Chương 30: Phiên ngoại 2 (Thượng) : Li Nhi nói
Đang cập nhật
15/11/2017
Xin chào các vị thúc thúc a di bá bá thẩm thẩm đại ca đại tỷ! Ta là Nguỵ Li, nhũ danh Li Nhi, năm nay ba tuổi!
Hôm nay, nương vì giận cha mà không thèm để ý ta. (Không biết là hắn giận cha cái gì nữa, vì sao lại giận sang cả ta?) Ta đành phải cùng cha ra phố ăn quả hồng hồng thôi.
Quả hồng hồng thực sự ăn ngon lắm á, hồi trước tửu tửu toàn mua cho ta ăn, cho nên ngoài cha và nương ra người ta thích nhất chính là tửu tửu.
Cha xốc ta lên để ta vừa ngồi lên vai y vừa ăn, đi đi một lúc ta liền phát hiện ra nương. (Không phải hắn bảo không muốn ra phố sao? Sao có thể gạt ta như thế!)
A! Còn cả thị tử cũng ở đó! Ta vui vẻ quá nga, thị tử cũng là người ta thích nhất! Ta đã… Ừm một, hai, ba…Dù sao cũng đã lâu thiệt lâu chưa gặp nàng rồi. Cơ mà nhìn biểu tình của thị tử và nương hảo nghiêm túc, không biết đang nói cái gì ta.
Thấy thị tử, ta lại nghĩ tới thị hổ, cả chòm râu siêu dài của ông nữa. Không biết ông có nhớ Li Nhi không…(Chìm đắm trong buồn thương…)
“Con biết nàng không?” Cô cô nhỏ giọng hỏi ta.
Biết a, nàng là thị tử đó! Là người ta thích nhất ngoài cha và nương.
Ta vui vẻ gọi nàng là thị tử, nàng cũng không cao hứng, còn nói ta gọi nhầm rồi!! Sửa lại cho ta. Thị tử! Thị tử! Rõ ràng là không sai mà (mất hứng)! Bất quả cuối cùng ta cũng sửa lại một chút, thị lễ! Thế này được rồi chứ!
Sau đó a sau đó, nương đột nhiên không thoải mái, cha bế hắn bay đi. Ta cũng rất muốn bay bay, nhưng lại không nỡ bỏ thị tử lại…(thương tâm ghê), may mà cô cô cưng ta, nói sẽ dẫn ta bay bay. Cho nên ngoại trừ cha và nương người ta thích nhất là cô cô.
Nhưng mà…Cô cô đưa cho thị tử, không đúng là thị lễ xem khoá trên người ta, thị lễ nhìn xong rất thương tâm, khóc không ngừng, cha từng nói để người mình thích khóc là không đúng (tuy rằng nương thường xuyên bị cha làm cho khóc), cho nên ta chạy nhanh tới lau nước mắt cho nàng.
“Li Nhi thích thị lễ lắm!” Ta lớn tiếng nói với nàng. (Lúc ở trên núi, mỗi khi Tiểu Hổ ca ca chọc cho Tiểu Ngư tỷ tỷ khóc đều nói như vậy, Tiểu Ngư tỷ tỷ sẽ không khóc nữa).
Chính là, vì sao thị lễ càng khóc dữ hơn? Làm hại ta cũng thương tâm muốn chết, khóc lớn lên.
Ta khóc mệt chợp mắt nghỉ ngơi một chút, đến lúc tỉnh lại đã không thấy thị lễ đâu, tửu tửu nói nàng đã về núi gặp thị hổ rồi. Nhưng mà, Li Nhi cũng rất muốn gặp thị hổ a!
“Đến gặp sư phụ con là không thể ở cùng nương con cha con nữa đâu.” Cô cô vỗ vỗ đầu ta, nói.
Vì sao đến chỗ sư phụ sẽ không được ở cùng cha nương nữa? Ta không hiểu. Cơ mà, so sánh cha nương với thị hổ….Vậy không gặp thì thôi. (Không vui tí nào! Chả hiểu gì cả.)
“Không biết Li Nhi tại sao lại ở cùng bọn họ.” Cô cô nói chuyện với tửu tửu. Ta chỉ nghe hiểu được hơn nửa, hình như là hỏi ta và thị tử.
