Chương 1: Thiếu gia trở về
Khuông Minh
24/11/2020
Edit: Tira
“Mễ Lộ, cậu đã đem mở thông gió cửa sổ phòng thiếu gia chưa?”
Mễ Lộ bưng một khay chén trà tinh xảo vội vội vàng vàng đi tới phòng bếp, nghe thấy Khương quản gia dò hỏi bước chân cũng không có dừng lại. Vừa vội vã đi tới phía trước vừa xoay đầu trả lời nói: “Khương quản gia, cháu đều đã làm tốt những điều ngài giao cho, hơn nữa cháu cũng đã đem Phong Tín Tử màu trắng thiếu gia thích nhất đặt tới trên cửa sổ rồi.”
Quản gia nghe thấy Mễ Lộ nói trên mặt cuối cùng cũng lộ ra một nét vừa lòng. Mễ Lộ bóng dáng thoắt cái đã vào phòng bếp, nhưng quản gia vẫn không quên duy trì trạng thái nghiêm túc đứng ở cầu thang cẩn thận dặn dò lại một lần nữa: “Đừng quên chà rửa cả bồn tắm, thiếu gia yêu sạch sẽ.”
“Vâng, cháu biết rồi, Khương quản gia!” Mễ Lộ lớn tiếng đáp lại.
Mễ Lộ đặt khay trà nặng nề trên tay lên bàn. Khay trà cụ này đối với thân thể nhỏ nhắn gầy yếu của cậu có hơi nặng quá mức. Không còn cách nào, vì đây là bộ trà cụ mà thiếu gia thích nhất nên cậu phải cực kỳ cẩn thận.
Mễ Lộ thoáng xoa xoa mồ hôi trên trán, sau đó đối với Tô Phỉ đứng ở đối diện mình chớp chớp mắt, “Làm phiền cô nhất định phải rửa sạch sạch sẽ đó.”
Tô Phỉ cũng hướng về phía Mễ Lộ gật đầu ha ha cười, “Cậu yên tâm đi, tôi nhất định đem chúng nó rửa sạch bong sáng bóng!”
Tô Phỉ đem trà cụ tới bên cạnh cái ao còn không quên xoay người lại nhỏ giọng mà trêu chọc Mễ Lộ: “Cậu mau đi lên đi, có ai mà không biết phòng Lôi Kha thiếu gia cũng chỉ để cậu dọn dẹp chứ……”
Tô Phỉ ngữ khí tràn ngập ái muội làm Mễ Lộ có chút không được tự nhiên nhưng cũng đã tạo thành thói quen lập tức liền gật gật đầu, xoay người đi ra khỏi phòng bếp.
“Vậy tôi đi đây, đợi lát nữa tôi xuống dưới lấy trà cụ!”
Tô Phỉ cười nhẹ gật gật đầu, sau đó cũng xoay người bắt đầu làm việc.
Như mọi người thấy, Tô Phỉ cũng là người hầu Lôi gia, là một beta đáng yêu, cũng là người hiếm hoi trong nhà đối xử nhiệt tình hòa hảo với Mễ Lộ.
Có điều hiện tại Mễ Lộ không có tâm trí suy nghĩ quá nhiều những thứ đấy, cậu từ phòng bếp ra liếc liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường bên cạnh cầu thang. Hiện tại đã là 3 giờ 40 phút chiều, còn khoảng 2 giờ nữa là thiếu gia sẽ về đến nhà. Xem ra cậu phải đẩy nhanh tốc độ.
Mễ Lộ chạy nhanh lên lầu hai, đứng ở trước cửa phòng thiếu gia thở hổn hển một hơi, sau đó mới cẩn thận mà đẩy ra cửa phòng ngủ.
Trong phòng đã được thông gió dễ chịu, Mễ Lộ thậm chí còn ngửi thấy thoang thoảng mùi cỏ xanh thanh mát ngoài hoa viên. Cậu vội vàng đi qua đem cửa sổ đóng lại, sau đó lại cẩn thận bày biện lại bồn Phong Tín Tử trắng.
