Chương 3
Kim Huyên
19/02/2014
Chương 3 :
Liễu Kiệt đang đi vào hành lang chuyên dụng, thì lại thấy cô gái kia ngồi trên thảm trong hành lang, làm cho cả khuôn mặt anh nhăn lại.
Anh đã nói qua với cô rằng hành lang này không được phép vào, không ngờ cô không cho việc này là đáng lo, mới qua một ngày mà thôi, hôm nay cô lại chạy đến đây. Rốt cuộc cô đang làm cái quỷ gì nha ? Một khi đã như vậy thì cũng đừng trách anh trở mặt vô tình, giải quyết công việc như thường.
Vẻ mặt anh nghiêm khắc tiêu sái đi lên, chỉ cách cô vài bước chân thì anh dừng lại.
“Không phải tôi đã nói nơi này không được phép vào sao ?” Anh lạnh lùng mở miệng, nhưng cái người ngồi dưới sàn kia một chút phản ứng đều không có.
Anh khó chịu nhăn mày, nhìn thẳng vào cái đầu không nhúc nhích của cô, hoài nghi có phải cô đang ngủ hay không ? Anh lại tiến thêm mấy bước, dùng cái chân dài đá đá cô.
“Vương Hải Nhi, cô đang ngủ sao ? Tôi đang nói chuyện với cô, cô có nghe không ?!”
Rốt cuộc cô cũng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, sau đó cô nở một nụ cười miễn cưỡng so với khóc còn khó xem hơn.
“Hi, anh đẹp trai”
“Cô làm sao vậy ?” Anh không khỏi bật thốt lên hỏi, nhưng lời vừa ra khỏi miệng anh liền ngây dại. Anh làm chi muốn biết cô bị gì chứ ?
“Không có gì” Vương Hải Nhi muốn cong miệng mỉm cười, ai ngờ nước mắt lại chảy ra “Chán ghét” Cô đưa tay lau nước mắt chảy ra, nhưng nước mắt càng lau càng chảy ra nhiều hơn “Chán ghét, chán ghét…”
Cả người Liễu Kiệt cứng đơ, trừng mắt nhìn cô như đang nhìn quái vật, bởi vì anh chưa từng nghĩ nước mắt sẽ xuất hiện trên người cô.
Không phải cô nói cô là người lạc quan sáng sủa sao ? Không phải cô nói cô không để tâm chuyện vụn vặt sao ? Không phải cô nói cô nhìn thấy trai đẹp là sẽ quên hết thảy sao ? Nhưng bây giờ là chuyện gì xảy ra đây ?
Không cần lo lắng cho cô, cô thế nào cũng không liên quan đến anh, chỉ cần lệnh cho cô đi khỏi nơi này là được rồi. Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng anh vẫn lấy khăn tay trong túi quần ra đưa cho cô.
“Cầm”
“Cảm ơn” Nhìn khăn tay trước mặt, Vương Hải Nhi nhịn xuống xúc động không khóc to lên, sau khi cầm lấy khăn tay thì cô lại vùi đầu vào trong tay mình, khóc nức nở.
Nhìn hai vai run run của cô, trong lòng Liễu Kiệt không ngừng nói mình nên đi được rồi, xem tình huống bây giờ thì anh đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, anh không chỉ không trách cứ cô trong thời gian làm việc mà rời bỏ công việc, cũng không trách cô đi vào nơi cấm, thậm chí còn đem khăn tay của mình cho cô lau nước mắt, đường đường là tổng giám đốc của một công ty lớn mà đối xử với một nhân viên nhỏ như vậy là quá tốt rồi.
Nhưng là…
Anh nhẹ nhàng than nhẹ một hơi, cũng học cô ngồi xuống trên thảm.
Liễu Kiệt, mày điên thật rồi ! Trong lòng có âm thanh nói với anh. Rốt cuộc mày có biết bản thân mình làm cái gì không nha ? Nhanh đứng dậy rời khỏi đây đi, cho dù cô ta có ở trong này khóc đến chết cũng không phải chuyện của mày, rốt cuộc mày học cô ta ngồi bệt xuống thảm là muốn làm gì đây ?
Muốn làm gì nha ? Anh cũng không biết, chỉ biết bất ngờ nghe tiếng khóc của cô, làm cho anh cảm thấy phiền chán. Anh cũng biết tốt nhất mình nên đứng dậy rời khỏi đây, nhưng là không biết thế nào, chết tiệt anh không làm được.
Bất quá bây giờ anh không nghĩ sẽ tìm tòi nguyên nhân anh không làm được, anh chỉ muốn biết rốt cuộc cô xảy ra chuyện gì ? Lúc trước gặp cô, cô luôn vui vẻ, dường như trên người tràn đầy sức sống, không có chuyện gì là làm khó được cô, làm cho cô thương tâm khổ sở, nhưng bây giờ cô khóc thành như vậy, làm cho anh muốn không để ý đến cô cũng không được.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Cô như vậy làm cho anh siêu cấp không quen, siêu cấp phiền chán.
Bầu trời ngoài cửa sổ âm u, rõ ràng buổi sáng khi vào công ty còn thấy ánh mặt trời chiếu khắp nơi, trời quang đãng không mây, không ngờ lúc này lại chuyển biến nhanh như vậy.
“Trời giống như muốn mưa” Anh thản nhiên nói.
Ban đầu cô không có phản ứng gì, nhưng sau đó thì chậm rãi giật mình, tiếp theo là hít hít cái mũi rồi thong thả ngẩng đầu lên nhìn khoảng không ngoài cửa sổ.
“Không phải đã nói qua với cô nơi này không được phép vào sao ?” Anh vẫn nhìn ngoài cửa sổ, chậm rãi nói.
“Chính anh cũng ở trong này đấy thôi” Cô cầm khăn tay lau nước mắt trên mặt, giọng nói khàn khàn đáp lại anh.
Anh quay đầu liếc nhìn cô một cái, chỉ thấy cô khóc đến đỏ cả mắt và mũi, mà một chút cũng không xấu, còn làm cho người khác cảm giác cô thật đáng yêu, nếu có thể bỏ đi vẻ đau thương trong mắt cô thì hẳn sẽ đáng yêu hơn nữa.
“Tóm lại đã xảy ra chuyện gì ? Tôi còn nghi cô vô ưu vô lo, thần kinh rất lớn, cho dù trời có sập xuống cũng không có khả năng làm cho cô sỡ hãi rơi nước mắt thế này”
“Tiểu Mỹ chết” Cô khàn giọng nói,
“Tiểu Mỹ ?” Anh sửng sốt một chút, lập tức bày ra vẻ mặt hiểu biết “Cô ấy là ai ? Bạn thân của cô sao ?”
“Nó là con chó nhỏ Bắc Mỹ tôi nuôi”
Vẻ mặt Liễu Kiệt bị rút lại, nhất thời mặt anh đen một nửa, dĩ nhiên ngồi cả nửa ngày là vì cô khóc thương một con chó chết sao ?
“Vương Hải Nhi, cô không đùa tôi đó chứ ?” Anh có chút tức giận, giận dữ hỏi, cảm thấy hình như mình bị đùa giỡn.
