Người Là Sao Sáng Giữa Nhân Gian
Chương 23
Nam Khinh Ca
11/11/2022
Sau khi An Nghi quay về khách sạn, cô lập tức gửi tin nhắn cho Chu Khải Nhiên, báo với anh rằng cô đã về, nhưng không ngờ lúc cô đi đến cửa phòng mình lại phát hiện anh và Lục Lâm đang đứng chờ ở đó.
Trái tim nhỏ bé run lên, An Nghi giơ tay, mỉm cười chào hỏi hai người: “Chào buổi tối.”
“Muộn vậy rồi em mới đi chơi về?” Chu Khải Nhiên khoanh tay nhìn cô, tư thế như đang tra hỏi: “Nói xem, em đã đi đâu?”
“Em vừa đi dạo phố cổ, anh nhìn xem, em còn mua một cây đàn ukulele này.”
Nói xong, An Nghi giơ lên cho anh xem.
Chu Khải Nhiên khịt mũi: “Chơi vui không? Sao em không đi luôn đi.”
“…” Nói em gái như vậy trước mặt người ngoài, đúng là không cho cô mặt mũi mà.
Lục Lâm có vẻ ngạc nhiên nói: “Không ngờ em còn thích âm nhạc.”
“Nói ra thật xấu hổ, em chỉ hơi hứng thú thôi.”
“Rất tốt mà.” Lục Lâm gật đầu tán thưởng, sau đó nói: “Vừa đúng lúc nhà anh có công ty thu âm, ngày mai anh đưa em đi tham quan.”
An Nghi sửng sốt: “Thật ạ? Nhà anh lợi hại vậy sao?”
“Đương nhiên rồi, trong công ty có rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng. Có lẽ ngày mai em có thể gặp được một số ngôi sao đấy.”
Nữ sinh mà, ai chả có một thần tượng muốn theo đuổi, An Nghi nghe vậy cũng âm thầm mong đợi.
“Được rồi, nếu em bình an trở về rồi, bọn anh cũng yên tâm, mau vào phòng nghỉ ngơi đi.”
Chu Khải Nhiên cũng không nói với cô nữa, khoác vai Lục Lâm nói: “Đi, chúng ta đi uống rượu.”
Nhìn hai người họ gần gũi như vậy, An Nghi đột nhiên nói: “Không phải hai người đang hẹn hò đấy chứ?”
Cũng không thể trách cô nghĩ nhiều, dù sao thì tính cách của anh họ hướng ngoại, lúc nào cũng cà lơ phất phơ, nhưng chưa từng có tin đồn yêu đương, theo lý thuyết thì rất không đúng.
Chu Khải Nhiên nghe câu hỏi đầy nghi hoặc của cô, chỉ cảm thấy đầu gối mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống.
“Cái con bé này, cả ngày trong đầu em cứ nghĩ cái gì vậy hả?”
Anh liếc mắt lườm An Nghi một cái, sau đó rút bàn tay đang đặt trên vai Lục Lâm về.
Đợi khi hai người đi xa, Lục Lâm cười nói với Chu Khải Nhiên: “Chính ra em gái cậu khá đáng yêu đấy chứ.”
“Đáng yêu con khỉ.” Chu Khải Nhiên theo bản năng tỏ vẻ không phục, nhưng ngay sau đó lập tức nhíu mày đầy nghi ngờ, dùng ánh mắt sắc bén quan sát anh ta: “Hiếm khi nghe thấy cậu khen người khác đấy.”
“Tôi nói sự thật thôi.”
Nói xong câu này, Lục Lâm rất nhanh liền chuyển chủ đề: “Ngày mai tôi hẹn Ninh Tinh Hà đến thử giọng, đúng lúc cậu có thể nghe trực tiếp ở đó.”
“Thằng bé đó đồng ý à?”