Tốt, hiện tại chỉ còn lại có cái giường siêu lớn này cùng cái bồn tắm làm người đau đầu kia.
“Cố lên nào.” Mễ Lộ hô lên cổ vũ bản thân bước tới sửa sang cái giường trước.
Bởi vì thiếu gia ở học viện quân sự thủ đô Chris học tập một năm, cho nên một năm nay phòng hắn không ai ở, Mễ Lộ liền đem đồ vật của hắn cất trong ngăn tủ.
Hiện tại, Mễ Lộ đem đồ dùng trên giường lấy ra từ trong ngăn tủ, sau đó tỉ mỉ sắp xếp gọn gàng, vuốt phẳng. Đến cuối cùng lúc lấy gối đầu ra, cậu đầu tiên đặt lên một cái, sau đó nhìn thấy trên tay một cái khác lại khó có được mà do dự một chút, nhưng mà tưởng tượng đến gương mặt không vui của thiếu gia Mễ Lộ vẫn là nhanh đặt thêm cái gối đầu kia lên.
Mễ Lộ kỳ thật vẫn luôn nghĩ không rõ, chiếc giường này rõ ràng cũng chỉ có một mình thiếu gia ngủ, nhưng vì cái gì thiếu gia lại một hai phải để hai cái gối đầu ở trên giường?
Tiếc là tâm tư thiếu gia cậu luôn luôn đoán không ra, nghe phân phó an an phận phận mà làm việc mới là việc cậu nên làm.
Mễ Lộ đem giường đệm thu thập hảo xong, đứng ở trước giường quan sát một chút, lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, xoay người tới phòng tắm.
“Rửa sạch bồn tắm nữa là được…”
Mễ Lộ vừa lẩm bẩm, vừa cuốn cuốn tay áo, một cánh tay nhỏ trắng như tuyết lộ ra dưới ống tay áo.
Mễ Lộ đầu tiên xả chút nước vào trong bồn tắm, sau đó lấy khăn lông, đổ một chút xà bông, khom lưng bắt đầu chà lau bồn tắm.
Bởi vì bồn tắm trong phòng thiếu gia được xây khảm vào, cho nên lúc vệ sinh phải nằm sấp xuống, như vậy lúc làm vệ sinh càng thêm khó khăn. Mễ Lộ cánh tay không đủ dài, có vài chỗ muốn chà sạch tương đối vất vả.
Bận rộn hồi lâu, quay qua quay lại làm mồ hôi đầy đầu. Cuối cùng Mễ Lộ mới đem bồn tắm tỉ mỉ chà lau lại một lần.
Mễ Lộ đứng dậy, xoa xoa cái eo có phần đau nhức. Nhìn bồn tắm trắng sáng tinh tươm cậu thực vừa lòng mà cười cười, sau đó đem khăn lông chà rửa để trên ngăn tủ bên cạnh.
Đem hết thảy đều dọn dẹp xong, Mễ Lộ mới đem tay áo thả xuống. Sửa sang lại một chút, cậu nhìn vào gương trong phòng tắm đánh giá chính mình nửa ngày. Nghĩ mình có lẽ nên đi đổi một bộ quần áo khác, thiếu gia không thích nhìn người bên cạnh cả người lôi thôi.
Nghĩ như vậy, Mễ Lộ liền về phòng mình dưới lầu thay một cái áo sơ mi màu trắng sạch sẽ, sau đó lại nhìn gương nghiêm túc mà thắt nơ.
Mễ Lộ vừa mới ra khỏi phòng liền nghe thấy quản gia lại đề cao giọng chỉ huy bọn người hầu vội vội trong nhà ăn.
“Mau, đem bộ đồ ăn mang lên tới, mau một chút, thiếu gia phi hành khí sắp hạ cánh rồi!”
