Người Hầu Nhỏ Ngày Ngày Tìm Cách Chạy Trốn
Chương 20
Hạc
02/02/2023
Việc này không thể thay đổi đúng không?
Ha... Hoặc là... tôi chết đi?
Cơ thể của tôi, chỉ có tôi mới có quyền quyết định.
Đủ rồi.
"Hầu tước, xin lỗi vì ra ngoài không báo trước. Tôi là bất đắc dĩ, chỉ là vô tình. Hầu tước Walter, ngài... tha thứ cho tôi... có được không?... Một lần thôi, nhé?"
Lâu đài nhà Walter.
Đoàn người dần lui ra ngoài. Không biết ai trong số họ lên tiếng trước "Ngạt thở chết tôi rồi! Pheromone có thể đè chết người mà. Hầu tước... sẽ không giết tên kia chứ?"
Trong căn phòng to lớn yên tĩnh đến đáng sợ. An cúi gằm mặt tránh đối mặt cùng vị chủ nhân lẳng lặng ngồi như tượng trên ghế, cậu có thể cảm nhận được đôi mắt sâu hoắm kia đang nhìn chằm chằm như muốn xuyên thủng đỉnh đầu cậu.
Mái tóc dài của An xõa bung bên vai, mơ hồ hư thực tản ra làn hương dịu nhẹ.
Cậu quỳ rạp trên sàn để lộ cổ tay gầy dễ dàng quan sát được mạch máu.
Hai người cứ thế làm tượng hơn nửa giờ rồi.
Đầu gối cậu đã ẩn ẩn bắt đầu đau.
"Nói đi." Thái độ Phelan bình tĩnh đến lạ thường "Tại sao?"
Tay An siết chặt, môi mím bắt đầu sắp xếp cốt truyện "Thưa chủ nhân, tôi hoàn toàn không phải muốn bỏ trốn. Luật Dellingr rất khắt khe với Alpha, vì không muốn liên lụy đến ngài nên tôi bất đắc dĩ phải làm vậy. Chỉ là kỳ động dục đến quá đột ngột. Tôi phải tìm nơi giải quyết cho ổn thỏa, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến danh dự của chủ nhân. Tôi biết mình sai rồi. Chủ nhân xin ngài hãy trách phạt." Đuổi tôi đi, đuổi tôi đi.
"Nơi giải quyết?" Hắn nhướng mày, lưng ngã trên ghế, đưa một tay lên chống đầu.
Mũi An đã trở nên nhạy cảm với pheromone, mùi hoa Hoàng Lan từ đâu khuếch tán khắp không gian. Cậu cắn răng chịu đựng tuyến thể non nớt rục rịch muốn tỏa hương, An một mực nhìn sàn nhà "Đúng vậy. Tôi tìm nơi vắng vẻ một mình vượt qua." An nuốt một ngụm nước bọt "Tuyệt đối không để ai thấy."
Khóa học cấp tốc của Sea đúng là bịp bợm, cậu vẫn bị ảnh hưởng với pheromone Alpha.
Cơ mặt Phelan giãn ra đôi chút. Có lẽ hài lòng với câu trả lời bịa ra của cậu.
Cậu quỳ thẳng lưng "Tôi biết mình sai rồi. Tôi sẽ không tái phạm nữa." Chắc chắn hắn sẽ nổi điên và đuổi cậu đi cho khuất mắt. Phelan ghét nhất những tên xem thường luật lệ hắn đặt ra.
Đáp lại cậu vẫn là sự yên lặng. An bối rối. Thà rằng Phelan như trước kia, trách mắng đủ kiểu, cậu còn có thể lẻo mép ứng phó. Nhưng giờ đây, hắn nhất quán tập trung thưởng thức li trà trong tay. Hoàn toàn không có vẻ giận dỗi hay khó chịu.
Thái độ lập lững này còn khó lường hơn gấp bội.
Mãi lâu sau, Phelan mới chịu lên tiếng "Ta nên phạt ngươi thế nào?" Phelan đổi tư thế, đôi chân thon dài bắt chéo.
