Người Hầu Nhỏ Ngày Ngày Tìm Cách Chạy Trốn

Chương 26

Hạc

02/02/2023

Wattpad: @Chim_derr

---

Mắt vừa thấy đôi môi sưng tấy của đối phương, An và Leon đồng thời quay đầu đi, khoa trương ho vài tiếng che dấu ngượng ngùng.

Môi An như vừa trải qua khóa trị liệu giác hơi. Chỉ hôn thôi cũng khiến người ta tim đập chân run.

An lại không dám ngồi, buổi tiệc đã khai mạc, người hầu như cậu chỉ có thể đứng bên lề chờ chủ nhân gọi.

Đến lần thứ tám phát hiện Leon và An đánh mắt qua lại, Yoo đứng cạnh bất đắc dĩ lên tiếng: "Đừng nhìn nữa, Hầu tước sắp cầm gươm đâm chết chủ nhân của tôi rồi kìa."

An lia mắt liền bắt gặp Phelan đứng trên lầu, ánh mắt sắc lạnh ghim lên người cậu. Người bên cạnh nói gì, hắn liền nhíu mày dời tầm nhìn.

Bên kia, Leon như bị điểm huyệt cúi thấp đầu đi theo Nhị hoàng tử vào phòng trong.

Cây ngay không sợ chết đứng, An nói chắc nịch, "Nhìn lầm rồi."

Đáp lại cậu là sự im lặng, Yoo cố định ánh mắt phía trước, chẳng biết đang nghĩ gì. Cậu cũng không mấy để tâm.

Cổng cung điện liên tục đón người ra vào, tiếng nhạc du dương càng khiến có không khí thêm phần trang trọng.

An có chút đắm chìm.

Theo hầu đã bao năm, An chưa từng được tham dự một sự kiện quan trọng thế này. Những lần trước đều là Phelan đi cùng Adam. Bầu không khí trang nghiêm đủ loại thủ tục lễ nghi. Ai cũng treo trên người những bộ quần áo lộng lẫy, như con công nỗ lực khoe ra đôi cánh đẹp đẽ của mình.

Làm thường dân, như An, không khỏi choáng ngợp.

Đôi mắt đen tuyền đầy ngây ngô thu hút đám Alpha đứng gần đó. Họ có chút do dự, Omega không thường cao như thế.

"Đó là người hầu nhỏ bé của cậu?" Nguyễn Nguyên nhếch môi, ngắm nhìn dáng đứng thẳng tắp của cậu trai trẻ qua màu đỏ sóng sách của rượu, "Cao như thế, không hẳn là nhỏ bé đâu."

Phelan không trả lời, lẳng lặng uống một ngụm vang trắng.

Nụ cười trên môi Nguyễn Nguyên càng sâu, trêu đùa "Lạnh lùng vậy sao? thế sau bữa tiệc cho tôi nếm thử được chứ?"

Tin đồn đã lan tới lãnh thổ phía Tây, Phelan lén nuôi một tình nhân nhỏ. Đã vậy còn là Alpha.

Cạch

Đặt ly rượu lên khay của bồi bàn vừa đi qua, Phelan nhàn nhạt đáp lời: "Tùy." Thái độ dửng dưng chẳng để mắt.

Nguyễn Nguyên cảm thấy biểu cảm Phelan không như mong đợi, cô kêu bồi bàn đổi một ly rượu khác. Cả người dựa hẳn vào lan can, lộ ra đường cong mỹ miều "Đùa với cậu thật chán. Cho tôi ý biểu cảm nào."

Ngửa cổ uống hết ngụm rượu, Nguyên Nguyễn còn muốn uống thêm, lé mắt nhìn sườn mặt Phelan, chép chép miệng "Tôi nói này," lại quay đầu nhìn về hầu nhỏ của ai kia đang loay hoay tìm nơi muốn ra ngoài "người hầu này của cậu không phải Alpha đúng không? Cậu ta chỉ được cái cao, chứ chẳng có tí uy lực của một Alpha chút nào. Mùi trên người cũng không có tính uy hiếp gì cả..."

