Người Hầu Nhỏ Ngày Ngày Tìm Cách Chạy Trốn
Chương 9
Hạc
02/02/2023
Đã chính thức bước vào Đông, tuyết phủ khắp nơi. Heimdall thông cáo cho toàn thể học sinh nghỉ lễ.
Năm ngày sau, buổi lễ phong tước đi vào những bước đầu chuẩn bị. Phelan vì thế cũng trở nên bận rộn, quên hẳn đi chuyện ngủ chung phòng gây khó xử kia.
"Thứ này để bên kia. Cẩn thận cái tay của ngươi, nhỡ may hư ngươi đền nổi không? Tên kia, treo cái đó cao lên!" Adam chỉ thị từng người làm việc, ông cao giọng dặn dò: "Hai ngày nữa sẽ tiến hành nghi lễ, nhanh chân nhanh tay lên!"
Bên kia, Công tước và Công tước phu nhân đang tiếp đón những linh mục hoàng gia vào cửa. Lucas một bên hướng dẫn Phelan những quy tắc quan trọng cần thiết cho buổi lễ.
Không khí toàn bộ lâu đài náo nhiệt hơn bao giờ hết, tất cả đều muốn buổi lễ diễn ra thật hoàn hảo mà càng cần mẫn làm việc.
An cũng không ngoại lệ, cậu đang kiểm tra từng bộ trang phục đặt may vừa giao đến xếp gọn trên giá treo. Tay bận rộn ghi chép lại những nơi chưa ổn để đem sửa.
Lúc còn ở cô nhi viện, cậu cũng hay phụ giúp các bảo mẫu kiểm tra đồ được mang tới. Đột nhiên có chút nhớ...
Hoàng gia tới là vào ngày hôm sau. Có lẽ vì nể mặt nhà Walter, Đứa Vua đứng ra là người chính thức trao tặng tước hiệu.
"David, đã lâu rồi không gặp. Ngươi vẫn khỏe chứ?" Vua Helen Kenneth với mái tóc đỏ đặc trưng của dòng máu hoàng tộc thân thiết hỏi Công tước David Walter.
Thời trẻ họ từng cùng nhau học tập ở Heimdall, nói qua cũng là có chút giao hữu.
Công tước cười xởi lởi, "Cảm ơn ngài quan tâm, tôi vẫn rất khỏe. Mời ngài đi lối này." Ông đưa tay làm động tác mời.
Nhà Vua gật đầu bước vào. Phía sau hàng dài người hầu lớp lớp đi vào, đặc biệt hoành tráng.
An nghiêm chỉnh đứng phía sau Phelan, len lén rướn người quan sát. Lần đầu tiên cậu được gần Vua đến vậy.
Giữa đàn người mặt mày nghiêm nghị đến mức có phần nghiêm trọng, một cậu trai đang điên cuồng vẫy tay về phía này, gương mặt phấn khởi ngoác mồm cười to như tên ngốc.
An nghi ngờ giơ tay, vẫy vẫy về phía Leon hai cái. Như được tiếp thêm sức mạnh, Leon bất chấp hình tượng trồi đầu lên phất tay trái phải tạo sự chú ý. Sợ chưa đủ nổi bật, Leon còn nói không phát ra tiếng "Tôi đây! Tôi đây!
"..." Giống hai thằng đần thiệt chứ.
Leon bỏ xuống trước, cúi thấp đầu bước đi thật nhanh như tránh gì đó ghê sợ. Triệt để làm lơ cái vẫy tay của cậu.
Gì đây? Chọc quê tôi hả?
Nhớ ra điều gì, An liền trộm nhìn biểu cảm Phelan, người ta nhiệt tình thế mà còn tỏ vẻ. Leon đúng là si tình quá mà.
Cảm nhận được ánh nhìn của cậu, Phelan mắt vẫn nhìn phía trước, nói: "Đừng nhìn tôi thèm thuồng như thế."
Cậu nhếch môi lén làm động tác mắc ói, quay đầu liền bắt gặp Lucas đứng cạnh từ lúc nào nhìn mình cười cười.
An cúi gằm mặt nhỏ giọng chào "Tiểu Công tước." Một ngày bị quê hai lần, nhục nhã.
Gật đầu tỏ ra đã biết, Lucas hơi khụy gối ghé cạnh Phelan nhắc nhở: "Lát nữa nhà Vua sẽ gặp em nói chuyện, đừng hồi hộp, chỉ là nghi thức thôi."
Ở Dellingr, trước khi phong bất kì tước hiệu nào đều phải trải qua ba ngày khảo hạch năng lực, sức mạnh và bản năng kiềm chế nếu là Alpha.
