo có chút không cầm lòng được mà thắc mắc. Gã đổi tính hà? Mà đổi tính nhanh dữ vậy? Gã là bánh tráng nướng cậu hay ăn à?
- Có đi không thì bảo?
Hiểu Tâm cau mày nói. Chả là ban nãy khi gã nói chuyện của cậu cho ông nội nghe thì ông có bảo sợ rằng Mạnh Hạo sẽ vì chuyện đó mà không ngủ được. Lúc đó gã cũng....không quá để tâm. Nhưng mà đi ngang qua phòng của Hiểu Vương nghe tiếng của Mạnh Cường thì gã liền có chút bồn chồn trong lòng. E là với cái tính biến thái của thằng em mình thì đêm nay Mạnh Cường không thể trở về phòng. Vậy tên ngốc đó....có gặp ác mộng nữa không chứ?
Hừ, đúng là phiền mà!
Tuy cau có là vậy nhưng cuối cùng gã vẫn hướng về phòng của hai anh em y. Nói sao nhỉ....Hiểu Tâm này trong lòng có chút không giống với những gì ngoài mặt thể hiện. Chắc là khẩu xà tâm phật đi. Là một tên độc miệng, tốt bụng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.