Bị Khương quản gia quát lớn cô hầu gái nhỏ liền mặt đỏ lên, nàng run rẩy tay dùng khay bưng bộ đồ ăn bước nhanh đi tới, bắt đầu nghiêm túc mà bày bộ đồ ăn trắng đến phát sáng trên bàn cơm.
Nhưng bởi vì nàng thật sự quá khẩn trương, thời điểm bày dao nĩa đụng phải mâm, phát ra “Đinh” một tiếng vang lên, Khương quản gia nghe được thanh âm này bất mãn mà nhíu mi, liền quát lớn: “Cẩn thận một chút, nếu làm vỡ bộ dụng cụ ăn này, đem cô bán cũng không đền nổi.”
Tiểu hầu gái bị Khương quản gia nói hai tay run lên bần bật, ánh mắt khiếp đảm, rồi lại không dám làm sai.
Mễ Lộ đứng ở xa nhìn thở dài một hơi rồi đi qua nhận lấy bộ đồ ăn trong tay hầu gái ôn nhu nói “Nina, tôi làm cho, cô vào trong phòng bếp giúp Tô Phỉ.”
Cô hầu gái tên là Nina nhút nhát sợ sệt liếc mắt nhìn Khương Lệnh một cái, thấy đối phương chỉ nhíu nhíu mày cũng không nói thêm gì, liền nhỏ giọng đối với Mễ Lộ nói một câu “Cảm ơn”, sau đó liền nhanh rời khỏi bàn ăn.
Sau khi Nina rời khỏi, Mễ Lộ cúi đầu bắt đầu nghiêm túc mà hướng trên bàn cơm sắp xếp bộ đồ ăn.
Khương Lệnh tự nhận thân là một người quản gia đủ tư cách, hắn tự nhiên cũng không vừa lòng Mễ Lộ làm lơ chính mình rồi tự cậu an bài. Nhưng lão thật bất đắc dĩ, Mễ Lộ có được Lôi Kha thiếu gia tin cậy, lão chỉ có thể bĩu môi, lại không quên nhắc nhở nói:
“Mễ Lộ, cậu tốt nhất nên lo đem việc của mình làm cho tốt đi đã.”
“Đương nhiên, Khương quản gia, thỉnh ngài yên tâm.” Mễ Lộ bày xong cuối cùng một chiếc nĩa, ngẩng đầu lên mỉm cười.
Khương Lệnh nghe xong không nói gì, chỉ là có phần bất mãn rời đi, lại đi an bài bọn người hầu ở khách phòng.
Chờ đến khi Khương Lệnh đi xa, Tô Phỉ từ trong phòng bếp ló đầu ra, nàng cẩn thận mà nhìn xung quanh một chút, xác định không có nhìn thấy Khương quản gia xong mới nhỏ giọng mà gọi Mễ Lộ đứng ở trước bàn ăn: “Mễ Lộ!”
Mễ Lộ nghe tiếng quay đầu lại, thấy Tô Phỉ đối với cậu vẫy vẫy tay: “Mau tiến vào!”
Mễ Lộ cong cong đôi mắt, đem khăn ăn cầm trên tay nghiêm túc dọn xong, lúc này mới đi vào phòng bếp.
Mễ Lộ vừa mới đi vào phòng bếp, Tô Phỉ liền nhiệt tình mà kéo tay cậu đem túm vào bên trong. Mễ Lộ ngẩng đầu, thấy Nina vừa rồi bị Khương Lệnh dạy dỗ đứng ở nơi đó cúi đầu. Thấy mình tới, lúc này mới hơi hơi ngẩng đầu, nhỏ giọng mà nói một tiếng, “Cảm ơn cậu.”
Mễ Lộ cười lắc lắc đầu, cũng không nói thêm gì, chỉ là từ bên cạnh cầm trà cụ vừa rồi Tô Phỉ rửa sạch. “Thiếu gia sắp trở lại, tôi đi trước.”
“Ai nha, cậu trong lòng cũng chỉ có thiếu gia!” Tô Phỉ đối với Mễ Lộ bóng dáng cười nói.
