Người Khiến Ta Trở Thành Công Chúa

Chương 13:

Plutos

25/05/2021

Bên trong căn phòng, mọi thứ im ắng tới mức mình tin là mình có thể nghe rõ tiếng một cái kim rơi. Đây có lẽ chính là sự may mắn khi Claude đã chìm vào giấc ngủ sâu vì ông ấy không hề phản ứng với đống âm thanh mà mình và Felix vừa tạo ra.

Khoan. Giờ mình sẽ nghĩ kĩ về nó, rằng liệu có thật sự cần phải đánh thức Claude dậy? Nếu như không có chuyện gì xảy ra trong một khoảng thời gian, có lẽ Felix sẽ đi vào và xem có gì lạ không?

Ý nghĩ đó đã khiến mình quyết định chờ đến khi Felix tự đi vào.

Mình nhìn ngó xung quanh căn phòng, nó thật sự có cảm giác của một Hoàng đế đích thực... Mặc dù thực ra chỉ có cái kích thước là lớn.

Đây có thật là phòng ngủ của Hoàng đế không vậy? Sao nó đơn giản thế? Nó thậm chí còn đơn giản hơn cả phòng của mình ở Cung Ruby.

Kì thật. Đây có phải là căn phòng mà tên Hoàng đế trước đã từng dùng không nhỉ? Chà, từ tính cách của Claude, thì mình nghĩ ổng sẽ không thoải mái lắm khi ở trong một căn phòng đã qua sử dụng đâu.

Phòng này rộng như một cái sân vậy. Thêm nữa, nó cũng hơi trống trải, nên mình có thể nhận thấy cái giường lớn ngay lập tức. Mình không thể nhìn rõ được bên trong vì cái rèm khá là dài.

Nhưng lại khoan... Chẳng phải sẽ nguy hiểm lắm sao nếu cái giường có thể dễ dàng bị phát hiện tới vậy? Không phải việc sát thủ xuất hiện ở đây sẽ là bình thường khi ông ấy là tên Hoàng đế 'đó' sao? Hờ hờ. Cảm giác như show truyền hình 'Đố cưng bắt được anh~~!' vậy.

Mà thế nào cũng được, mình chả quan tâm nếu Claude có chết hay bị cái gì đi nữa. Mà, cái thứ đang ở trên tường đó... Một tấm bản đồ đã thu hút sự chú ý của mình.

Mình từ từ bước về phía tấm bản đồ đã mời gọi mình một lúc lâu.

"Uầy..!"

Mình không còn cách nào khác ngoài đưa cả hai tay lên che miệng để tránh âm thanh lọt ra ngoài.

Nó là thứ gì vậy? Mình cứ thế nhìn chằm chằm vào thứ đó. dù mình nhìn lại bao nhiêu lần thì cũng không thể rời mắt khỏi nó. Khung của tấm bản đồ được làm hoàn toàn từ vàng, vàng lấp lánh và nguyên chất đó. Ý mình không phải là chỉ có mỗi bề mặt đâu, mà cả cái khung dày cộp to đùng này đều được làm bằng vàng!

Ôi, cái đệt! Mình chưa từng nhìn thấy một thứ như này bao giờ. Thật là cảm động... Kyaaa, tất nhiên phải vậy rồi! Đây là Cung Hoàng đế mà! Hoàn toàn ổn khi có một vật như nó. Mình chẳng cần nến vàng hay đồ chơi vàng, vì mình đã có cái khung này ròi! Nó cũng làm bằng vàng mà nhỉ?

Mình trở nên vui sướng quá độ, và chạy băng qua tấm thảm trải trên phòng để đến một góc khác.

Claude, có vẻ ông ấy có chút hứng thú cho việc thu thập tranh vẽ. Căn phòng không có vật trang trí, nhưng lại có kha khá khung tranh với những hình ảnh minh họa trên đó. Dù đa số đều không thể lớn bằng khung của cái bản đồ, nhưng cỡ như vậy cũng được tính là to và có gia trị rồi.