Nghe tới đây, đầu mày Phelan nhíu chặt, vệt đỏ trong mắt lóe sáng, lạnh giọng cất lời "Cô ngửi mùi cậu ấy?"

Âm điệu trong giọng lộ ra vài phần cáu kỉnh mà chính hắn cũng không biết.

Nữ Alpha chép miệng "Tôi không cố ý. Cậu ta tự động tỏa pheromone. Hầu tước à, dù ngài có bao che đến đâu, để Alpha của mình quyến rũ người khác lung tung trong hoàng cung. Coi chừng bị bắt đó." Cuối câu còn cố tình nâng cao giọng, nói với tới thân ảnh trong nháy mắt đã biến mất.

Gấp gáp cái gì không biết.

Bầu không khí bên trong ngột ngạt đến khó thở. An cố gắng lắm mới thoát được ra khỏi đám đông chật kín.

Mũi cậu trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết.

Nhiều mùi pheromone hỗn tạp cứ quấn lấy đầu mũi.

Một mùi chua gay mũi xộc lên tận cổ họng, An cúi gập người nôn ra hết những thứ đã ăn sáng giờ.

Oẹ

Nước mắt nước mũi cậu chảy kèm nhèm. Dạ dày xoắn tít liên tục kháng nghị.

Tự dưng từ đâu xuất hiện một bàn tay lạnh lẽo giơ lên muốn chạm vào gáy An, khóe mắt cậu có thể thấy bộ đồng phục quen mắt, tay khác giơ cao khay đựng rượu lên.

Cậu lấy hết sức đứng thẳng người, dùng cùi chỏ không thương tiếc thụi vào bụng tên kia khiến hắn kêu lên oai oái.

An tựa người vào gốc cây gần đó, đưa tay lên quẹt miệng, xuyên qua tầng nước mắt cố nhìn rõ là ai.

"Cậu không giết tôi luôn đi." Yoo nằm trên đất co ro ôm bụng, đôi mắt đỏ lên vì đau.

An giật mình "Sao anh lại ở đây?"

Thở hắt một hơi, Yoo mới lồm cồm bò dậy. Tay ôm bụng xoa xoa "Thấy cậu vội vã ra ngoài, mặt mày còn tái mét, tôi tưởng cậu bị gì nên mới đi theo. Cậu ra tay mạnh thật đó."

Hình thể Yoo vốn rất nhỏ nhắn, bị đau nên gương mặt nhăn nhó khó coi. Ống quần cũng bị bẩn một mảng lớn do té ngã vào cỏ ướt.

Hối lỗi trước hành động mạnh bạo với một Omega, mặt An bất giác đỏ vì ngượng ngùng "Tôi không cố ý, không nghe được tiếng động nên tôi hơi cảnh giác. Thật sự xin lỗi..." Đè nén bức bối trong cuống họng, An thành tâm nhận sai.

Đều là thân phận người hầu nhưng Yoo là hầu cận cho hoàng gia, gia đình cũng thuộc dạng khá giả có họ hàng xa với hoàng thất, tóm lại là có gia thế. Tuy nhiên, vì là con vợ bé, nên từ nhỏ Yoo đã được dùng để hiến tế cho hoàng tộc. Cấp bậc của An không thể nào ngang bằng. Vả lại, đối phương còn là Omega.

Đột nhiên Yoo bị nhảy mũi, hắt xì một cái. Không khí ẩm thấp do hơi nước từ mặt hồ hòa tan cùng mùi trà đắng thoang thoảng. Cơ thể Yoo bỗng rạo rực lạ thường, là cảm giác của một kẻ đi săn.

Bên này, An cũng chẳng dễ chịu gì cho cam. Mồ hôi hai bên thái dương túa ra như tắm, hơi nóng bốc lên trong cơ thể nung từng nấc thịt nóng hổi.