“Bác sĩ thú ý vừa gọi điện báo cho tôi biết, quả thực tôi không thể tin được” Cô hít hít cái mũi nói tiếp “Tôi không hiểu, ngày hôm qua lúc tôi đi làm, rõ ràng nó còn rất khỏe mạnh, vì sao lúc tôi đi làm về thì nó lăn ra ốm chứ ?” Đầu cô kê trên đầu gối, ánh mắt mất hồn nhìn về phía trước nói thì thào.
“Tối qua lúc tôi đưa nó đến bệnh viện, thầy thuốc còn nói với tôi nó chỉ bị cảm mạo mà thôi, uống thuốc sẽ tốt lên. Buổi sáng khi tôi đưa nó đến bác sĩ thú y nhờ họ chăm sóc, nó còn vẫy đuôi với tôi, ánh mắt so với ngày hôm qua cũng trong trẻo hơn, nên tôi nghĩ nó không có việc gì, cứ giao cho bác sĩ chăm sóc nó sẽ khỏe nhanh hơn, tôi nghĩ hôm nay lúc tôi tan việc sẽ thấy nó chạy nhảy, tôi nghĩ đến…” Đột nhiên cô nghẹn ngào, nước mắt tràn ra, rốt cuộc không thể nói tiếp.
Xem cô khổ sở như vậy, đột nhiên Liễu Kiệt thấy hổ thẹn, cảm thấy mình thật sự rất tệ, lúc này cô đang thương tâm như vậy mà anh còn nghi ngờ cô đùa giỡn anh.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, người chết…ách, chó chết rồi không thể sống lại, cho dù cô có khóc đi nữa cũng không thể làm cho nó sống lại” Tuy rằng anh không có thói quen an ủi người khác, nhưng anh vẫn miễn cưỡng an ủi cô vài câu.
“Tôi biết, nhưng thật sự tôi rất khổ sở, tôi nuôi nó hai năm nay, mỗi ngày cùng nó ngủ, cùng nhau…” Cô vừa hít cái mũi vừa nghẹn ngào hồi tưởng.
“Cô ngủ cùng với chó sao ?” Liễu Kiệt khó có thể tin trợn to hai mắt, ngắt luôn lời cô.
Cô gật đầu.
“Chẳng lẽ cô không sợ con rận sao ?”
Trên người tiểu Mỹ không co rận”
“Làm thế nào mà trên người chó không có rận được ?”
“Trên người tiểu Mỹ cũng chưa hề có”
“Không thể nào !”
“Thật không có”
“Tôi không tin, không có một con chó nào trên người lại không có rận”
“Tôi nói cho anh biết, trên người tiểu Mỹ không có con rận” Vương Hải Nhi có chút tức giận, sao anh ta lại nói bậy tiểu Mỹ như vậy chứ ?
“Tôi cũng nói, tôi không tin”
“Là anh cố ý cãi nhau với tôi đúng không ?” Cô nhịn không được lớn tiếng hỏi.
“Cãi nhau tốt hơn với ngồi khóc đúng không ?” Liễu Kiệt nhìn cô một cái nói.
Trong nháy mắt Vương Hải Nhi ngây người, cô không ngờ anh ta cãi nhau với cô vì muốn đánh lạc hướng cô, để cô không còn khóc nữa.
Tuy vẻ mặt anh ta luôn lạnh như băng, làm cho người ta không thể đến gần, nhưng nội tâm anh ta cũng có chút dịu dàng.
“Cảm ơn anh” Cô cụp mắt xuống thấp giọng nói.
“Tôi chưa làm gì cả, thì cô cảm ơn cái gì ?” Liễu Kiệt đứng lên.
Cô lắc đầu, biết anh là người không quen nhận khen ngợi hay cảm ơn của người khác.
“Cô còn ngồi trên sàn làm gì ? Không phải tôi đã nói với cô không được phép tùy tiện đi vào đây sao ?” Vừa thấy tâm trạng cô chuyển biến một chút, lập tức anh chứng nào tật nấy đuổi người.
“Chính anh cũng lén vào đấy thôi” Vương Hải Nhi đứng dậy nói, sau khi khóc lóc một lúc, rồi cùng anh ta đấu võ mồm thì tâm tình cô đã tốt hơn một chút, ít nhất có thể khống chế được cảm xúc.
“Tôi là…” Liễu Kiệt muốn nói lại thôi “Quên đi, tôi thấy tâm trạng cô hôm nay không tốt, nên tôi tha thứ cho cô lần này, về sau đừng để tôi thấy cô đến đây lần nữa, nghe không ?”
“Đừng chọc tôi, bây giờ tôi không có tâm trạng để cười, lần sau tôi sẽ cổ vũ anh được không ?” Vương Hải Nhi lắc đầu, cả người vô lực nhìn anh nói.
Liễu Kiệt trừng mắt nhìn cô, thiếu chút nữa không bị cô chọc tức hộc máu mà chết.
“Tôi nên trở về làm việc, Liễu Kiệt cảm ơn anh đã làm bạn an ủi tôi, lần sau tâm trạng tôi tốt lên sẽ mời anh ăn cơm” Cô vẫy vẫy tay rời đi, chỉ lát sau thì biến mất sau cánh cửa.
Nhìn hướng cô rời đi, còn một mình anh đứng trên hành lang, đột nhiên phát hiện hành lang này không có bóng hình cô thì trở nên rất rộng lớn.
***
Vương Hải Nhi khốn khổ vì mất chó yêu, đã trải qua mấy ngày rồi nhưng tâm trạng cô vẫn chưa tốt lên được.
Căn phòng nhỏ thiếu bóng của tiểu Mỹ liền có vẻ lạnh lẽo, tịch mịch dị thường. Mỗi ngày sau khi tỉnh giậy, mở mắt ra việc đầu tiên là cô muốn khóc, bởi vì cô không nghe được tiếng tiểu Mỹ kêu, không nhìn thấy hình ảnh vui vẻ của nó, cùng với bộ dáng lười biếng nằm nướng trên giường với cô.
Cô rất nhớ nó.
Bởi vì tâm trạng cô không tốt nên mấy ngày nay cô không có sức làm gì hết, còn không để ý đến ăn uống.
Mỗi ngày đúng giờ đi làm, đúng giờ tan tầm, làm việc, ăn uống, nghỉ ngơi, động tác giống như máy móc, ngay cả hành lang bí mật kia cô cũng không tới, không biết luôn có người ở đó chờ cô xuất hiện.
Liễu Kiệt không chịu thừa nhận bản thân anh đang chờ cô, sở dĩ anh vẫn luôn đi vào hành lang này là vì muốn dám sát cô có nghe lời anh nói hay không, có tùy ý chạy vào đây hay không ?
Đúng vậy, đây mới là nguyên nhân chính xác anh đi vào hành lang kia, không phải vì muốn gặp cô, muốn biết tâm trạng cô đã tốt hơn chút nào chưa, đã trở lại như bình thường chưa.
Nhưng một tuần trôi qua, anh hoàn toàn không gặp lại cô, có thể thấy được cô đã để ý đến lời nói của anh, tốt lắm, thật sự tốt lắm.
“Tổng giám đốc, đây là văn bản ghi lại ở hội nghị chiều qua” Thư ký Hoàng sửa sang lại văn bản rồi đưa cho anh.
“Văn bản hội nghị chiều qua mà giờ mới đưa cho tôi, cậu làm việc tắc trách như vậy sao ? Công ty tiêu tiền mời cậu đến đây để cậu vui đùa sao ?” Anh bất mãn lớn tiếng.