Tuyến thể đột nhiên như bị ai nắm lấy làm An nói không nên lời.
Đặt tách trà lên bàn, Phelan thong dong "Chưa có lệnh chủ nhân đã tự ý rời đi. Đó là tội thứ nhất." Hắn đứng dậy đi về phía An, "Đến kỳ động dục mà không báo cáo. Đây là tội thứ hai." Từ từ ngồi xuống "Ba ngày sau mới vác mặt về. Tội thứ ba." Bàn tay trắng nõn còn lưu hương trà đẩy cầm An bắt cậu nhìn thẳng vào mắt hắn "Ngươi lấy gì để chuộc hết lỗi lầm của mình?"
Môi hắn mấp máy gì An không nghe rõ. Lần đầu tiên An cảm nhận được, pheromone của Phelan, rất thơm!
Nhận ra cậu không chú tâm, cổ tay hắn dùng lực miết cằm An "Nghe?"
An cố tránh "Tôi... biết mình sai rồi. Nhưng tôi thật sự chỉ muốn tốt cho ngài, tôi tin ngài sẽ hiểu được ý tôi."
"Ta không hiểu." Phelan đanh mặt đứng lên "Từ nay trở về sau. Không có lệch của ta. Ngươi không được bước chân khỏi căn phòng này nửa bước. Nếu ta phát hiện ngươi chạy trốn một lần nữa, ta sẽ chặt chân ngươi, nhốt ngươi vào ngục, ngày ngày cho đủ loại súc vật kinh tởm cấu xé thân thể ngươi. Để ngươi mãi mãi phải ở cạnh ta."
An gặp ảo giác. Đôi mắt Phelan ánh lên sự điên cuồng và chiếm hữu bệnh hoạn. Cậu chắc chắn chỉ bị hoa mắt thôi.
Cậu lặng lẽ rụt cổ muốn tránh. Phelan thêm lực ở cổ tay, trầm giọng "Nghe rõ không?"
Cằm An hằn lên vết đỏ, cậu cuống quýt cúi đầu "Vâng."
Hơi thở hắn phả vào mặt cậu lạnh lẽo, quầng thâm dưới mắt càng khiến gương mặt hắn thêm u ám.
"Hầu tước, bên kia phái người đến." Chất giọng lạnh lùng của David vang lên cách một lớp cửa.
Phelan rời đi ngay sau đó. Trước khi đi không quên căn dặn những người canh cửa "Canh giữ cẩn thận."
Cũng may hắn không truy hỏi vì sao chẳng ai có thể tìm được cậu. Dùng phương pháp kia tìm người, chắc chắn để ít người biết càng tốt. Thời đại này, danh dự vẫn rất quan trọng.
Bên trong, An nằm vật ra sàn. Khắp nơi đều là pheromone của Alpha, nồng nặc.
Làm sao thực hiện kế hoạch được?
Kế hoạch An lập ra khá sơ sài và thiếu liền mạch. Về nhà, xin lỗi, dỗ ngọt, lấy tiền, chạy. Ban đầu cậu còn nghĩ Phelan sẽ không quan tâm nên hoàn toàn chẳng thèm lập ra kế hoạch chi tiết. Một tên hầu, không có người này vẫn có người khác. An đã chuẩn bị tâm lý bị đuổi thế mà mọi chuyện hoàn toàn lệch hướng.
Thoát ra khỏi đây... khó hơn lên trời.
Chưa nói đến mạng lưới an ninh chặt chẽ, ngoài cửa còn có hai Gamma lực lưỡng đầu đội mũ sắt trấn giữ. Thái độ Phelan khi cậu trở lại rõ ràng không có mấy biến hóa, thậm chí có phần lạnh nhạt.
Bày ra mấy trò này làm gì?
Biết vậy chẳng thèm quay về lấy tiền. Toàn bộ tài sản An đều để ở căn phòng kia. Định bụng khi quay về sẽ bị phạt một trận rồi theo thông lệ trục xuất ra khỏi lâu đài, An nhân cơ hội lấy tiền rồi chuồn êm, tìm lại di hài của cha rồi dùng số tiền sót lại sống nốt phần đời còn lại trong nghèo khổ.