Yoo hít hít "Cậu có nghe mùi gì không? An? Rõ ràng là mùi Alpha nhưng không có chút uy hiếp." Quan sát gò má hồng hào của An, Yoo nổi lên nghi ngờ, "Ở đây chỉ có tôi với cậu. Mùi Alpha... Là của cậu? Kỳ lạ..." Rõ ràng Yoo cảm nhận mình đang muốn đánh dấu ai đó, nhưng Yoo là Omega cơ mà?

Vẻ mặt An bình thản, hai tay đút vào túi, ra vẻ tìm kiếm "Không phải. Mùi này rất lạ? Sao tôi không cảm thấy thù địch. Cậu nói xem, có phải rất lạ không?"

"Sao nó lại biến mất rồi." Thoáng qua như là ảo giác.



Yoo thầm nghĩ, cũng phải, nếu là Alpha sao An có thể bình tĩnh trước một Omega.

Vẻ mặt Yoo đăm chiêu, An bật cười "Được rồi. Vừa nãy tôi ăn phải đồ ăn bị dự ứng, mới nôn mửa như vậy. Vào trong thôi, chủ nhân sẽ trách phạt nếu không thấy người hầu. Yoo, đi thôi."

Cái hiểu cái không trở về, Yoo đành trao nghi ngờ trong lòng qua một bên.

An rảo bước chầm chậm đi phía sau. Lòng bàn tay bị chính mình siết đến bật máu. Trong đầu không ngừng xuất hiện những giả thiết đáng sợ.

Sắp phát tình rồi!

Chân còn chưa bước hết bậc thang cuối cùng, phía trước Phelan bị người chặn lại.

Alpha trước mặt cao to, đuôi mày có chút yểu điệu như phụ nữ, tạo cho người ta cảm giác dịu dàng lại không mất đi nét nam tính vốn có. Tiếc thay, trên mặt có một vết sẹo lồi, trải dài từ dái tai trái đến quá nửa cằm. Mái tóc vàng dài buộc gọn sau gáy, để qua một bên.

"Ô, ngài Walter, à không, phải là Hầu tước chứ nhỉ?" Giọng phát ra lại khàn đặc, như âm thanh đến từ địa ngục.

Phelan hạ mắt nhìn Jason, im lặng.

Ánh mắt như đang nhìn loài sâu bọ khiến Jason tức giận, khuôn mặt méo mó đến xấu xí, "Ngươi khinh thường ai đó!" m lượng có chút lớn, thu hút tầm mắt của những người xung quanh.

Ai nấy đều giảm nhỏ âm lượng nói chuyện, nhỏ dần, nhỏ dần. Đến khi hội trường rơi vào im lặng tột độ, lúc này Phelan mới nhàn nhạt mở miệng "Tránh ra. Ta không có nhu cầu chơi với con nít." Cơ bắp hắn căng lên sau lớp áo vì động tác lách người.

Vài Omega không nhịn được cảm thán một tiếng "Thật đẹp trai."

Lửa nóng trên đầu Jason bốc lên, mặc kệ người hầu Beta liên tục nhắc nhở, cất giọng trào phúng "Này! Tên dâm ô, nghe đồn ngươi đang nuôi một Alpha trong nhà nhỉ? Ha, chơi Alpha có sướng không? Đồ bệnh hoạn. Chỉ có đám điên khùng mới chấp nhận Alpha với Alpha. Ha ha, đồ kinh tởm. Tên hầu kia của ngươi không biết đã bị bao nhiêu đứa chơi rồi. Ha Ha."

Lời sau thốt ra còn khó nghe hơn lời trước. Jason như tâm thần đứng độc thoại sau lưng Phelan.

Vài cặp Alpha quý tộc khác nghe những lời này không khỏi tức giận, sau cùng nhận ra thế lực gia đình không chống đỡ được nhà Patrick, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay. Vài quý tộc khác hứng thú hóng chuyện, dỏng cao lỗ tai nghe ngóng. Vài kẻ liên tục gật đầu tán dương Jason, lại lo lắng quyền hành nhà Walter, chỉ lặng lẽ dám đồng tình.