Mễ Lộ vừa mới đẩy ra cửa phòng ngủ thiếu gia, đem trà cụ ở trên bàn dọn xong, liền nghe thấy dưới lầu truyền đến một trận xao động.
“Nhanh lên, đem cái bình hoa kia dọn xong, phi hành khí của thiếu gia đã tới cửa!”
Khương quản gia nghiêm túc lên giọng cao một quãng tám, theo sau đó là một trận lách cách lang cang âm thanh hỗn loạn.
Mễ Lộ nghe được thiếu gia đã tới rồi, tay cầm cái ly Siếp Thời Chi căng thẳng, cậu đẩy nhanh hơn tốc độ làm việc, không biết vì cái gì, cậu cảm thấy trái tim mình đập nhanh hỗn loạn.
Mễ Lộ cười khổ lắc lắc đầu, mỗi lần mình đối diện thiếu gia lúc nào cũng ngốc nghếch luốn cuống tay chân.
Trong lòng Mễ Lộ thấp thỏm không yên nhưng cậu vẫn bắt chính mình trấn định lại, đem trà cun từng chút từng chút dọn xong. Xong xuôi hết thảy mới mở cửa phòng đỡ tay vịn thang lầu đi xuống.
Mễ Lộ vừa mới xuống được một nửa liền nghe thấy bên ngoài phòng khách loáng thoáng truyền đến thanh âm.
“Thiếu gia, hoan nghênh ngài về nhà!” Khương Lệnh thanh âm trung khí mười phần.
Vài phút trước còn đen mặt nổi giận đùng đùng bây giờ trên mặt lại lộ ra tươi cười sáng lạn. Lão hơi hơi cong thân mình hướng về Alpha vừa mới bước vào cung kính chào, sau đó tiếp nhận áo gió trong tay đối phương.
Lôi Kha tuy rằng tuổi không lớn, hiện giờ chỉ có 22 tuổi, nhưng là bởi gen Alpha cường đại dáng người tương đối cao, hơn nữa ở học viện quân sự thủ đô học tập một năm, hiện tại dáng người càng thêm có vẻ đĩnh bạt.
Mấy người hầu beta thấy hắn bộ dáng cao lớn anh tuấn đều không khỏi hơi hơi đỏ mặt cúi đầu.
Nhưng mà Lôi Kha không hề chú ý tới người khác ánh mắt, ánh mắt thâm thúy sắc bén nhìn quét đám người hầu đứng xếp hàng bên cạnh một lần muốn tìm kiếm hình bóng quen thuộc. Thế nhưng ngay lập tức nhịn không được hơi hơi nhíu nhíu mày.
“Thiếu gia, ngài một đường trở về khẳng định đã đói bụng, bữa tối đã chuẩn bị tốt, hay là…”
“Mễ Lộ ở nơi nào?” Không đợi Khương Lệnh đem lời nói hết, Lôi Kha đi ở phía trước trực tiếp đánh gãy những lời ân cần của lão.
Điều này làm cho Khương Lệnh sửng sốt một chút, lúc phản ứng lại lúc vẫn là cung kính cong thân thể thập phần xứng chức mà trả lời: “Thiếu gia, Mễ Lộ hiện tại có thể là ở phòng ngủ giúp ngài thu thập trà cụ.”
Mễ Lộ vừa mới đi vào phòng khách liền nghe được Khương Lệnh nói tên của mình, trong lòng căng thẳng, vội vàng đi nhanh vài bước: “Khương quản gia, cháu đã thu thập xong.”
Mễ Lộ nói hấp dẫn lực chú ý của mọi người trong phòng. Tất cả nghe tiếng quay đầu lại, Mễ Lộ bước chân hoảng loạn vừa ngẩng đầu liền đối diện ánh mắt thâm trầm của Lôi Kha.
Lôi Kha nhìn bóng dáng nhỏ gầy đằng kia đôi mắt híp lại. Mễ Lộ trong lòng hoảng hốt lập tức cúi đầu dời đi tầm mắt, cậu hơi hơi khom khom lưng, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, ngài…… Đã trở lại.”
