Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 45: Lý Hạo Minh Phải Chết
Đao Dược Bút
28/08/2024
Tí tách, tí tách...
Máu không ngừng chảy xuống, vết thương do vụ nổ tạo ra trải rộng toàn bộ sau lưng Lý Hạo Minh, khóe miệng cũng bị chấn ra một vệt máu.
“Đùa với ta à.”
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Sở Lạc ở sau lưng, nếu ánh mắt có thể tạo thành thương tổn thì giờ phút này e rằng Sở Lạc đã bị hắn lăng trì xử tử.
Lý Hạo Minh không quan tâm đến vết thương vẫn còn chảy máu phía sau mình, hắn vung tay lên, năm cây đinh dài đen nhánh tản ra khí độc lạnh lẽo xếp thành một hàng, chĩa thẳng về phía Sở Lạc.
“Xà Nha Toái Cốt Đinh, ra!”
Năm cây đinh độc liên tiếp đâm về phía Sở Lạc, chỉ cần dính phải một chút chất độc sẽ chết ngay tại chỗ, đây là pháp khí mà Lý Hạo Minh không dễ sử dụng, bị hắn dùng như đòn sát thủ, bây giờ lại dùng với Sở Lạc, xem ra thật sự muốn lấy mạng nàng!
“Tiểu sư muội!” Mặc dù Thiệu Yến đang bị thương nặng nhưng cũng chú ý tới tình huống bên này của Sở Lạc. Nhìn thấy đinh độc xuất hiện lập tức báo động trước, nhưng Xà Nha Toái Cốt Đinh khí thế hung hãn, đối với một đệ tử mới nhập môn mà nói căn bản không có khả năng tránh thoát.
Thiệu Yến lập tức tiến lên hỗ trợ, lại thấy thân hình Sở Lạc linh hoạt né tránh khắp nơi. Liên tiếp hai cây đinh độc cuối cùng đều đóng xuống mặt đất, còn lại ba cây bao vây nàng. Trong nháy mắt Sở Lạc đột nhiên phát lực nhảy lên trên, khoảng cách giữa mũi chân và ba cây đinh độc kia chỉ sợ ngay cả một sợi tóc cũng không đến, nhưng nàng quả thật đã tránh thoát!
Trình độ nhanh nhẹn và lực phản ứng này, nói nàng chưa từng chuyên môn luyện qua ai cũng không tin!
Ba cây đinh độc khác cũng cắm xuống đất, cảm xúc trong mắt Lý Hạo Minh cũng thay đổi.
“Vậy mà còn là một kẻ luyện thể.”
Gã từng gặp không ít tu sĩ, có thể làm được đến trình độ này tuyệt đối không phải chỉ là một pháp tu!
Trương Diệu Toàn lại xông lên, Lý Hạo Minh không thể không phân ra phần lớn lực chú ý để giao thủ, công kích đối với Sở Lạc cũng dần thả lỏng hơn, nhưng ngay khi mọi người cho rằng Xà Nha Toái Cốt Đinh sẽ không động nữa, năm cái đinh cắm trên mặt đất bỗng nhiên rung động.
Lý Hạo Minh liếc mắt nhìn về phía đó, cười lạnh.
Xà Nha Toái Cốt Đinh này là sản phẩm thất bại khi hắn lần đầu tiên trùng kích linh khí hạ phẩm. Mặc dù chỉ là sản phẩm thất bại nhưng phẩm chất của nó đã vượt xa pháp khí thượng phẩm.
Nói cách khác, nó có linh tính, tuy rằng linh tính không nhiều lắm nhưng một lần cũng đủ dùng.
“Tiểu sư muội, muội không bị thương chứ?” Thiệu Yến đã tới bên cạnh Sở Lạc, ân cần hỏi han.
Đối với tiểu sư muội giúp nàng ấy tìm về linh trí, lại giúp nàng ấy giết Tân Na để trút giận này, trong lòng Thiệu Yến sẽ mãi mãi lưu lại cảm kích.
Sở Lạc cười lắc đầu với nàng ấy.
Đột nhiên, năm cây đinh nát cắm rễ trên mặt đất lại bay ra, ngay khi mọi người đều thả lỏng, đột nhiên đâm về phía Sở Lạc!
