Chương 47: Tên biến thái
Hoàng Kim (Aiko)
01/08/2023
Hiểu Vương nhếch môi lên nhìn cậu. Gương mặt cố tình áp sát thêm một chút.
- Anh...anh...tôi đang bị cảm đó!
Mạnh Cường vội bụm miệng lại vì sợ hắn sẽ hôn mình. Không phải là cậu chán ghét gì đâu mà là vì khi hắn hôn cậu...cậu sẽ cảm thấy rất thoải mái. Thậm chí là còn muốn hôn hắn nhiều hơn. Mới nghĩ tới cả mặt đã nóng ran muốn chết đi được.
- Lại xưng tôi? Sao trong vấn đề này em tiếp thu chậm vậy?
Hiểu Vương thở dài nhìn cậu. Sau đó thoắt cái đã vòng ra sau lưng cậu ngồi. Kế đó ôm lấy thân ảnh bé nhỏ. Rồi vùi mặt vào cái gáy trắng nõn
- Trên người em có mùi thơm thật...
Hắn hít hà lấy mùi hương êm dịu. Phải nói là hắn nghiện mùi của cậu mất rồi. Lúc chưa nhận ra tình cảm vốn đã cố chấp với mùi hương trên người cậu. Thậm chí là thấy khó chịu khi có mùi hương khác trộn lẫn ngoài hắn. Chắc là lúc đó...hắn động tâm rồi đi nhưng mà quay phim nhiều quá nên não quá tải mới không nhận ra.
- Nhột...
Mạnh Cường khẽ ngọ quậy. Cứ tưởng chui vô chăn sẽ thoát khỏi con sói biến thái nhà hắn ai mà dè hắn ngang nhiên kéo chăn trên người cậu xuống làm lộ ra sau gáy. Ánh mắt có chút mê đắm mà muốn cắn lấy "bánh" ngon trước mặt.
- Ực...
Hiểu Vương nuốt một ngụm nước bọt. Sau đó thả lên gáy cậu một nụ hôn khẽ như chuồng chuồng lướt nước.
- Này...
Mạnh Cường sợ hắn sẽ lại giống lần kia mà "lên" nên có chút e dè. Dẫu sao lần trước hắn nhịn được không cho vào. Nhưng lần này thì không chắc đâu. Thậm chí cậu còn đang trong tay hắn không khác gì bảo hắn tới đây "ăn" mình đi. Nói thật nhá, cậu sợ đau lắm! Không dám để thứ "to lớn" của hắn "đâm" vào người đâu. Cậu sẽ khóc chết mất.
Mới nghĩ tới đó gương mặt đã mếu đến y như trẻ con. Còn Hiểu Vương thì vẫn đang mân mê sau gáy cậu. Kế đó không báo trước mà tạo ra một dấu ấn riêng của hắn.
- Chụt...
Hắn nhìn vết đỏ ngay gáy cậu mà mỉm cười thõa mãn. Dấu ấn này là của hắn! Cậu cũng sẽ là của hắn!
Nghĩ vậy, tâm tình liền vừa sung sướng vừa vui vẻ cực độ.
- A Cường....tôi uống máu em nhé?
- Hả? Hả?
Mạnh Cường nghe hắn hỏi làm não đột nhiên muốn dừng hoạt động luôn. Lúc nãy trong bữa tiệc hắn uống máu chưa đủ à? Uống nhiều quá là chết đó?
- A Cường...
Hắn thổi hơi vào tai cậu khiến Mạnh Cường rùng mình một cái. Cái tên biến thái này biết rõ tai là bộ phận mẫn cảm của cậu!
- Tôi uống đó?
Hắn nhướn nhẹ mày nói. Thật ra là chỉ kiếm cớ trêu chọc cậu thôi. Chứ mà thật sự nếu uống máu cậu hắn sợ bản thân sẽ mất kiềm chế. Đến lúc đó A Cường của hắn sẽ gặp nguy hiểm.
- M-một chút thôi...
Cậu nhắm chặt mắt mà nói. Ái trời ơi, chắc não cậu có vấn đề rồi mới đáp ứng hắn! Huhu, cậu bị tên khốn này dụ dỗ mất rồi!
Hiểu Vương còn đang load não thì thấy cậu ngồi im không cự quậy nữa sau đó khẽ liếm nhẹ môi một cái. Là "mèo nhỏ" dụ dỗ hắn nha! Hắn hoàn toàn là vô tội!
Không suy nghĩ nhiều hắn liền áp sát vào gáy cậu sau đó hôn nhẹ lên nó như một lời báo trước rồi mới há miệng cắn vào!
- Á..ưm..