“Mễ Lộ, cậu đã đem mở thông gió cửa sổ phòng thiếu gia chưa?”
Mễ Lộ bưng một khay chén trà tinh xảo vội vội vàng vàng đi tới phòng bếp, nghe thấy Khương quản gia dò hỏi bước chân cũng không có dừng lại. Vừa vội vã đi tới phía trước vừa xoay đầu trả lời nói: “Khương quản gia, cháu đều đã làm tốt những điều ngài giao cho, hơn nữa cháu cũng đã đem Phong Tín Tử màu trắng thiếu gia thích nhất đặt tới trên cửa sổ rồi.”
Quản gia nghe thấy Mễ Lộ nói trên mặt cuối cùng cũng lộ ra một nét vừa lòng. Mễ Lộ bóng dáng thoắt cái đã vào phòng bếp, nhưng quản gia vẫn không quên duy trì trạng thái nghiêm túc đứng ở cầu thang cẩn thận dặn dò lại một lần nữa: “Đừng quên chà rửa cả bồn tắm, thiếu gia yêu sạch sẽ.”
“Vâng, cháu biết rồi, Khương quản gia!” Mễ Lộ lớn tiếng đáp lại.
Mễ Lộ đặt khay trà nặng nề trên tay lên bàn. Khay trà cụ này đối với thân thể nhỏ nhắn gầy yếu của cậu có hơi nặng quá mức. Không còn cách nào, vì đây là bộ trà cụ mà thiếu gia thích nhất nên cậu phải cực kỳ cẩn thận.
Mễ Lộ thoáng xoa xoa mồ hôi trên trán, sau đó đối với Tô Phỉ đứng ở đối diện mình chớp chớp mắt, “Làm phiền cô nhất định phải rửa sạch sạch sẽ đó.”
Tô Phỉ cũng hướng về phía Mễ Lộ gật đầu ha ha cười, “Cậu yên tâm đi, tôi nhất định đem chúng nó rửa sạch bong sáng bóng!”
Tô Phỉ đem trà cụ tới bên cạnh cái ao còn không quên xoay người lại nhỏ giọng mà trêu chọc Mễ Lộ: “Cậu mau đi lên đi, có ai mà không biết phòng Lôi Kha thiếu gia cũng chỉ để cậu dọn dẹp chứ……”
Tô Phỉ ngữ khí tràn ngập ái muội làm Mễ Lộ có chút không được tự nhiên nhưng cũng đã tạo thành thói quen lập tức liền gật gật đầu, xoay người đi ra khỏi phòng bếp.
“Vậy tôi đi đây, đợi lát nữa tôi xuống dưới lấy trà cụ!”
Tô Phỉ cười nhẹ gật gật đầu, sau đó cũng xoay người bắt đầu làm việc.
Như mọi người thấy, Tô Phỉ cũng là người hầu Lôi gia, là một beta đáng yêu, cũng là người hiếm hoi trong nhà đối xử nhiệt tình hòa hảo với Mễ Lộ.
Có điều hiện tại Mễ Lộ không có tâm trí suy nghĩ quá nhiều những thứ đấy, cậu từ phòng bếp ra liếc liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường bên cạnh cầu thang. Hiện tại đã là 3 giờ 40 phút chiều, còn khoảng 2 giờ nữa là thiếu gia sẽ về đến nhà. Xem ra cậu phải đẩy nhanh tốc độ.
Mễ Lộ chạy nhanh lên lầu hai, đứng ở trước cửa phòng thiếu gia thở hổn hển một hơi, sau đó mới cẩn thận mà đẩy ra cửa phòng ngủ.
Trong phòng đã được thông gió dễ chịu, Mễ Lộ thậm chí còn ngửi thấy thoang thoảng mùi cỏ xanh thanh mát ngoài hoa viên. Cậu vội vàng đi qua đem cửa sổ đóng lại, sau đó lại cẩn thận bày biện lại bồn Phong Tín Tử trắng.
