Chương 17: Ẩn thân Play [H]
Hiểu Bạo
10/05/2021
"Đại ca, chúng ta đã theo con nhỏ đó nhiều ngày rồi, hôm qua cảnh sát đi theo con nhỏ đó cũng đi rồi, bên cạnh chắc chỉ còn một mình thôi, có phải nên tìm cơ hội xử nó hay không?" Trong con hẻm nhỏ, hai nam nhân mặc tây trang màu đen trốn trong đó, đang cầm điện thoại trò chuyện, bên kia trầm mặc chốc lát, bên này ném ra một câu sao đó liền chờ, không lên tiếng.
Cố Dĩ Nguyên không yên lòng đi một đường, may mà đồ ăn cần không có bị rơi, lúc này mới trở về nhà. Cô chậm rãi đi lên lầu, còn chưa kịp móc chìa khóa mở cửa, cửa chính đã tự mình mở ra. Cái cảm giác này thực sự tốt, làm cho cô cảm thấy mình không phải cô đơn một mình, nhưng ở phương diện khác mà nói, cái nhà này, vẫn chỉ có mình cô.
"A Nguyên, hoan nghênh cậu trở về, có mệt không?" Nhận lấy đồ ăn trong tay Cố Dĩ Nguyên, Đoạn Vũ Mật cười nói, cô là người tâm tư tỉ mỉ, có thể nhìn ra từ biểu tình của Cố Dĩ Nguyên hình như có tâm sự, lại không muốn vạch trần. Có lẽ, tâm sự nhất định có quan hệ với mình.
"Không sao, mình đi tắm trước." Cố Dĩ Nguyên không có ý định nói quá nhiều, trực tiếp đi vào phòng tắm. Cô mở nước lạnh, yên lặng nằm trong bồn tắm, những lời của lão bà bà mới vừa rồi làm cho cô khó có thể quên được, nói cách khác, nếu như Đoạn Vũ Mật không đồng ý rời đi, chính mình căn bản không có cách nào cưỡng ép cậu ấy đi.
Nghĩ tới chuyện mình thật sự có thể vĩnh viễn cùng Đoạn Vũ Mật bên nhau, Cố Dĩ Nguyên từ lúc mới bắt đầu cực kỳ bài xích, đến hôm nay cũng thuận theo tự nhiên. Cô suy nghĩ một chút, chính mình khó có thể gặp được ai thích mình như Đoạn Vũ Mật, mà mình đối với cậu ấy, nói không thích cũng không thể tin được.
Cố Dĩ Nguyên nghĩ nghĩ, cũng đã quên chính mình tắm bao lâu, bỗng nhiên, cô cảm thấy có một thân người, mắt thường tuy nhìn không thấy nhưng có thể cảm giác được khí tức tồn tại. Nghĩ cũng biết, chắc chắn là quỷ lại đang giở trò.
"Ngoan đi ra ngoài, đừng làm rộn." Cố Dĩ Nguyên nói với Đoạn Vũ Mật đang cố ý ẩn thân, ai ngờ đối phương chẳng những không đi, lại còn tách hai chân cô ra, dùng bàn tay ma sát bắp đùi cô. Ý đồ này quá mức rõ ràng, làm cho Cố Dĩ Nguyên đỏ mặt, cô định ngăn cản, nhưng thể vô hình kia dán tới, dùng môi lưỡi mềm mại không nhìn thấy nhẹ nhàng liếm hạ thể của mình.
"Ưm... đừng như vậy... ít nhất... ít nhất để cho mình nhìn thấy cậu." Cố Dĩ Nguyên nhẹ giọng nói, nhưng Đoạn Vũ Mật hiển nhiên không muốn. Cái lưỡi lạnh lẽo theo nước lạnh làm cho cơ thể Cố Dĩ Nguyên hừng hực.
Cô chưa từng nghĩ tự nhiên có ngày bị một người dùng miệng làm bằng hình thức đó, mặc dù không nhìn thấy sự tồn tại của Đoạn Vũ Mật nhưng động tác của người kia cô có thể cảm nhận rõ ràng. Xuyên qua mặt nước trong veo, Cố Dĩ Nguyên nhìn thấy chân tâm bị liếm, cánh hoa mềm yếu bị liếm thành đủ hình dạng, thịt mềm chung quanh không ngừng run rẩy, màu cũng từ màu hồng nhạt thành màu đỏ.
Cố Dĩ Nguyên cảm thấy tất cả mọi chuyện từ khi Đoạn Vũ Mật đến bên cạnh mình thì thay đổi, rõ ràng... rõ ràng cô luôn là người chủ động ở khía cạnh kia, nhưng hôm nay đối mặt với đối thủ 'ẩn hình', đừng nói phản kích, cô ngay cả sờ cũng không sờ được, thì chỉ có thể mặc cho Đoạn Vũ Mật 'muốn thì tới mà lấy'.