Này…Ta nghĩ nghĩ….Ta gắng sức nghĩ nghĩ…Hình như….
Khi ta nhận thức được thế giới này, thị tử đã ở bên cạnh ta, nàng mỗi ngày đều ôm ta vào lòng, thơm a thơm, rất ấm áp. Nàng chẳng những làm đồ ăn ngon cho ta, còn dạy ta nói. Từ đầu tiên ta nói được chính là thị tử, không phải thị lễ đâu.
Sau đó, ta gặp được thị hổ và thị huynh, bọn họ đều tốt với ta lắm, nhất là thị hổ, mỗi lần thấy ta đều vui vẻ cười, ta thích nhất là túm chòm râu dài của ông.
Lại sau đó, ta lớn hơn một chút, quen được Tiểu Hổ ca ca và Tiểu Ngư tỷ tỷ, bọn họ ở cách vách và cách vách cách vách nhà ta.
Có một lần, thị tử, lại nhầm rồi! Là thị lễ đưa ta qua nhà Tiểu Hổ ca ca uống sữa. (tuy rằng ta không biết vì sao phải uống sữa, nhưng nhìn bé cưng nhà Tiểu Hổ ca ca uống ngon như vậy, ta cũng uống theo. Công nhận, sữa kia hương vị ngọt ngào quả là ngon tuyệt, đáng tiếc không uống được mấy, thị tử nói ta lớn rồi không được uống nữa (hoài niệm ghê)). Tiểu Hổ ca ca cứ gọi nương a nương không ngừng. Xưng hô này trước kia ta đã nghe hắn và Tiểu Ngư tỷ tỷ gọi rồi, nhưng không hiểu nó có nghĩa gì.
Ta nghĩ, Tiểu Hổ ca ca gọi người cho ta sữa uống là nương, Tiểu Ngư tỷ tỷ cũng có nương, vì sao ta lại không có nương nhỉ?
Ta hỏi thị lễ, nhưng ta nói chưa rõ lắm, may mà thị lễ nghe hiểu.
“Mỗi người đều có nương, ngươi cũng có a. Nhưng mà giờ nàng đang có việc cho nên không thể ở cạnh ngươi được.” Thị lễ hình như không được vui, lúc nói trên mặt giống như muốn khóc.
Tuy rằng thị lễ nói rất nhiều, nhưng ta chỉ hiểu hai câu ‘mỗi người đều có nương’ với ‘không thể ở cạnh ngươi’ kia. Cơ mà…Rốt cuộc nương là gì? Là cái nước trắng trắng ta uống kia à? Nhưng đó không phải là sữa sao? Tiểu Ngư tỷ tỷ còn chưa uống, nhưng nàng vẫn gọi nương mà? Kỳ quái!
“Ngốc, nương là người thân thiết nhất trên đời của ngươi. Nàng sẽ yêu ngươi thương ngươi, chọc cho ngươi vui, đem tất cả những điều tốt nhất trên đời dành cho ngươi.”Yêu ta thương ta? Người thân thiết nhất? Đó không phải là thị lễ thị hổ với cả thị huynh sao? Ta dùng đầu ngón tay đếm đếm, một, hai, ba….Thì ra ta có nhiều nương như vậy? Nhiều hơn Tiểu Hổ ca ca bao nhiêu, hắn thiệt là đáng thương!
Hôm sau ta thực vui vẻ chạy đến gặp thị hổ nương và thị huynh nương, chính là ta vừa gọi ‘nương’ một cái, bọn họ liền ngã xuống đất, nhăn mặt với ta. Ha ha ~~ Bọn họ quả nhiên rất thương ta!
Nhưng mà rất nhanh sau đó ta đã biết mình nhầm. Bởi vì thị lễ ôm ta vào lòng, từng chữ từng chữ nói với ta,
“Tiểu bảo bối của ta, bọn họ không phải là nương ngươi đâu.”
Nhưng rõ ràng hôm qua thị lễ đã nói người chọc ta vui vẻ là nương ta mà? Ta mất hứng.
“Nương ngươi a, là người sinh ngươi, cho ngươi ấm áp. Nương trong mắt hài tử là người đẹp nhất. Nương sẽ may y phục mới, hài mới cho ngươi, còn dỗ ngươi vào giấc ngủ, hát ru cho ngươi nghe…”
Đó không phải là ngươi sao? Ta cao hứng gọi nàng — nương.