“Thực xin lỗi” Thư ký Hoàng cả kinh, vội vàng xin lỗi.
“Tổng, tổng giám đốc, ngài tìm tôi ?” Lúc này quản lý Trương ở phòng nhân sự vội vàng vào phòng tổng giám đốc, trong lòng thầm nghĩ hôm nay tâm tình của tổng giám đốc hình như không được tốt cho lắm.
“Tôi hỏi ông, người này là ai ?” Liễu Kiệt cầm một văn kiện trên bàn ném trước mặt quản lý Trương, tức giận hỏi. Thư ký Hoàng sợ tới mức vộ vàng chạy ra khỏi phòng tổng giám đốc, sợ chính mình cũng bị bão cuốn.
Quản lý Trương vừa nhìn thấy văn kiện là hồ sơ của cháu gái, nhất thời cả người bối rối.
“Tổng giám đốc, tôi…”
“Tôi hỏi ông, cô ta là ai ? Cô ta cũng thi vào đây sao ?” Anh nheo lại đôi mắt ưng.
Quản lý Trương toát mồ hôi lạnh, mặt không có chút máu, không dám trả lời.
“Trả lời câu hỏi của tôi” Anh tức giận ra lệnh.
“Không có không có”
“Cái này thừa nhận là ông cho người ta đi cửa sau đúng không ?”
Quản lý Trương sợ tới mức thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, mặt ông ta không có chút máu liều mình giải thích “Tổng giám đốc, thật xin lỗi, tôi sai rồi, lần sau cũng không dám nữa”
“Lần sau ? Không có lần sau nữa đâu. Ông bị fire!”
Quản lý Trương nghe vậy thì cả người ngây ngốc “Tổng giám đốc…”
“Đi ra ngoài”
“Tổng giám đốc…”
“Tôi nói ông cút ra ngoài có nghe thấy không ?” Anh phẫn nộ rít lên.
Quản lý Trương suy sụp, hai vai rũ xuống, nhất thời nhìn ông như gì đi mười tuổi, tiêu sái đi ra khỏi phòng tổng giám đốc.
Ngoài cửa, thư ký Hoàng cùng vài người nghe tiếng tổng giám đốc gầm gừ thì chạy đến tìm hiểu xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra ? Mọi người cũng là lần đầu tiên thấy tổng giám đốc phát hỏa lớn như vậy, nhưng là không biết nguyên nhân nha.
Kế tiếp cả một ngày, mỗi người đi vào phòng tổng giám đốc đều bị quát, không một ai may mắn thoát khỏi, khiến cho trong lòng mọi người hoảng sợ, chỉ sợ đến mình bị điểm danh đi vào phòng tổng giám đốc.
Thật vất vả chống được ánh mặt trời phía tây, đến khi mặt tời lặn sau núi, thì tổng giám đốc đi ra văn phòng, rời khỏi công ty. Một ngày gian khổ đã kết thúc, vừa nghe thư ký Hoàng truyền đến tin cảnh báo đã được giải trừ, mọi người thiếu chút nữa không đốt pháo ăn mừng.
~~~***~~~
Vừa mới trở lại dưới lầu, cô khóa xe máy cẩn thận, rồi cởi mũ bảo hiểm, đột nhiên Vương Hải Nhi bị một người phía sau túm lấy, quăng vào trong xe đang đỗ ven đường.
Động tác của đối phương nhanh chóng mà có lực, làm cho một người mấy ngày nay lười nhác, làm việc gì cũng không có lực như cô, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn không kịp phản ứng, ngay cả phản kháng cũng không luôn, liền rơi vào tay bọ cướp. Đây là sau khi cô học taekwondo, lần đầu tiên cô có cảm giác sợ hãi, cảm giác được chính mình dù sao cũng là một cô gái.
Nhưng hoảng sợ chỉ trong nháy mắt, phản ứng trì độn cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi, khi cô phát hiện mình bị người đẩy mạnh vào trong xe, lập tức cô dùng tốc độ nhanh nhất tính vọt ra ngoài, cứ nghĩ rằng trước tiên nhảy xuống xe tự cứu mình đã, bất quá giây tiếp theo cả người cô liền ngây dại.
Bởi vì cô nhìn thấy người bắt cóc cô.
Liễu Kiệt !!!???
“Làm chi anh làm tôi sợ như vậy ?” Tức giận át suy nghĩ, phút chốc cô vô cùng tức giận dùng sức đẩy anh một chút.
Liễu Kiệt không nói một câu đem cô nhét vào trong xe lần nữa, sau đó đóng cửa xe lại, lại vòng qua bên kia ngồi vào trên ghế lái.
Vương Hải Nhi trừng mắt với anh, bởi vì cô rất tức giận, cho nên khi anh ngồi trong xe rồi đóng cửa, cô liền không nói hai lời mở cửa xuống xe, nhưng anh lại giữ chặt tay cô, không cho phép cô xuống xe.
“Buông tay”
Anh không trả lời, chỉ trầm mặc nhìn.
“Buông tay” Cô nói lại lần nữa, nhưng anh vẫn không có chút thay đổi, cũng không nhúc nhích nhìn cô chằm chằm, dường như đang cùng cô so sức chịu đựng.
Vương Hải Nhi lại trừng mắt nhìn anh một lúc, mới thở ra một hơi, sau đó dùng một tay khác đóng cửa xe lại.
“Bây giờ anh có thể buông tay”
Lại nhìn cô trong chốc lát, sau khi đã xác định cô không muốn xuống xe, anh mới buông tay cô ra, im lặng xoay người lái xe.
“Anh có biết hành động vừa rồi của anh rất ác liệt ? Anh dọa tôi một cú shock nha” Vương Hải Nhi nghiêm khắc chất vấn “Còn có, vì sao anh lại biết tôi ở nơi này ?”
Không phải trong hồ sơ nhân viên có ghi địa chỉ à ! Anh nhìn thẳng về con đường phía trước vẫn im lặng không nói.
“Tôi đang nói chuyện với anh, anh có nghe không đấy ?” Anh không nhìn thái độ của cô, làm cho cô tức giận muốn đánh người.
“Vì sao mấy ngày nay cô không đến hành lang kia ?” Liễu Kiệt không trả lời mà hỏi lại.
Cô sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn ngoài cửa xe “Không phải anh nói nơi đó không được tùy tiện đi vào sao ?” Cô tức giận trả lời anh.
“Lúc trước tôi đã nói với cô nhiều lần nhưng cô có nghe đâu”
“Sau này tôi bận chút việc”
“Có mới lạ” Anh không chút do dự bẻ gãy lời nói dối của cô.
Vương Hải Nhi mím môi.
“Cô còn đang khổ sở vì chú chó kia ?”
Cô trầm mặc không nói.
“Tôi nghĩ là cá tính cô lạc quan sáng sủa, không để tâm vào chuyện vụn vặt chứ”
“Tôi không để tâm chuyện vụn vặt”
“Được, cứ cho là vậy đi. Như vậy cô có thể cho tôi biết, cô tính khổ sở vì con chó kia đến bao lâu nữa ? Khổ sở bao lâu ? Tự trách bao lâu ? Cô cho là gầy yếu đi, thì khổ sở sẽ theo cân nặng mà tiêu tan sao ?” Giọng nói anh rất châm chọc.