Đây là nguyên tắc chung và cũng là điều kiện tiên quyết trước khi nhận lãnh một tước vị cao quý.
Công tước đã cho lượt bớt những thủ tục rườm rà nhưng nghi thức này thì không thể, bắt buộc phải thực hiện.
Hiểu được điều này, Phelan gật đầu: "Ừm."
Sau hai giờ, cuộc trò chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ. Nhà Vua tỏ ra rất hài lòng với sự tự tin và năng lực của Phelan.
Chỉ còn ngày mai thân phận Phelan sẽ thay đổi, đồng nghĩa với việc lương cậu cũng được tăng.
Cha phước nhờ con. Câu này rất là thích hợp trong lúc này.
Kết thúc buổi lễ đã là tầm chiều tối, An liền trở về phòng Phelan.
Chuẩn bị nước tắm đầy đủ, cậu vui vẻ xếp gọn đồ đạc lên kệ vừa xếp còn vừa ngân nga vài bài hát mới biết gần đây.
''Chuyện gì mà vui vậy?'' Phelan sau lưng cậu cất tiếng, không biết đã đứng đây bao lâu. Đồ trên người cũng đã cởi một nửa nhìn qua rất mệt mỏi.
An hiểu ý liền cởi nốt phần đồ còn lại giúp chủ nhân. Bây giờ cậu không còn quá bài xích với việc này, cái gì hắn có cậu cũng có. An hiểu, vốn dĩ người hầu nào cũng phải làm vậy, đơn giản giống như là tắm trẻ em vậy thôi.
Mà đứa trẻ này quá khó tính, trong ngoài việc cá nhân của Phelan chỉ chỉ định An lo liệu, như là đang làm khó cậu vậy...
Thấy cậu không trả lời Phelan cũng không hỏi thêm, hắn tốt bụng không phá vỡ tâm trạng vui vẻ của người hầu nhỏ.
An ngồi nép trên thành bồn tắm cẩn thận dùng bông tắm chà chà lên tấm lưng rắn chắc, thầm nghĩ: "Mình nên trích phần tiền mua thuốc kích thích cơ bắp không nhỉ? Trông khỏe khoắn mới ra dáng Alpha chứ."
Đổ sữa tắm ra tay, mùi hoa Hoàng Lan nồng nồng mà dịu ngọt lan tỏa. Cậu vừa xoa xoa xà phòng trên người Phelan vừa cẩn trọng mát xa.
Hắn thoải mái ngửa cổ hưởng thụ, dáng vẻ thư giãn nghỉ ngơi.
Cơ bắp căng chặt trên người Phelan theo động tác ngồi dậy siết lại "Được rồi."
Ừ một tiếng đáp lại, An đứng dậy lấy khăn tắm đứng cạnh chờ Phelan. Bàn tay nhỏ ôm khăn tắm chờ đợi, cổ tay áo trắng mỏng ướt một mảng dính sát vào cánh tay.
Hắn ngông nghênh hất mặt ra lệnh: "Ra ngoài."
An tốt bụng nhắc nhở: "Ngài Walter coi chừng cảm lạnh, hay để hôm khác hẳn vọc nước."
Lớn già đầu mà còn thích trốn một mình dọc nước, thật sự coi mình là em bé à? Làm người hầu cũng khó khăn quá mà.
Quăng cho cậu ánh mắt không mấy thiện cảm, Phelan im lặng quay mặt ra cửa sổ.
"..." An cũng không thèm câu nệ mà đi ra, còn chêm thêm một câu: "Cần tôi lấy mấy con vịt gỗ cho ngài không?"
"Biến!"
Một tiếng sau, khi An lật bài tập làm lại lần thứ mười thì Phelan cũng ra.
Đưa mắt tới cổ áo cài lệch của Phelan. An chậc hai tiếng rồi tiến đến sửa cho chủ nhân. Bàn tay miết hai đường vuốt phẳng cổ áo, "Xong rồi."
An quay người ra cửa gọi người đem trà vào. Phelan gần đây thích uống trà đen trước khi ngủ.
Loại trà có nguồn gốc từ nước láng giềng. Thơm mùi vị rất đặc trưng. Hương trà đen khi pha lên thơm lừng, nước trà màu nâu đỏ rất bắt mắt. Phelan uống đến nghiện.
Rót tới chén thứ ba thì ngoài cửa vang lên mấy tiếng gõ. An đặt ấm trà xuống tiến đến mở cửa.
Nhìn rõ người trước mặt, An liền cung kính "Hoàng tử Leon." Cậu cúi người mời Leon vào trong.