“Không ổn, chạy mau!” Lúc Sở Lạc kịp phản ứng thì đã muộn, tuy rằng liên tiếp lách người tránh được bốn cái, nhưng dưới sự yểm hộ của bọn chúng, chiếc Toái Cốt Đinh cuối cùng đã đánh thẳng về phía mặt!
Đồng tử phóng đại, ánh sáng sắc bén trên Toái Cốt Đinh chiết xạ vào trong mắt, tựa như bị rắn độc cuốn lấy thân thể, nhưng đột nhiên, một vật giống như hồng bảo thạch liền chắn trước người mình.
Sở Lạc lập tức nhận ra, đó là trái tim Thiệu Yến!
“Thiệu sư tỷ!!”
Xà Nha Toái Cốt Đinh có thể thấu hồn mà vào, trên dưới toàn thân Thiệu Yến chỉ còn lại duy nhất một vật thuộc về thân thể, chính là trái tim này.
Cây đinh độc đâm thẳng vào trái tim, hồn phách Thiệu Yến lần nữa trong suốt hơn rất nhiều!
Lý Hạo Minh chú ý đến tình huống bên này, nhìn thấy Toái Cốt Đinh vốn định giết chết Sở Lạc bị Thiệu Yến dùng trái tim ngăn lại, lập tức cắn răng thầm mắng “Đáng chết”, lại lập tức muốn khống chế Toái Cốt Đinh càng cắm vào sâu trong trái tim Thiệu Yến hơn.
Trương Diệu Toàn nhìn ra ý đồ của hắn, lúc này cũng bất chấp tất cả, điên cuồng tấn công về phía Lý Hạo Minh.
Thi pháp bị cắt ngang, sắc mặt Lý Hạo Minh âm trầm, điều chỉnh tất cả linh lực trở về, kiếm khí lạnh thấu xương vung về phía Trương Diệu Toàn.
Lý Hạo Minh nhìn Trương Diệu Hạo cười lạnh nói: “Các ngươi khi còn sống không thắng được ta, sau khi chết cũng không làm gì được ta! Ta giải quyết ngươi trước, sau đó lại giết hai người các ngươi!”
Trương Diệu Toàn tránh né kiếm khí, sau khi nghe được lời của hắn, trong ánh mắt ngoại trừ thù hận thì còn có bi phẫn.
Huyết hải thâm thù, há có thể qua loa cho xong chuyện như thế?
Nàng ấy khó khăn lắm mới có được cơ hội khôi phục linh trí, nếu không thể giết chết Lý Hạo Minh, vậy tỉnh lại có ý nghĩa gì!
Trong nháy mắt tiếp theo, thân hình Trương Diệu Toàn đột nhiên thối lui đến bên cạnh cây Hương Tuyết Tùng lẻ loi trơ trọi trên đỉnh núi.
“Lý Hạo Minh, hôm nay cho dù hồn phi phách tán ở đây, ta cũng muốn kéo ngươi cùng xuống địa ngục!”
Theo thanh âm này rơi xuống, chỉ thấy cây Hương Tuyết Tùng kia phảng phất như sống lại, cành cây chậm rãi kéo dài, toàn thân phát ra hàn khí càng thêm kịch liệt, hạt mưa trên bầu trời còn chưa rơi xuống mặt đất, đã bị đông lạnh thành băng.
Mà tương phản với hơi thở càng ngày càng mãnh liệt của Hương Tuyết Tùng chính là thân thể nhanh chóng khô kiệt của Trương Diệu Toàn.
Từng miếng vỏ cây từ trên da nàng ấy rơi xuống, giờ khắc này, nàng ấy dường như cùng Hương Tuyết Tùng hòa hợp thành một thể, hơn nữa, lực lượng của nàng ấy đang không ngừng hướng về phía Hương Tuyết Tùng dũng mãnh lao tới.
“Trương sư tỷ...” Thiệu Yến ngã trên mặt đất nhìn thấy cảnh này, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ: “Nàng ấy muốn hiến mình cho Hương Tuyết Tùng một lần nữa, để đồng quy vu tận với Lý Hạo Minh. Thật sự đáng tiếc, chúng ta khó khăn lắm mới tìm về được linh trí thuộc về mình, nhưng lại có biện pháp gì đây, Lý Hạo Minh nhất định phải chết.”