“Đây là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh” Cô khẽ cắn môi dưới nói.
“Không liên quan đến tôi ?” Liễu Kiệt nhịn không được lớn tiếng “Vậy lúc trước cô không nên xen vào việc của người khác, không nên tiếp cận tôi, không nên đến Anyana làm việc, không nên xông vào cái hành lang kia, xông vào cuộc sống của tôi !” Quan trọng nhất là không nên xông vào lòng của anh.
Rốt cuộc anh đã thừa nhận mấy ngày nay tâm trạng anh không tốt là vì cô. Rốt cuộc anh thừa nhận chính mình thích cô, thích cô gái khó hiểu lại có mục đích rõ ràng này.
Đột nhiên trong xe vô cùng im lặng, Vương Hải Nhi thông thả quay đầu nhìn về phía anh, muốn xác thực trong lời nói của anh còn có ý gì khác nữa không.
“Chúng ta mới chỉ gặp mặt vài lần, tán gẫu được mấy lần, lại cùng đi làm một ở một công ty mà thôi, anh có cần thiết lên án tôi xông vào cuộc sống của anh không ? Nếu anh cảm thấy tôi quấy rầy đến anh, thì về sau tôi sẽ cách anh thật xa, cố gắng không xuất hiện trước mắt anh là được” Cô giận tái mắt, gằn từng tiếng mà nói.
“Vương Hải Nhi !” Liễu Kiệt tức giận ức chế nắm chặt tay lái.
Cô không chút sợ hãi nhìn anh.
“Cô là đại ngu ngốc !”
Anh ta mắng cô là đại ngu ngốc ?! Cô không khỏi trợn to hai mắt.
“Cô là đại ngu ngốc ?!” Anh lớn tiếng nói lại lần nữa.
“Anh dựa vào cái gì nói tôi ngu ngốc ? Chính anh mới ngu ngốc, bệnh thần kinh, biến thái, lưu manh, đại hỗn đản !” Rốt cuộc Vương Hải Nhi nhịn không được, hét lên với anh.
Lúc này cô đã đau khổ lắm rồi, tại sao anh ta còn chạy tới đây bỏ đá xuống giếng làm phiền cô nữa chứ ? Anh ta nghĩ diện mạo đẹp trai một chút là có thể làm tổn thương người khác sao ? Anh ta nghĩ cô muốn quấn quýt lấy anh ta sao ? Đáng giận !
“Dừng xe, tôi muốn xuống xe” Về sau cô không bao giờ để ý đến anh ta nữa.
Liễu Kiệt tiếp tục lái xe không để ý đến cô.
“Liễu Kiệt, tôi muốn xuống xe, anh có nghe thấy không ?”
“Cô đã nói sẽ mời tôi ăn cơm” Đột nhiên Liễu Kiệt mở miệng.
Vương Hải Nhi cứng đơ nhìn anh ta chằm chằm, bây giờ cô chỉ muốn làm thịt anh ta để ăn, còn hơi đâu mà mời anh ta ăn cơm ?
“Đừng quên, cô thiếu tôi một bữa cơm”
“Tôi thiếu anh lúc nào ?”
“Khi con chó nhỏ của cô chết, tôi ở trên hành lang an ủi cô”
Cô nao nao, đột nhiên nhớ tới đã từng có chuyện như vậy, lập tức cô nhíu mày nhìn về anh.
“Đã nhớ rồi sao ?” Anh ngắm cô liếc mắt một cái.
“Được, tôi mời anh ăn cơm” Cô gật gật đầu “Cơm nước xong từ nay về sau chúng ta không ai nợ nhau nữa, anh đi đường lớn của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi. Anh muốn ăn cái gì ?”
Liễu Kiệt mở miệng nói “Món ăn Pháp”
“Pháp…” Vương Hải Nhi thiếu chút nữa bị nghẹn bởi nước miếng của mình, cô dùng sức nuốt nước miếng, tức giận kêu lên “Anh đùa đấy à ?”
“Tôi không nói đùa, tôi muốn ăn món ăn Pháp”
“Bánh ngọt Pháp còn không được, anh đừng nghĩ đến món ăn Pháp làm gì” Cô cắn răng cự tuyệt.
“Cho nên bây giờ cô tính nuốt lời phải không ?”
Dùng sức hít sâu, cô cố gắng khắc chế mình không cho anh ta một quyền.
“Nhà của tôi không phải ngân hàng, phiền anh đổi món ăn bình dân một chút được không ?” Cô ngoài cười nhưng trong không cười hướng anh bật ra tiếng.
“Bây giờ tôi chỉ muốn ăn món ăn Pháp”
“Là anh cố ý phải không ?” Cô không thể nhịn được nữa hét lên với anh.
“Nếu cô thu hồi câu ‘anh đi đường lớn của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi’ thì bữa cơm này tôi mời, lần khác sẽ cho cô mời ăn cơm bình dân”
Vương Hải Nhi trừng mắt nhìn anh, hoàn toàn không biết anh ta suy nghĩ cái gì.
“Rốt cuộc anh muốn như thế nào ? Lúc thì chán ghét tôi muốn tôi cách anh thật xa, lúc thì đối xử với tôi như bạn bè” Cô dứt khoát ngả bài.
“Tôi chưa từng nói tôi chán ghét cô” Liễu Kiệt liếc cô.
“Mới là lạ, vừa rồi không phải anh…”
“Tôi cũng chưa nói gì, đó là cô nói”
“Anh dám nói anh không có ý kia sao ?”
“Tôi không có”
“Mới là lạ, ngay từ đầu anh đã không có chút nào hòa nhã với tôi rồi, còn vênh mặt hất hàm với tôi nữa, không phải chán ghét tôi, xem tôi không vừa mắt thì là gì. Anh dám nói không có sao ?”
“Không phải tôi nhắm vào cô, cá tính của tôi vốn như vậy” Anh im lặng một chút mới biện giải cho mình.
“Vậy nhất định anh không có bạn bè rồi”
Liễu Kiệt bật cười, anh không muốn nói mình có rất nhiều bạn bè, bởi vì có rất nhiều người chỉ lợi dụng anh để có được cái mình muốn, mặc kệ là tiền, lợi ích, bí quyết thành công, hay những người ôm hy vọng chim sẻ biến phượng hoàng.
Anh có rất nhiều bạn bè, thật sự có rất nhiều, nhưng không có một người nào không tư lợi trên người anh, không có ai đơn thuần làm bạn bè bình thường với anh, trừ cô.
Nhưng là anh không thích điểm này của cô…đơn thuần đem anh thành bạn bè bình thường.
Anh trầm mặc làm cho Vương Hải Nhi nghĩ mình đoán đúng rồi, nên cô đồng tình nhìn anh, lửa giận ngập trời của cô cũng tan thành mây khói, chỉ còn lại thương hại và đồng tình.
“Tôi muốn ăn mỳ thịt bò, nếu anh là người cao quý nhưng vẫn ăn mỳ thịt bò, thì bữa hôm nay tôi mời” Dừng một chút cô nói tiếp “Còn thu lại câu ‘anh đi đường lớn của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi’, thế nào ?”