"An, lâu rồi không gặp!" Leon không vào mà dang rộng tay ôm An vào lòng, mái tóc đỏ vừa cắt ngắn chọc chọc vào cổ khiến cậu ngứa ngáy, muốn đẩy người thì đỉnh đầu vang lên tiếng kinh ngạc: "An xịt nước hoa à?" Leon nắm lấy vai cậu, kề mũi hít trái hít phải: "Mùi thơm lắm!"
"Hoàng tử người đừng làm như vậy..." An liền giơ tay che cổ. Không nên ngửi Alpha như vậy, dù chỉ sắp phân hóa cũng không được lơ là.
Leon cứng đầu sáp lại: "Sao chớ? Giống nhau cả mà..."
Cậu yếu ớt khó xử "Nhưng..." Ngài là hoàng tử sao tôi dám tùy tiện đẩy ngài.
Cổ áo An bị nắm chặt phía sau xách đi. Phelan mỉm cười tách hai người ra.
Không có ý định mời người vào cửa, Phelan lời ít ý nhiều nói: "Cậu nhìn xem bây giờ mấy giờ rồi, nửa đêm nửa hôm Omega tới phòng Alpha làm gì? Trở về ổ của cậu đi." Khách khứa đều được xếp phòng nghỉ phía Nam lâu đài, Leon chạy qua được tới đây cũng phải rất khổ công.
Leon nhếch mày, không tức giận mà còn nửa thật nửa đùa: "Hầu Tước Walter không biết phép tắc à? Nửa đêm nửa hôm giữ khư khư người hầu trong phòng là làm cái gì? Tránh ra đi~" Hoàng tử lách người qua vào phòng, không màng hình tượng tìm chỗ ngồi nghiêng ngả trên dài "Ghế nhà cậu êm thật." Mặt ghế đều được lót bông mềm, ngồi rất êm.
Tránh cổ khỏi tay Phelan, An giở giọng răn dạy trẻ hư nói: "Ngài nên bình tĩnh, người của Hoàng Gia còn ở đây..." Đang định phổ cập kiến thức tự kiềm chế hành vi lại nhận được cái liếc mắt ghét bỏ. An nhẫn nhịn im lặng.
Có lòng tốt nhắc nhỏ còn bị thái độ. An hừ mũi tiến đến bàn châm thêm nước sôi vào trà, "Hoàng tử, mời người dùng thử trà." Leon liền tươi cười uống thử, sau đó lè lưỡi phun ra "Gì mà đắng thế!"
Leon là đứa con út của Hoàng gia Kenneth, Omega trội chính hiệu. Phelan và Leon nếu ghép đôi có thể tạo ra lứa vượt trội cho đời sau, không chừng còn có thể tạo ra một Sigma quý hiếm.
Trong truyền thuyết, máu của Sigma có thể chữa lành vết thương và kéo dài tuổi thọ. Nhưng số Omega đã ít mà Sigma còn hiếm hoàng gia từ chối thực hiện nghiên cứu hay thử nghiệm phối giống mang rủi ro cao. Nếu có, chỉ dám làm lén lút.
An muốn đối tốt với Leon một tý, biết đâu sau này họ lấy nhau còn có thể xem xét an bày cậu làm việc chỗ tốt hơn, chẳng hạn như chăm trẻ con.
"Có chuyện gì?" Phelan ngồi xuống bắt chéo chân, nhã nhặn thưởng trà thơm.
"Tôi xin phép." An không nán lại lâu liền đến nơi khác.
Có những chuyện không nên biết sẽ tốt hơn.
Nhìn theo tầm mắt Phelan, Leon hiếm khi không đùa giỡn, nói thẳng vấn đề "Nhà Patrick ra điều kiện với anh của tôi, còn rất là hấp dẫn nữa đó." Leon ngả ngớn vừa nhồm nhoàm ăn bánh vừa nói.
Một nửa phía Bắc Euphoria, nghe hấp dẫn lắm đấy chứ.
Những gia tộc liên minh từ lâu đã dần chia thành nhiều phe phái. Các Zeta không muốn Alpha cầm quyền thành lập nhiều tổ chức ngầm. Một bộ phận Alpha lạm quyền bắt ép Omega làm công cụ sinh sản và bắt Sigma làm thuốc trường sinh. Hoàng gia không thể làm khác, mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện.
Vài năm nữa thôi, có lẽ sẽ diễn ra một cuộc thay máu.
Phelan không nói, ngón tay gõ gõ sườn mặt.