Câu nói sau cùng, Thiệu Yến gần như là cắn răng nói ra.
“Nhất định còn có cách khác.” Giọng nói của Sở Lạc đột nhiên xuất hiện bên cạnh: “Nhất định có.”
“A ——” Tiếng kêu thê lương của Trương Diệu Toàn quanh quẩn trên đỉnh núi.
Trong nháy mắt, nhánh cây của Hương Tuyết Tùng đột nhiên hóa thành mấy con rắn đuổi theo Lý Hạo Minh, hàn ý lạnh thấu xương kia làm cho thân thể Lý Hạo Minh cứng đờ, hành động chậm chạp, hắn không khỏi sợ hãi lui về phía sau một bước, nhưng rất nhanh liền thấy rõ tình thế.
Hắn không thể chạy xa khỏi phạm vi hàn khí của Hương Tuyết Tùng này, nhanh chóng quyết định lấy ra một kiện pháp khí nữa.
“Ngư Bì Kỳ!”
Cờ xí phủ đầy vẩy cá trải rộng giữa không trung, vờn quanh người Lý Hạo Minh, pháp khí phát ra lân quang bao bọc lấy hắn. Ngay khi mấy nhánh cây dài như rắn kia lao đến trước người hắn, đột nhiên bị ánh sáng của Ngư Bì Kỳ ngăn cản, nhánh cây chỉ đâm vào trong lân quang một tấc rồi không thể nhúc nhích được nữa.
Lý Hạo Minh dùng hết sức mình duy trì Ngư Bì Kỳ này, thấy như vậy cũng yên lặng nuốt nước miếng, trên trán của hắn đã toát ra mồ hôi lạnh, lại nhìn phía trước, Trương Diệu Toàn kia vẫn đang hiến tế sức mạnh của mình.
Không, hắn không cần lo lắng!
Chỉ cần Ngư Bì Kỳ này có thể chống đỡ được toàn bộ sức mạnh của Trương Diệu Toàn, đến khi linh tính của Hương Tuyết Tùng này biến mất, chiến cuộc có thể lập tức xoay chuyển, hắn vẫn có thể trở thành bên thắng!
Máu không ngừng chảy xuống, vết thương do vụ nổ tạo ra trải rộng toàn bộ sau lưng Lý Hạo Minh, khóe miệng cũng bị chấn ra một vệt máu.
“Đùa với ta à.”
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Sở Lạc ở sau lưng, nếu ánh mắt có thể tạo thành thương tổn thì giờ phút này e rằng Sở Lạc đã bị hắn lăng trì xử tử.
Lý Hạo Minh không quan tâm đến vết thương vẫn còn chảy máu phía sau mình, hắn vung tay lên, năm cây đinh dài đen nhánh tản ra khí độc lạnh lẽo xếp thành một hàng, chĩa thẳng về phía Sở Lạc.
“Xà Nha Toái Cốt Đinh, ra!”
Năm cây đinh độc liên tiếp đâm về phía Sở Lạc, chỉ cần dính phải một chút chất độc sẽ chết ngay tại chỗ, đây là pháp khí mà Lý Hạo Minh không dễ sử dụng, bị hắn dùng như đòn sát thủ, bây giờ lại dùng với Sở Lạc, xem ra thật sự muốn lấy mạng nàng!
“Tiểu sư muội!” Mặc dù Thiệu Yến đang bị thương nặng nhưng cũng chú ý tới tình huống bên này của Sở Lạc. Nhìn thấy đinh độc xuất hiện lập tức báo động trước, nhưng Xà Nha Toái Cốt Đinh khí thế hung hãn, đối với một đệ tử mới nhập môn mà nói căn bản không có khả năng tránh thoát.
Thiệu Yến lập tức tiến lên hỗ trợ, lại thấy thân hình Sở Lạc linh hoạt né tránh khắp nơi. Liên tiếp hai cây đinh độc cuối cùng đều đóng xuống mặt đất, còn lại ba cây bao vây nàng. Trong nháy mắt Sở Lạc đột nhiên phát lực nhảy lên trên, khoảng cách giữa mũi chân và ba cây đinh độc kia chỉ sợ ngay cả một sợi tóc cũng không đến, nhưng nàng quả thật đã tránh thoát!