Có một bức họa vẽ vài chị gái xinh xắn cùng với thiên thần, những bức tranh có vẻ đã thể hiện lại một khoảnh khác hạnh phúc nào đó.

A! Bức này chính là tác phẩm lưu giữ kỉ niệm của vị Nữ vương vĩ đại Embrose trong lễ Đăng quang của cô ấy! Mình đã thấy một bức nhìn khá giống nó trong quyển sách mà Lily đưa mình để học.

Mà kệ, dù sao những bức tranh đều rất là to rồi, vậy cái khung chắc chắn cũng phải rất lớn và dày đó. Có lẽ nếu 3 người đàn ông mở rộng hai cánh tay hết cỡ và nối lại với nhau thì mới vừa bằng độ dài của khung tranh? Và cũng cần nói thêm rằng chỗ này là vàng ròng á! Kể cả cái khung bị vỡ ở trong góc bên kia cũng làm từ vàng.

Hờ? Thế tại sao ngài không quẳng mấy bức tranh bám đầy bụi này đi, hả Claude? Nếu ngài tính quẳng chúng đi thật, thì thay vào đó có thể tặng luôn cho thần hông...?

Liếm môi một cách tràn đầy ham muốn, mình một lần nữa quay về phía tấm bản đồ... Không, mình đã định như vậy. Cho tới khi một thứ gì đó lại lọt vào mắt mình.

"..."

Mình tiến một bước , lại gần bức tranh mình vừa thấy để săm soi nó. Không giống như những cái được treo trên tường, cái khung bụi bặm và nứt vỡ này bị để ở góc phòng.

Đó là chân dung của một người phụ nữ.

Khuôn mặt đang cười đó không phải là đẹp nhất, nhưng nó cũng xinh đẹp và lấp lánh vừa đủ. Cô ấy chắc chắn rất thích trang điểm cho mình thật đẹp, vì mình thấy cổ đeo rất nhiều tranh sức, phụ kiện. Từ đầu đến cuối bức tranh.

Mình cá là khi nhìn thấy bức tranh này, ai cũng sẽ nghĩ cổ rất có thể đã từng là một Nữ hoàng. Mái tóc gọn gàng của cô ấy có màu nâu hạt dẻ ngọt ngào. Đôi mắt làm tôn lên nụ cười của cô ấy có màu xanh của cỏ.

Mình mới chỉ đọc vài dòng miêu tả trong cuốn tiểu thuyết, và cũng chưa bao giờ thấy người phụ nữ này, nhưng khi đã nhìn kĩ...

Mình có thể nhận ra bả là ai.



Có phải vì bả là người đó không? Khi mà mình có thể bị cái khung sứt mẻ bị nhuộm bẩn thỉu như này thu hút.

"Hmm."

Mình không nên nhìn thấy thứ này mới phải. Mình khẽ cau mày vì cảm giác bất mãn.

Mình cảm thấy như bản thân đã lỡ thấy một thứ không nên thấy. Ha, mình chỉ việc làm bộ như chưa hề thấy nó là được. Mình chưa nhìn thấy một cái gì cả, từ nãy đến giờ. Mình chẳng biết gì hết. Thật đó, tin đi!

Khi mình nhắm mắt lại và gật đầu tỏ ý tự tán thành ý tưởng... Không, khi mình quay đầu lại để rời đi...

"Óa!"

Quá bất ngờ, trái tim mình cứ đập thình thịch liên tục, và mình nhanh chóng lùi lại vài bước.

Why, why, why, why Claude lại ở đây thay vì ở trên giường của ổng?

Có một 'thứ' màu vàng nhạt được đặt đó, trông không quá nổi bật, trên cái ghế sofa màu đen.

Claude đang nằm ngay đấy, trên cái ghế sofa, với đôi mắt khép lại. Vì từ góc đứng của mình, ở gần cái bản đồ với cái khung vàng, chỉ có thể thấy mặt sau của cái ghế. Thế nhưng, khi đi về phía còn lại, mình có thể thấy Claude đang nằm đó, rất rõ ràng với đôi mắt của mình.