Ai có ngờ...
Nghĩ chưa thông, An đã nằm vật ra sàn. Ba ngày vừa rồi là cực hình.
An đã sống với thân phận Alpha hơn mấy năm, nói chấp nhận bản thân liền là điều thật sự khó khăn. Cậu đưa tay sờ sờ túi thuốc trong túi quần.
Một ngày hai lần uống.
Bán SA phát triển thành Alpha hay Sigma thì đều có khuyết thiếu. Biến thành một Sigma nhưng cậu không có khả năng điều khiển pheromone và khống chế kỳ phát tình. Chỗ thuốc này uống trong ba tháng.
Chỉ còn ba tháng để An tìm cớ rời đi. Khi hết thuốc, thân phận này sẽ hoàn toàn bại lộ.
Nghĩ đến người cha đáng thương kia, An lại càng ghê tởm bản thân. Cậu sẽ có nguy cơ như vậy. Thân phận thấp cổ bé họng mặc người sai khiến. Như bây giờ đây, cậu không có quyền phản kháng mệnh lệnh nào từ chủ nhân, nếu bị phát hiện hắn có thể sẽ bán cậu cho những tên quý tộc biến thái để làm cầu nối quan hệ hoặc tệ hơn là dùng làm công cụ sinh cho các gia đình quý tộc hiếm muộn.
Cậu phải trốn.
Suy nghĩ lung tung một hồi. Cơ thể mệt nhọc của An dần thiếp đi.
Cạnh.
Ôm người hầu nhỏ không khiến người ta bớt lo đặt lên giường, Phelan chăm chú ngắm nhìn An.
Trái tim nhộn nhịp chưa từng có. Hắn từng nghĩ đủ biện pháp trừng phạt An, làm cho cậu sợ hãi mà chừa thói không nghe lời. Nhưng khi cậu chân chính đứng trước mặt, hắn chỉ thấy mềm lòng, một mực dung túng cậu.
Alpha và Alpha vốn không có kết quả, thân phận bọn họ lại trên lệch như thế.
Nhưng hắn không quan tâm.
Ba ngày.
Hắn chịu đủ dày vò, lúc nào cũng như con dế đang bị xoay vòng trong mớ bòng bong. Phelan hắn phải làm mọi cách để giữ cậu lại, nhốt cậu bên cạnh hắn mãi mãi. Không thể chạy thoát.
Nếu hỏi, hắn có yêu không?
Không biết nữa.
Hắn chưa từng yêu.
Cảm giác thế nào ư?
Không rõ.
Có lẽ tình cảm lúc này là do thói quen, mà thói quen thì khó buông bỏ và hắn cũng không muốn buông bỏ. Tình cảm chưa sâu, hắn có thể vun đắp. Tình cảm này ngượng ngùng không rõ ràng.
Nhưng mà ai biết được,
Phelan chưa bao giờ thích lằng nhằng dây dưa. Chỉ có ba ngày đã khiến hắn hoảng loạn. Hắn không muốn trải qua lần nào nữa.
Hắn phải cắn chặt người này không nhả.
Chụt.
Đôi môi áp lên vầng trán ấm áp của An.
"Từ nay về sau em chỉ được nhìn ta. An à, em có quyền không muốn nhưng không được rời đi. Nghe không?"
Phelan thủ thỉ bên tai An. Hắn ôm chặt cậu vào lòng mặc kệ người trong ngực nhíu mày.
- --
Dạo này tự nhiên thích nghe nhạc viết truyện, chap này vừa nghe bài "Chết trong em" - Thịnh Suy, vừa viết. Có lẽ Hạc sẽ đẩy nhanh tiến độ truyện, chứ vừa đọc vừa chờ chương dễ mất mood lắm.
Các tình iu có lẽ sẽ thắc mắc tình cảm couple chính ở đâu ra, cái này thì hồi sau sẽ rõ. Dù gì thì Hạc cũng để lủng ba năm mà. 乂◜◬◝乂
Truyện flop mà vẫn bị reup, không biết nên vui hay nên buồn. Ai lỡ đọc chỗ reup thì quay về với Hạc nha~
Ha... Hoặc là... tôi chết đi?