Trình độ nhanh nhẹn và lực phản ứng này, nói nàng chưa từng chuyên môn luyện qua ai cũng không tin!
Ba cây đinh độc khác cũng cắm xuống đất, cảm xúc trong mắt Lý Hạo Minh cũng thay đổi.
“Vậy mà còn là một kẻ luyện thể.”
Gã từng gặp không ít tu sĩ, có thể làm được đến trình độ này tuyệt đối không phải chỉ là một pháp tu!
Trương Diệu Toàn lại xông lên, Lý Hạo Minh không thể không phân ra phần lớn lực chú ý để giao thủ, công kích đối với Sở Lạc cũng dần thả lỏng hơn, nhưng ngay khi mọi người cho rằng Xà Nha Toái Cốt Đinh sẽ không động nữa, năm cái đinh cắm trên mặt đất bỗng nhiên rung động.
Lý Hạo Minh liếc mắt nhìn về phía đó, cười lạnh.
Xà Nha Toái Cốt Đinh này là sản phẩm thất bại khi hắn lần đầu tiên trùng kích linh khí hạ phẩm. Mặc dù chỉ là sản phẩm thất bại nhưng phẩm chất của nó đã vượt xa pháp khí thượng phẩm.
Nói cách khác, nó có linh tính, tuy rằng linh tính không nhiều lắm nhưng một lần cũng đủ dùng.
“Tiểu sư muội, muội không bị thương chứ?” Thiệu Yến đã tới bên cạnh Sở Lạc, ân cần hỏi han.
Đối với tiểu sư muội giúp nàng ấy tìm về linh trí, lại giúp nàng ấy giết Tân Na để trút giận này, trong lòng Thiệu Yến sẽ mãi mãi lưu lại cảm kích.
Sở Lạc cười lắc đầu với nàng ấy.
Đột nhiên, năm cây đinh nát cắm rễ trên mặt đất lại bay ra, ngay khi mọi người đều thả lỏng, đột nhiên đâm về phía Sở Lạc!
“Không ổn, chạy mau!” Lúc Sở Lạc kịp phản ứng thì đã muộn, tuy rằng liên tiếp lách người tránh được bốn cái, nhưng dưới sự yểm hộ của bọn chúng, chiếc Toái Cốt Đinh cuối cùng đã đánh thẳng về phía mặt!
Đồng tử phóng đại, ánh sáng sắc bén trên Toái Cốt Đinh chiết xạ vào trong mắt, tựa như bị rắn độc cuốn lấy thân thể, nhưng đột nhiên, một vật giống như hồng bảo thạch liền chắn trước người mình.
Sở Lạc lập tức nhận ra, đó là trái tim Thiệu Yến!
“Thiệu sư tỷ!!”
Xà Nha Toái Cốt Đinh có thể thấu hồn mà vào, trên dưới toàn thân Thiệu Yến chỉ còn lại duy nhất một vật thuộc về thân thể, chính là trái tim này.
Cây đinh độc đâm thẳng vào trái tim, hồn phách Thiệu Yến lần nữa trong suốt hơn rất nhiều!
Lý Hạo Minh chú ý đến tình huống bên này, nhìn thấy Toái Cốt Đinh vốn định giết chết Sở Lạc bị Thiệu Yến dùng trái tim ngăn lại, lập tức cắn răng thầm mắng “Đáng chết”, lại lập tức muốn khống chế Toái Cốt Đinh càng cắm vào sâu trong trái tim Thiệu Yến hơn.
Trương Diệu Toàn nhìn ra ý đồ của hắn, lúc này cũng bất chấp tất cả, điên cuồng tấn công về phía Lý Hạo Minh.
Thi pháp bị cắt ngang, sắc mặt Lý Hạo Minh âm trầm, điều chỉnh tất cả linh lực trở về, kiếm khí lạnh thấu xương vung về phía Trương Diệu Toàn.
Lý Hạo Minh nhìn Trương Diệu Hạo cười lạnh nói: “Các ngươi khi còn sống không thắng được ta, sau khi chết cũng không làm gì được ta! Ta giải quyết ngươi trước, sau đó lại giết hai người các ngươi!”