“Thật ra cũng không phải là hợp đồng chính thức, nhưng cậu ấy có ý định này, tôi cũng nghĩ cậu ấy là một hạt giống tốt, sau khi ra mắt chắc chắn sẽ nổi tiếng, cho nên việc chờ cậu ấy học xong trung học không phải là vấn đề, ở trong giới giải này, có bằng cấp thì càng tốt, người khác cũng sẽ không nghi ngờ năng lực của cậu ấy.”
“Vậy hiện tại cậu cho thằng bé thu âm để làm gì?”
“Tôi đã chọn một vài bài cho cậu ấy hát, tạm thời để cậu ấy phát hành một bài hát với tư cách là ca sĩ internet để khuấy động sức hút, xem có thể tạo ra một cơn sốt không đã.”
“Trâu bò thế.” Sau khi nghe xong, Chu Khải Nhiên cũng phải gật đầu thán phục: “Cậu đúng là thừa hưởng sự nhạy bén trong kinh doanh của ba cậu mà, quả nhiên, cha nào con nấy.”
Lục Lâm cười nhạt, khiêm tốn nói: “Chuyện này đã đi đến đâu đâu, cách thành công còn rất xa.”
……
Ngày hôm sau, Chu Khải Nhiên đưa An Nghi và Chu Nhạc San đến công ty thu âm của nhà họ Lục.
Chu Nhạc San tò mò hỏi Chu Khải Nhiên công ty nhà họ Lục có những nghệ sĩ nào.
Chu Khải Nhiên trực tiếp trả lời: “Em tìm kiếm công ty giải trí Diệu Khách sẽ biết.”
“ Ồ”
Chu Nhạc San vội vàng lấy điện thoại ra tra cứu, An Nghi ở bên cạnh nhìn thấy cũng kinh ngạc.
Công ty giải trí Diệu Khách là một công ty lớn! Một số nghệ sĩ có lượng truy cập hot nhất trong làng giải trí đều đến từ công ty này.
Lúc nào Chu Nhạc San cũng không biết xấu hổ tự xưng mình thưởng theo dõi các chương trình tài năng, nhưng đến chuyện này mà cũng không biết.
An Nghi đang cảm thấy khinh thường, đột nhiên cô nghe thấy bên cạnh truyền tới tiếng hét chói tai—-
“A!! Không ngờ Địch Kha Tư của em cũng là người của công ty này.”
Nghe vậy, An Nghi càng xem thường, cô nói: “Em thích anh ta như vậy mà không biết anh ta ở công ty nào à?”
“Em đâu có để ý mấy chuyện này, hơn nữa em thích rất nhiều nguời.” Chu Nhạc San không hề cảm thấy có lỗi, ngược lạ thấy rất hợp lý.
An Nghi không thèm tranh cãi với cô, nói chuyện với một người như vậy sẽ lãng phí nước bọt.
Xe chạy hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng tới cổng công ty giải trí Diệu Khách, xuống xe, An Nghi ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao ngất chọc trời, không khỏi tặc lưỡi.
Không lẽ cả tòa nhà này đều là của nhà Lục Lâm sao?
Vốn dĩ cô nhà mình đã được coi là giàu có rồi, nhưng so với gia đình Lục Lâm thì chỉ là mảnh vụn.
“Chúng ta lên tầng 23 tìm cậu ấy.” Chu Khải Nhiên nói xong bèn đi trước dẫn đường.
An Nghi và Chu Nhạc San liếc nhau một cái rồi nhanh chóng đuổi theo.
Có lẽ Chu Nhạc San nghĩ đến đây sẽ gặp được nhiều người nổi tiếng, vì muốn chụp hình với họ nên ăn mặc khá lộng lẫy, trên người là áo khoác lông màu trắng, một chiếc váy dài tua rua phía dưới và đôi bốt ngắn.
Vừa thời thượng, vừa lạnh lùng.
Nghĩ vậy, An Nghi đút tay vào chiếc áo khoác đen của mình.
Tất nhiên, không phải vì cô ăn mặc không đặc biệt, ở bên trong chiếc áo khoác đen, cô mặc một chiếc váy mỏng, để khi gặp ngôi sao nào muốn chụp ảnh chung, cô đứng cạnh người ta sẽ không cảm thấy bị mập, nếu không thì lúc đăng ảnh lên vòng bạn bè để khoe sẽ xấu hổ lắm.
Lên tới tầng 23, nhân viên lễ tân phụ trách dẫn họ vào phòng làm việc của Lục Lâm.
Trông Lục Lâm rất bận rộn, đang cúi đầu xử lý một số tài liệu.
Bây giờ đang là Tết âm lịch, mọi người đều nghỉ ngơi, không ngờ anh ấy lại bận như vậy.
Chu Khải Nhiên ho nhẹ một tiếng, không biết xấu hổ mà quấy rầy anh.
Nghe tiếng ho khan, Lục Lâm ngẩng đầu lên, hôm nay anh ấy mặc một bộ vest màu đen, trông chững chạc hơn rất nhiều, giống như một doanh nhân ưu tú.
An Nghi không khỏi nói thầm với Chu Khải Nhiên: “Hai người cùng tuổi đấy, anh nhìn người ta xem.”
Chu Khải Nhiên trừng mắt nhìn cô: “Anh làm sao? Cũng là có hai mắt một mũi, đâu có làm em mất mặt đầu?”
An Nghi bĩu môi, không nói gì.
“Nào, tôi đưa mọi người đi tham quan.”
Lục Lâm đứng dậy đi về phía họ.
Đợi anh đến trước mặt, Chu Nhạc San không nhịn được hỏi: “Anh Lục Lâm, hôm nay có ngôi sao nào ở đây không?”
Lục Lâm nhìn khuôn mặt trang điểm đậm của cô ấy, anh nhíu chặt mày, kiểu trang điểm này làm anh cảm thấy rất không thoải mái.
“Anh vừa xem lịch trình, các nghệ sĩ đều về nhà đón năm mới rồi, hôm nay không có ai cả.”
Sắc mặt Chu Nhạc San nháy mặt liền sụp đổ sau khi nghe lời này, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không phải các ngôi sao đều rất bận, vài năm mới về nhà một lần sao?”
An Nghĩ nghe vậy không khỏi thốt lên: “Một số người phải ở lại đoàn phim để hoàn tất các cảnh quay, nhưng cũng có một số người lại giả vờ bận rộn để mọi người thông cảm cho họ thôi.”
Lục Lâm nghe cô ấy nói vậy, khóe miệng lộ một nụ cười.
“Không ngờ em lại biết nhiều về giới giải trí như vậy.”
“Cũng bình thường.” An Nghi vờ khiêm tốn, sau đó nói: “Em thường xuyên lướt Weibo nên biết mấy chuyện này.”
Chu Nhạc San bĩu môi, nghĩ thầm, cô cũng xem Weibo, tại sao lại không biết mấy chuyện này?
Hừ, nhất định là vì cô nhỏ hơn chị vài tuổi, nên chưa đủ hiểu rõ lắm.
……
Lục Lâm đưa ba người họ đi khắp các phòng bộ phận khác nhau của công ty, cuối cùng là tới phòng thu âm – nơi họ đã bỏ ra rất nhiều tiền để thu đĩa cho nghệ sĩ.
Lần đầu An Nghi nhìn thấy phòng thu âm trong truyền thuyết, cảm thấy vô cùng kì diệu.
Có vài giáo viên chuyên ngành đang ngồi ở đó, vừa thấy Lục Lâm tới gần, họ vội vàng đứng dậy.
“Tổng giám đốc.”
Nghe họ gọi Lục Lâm như vậy, An Nghi không khỏi cảm thán.
Quả nhiên, người xuất sắc lúc nào cũng khiến người khác không theo kịp mà!
Một trong những điều đáng sợ nhất trên thế giới, chính là những người giỏi hơn bạn lại làm việc cố gắng hơn bạn.
An Nghi quay đầu nhìn phòng thu âm, trong mắt không khỏi lộ ra khao khát.
Nhìn thấy ánh sáng trong mắt cô, Lục Lâm hỏi cô có muốn vào xem thử không, cảm nhận một chút.
An Nghi có hơi ngại ngùng, vội lắc đầu: “Em không đi đâu, em hát lạc nhịp.”
Chu Nhạc San nghe vậy vội vàng tiếp lời: “Em có thể làm chứng chuyện này.”
Thật ra cô khiêm tốn nên mới nói vậy thôi mà?
An Nghi trừng mắt nhìn cô ấy, không biết phải nói gì, cô cảm thấy, nếu cô ta đã nói vậy, cô càng muốn thử.
Đúng lúc này, Lục Lâm cũng lên tiếng thuyết phục cô nói: “Không sao cả, bây giờ tạm thời không có ai dùng, em cứ đi vào thử xem đi.”
“Vậy được rồi, nếu hát không hay thì mọi người đừng cười nhé.”
Tuy nói như vậy, nhưng An Nghi lại mạnh dạn bước vào.
Chu Khải Nhiên kinh nhạc nhướng mày, xem ra cô nhóc này có chút thực lực đấy! Nếu không thì sao dám làm trò để mọi người bêu xấu chứ?
Lúc Lục Lâm hỏi cô muốn hát cái gì, trong đầu An Nghi nhớ tới lần đầu tiên cô gặp Ninh Tinh Hà trên phố và nghe cậu hát bài “Ngàn hạnh phúc”.
Lục Lâm chưa bao giờ nghe bài hát này, quả nhiên anh ấy không bắt kịp xu hướng.
Thầy phụ trách ghi âm đã tìm được nhạc đệm cho An Nghi, Lục Lâm ra hiệu bảo An Nghi đeo tai nghe vào.
Nội tâm An Nghi thật sự rất căng thẳng, cô hít sâu một hơi, đeo tai nghe lên.
Sau khi chuẩn bị tốt tâm lý, cô làm động tác “Ok” với Lục Lâm.
Thầy phụ trách ghi âm từ từ ấn nút khởi động, phần nhạc đệm chậm rãi bắt đầu phát ra, An Nghi rất sợ vào sai nhịp, sẽ khiến bản thân trở thành trò cười.
Nhưng may mắn thay, cô đã vào đúng nhịp.
Trước mặt An Nghi là tấm kính lớn trong suốt, cô không dám nhìn phản ứng của mọi người nên từ từ nhắm mặt lại, tập trung vào bài hát của mình.
Thầy ghi âm điều chỉnh âm thanh to lên, cho nên tất cả mọi người đều có thể nghe thấy tiếng hát của An Nghi.
Cô hát không lạc nhịp chút nào, phát âm của cô rất tốt, giọng hát trong trẻo rõ ràng, có nét trẻ trung của một cô bé, đặc biệt có những đoạn luyến láy nhỏ, hoàn toàn tạo thành nét đặc trưng của cô ấy.
“Có chút gì đó giống như nhạc jazz phải không?” Lục Lâm quay đầu sang hỏi Chu Khải Nhiên.
“Đúng vậy, tôi vừa nghĩ tới.” Chu Khải Nhiên gật đầu đồng tình ngay lập tức.
“Em gái của cậu có triển vọng đấy.”
Nghe lời khen họ dành cho An Nghi, Chu Nhạc San ở một bên bĩu môi không phục, nghĩ thầm, nếu cô mà hát thì nhất định sẽ hay hơn An Nghi.
Ngay lúc An Nghi nhắm mắt lại, đột nhiên có hai người bước vào phòng thu âm, một người là trợ lý của Lục Lâm, người theo sau trợ lý chính là—
Ninh Tinh Hà.
Lúc cậu vừa bước vào đã nghe thấy giai điệu quen thuộc, giọng hát của cô gái chảy vào lòng người như một mùa xuân trong trẻo.