Anh có chút đăm chiêu nhìn cô một cái, sau đó mới gật đầu “Đồng ý”
Liễu Kiệt đang đi vào hành lang chuyên dụng, thì lại thấy cô gái kia ngồi trên thảm trong hành lang, làm cho cả khuôn mặt anh nhăn lại.
Anh đã nói qua với cô rằng hành lang này không được phép vào, không ngờ cô không cho việc này là đáng lo, mới qua một ngày mà thôi, hôm nay cô lại chạy đến đây. Rốt cuộc cô đang làm cái quỷ gì nha ? Một khi đã như vậy thì cũng đừng trách anh trở mặt vô tình, giải quyết công việc như thường.
Vẻ mặt anh nghiêm khắc tiêu sái đi lên, chỉ cách cô vài bước chân thì anh dừng lại.
“Không phải tôi đã nói nơi này không được phép vào sao ?” Anh lạnh lùng mở miệng, nhưng cái người ngồi dưới sàn kia một chút phản ứng đều không có.
Anh khó chịu nhăn mày, nhìn thẳng vào cái đầu không nhúc nhích của cô, hoài nghi có phải cô đang ngủ hay không ? Anh lại tiến thêm mấy bước, dùng cái chân dài đá đá cô.
“Vương Hải Nhi, cô đang ngủ sao ? Tôi đang nói chuyện với cô, cô có nghe không ?!”
Rốt cuộc cô cũng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, sau đó cô nở một nụ cười miễn cưỡng so với khóc còn khó xem hơn.
“Hi, anh đẹp trai”
“Cô làm sao vậy ?” Anh không khỏi bật thốt lên hỏi, nhưng lời vừa ra khỏi miệng anh liền ngây dại. Anh làm chi muốn biết cô bị gì chứ ?
“Không có gì” Vương Hải Nhi muốn cong miệng mỉm cười, ai ngờ nước mắt lại chảy ra “Chán ghét” Cô đưa tay lau nước mắt chảy ra, nhưng nước mắt càng lau càng chảy ra nhiều hơn “Chán ghét, chán ghét…”
Cả người Liễu Kiệt cứng đơ, trừng mắt nhìn cô như đang nhìn quái vật, bởi vì anh chưa từng nghĩ nước mắt sẽ xuất hiện trên người cô.
Không phải cô nói cô là người lạc quan sáng sủa sao ? Không phải cô nói cô không để tâm chuyện vụn vặt sao ? Không phải cô nói cô nhìn thấy trai đẹp là sẽ quên hết thảy sao ? Nhưng bây giờ là chuyện gì xảy ra đây ?
Không cần lo lắng cho cô, cô thế nào cũng không liên quan đến anh, chỉ cần lệnh cho cô đi khỏi nơi này là được rồi. Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng anh vẫn lấy khăn tay trong túi quần ra đưa cho cô.
“Cầm”
“Cảm ơn” Nhìn khăn tay trước mặt, Vương Hải Nhi nhịn xuống xúc động không khóc to lên, sau khi cầm lấy khăn tay thì cô lại vùi đầu vào trong tay mình, khóc nức nở.
Nhìn hai vai run run của cô, trong lòng Liễu Kiệt không ngừng nói mình nên đi được rồi, xem tình huống bây giờ thì anh đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, anh không chỉ không trách cứ cô trong thời gian làm việc mà rời bỏ công việc, cũng không trách cô đi vào nơi cấm, thậm chí còn đem khăn tay của mình cho cô lau nước mắt, đường đường là tổng giám đốc của một công ty lớn mà đối xử với một nhân viên nhỏ như vậy là quá tốt rồi.
Nhưng là…
Anh nhẹ nhàng than nhẹ một hơi, cũng học cô ngồi xuống trên thảm.
Liễu Kiệt, mày điên thật rồi ! Trong lòng có âm thanh nói với anh. Rốt cuộc mày có biết bản thân mình làm cái gì không nha ? Nhanh đứng dậy rời khỏi đây đi, cho dù cô ta có ở trong này khóc đến chết cũng không phải chuyện của mày, rốt cuộc mày học cô ta ngồi bệt xuống thảm là muốn làm gì đây ?
Muốn làm gì nha ? Anh cũng không biết, chỉ biết bất ngờ nghe tiếng khóc của cô, làm cho anh cảm thấy phiền chán. Anh cũng biết tốt nhất mình nên đứng dậy rời khỏi đây, nhưng là không biết thế nào, chết tiệt anh không làm được.
Bất quá bây giờ anh không nghĩ sẽ tìm tòi nguyên nhân anh không làm được, anh chỉ muốn biết rốt cuộc cô xảy ra chuyện gì ? Lúc trước gặp cô, cô luôn vui vẻ, dường như trên người tràn đầy sức sống, không có chuyện gì là làm khó được cô, làm cho cô thương tâm khổ sở, nhưng bây giờ cô khóc thành như vậy, làm cho anh muốn không để ý đến cô cũng không được.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Cô như vậy làm cho anh siêu cấp không quen, siêu cấp phiền chán.
Bầu trời ngoài cửa sổ âm u, rõ ràng buổi sáng khi vào công ty còn thấy ánh mặt trời chiếu khắp nơi, trời quang đãng không mây, không ngờ lúc này lại chuyển biến nhanh như vậy.
“Trời giống như muốn mưa” Anh thản nhiên nói.
Ban đầu cô không có phản ứng gì, nhưng sau đó thì chậm rãi giật mình, tiếp theo là hít hít cái mũi rồi thong thả ngẩng đầu lên nhìn khoảng không ngoài cửa sổ.
“Không phải đã nói qua với cô nơi này không được phép vào sao ?” Anh vẫn nhìn ngoài cửa sổ, chậm rãi nói.
“Chính anh cũng ở trong này đấy thôi” Cô cầm khăn tay lau nước mắt trên mặt, giọng nói khàn khàn đáp lại anh.
Anh quay đầu liếc nhìn cô một cái, chỉ thấy cô khóc đến đỏ cả mắt và mũi, mà một chút cũng không xấu, còn làm cho người khác cảm giác cô thật đáng yêu, nếu có thể bỏ đi vẻ đau thương trong mắt cô thì hẳn sẽ đáng yêu hơn nữa.
“Tóm lại đã xảy ra chuyện gì ? Tôi còn nghi cô vô ưu vô lo, thần kinh rất lớn, cho dù trời có sập xuống cũng không có khả năng làm cho cô sỡ hãi rơi nước mắt thế này”
“Tiểu Mỹ chết” Cô khàn giọng nói,
“Tiểu Mỹ ?” Anh sửng sốt một chút, lập tức bày ra vẻ mặt hiểu biết “Cô ấy là ai ? Bạn thân của cô sao ?”
“Nó là con chó nhỏ Bắc Mỹ tôi nuôi”
Vẻ mặt Liễu Kiệt bị rút lại, nhất thời mặt anh đen một nửa, dĩ nhiên ngồi cả nửa ngày là vì cô khóc thương một con chó chết sao ?
“Vương Hải Nhi, cô không đùa tôi đó chứ ?” Anh có chút tức giận, giận dữ hỏi, cảm thấy hình như mình bị đùa giỡn.