Cơ thể của tôi, chỉ có tôi mới có quyền quyết định.
Đủ rồi.
"Hầu tước, xin lỗi vì ra ngoài không báo trước. Tôi là bất đắc dĩ, chỉ là vô tình. Hầu tước Walter, ngài... tha thứ cho tôi... có được không?... Một lần thôi, nhé?"
Lâu đài nhà Walter.
Đoàn người dần lui ra ngoài. Không biết ai trong số họ lên tiếng trước "Ngạt thở chết tôi rồi! Pheromone có thể đè chết người mà. Hầu tước... sẽ không giết tên kia chứ?"
Trong căn phòng to lớn yên tĩnh đến đáng sợ. An cúi gằm mặt tránh đối mặt cùng vị chủ nhân lẳng lặng ngồi như tượng trên ghế, cậu có thể cảm nhận được đôi mắt sâu hoắm kia đang nhìn chằm chằm như muốn xuyên thủng đỉnh đầu cậu.
Mái tóc dài của An xõa bung bên vai, mơ hồ hư thực tản ra làn hương dịu nhẹ.
Cậu quỳ rạp trên sàn để lộ cổ tay gầy dễ dàng quan sát được mạch máu.
Hai người cứ thế làm tượng hơn nửa giờ rồi.
Đầu gối cậu đã ẩn ẩn bắt đầu đau.
"Nói đi." Thái độ Phelan bình tĩnh đến lạ thường "Tại sao?"
Tay An siết chặt, môi mím bắt đầu sắp xếp cốt truyện "Thưa chủ nhân, tôi hoàn toàn không phải muốn bỏ trốn. Luật Dellingr rất khắt khe với Alpha, vì không muốn liên lụy đến ngài nên tôi bất đắc dĩ phải làm vậy. Chỉ là kỳ động dục đến quá đột ngột. Tôi phải tìm nơi giải quyết cho ổn thỏa, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến danh dự của chủ nhân. Tôi biết mình sai rồi. Chủ nhân xin ngài hãy trách phạt." Đuổi tôi đi, đuổi tôi đi.
"Nơi giải quyết?" Hắn nhướng mày, lưng ngã trên ghế, đưa một tay lên chống đầu.
Mũi An đã trở nên nhạy cảm với pheromone, mùi hoa Hoàng Lan từ đâu khuếch tán khắp không gian. Cậu cắn răng chịu đựng tuyến thể non nớt rục rịch muốn tỏa hương, An một mực nhìn sàn nhà "Đúng vậy. Tôi tìm nơi vắng vẻ một mình vượt qua." An nuốt một ngụm nước bọt "Tuyệt đối không để ai thấy."
Khóa học cấp tốc của Sea đúng là bịp bợm, cậu vẫn bị ảnh hưởng với pheromone Alpha.
Cơ mặt Phelan giãn ra đôi chút. Có lẽ hài lòng với câu trả lời bịa ra của cậu.
Cậu quỳ thẳng lưng "Tôi biết mình sai rồi. Tôi sẽ không tái phạm nữa." Chắc chắn hắn sẽ nổi điên và đuổi cậu đi cho khuất mắt. Phelan ghét nhất những tên xem thường luật lệ hắn đặt ra.
Đáp lại cậu vẫn là sự yên lặng. An bối rối. Thà rằng Phelan như trước kia, trách mắng đủ kiểu, cậu còn có thể lẻo mép ứng phó. Nhưng giờ đây, hắn nhất quán tập trung thưởng thức li trà trong tay. Hoàn toàn không có vẻ giận dỗi hay khó chịu.
Thái độ lập lững này còn khó lường hơn gấp bội.
Mãi lâu sau, Phelan mới chịu lên tiếng "Ta nên phạt ngươi thế nào?" Phelan đổi tư thế, đôi chân thon dài bắt chéo.
Tuyến thể đột nhiên như bị ai nắm lấy làm An nói không nên lời.
