Ngươi Lại Thông Quan ?! (Bản Dịch)
Chương 29: Anh Vui Thì Tôi Không Vui (2)
40 Cảnh Cáo
20/11/2024
"Tổng giám đốc Tưởng, cà phê của ngài."
Buổi chiều, Chu Hằng tìm thấy Tưởng Tài Vanh ở cạnh cửa sổ, đưa cà phê tới rất đúng giờ.
"Ừ." Tưởng Tài Vanh nhận lấy cốc, vừa định há miệng, thì phát hiện bức tường bên ngoài của công ty giải trí Tinh Không chợt lóe lên, lại chiếu một tấm áp phích khổng lồ vô cùng rõ nét lần nữa.
Doanh thu bán ra đã vượt quá 200000 bản?
Hừ, chuyện đã nằm trong dự đoán, Tưởng Tài Vanh không quá chấn động, chờ đã… Đếm ngược thời gian phát hành trò chơi mới? Ba mươi ngày?
Tưởng Tài Vanh quay đầu hỏi: "Dự kiến hạng mục mới của chúng ta sẽ ra mắt vào khi nào?"
"Bốn tháng đến nửa năm." Chu Hằng cẩn thận trả lời, anh ta đã đoán được sau khi bản thân trả lời, chắc chắn tâm trạng của ông chủ sẽ không tốt.
Quả nhiên, Tưởng Tài Vanh không nói gì, nhưng vẻ mặt của anh ta lúc nhìn chằm chằm tấm áp phích đối diện đã thể hiện rõ ba chữ: Phiền! Phiền! Phiền!
Một lát sau, cửa sổ sát đất của Thiên Mã Hành Không lại tiếp tục mở chế độ phun sương.
Lúc này đến lượt người nào đó cười toe toét!
"Ôi, sao tâm trạng đột nhiên lại trở nên tươi sáng thế này." Phương Diểu nhắc nhở bản thân rằng ngồi lâu không tốt, anh đứng dậy, bước tới cạnh cửa sổ và bắt đầu tập thể dục.
Đúng như Phương Diểu đoán, tấm áp phích chiếu trên mặt ngoài tòa nhà văn phòng quả nhiên đã được các công ty truyền thông đưa tin rầm rộ.
So với những trò chơi viển vông không biết bao giờ mới được chơi, thì những trò chơi phát hành sớm như thế này vẫn được quan tâm hơn.
Độ hot của các cuộc thảo luận trên mạng lập tức đè bẹp các hoạt động quảng cáo của các công ty khác.
"Thật hay giả vậy, ‘Chọc Ghẹo Hàng Xóm’ vừa phát hành, ngay lập tức lại đếm ngược ba mươi ngày à?"
"Theo lời giám đốc của bọn họ thì trò chơi mới có thể chơi cùng bạn bè, rất đáng mong đợi."
Sáng sớm Phương Diểu đến công ty, đứng giữa nhóm dự án, trình bày các bình luận của cư dân mạng: "Mọi người thấy chưa, bây giờ sự mong đợi của người chơi đối với chúng ta đang rất cao. Thời gian đếm ngược ba mươi ngày chính thức bắt đầu, đã đến lúc thể hiện kỹ thuật của mọi người rồi!"
Dưới sự động viên của Phương Diểu và phần thưởng của Khương Thu Tự, sự nhiệt tình làm việc của nhóm dự án tăng cao chưa từng có.
Thi thoảng trong nháy mắt tỉnh táo, Tiểu Trần sẽ lẩm bẩm "Mình có bị thôi miên không vậy", rồi lại bị những người khác kéo vào vòng xoáy công việc.
Phương Diểu: "Để không phụ lòng mong đợi của người chơi, hôm nay mọi người tăng ca chút."
Phương Diểu: "Cuối tuần này mọi người cố gắng, tôi đã xin gấp ba tiền tăng ca với Tổng giám đốc Khương rồi."
Tiểu Trần chăm chỉ làm việc chỉ cảm thấy bên tai toàn là giọng nói của Phương Diểu, cậu ta cảm thấy mí mắt mình ngày càng nặng.
"Mệt quá, tôi không chịu nổi nữa." Tiểu Trần ngẩng đầu lên, muốn xin nghỉ, kết quả thấy trên đầu Phương Diểu mọc ra hai cái sừng quỷ dữ, tay cầm một cây chùy gai vừa to vừa dài, mỉm cười nhìn cậu ta, hỏi: "Cậu muốn nghỉ ngơi à?"
"Không… không có." Da đầu Tiểu Trần tê dại.
Thế nhưng Phương Diểu không định buông tha cho cậu ta, vung chùy gai trong tay, đập về phía cậu ta: "007… phúc báo! Phúc báo!"