"Đoạn Vũ Mật... đừng như vậy, đi ra..." Cố Dĩ Nguyên hừ nhẹ bật ra, cô cảm giác được viên hạch bị Đoạn Vũ Mật dùng răng cắn, cũng nhìn thấy đậu đỏ đỏ au bị kẻ vô hình kia cắn nghiện trở nên sưng đỏ sung huyết, nhạy cảm đập rất nhanh. Cố Dĩ Nguyên cảm giác mình sắp điên rồi, loại cảm giác này có hơi thoải mái, cô lại tìm không được ai để ôm, chỉ có thể dùng sức nắm lấy bồn tắm, cố gắng áp chế âm thanh của mình.
"Ưm... đừng... đừng cắn... a... điểm nhẹ..." Cố Dĩ Nguyên vô lực cầu Đoạn Vũ Mật, để cho người kia dùng sức cắn đậu đỏ của mình như vậy, nhưng đối phương hiển nhiên nhận ra nữ nhân khẩu thị tâm phi, người đó đem cả bộ vị ngậm trong miệng, đầu lưỡi đẩy vào miệng con đường u tối sớm đã mở ra do mẫn cẩm, chậm rãi tiến vào, ngón tay lại ở bên ngoài xoa lấy hoa hạch ở giữa cánh hoa tầng tầng đang nở rộ.
Cố Dĩ Nguyên không chịu nổi ngẩng đầu lên, cảm giác quá kích thích, nếu như người ta không biết, nhất định cho rằng cô đang ảo tưởng gì đó để đạt tới đỉnh, cũng chỉ có cô tự biết, thật sự có tên quỷ nào đó đang làm chuyện xấu, còn không chịu hiện hình.
"Ưm... Đoạn Vũ Mật, mình... chịu không nổi..." ở trong đây hoan ái kiểu này, Cố Dĩ Nguyên vốn mẫn cảm hơn so với bình thường, hết lần này tới lần khác thế tiến công của Đoạn Vũ Mật cực kỳ mãnh liệt, rất nhanh thì làm cho cô leo lên đỉnh. Cố Dĩ Nguyên tùy tên làm chuyện xấu kia một lần nữa dọn dẹp sạch sẽ thân thể mình, ôm mình trở về phòng ngủ, cho đến lúc này, Đoạn Vũ Mật mới hiện hình, cười đắc ý với mình.
"A Nguyên, vừa rồi thoải mái không?" Đem Cố Dĩ Nguyên đặt lên giường, Đoạn Vũ Mật với vẻ mặt 'cậu khó có thể làm khó dễ được mình'. Thấy người kia bộ dạng ta công ngươi thụ, Cố Dĩ Nguyên không phục, cô vội xoay người đem tên kia áp dưới thân, Đoạn Vũ Mật vốn không mặc quần áo, dễ dàng bị mình phản kích.
"Bình thường không phải càng thích mình thỏa mãn cậu à? Chỗ này nhịn rất khó chịu hả?" Cố Dĩ Nguyên không cho rằng Đoạn Vũ Mật không muốn, tên quỷ này ngày thường nhu cầu quá lớn, mới đối với mình như vậy, Cố Dĩ Nguyên cũng không tin tên kia không ướt. Quả nhiên, khi tay chui xuống dưới, rất nhanh bị dịch chảy ra giữa hai chân làm cho ướt, nước dinh dính này thậm chí tràn ra đùi, kéo dài tới đầu gối. Cố Dĩ Nguyên cười nhìn mặt Đoạn Vũ Mật đỏ bừng, không hề gặp trở ngại liền đưa ngón tay vào thăm dò, chạy thẳng đến nơi sâu nhất.
"A Nguyên, mình yêu cậu." Bị Cố Dĩ Nguyên chiếm giữ, Đoạn Vũ Mật xúc động nói, cô biết mình là quỷ, biết Cố Dĩ Nguyên là người. Cô không nghĩ tới tất cả nguyện vọng của mình khi còn sống phải đến sau khi chết mới có thể hoàn thành. Đoạn Vũ Mật muốn vĩnh viễn cùng Cố Dĩ Nguyên bên nhau, nghĩ đến phát điên.
"Mình biết." Cố Dĩ Nguyên đem thân thể Đoạn Vũ Mật lộ ra ôm lấy, cúi đầu hôn lên cánh môi đang phát ra tiếng nức nở. Hai người đều biết tình cảm dành cho nhau, cũng biết, người quỷ không chung đường.