Hah. Hahhhhhhh. Chắc mình rụng tym quớ. Mình cứ tưởng ổng sẽ nằm trên giường, chớ ai ngờ ổng lại dám làm cái... cái... cái trò chơi khăm bẩn thỉu này! Ông chơi tôi à?! Ông nghĩ sẽ thế nào nếu tôi bị đau tim đây! Nhưng hoàn toàn khác với mình, người không thể thành công trong việc giữ trái tim trở nên tĩnh lặng, Claude vẫn đang ngủ ngon lành, yên bình và không hề di chuyển dù chỉ một chút.

Ặcccc, mình ghét ổng. Mình muốn tát ổng một cái. Mình muốn táng ổng một lần. Chỉ một lần thôi mà, không được sao?

Cảm thấy bất công, mình nhẹ nhàng tiến lại gần cái ghế nơi Claude đang yên vị. Và mình thấy thật tệ khi nhìn trực diện mặt ông ấy với chiều cao của mình.

Hahh. Ổng ngủ như 'quàng tử' vậy á.

Claude khi đang ngủ trông ngây thơ và thánh thiện đến khó tin. Tất nhiên, sau khi vừa nghĩ thoáng qua như vậy, mình nổi da gà và run bần bật. Có phải mắt mình vừa mới bị điên không? Giờ ai trông ngây thơ và thánh thiện vậy? Không phải ai khác mà lại là Claude sao?

Nhưng có một điều có thể tin được, rằng khuôn mặt của ổng bây giờ trông giống với một bức tranh được treo trong phòng.

Nếu ổng cứ giữ dáng vẻ lúc này, có thể ổng sẽ là gu của mình không chừng. Nè, ngài cứ vậy thôi được hông, đừng dậy nữa?

Cảm thấy kì lạ một lân nữa, mình khẽ vẫy tay trước mặt ông ấy.

Khi không thấy Claude có bất cứ phản ứng nào với tiếng gọi của Felix ngoài kia, cộng thêm cả sự áp sát của mình, mình mới có thể chắc chắn rằng ông ấy đã ngủ say. Ngài sẽ làm gì đây nếu như có một tên sát thủ đến giết ngài trong lúc này...

Dù sao thì, mọi chuyện vẫn sẽ ổn thôi. Ăn tát một lần thôi mà.

Mình không thể biết khi nào sẽ có một cơ hội như này, nên đây chính là lúc tốt nhất. Mình vẫn còn ghim vụ ở hồ đó! Tôi là một cô gái đến từ nơi xa lắc xa lơ, hoàn toàn khác với người đã ở đây, và còn đứng ở một khoảng cách rất xa nữa. Y U DO DIS[1]?

-*-[1]: Y U DO DIS không phải là lỗi đâu.

Mình đang nghĩ xem nên chọn chỗ nào để đánh. Vì đánh ở mặt khá là lộ liễu, nên mình đưa hai tay xuống thân của ổng.

Soạt! Tách..

Nhưng ngay sau đó, một vật gì đó rơi khỏi váy của mình, và thứ đó nhỏ giọt lên mặt Claude rồi rơi xuống đất. Nó tiếp tục lăn đi. Lăn. Lăn. Lănnnn...

Đấy chính là chỗ Sô-cô-la mà mình lấy được từ nhà bếp và giấu đi sáng nay.

Ahhhhh...!

Đó chính là Sô-cô-la mình đã cố giấu khỏi Lily! Mình đã lỡ quên mất nó vì quá mải mê chào đón các chị hầu gái mới! Và hôm nay mình không hề thay đồ luôn chứ!



Mình liền im bặt vì lo lắng Claude sẽ tỉnh giấc vì giọt Sô-cô-la của mình.

Đúng như mình nghĩ, không một tiếng động, Claude thình lình mở mắt ra, như bị ma nhập.

"..."

"..."

Mình lập tức đông cứng tại chỗ với hai bàn tay vẫn còn giơ lên mờ ám trên không trung.

Claude chớp mắt hai cái, và nhìn chằm chằm vào mình với đôi mắt vô cảm. Mắt của ông ấy rất trong, mở cũng rất lớn, khiến người ta nhìn vào liền không thể tin được rằng ổng vừa mới ngủ rất say mấy giây trước.