Đặt tách trà lên bàn, Phelan thong dong "Chưa có lệnh chủ nhân đã tự ý rời đi. Đó là tội thứ nhất." Hắn đứng dậy đi về phía An, "Đến kỳ động dục mà không báo cáo. Đây là tội thứ hai." Từ từ ngồi xuống "Ba ngày sau mới vác mặt về. Tội thứ ba." Bàn tay trắng nõn còn lưu hương trà đẩy cầm An bắt cậu nhìn thẳng vào mắt hắn "Ngươi lấy gì để chuộc hết lỗi lầm của mình?"
Môi hắn mấp máy gì An không nghe rõ. Lần đầu tiên An cảm nhận được, pheromone của Phelan, rất thơm!
Nhận ra cậu không chú tâm, cổ tay hắn dùng lực miết cằm An "Nghe?"
An cố tránh "Tôi... biết mình sai rồi. Nhưng tôi thật sự chỉ muốn tốt cho ngài, tôi tin ngài sẽ hiểu được ý tôi."
"Ta không hiểu." Phelan đanh mặt đứng lên "Từ nay trở về sau. Không có lệch của ta. Ngươi không được bước chân khỏi căn phòng này nửa bước. Nếu ta phát hiện ngươi chạy trốn một lần nữa, ta sẽ chặt chân ngươi, nhốt ngươi vào ngục, ngày ngày cho đủ loại súc vật kinh tởm cấu xé thân thể ngươi. Để ngươi mãi mãi phải ở cạnh ta."
An gặp ảo giác. Đôi mắt Phelan ánh lên sự điên cuồng và chiếm hữu bệnh hoạn. Cậu chắc chắn chỉ bị hoa mắt thôi.
Cậu lặng lẽ rụt cổ muốn tránh. Phelan thêm lực ở cổ tay, trầm giọng "Nghe rõ không?"
Cằm An hằn lên vết đỏ, cậu cuống quýt cúi đầu "Vâng."
Hơi thở hắn phả vào mặt cậu lạnh lẽo, quầng thâm dưới mắt càng khiến gương mặt hắn thêm u ám.
"Hầu tước, bên kia phái người đến." Chất giọng lạnh lùng của David vang lên cách một lớp cửa.
Phelan rời đi ngay sau đó. Trước khi đi không quên căn dặn những người canh cửa "Canh giữ cẩn thận."
Cũng may hắn không truy hỏi vì sao chẳng ai có thể tìm được cậu. Dùng phương pháp kia tìm người, chắc chắn để ít người biết càng tốt. Thời đại này, danh dự vẫn rất quan trọng.
Bên trong, An nằm vật ra sàn. Khắp nơi đều là pheromone của Alpha, nồng nặc.
Làm sao thực hiện kế hoạch được?
Kế hoạch An lập ra khá sơ sài và thiếu liền mạch. Về nhà, xin lỗi, dỗ ngọt, lấy tiền, chạy. Ban đầu cậu còn nghĩ Phelan sẽ không quan tâm nên hoàn toàn chẳng thèm lập ra kế hoạch chi tiết. Một tên hầu, không có người này vẫn có người khác. An đã chuẩn bị tâm lý bị đuổi thế mà mọi chuyện hoàn toàn lệch hướng.
Thoát ra khỏi đây... khó hơn lên trời.
Chưa nói đến mạng lưới an ninh chặt chẽ, ngoài cửa còn có hai Gamma lực lưỡng đầu đội mũ sắt trấn giữ. Thái độ Phelan khi cậu trở lại rõ ràng không có mấy biến hóa, thậm chí có phần lạnh nhạt.
Bày ra mấy trò này làm gì?
Biết vậy chẳng thèm quay về lấy tiền. Toàn bộ tài sản An đều để ở căn phòng kia. Định bụng khi quay về sẽ bị phạt một trận rồi theo thông lệ trục xuất ra khỏi lâu đài, An nhân cơ hội lấy tiền rồi chuồn êm, tìm lại di hài của cha rồi dùng số tiền sót lại sống nốt phần đời còn lại trong nghèo khổ.
Ai có ngờ...