"Tôi biết cậu có cách. Kế hoạch đó tôi nghĩ bây giờ làm dần là vừa. Dù gì thân phận cậu sau này vẫn dễ dàng hơn." Leon phủi vụn bánh trên người.
Bản thân nhà Walter và Patrick đã có hiềm kích từ trước. Chính con trai cả của nhà Patrick, Jason, đã bắt cóc tách Phelan khỏi gia đình khi hắn còn nhỏ.
Tuy chỉ có hai ngày nhưng đã quá đủ để làm cái cớ nhục mạ cho sự tất trách và mất cảnh giác của nhà Walter. Công tước đã nổi trận lôi đình. Thậm chí Lucas khi nhận được tin đã tìm Jason trả thù, đánh đến mức dập cả tuyến thể. Công tước cũng âm thầm ủng hộ cho hành động này. Nếu không có hoàng gia can thiệp, có lẽ chiến tranh giữa hai gia tộc đã xảy ra.
Phelan cười nhẹ: "Cứ từ từ." Thời gian chưa chín mùi. Tước vị chẳng qua cũng chỉ là cái danh, có lẽ bốn năm năm nữa Phelan mới có thể nắm được quyền lực chân chính, chưa kể nếu Lucas thật sự từ bỏ ý định can thiệp chuyện trong nhà trị thì gánh nặng còn tăng lên gấp bội.
Leon bên cạnh nhìn rợn tóc gáy. Mỗi lần hắn cười kiểu đó là chẳng có gì tốt lành cả.
Hoàng tử bĩu môi nhìn ngó xung quanh, dừng mắt tại cửa phòng sách đang mở hé. Thanh niên mảnh mai bên trong đang nghiêm túc ghi chú từng quyển sách rồi đặt chúng lên kệ, tấm lưng thoạt nhìn yếu đuối lại thẳng tắp.
Thiếu niên có gì đó hấp dẫn khó cưỡng lại...
Cậu người hầu này không phải sẽ phân hóa thành Omega chứ, nếu thật thì cái danh người hầu thân cận kia lại càng thêm mờ ám rồi.
Ấn tượng của Leon về An khá tốt, biết điều và có chút khôn lanh. Đối với xã hội ngoài kia là thông minh trí tuệ nhưng đối với đám quý tộc nhiều năm đấu đá thì vẫn là trò trẻ con. Cảm giác khá ngây thơ và đáng yêu.
Mặt đột nhiên bị gối đập vào, Leon nổi khùng trừng mắt quát: "Cậu điên hả? Tự nhiên đánh tôi. Có biết không được đánh vào mặt Omega không hả!? Cậu không phải bạn tôi thì bị lôi ra chém đầu vì tội phỉ báng rồi đó."
"Nhắm mắt lại trước khi tôi móc mắt cậu." Phelan so với Leon còn khó chịu hơn.
"Ha, giữ đi. Cậu ấy mà phân hóa thành Alpha tôi cho cậu hối hận cả đời." Leon lè lưỡi, vẻ mặt ngạo nghễ trêu chọc Phelan.
Hắn tự rót cho mình một tách trà, khinh khỉnh nói: "Cậu hiểu lầm rồi. Cớ gì tôi phải hối hận. Chỉ là một người hầu không hơn không kém."
Leon chỉ tay vào chính mình "Tôi? Hiểu lầm? Tôi hiểu lầm gì? Nói nghe chơi."
"Dẹp cái suy nghĩ đó của cậu đi. Cậu cũng biết, loại thấp kém như vậy tôi không để vào mắt." Trà thơm ấm tràn vào yết hầu, chảy dọc khắp cơ thể sưởi ấm toàn bộ xốn xang nơi trái tim hắn.
Leon nhìn đồng hồ, lắc đầu ngán ngẩm với thói độc miệng của đứa bạn, "Tôi sẽ chống mắt lên mà xem cậu mạnh miệng được bao lâu." Anh ngồi dậy bước ra cửa "Về đây. Chuyện kia cậu cứ suy tính rồi nói tôi."
Phía bên ngoài đám người hầu vừa thấy người ra liền hớt hãi che chắn. Người khác thấy thì thanh danh hoàng tử đổ bể hết. Yoo muốn trách cứ mà không dám, lẳng lặng theo sau vị hoàng tử không làm người bớt lo này.
An bên trong cũng nghe được lời họ, tai cậu quá thính. Thành thật mà nói, cậu cũng không có hứng thú trèo cao như vậy. Vốn dĩ bản thân hiện tại ở chỗ này cũng không mưu cầu hạnh phúc, có tiền, là được.