Rồi mình cử động tay, một bàn tay đang đứng yên trên không khẽ vươn ra, đập nhẹ vào ngực của Claude. Mình lúng túng đấm vào ngực ông ấy, rồi khe hé miệng, nói nhỏ.

"Còn dám không..."

Có ai có thể nói mình biết mình vừa làm cái quái gì không...?!

Nhận ra mình vừa và đang làm gì, tâm trí mình bật ra một tiếng thét tuyệt vọng.

Oaa, oaaaaaaa! Tình huống gì thế này? Nó đang muốn mình làm gì tiếp theo cơ chứ?! Mình mới đánh thức Vua Sư Tử say ngủ, đúng không? Đây chỉ là tai nạn thôi, thật đó! Chắc chắn sẽ tốt hơn nếu ông ấy nói thay vì lầm rầm trong miệng, để mình còn biết ổng tính làm gì. Từ cái nhìn chằm chằm này, mình đã có cảm giác vỡ tim rồi ấy chứ.

"Ông trăng đang mỉm cười. Tạm biệt nhé, ngày hôm nay. Em bé cũng đang cười, đôi mắt nhìn lên những vì sao."

Hức, oaaa, điên mất! Tại sao miệng mình cứ luôn tự cử động mỗi khi mình hoảng sợ thế? Chỉ là... rốt cuộc mình đang lảm nhảm cái quái gì vậy?! Một bài hát ru để dỗ Claude ư?! Làm ơn dừng lại đi!

"Một ngày mai tươi sáng và lấp lánh hơn rồi sẽ đến. Hãy chỉ mơ những giấc mơ đẹp thôi nhé. Ngủ ngon, bé cưng của chúng ta."

( ĐÂY CHÍNH LÀ KHOẢNH KHẮC CỦA SỰ SỢ HÃI. Nào, ngon thì hát tiếp đi, nếu như ngươi đỡ sợ, Ati à. )

Mình cố vỗ về ông ấy bằng tất cả sự nhẹ nhàng và bình tĩnh mà mình có thể có được, lo sợ lỡ như ông ấy nhận ra mình đã cố tát ổng.

Và giờ mình lại thấy hơi tò mò. Mình đã làm ra biểu cảm gì khi Claude mở mắt vậy nhỉ? Ôi má ơi, lỡ như lúc đó mặt mình đang giống như 'Mình nên tát ổng kiểu gì đây? Ổng cần ăn một cú tát thật kêu!' thì sao... Hức. Tại sao những thứ như này luôn xảy ra với mình...

"Vậy bài hát đó là bài gì?"

Claude, người vẫn ngó mình làm những điều ngu ngốc, cuối cùng cũng chịu mở miệng. Mình ngay lập tức trả lời.

"Đó chính là bài hát giúp mọi người tạm biệt những giấc mơ xấu!"

Tên này, không biết hát ru là gì sao? Từ những gì mình nghe được từ các chị hầu gái, rõ ràng ai lớn lên ở Vương quốc này cũng đều được nghe nó mà? Nó có vẻ, ừm thì, hơi lạ nếu nói rằng đó là một bài hát ru, nên mình chọn giải thích theo cách mà não mình hiểu nó. Mình nhoẻn miệng cười, giấu đi cái đầu với những suy nghĩ đen như mực của mình.

"Papa, chào buổi sáng!"

Claude, liền làm một vẻ mặt kì quái. Nó giống như cắt ngang câu nói của mình, dù ổng chẳng nói gì đi nữa. Những từ tiếp theo mà Claude nói, với khuôn mặt vô cảm khiến mặt mình co giật nhẹ.

"Bây giờ không phải là buổi sáng."

"Chào giờ ăn tối!"

Ông có thể cảm thấy ổn chưa hả?

"Felix đưa người vào sao?"

Ông ấy ngồi dậy, đưa tay khẽ vò vò mái tóc đang che khuất đôi mắt của ổng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Người Khiến Ta Trở Thành Công Chúa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook