Ngươi Lại Thông Quan ?! (Bản Dịch)
Chương 1: Vị Giám Đốc Tuyển Dụng Này Khiến Tôi Rất Muốn Vào Làm Việc
40 Cảnh Cáo
27/08/2024
Phương Diểu rất chắc chắn mình đã chết bất đắc kỳ tử, anh nhớ rõ cơn đau tim đột ngột, rồi trước mắt tối sầm lại, tiếng mình ngã từ bàn làm việc xuống đất thật nặng nề.
Anh không hiểu, những người làm việc vất vả trong ngành sản xuất trò chơi nhiều vô kể, anh không hói đầu, không đau lưng, mắt không cận, sáng sớm thức dậy thấy cậu em dựng lều rất khỏe mạnh, tại sao người chết đột ngột lại là anh?!
Trừ khi... trừ khi thần chết là một cô gái, thèm muốn cơ thể anh!
Có lẽ do làm trò chơi nhiều quá, trong đầu luôn có những suy nghĩ hơi ngớ ngẩn, Phương Diểu tạm thời gạt những suy nghĩ lộn xộn này ra khỏi đầu, vì anh nhận ra mình vẫn còn sống.
Trong cơn choáng váng, ký ức bắt đầu hồi phục, một số là của chính anh, một số thuộc về Phương Diểu sống ở năm 2320 của một thời không khác.
Ngồi dậy trên giường rồi quan sát xung quanh một vòng, Phương Diểu phát hiện căn phòng nhỏ này tồi tàn đến đáng thương, diện tích chưa đầy 30 mét vuông, đồ đạc ít ỏi, hoàn toàn khác với xã hội tương lai mà anh từng tưởng tượng.
Sau khi sắp xếp lại ký ức một chút, anh mới hiểu được tiến trình lịch sử của thời không mà mình đang ở.
Hơn ba trăm năm trước, nền văn minh ngoài hành tinh xâm lược, để chống lại chúng, hơn một trăm quốc gia và khu vực trên toàn cầu đã hợp nhất thành "Liên hiệp Thâm Lam", dồn toàn bộ nguồn lực vào lĩnh vực quân sự và hàng không vũ trụ.
Cái giá phải trả để bảo vệ nền văn minh nhân loại có phần đắt giá, mức sống của toàn dân tụt lùi hàng trăm năm mới đổi lại được con tàu vũ trụ đầu tiên được phóng lên không gian.
Cuộc chiến dai dẳng này kéo dài gần ba trăm năm, đánh cho tài nguyên Trái Đất gần như cạn kiệt, có lẽ là số phận ưu ái loài người, hoặc có lẽ là lòng dũng cảm kiên cường của loài người đã chiến thắng số phận.
Trong chiến tranh, khi tàu vũ trụ của cả hai bên giao chiến đã vô tình phát hiện ra một tinh hệ mới có nhiều hành tinh thích hợp cho sự sống trong quá trình truy đuổi, và trên những hành tinh này vẫn chưa có nền văn minh nào xuất hiện.
Không gian sống mới trở thành cơ hội để ngừng bắn, hai nhà lãnh đạo của hai nền văn minh mệt mỏi vì sắp bị chiến tranh kéo sụp đổ đã nhanh chóng ký kết hiệp định ngừng bắn, phân chia các hành tinh trong tinh hệ mới, đầu tư vào phát triển xây dựng.
Sau khi quân đội quét sạch những loài dị thú nguy hiểm trên hành tinh mới, công cuộc kiến thiết bắt đầu.
Chiến tranh thúc đẩy sự phát triển của khoa học công nghệ, khi công nghệ quân sự chuyển sang dân dụng, mọi ngành nghề đều bùng nổ.
Chỉ trong vài năm, một số thành phố mới đã mọc lên như nấm sau mưa, gần đây cư dân trên Trái Đất đã nhận được thông báo, trong tương lai loài người sẽ di chuyển theo từng đợt đến hành tinh mới.
Phương Diểu của thời không này được hưởng suất di chuyển đến hành tinh mới đầu tiên vì cha mẹ đều đã hy sinh trong chiến tranh, nhưng vì thiếu tình thương nên từ nhỏ anh ta đã bị tự kỷ, lại vì tự kỷ nên thường xuyên bị bắt nạt, lớn lên còn mắc chứng trầm cảm, trước khi di chuyển đã uống thuốc tự tử.