Nhưng khi nghe được lời này, không hiểu sao bản thân lại có chút hụt hẫng. Bị người sỉ vả thì sao mà vui vẻ được chứ.
Nguồn ảnh: marques0829 on Pinterest
Năm ngày sau, buổi lễ phong tước đi vào những bước đầu chuẩn bị. Phelan vì thế cũng trở nên bận rộn, quên hẳn đi chuyện ngủ chung phòng gây khó xử kia.
"Thứ này để bên kia. Cẩn thận cái tay của ngươi, nhỡ may hư ngươi đền nổi không? Tên kia, treo cái đó cao lên!" Adam chỉ thị từng người làm việc, ông cao giọng dặn dò: "Hai ngày nữa sẽ tiến hành nghi lễ, nhanh chân nhanh tay lên!"
Bên kia, Công tước và Công tước phu nhân đang tiếp đón những linh mục hoàng gia vào cửa. Lucas một bên hướng dẫn Phelan những quy tắc quan trọng cần thiết cho buổi lễ.
Không khí toàn bộ lâu đài náo nhiệt hơn bao giờ hết, tất cả đều muốn buổi lễ diễn ra thật hoàn hảo mà càng cần mẫn làm việc.
An cũng không ngoại lệ, cậu đang kiểm tra từng bộ trang phục đặt may vừa giao đến xếp gọn trên giá treo. Tay bận rộn ghi chép lại những nơi chưa ổn để đem sửa.
Lúc còn ở cô nhi viện, cậu cũng hay phụ giúp các bảo mẫu kiểm tra đồ được mang tới. Đột nhiên có chút nhớ...
Hoàng gia tới là vào ngày hôm sau. Có lẽ vì nể mặt nhà Walter, Đứa Vua đứng ra là người chính thức trao tặng tước hiệu.
"David, đã lâu rồi không gặp. Ngươi vẫn khỏe chứ?" Vua Helen Kenneth với mái tóc đỏ đặc trưng của dòng máu hoàng tộc thân thiết hỏi Công tước David Walter.
Thời trẻ họ từng cùng nhau học tập ở Heimdall, nói qua cũng là có chút giao hữu.
Công tước cười xởi lởi, "Cảm ơn ngài quan tâm, tôi vẫn rất khỏe. Mời ngài đi lối này." Ông đưa tay làm động tác mời.
Nhà Vua gật đầu bước vào. Phía sau hàng dài người hầu lớp lớp đi vào, đặc biệt hoành tráng.
An nghiêm chỉnh đứng phía sau Phelan, len lén rướn người quan sát. Lần đầu tiên cậu được gần Vua đến vậy.
Giữa đàn người mặt mày nghiêm nghị đến mức có phần nghiêm trọng, một cậu trai đang điên cuồng vẫy tay về phía này, gương mặt phấn khởi ngoác mồm cười to như tên ngốc.
An nghi ngờ giơ tay, vẫy vẫy về phía Leon hai cái. Như được tiếp thêm sức mạnh, Leon bất chấp hình tượng trồi đầu lên phất tay trái phải tạo sự chú ý. Sợ chưa đủ nổi bật, Leon còn nói không phát ra tiếng "Tôi đây! Tôi đây!
"..." Giống hai thằng đần thiệt chứ.
Leon bỏ xuống trước, cúi thấp đầu bước đi thật nhanh như tránh gì đó ghê sợ. Triệt để làm lơ cái vẫy tay của cậu.
Gì đây? Chọc quê tôi hả?
Nhớ ra điều gì, An liền trộm nhìn biểu cảm Phelan, người ta nhiệt tình thế mà còn tỏ vẻ. Leon đúng là si tình quá mà.
Cảm nhận được ánh nhìn của cậu, Phelan mắt vẫn nhìn phía trước, nói: "Đừng nhìn tôi thèm thuồng như thế."
Cậu nhếch môi lén làm động tác mắc ói, quay đầu liền bắt gặp Lucas đứng cạnh từ lúc nào nhìn mình cười cười.
An cúi gằm mặt nhỏ giọng chào "Tiểu Công tước." Một ngày bị quê hai lần, nhục nhã.
Gật đầu tỏ ra đã biết, Lucas hơi khụy gối ghé cạnh Phelan nhắc nhở: "Lát nữa nhà Vua sẽ gặp em nói chuyện, đừng hồi hộp, chỉ là nghi thức thôi."
Ở Dellingr, trước khi phong bất kì tước hiệu nào đều phải trải qua ba ngày khảo hạch năng lực, sức mạnh và bản năng kiềm chế nếu là Alpha.
Đây là nguyên tắc chung và cũng là điều kiện tiên quyết trước khi nhận lãnh một tước vị cao quý.