Trương Diệu Toàn tránh né kiếm khí, sau khi nghe được lời của hắn, trong ánh mắt ngoại trừ thù hận thì còn có bi phẫn.
Huyết hải thâm thù, há có thể qua loa cho xong chuyện như thế?
Nàng ấy khó khăn lắm mới có được cơ hội khôi phục linh trí, nếu không thể giết chết Lý Hạo Minh, vậy tỉnh lại có ý nghĩa gì!
Trong nháy mắt tiếp theo, thân hình Trương Diệu Toàn đột nhiên thối lui đến bên cạnh cây Hương Tuyết Tùng lẻ loi trơ trọi trên đỉnh núi.
“Lý Hạo Minh, hôm nay cho dù hồn phi phách tán ở đây, ta cũng muốn kéo ngươi cùng xuống địa ngục!”
Theo thanh âm này rơi xuống, chỉ thấy cây Hương Tuyết Tùng kia phảng phất như sống lại, cành cây chậm rãi kéo dài, toàn thân phát ra hàn khí càng thêm kịch liệt, hạt mưa trên bầu trời còn chưa rơi xuống mặt đất, đã bị đông lạnh thành băng.
Mà tương phản với hơi thở càng ngày càng mãnh liệt của Hương Tuyết Tùng chính là thân thể nhanh chóng khô kiệt của Trương Diệu Toàn.
Từng miếng vỏ cây từ trên da nàng ấy rơi xuống, giờ khắc này, nàng ấy dường như cùng Hương Tuyết Tùng hòa hợp thành một thể, hơn nữa, lực lượng của nàng ấy đang không ngừng hướng về phía Hương Tuyết Tùng dũng mãnh lao tới.
“Trương sư tỷ...” Thiệu Yến ngã trên mặt đất nhìn thấy cảnh này, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ: “Nàng ấy muốn hiến mình cho Hương Tuyết Tùng một lần nữa, để đồng quy vu tận với Lý Hạo Minh. Thật sự đáng tiếc, chúng ta khó khăn lắm mới tìm về được linh trí thuộc về mình, nhưng lại có biện pháp gì đây, Lý Hạo Minh nhất định phải chết.”
Câu nói sau cùng, Thiệu Yến gần như là cắn răng nói ra.
“Nhất định còn có cách khác.” Giọng nói của Sở Lạc đột nhiên xuất hiện bên cạnh: “Nhất định có.”
“A ——” Tiếng kêu thê lương của Trương Diệu Toàn quanh quẩn trên đỉnh núi.
Trong nháy mắt, nhánh cây của Hương Tuyết Tùng đột nhiên hóa thành mấy con rắn đuổi theo Lý Hạo Minh, hàn ý lạnh thấu xương kia làm cho thân thể Lý Hạo Minh cứng đờ, hành động chậm chạp, hắn không khỏi sợ hãi lui về phía sau một bước, nhưng rất nhanh liền thấy rõ tình thế.
Hắn không thể chạy xa khỏi phạm vi hàn khí của Hương Tuyết Tùng này, nhanh chóng quyết định lấy ra một kiện pháp khí nữa.
“Ngư Bì Kỳ!”
Cờ xí phủ đầy vẩy cá trải rộng giữa không trung, vờn quanh người Lý Hạo Minh, pháp khí phát ra lân quang bao bọc lấy hắn. Ngay khi mấy nhánh cây dài như rắn kia lao đến trước người hắn, đột nhiên bị ánh sáng của Ngư Bì Kỳ ngăn cản, nhánh cây chỉ đâm vào trong lân quang một tấc rồi không thể nhúc nhích được nữa.
Lý Hạo Minh dùng hết sức mình duy trì Ngư Bì Kỳ này, thấy như vậy cũng yên lặng nuốt nước miếng, trên trán của hắn đã toát ra mồ hôi lạnh, lại nhìn phía trước, Trương Diệu Toàn kia vẫn đang hiến tế sức mạnh của mình.
Không, hắn không cần lo lắng!
Chỉ cần Ngư Bì Kỳ này có thể chống đỡ được toàn bộ sức mạnh của Trương Diệu Toàn, đến khi linh tính của Hương Tuyết Tùng này biến mất, chiến cuộc có thể lập tức xoay chuyển, hắn vẫn có thể trở thành bên thắng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.