“Bác sĩ thú ý vừa gọi điện báo cho tôi biết, quả thực tôi không thể tin được” Cô hít hít cái mũi nói tiếp “Tôi không hiểu, ngày hôm qua lúc tôi đi làm, rõ ràng nó còn rất khỏe mạnh, vì sao lúc tôi đi làm về thì nó lăn ra ốm chứ ?” Đầu cô kê trên đầu gối, ánh mắt mất hồn nhìn về phía trước nói thì thào.
“Tối qua lúc tôi đưa nó đến bệnh viện, thầy thuốc còn nói với tôi nó chỉ bị cảm mạo mà thôi, uống thuốc sẽ tốt lên. Buổi sáng khi tôi đưa nó đến bác sĩ thú y nhờ họ chăm sóc, nó còn vẫy đuôi với tôi, ánh mắt so với ngày hôm qua cũng trong trẻo hơn, nên tôi nghĩ nó không có việc gì, cứ giao cho bác sĩ chăm sóc nó sẽ khỏe nhanh hơn, tôi nghĩ hôm nay lúc tôi tan việc sẽ thấy nó chạy nhảy, tôi nghĩ đến…” Đột nhiên cô nghẹn ngào, nước mắt tràn ra, rốt cuộc không thể nói tiếp.
Xem cô khổ sở như vậy, đột nhiên Liễu Kiệt thấy hổ thẹn, cảm thấy mình thật sự rất tệ, lúc này cô đang thương tâm như vậy mà anh còn nghi ngờ cô đùa giỡn anh.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, người chết…ách, chó chết rồi không thể sống lại, cho dù cô có khóc đi nữa cũng không thể làm cho nó sống lại” Tuy rằng anh không có thói quen an ủi người khác, nhưng anh vẫn miễn cưỡng an ủi cô vài câu.
“Tôi biết, nhưng thật sự tôi rất khổ sở, tôi nuôi nó hai năm nay, mỗi ngày cùng nó ngủ, cùng nhau…” Cô vừa hít cái mũi vừa nghẹn ngào hồi tưởng.
“Cô ngủ cùng với chó sao ?” Liễu Kiệt khó có thể tin trợn to hai mắt, ngắt luôn lời cô.
Cô gật đầu.
“Chẳng lẽ cô không sợ con rận sao ?”
Trên người tiểu Mỹ không co rận”
“Làm thế nào mà trên người chó không có rận được ?”
“Trên người tiểu Mỹ cũng chưa hề có”
“Không thể nào !”
“Thật không có”
“Tôi không tin, không có một con chó nào trên người lại không có rận”
“Tôi nói cho anh biết, trên người tiểu Mỹ không có con rận” Vương Hải Nhi có chút tức giận, sao anh ta lại nói bậy tiểu Mỹ như vậy chứ ?
“Tôi cũng nói, tôi không tin”
“Là anh cố ý cãi nhau với tôi đúng không ?” Cô nhịn không được lớn tiếng hỏi.
“Cãi nhau tốt hơn với ngồi khóc đúng không ?” Liễu Kiệt nhìn cô một cái nói.
Trong nháy mắt Vương Hải Nhi ngây người, cô không ngờ anh ta cãi nhau với cô vì muốn đánh lạc hướng cô, để cô không còn khóc nữa.
Tuy vẻ mặt anh ta luôn lạnh như băng, làm cho người ta không thể đến gần, nhưng nội tâm anh ta cũng có chút dịu dàng.
“Cảm ơn anh” Cô cụp mắt xuống thấp giọng nói.
“Tôi chưa làm gì cả, thì cô cảm ơn cái gì ?” Liễu Kiệt đứng lên.
Cô lắc đầu, biết anh là người không quen nhận khen ngợi hay cảm ơn của người khác.
“Cô còn ngồi trên sàn làm gì ? Không phải tôi đã nói với cô không được phép tùy tiện đi vào đây sao ?” Vừa thấy tâm trạng cô chuyển biến một chút, lập tức anh chứng nào tật nấy đuổi người.
“Chính anh cũng lén vào đấy thôi” Vương Hải Nhi đứng dậy nói, sau khi khóc lóc một lúc, rồi cùng anh ta đấu võ mồm thì tâm tình cô đã tốt hơn một chút, ít nhất có thể khống chế được cảm xúc.
“Tôi là…” Liễu Kiệt muốn nói lại thôi “Quên đi, tôi thấy tâm trạng cô hôm nay không tốt, nên tôi tha thứ cho cô lần này, về sau đừng để tôi thấy cô đến đây lần nữa, nghe không ?”
“Đừng chọc tôi, bây giờ tôi không có tâm trạng để cười, lần sau tôi sẽ cổ vũ anh được không ?” Vương Hải Nhi lắc đầu, cả người vô lực nhìn anh nói.
Liễu Kiệt trừng mắt nhìn cô, thiếu chút nữa không bị cô chọc tức hộc máu mà chết.
“Tôi nên trở về làm việc, Liễu Kiệt cảm ơn anh đã làm bạn an ủi tôi, lần sau tâm trạng tôi tốt lên sẽ mời anh ăn cơm” Cô vẫy vẫy tay rời đi, chỉ lát sau thì biến mất sau cánh cửa.
Nhìn hướng cô rời đi, còn một mình anh đứng trên hành lang, đột nhiên phát hiện hành lang này không có bóng hình cô thì trở nên rất rộng lớn.
***
Vương Hải Nhi khốn khổ vì mất chó yêu, đã trải qua mấy ngày rồi nhưng tâm trạng cô vẫn chưa tốt lên được.
Căn phòng nhỏ thiếu bóng của tiểu Mỹ liền có vẻ lạnh lẽo, tịch mịch dị thường. Mỗi ngày sau khi tỉnh giậy, mở mắt ra việc đầu tiên là cô muốn khóc, bởi vì cô không nghe được tiếng tiểu Mỹ kêu, không nhìn thấy hình ảnh vui vẻ của nó, cùng với bộ dáng lười biếng nằm nướng trên giường với cô.
Cô rất nhớ nó.
Bởi vì tâm trạng cô không tốt nên mấy ngày nay cô không có sức làm gì hết, còn không để ý đến ăn uống.
Mỗi ngày đúng giờ đi làm, đúng giờ tan tầm, làm việc, ăn uống, nghỉ ngơi, động tác giống như máy móc, ngay cả hành lang bí mật kia cô cũng không tới, không biết luôn có người ở đó chờ cô xuất hiện.
Liễu Kiệt không chịu thừa nhận bản thân anh đang chờ cô, sở dĩ anh vẫn luôn đi vào hành lang này là vì muốn dám sát cô có nghe lời anh nói hay không, có tùy ý chạy vào đây hay không ?
Đúng vậy, đây mới là nguyên nhân chính xác anh đi vào hành lang kia, không phải vì muốn gặp cô, muốn biết tâm trạng cô đã tốt hơn chút nào chưa, đã trở lại như bình thường chưa.
Nhưng một tuần trôi qua, anh hoàn toàn không gặp lại cô, có thể thấy được cô đã để ý đến lời nói của anh, tốt lắm, thật sự tốt lắm.
“Tổng giám đốc, đây là văn bản ghi lại ở hội nghị chiều qua” Thư ký Hoàng sửa sang lại văn bản rồi đưa cho anh.
“Văn bản hội nghị chiều qua mà giờ mới đưa cho tôi, cậu làm việc tắc trách như vậy sao ? Công ty tiêu tiền mời cậu đến đây để cậu vui đùa sao ?” Anh bất mãn lớn tiếng.
