Ngươi Lại Thông Quan ?! (Bản Dịch)
Chương 32: Ai Ngốc (2)
40 Cảnh Cáo
20/11/2024
Công việc thử nghiệm trò chơi mới cũng là việc chính! Khương Thu Tự rất muốn tìm một cái cớ cho mình, nhưng việc thử nghiệm không phải chỉ có cô mới làm được. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cô vẫn nói với Phương Diểu một tiếng, rồi thoát khỏi game.
Khương Thu Tự không chơi nữa, Phương Diểu cũng thoát luôn, nói với những người khác trong nhóm dự án: "Các cậu tự tổ chức thử nghiệm đi."
Ngồi xem màn hình lâu như vậy, bọn họ cũng rất ngứa ngáy tay chân.
"Để tôi."
"Không được, để tôi, tôi rất giỏi, chắc chắn giỏi hơn giám đốc."
"Hả?" Phương Diểu vốn không định quản họ, chuẩn bị ra khỏi cửa, nghe thấy lời này, anh dừng bước quay lại nhìn mọi người.
Người vừa nói lập tức im bặt, cả đám người cười cười vẫy tay với anh: "Giám đốc cứ đi làm việc đi, chúng tôi nhất định sẽ kiểm tra nghiêm túc!"
Phương Diểu hừ một tiếng, rời khỏi văn phòng.
"Anh đi theo tôi làm gì, tiếp tục thử nghiệm với người trong nhóm của anh đi." Thấy anh đi ra, Khương Thu Tự hỏi.
“Bọn họ ngốc quá, chơi với bọn họ chẳng có gì vui.” Phương Diểu có lý do chính đáng. “Hơn nữa, tôi cũng phải tìm hiểu quy định chi tiết của ngành chứ.”
“Anh còn dám nói người khác ngốc!” Khương Thu Tự nhìn anh.
Phương Diểu nhìn trái nhìn phải, như thể không nghe thấy.
Khương Thu Tự giơ tay lên, tiếc là trên tay không có hành tây và cà chua, nếu không cô lại muốn ném vào mặt anh!
Khương Thu Tự đi vào phòng làm việc, mở tài liệu mà trợ lý gửi qua xem, cũng giống như những gì cô đã nghĩ: “Đây, đều là một số điều khoản dự thảo về ngành công nghiệp trò chơi, có các điều khoản phân cấp, xét duyệt chi tiết. Dự kiến sẽ tổ chức đại hội những người làm trong ngành trò chơi trong năm nay, phấn đấu đến đầu năm sau, chính thức quyết định các quy định chi tiết của ngành.”
Xem hết tất cả các tài liệu, Khương Thu Tự hỏi: “Anh thấy thế nào?”
Sau khi xác nhận không có những quy định quá nghiêm ngặt như hạn chế chủ đề, hạn chế định giá, Phương Diểu mới yên tâm nói: “Là chuyện tốt, không ảnh hưởng gì đến chúng ta.”
“Ừm.”
“Quay lại chơi game?” Phương Diểu đề nghị.
Khương Thu Tự hơi động lòng, nhưng bây giờ quay về tranh giành thử nghiệm với nhân viên, thì chẳng ra thể thống gì, cô nhịn: “Đợi ngày mai phát hành rồi chơi.”
Trong số các quy định được soạn thảo, Phương Diểu thấy có một số điều quen quen, trước đây anh đã đề cập đến trong bức thư kiến nghị gửi cho các cơ quan có liên quan, không biết có phải được được áp dụng rồi không.
Mặc kệ có phải không, anh phải nhận công lao về bản thân trước đã!
Ăn trưa xong, anh hát ngân nga, vừa về đến cửa phòng làm việc đã nghe thấy một trận ồn ào, phát ra từ chỗ màn hình lớn.
Người đang thử nghiệm trò chơi là Văn Văn và Tiểu Trần, hai người này bình thường đã nói nhiều, vào trò chơi thì không ai chịu nhường ai, chơi chưa được bao lâu đã cãi nhau.
Văn Văn: "Anh có biết chơi không đấy, lấy nguyên liệu rồi bày riêng ra trên bàn bếp đi."
Tiểu Trần: "Cô bớt nói mấy câu đi, cô lấy nguyên liệu cắt xong rồi mang về đây là được, còn bắt tôi chạy đi lấy nữa."
Văn Văn: "Anh đừng có cãi nữa, sắp hết giờ rồi."
Tiểu Trần: "Vậy cô phát huy chút tác dụng đi!"