Công tước đã cho lượt bớt những thủ tục rườm rà nhưng nghi thức này thì không thể, bắt buộc phải thực hiện.
Hiểu được điều này, Phelan gật đầu: "Ừm."
Sau hai giờ, cuộc trò chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ. Nhà Vua tỏ ra rất hài lòng với sự tự tin và năng lực của Phelan.
Chỉ còn ngày mai thân phận Phelan sẽ thay đổi, đồng nghĩa với việc lương cậu cũng được tăng.
Cha phước nhờ con. Câu này rất là thích hợp trong lúc này.
Kết thúc buổi lễ đã là tầm chiều tối, An liền trở về phòng Phelan.
Chuẩn bị nước tắm đầy đủ, cậu vui vẻ xếp gọn đồ đạc lên kệ vừa xếp còn vừa ngân nga vài bài hát mới biết gần đây.
''Chuyện gì mà vui vậy?'' Phelan sau lưng cậu cất tiếng, không biết đã đứng đây bao lâu. Đồ trên người cũng đã cởi một nửa nhìn qua rất mệt mỏi.
An hiểu ý liền cởi nốt phần đồ còn lại giúp chủ nhân. Bây giờ cậu không còn quá bài xích với việc này, cái gì hắn có cậu cũng có. An hiểu, vốn dĩ người hầu nào cũng phải làm vậy, đơn giản giống như là tắm trẻ em vậy thôi.
Mà đứa trẻ này quá khó tính, trong ngoài việc cá nhân của Phelan chỉ chỉ định An lo liệu, như là đang làm khó cậu vậy...
Thấy cậu không trả lời Phelan cũng không hỏi thêm, hắn tốt bụng không phá vỡ tâm trạng vui vẻ của người hầu nhỏ.
An ngồi nép trên thành bồn tắm cẩn thận dùng bông tắm chà chà lên tấm lưng rắn chắc, thầm nghĩ: "Mình nên trích phần tiền mua thuốc kích thích cơ bắp không nhỉ? Trông khỏe khoắn mới ra dáng Alpha chứ."
Đổ sữa tắm ra tay, mùi hoa Hoàng Lan nồng nồng mà dịu ngọt lan tỏa. Cậu vừa xoa xoa xà phòng trên người Phelan vừa cẩn trọng mát xa.
Hắn thoải mái ngửa cổ hưởng thụ, dáng vẻ thư giãn nghỉ ngơi.
Cơ bắp căng chặt trên người Phelan theo động tác ngồi dậy siết lại "Được rồi."
Ừ một tiếng đáp lại, An đứng dậy lấy khăn tắm đứng cạnh chờ Phelan. Bàn tay nhỏ ôm khăn tắm chờ đợi, cổ tay áo trắng mỏng ướt một mảng dính sát vào cánh tay.
Hắn ngông nghênh hất mặt ra lệnh: "Ra ngoài."
An tốt bụng nhắc nhở: "Ngài Walter coi chừng cảm lạnh, hay để hôm khác hẳn vọc nước."
Lớn già đầu mà còn thích trốn một mình dọc nước, thật sự coi mình là em bé à? Làm người hầu cũng khó khăn quá mà.
Quăng cho cậu ánh mắt không mấy thiện cảm, Phelan im lặng quay mặt ra cửa sổ.
"..." An cũng không thèm câu nệ mà đi ra, còn chêm thêm một câu: "Cần tôi lấy mấy con vịt gỗ cho ngài không?"
"Biến!"
Một tiếng sau, khi An lật bài tập làm lại lần thứ mười thì Phelan cũng ra.
Đưa mắt tới cổ áo cài lệch của Phelan. An chậc hai tiếng rồi tiến đến sửa cho chủ nhân. Bàn tay miết hai đường vuốt phẳng cổ áo, "Xong rồi."
An quay người ra cửa gọi người đem trà vào. Phelan gần đây thích uống trà đen trước khi ngủ.
Loại trà có nguồn gốc từ nước láng giềng. Thơm mùi vị rất đặc trưng. Hương trà đen khi pha lên thơm lừng, nước trà màu nâu đỏ rất bắt mắt. Phelan uống đến nghiện.
Rót tới chén thứ ba thì ngoài cửa vang lên mấy tiếng gõ. An đặt ấm trà xuống tiến đến mở cửa.
Nhìn rõ người trước mặt, An liền cung kính "Hoàng tử Leon." Cậu cúi người mời Leon vào trong.