“Không, ta không phải là nương ngươi, ta chỉ là sư tỷ của ngươi, nương ngươi đang ở một nơi xa rất xa, ở bên cạnh cha ngươi.”
Nương là gì ta còn chưa biết đã thêm cha chạy tới rồi? Ta bắt đầu lơ mơ hồ đồ.
“Nương ngươi rất yêu ngươi, khi ngươi còn là một tiểu anh nhi (bé sơ sinh), ngươi vẫn luôn ở bên cạnh nương ngươi, sau đó mới….Ai! Chờ đến khi ngươi trưởng thành, sẽ hiểu được.”
Trước kia ta từng ở bên nương sao? Nhưng sao ta không nhớ nhỉ? Vốn ta còn muốn hỏi, nhưng mà thấy bộ dáng hảo thương tâm của thị lễ, ta không dám hỏi nữa.
Ài! Mất cả ngày, thế mà vẫn không rõ nương là cái chi.
Lại qua thật lâu, thị lễ và thị huynh đột nhiên mang ta xuống núi, tới nơi có một đống phòng lớn, nói từ nay về sau đây chính là nhà của ta. Mặc dù xa thị hổ, Tiểu Hổ ca ca, Tiểu Ngư tỷ tỷ ta có chút khó chịu, nhưng khi có thiệt nhiều thứ để ngắm, để ăn, để chơi, ngày nào của ta cũng trôi qua rất vui vẻ!
Sau đó thị huynh rời đi, để lại ta và thị lễ. Cơ mà không sao, chỉ cần thị lễ không đi, ở đâu ta cũng không sợ.
Chính là ngày lành không kéo dài bao lâu, một hôm có một thúc thúc siêu hung dữ xông vào nhà ta, mắng thị lễ, lại còn đánh nàng nữa, ta lúc ấy sợ hãi, chỉ biết khóc, thị lễ liền ôm ta chạy đi.
Ta khóc mệt phờ, bụng hảo đói, muốn ăn điểm tâm biết bao. Thị lễ lại chỉ khóc, cũng chẳng mua gì cho ta ăn, cho nên ta đành phải tiếp tục khóc, vừa khóc vừa kêu đói.
Thị lễ chắc là thấy ta khóc đáng thương quá, rốt cuộc đưa ta vào một căn phòng trong một nhà nhìn qua không khác nhà ta lắm, để ta có thể thoải mái ăn uống.
Vì thế, ta được gặp nãi nãi, gia gia và cả tửu tửu hiểu ta nhất. Đương nhiên, còn có nương quan trọng nhất nhất nhất của ta!
Rất nhiều người hỏi ta vì sao lại gọi nương là nương. (Choáng váng) ta không trả lời được, chỉ biết là thế thôi. Tuy rằng hắn rất hung dữ, cũng không ôn nhu giống thị lễ, nhưng ngay giây phút thị lễ nhét ta vào lòng hắn ta liền biết —- người này chính là nương ta. (Đắc ý)
Hắn rất ấm áp, rất ấm áp…Cuối cùng ta cũng biết khi ta còn nhỏ không hiểu điều gì, chính là cảm giác ấm áp này bao lấy ta. Hơn nữa, trên người hắn có một mùi hương quen thuộc, ngọt ngào, thơm mát hệt như trong giấc mộng của ta.
Đúng vậy, không phải thị lễ đã nói nương là ngươi cho ta ấm áp sao? Lần này nhất định là đúng rồi! Ta gắt gao bám lên người nương, cảm động đến chảy nước miếng.
Cơ mà, hình như nương tức giận lắm, cũng không muốn tới gần ta. Vừa thấy ta hắn đã bỏ chạy, sau đó bị nãi nãi túm lỗ tai xách về.
Nãi nãi dữ ghê á, nương trông có vẻ rất đau, ta chạy nhanh tới đẩy nãi nãi ra. Nãi nãi không giận ta, còn khen ta là đứa nhỏ ngoan, ta đắc chí lắm.
Từ ngày đó a, ta và nương cùng thị lễ sống bên nhau, chẳng những mỗi ngày có thể ngủ cùng nương, chơi cùng nương, tửu tửu còn mang xiên hồng quả quả ngọt ngào cho ta ăn, ta thích nhất tửu tửu! Ừm, ngoại trừ nương thì thích nhất. Còn thích hơn cả thị lễ nữa.