Phương Diểu đứng trước màn hình lớn xem một lúc, đột nhiên quay sang hỏi mọi người bên cạnh: "Lúc tôi và Tổng giám đốc Khương chơi cũng thế à?"
Mọi người nhìn nhau, rồi trả lời qua loa: "Gần như vậy, khá tốt."
Phương Diểu tỏ vẻ nghi ngờ: "Không đúng, tôi thấy tôi và Tổng giám đốc Khương phối hợp ăn ý hơn hai bọn họ nhiều."
"Đúng đúng đúng." Trong lòng mọi người điên cuồng trợn mắt, anh nói thế nào thì là thế ấy.
Phương Diểu bảo bọn họ tiếp tục thử nghiệm, còn anh thì trở về suy nghĩ chuyện phát hành vào ngày mai, vừa suy nghĩ vừa tiện tay tìm kiếm một số nền tảng chia sẻ video đang hot hiện nay.
Hiện tại, hầu như tất cả các nền tảng cộng đồng đều có chức năng quay video, đã có rất nhiều người thường xuyên livestream chia sẻ về cuộc sống của bản thân, bao gồm tập thể dục, ăn uống, chơi game, chỉ là vẫn chưa hình thành hệ thống livestream có người hâm mộ tặng quà thôi.
Phương Diểu không thèm để mắt đến miếng thịt mỡ livestream này, cũng không có hứng thú thúc đẩy sự phát triển ngành livestream, chỉ là vì nhu cầu quảng cáo nên tìm hiểu chút thôi.
Anh thử chức năng livestream của cộng đồng thích chơi internet, trong lòng đã có ý tưởng, liền gửi một tin nhắn riêng cho "Tam Thủy đánh giá."
Sau một tháng cày cuốc miệt mài, số người theo dõi cộng đồng của Vu Miểu đã thành công vượt mốc 500000, trong số những người đánh giá, anh ta nổi bật như một con hạc giữa bầy gà, không ai có thể lay chuyển được.
Những ngày gần đây, anh ta có hơi lơ là, nói không tự mãn thì là giả, nhưng có hai nguyên nhân lớn hơn.
Một là thiếu động lực, ngày nào cũng đánh giá, mười trò chơi thì có một trò hay, chín trò bỏ đi, ngày nào cũng chửi cái này chửi cái kia, đổi lại là ai cũng mệt. Anh có cho tôi một trò chơi hay để tôi đổi khẩu vị, khen ngợi chút cũng được mà!
Khương Thu Tự không chơi nữa, Phương Diểu cũng thoát luôn, nói với những người khác trong nhóm dự án: "Các cậu tự tổ chức thử nghiệm đi."
Ngồi xem màn hình lâu như vậy, bọn họ cũng rất ngứa ngáy tay chân.
"Để tôi."
"Không được, để tôi, tôi rất giỏi, chắc chắn giỏi hơn giám đốc."
"Hả?" Phương Diểu vốn không định quản họ, chuẩn bị ra khỏi cửa, nghe thấy lời này, anh dừng bước quay lại nhìn mọi người.
Người vừa nói lập tức im bặt, cả đám người cười cười vẫy tay với anh: "Giám đốc cứ đi làm việc đi, chúng tôi nhất định sẽ kiểm tra nghiêm túc!"
Phương Diểu hừ một tiếng, rời khỏi văn phòng.
"Anh đi theo tôi làm gì, tiếp tục thử nghiệm với người trong nhóm của anh đi." Thấy anh đi ra, Khương Thu Tự hỏi.
“Bọn họ ngốc quá, chơi với bọn họ chẳng có gì vui.” Phương Diểu có lý do chính đáng. “Hơn nữa, tôi cũng phải tìm hiểu quy định chi tiết của ngành chứ.”
“Anh còn dám nói người khác ngốc!” Khương Thu Tự nhìn anh.
Phương Diểu nhìn trái nhìn phải, như thể không nghe thấy.
Khương Thu Tự giơ tay lên, tiếc là trên tay không có hành tây và cà chua, nếu không cô lại muốn ném vào mặt anh!
Khương Thu Tự đi vào phòng làm việc, mở tài liệu mà trợ lý gửi qua xem, cũng giống như những gì cô đã nghĩ: “Đây, đều là một số điều khoản dự thảo về ngành công nghiệp trò chơi, có các điều khoản phân cấp, xét duyệt chi tiết. Dự kiến sẽ tổ chức đại hội những người làm trong ngành trò chơi trong năm nay, phấn đấu đến đầu năm sau, chính thức quyết định các quy định chi tiết của ngành.”
Xem hết tất cả các tài liệu, Khương Thu Tự hỏi: “Anh thấy thế nào?”
Sau khi xác nhận không có những quy định quá nghiêm ngặt như hạn chế chủ đề, hạn chế định giá, Phương Diểu mới yên tâm nói: “Là chuyện tốt, không ảnh hưởng gì đến chúng ta.”
“Ừm.”
“Quay lại chơi game?” Phương Diểu đề nghị.
Khương Thu Tự hơi động lòng, nhưng bây giờ quay về tranh giành thử nghiệm với nhân viên, thì chẳng ra thể thống gì, cô nhịn: “Đợi ngày mai phát hành rồi chơi.”
Trong số các quy định được soạn thảo, Phương Diểu thấy có một số điều quen quen, trước đây anh đã đề cập đến trong bức thư kiến nghị gửi cho các cơ quan có liên quan, không biết có phải được được áp dụng rồi không.
Mặc kệ có phải không, anh phải nhận công lao về bản thân trước đã!
Ăn trưa xong, anh hát ngân nga, vừa về đến cửa phòng làm việc đã nghe thấy một trận ồn ào, phát ra từ chỗ màn hình lớn.
Người đang thử nghiệm trò chơi là Văn Văn và Tiểu Trần, hai người này bình thường đã nói nhiều, vào trò chơi thì không ai chịu nhường ai, chơi chưa được bao lâu đã cãi nhau.
Văn Văn: "Anh có biết chơi không đấy, lấy nguyên liệu rồi bày riêng ra trên bàn bếp đi."
Tiểu Trần: "Cô bớt nói mấy câu đi, cô lấy nguyên liệu cắt xong rồi mang về đây là được, còn bắt tôi chạy đi lấy nữa."
Văn Văn: "Anh đừng có cãi nữa, sắp hết giờ rồi."
Tiểu Trần: "Vậy cô phát huy chút tác dụng đi!"
Phương Diểu đứng trước màn hình lớn xem một lúc, đột nhiên quay sang hỏi mọi người bên cạnh: "Lúc tôi và Tổng giám đốc Khương chơi cũng thế à?"
Mọi người nhìn nhau, rồi trả lời qua loa: "Gần như vậy, khá tốt."
Phương Diểu tỏ vẻ nghi ngờ: "Không đúng, tôi thấy tôi và Tổng giám đốc Khương phối hợp ăn ý hơn hai bọn họ nhiều."
"Đúng đúng đúng." Trong lòng mọi người điên cuồng trợn mắt, anh nói thế nào thì là thế ấy.
Phương Diểu bảo bọn họ tiếp tục thử nghiệm, còn anh thì trở về suy nghĩ chuyện phát hành vào ngày mai, vừa suy nghĩ vừa tiện tay tìm kiếm một số nền tảng chia sẻ video đang hot hiện nay.
Hiện tại, hầu như tất cả các nền tảng cộng đồng đều có chức năng quay video, đã có rất nhiều người thường xuyên livestream chia sẻ về cuộc sống của bản thân, bao gồm tập thể dục, ăn uống, chơi game, chỉ là vẫn chưa hình thành hệ thống livestream có người hâm mộ tặng quà thôi.
Phương Diểu không thèm để mắt đến miếng thịt mỡ livestream này, cũng không có hứng thú thúc đẩy sự phát triển ngành livestream, chỉ là vì nhu cầu quảng cáo nên tìm hiểu chút thôi.
Anh thử chức năng livestream của cộng đồng thích chơi internet, trong lòng đã có ý tưởng, liền gửi một tin nhắn riêng cho "Tam Thủy đánh giá."
Sau một tháng cày cuốc miệt mài, số người theo dõi cộng đồng của Vu Miểu đã thành công vượt mốc 500000, trong số những người đánh giá, anh ta nổi bật như một con hạc giữa bầy gà, không ai có thể lay chuyển được.
Những ngày gần đây, anh ta có hơi lơ là, nói không tự mãn thì là giả, nhưng có hai nguyên nhân lớn hơn.
Một là thiếu động lực, ngày nào cũng đánh giá, mười trò chơi thì có một trò hay, chín trò bỏ đi, ngày nào cũng chửi cái này chửi cái kia, đổi lại là ai cũng mệt. Anh có cho tôi một trò chơi hay để tôi đổi khẩu vị, khen ngợi chút cũng được mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.