"An, lâu rồi không gặp!" Leon không vào mà dang rộng tay ôm An vào lòng, mái tóc đỏ vừa cắt ngắn chọc chọc vào cổ khiến cậu ngứa ngáy, muốn đẩy người thì đỉnh đầu vang lên tiếng kinh ngạc: "An xịt nước hoa à?" Leon nắm lấy vai cậu, kề mũi hít trái hít phải: "Mùi thơm lắm!"
"Hoàng tử người đừng làm như vậy..." An liền giơ tay che cổ. Không nên ngửi Alpha như vậy, dù chỉ sắp phân hóa cũng không được lơ là.
Leon cứng đầu sáp lại: "Sao chớ? Giống nhau cả mà..."
Cậu yếu ớt khó xử "Nhưng..." Ngài là hoàng tử sao tôi dám tùy tiện đẩy ngài.
Cổ áo An bị nắm chặt phía sau xách đi. Phelan mỉm cười tách hai người ra.
Không có ý định mời người vào cửa, Phelan lời ít ý nhiều nói: "Cậu nhìn xem bây giờ mấy giờ rồi, nửa đêm nửa hôm Omega tới phòng Alpha làm gì? Trở về ổ của cậu đi." Khách khứa đều được xếp phòng nghỉ phía Nam lâu đài, Leon chạy qua được tới đây cũng phải rất khổ công.
Leon nhếch mày, không tức giận mà còn nửa thật nửa đùa: "Hầu Tước Walter không biết phép tắc à? Nửa đêm nửa hôm giữ khư khư người hầu trong phòng là làm cái gì? Tránh ra đi~" Hoàng tử lách người qua vào phòng, không màng hình tượng tìm chỗ ngồi nghiêng ngả trên dài "Ghế nhà cậu êm thật." Mặt ghế đều được lót bông mềm, ngồi rất êm.
Tránh cổ khỏi tay Phelan, An giở giọng răn dạy trẻ hư nói: "Ngài nên bình tĩnh, người của Hoàng Gia còn ở đây..." Đang định phổ cập kiến thức tự kiềm chế hành vi lại nhận được cái liếc mắt ghét bỏ. An nhẫn nhịn im lặng.
Có lòng tốt nhắc nhỏ còn bị thái độ. An hừ mũi tiến đến bàn châm thêm nước sôi vào trà, "Hoàng tử, mời người dùng thử trà." Leon liền tươi cười uống thử, sau đó lè lưỡi phun ra "Gì mà đắng thế!"
Leon là đứa con út của Hoàng gia Kenneth, Omega trội chính hiệu. Phelan và Leon nếu ghép đôi có thể tạo ra lứa vượt trội cho đời sau, không chừng còn có thể tạo ra một Sigma quý hiếm.
Trong truyền thuyết, máu của Sigma có thể chữa lành vết thương và kéo dài tuổi thọ. Nhưng số Omega đã ít mà Sigma còn hiếm hoàng gia từ chối thực hiện nghiên cứu hay thử nghiệm phối giống mang rủi ro cao. Nếu có, chỉ dám làm lén lút.
An muốn đối tốt với Leon một tý, biết đâu sau này họ lấy nhau còn có thể xem xét an bày cậu làm việc chỗ tốt hơn, chẳng hạn như chăm trẻ con.
"Có chuyện gì?" Phelan ngồi xuống bắt chéo chân, nhã nhặn thưởng trà thơm.
"Tôi xin phép." An không nán lại lâu liền đến nơi khác.
Có những chuyện không nên biết sẽ tốt hơn.
Nhìn theo tầm mắt Phelan, Leon hiếm khi không đùa giỡn, nói thẳng vấn đề "Nhà Patrick ra điều kiện với anh của tôi, còn rất là hấp dẫn nữa đó." Leon ngả ngớn vừa nhồm nhoàm ăn bánh vừa nói.
Một nửa phía Bắc Euphoria, nghe hấp dẫn lắm đấy chứ.
Những gia tộc liên minh từ lâu đã dần chia thành nhiều phe phái. Các Zeta không muốn Alpha cầm quyền thành lập nhiều tổ chức ngầm. Một bộ phận Alpha lạm quyền bắt ép Omega làm công cụ sinh sản và bắt Sigma làm thuốc trường sinh. Hoàng gia không thể làm khác, mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện.
Vài năm nữa thôi, có lẽ sẽ diễn ra một cuộc thay máu.
Phelan không nói, ngón tay gõ gõ sườn mặt.
"Tôi biết cậu có cách. Kế hoạch đó tôi nghĩ bây giờ làm dần là vừa. Dù gì thân phận cậu sau này vẫn dễ dàng hơn." Leon phủi vụn bánh trên người.