Nhân lúc các hoàng tử cùng nhà Vua trò chuyện bên trong, Jason mới dám lộng hành như vậy.

Mặt mũi Phelan sa sầm, hắn chẳng tỏa ra pheromone khắc chế mà vẫn có thể tạo ra một cỗ áp lực vô hình đè nặng lên vai những người khác. Đôi mắt sắc như dao găm vào mắt Jason.

Chân dài duỗi thẳng từng bước từng bước tiến đến nơi Jason đứng.

Dù vẻ mặt Jason ngông nghênh nhưng bước chân không ngừng lùi về sau, đến khi eo chạm vào thành cầu thang mới bừng tỉnh. Jason đột nhiên cười lớn "Hahaha. Nói chứng tim đen rồi chứ gì. Đồ ghê tởm! Sao? Chơi Alpha như hắn chắn chắn không sướng chứ gì? Nên mặt mới cau có thế này? Hahaha." Vẻ mặt vặn vẹo đến xấu xí.

Rụt cổ khi thay tay Phelan giơ lên, Jason cảnh giác "Làm sao? Định đánh ta à? Đánh đi. Walter các người chỉ biết bạo lực là giỏi thôi."

Phelan vươn tay chạm vào vết sẹo lồi trên mặt Jason, lười biếng mở miệng "Bên trái có rồi, vậy thì thêm một cái bên phải, ngươi thấy sao?"

Vết sẹo bên trái là do Lucas làm. Sau khi phát hiện em trai nằm co ro trong bồn nước lạnh hơn ba ngày trời, Thống tướng đã nổi điên, vác kiếm đến tận cổng lâu đài tìm gặp Jason. Nhà Patrick khi ấy rất được lòng hoàng thất, ngang nhiên bảo đó chỉ là bọn con nít đùa nhau, cung điện chẳng dám nhúng tay vào. Lucas liền chặn trước cổng trường đập cho Jason một trận thừa sống thiếu chết, vết sẹo cũng từ đó mà ra.

Ngoại hình Phelan và Lucas khá giống nhau khiến Jason hồi tưởng lại đoạn ký ức kinh khủng đó.

Gương mặt Jason tái mét, mắt đảo láo liên, thật uổng phí vẻ ngoài xinh đẹp đó lại dính trên mặt người này.

"Miệng của ngươi, thở câu nào là kinh tởm câu đó. Đừng dùng trí óc thiển cận của mình để đánh giá người khác. Ngoài lớp da người, khắp cơ thể ngươi đều thối rữa hơn cả súc sinh. Đừng để ta nghe được giọng của ngươi một lần nào nữa. Rác rưởi. Cút đi."

Phelan buông gương mặt chuyển hóa như cầu vồng lúc đỏ lúc trắng của Jason. Quay lưng rời đi. Jason là một trong những người đề xướng ra cuộc "Khởi Nghĩa Bình Quyền" cho Delta, những người theo chủ nghĩa cực đoan luôn cho mình là trên hết, và cũng lợi dụng những người này để tranh giành quyền lực hoàng thất về phía có lợi cho bản thân. Nhưng với độ ngu dốt và sốc nổi kia, Phelan có thể đảm bảo có người đứng phía sau giật dây, chỉ điểm cho hắn.

Người đó hành tung bí ẩn, nhiều năm hắn vẫn chưa thể tìm ra. Nhưng chắc chắn một điều, người này hiểu rất rõ bộ máy quyền lực của Dellingr.

Đi tới cánh phải của hội trường, Yoo và An tách nhau ra. Cậu hướng về đại sảnh.

Lúc đi ngang qua vườn thượng uyển, An bắt gặp hai người phục vụ đang lấp ló làm ra hành động khả nghi. Cậu nép sát vào cột, lén qua sát hành tung của họ.

Hai người kia nói gì đó rất lâu, sau đó tách nhau ra. Trước khi đi còn không quên nhìn xung quanh kiểm tra tình hình.

An không đi theo.