Đoạn ký ức này khiến Phương Diểu không khỏi thở dài, sắp có cuộc sống mới rồi, nhưng lại không chấp nhận được sự thay đổi sắp tới, bản thân mình ở thời không này có vẻ bi thảm hơn cả mình trước kia.
Chấp nhận tất cả những điều này không mất nhiều thời gian của Phương Diểu, hoặc nói đúng hơn là anh không có nhiều thời gian để suy nghĩ, chỉ còn một giờ nữa là tới giờ lên tàu đến tinh hệ mới rồi.
"Thời điểm sống lại thật khéo!" Phương Diểu vừa vội vàng thu dọn hành lý vừa tự giễu.
Đồ đạc cần mang theo rất ít, Phương Diểu nhanh chóng đến sân bay, cuối cùng cũng lên được tàu vũ trụ trước khi cất cánh.
Vì đi quá vội vàng, thậm chí anh không có thời gian để chiêm ngưỡng toàn bộ tàu vũ trụ, nhưng chỉ thoáng nhìn qua cũng khiến anh vô cùng chấn động, hàng không mẫu hạm thống trị đại dương trong ấn tượng của anh trước con tàu vận tải liên hành tinh to như ngọn núi này cũng chỉ như một món đồ chơi tầm thường.
Bên trong tàu vũ trụ hoàn toàn đóng kín, không thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, ngoại trừ cảm giác bị trọng lực kéo một chút khi cất cánh thì không còn gì khác, hoàn toàn không giống với trải nghiệm không gian đầu tiên mà Phương Diểu tưởng tượng.
Dù sở hữu công nghệ du hành warp drive, nhưng đường đi vẫn rất dài, điều này cũng giúp Phương Diểu có rất nhiều thời gian để suy nghĩ hơn.
Là hậu duệ của liệt sĩ, lại là đợt cư dân đầu tiên di cư đến tinh hệ mới, chỗ ở được miễn phí, không cần lo lắng, nhưng đến đó chắc chắn không thể ăn không ngồi rồi mà phải tham gia kiến thiết, người còn chưa đến nơi, thông tin tuyển dụng của các công ty đã được đăng lên ầm ầm.
Phương Diểu nghịch chiếc vòng tay của mình, sau khi mở màn hình chiếu ảo, anh tò mò tìm kiếm ngành game, xem có công việc nào phù hợp với mình không.
Anh không hiểu, những người làm việc vất vả trong ngành sản xuất trò chơi nhiều vô kể, anh không hói đầu, không đau lưng, mắt không cận, sáng sớm thức dậy thấy cậu em dựng lều rất khỏe mạnh, tại sao người chết đột ngột lại là anh?!
Trừ khi... trừ khi thần chết là một cô gái, thèm muốn cơ thể anh!
Có lẽ do làm trò chơi nhiều quá, trong đầu luôn có những suy nghĩ hơi ngớ ngẩn, Phương Diểu tạm thời gạt những suy nghĩ lộn xộn này ra khỏi đầu, vì anh nhận ra mình vẫn còn sống.
Trong cơn choáng váng, ký ức bắt đầu hồi phục, một số là của chính anh, một số thuộc về Phương Diểu sống ở năm 2320 của một thời không khác.
Ngồi dậy trên giường rồi quan sát xung quanh một vòng, Phương Diểu phát hiện căn phòng nhỏ này tồi tàn đến đáng thương, diện tích chưa đầy 30 mét vuông, đồ đạc ít ỏi, hoàn toàn khác với xã hội tương lai mà anh từng tưởng tượng.
Sau khi sắp xếp lại ký ức một chút, anh mới hiểu được tiến trình lịch sử của thời không mà mình đang ở.
Hơn ba trăm năm trước, nền văn minh ngoài hành tinh xâm lược, để chống lại chúng, hơn một trăm quốc gia và khu vực trên toàn cầu đã hợp nhất thành "Liên hiệp Thâm Lam", dồn toàn bộ nguồn lực vào lĩnh vực quân sự và hàng không vũ trụ.
Cái giá phải trả để bảo vệ nền văn minh nhân loại có phần đắt giá, mức sống của toàn dân tụt lùi hàng trăm năm mới đổi lại được con tàu vũ trụ đầu tiên được phóng lên không gian.