- -----------------
Ps. Amen, H của thím Bạo thật đáng sợ:(
Truyện bữa giới thiệu 'Tổng tài lại gọi tôi đến nhà chị ấy!' đã có chương 1 rồi nha:v
Kiếm được cái hình này:v
Cố Dĩ Nguyên không yên lòng đi một đường, may mà đồ ăn cần không có bị rơi, lúc này mới trở về nhà. Cô chậm rãi đi lên lầu, còn chưa kịp móc chìa khóa mở cửa, cửa chính đã tự mình mở ra. Cái cảm giác này thực sự tốt, làm cho cô cảm thấy mình không phải cô đơn một mình, nhưng ở phương diện khác mà nói, cái nhà này, vẫn chỉ có mình cô.
"A Nguyên, hoan nghênh cậu trở về, có mệt không?" Nhận lấy đồ ăn trong tay Cố Dĩ Nguyên, Đoạn Vũ Mật cười nói, cô là người tâm tư tỉ mỉ, có thể nhìn ra từ biểu tình của Cố Dĩ Nguyên hình như có tâm sự, lại không muốn vạch trần. Có lẽ, tâm sự nhất định có quan hệ với mình.
"Không sao, mình đi tắm trước." Cố Dĩ Nguyên không có ý định nói quá nhiều, trực tiếp đi vào phòng tắm. Cô mở nước lạnh, yên lặng nằm trong bồn tắm, những lời của lão bà bà mới vừa rồi làm cho cô khó có thể quên được, nói cách khác, nếu như Đoạn Vũ Mật không đồng ý rời đi, chính mình căn bản không có cách nào cưỡng ép cậu ấy đi.
Nghĩ tới chuyện mình thật sự có thể vĩnh viễn cùng Đoạn Vũ Mật bên nhau, Cố Dĩ Nguyên từ lúc mới bắt đầu cực kỳ bài xích, đến hôm nay cũng thuận theo tự nhiên. Cô suy nghĩ một chút, chính mình khó có thể gặp được ai thích mình như Đoạn Vũ Mật, mà mình đối với cậu ấy, nói không thích cũng không thể tin được.
Cố Dĩ Nguyên nghĩ nghĩ, cũng đã quên chính mình tắm bao lâu, bỗng nhiên, cô cảm thấy có một thân người, mắt thường tuy nhìn không thấy nhưng có thể cảm giác được khí tức tồn tại. Nghĩ cũng biết, chắc chắn là quỷ lại đang giở trò.
"Ngoan đi ra ngoài, đừng làm rộn." Cố Dĩ Nguyên nói với Đoạn Vũ Mật đang cố ý ẩn thân, ai ngờ đối phương chẳng những không đi, lại còn tách hai chân cô ra, dùng bàn tay ma sát bắp đùi cô. Ý đồ này quá mức rõ ràng, làm cho Cố Dĩ Nguyên đỏ mặt, cô định ngăn cản, nhưng thể vô hình kia dán tới, dùng môi lưỡi mềm mại không nhìn thấy nhẹ nhàng liếm hạ thể của mình.
"Ưm... đừng như vậy... ít nhất... ít nhất để cho mình nhìn thấy cậu." Cố Dĩ Nguyên nhẹ giọng nói, nhưng Đoạn Vũ Mật hiển nhiên không muốn. Cái lưỡi lạnh lẽo theo nước lạnh làm cho cơ thể Cố Dĩ Nguyên hừng hực.
Cô chưa từng nghĩ tự nhiên có ngày bị một người dùng miệng làm bằng hình thức đó, mặc dù không nhìn thấy sự tồn tại của Đoạn Vũ Mật nhưng động tác của người kia cô có thể cảm nhận rõ ràng. Xuyên qua mặt nước trong veo, Cố Dĩ Nguyên nhìn thấy chân tâm bị liếm, cánh hoa mềm yếu bị liếm thành đủ hình dạng, thịt mềm chung quanh không ngừng run rẩy, màu cũng từ màu hồng nhạt thành màu đỏ.
Cố Dĩ Nguyên cảm thấy tất cả mọi chuyện từ khi Đoạn Vũ Mật đến bên cạnh mình thì thay đổi, rõ ràng... rõ ràng cô luôn là người chủ động ở khía cạnh kia, nhưng hôm nay đối mặt với đối thủ 'ẩn hình', đừng nói phản kích, cô ngay cả sờ cũng không sờ được, thì chỉ có thể mặc cho Đoạn Vũ Mật 'muốn thì tới mà lấy'.