Mạnh Cường lấy tay bịt kín miệng mình. Đầu óc lúc này đã lơ tơ mơ mất rồi mặc cho kẻ kia không ngừng nếm lấy vị máu ngon ngọt.
"Ngon quá..."
Hiểu Vương mê mẫn với máu của cậu. Hắn không ngừng hút lấy hút để. Thậm chí là còn rê răng xuống một chút rồi tạo thêm một dấu cắn.
- Á...
Bị cắn bất ngờ, Mạnh Cường không kiềm được mà la lớn. Cũng là lúc này ông nội Hiểu đột nhiên mở cửa đi vào. Sau đó xụ mặt nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đệt! Ông bảo vệ hai anh em cậu khỏi đám ma cà rồng kia muốn điên đầu nhức não vậy mà thằng cháu út ông lại thản nhiên ngồi uống máu thằng nhỏ.
- Cái thằng kia, dừng lại ngay!
Nghe thấy tiếng của ông mình, hắn khẽ đánh mắt một cái. Sau đó bàn tay đang ôm ngang bụng cậu khẽ xoa nhẹ rồi từ từ luyến tiếc hé miệng ra.
- Ngon thật!
Hắn gục mặt lên gáy cậu. Giọng nói mang đầy sự thõa mãn.
- Cái thằng kia đi ra đây bàn chuyện nhanh lên!
Hiểu Trần đưa mắt cá chết nhìn thằng cháu mình. Nếu lúc nãy hắn mà không buông cậu ra ông nhất định sẽ đấm cho hắn một trận nhớ đời. Cũng may thằng nhóc này thằng nhóc này còn lí trí chứ không phải là mất kiểm soát.
- Vâng ..
Hiểu Vương ậm ừ đáp. Thật là...có gì mai nói cũng được mà! Sao lại phá khi hắn và cậu đang cùng tận hưởng khoảng thời gian riêng tuyệt đẹp vậy chứ?
- Còn không ra ông đây rút răng nanh mày!
Hiểu Trần trừng mắt hăm dọa khiến Hiểu Vương tặc lưỡi một cái rồi từ từ buông tay khỏi người cậu. Nhưng trước đó hắn khẽ xoay mặt cậu qua rồi hôn lên môi cậu một cái chụt rõ to.
- Ngủ trước đi! Chút tôi về với em!
Sau đó liền thong thả đi ra ngoài cửa bỏ lại ông nội với gương mặt hận đời.
Biết vậy không đi kêu cho rồi, tự nhiên bị thồn đóng "cơm tró" nhìn mà ngứa mắt!
- Anh...anh...tôi đang bị cảm đó!
Mạnh Cường vội bụm miệng lại vì sợ hắn sẽ hôn mình. Không phải là cậu chán ghét gì đâu mà là vì khi hắn hôn cậu...cậu sẽ cảm thấy rất thoải mái. Thậm chí là còn muốn hôn hắn nhiều hơn. Mới nghĩ tới cả mặt đã nóng ran muốn chết đi được.
- Lại xưng tôi? Sao trong vấn đề này em tiếp thu chậm vậy?
Hiểu Vương thở dài nhìn cậu. Sau đó thoắt cái đã vòng ra sau lưng cậu ngồi. Kế đó ôm lấy thân ảnh bé nhỏ. Rồi vùi mặt vào cái gáy trắng nõn
- Trên người em có mùi thơm thật...
Hắn hít hà lấy mùi hương êm dịu. Phải nói là hắn nghiện mùi của cậu mất rồi. Lúc chưa nhận ra tình cảm vốn đã cố chấp với mùi hương trên người cậu. Thậm chí là thấy khó chịu khi có mùi hương khác trộn lẫn ngoài hắn. Chắc là lúc đó...hắn động tâm rồi đi nhưng mà quay phim nhiều quá nên não quá tải mới không nhận ra.
- Nhột...
Mạnh Cường khẽ ngọ quậy. Cứ tưởng chui vô chăn sẽ thoát khỏi con sói biến thái nhà hắn ai mà dè hắn ngang nhiên kéo chăn trên người cậu xuống làm lộ ra sau gáy. Ánh mắt có chút mê đắm mà muốn cắn lấy "bánh" ngon trước mặt.
- Ực...
Hiểu Vương nuốt một ngụm nước bọt. Sau đó thả lên gáy cậu một nụ hôn khẽ như chuồng chuồng lướt nước.
- Này...
Mạnh Cường sợ hắn sẽ lại giống lần kia mà "lên" nên có chút e dè. Dẫu sao lần trước hắn nhịn được không cho vào. Nhưng lần này thì không chắc đâu. Thậm chí cậu còn đang trong tay hắn không khác gì bảo hắn tới đây "ăn" mình đi. Nói thật nhá, cậu sợ đau lắm! Không dám để thứ "to lớn" của hắn "đâm" vào người đâu. Cậu sẽ khóc chết mất.