Ai biết có chuyện gì xảy ra nhưng thể nào đi theo cũng ôm đống rắc rối vào người. Truyện nào cậu đọc cũng viết thế, An tránh xa là tốt nhất. Mắt không thấy tâm không phiền.

Gặp lại Phelan ở đại sảnh.

Sợ Phelan phát hiện điều bất thường, cậu chột dạ, trước mặt người khác nên giữ thể diện cho Phelan, "Hầu tước, ngài cần gì ạ?"

Chân mày hắn dán vào với nhau khi nghe xưng hô quá khách sáo nhưng thấy An không có việc gì, hắn nhịn không nổi cáu "Ừm. Không có gì. Em vừa mới đi đâu?"

Lần này đến lượt An khó xử, hừ, tôi đi đâu phải báo cáo ngài à?

Vẻ mặt An trốn tránh như vừa làm việc xấu, Phelan hạ giọng "Sao không nói?"

Cảm nhận nhiều ánh mắt lén lút nhìn mình, mặt An đỏ lên. Thân người thon dài, có chút gầy gò nhưng chỗ nào đó khá nhiều thịt, lại còn săn chắc, vài người như vô tình liếc nhìn vài lần.

Phelan nổi cáu.

"Nói." Khó chịu cực điểm.

An tìm đại cái cớ "Tôi đi vệ sinh..." ánh mắt đó, lại đến nữa rồi.

Đã lâu rồi, An chưa thấy Phelan tỏ ra tức giận với mình. Cậu xém quên béng đi mất, hắn là tên chủ nhân vừa khó tính vừa hay bắt bẻ.

Bắt lấy cánh tay An, Phelan lôi cậu đi ra ngoài.

An luôn giấu diếm hắn.

Bị lôi xềnh xệch đi trước sự chứng kiến của nhiều người. An ngại. Nhìn cái gáy trắng muốn phát sáng trong đêm của Phelan, An hoang mang.

Tôi nhìn gáy mà vẫn có thể đỏ mặt được, phải làm sao!!!

Đến một nơi khá vắng vẻ, Phelan mới dí cậu vào tường. Chưa hiểu được gì thì môi đã bị chặn lại.

Sự dịu dàng hoàn toàn mất tăm. Chỉ có sự cuồng dã, nhiệt thành và một chút... sợ hãi?Phelan sợ An sẽ nghe được những lời bàn tán kia.



Bọn họ có thể trì triết hắn nhưng không thể lăng nhục người hầu nhỏ của hắn.

Hắn căm ghét những ánh mắt thèm muốn kia, bất kể là ai, bất cứ nơi đâu, cũng không thể chấp nhận.

Chụt

Đầu lưỡi mềm mại ấm nóng bị bỡn cợt trong chính khoang miệng mình. Răng môi va chạm cuốn lấy nhau phát ra tiếng nước thuần túy. Khóe miệng không kìm được tràn ra một ít chất lỏng trong suốt.

Hơi thở Phelan nặng nề truyền đến tai An, cậu bị ép đến hơi khó thở.

Một cơn gió lạnh thổi qua làm An rùng mình. Vạt áo bị vén lên cao khiến lưng cậu lạnh buốt. Trong cơn đê mê, An khẽ than thở "Phelan, tôi lạnh."

Hầu tước choàng tỉnh, vội buông đôi môi đỏ hồng bị mút đến sưng đỏ đang chu ra như chim cánh cụt. Hắn cười khẽ, hai tay nghiêm túc giúp An chỉnh trang quần áo.

Cậu ngơ người.

Tại sao đến bây giờ cậu mới để ý. Phelan cười lên thật sự rất đẹp.

Vành mắt hắn cong lên thành hình cung, nhỏen miệng cười khiến cơ mặt càng thêm sinh động. Nếu bình thường hắn được ví như một chú sói đơn độc sắc sảo giữa trời giông bão thì giờ đây, hắn như một chú cún nhỏ lông trắng không ngừng nhún nhảy mong người khác âu yếm.

Đồ lẳng lơ.