“Thực xin lỗi” Thư ký Hoàng cả kinh, vội vàng xin lỗi.
“Tổng, tổng giám đốc, ngài tìm tôi ?” Lúc này quản lý Trương ở phòng nhân sự vội vàng vào phòng tổng giám đốc, trong lòng thầm nghĩ hôm nay tâm tình của tổng giám đốc hình như không được tốt cho lắm.
“Tôi hỏi ông, người này là ai ?” Liễu Kiệt cầm một văn kiện trên bàn ném trước mặt quản lý Trương, tức giận hỏi. Thư ký Hoàng sợ tới mức vộ vàng chạy ra khỏi phòng tổng giám đốc, sợ chính mình cũng bị bão cuốn.
Quản lý Trương vừa nhìn thấy văn kiện là hồ sơ của cháu gái, nhất thời cả người bối rối.
“Tổng giám đốc, tôi…”
“Tôi hỏi ông, cô ta là ai ? Cô ta cũng thi vào đây sao ?” Anh nheo lại đôi mắt ưng.
Quản lý Trương toát mồ hôi lạnh, mặt không có chút máu, không dám trả lời.
“Trả lời câu hỏi của tôi” Anh tức giận ra lệnh.
“Không có không có”
“Cái này thừa nhận là ông cho người ta đi cửa sau đúng không ?”
Quản lý Trương sợ tới mức thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, mặt ông ta không có chút máu liều mình giải thích “Tổng giám đốc, thật xin lỗi, tôi sai rồi, lần sau cũng không dám nữa”
“Lần sau ? Không có lần sau nữa đâu. Ông bị fire!”
Quản lý Trương nghe vậy thì cả người ngây ngốc “Tổng giám đốc…”
“Đi ra ngoài”
“Tổng giám đốc…”
“Tôi nói ông cút ra ngoài có nghe thấy không ?” Anh phẫn nộ rít lên.
Quản lý Trương suy sụp, hai vai rũ xuống, nhất thời nhìn ông như gì đi mười tuổi, tiêu sái đi ra khỏi phòng tổng giám đốc.
Ngoài cửa, thư ký Hoàng cùng vài người nghe tiếng tổng giám đốc gầm gừ thì chạy đến tìm hiểu xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra ? Mọi người cũng là lần đầu tiên thấy tổng giám đốc phát hỏa lớn như vậy, nhưng là không biết nguyên nhân nha.
Kế tiếp cả một ngày, mỗi người đi vào phòng tổng giám đốc đều bị quát, không một ai may mắn thoát khỏi, khiến cho trong lòng mọi người hoảng sợ, chỉ sợ đến mình bị điểm danh đi vào phòng tổng giám đốc.
Thật vất vả chống được ánh mặt trời phía tây, đến khi mặt tời lặn sau núi, thì tổng giám đốc đi ra văn phòng, rời khỏi công ty. Một ngày gian khổ đã kết thúc, vừa nghe thư ký Hoàng truyền đến tin cảnh báo đã được giải trừ, mọi người thiếu chút nữa không đốt pháo ăn mừng.
~~~***~~~
Vừa mới trở lại dưới lầu, cô khóa xe máy cẩn thận, rồi cởi mũ bảo hiểm, đột nhiên Vương Hải Nhi bị một người phía sau túm lấy, quăng vào trong xe đang đỗ ven đường.
Động tác của đối phương nhanh chóng mà có lực, làm cho một người mấy ngày nay lười nhác, làm việc gì cũng không có lực như cô, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn không kịp phản ứng, ngay cả phản kháng cũng không luôn, liền rơi vào tay bọ cướp. Đây là sau khi cô học taekwondo, lần đầu tiên cô có cảm giác sợ hãi, cảm giác được chính mình dù sao cũng là một cô gái.
Nhưng hoảng sợ chỉ trong nháy mắt, phản ứng trì độn cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi, khi cô phát hiện mình bị người đẩy mạnh vào trong xe, lập tức cô dùng tốc độ nhanh nhất tính vọt ra ngoài, cứ nghĩ rằng trước tiên nhảy xuống xe tự cứu mình đã, bất quá giây tiếp theo cả người cô liền ngây dại.
Bởi vì cô nhìn thấy người bắt cóc cô.
Liễu Kiệt !!!???
“Làm chi anh làm tôi sợ như vậy ?” Tức giận át suy nghĩ, phút chốc cô vô cùng tức giận dùng sức đẩy anh một chút.
Liễu Kiệt không nói một câu đem cô nhét vào trong xe lần nữa, sau đó đóng cửa xe lại, lại vòng qua bên kia ngồi vào trên ghế lái.
Vương Hải Nhi trừng mắt với anh, bởi vì cô rất tức giận, cho nên khi anh ngồi trong xe rồi đóng cửa, cô liền không nói hai lời mở cửa xuống xe, nhưng anh lại giữ chặt tay cô, không cho phép cô xuống xe.
“Buông tay”
Anh không trả lời, chỉ trầm mặc nhìn.
“Buông tay” Cô nói lại lần nữa, nhưng anh vẫn không có chút thay đổi, cũng không nhúc nhích nhìn cô chằm chằm, dường như đang cùng cô so sức chịu đựng.
Vương Hải Nhi lại trừng mắt nhìn anh một lúc, mới thở ra một hơi, sau đó dùng một tay khác đóng cửa xe lại.
“Bây giờ anh có thể buông tay”
Lại nhìn cô trong chốc lát, sau khi đã xác định cô không muốn xuống xe, anh mới buông tay cô ra, im lặng xoay người lái xe.
“Anh có biết hành động vừa rồi của anh rất ác liệt ? Anh dọa tôi một cú shock nha” Vương Hải Nhi nghiêm khắc chất vấn “Còn có, vì sao anh lại biết tôi ở nơi này ?”
Không phải trong hồ sơ nhân viên có ghi địa chỉ à ! Anh nhìn thẳng về con đường phía trước vẫn im lặng không nói.
“Tôi đang nói chuyện với anh, anh có nghe không đấy ?” Anh không nhìn thái độ của cô, làm cho cô tức giận muốn đánh người.
“Vì sao mấy ngày nay cô không đến hành lang kia ?” Liễu Kiệt không trả lời mà hỏi lại.
Cô sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn ngoài cửa xe “Không phải anh nói nơi đó không được tùy tiện đi vào sao ?” Cô tức giận trả lời anh.
“Lúc trước tôi đã nói với cô nhiều lần nhưng cô có nghe đâu”
“Sau này tôi bận chút việc”
“Có mới lạ” Anh không chút do dự bẻ gãy lời nói dối của cô.
Vương Hải Nhi mím môi.
“Cô còn đang khổ sở vì chú chó kia ?”
Cô trầm mặc không nói.
“Tôi nghĩ là cá tính cô lạc quan sáng sủa, không để tâm vào chuyện vụn vặt chứ”
“Tôi không để tâm chuyện vụn vặt”
“Được, cứ cho là vậy đi. Như vậy cô có thể cho tôi biết, cô tính khổ sở vì con chó kia đến bao lâu nữa ? Khổ sở bao lâu ? Tự trách bao lâu ? Cô cho là gầy yếu đi, thì khổ sở sẽ theo cân nặng mà tiêu tan sao ?” Giọng nói anh rất châm chọc.