Bản thân nhà Walter và Patrick đã có hiềm kích từ trước. Chính con trai cả của nhà Patrick, Jason, đã bắt cóc tách Phelan khỏi gia đình khi hắn còn nhỏ.
Tuy chỉ có hai ngày nhưng đã quá đủ để làm cái cớ nhục mạ cho sự tất trách và mất cảnh giác của nhà Walter. Công tước đã nổi trận lôi đình. Thậm chí Lucas khi nhận được tin đã tìm Jason trả thù, đánh đến mức dập cả tuyến thể. Công tước cũng âm thầm ủng hộ cho hành động này. Nếu không có hoàng gia can thiệp, có lẽ chiến tranh giữa hai gia tộc đã xảy ra.
Phelan cười nhẹ: "Cứ từ từ." Thời gian chưa chín mùi. Tước vị chẳng qua cũng chỉ là cái danh, có lẽ bốn năm năm nữa Phelan mới có thể nắm được quyền lực chân chính, chưa kể nếu Lucas thật sự từ bỏ ý định can thiệp chuyện trong nhà trị thì gánh nặng còn tăng lên gấp bội.
Leon bên cạnh nhìn rợn tóc gáy. Mỗi lần hắn cười kiểu đó là chẳng có gì tốt lành cả.
Hoàng tử bĩu môi nhìn ngó xung quanh, dừng mắt tại cửa phòng sách đang mở hé. Thanh niên mảnh mai bên trong đang nghiêm túc ghi chú từng quyển sách rồi đặt chúng lên kệ, tấm lưng thoạt nhìn yếu đuối lại thẳng tắp.
Thiếu niên có gì đó hấp dẫn khó cưỡng lại...
Cậu người hầu này không phải sẽ phân hóa thành Omega chứ, nếu thật thì cái danh người hầu thân cận kia lại càng thêm mờ ám rồi.
Ấn tượng của Leon về An khá tốt, biết điều và có chút khôn lanh. Đối với xã hội ngoài kia là thông minh trí tuệ nhưng đối với đám quý tộc nhiều năm đấu đá thì vẫn là trò trẻ con. Cảm giác khá ngây thơ và đáng yêu.
Mặt đột nhiên bị gối đập vào, Leon nổi khùng trừng mắt quát: "Cậu điên hả? Tự nhiên đánh tôi. Có biết không được đánh vào mặt Omega không hả!? Cậu không phải bạn tôi thì bị lôi ra chém đầu vì tội phỉ báng rồi đó."
"Nhắm mắt lại trước khi tôi móc mắt cậu." Phelan so với Leon còn khó chịu hơn.
"Ha, giữ đi. Cậu ấy mà phân hóa thành Alpha tôi cho cậu hối hận cả đời." Leon lè lưỡi, vẻ mặt ngạo nghễ trêu chọc Phelan.
Hắn tự rót cho mình một tách trà, khinh khỉnh nói: "Cậu hiểu lầm rồi. Cớ gì tôi phải hối hận. Chỉ là một người hầu không hơn không kém."
Leon chỉ tay vào chính mình "Tôi? Hiểu lầm? Tôi hiểu lầm gì? Nói nghe chơi."
"Dẹp cái suy nghĩ đó của cậu đi. Cậu cũng biết, loại thấp kém như vậy tôi không để vào mắt." Trà thơm ấm tràn vào yết hầu, chảy dọc khắp cơ thể sưởi ấm toàn bộ xốn xang nơi trái tim hắn.
Leon nhìn đồng hồ, lắc đầu ngán ngẩm với thói độc miệng của đứa bạn, "Tôi sẽ chống mắt lên mà xem cậu mạnh miệng được bao lâu." Anh ngồi dậy bước ra cửa "Về đây. Chuyện kia cậu cứ suy tính rồi nói tôi."
Phía bên ngoài đám người hầu vừa thấy người ra liền hớt hãi che chắn. Người khác thấy thì thanh danh hoàng tử đổ bể hết. Yoo muốn trách cứ mà không dám, lẳng lặng theo sau vị hoàng tử không làm người bớt lo này.
An bên trong cũng nghe được lời họ, tai cậu quá thính. Thành thật mà nói, cậu cũng không có hứng thú trèo cao như vậy. Vốn dĩ bản thân hiện tại ở chỗ này cũng không mưu cầu hạnh phúc, có tiền, là được.
Nhưng khi nghe được lời này, không hiểu sao bản thân lại có chút hụt hẫng. Bị người sỉ vả thì sao mà vui vẻ được chứ.
Nguồn ảnh: marques0829 on Pinterest
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.