Tốt, hiện tại chỉ còn lại có cái giường siêu lớn này cùng cái bồn tắm làm người đau đầu kia.
“Cố lên nào.” Mễ Lộ hô lên cổ vũ bản thân bước tới sửa sang cái giường trước.
Bởi vì thiếu gia ở học viện quân sự thủ đô Chris học tập một năm, cho nên một năm nay phòng hắn không ai ở, Mễ Lộ liền đem đồ vật của hắn cất trong ngăn tủ.
Hiện tại, Mễ Lộ đem đồ dùng trên giường lấy ra từ trong ngăn tủ, sau đó tỉ mỉ sắp xếp gọn gàng, vuốt phẳng. Đến cuối cùng lúc lấy gối đầu ra, cậu đầu tiên đặt lên một cái, sau đó nhìn thấy trên tay một cái khác lại khó có được mà do dự một chút, nhưng mà tưởng tượng đến gương mặt không vui của thiếu gia Mễ Lộ vẫn là nhanh đặt thêm cái gối đầu kia lên.
Mễ Lộ kỳ thật vẫn luôn nghĩ không rõ, chiếc giường này rõ ràng cũng chỉ có một mình thiếu gia ngủ, nhưng vì cái gì thiếu gia lại một hai phải để hai cái gối đầu ở trên giường?
Tiếc là tâm tư thiếu gia cậu luôn luôn đoán không ra, nghe phân phó an an phận phận mà làm việc mới là việc cậu nên làm.
Mễ Lộ đem giường đệm thu thập hảo xong, đứng ở trước giường quan sát một chút, lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, xoay người tới phòng tắm.
“Rửa sạch bồn tắm nữa là được…”
Mễ Lộ vừa lẩm bẩm, vừa cuốn cuốn tay áo, một cánh tay nhỏ trắng như tuyết lộ ra dưới ống tay áo.
Mễ Lộ đầu tiên xả chút nước vào trong bồn tắm, sau đó lấy khăn lông, đổ một chút xà bông, khom lưng bắt đầu chà lau bồn tắm.
Bởi vì bồn tắm trong phòng thiếu gia được xây khảm vào, cho nên lúc vệ sinh phải nằm sấp xuống, như vậy lúc làm vệ sinh càng thêm khó khăn. Mễ Lộ cánh tay không đủ dài, có vài chỗ muốn chà sạch tương đối vất vả.
Bận rộn hồi lâu, quay qua quay lại làm mồ hôi đầy đầu. Cuối cùng Mễ Lộ mới đem bồn tắm tỉ mỉ chà lau lại một lần.
Mễ Lộ đứng dậy, xoa xoa cái eo có phần đau nhức. Nhìn bồn tắm trắng sáng tinh tươm cậu thực vừa lòng mà cười cười, sau đó đem khăn lông chà rửa để trên ngăn tủ bên cạnh.
Đem hết thảy đều dọn dẹp xong, Mễ Lộ mới đem tay áo thả xuống. Sửa sang lại một chút, cậu nhìn vào gương trong phòng tắm đánh giá chính mình nửa ngày. Nghĩ mình có lẽ nên đi đổi một bộ quần áo khác, thiếu gia không thích nhìn người bên cạnh cả người lôi thôi.
Nghĩ như vậy, Mễ Lộ liền về phòng mình dưới lầu thay một cái áo sơ mi màu trắng sạch sẽ, sau đó lại nhìn gương nghiêm túc mà thắt nơ.
Mễ Lộ vừa mới ra khỏi phòng liền nghe thấy quản gia lại đề cao giọng chỉ huy bọn người hầu vội vội trong nhà ăn.
“Mau, đem bộ đồ ăn mang lên tới, mau một chút, thiếu gia phi hành khí sắp hạ cánh rồi!”
Bị Khương quản gia quát lớn cô hầu gái nhỏ liền mặt đỏ lên, nàng run rẩy tay dùng khay bưng bộ đồ ăn bước nhanh đi tới, bắt đầu nghiêm túc mà bày bộ đồ ăn trắng đến phát sáng trên bàn cơm.
Nhưng bởi vì nàng thật sự quá khẩn trương, thời điểm bày dao nĩa đụng phải mâm, phát ra “Đinh” một tiếng vang lên, Khương quản gia nghe được thanh âm này bất mãn mà nhíu mi, liền quát lớn: “Cẩn thận một chút, nếu làm vỡ bộ dụng cụ ăn này, đem cô bán cũng không đền nổi.”
Tiểu hầu gái bị Khương quản gia nói hai tay run lên bần bật, ánh mắt khiếp đảm, rồi lại không dám làm sai.
Mễ Lộ đứng ở xa nhìn thở dài một hơi rồi đi qua nhận lấy bộ đồ ăn trong tay hầu gái ôn nhu nói “Nina, tôi làm cho, cô vào trong phòng bếp giúp Tô Phỉ.”
Cô hầu gái tên là Nina nhút nhát sợ sệt liếc mắt nhìn Khương Lệnh một cái, thấy đối phương chỉ nhíu nhíu mày cũng không nói thêm gì, liền nhỏ giọng đối với Mễ Lộ nói một câu “Cảm ơn”, sau đó liền nhanh rời khỏi bàn ăn.
Sau khi Nina rời khỏi, Mễ Lộ cúi đầu bắt đầu nghiêm túc mà hướng trên bàn cơm sắp xếp bộ đồ ăn.
Khương Lệnh tự nhận thân là một người quản gia đủ tư cách, hắn tự nhiên cũng không vừa lòng Mễ Lộ làm lơ chính mình rồi tự cậu an bài. Nhưng lão thật bất đắc dĩ, Mễ Lộ có được Lôi Kha thiếu gia tin cậy, lão chỉ có thể bĩu môi, lại không quên nhắc nhở nói:
“Mễ Lộ, cậu tốt nhất nên lo đem việc của mình làm cho tốt đi đã.”
“Đương nhiên, Khương quản gia, thỉnh ngài yên tâm.” Mễ Lộ bày xong cuối cùng một chiếc nĩa, ngẩng đầu lên mỉm cười.
Khương Lệnh nghe xong không nói gì, chỉ là có phần bất mãn rời đi, lại đi an bài bọn người hầu ở khách phòng.
Chờ đến khi Khương Lệnh đi xa, Tô Phỉ từ trong phòng bếp ló đầu ra, nàng cẩn thận mà nhìn xung quanh một chút, xác định không có nhìn thấy Khương quản gia xong mới nhỏ giọng mà gọi Mễ Lộ đứng ở trước bàn ăn: “Mễ Lộ!”
Mễ Lộ nghe tiếng quay đầu lại, thấy Tô Phỉ đối với cậu vẫy vẫy tay: “Mau tiến vào!”
Mễ Lộ cong cong đôi mắt, đem khăn ăn cầm trên tay nghiêm túc dọn xong, lúc này mới đi vào phòng bếp.
Mễ Lộ vừa mới đi vào phòng bếp, Tô Phỉ liền nhiệt tình mà kéo tay cậu đem túm vào bên trong. Mễ Lộ ngẩng đầu, thấy Nina vừa rồi bị Khương Lệnh dạy dỗ đứng ở nơi đó cúi đầu. Thấy mình tới, lúc này mới hơi hơi ngẩng đầu, nhỏ giọng mà nói một tiếng, “Cảm ơn cậu.”
Mễ Lộ cười lắc lắc đầu, cũng không nói thêm gì, chỉ là từ bên cạnh cầm trà cụ vừa rồi Tô Phỉ rửa sạch. “Thiếu gia sắp trở lại, tôi đi trước.”
“Ai nha, cậu trong lòng cũng chỉ có thiếu gia!” Tô Phỉ đối với Mễ Lộ bóng dáng cười nói.