Hôm nay, nương vì giận cha mà không thèm để ý ta. (Không biết là hắn giận cha cái gì nữa, vì sao lại giận sang cả ta?) Ta đành phải cùng cha ra phố ăn quả hồng hồng thôi.
Quả hồng hồng thực sự ăn ngon lắm á, hồi trước tửu tửu toàn mua cho ta ăn, cho nên ngoài cha và nương ra người ta thích nhất chính là tửu tửu.
Cha xốc ta lên để ta vừa ngồi lên vai y vừa ăn, đi đi một lúc ta liền phát hiện ra nương. (Không phải hắn bảo không muốn ra phố sao? Sao có thể gạt ta như thế!)
A! Còn cả thị tử cũng ở đó! Ta vui vẻ quá nga, thị tử cũng là người ta thích nhất! Ta đã… Ừm một, hai, ba…Dù sao cũng đã lâu thiệt lâu chưa gặp nàng rồi. Cơ mà nhìn biểu tình của thị tử và nương hảo nghiêm túc, không biết đang nói cái gì ta.
Thấy thị tử, ta lại nghĩ tới thị hổ, cả chòm râu siêu dài của ông nữa. Không biết ông có nhớ Li Nhi không…(Chìm đắm trong buồn thương…)
“Con biết nàng không?” Cô cô nhỏ giọng hỏi ta.
Biết a, nàng là thị tử đó! Là người ta thích nhất ngoài cha và nương.
Ta vui vẻ gọi nàng là thị tử, nàng cũng không cao hứng, còn nói ta gọi nhầm rồi!! Sửa lại cho ta. Thị tử! Thị tử! Rõ ràng là không sai mà (mất hứng)! Bất quả cuối cùng ta cũng sửa lại một chút, thị lễ! Thế này được rồi chứ!
Sau đó a sau đó, nương đột nhiên không thoải mái, cha bế hắn bay đi. Ta cũng rất muốn bay bay, nhưng lại không nỡ bỏ thị tử lại…(thương tâm ghê), may mà cô cô cưng ta, nói sẽ dẫn ta bay bay. Cho nên ngoại trừ cha và nương người ta thích nhất là cô cô.
Nhưng mà…Cô cô đưa cho thị tử, không đúng là thị lễ xem khoá trên người ta, thị lễ nhìn xong rất thương tâm, khóc không ngừng, cha từng nói để người mình thích khóc là không đúng (tuy rằng nương thường xuyên bị cha làm cho khóc), cho nên ta chạy nhanh tới lau nước mắt cho nàng.
“Li Nhi thích thị lễ lắm!” Ta lớn tiếng nói với nàng. (Lúc ở trên núi, mỗi khi Tiểu Hổ ca ca chọc cho Tiểu Ngư tỷ tỷ khóc đều nói như vậy, Tiểu Ngư tỷ tỷ sẽ không khóc nữa).
Chính là, vì sao thị lễ càng khóc dữ hơn? Làm hại ta cũng thương tâm muốn chết, khóc lớn lên.
Ta khóc mệt chợp mắt nghỉ ngơi một chút, đến lúc tỉnh lại đã không thấy thị lễ đâu, tửu tửu nói nàng đã về núi gặp thị hổ rồi. Nhưng mà, Li Nhi cũng rất muốn gặp thị hổ a!
“Đến gặp sư phụ con là không thể ở cùng nương con cha con nữa đâu.” Cô cô vỗ vỗ đầu ta, nói.
Vì sao đến chỗ sư phụ sẽ không được ở cùng cha nương nữa? Ta không hiểu. Cơ mà, so sánh cha nương với thị hổ….Vậy không gặp thì thôi. (Không vui tí nào! Chả hiểu gì cả.)
“Không biết Li Nhi tại sao lại ở cùng bọn họ.” Cô cô nói chuyện với tửu tửu. Ta chỉ nghe hiểu được hơn nửa, hình như là hỏi ta và thị tử.
Này…Ta nghĩ nghĩ….Ta gắng sức nghĩ nghĩ…Hình như….