Cuộc chiến dai dẳng này kéo dài gần ba trăm năm, đánh cho tài nguyên Trái Đất gần như cạn kiệt, có lẽ là số phận ưu ái loài người, hoặc có lẽ là lòng dũng cảm kiên cường của loài người đã chiến thắng số phận.
Trong chiến tranh, khi tàu vũ trụ của cả hai bên giao chiến đã vô tình phát hiện ra một tinh hệ mới có nhiều hành tinh thích hợp cho sự sống trong quá trình truy đuổi, và trên những hành tinh này vẫn chưa có nền văn minh nào xuất hiện.
Không gian sống mới trở thành cơ hội để ngừng bắn, hai nhà lãnh đạo của hai nền văn minh mệt mỏi vì sắp bị chiến tranh kéo sụp đổ đã nhanh chóng ký kết hiệp định ngừng bắn, phân chia các hành tinh trong tinh hệ mới, đầu tư vào phát triển xây dựng.
Sau khi quân đội quét sạch những loài dị thú nguy hiểm trên hành tinh mới, công cuộc kiến thiết bắt đầu.
Chiến tranh thúc đẩy sự phát triển của khoa học công nghệ, khi công nghệ quân sự chuyển sang dân dụng, mọi ngành nghề đều bùng nổ.
Chỉ trong vài năm, một số thành phố mới đã mọc lên như nấm sau mưa, gần đây cư dân trên Trái Đất đã nhận được thông báo, trong tương lai loài người sẽ di chuyển theo từng đợt đến hành tinh mới.
Phương Diểu của thời không này được hưởng suất di chuyển đến hành tinh mới đầu tiên vì cha mẹ đều đã hy sinh trong chiến tranh, nhưng vì thiếu tình thương nên từ nhỏ anh ta đã bị tự kỷ, lại vì tự kỷ nên thường xuyên bị bắt nạt, lớn lên còn mắc chứng trầm cảm, trước khi di chuyển đã uống thuốc tự tử.
Đoạn ký ức này khiến Phương Diểu không khỏi thở dài, sắp có cuộc sống mới rồi, nhưng lại không chấp nhận được sự thay đổi sắp tới, bản thân mình ở thời không này có vẻ bi thảm hơn cả mình trước kia.
Chấp nhận tất cả những điều này không mất nhiều thời gian của Phương Diểu, hoặc nói đúng hơn là anh không có nhiều thời gian để suy nghĩ, chỉ còn một giờ nữa là tới giờ lên tàu đến tinh hệ mới rồi.
"Thời điểm sống lại thật khéo!" Phương Diểu vừa vội vàng thu dọn hành lý vừa tự giễu.
Đồ đạc cần mang theo rất ít, Phương Diểu nhanh chóng đến sân bay, cuối cùng cũng lên được tàu vũ trụ trước khi cất cánh.
Vì đi quá vội vàng, thậm chí anh không có thời gian để chiêm ngưỡng toàn bộ tàu vũ trụ, nhưng chỉ thoáng nhìn qua cũng khiến anh vô cùng chấn động, hàng không mẫu hạm thống trị đại dương trong ấn tượng của anh trước con tàu vận tải liên hành tinh to như ngọn núi này cũng chỉ như một món đồ chơi tầm thường.
Bên trong tàu vũ trụ hoàn toàn đóng kín, không thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, ngoại trừ cảm giác bị trọng lực kéo một chút khi cất cánh thì không còn gì khác, hoàn toàn không giống với trải nghiệm không gian đầu tiên mà Phương Diểu tưởng tượng.
Dù sở hữu công nghệ du hành warp drive, nhưng đường đi vẫn rất dài, điều này cũng giúp Phương Diểu có rất nhiều thời gian để suy nghĩ hơn.
Là hậu duệ của liệt sĩ, lại là đợt cư dân đầu tiên di cư đến tinh hệ mới, chỗ ở được miễn phí, không cần lo lắng, nhưng đến đó chắc chắn không thể ăn không ngồi rồi mà phải tham gia kiến thiết, người còn chưa đến nơi, thông tin tuyển dụng của các công ty đã được đăng lên ầm ầm.
Phương Diểu nghịch chiếc vòng tay của mình, sau khi mở màn hình chiếu ảo, anh tò mò tìm kiếm ngành game, xem có công việc nào phù hợp với mình không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.