Mễ Lộ vừa mới đẩy ra cửa phòng ngủ thiếu gia, đem trà cụ ở trên bàn dọn xong, liền nghe thấy dưới lầu truyền đến một trận xao động.
“Nhanh lên, đem cái bình hoa kia dọn xong, phi hành khí của thiếu gia đã tới cửa!”
Khương quản gia nghiêm túc lên giọng cao một quãng tám, theo sau đó là một trận lách cách lang cang âm thanh hỗn loạn.
Mễ Lộ nghe được thiếu gia đã tới rồi, tay cầm cái ly Siếp Thời Chi căng thẳng, cậu đẩy nhanh hơn tốc độ làm việc, không biết vì cái gì, cậu cảm thấy trái tim mình đập nhanh hỗn loạn.
Mễ Lộ cười khổ lắc lắc đầu, mỗi lần mình đối diện thiếu gia lúc nào cũng ngốc nghếch luốn cuống tay chân.
Trong lòng Mễ Lộ thấp thỏm không yên nhưng cậu vẫn bắt chính mình trấn định lại, đem trà cun từng chút từng chút dọn xong. Xong xuôi hết thảy mới mở cửa phòng đỡ tay vịn thang lầu đi xuống.
Mễ Lộ vừa mới xuống được một nửa liền nghe thấy bên ngoài phòng khách loáng thoáng truyền đến thanh âm.
“Thiếu gia, hoan nghênh ngài về nhà!” Khương Lệnh thanh âm trung khí mười phần.
Vài phút trước còn đen mặt nổi giận đùng đùng bây giờ trên mặt lại lộ ra tươi cười sáng lạn. Lão hơi hơi cong thân mình hướng về Alpha vừa mới bước vào cung kính chào, sau đó tiếp nhận áo gió trong tay đối phương.
Lôi Kha tuy rằng tuổi không lớn, hiện giờ chỉ có 22 tuổi, nhưng là bởi gen Alpha cường đại dáng người tương đối cao, hơn nữa ở học viện quân sự thủ đô học tập một năm, hiện tại dáng người càng thêm có vẻ đĩnh bạt.
Mấy người hầu beta thấy hắn bộ dáng cao lớn anh tuấn đều không khỏi hơi hơi đỏ mặt cúi đầu.
Nhưng mà Lôi Kha không hề chú ý tới người khác ánh mắt, ánh mắt thâm thúy sắc bén nhìn quét đám người hầu đứng xếp hàng bên cạnh một lần muốn tìm kiếm hình bóng quen thuộc. Thế nhưng ngay lập tức nhịn không được hơi hơi nhíu nhíu mày.
“Thiếu gia, ngài một đường trở về khẳng định đã đói bụng, bữa tối đã chuẩn bị tốt, hay là…”
“Mễ Lộ ở nơi nào?” Không đợi Khương Lệnh đem lời nói hết, Lôi Kha đi ở phía trước trực tiếp đánh gãy những lời ân cần của lão.
Điều này làm cho Khương Lệnh sửng sốt một chút, lúc phản ứng lại lúc vẫn là cung kính cong thân thể thập phần xứng chức mà trả lời: “Thiếu gia, Mễ Lộ hiện tại có thể là ở phòng ngủ giúp ngài thu thập trà cụ.”
Mễ Lộ vừa mới đi vào phòng khách liền nghe được Khương Lệnh nói tên của mình, trong lòng căng thẳng, vội vàng đi nhanh vài bước: “Khương quản gia, cháu đã thu thập xong.”
Mễ Lộ nói hấp dẫn lực chú ý của mọi người trong phòng. Tất cả nghe tiếng quay đầu lại, Mễ Lộ bước chân hoảng loạn vừa ngẩng đầu liền đối diện ánh mắt thâm trầm của Lôi Kha.
Lôi Kha nhìn bóng dáng nhỏ gầy đằng kia đôi mắt híp lại. Mễ Lộ trong lòng hoảng hốt lập tức cúi đầu dời đi tầm mắt, cậu hơi hơi khom khom lưng, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, ngài…… Đã trở lại.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.