"Đoạn Vũ Mật... đừng như vậy, đi ra..." Cố Dĩ Nguyên hừ nhẹ bật ra, cô cảm giác được viên hạch bị Đoạn Vũ Mật dùng răng cắn, cũng nhìn thấy đậu đỏ đỏ au bị kẻ vô hình kia cắn nghiện trở nên sưng đỏ sung huyết, nhạy cảm đập rất nhanh. Cố Dĩ Nguyên cảm giác mình sắp điên rồi, loại cảm giác này có hơi thoải mái, cô lại tìm không được ai để ôm, chỉ có thể dùng sức nắm lấy bồn tắm, cố gắng áp chế âm thanh của mình.
"Ưm... đừng... đừng cắn... a... điểm nhẹ..." Cố Dĩ Nguyên vô lực cầu Đoạn Vũ Mật, để cho người kia dùng sức cắn đậu đỏ của mình như vậy, nhưng đối phương hiển nhiên nhận ra nữ nhân khẩu thị tâm phi, người đó đem cả bộ vị ngậm trong miệng, đầu lưỡi đẩy vào miệng con đường u tối sớm đã mở ra do mẫn cẩm, chậm rãi tiến vào, ngón tay lại ở bên ngoài xoa lấy hoa hạch ở giữa cánh hoa tầng tầng đang nở rộ.
Cố Dĩ Nguyên không chịu nổi ngẩng đầu lên, cảm giác quá kích thích, nếu như người ta không biết, nhất định cho rằng cô đang ảo tưởng gì đó để đạt tới đỉnh, cũng chỉ có cô tự biết, thật sự có tên quỷ nào đó đang làm chuyện xấu, còn không chịu hiện hình.
"Ưm... Đoạn Vũ Mật, mình... chịu không nổi..." ở trong đây hoan ái kiểu này, Cố Dĩ Nguyên vốn mẫn cảm hơn so với bình thường, hết lần này tới lần khác thế tiến công của Đoạn Vũ Mật cực kỳ mãnh liệt, rất nhanh thì làm cho cô leo lên đỉnh. Cố Dĩ Nguyên tùy tên làm chuyện xấu kia một lần nữa dọn dẹp sạch sẽ thân thể mình, ôm mình trở về phòng ngủ, cho đến lúc này, Đoạn Vũ Mật mới hiện hình, cười đắc ý với mình.
"A Nguyên, vừa rồi thoải mái không?" Đem Cố Dĩ Nguyên đặt lên giường, Đoạn Vũ Mật với vẻ mặt 'cậu khó có thể làm khó dễ được mình'. Thấy người kia bộ dạng ta công ngươi thụ, Cố Dĩ Nguyên không phục, cô vội xoay người đem tên kia áp dưới thân, Đoạn Vũ Mật vốn không mặc quần áo, dễ dàng bị mình phản kích.
"Bình thường không phải càng thích mình thỏa mãn cậu à? Chỗ này nhịn rất khó chịu hả?" Cố Dĩ Nguyên không cho rằng Đoạn Vũ Mật không muốn, tên quỷ này ngày thường nhu cầu quá lớn, mới đối với mình như vậy, Cố Dĩ Nguyên cũng không tin tên kia không ướt. Quả nhiên, khi tay chui xuống dưới, rất nhanh bị dịch chảy ra giữa hai chân làm cho ướt, nước dinh dính này thậm chí tràn ra đùi, kéo dài tới đầu gối. Cố Dĩ Nguyên cười nhìn mặt Đoạn Vũ Mật đỏ bừng, không hề gặp trở ngại liền đưa ngón tay vào thăm dò, chạy thẳng đến nơi sâu nhất.
"A Nguyên, mình yêu cậu." Bị Cố Dĩ Nguyên chiếm giữ, Đoạn Vũ Mật xúc động nói, cô biết mình là quỷ, biết Cố Dĩ Nguyên là người. Cô không nghĩ tới tất cả nguyện vọng của mình khi còn sống phải đến sau khi chết mới có thể hoàn thành. Đoạn Vũ Mật muốn vĩnh viễn cùng Cố Dĩ Nguyên bên nhau, nghĩ đến phát điên.
"Mình biết." Cố Dĩ Nguyên đem thân thể Đoạn Vũ Mật lộ ra ôm lấy, cúi đầu hôn lên cánh môi đang phát ra tiếng nức nở. Hai người đều biết tình cảm dành cho nhau, cũng biết, người quỷ không chung đường.
- -----------------
Ps. Amen, H của thím Bạo thật đáng sợ:(
Truyện bữa giới thiệu 'Tổng tài lại gọi tôi đến nhà chị ấy!' đã có chương 1 rồi nha:v
Kiếm được cái hình này:v
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.