Nghĩ chưa thông, An đã nằm vật ra sàn. Ba ngày vừa rồi là cực hình.
An đã sống với thân phận Alpha hơn mấy năm, nói chấp nhận bản thân liền là điều thật sự khó khăn. Cậu đưa tay sờ sờ túi thuốc trong túi quần.
Một ngày hai lần uống.
Bán SA phát triển thành Alpha hay Sigma thì đều có khuyết thiếu. Biến thành một Sigma nhưng cậu không có khả năng điều khiển pheromone và khống chế kỳ phát tình. Chỗ thuốc này uống trong ba tháng.
Chỉ còn ba tháng để An tìm cớ rời đi. Khi hết thuốc, thân phận này sẽ hoàn toàn bại lộ.
Nghĩ đến người cha đáng thương kia, An lại càng ghê tởm bản thân. Cậu sẽ có nguy cơ như vậy. Thân phận thấp cổ bé họng mặc người sai khiến. Như bây giờ đây, cậu không có quyền phản kháng mệnh lệnh nào từ chủ nhân, nếu bị phát hiện hắn có thể sẽ bán cậu cho những tên quý tộc biến thái để làm cầu nối quan hệ hoặc tệ hơn là dùng làm công cụ sinh cho các gia đình quý tộc hiếm muộn.
Cậu phải trốn.
Suy nghĩ lung tung một hồi. Cơ thể mệt nhọc của An dần thiếp đi.
Cạnh.
Ôm người hầu nhỏ không khiến người ta bớt lo đặt lên giường, Phelan chăm chú ngắm nhìn An.
Trái tim nhộn nhịp chưa từng có. Hắn từng nghĩ đủ biện pháp trừng phạt An, làm cho cậu sợ hãi mà chừa thói không nghe lời. Nhưng khi cậu chân chính đứng trước mặt, hắn chỉ thấy mềm lòng, một mực dung túng cậu.
Alpha và Alpha vốn không có kết quả, thân phận bọn họ lại trên lệch như thế.
Nhưng hắn không quan tâm.
Ba ngày.
Hắn chịu đủ dày vò, lúc nào cũng như con dế đang bị xoay vòng trong mớ bòng bong. Phelan hắn phải làm mọi cách để giữ cậu lại, nhốt cậu bên cạnh hắn mãi mãi. Không thể chạy thoát.
Nếu hỏi, hắn có yêu không?
Không biết nữa.
Hắn chưa từng yêu.
Cảm giác thế nào ư?
Không rõ.
Có lẽ tình cảm lúc này là do thói quen, mà thói quen thì khó buông bỏ và hắn cũng không muốn buông bỏ. Tình cảm chưa sâu, hắn có thể vun đắp. Tình cảm này ngượng ngùng không rõ ràng.
Nhưng mà ai biết được,
Phelan chưa bao giờ thích lằng nhằng dây dưa. Chỉ có ba ngày đã khiến hắn hoảng loạn. Hắn không muốn trải qua lần nào nữa.
Hắn phải cắn chặt người này không nhả.
Chụt.
Đôi môi áp lên vầng trán ấm áp của An.
"Từ nay về sau em chỉ được nhìn ta. An à, em có quyền không muốn nhưng không được rời đi. Nghe không?"
Phelan thủ thỉ bên tai An. Hắn ôm chặt cậu vào lòng mặc kệ người trong ngực nhíu mày.
- --
Dạo này tự nhiên thích nghe nhạc viết truyện, chap này vừa nghe bài "Chết trong em" - Thịnh Suy, vừa viết. Có lẽ Hạc sẽ đẩy nhanh tiến độ truyện, chứ vừa đọc vừa chờ chương dễ mất mood lắm.
Các tình iu có lẽ sẽ thắc mắc tình cảm couple chính ở đâu ra, cái này thì hồi sau sẽ rõ. Dù gì thì Hạc cũng để lủng ba năm mà. 乂◜◬◝乂
Truyện flop mà vẫn bị reup, không biết nên vui hay nên buồn. Ai lỡ đọc chỗ reup thì quay về với Hạc nha~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.