Mới nghĩ tới đó gương mặt đã mếu đến y như trẻ con. Còn Hiểu Vương thì vẫn đang mân mê sau gáy cậu. Kế đó không báo trước mà tạo ra một dấu ấn riêng của hắn.
- Chụt...
Hắn nhìn vết đỏ ngay gáy cậu mà mỉm cười thõa mãn. Dấu ấn này là của hắn! Cậu cũng sẽ là của hắn!
Nghĩ vậy, tâm tình liền vừa sung sướng vừa vui vẻ cực độ.
- A Cường....tôi uống máu em nhé?
- Hả? Hả?
Mạnh Cường nghe hắn hỏi làm não đột nhiên muốn dừng hoạt động luôn. Lúc nãy trong bữa tiệc hắn uống máu chưa đủ à? Uống nhiều quá là chết đó?
- A Cường...
Hắn thổi hơi vào tai cậu khiến Mạnh Cường rùng mình một cái. Cái tên biến thái này biết rõ tai là bộ phận mẫn cảm của cậu!
- Tôi uống đó?
Hắn nhướn nhẹ mày nói. Thật ra là chỉ kiếm cớ trêu chọc cậu thôi. Chứ mà thật sự nếu uống máu cậu hắn sợ bản thân sẽ mất kiềm chế. Đến lúc đó A Cường của hắn sẽ gặp nguy hiểm.
- M-một chút thôi...
Cậu nhắm chặt mắt mà nói. Ái trời ơi, chắc não cậu có vấn đề rồi mới đáp ứng hắn! Huhu, cậu bị tên khốn này dụ dỗ mất rồi!
Hiểu Vương còn đang load não thì thấy cậu ngồi im không cự quậy nữa sau đó khẽ liếm nhẹ môi một cái. Là "mèo nhỏ" dụ dỗ hắn nha! Hắn hoàn toàn là vô tội!
Không suy nghĩ nhiều hắn liền áp sát vào gáy cậu sau đó hôn nhẹ lên nó như một lời báo trước rồi mới há miệng cắn vào!
- Á..ưm..
Mạnh Cường lấy tay bịt kín miệng mình. Đầu óc lúc này đã lơ tơ mơ mất rồi mặc cho kẻ kia không ngừng nếm lấy vị máu ngon ngọt.
"Ngon quá..."
Hiểu Vương mê mẫn với máu của cậu. Hắn không ngừng hút lấy hút để. Thậm chí là còn rê răng xuống một chút rồi tạo thêm một dấu cắn.
- Á...
Bị cắn bất ngờ, Mạnh Cường không kiềm được mà la lớn. Cũng là lúc này ông nội Hiểu đột nhiên mở cửa đi vào. Sau đó xụ mặt nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đệt! Ông bảo vệ hai anh em cậu khỏi đám ma cà rồng kia muốn điên đầu nhức não vậy mà thằng cháu út ông lại thản nhiên ngồi uống máu thằng nhỏ.
- Cái thằng kia, dừng lại ngay!
Nghe thấy tiếng của ông mình, hắn khẽ đánh mắt một cái. Sau đó bàn tay đang ôm ngang bụng cậu khẽ xoa nhẹ rồi từ từ luyến tiếc hé miệng ra.
- Ngon thật!
Hắn gục mặt lên gáy cậu. Giọng nói mang đầy sự thõa mãn.
- Cái thằng kia đi ra đây bàn chuyện nhanh lên!
Hiểu Trần đưa mắt cá chết nhìn thằng cháu mình. Nếu lúc nãy hắn mà không buông cậu ra ông nhất định sẽ đấm cho hắn một trận nhớ đời. Cũng may thằng nhóc này thằng nhóc này còn lí trí chứ không phải là mất kiểm soát.
- Vâng ..
Hiểu Vương ậm ừ đáp. Thật là...có gì mai nói cũng được mà! Sao lại phá khi hắn và cậu đang cùng tận hưởng khoảng thời gian riêng tuyệt đẹp vậy chứ?
- Còn không ra ông đây rút răng nanh mày!
Hiểu Trần trừng mắt hăm dọa khiến Hiểu Vương tặc lưỡi một cái rồi từ từ buông tay khỏi người cậu. Nhưng trước đó hắn khẽ xoay mặt cậu qua rồi hôn lên môi cậu một cái chụt rõ to.
- Ngủ trước đi! Chút tôi về với em!
Sau đó liền thong thả đi ra ngoài cửa bỏ lại ông nội với gương mặt hận đời.
Biết vậy không đi kêu cho rồi, tự nhiên bị thồn đóng "cơm tró" nhìn mà ngứa mắt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.