“Đây là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh” Cô khẽ cắn môi dưới nói.
“Không liên quan đến tôi ?” Liễu Kiệt nhịn không được lớn tiếng “Vậy lúc trước cô không nên xen vào việc của người khác, không nên tiếp cận tôi, không nên đến Anyana làm việc, không nên xông vào cái hành lang kia, xông vào cuộc sống của tôi !” Quan trọng nhất là không nên xông vào lòng của anh.
Rốt cuộc anh đã thừa nhận mấy ngày nay tâm trạng anh không tốt là vì cô. Rốt cuộc anh thừa nhận chính mình thích cô, thích cô gái khó hiểu lại có mục đích rõ ràng này.
Đột nhiên trong xe vô cùng im lặng, Vương Hải Nhi thông thả quay đầu nhìn về phía anh, muốn xác thực trong lời nói của anh còn có ý gì khác nữa không.
“Chúng ta mới chỉ gặp mặt vài lần, tán gẫu được mấy lần, lại cùng đi làm một ở một công ty mà thôi, anh có cần thiết lên án tôi xông vào cuộc sống của anh không ? Nếu anh cảm thấy tôi quấy rầy đến anh, thì về sau tôi sẽ cách anh thật xa, cố gắng không xuất hiện trước mắt anh là được” Cô giận tái mắt, gằn từng tiếng mà nói.
“Vương Hải Nhi !” Liễu Kiệt tức giận ức chế nắm chặt tay lái.
Cô không chút sợ hãi nhìn anh.
“Cô là đại ngu ngốc !”
Anh ta mắng cô là đại ngu ngốc ?! Cô không khỏi trợn to hai mắt.
“Cô là đại ngu ngốc ?!” Anh lớn tiếng nói lại lần nữa.
“Anh dựa vào cái gì nói tôi ngu ngốc ? Chính anh mới ngu ngốc, bệnh thần kinh, biến thái, lưu manh, đại hỗn đản !” Rốt cuộc Vương Hải Nhi nhịn không được, hét lên với anh.
Lúc này cô đã đau khổ lắm rồi, tại sao anh ta còn chạy tới đây bỏ đá xuống giếng làm phiền cô nữa chứ ? Anh ta nghĩ diện mạo đẹp trai một chút là có thể làm tổn thương người khác sao ? Anh ta nghĩ cô muốn quấn quýt lấy anh ta sao ? Đáng giận !
“Dừng xe, tôi muốn xuống xe” Về sau cô không bao giờ để ý đến anh ta nữa.
Liễu Kiệt tiếp tục lái xe không để ý đến cô.
“Liễu Kiệt, tôi muốn xuống xe, anh có nghe thấy không ?”
“Cô đã nói sẽ mời tôi ăn cơm” Đột nhiên Liễu Kiệt mở miệng.
Vương Hải Nhi cứng đơ nhìn anh ta chằm chằm, bây giờ cô chỉ muốn làm thịt anh ta để ăn, còn hơi đâu mà mời anh ta ăn cơm ?
“Đừng quên, cô thiếu tôi một bữa cơm”
“Tôi thiếu anh lúc nào ?”
“Khi con chó nhỏ của cô chết, tôi ở trên hành lang an ủi cô”
Cô nao nao, đột nhiên nhớ tới đã từng có chuyện như vậy, lập tức cô nhíu mày nhìn về anh.
“Đã nhớ rồi sao ?” Anh ngắm cô liếc mắt một cái.
“Được, tôi mời anh ăn cơm” Cô gật gật đầu “Cơm nước xong từ nay về sau chúng ta không ai nợ nhau nữa, anh đi đường lớn của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi. Anh muốn ăn cái gì ?”
Liễu Kiệt mở miệng nói “Món ăn Pháp”
“Pháp…” Vương Hải Nhi thiếu chút nữa bị nghẹn bởi nước miếng của mình, cô dùng sức nuốt nước miếng, tức giận kêu lên “Anh đùa đấy à ?”
“Tôi không nói đùa, tôi muốn ăn món ăn Pháp”
“Bánh ngọt Pháp còn không được, anh đừng nghĩ đến món ăn Pháp làm gì” Cô cắn răng cự tuyệt.
“Cho nên bây giờ cô tính nuốt lời phải không ?”
Dùng sức hít sâu, cô cố gắng khắc chế mình không cho anh ta một quyền.
“Nhà của tôi không phải ngân hàng, phiền anh đổi món ăn bình dân một chút được không ?” Cô ngoài cười nhưng trong không cười hướng anh bật ra tiếng.
“Bây giờ tôi chỉ muốn ăn món ăn Pháp”
“Là anh cố ý phải không ?” Cô không thể nhịn được nữa hét lên với anh.
“Nếu cô thu hồi câu ‘anh đi đường lớn của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi’ thì bữa cơm này tôi mời, lần khác sẽ cho cô mời ăn cơm bình dân”
Vương Hải Nhi trừng mắt nhìn anh, hoàn toàn không biết anh ta suy nghĩ cái gì.
“Rốt cuộc anh muốn như thế nào ? Lúc thì chán ghét tôi muốn tôi cách anh thật xa, lúc thì đối xử với tôi như bạn bè” Cô dứt khoát ngả bài.
“Tôi chưa từng nói tôi chán ghét cô” Liễu Kiệt liếc cô.
“Mới là lạ, vừa rồi không phải anh…”
“Tôi cũng chưa nói gì, đó là cô nói”
“Anh dám nói anh không có ý kia sao ?”
“Tôi không có”
“Mới là lạ, ngay từ đầu anh đã không có chút nào hòa nhã với tôi rồi, còn vênh mặt hất hàm với tôi nữa, không phải chán ghét tôi, xem tôi không vừa mắt thì là gì. Anh dám nói không có sao ?”
“Không phải tôi nhắm vào cô, cá tính của tôi vốn như vậy” Anh im lặng một chút mới biện giải cho mình.
“Vậy nhất định anh không có bạn bè rồi”
Liễu Kiệt bật cười, anh không muốn nói mình có rất nhiều bạn bè, bởi vì có rất nhiều người chỉ lợi dụng anh để có được cái mình muốn, mặc kệ là tiền, lợi ích, bí quyết thành công, hay những người ôm hy vọng chim sẻ biến phượng hoàng.
Anh có rất nhiều bạn bè, thật sự có rất nhiều, nhưng không có một người nào không tư lợi trên người anh, không có ai đơn thuần làm bạn bè bình thường với anh, trừ cô.
Nhưng là anh không thích điểm này của cô…đơn thuần đem anh thành bạn bè bình thường.
Anh trầm mặc làm cho Vương Hải Nhi nghĩ mình đoán đúng rồi, nên cô đồng tình nhìn anh, lửa giận ngập trời của cô cũng tan thành mây khói, chỉ còn lại thương hại và đồng tình.
“Tôi muốn ăn mỳ thịt bò, nếu anh là người cao quý nhưng vẫn ăn mỳ thịt bò, thì bữa hôm nay tôi mời” Dừng một chút cô nói tiếp “Còn thu lại câu ‘anh đi đường lớn của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi’, thế nào ?”
Anh có chút đăm chiêu nhìn cô một cái, sau đó mới gật đầu “Đồng ý”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.