"%!@¥%"
Tiểu Trần kinh hoàng tỉnh giấc, đột ngột ngồi bật dậy trên giường, cuối cùng mới nhận ra đây chỉ là một giấc mơ.
Tính thời gian thì đúng là đã bận rộn một tháng, một tháng này không tăng ca nhiều như trong mơ, chủ yếu là do áp lực tinh thần.
Bây giờ cậu ta là chủ nhiệm kế hoạch của nhóm dự án, tổng cộng ba người dưới quyền cậu ta, hoàn toàn không thể chia nhỏ thành các nhóm kế hoạch dữ liệu, kế hoạch cửa ải, kế hoạch cốt truyện, v.v… Mỗi người đều là người làm công toàn năng.
Trò chơi dự kiến ra mắt 30 cửa ải, nhóm kế hoạch có bốn người, mỗi người phải thiết kế bảy đến tám cửa ải, ba đến bốn ngày phải thiết kế ra một ải. Nếu không có Phương Diểu tạm thời gom cho đủ số, gánh vác khối lượng công việc của một người, cộng thêm AI hỗ trợ tính toán số liệu, thì bọn họ làm đến hói đầu cũng không xong.
"Hôm nay là ngày cuối cùng, thử nghiệm không có vấn đề gì là có thể nghỉ ngơi rồi!"
Nhìn thấy hy vọng, những hạt mưa lất phất ngoài cửa sổ bỗng trở nên sinh động đáng yêu, Tiểu Trần nhanh chóng rời giường, thu dọn đồ đạc đến công ty.
…
Phương Diểu đặc biệt mời Khương Thu Tự đến tham gia thử nghiệm dự án.
Bất kỳ ai đã từng tham gia sản xuất trò chơi này đều biết rằng trò chơi rất thử thách sự ăn ý, chơi cùng sếp, nếu mình chơi không tốt sẽ bị mắng, sếp chơi không tốt lại không dám nói, mệt mỏi quá. Thế nên, không ai tranh cãi về suất còn lại, cơ hội tự động thuộc về Phương Diểu.
Phương Diểu rất vui vẻ, đã cầm thiết bị ảo chờ sẵn từ lâu rồi, người khác không dám nói, nhưng anh dám!
Không phải cô chơi rất giỏi, có thể phá đảo "Chọc Ghẹo Hàng Xóm" trong sáu tiếng rưỡi à, lần này nhất định phải chèn ép cô!
Buổi chiều, Chu Hằng tìm thấy Tưởng Tài Vanh ở cạnh cửa sổ, đưa cà phê tới rất đúng giờ.
"Ừ." Tưởng Tài Vanh nhận lấy cốc, vừa định há miệng, thì phát hiện bức tường bên ngoài của công ty giải trí Tinh Không chợt lóe lên, lại chiếu một tấm áp phích khổng lồ vô cùng rõ nét lần nữa.
Doanh thu bán ra đã vượt quá 200000 bản?
Hừ, chuyện đã nằm trong dự đoán, Tưởng Tài Vanh không quá chấn động, chờ đã… Đếm ngược thời gian phát hành trò chơi mới? Ba mươi ngày?
Tưởng Tài Vanh quay đầu hỏi: "Dự kiến hạng mục mới của chúng ta sẽ ra mắt vào khi nào?"
"Bốn tháng đến nửa năm." Chu Hằng cẩn thận trả lời, anh ta đã đoán được sau khi bản thân trả lời, chắc chắn tâm trạng của ông chủ sẽ không tốt.
Quả nhiên, Tưởng Tài Vanh không nói gì, nhưng vẻ mặt của anh ta lúc nhìn chằm chằm tấm áp phích đối diện đã thể hiện rõ ba chữ: Phiền! Phiền! Phiền!
Một lát sau, cửa sổ sát đất của Thiên Mã Hành Không lại tiếp tục mở chế độ phun sương.
Lúc này đến lượt người nào đó cười toe toét!
"Ôi, sao tâm trạng đột nhiên lại trở nên tươi sáng thế này." Phương Diểu nhắc nhở bản thân rằng ngồi lâu không tốt, anh đứng dậy, bước tới cạnh cửa sổ và bắt đầu tập thể dục.
Đúng như Phương Diểu đoán, tấm áp phích chiếu trên mặt ngoài tòa nhà văn phòng quả nhiên đã được các công ty truyền thông đưa tin rầm rộ.
So với những trò chơi viển vông không biết bao giờ mới được chơi, thì những trò chơi phát hành sớm như thế này vẫn được quan tâm hơn.
Độ hot của các cuộc thảo luận trên mạng lập tức đè bẹp các hoạt động quảng cáo của các công ty khác.
"Thật hay giả vậy, ‘Chọc Ghẹo Hàng Xóm’ vừa phát hành, ngay lập tức lại đếm ngược ba mươi ngày à?"
"Theo lời giám đốc của bọn họ thì trò chơi mới có thể chơi cùng bạn bè, rất đáng mong đợi."
Sáng sớm Phương Diểu đến công ty, đứng giữa nhóm dự án, trình bày các bình luận của cư dân mạng: "Mọi người thấy chưa, bây giờ sự mong đợi của người chơi đối với chúng ta đang rất cao. Thời gian đếm ngược ba mươi ngày chính thức bắt đầu, đã đến lúc thể hiện kỹ thuật của mọi người rồi!"
Dưới sự động viên của Phương Diểu và phần thưởng của Khương Thu Tự, sự nhiệt tình làm việc của nhóm dự án tăng cao chưa từng có.
Thi thoảng trong nháy mắt tỉnh táo, Tiểu Trần sẽ lẩm bẩm "Mình có bị thôi miên không vậy", rồi lại bị những người khác kéo vào vòng xoáy công việc.
Phương Diểu: "Để không phụ lòng mong đợi của người chơi, hôm nay mọi người tăng ca chút."
Phương Diểu: "Cuối tuần này mọi người cố gắng, tôi đã xin gấp ba tiền tăng ca với Tổng giám đốc Khương rồi."
Tiểu Trần chăm chỉ làm việc chỉ cảm thấy bên tai toàn là giọng nói của Phương Diểu, cậu ta cảm thấy mí mắt mình ngày càng nặng.
"Mệt quá, tôi không chịu nổi nữa." Tiểu Trần ngẩng đầu lên, muốn xin nghỉ, kết quả thấy trên đầu Phương Diểu mọc ra hai cái sừng quỷ dữ, tay cầm một cây chùy gai vừa to vừa dài, mỉm cười nhìn cậu ta, hỏi: "Cậu muốn nghỉ ngơi à?"
"Không… không có." Da đầu Tiểu Trần tê dại.
Thế nhưng Phương Diểu không định buông tha cho cậu ta, vung chùy gai trong tay, đập về phía cậu ta: "007… phúc báo! Phúc báo!"
"%!@¥%"
Tiểu Trần kinh hoàng tỉnh giấc, đột ngột ngồi bật dậy trên giường, cuối cùng mới nhận ra đây chỉ là một giấc mơ.
Tính thời gian thì đúng là đã bận rộn một tháng, một tháng này không tăng ca nhiều như trong mơ, chủ yếu là do áp lực tinh thần.
Bây giờ cậu ta là chủ nhiệm kế hoạch của nhóm dự án, tổng cộng ba người dưới quyền cậu ta, hoàn toàn không thể chia nhỏ thành các nhóm kế hoạch dữ liệu, kế hoạch cửa ải, kế hoạch cốt truyện, v.v… Mỗi người đều là người làm công toàn năng.
Trò chơi dự kiến ra mắt 30 cửa ải, nhóm kế hoạch có bốn người, mỗi người phải thiết kế bảy đến tám cửa ải, ba đến bốn ngày phải thiết kế ra một ải. Nếu không có Phương Diểu tạm thời gom cho đủ số, gánh vác khối lượng công việc của một người, cộng thêm AI hỗ trợ tính toán số liệu, thì bọn họ làm đến hói đầu cũng không xong.
"Hôm nay là ngày cuối cùng, thử nghiệm không có vấn đề gì là có thể nghỉ ngơi rồi!"
Nhìn thấy hy vọng, những hạt mưa lất phất ngoài cửa sổ bỗng trở nên sinh động đáng yêu, Tiểu Trần nhanh chóng rời giường, thu dọn đồ đạc đến công ty.
…
Phương Diểu đặc biệt mời Khương Thu Tự đến tham gia thử nghiệm dự án.
Bất kỳ ai đã từng tham gia sản xuất trò chơi này đều biết rằng trò chơi rất thử thách sự ăn ý, chơi cùng sếp, nếu mình chơi không tốt sẽ bị mắng, sếp chơi không tốt lại không dám nói, mệt mỏi quá. Thế nên, không ai tranh cãi về suất còn lại, cơ hội tự động thuộc về Phương Diểu.
Phương Diểu rất vui vẻ, đã cầm thiết bị ảo chờ sẵn từ lâu rồi, người khác không dám nói, nhưng anh dám!
Không phải cô chơi rất giỏi, có thể phá đảo "Chọc Ghẹo Hàng Xóm" trong sáu tiếng rưỡi à, lần này nhất định phải chèn ép cô!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.