Khi ta nhận thức được thế giới này, thị tử đã ở bên cạnh ta, nàng mỗi ngày đều ôm ta vào lòng, thơm a thơm, rất ấm áp. Nàng chẳng những làm đồ ăn ngon cho ta, còn dạy ta nói. Từ đầu tiên ta nói được chính là thị tử, không phải thị lễ đâu.
Sau đó, ta gặp được thị hổ và thị huynh, bọn họ đều tốt với ta lắm, nhất là thị hổ, mỗi lần thấy ta đều vui vẻ cười, ta thích nhất là túm chòm râu dài của ông.
Lại sau đó, ta lớn hơn một chút, quen được Tiểu Hổ ca ca và Tiểu Ngư tỷ tỷ, bọn họ ở cách vách và cách vách cách vách nhà ta.
Có một lần, thị tử, lại nhầm rồi! Là thị lễ đưa ta qua nhà Tiểu Hổ ca ca uống sữa. (tuy rằng ta không biết vì sao phải uống sữa, nhưng nhìn bé cưng nhà Tiểu Hổ ca ca uống ngon như vậy, ta cũng uống theo. Công nhận, sữa kia hương vị ngọt ngào quả là ngon tuyệt, đáng tiếc không uống được mấy, thị tử nói ta lớn rồi không được uống nữa (hoài niệm ghê)). Tiểu Hổ ca ca cứ gọi nương a nương không ngừng. Xưng hô này trước kia ta đã nghe hắn và Tiểu Ngư tỷ tỷ gọi rồi, nhưng không hiểu nó có nghĩa gì.
Ta nghĩ, Tiểu Hổ ca ca gọi người cho ta sữa uống là nương, Tiểu Ngư tỷ tỷ cũng có nương, vì sao ta lại không có nương nhỉ?
Ta hỏi thị lễ, nhưng ta nói chưa rõ lắm, may mà thị lễ nghe hiểu.
“Mỗi người đều có nương, ngươi cũng có a. Nhưng mà giờ nàng đang có việc cho nên không thể ở cạnh ngươi được.” Thị lễ hình như không được vui, lúc nói trên mặt giống như muốn khóc.
Tuy rằng thị lễ nói rất nhiều, nhưng ta chỉ hiểu hai câu ‘mỗi người đều có nương’ với ‘không thể ở cạnh ngươi’ kia. Cơ mà…Rốt cuộc nương là gì? Là cái nước trắng trắng ta uống kia à? Nhưng đó không phải là sữa sao? Tiểu Ngư tỷ tỷ còn chưa uống, nhưng nàng vẫn gọi nương mà? Kỳ quái!
“Ngốc, nương là người thân thiết nhất trên đời của ngươi. Nàng sẽ yêu ngươi thương ngươi, chọc cho ngươi vui, đem tất cả những điều tốt nhất trên đời dành cho ngươi.”Yêu ta thương ta? Người thân thiết nhất? Đó không phải là thị lễ thị hổ với cả thị huynh sao? Ta dùng đầu ngón tay đếm đếm, một, hai, ba….Thì ra ta có nhiều nương như vậy? Nhiều hơn Tiểu Hổ ca ca bao nhiêu, hắn thiệt là đáng thương!
Hôm sau ta thực vui vẻ chạy đến gặp thị hổ nương và thị huynh nương, chính là ta vừa gọi ‘nương’ một cái, bọn họ liền ngã xuống đất, nhăn mặt với ta. Ha ha ~~ Bọn họ quả nhiên rất thương ta!
Nhưng mà rất nhanh sau đó ta đã biết mình nhầm. Bởi vì thị lễ ôm ta vào lòng, từng chữ từng chữ nói với ta,
“Tiểu bảo bối của ta, bọn họ không phải là nương ngươi đâu.”
Nhưng rõ ràng hôm qua thị lễ đã nói người chọc ta vui vẻ là nương ta mà? Ta mất hứng.
“Nương ngươi a, là người sinh ngươi, cho ngươi ấm áp. Nương trong mắt hài tử là người đẹp nhất. Nương sẽ may y phục mới, hài mới cho ngươi, còn dỗ ngươi vào giấc ngủ, hát ru cho ngươi nghe…”
Đó không phải là ngươi sao? Ta cao hứng gọi nàng — nương.
“Không, ta không phải là nương ngươi, ta chỉ là sư tỷ của ngươi, nương ngươi đang ở một nơi xa rất xa, ở bên cạnh cha ngươi.”
Nương là gì ta còn chưa biết đã thêm cha chạy tới rồi? Ta bắt đầu lơ mơ hồ đồ.
“Nương ngươi rất yêu ngươi, khi ngươi còn là một tiểu anh nhi (bé sơ sinh), ngươi vẫn luôn ở bên cạnh nương ngươi, sau đó mới….Ai! Chờ đến khi ngươi trưởng thành, sẽ hiểu được.”
Trước kia ta từng ở bên nương sao? Nhưng sao ta không nhớ nhỉ? Vốn ta còn muốn hỏi, nhưng mà thấy bộ dáng hảo thương tâm của thị lễ, ta không dám hỏi nữa.
Ài! Mất cả ngày, thế mà vẫn không rõ nương là cái chi.
Lại qua thật lâu, thị lễ và thị huynh đột nhiên mang ta xuống núi, tới nơi có một đống phòng lớn, nói từ nay về sau đây chính là nhà của ta. Mặc dù xa thị hổ, Tiểu Hổ ca ca, Tiểu Ngư tỷ tỷ ta có chút khó chịu, nhưng khi có thiệt nhiều thứ để ngắm, để ăn, để chơi, ngày nào của ta cũng trôi qua rất vui vẻ!
Sau đó thị huynh rời đi, để lại ta và thị lễ. Cơ mà không sao, chỉ cần thị lễ không đi, ở đâu ta cũng không sợ.
Chính là ngày lành không kéo dài bao lâu, một hôm có một thúc thúc siêu hung dữ xông vào nhà ta, mắng thị lễ, lại còn đánh nàng nữa, ta lúc ấy sợ hãi, chỉ biết khóc, thị lễ liền ôm ta chạy đi.
Ta khóc mệt phờ, bụng hảo đói, muốn ăn điểm tâm biết bao. Thị lễ lại chỉ khóc, cũng chẳng mua gì cho ta ăn, cho nên ta đành phải tiếp tục khóc, vừa khóc vừa kêu đói.
Thị lễ chắc là thấy ta khóc đáng thương quá, rốt cuộc đưa ta vào một căn phòng trong một nhà nhìn qua không khác nhà ta lắm, để ta có thể thoải mái ăn uống.
Vì thế, ta được gặp nãi nãi, gia gia và cả tửu tửu hiểu ta nhất. Đương nhiên, còn có nương quan trọng nhất nhất nhất của ta!
Rất nhiều người hỏi ta vì sao lại gọi nương là nương. (Choáng váng) ta không trả lời được, chỉ biết là thế thôi. Tuy rằng hắn rất hung dữ, cũng không ôn nhu giống thị lễ, nhưng ngay giây phút thị lễ nhét ta vào lòng hắn ta liền biết —- người này chính là nương ta. (Đắc ý)
Hắn rất ấm áp, rất ấm áp…Cuối cùng ta cũng biết khi ta còn nhỏ không hiểu điều gì, chính là cảm giác ấm áp này bao lấy ta. Hơn nữa, trên người hắn có một mùi hương quen thuộc, ngọt ngào, thơm mát hệt như trong giấc mộng của ta.
Đúng vậy, không phải thị lễ đã nói nương là ngươi cho ta ấm áp sao? Lần này nhất định là đúng rồi! Ta gắt gao bám lên người nương, cảm động đến chảy nước miếng.
Cơ mà, hình như nương tức giận lắm, cũng không muốn tới gần ta. Vừa thấy ta hắn đã bỏ chạy, sau đó bị nãi nãi túm lỗ tai xách về.
Nãi nãi dữ ghê á, nương trông có vẻ rất đau, ta chạy nhanh tới đẩy nãi nãi ra. Nãi nãi không giận ta, còn khen ta là đứa nhỏ ngoan, ta đắc chí lắm.
Từ ngày đó a, ta và nương cùng thị lễ sống bên nhau, chẳng những mỗi ngày có thể ngủ cùng nương, chơi cùng nương, tửu tửu còn mang xiên hồng quả quả ngọt ngào cho ta ăn, ta thích nhất tửu tửu! Ừm, ngoại trừ nương thì thích nhất. Còn thích hơn cả thị lễ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.