Nhưng khi cậu tới gần hơn nhìn vào phòng thu âm, cậu phát hiện hóa ra cô gái đang hát chính là…An Nghi.
Trái tim nhỏ bé run lên, An Nghi giơ tay, mỉm cười chào hỏi hai người: “Chào buổi tối.”
“Muộn vậy rồi em mới đi chơi về?” Chu Khải Nhiên khoanh tay nhìn cô, tư thế như đang tra hỏi: “Nói xem, em đã đi đâu?”
“Em vừa đi dạo phố cổ, anh nhìn xem, em còn mua một cây đàn ukulele này.”
Nói xong, An Nghi giơ lên cho anh xem.
Chu Khải Nhiên khịt mũi: “Chơi vui không? Sao em không đi luôn đi.”
“…” Nói em gái như vậy trước mặt người ngoài, đúng là không cho cô mặt mũi mà.
Lục Lâm có vẻ ngạc nhiên nói: “Không ngờ em còn thích âm nhạc.”
“Nói ra thật xấu hổ, em chỉ hơi hứng thú thôi.”
“Rất tốt mà.” Lục Lâm gật đầu tán thưởng, sau đó nói: “Vừa đúng lúc nhà anh có công ty thu âm, ngày mai anh đưa em đi tham quan.”
An Nghi sửng sốt: “Thật ạ? Nhà anh lợi hại vậy sao?”
“Đương nhiên rồi, trong công ty có rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng. Có lẽ ngày mai em có thể gặp được một số ngôi sao đấy.”
Nữ sinh mà, ai chả có một thần tượng muốn theo đuổi, An Nghi nghe vậy cũng âm thầm mong đợi.
“Được rồi, nếu em bình an trở về rồi, bọn anh cũng yên tâm, mau vào phòng nghỉ ngơi đi.”
Chu Khải Nhiên cũng không nói với cô nữa, khoác vai Lục Lâm nói: “Đi, chúng ta đi uống rượu.”
Nhìn hai người họ gần gũi như vậy, An Nghi đột nhiên nói: “Không phải hai người đang hẹn hò đấy chứ?”
Cũng không thể trách cô nghĩ nhiều, dù sao thì tính cách của anh họ hướng ngoại, lúc nào cũng cà lơ phất phơ, nhưng chưa từng có tin đồn yêu đương, theo lý thuyết thì rất không đúng.
Chu Khải Nhiên nghe câu hỏi đầy nghi hoặc của cô, chỉ cảm thấy đầu gối mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống.
“Cái con bé này, cả ngày trong đầu em cứ nghĩ cái gì vậy hả?”
Anh liếc mắt lườm An Nghi một cái, sau đó rút bàn tay đang đặt trên vai Lục Lâm về.
Đợi khi hai người đi xa, Lục Lâm cười nói với Chu Khải Nhiên: “Chính ra em gái cậu khá đáng yêu đấy chứ.”
“Đáng yêu con khỉ.” Chu Khải Nhiên theo bản năng tỏ vẻ không phục, nhưng ngay sau đó lập tức nhíu mày đầy nghi ngờ, dùng ánh mắt sắc bén quan sát anh ta: “Hiếm khi nghe thấy cậu khen người khác đấy.”
“Tôi nói sự thật thôi.”
Nói xong câu này, Lục Lâm rất nhanh liền chuyển chủ đề: “Ngày mai tôi hẹn Ninh Tinh Hà đến thử giọng, đúng lúc cậu có thể nghe trực tiếp ở đó.”
“Thằng bé đó đồng ý à?”
“Thật ra cũng không phải là hợp đồng chính thức, nhưng cậu ấy có ý định này, tôi cũng nghĩ cậu ấy là một hạt giống tốt, sau khi ra mắt chắc chắn sẽ nổi tiếng, cho nên việc chờ cậu ấy học xong trung học không phải là vấn đề, ở trong giới giải này, có bằng cấp thì càng tốt, người khác cũng sẽ không nghi ngờ năng lực của cậu ấy.”
“Vậy hiện tại cậu cho thằng bé thu âm để làm gì?”
“Tôi đã chọn một vài bài cho cậu ấy hát, tạm thời để cậu ấy phát hành một bài hát với tư cách là ca sĩ internet để khuấy động sức hút, xem có thể tạo ra một cơn sốt không đã.”
“Trâu bò thế.” Sau khi nghe xong, Chu Khải Nhiên cũng phải gật đầu thán phục: “Cậu đúng là thừa hưởng sự nhạy bén trong kinh doanh của ba cậu mà, quả nhiên, cha nào con nấy.”
Lục Lâm cười nhạt, khiêm tốn nói: “Chuyện này đã đi đến đâu đâu, cách thành công còn rất xa.”
……
Ngày hôm sau, Chu Khải Nhiên đưa An Nghi và Chu Nhạc San đến công ty thu âm của nhà họ Lục.
Chu Nhạc San tò mò hỏi Chu Khải Nhiên công ty nhà họ Lục có những nghệ sĩ nào.
Chu Khải Nhiên trực tiếp trả lời: “Em tìm kiếm công ty giải trí Diệu Khách sẽ biết.”
“ Ồ”
Chu Nhạc San vội vàng lấy điện thoại ra tra cứu, An Nghi ở bên cạnh nhìn thấy cũng kinh ngạc.
Công ty giải trí Diệu Khách là một công ty lớn! Một số nghệ sĩ có lượng truy cập hot nhất trong làng giải trí đều đến từ công ty này.
Lúc nào Chu Nhạc San cũng không biết xấu hổ tự xưng mình thưởng theo dõi các chương trình tài năng, nhưng đến chuyện này mà cũng không biết.
An Nghi đang cảm thấy khinh thường, đột nhiên cô nghe thấy bên cạnh truyền tới tiếng hét chói tai—-
“A!! Không ngờ Địch Kha Tư của em cũng là người của công ty này.”
Nghe vậy, An Nghi càng xem thường, cô nói: “Em thích anh ta như vậy mà không biết anh ta ở công ty nào à?”
“Em đâu có để ý mấy chuyện này, hơn nữa em thích rất nhiều nguời.” Chu Nhạc San không hề cảm thấy có lỗi, ngược lạ thấy rất hợp lý.
An Nghi không thèm tranh cãi với cô, nói chuyện với một người như vậy sẽ lãng phí nước bọt.
Xe chạy hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng tới cổng công ty giải trí Diệu Khách, xuống xe, An Nghi ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao ngất chọc trời, không khỏi tặc lưỡi.
Không lẽ cả tòa nhà này đều là của nhà Lục Lâm sao?
Vốn dĩ cô nhà mình đã được coi là giàu có rồi, nhưng so với gia đình Lục Lâm thì chỉ là mảnh vụn.
“Chúng ta lên tầng 23 tìm cậu ấy.” Chu Khải Nhiên nói xong bèn đi trước dẫn đường.
An Nghi và Chu Nhạc San liếc nhau một cái rồi nhanh chóng đuổi theo.
Có lẽ Chu Nhạc San nghĩ đến đây sẽ gặp được nhiều người nổi tiếng, vì muốn chụp hình với họ nên ăn mặc khá lộng lẫy, trên người là áo khoác lông màu trắng, một chiếc váy dài tua rua phía dưới và đôi bốt ngắn.
Vừa thời thượng, vừa lạnh lùng.
Nghĩ vậy, An Nghi đút tay vào chiếc áo khoác đen của mình.
Tất nhiên, không phải vì cô ăn mặc không đặc biệt, ở bên trong chiếc áo khoác đen, cô mặc một chiếc váy mỏng, để khi gặp ngôi sao nào muốn chụp ảnh chung, cô đứng cạnh người ta sẽ không cảm thấy bị mập, nếu không thì lúc đăng ảnh lên vòng bạn bè để khoe sẽ xấu hổ lắm.
Lên tới tầng 23, nhân viên lễ tân phụ trách dẫn họ vào phòng làm việc của Lục Lâm.
Trông Lục Lâm rất bận rộn, đang cúi đầu xử lý một số tài liệu.
Bây giờ đang là Tết âm lịch, mọi người đều nghỉ ngơi, không ngờ anh ấy lại bận như vậy.
Chu Khải Nhiên ho nhẹ một tiếng, không biết xấu hổ mà quấy rầy anh.
Nghe tiếng ho khan, Lục Lâm ngẩng đầu lên, hôm nay anh ấy mặc một bộ vest màu đen, trông chững chạc hơn rất nhiều, giống như một doanh nhân ưu tú.
An Nghi không khỏi nói thầm với Chu Khải Nhiên: “Hai người cùng tuổi đấy, anh nhìn người ta xem.”
Chu Khải Nhiên trừng mắt nhìn cô: “Anh làm sao? Cũng là có hai mắt một mũi, đâu có làm em mất mặt đầu?”
An Nghi bĩu môi, không nói gì.
“Nào, tôi đưa mọi người đi tham quan.”
Lục Lâm đứng dậy đi về phía họ.
Đợi anh đến trước mặt, Chu Nhạc San không nhịn được hỏi: “Anh Lục Lâm, hôm nay có ngôi sao nào ở đây không?”
Lục Lâm nhìn khuôn mặt trang điểm đậm của cô ấy, anh nhíu chặt mày, kiểu trang điểm này làm anh cảm thấy rất không thoải mái.
“Anh vừa xem lịch trình, các nghệ sĩ đều về nhà đón năm mới rồi, hôm nay không có ai cả.”
Sắc mặt Chu Nhạc San nháy mặt liền sụp đổ sau khi nghe lời này, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không phải các ngôi sao đều rất bận, vài năm mới về nhà một lần sao?”
An Nghĩ nghe vậy không khỏi thốt lên: “Một số người phải ở lại đoàn phim để hoàn tất các cảnh quay, nhưng cũng có một số người lại giả vờ bận rộn để mọi người thông cảm cho họ thôi.”
Lục Lâm nghe cô ấy nói vậy, khóe miệng lộ một nụ cười.
“Không ngờ em lại biết nhiều về giới giải trí như vậy.”
“Cũng bình thường.” An Nghi vờ khiêm tốn, sau đó nói: “Em thường xuyên lướt Weibo nên biết mấy chuyện này.”
Chu Nhạc San bĩu môi, nghĩ thầm, cô cũng xem Weibo, tại sao lại không biết mấy chuyện này?
Hừ, nhất định là vì cô nhỏ hơn chị vài tuổi, nên chưa đủ hiểu rõ lắm.
……
Lục Lâm đưa ba người họ đi khắp các phòng bộ phận khác nhau của công ty, cuối cùng là tới phòng thu âm – nơi họ đã bỏ ra rất nhiều tiền để thu đĩa cho nghệ sĩ.
Lần đầu An Nghi nhìn thấy phòng thu âm trong truyền thuyết, cảm thấy vô cùng kì diệu.
Có vài giáo viên chuyên ngành đang ngồi ở đó, vừa thấy Lục Lâm tới gần, họ vội vàng đứng dậy.
“Tổng giám đốc.”
Nghe họ gọi Lục Lâm như vậy, An Nghi không khỏi cảm thán.
Quả nhiên, người xuất sắc lúc nào cũng khiến người khác không theo kịp mà!
Một trong những điều đáng sợ nhất trên thế giới, chính là những người giỏi hơn bạn lại làm việc cố gắng hơn bạn.
An Nghi quay đầu nhìn phòng thu âm, trong mắt không khỏi lộ ra khao khát.
Nhìn thấy ánh sáng trong mắt cô, Lục Lâm hỏi cô có muốn vào xem thử không, cảm nhận một chút.
An Nghi có hơi ngại ngùng, vội lắc đầu: “Em không đi đâu, em hát lạc nhịp.”
Chu Nhạc San nghe vậy vội vàng tiếp lời: “Em có thể làm chứng chuyện này.”
Thật ra cô khiêm tốn nên mới nói vậy thôi mà?
An Nghi trừng mắt nhìn cô ấy, không biết phải nói gì, cô cảm thấy, nếu cô ta đã nói vậy, cô càng muốn thử.
Đúng lúc này, Lục Lâm cũng lên tiếng thuyết phục cô nói: “Không sao cả, bây giờ tạm thời không có ai dùng, em cứ đi vào thử xem đi.”
“Vậy được rồi, nếu hát không hay thì mọi người đừng cười nhé.”
Tuy nói như vậy, nhưng An Nghi lại mạnh dạn bước vào.
Chu Khải Nhiên kinh nhạc nhướng mày, xem ra cô nhóc này có chút thực lực đấy! Nếu không thì sao dám làm trò để mọi người bêu xấu chứ?
Lúc Lục Lâm hỏi cô muốn hát cái gì, trong đầu An Nghi nhớ tới lần đầu tiên cô gặp Ninh Tinh Hà trên phố và nghe cậu hát bài “Ngàn hạnh phúc”.
Lục Lâm chưa bao giờ nghe bài hát này, quả nhiên anh ấy không bắt kịp xu hướng.
Thầy phụ trách ghi âm đã tìm được nhạc đệm cho An Nghi, Lục Lâm ra hiệu bảo An Nghi đeo tai nghe vào.
Nội tâm An Nghi thật sự rất căng thẳng, cô hít sâu một hơi, đeo tai nghe lên.
Sau khi chuẩn bị tốt tâm lý, cô làm động tác “Ok” với Lục Lâm.
Thầy phụ trách ghi âm từ từ ấn nút khởi động, phần nhạc đệm chậm rãi bắt đầu phát ra, An Nghi rất sợ vào sai nhịp, sẽ khiến bản thân trở thành trò cười.
Nhưng may mắn thay, cô đã vào đúng nhịp.
Trước mặt An Nghi là tấm kính lớn trong suốt, cô không dám nhìn phản ứng của mọi người nên từ từ nhắm mặt lại, tập trung vào bài hát của mình.
Thầy ghi âm điều chỉnh âm thanh to lên, cho nên tất cả mọi người đều có thể nghe thấy tiếng hát của An Nghi.
Cô hát không lạc nhịp chút nào, phát âm của cô rất tốt, giọng hát trong trẻo rõ ràng, có nét trẻ trung của một cô bé, đặc biệt có những đoạn luyến láy nhỏ, hoàn toàn tạo thành nét đặc trưng của cô ấy.
“Có chút gì đó giống như nhạc jazz phải không?” Lục Lâm quay đầu sang hỏi Chu Khải Nhiên.
“Đúng vậy, tôi vừa nghĩ tới.” Chu Khải Nhiên gật đầu đồng tình ngay lập tức.
“Em gái của cậu có triển vọng đấy.”
Nghe lời khen họ dành cho An Nghi, Chu Nhạc San ở một bên bĩu môi không phục, nghĩ thầm, nếu cô mà hát thì nhất định sẽ hay hơn An Nghi.
Ngay lúc An Nghi nhắm mắt lại, đột nhiên có hai người bước vào phòng thu âm, một người là trợ lý của Lục Lâm, người theo sau trợ lý chính là—
Ninh Tinh Hà.
Lúc cậu vừa bước vào đã nghe thấy giai điệu quen thuộc, giọng hát của cô gái chảy vào lòng người như một mùa xuân trong trẻo.
Nhưng khi cậu tới gần hơn nhìn vào phòng thu âm, cậu phát hiện hóa ra cô gái đang hát chính là…An Nghi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.