An thầm mắng.

Vị chủ nhân "lẳng lơ" đang vui vẻ phục vụ người hầu nhỏ chỉnh sửa quần áo rối ren. Hớn hở hôn lên mặt An mấy cái mới buông ra.

Hừ.

Vài ngày nữa tôi đi rồi. Cho ngài hưởng chút kẹo đó.

"Vào trong thôi. Chính tiệc sắp bắt đầu rồi." Bàn tay to bao trọn lấy tay An, nắm đến lúc gần đến sảnh chính, An mới rụt tay ra chạy đến khu vực cho người hầu.

Phía sau còn đằng đẵng những nghi lễ rườm rá chán ngắt.

"Miệng cậu sưng lắm đó An."

Leon từ đâu xuất hiện, hiện giờ mọi người bắt đầu ra sàn khiêu vũ. Mấy bàn tiệc ngồi chẳng có mấy người, xung quanh An và Leon chẳng có ai.

"Vâng."

"Sao lại vâng. Nói đi, cậu với Phelan là quan hệ gì?" Leon tựa người lên ghế, lắc lắc ly rượu trong tay, vẻ mặt tò mò muốn chết.

"Hoàng tử, uống ít rượu thôi." Yoo đứng bên với tay lấy ly rượu trên tay Leon, nghiêm túc nhắc nhở.

Leon chu mỏ "Hừ. Rốt cuộc tôi là chủ cậu hay cậu là chủ tôi." Đây là hậu quả của việc quá thân thiết, muốn làm gì cũng đều bị kiểm soát.

An nhìn Leon một cái, nhìn Yoo một cái rồi cụp mắt không trả lời.

Phát hiện vành tai An đỏ lên, Leon khoái chí "Ngại cái gì không biết, toàn là người nhà. Hê Hê"

Nếu ngài bỏ cái điệu cười dâm ô ấy đi thì tôi thật sự coi ngài là người nhà.

An phủ nhận "Hoàng tử, ngài hiểu lầm rồi."

"Vậy thì dấu hôn trên cổ cậu là gì?"

Mỉm cười giả tạo, An tiếp tục "Không có đâu hoàng tử." Nếu Phelan dám làm vậy cậu sẽ giật trụi tóc hắn.

"Sao cậu không bị lừa." Leon mất hứng vì không lừa được người.

An nhắm mắt gật gù đồng cảm "Đúng rồi, nhưng cổ ngài thì có."

Leon chột dạ tay liền sờ lên cổ, khó xử phân bua "Làm gì có!" Vẻ mặt rối rắm quẫn bách.

"Vậy sao ngài sờ tay lên cổ. Không lẽ..."

"Câm miệng!" Hoàng tử cáu lên.

Leon bị lừa. Không lừa được người khác còn bị đùa ngược lại!

Không được rồi.

An nhỏ bé ngoan hiền sao lại hư đốn như thế.

Chắc chắn là do tên kia.

Yoo chứng kiến tất cả trợn trắng mắt.

Hoàng tử của tôi ơi...

- --

Hạc tưởng Hạc đã hết bận nhưng giờ thì còn bận hơn, cộng thêm bị bí ý tưởng nên có nguyên combo đao khổ (chủ yếu là do không biết triển khai từ đâu là tốt nhất) ●︿●

Dù sao thì có lẽ đã sắp được hơn nữa câu chuyện rùi.

Một tuần tầm hai chap là ít nhưng các tình yêu thông cảm cho Hạc nha~

Truyện đã flop thì các tình êu đừng đọc web lậu nhé. Không phải chỉ riêng truyện của Hạc mà còn là của nhiều nhà khác nữa.

Hạc sẽ cố kết truyện trong năm nay hay ít nhất là hết tháng một năm sau, để viết truyện mới:> (sẽ có thông báo sau ở tưởng nhoa)

Một lần nữa, yêu cả nhà nhiềuuuuu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Người Hầu Nhỏ Ngày Ngày Tìm Cách Chạy Trốn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook