Người Lùn Trong Tương Lai

Chương 1: Ngốc Mao Kê (Gà con ngốc)

Bất Hội Hạ Kỳ

23/08/2021

Georgia rớt đến chỗ đất đá hoang vu này cũng đã nữa tháng, nửa tháng này cậu bị một đám người cao mã rất kỳ quái nhìn, mỗi ngày cực nhọc khiên đá, mệt đến cánh tay gầy đi một vòng.

Nhưng cái này không phải trọng điểm, mà là lời những người đó nói cậu nghe mà chẳng hiểu cái gì cả, dùng đồ vật mà cậu không biết, ăn những thứ siêu cấp khó nuốt, nếu là trước kia cậu tuyệt đối sẽ không đụng đến, hơn nữa nơi này không có ma pháp, không khí vặn vẹo lại khô ráo, tràn ngập một ít đồ vật làm thân thể cậu không thoải mái.

Nơi này tuyệt đối không phải quê hương xinh đẹp, đáng yêu của cậu.

Nửa tháng trước đột nhiên xuất hiện một cái hố đen, tự hồ chính nó đã mang cậu đến cái nơi toàn người xấu này, làm cậu vừa rơi xuống đã bị bắt.

Cái hố đen kia là cái gì? Là pháp sư tà ác nào đó làm ra ma pháp truyền thống trận sao? thôn xóm người lùn cách ma pháp trận gần như vậy, không biết ma pháp sư tà ác kia có mục đích gì? Ngoài mình, không biết các tộc nhân khác có trúng chiêu? Chính mình bị mất tích bên ngoài vân du cha và mẹ không biết có lo lắng hay không?.

Trong đầu suy nghĩ lung tung nhưng động tác trên tay cũng không ngừng, giả bộ cố hết sức đem một khối xích hồng ôm lên, chú ý dưới chân, cách đó không xa có xe tải bằng kim loại chạy đến.

" Cái tên tiểu tử kia đến được nữa tháng, sức lực như thế nào vẫn còn lớn như vậy?".

"Phóng xạ của quặng hồng tích chỉ có hại với tinh thần, không ảnh hưởng đến thân thể, sức lực lớn không phải bình thường sao".

" Ta đảm bảo nó ăn cơm quá no rồi, cơm trưa khỏi cho nó".

" Khỏi khỏi, dứt khoát buổi tối cũng không cần, ha ha ha ha".

Một trận âm dương quái khí ồn ào cách đó không xa truyền đến, Georgia năng mí mắt liết xem bên kia một cái, dừng trên ba người cao lớn mặc áo phòng hộ kín mít, cúi đầu nhìn cách đó không xa xe tải đang chạy đến.

Tuy rằng nghe không hiểu những người đó nói gì nhưng có thể nghe ra ác ý trong ngữ điệu, cậu liền biết hôm nay khẳng định phải chịu đói rồi, mà đây cũng không phải lần đầu tiên xảy ra.

Bả vang đột nhiên bị đụng phải, cậu ổn định thân thể nghiêng đầu, tầm mắt vừa vặn nhìn đến nam trung niên dọn đá đáng khinh. Cậu không dấu vết mà nhíu mày, sau đó làm bộ sợ hãi mà hướng bên cạnh rụt rụt, cúi đầu.

"Nhóc câm, buổi tối ngươi tới chỗ ta, ta cho ngươi ăn, ngươi bồi ta một đêm, thế nào?".

Ngữ điệu láu cá, ánh mắt ghê tởm lộ liễu, tuy rằng nghe không hiểu nhưng người này tuyệt đối không có ý tốt gì.

Georgia cảm thấy tay thật ngứa, thật muốn đánh người, tầm mắt đảo qua vòng kim loại trên cổ tay lại thôi, chỉ có thể áp xuống xúc động, nhanh chân đem cục đá để vào xe tải, sau đó chạy vòng ra sau người trung niên, tiếp tục dọn đá.

Đem xe kim loại hôm nay chất đầy, mặc khác Georgia cũng không đi cùng người mặc áo phòng hộ, bị người xấu mặc áo phòng hộ đuổi chạy về hố động dưới nền đất.

Nửa giờ sau, bữa tối đã phát xuống, quả nhiên Georgia cái gì cũng không có, người trung niên phía trước đụng phải cậu, thấy thế ông ta cười hắc hắc vài tiếng lại bắt đầu dùng cái loại ánh mắt ghê tởm lộ liễu nhìn cậu

Cậu nhíu mày, chờ phát xong bữa tối sau khi mọi người rời đi cậu đứng dậy lẩn vào trong đám người, sau đó tìm cái huyệt động ao hãm đi vào, dùng một cục đá lớn ngăn chặn cửa động.

Tiếng ồn ào bên ngoài bị cục đá ngăn cách, thần kinh căng chặt hơi chút thả lỏng. Trong động thật tối, cũng may Người Lùn có thể nhìn rõ vào ban đêm không đến mức làm cậu biến thành người có mắt như mù.

Từ bên cách tay trái lấy ra một khối lương khô cuối cùng trong túi trữ vật ma pháp, ăn xong cảm thấy no bụng, cậu sờ khắp người lấy ra một khối kim loại, bảo bối mà cậu lấy ra là một cái búa nhỏ bỏ túi do mẹ cậu đưa cho, khống chế được lực đạo nhắm ngay giữa cái vòng kim loại ở cổ chân đấm xuống.

Thời gian nữa tháng cũng đủ để cậu thăm dò hoàn cảnh xung quanh, đã ăn xong đồ ăn trong túi trữ vật, nếu không nghĩ biện pháp rời đi, cậu khẳng định sẽ bị kéo chết ở chỗ này.



Cái vòng kim loại kia là do đám người xấu sau khi bắt được mang lên cho cậu, tác dụng không rõ, nhưng khẳng định không phải thứ tốt lành gì. Những người bị bắt cùng cậu cũng bị khống chế mang lên cái vòng kim loại, tất cả đều có biểu tình thống khổ, tuy rằng cậu cảm giác được cái vòng kim loại đối với bản thân không có ảnh hưởng gì, nhưng để đảm bảo an toàn khi chạy trốn trước hết vẫn nên gỡ xuống thì tốt hơn.

Cái vòng kim loại càng rắn chắc hơn so với tưởng tượng của cậu, bởi vì sợ thanh âm quá lớn sẽ bị người khác phát hiện, cậu không dám làm mạnh tay, cho nên tiến triển rất thong thả. Ước chừng mười lăm phút sau, vòng kim loại rốt cuộc xuất hiện một vết rạn, cùng lúc đó cục đá chắn trước cửa động truyền đến tiếng vang.

Cậu ngẩng đầu xem thấy cục đá không một chút sứt mẻ, kéo kéo khóe miệng, mặt không biểu tình gì, cúi đầu tiếp tục động tác.

Người ở bên ngoài phát hiện không thể nào di chuyển được cửa động, tức muốn hộc máu uy hiếp quát mắng lên, Georgia vờ như không nghe thấy, một phát lại một phát, rất có quy luật nhắm ngay cái khe chỗ vòng kim loại đều đều đánh tới.

Cũng không biết qua bao lâu, tiếng quát mắng bên ngoài ngừng hẳn, vòng kim loại ở cổ chân cũng bị cậu liên tục đánh hạ có dấu vết nứt sắp đứt ra.

"Mẹ nó, đúng là tên tiểu quỷ không biết đều, các anh em hỗ trợ ta dịch cái tảng đá này, hôm nay chúng ta cùng nhau sảng khoái".

Tiếng quát tháo lại lên, lần này còn có những âm thanh khác đồng thời cửa động bắt đầu bị xê dịch.

Georgia dừng lại động tác, chậm chạp xem qua, nắm chặt lấy cây búa trong tay, nhíu mày suy xét, vẫn là áp xuống ý niệm muốn xử lý những người đó, xoay người dùng cây búa từ trên vách động gõ xuống một khối đá lớn khác chắn ở phía trước sau tảng đá trước.

Rõ ràng đều là bị người xấu khống chế bị người ức hiếp, những người này lại không nghĩ cách liên hợp với nhau tính kế chạy trốn, ngược lại tranh đấu khi dễ nhau, nhiều người đều ác ý muốn tìm niềm vui trên kẻ yếu để thỏa mãn bản thân-- một đám không biết tự giải thoát, chỉ biết kéo chân sau đồ tồi! (‡▼益▼)

Cậu ở trong lòng cắn răng mắng, sau đó quan sát một chút, cái này dùng để lâm thời ẩn thân trong huyệt động ao hãm, nghe âm thanh ồn ào bên ngoài càng lúc càng lớn, lo lắng như vậy sẽ đưa tới đám người mặc áo quần phòng hộ, dứt khoát đứng dậy đi đến ao hãm chỗ tận cùng bên trong, sờ sờ cục đá cứng rắn che kín động bích, giơ lên cây búa.

Kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, hôm nay không chạy, cậu chỉ biết có hai cái kết quả: Hoặc là bị đám người xấu mặc áo quần phòng hộ phát hiện cái vòng kim loại có vết rạn, do đó càng thêm nghiêm mật khống chế; Hoặc là xuất hiện xung đột cùng cái người nam nhân trung niên, bị khi dễ hoặc là bại lộ thực lực khiến đám người xấu mặc áo quần phòng hộ chú ý tới!.

Sau khi không hề che dấu thực lực những cục đá cứng rắn bị cậu dùng sức lực cùng cây búa song trọng tác dụng xuống, giòn giống như là cái bánh quy mới nướng, dễ ợt.

Một mét, hai mét, ba mét... Phía sau đá vụn càng ngày càng nhiều, thanh âm ầm ĩ dần dần không nghe thấy nữa, trong bóng tối chỉ có âm thanh của cây búa đánh lên vách đá. Nhận thấy được chung quanh không khí càng ngày càng loãng, cậu nhíu nhíu mày, từ trong túi trữ vật lấy ra một cái vại nhỏ để trên lưng, sau đó rút ra một cái mặt nạ bảo hộ mang lên trên mặt.

Người Lùn đều rất giỏi trong việc đào mỏ tìm quặng, luôn có thói quen mang theo công cụ bên mình, tuy rằng cậu là người hỗn huyết, nhưng bởi vì tương đối giống mẹ, từ nhỏ lại lớn lên ở thôn xóm của Người lùn, cho nên sinh hoạt tập tính càng có thiên hướng giống với Người Lùn, thích cất các loại công cụ nhỏ bên mình tùy thời sử dụng.

Hiện tại cậu cảm thấy vô cùng may mắn khi chính mình có thói quen này, những loại đá ở đây rất kỳ lạ, so với sự hiểu biết của cậu về các khoáng vật được khai thác đều không giống nhau, khoáng vật cư nhiên là phô trên mặt đất, dưới nền đất ngược lại cái gì cũng không có, chỉ có từng đống không hề phản ứng với năng lượng chính là hòn đá cứng ngắc, công cụ bình thường căn bản tìm không ra, trên mặt đất đều bị những người xấu mặc áo quần phòng hộ theo dõi mọi tình huống, nếu không có công cụ, cậu căn bản không thể chạy thoát.

Đang suy nghĩ miên man trong đầu thì bị một đạo âm thanh thanh thúy đánh gãy, vốn cục đá nên lập tức vỡ vụn lại không một chút sứt mẻ nằm ở trước mặt cậu, không tiếng động cười nhạo khinh bỉ cậu. Cậu hoàn hồn, vội đem cây búa nhỏ kiểm tra một phen, xác định không hư mới nhìn về phía cục đá cứng rắn đột nhiên xuống hiện, nhíu mày.

Phía trước cũng có một hòn đá màu nâu bị đánh rớt xuống hai cục này không giống nhau, vừa mới làm cây búa mất đi hiệu lực chính là bị một cục đá màu đỏ thẫm được cục đá nhỏ màu nâu bao bọc lấy, cậu giơ tay sờ sờ, cảm giác hơi lạnh, nửa tháng tới nơi này cảm giác không thoải mái quen thuộc nhanh chóng xông ra.

Cậu lập tức xác định, cục đá màu đỏ này giống với những cục đá mà trong khoảng thời gian cậu khuân vác những khoáng thạch hẳn là cùng một loại, chẳng qua cục đá này càng đẹp, màu càng sậm, càng cứng hơn làm cho người ta có cảm giác không thoải mái càng nghiêm trọng.

Vốn cục đá chỉ tồn tại trên mặt đất cục đá lại đột nhiên xuất hiện ở dưới nền đất, rất kỳ lạ, nhưng hiện tại lại không phải thời điểm thích hợp để nghiên cứu, đường bị lấp kín, cậu phải nghĩ cách lấy đi tảng đá này.

Giơ cây búa lên đấm mạnh vài cái, màu đỏ trên tảng đá xuất hiện một ít vết rạn, lại cứng rắn không chịu vỡ cậu có chút sốt ruột, không gian túi trữ vật chứa đựng không nhiều lắm, cậu không thể ở dưới nền đất trì hoãn lâu được.

Vòng khai nó? Vẫn là...... Cậu nhìn quanh bốn phía, nắm chặt cây búa -- nếu đập vòng quanh cục đá màu đỏ không được, dứt khoát đem nó cạy ra vậy! Ai biết một mảnh có bao nhiêu khối đá có loại giống cục đá màu đỏ này, lỡ như vòng tới vòng lui nơi nào cũng đều có thứ này, kia không phải là lãng phí thời gian sao? Lấy kinh nghiệm của cậu, khoáng thạch loại này tuyệt đối đều là xuất hiện thành phiến.

Có chủ ý, cậu không hề tiếp tục đập cục đá màu đỏ, mà là đập chung quanh hôi vụn đá màu nâu. Nửa giờ sau, cự thạch bị cậu "lột" từ vách đá ra, một khối đá cao tới nửa người hắn màu đỏ thẫm. Không kịp nhìn kỹ, cậu đem cục đá ném vào túi trữ vật tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Lúc sau quả nhiên cậu lại đụng phải mấy khối đá màu đỏ như vậy, tất cả đều bị cậu cẩn thận "Lột" ra nhét vào túi trữ vật, lúc sau tuy lại đụng tới mấy cục đá màu đỏ nhưng đều không lớn, cậu cũng "Lột" thật tỉ mỉ, không có trì hoãn lâu lắm.



Lại được mười mấy mét, cục đá màu đỏ không xuất hiện nữa, cậu thuận lợi đi về phía trước đào một lỗ dưới nền đất chạy trốn.

Hung hăng thở ra, cậu xoa xoa thủ đoạn* ( đoạn là cắt chặt chém), bắt đầu chạy trốn dọc theo điểm nghiêng hướng lên trên vòng quanh hòn đá, chậm rãi hoạt động dưới mặt đất. Hơn một giờ qua đi, rốt cuộc túi trữ vật chứa không khí sắp tiêu hao hầu như không còn, cậu đẩy ra cuối cùng một khối đá tạp tùng, đem đầu dò ra mặt đất.

Không khí trong lành bị đất lấp đi, cậu phủi đất trên người, cái mũi sau mặt nạ thở sâu, thu lại các công cụ sau này còn còn tiếp tục sử dụng, bò ra khỏi cửa động sau đó lấy cục đá đem nó lấp kín, liếc mắt nhìn từ xa, cái nơi bị dây thép cao lớn vây quanh tường loạn thạch mà bên trong mơ hồ thấy một đám người đang tuần tra, xoay người chạy nhanh tới hướng ngược lại.

"Cảnh báo! Cảnh báo! Có người xâm nhập! Có người xâm nhập! Cảnh báo!"

Âm thanh kim loại chói tai đột nhiên nổ vang, loạn thạch chung quanh sáng lên, Georgia đột nhiên dừng lại bước chân, kinh hãi quay đầu nhìn lại.

Sao lại thế này? Âm thanh kỳ quái vừa rồi là từ nơi nào tới? Tại sao loạn thạch lại sáng lên, chẳng lẽ đám người xấu mặc áo phòng hộ phát hiện cậu chạy trốn, muốn tới bắt cậu?.

Còn không đợi cậu nghĩ ra nguyên nhân, trước mắt không khí đột nhiên một trận vặn vẹo, một cái cơ giáp màu đen cùng tam giá thiết hôi sắc cơ giáp, trống rỗng xuất hiện dừng ở trước mặt cậu, ngăn chặn đường lui của cậu.

Đồng tử cậu co lại, lui về phía sau vài bước ngửa đầu nhìn cái người kim loại khổng lồ đột nhiên xuất hiện này, tim của cậu sợ tới mức thiếu chút nữa ngừng đập -- cậu dám lấy ngón chân cái ra thề, cái sinh vật khổng lồ bằng kim loại này tuyệt sẽ không tồn tại ở đại lục ma pháp. ('Д')ゞ

Ngôn ngữ xa lạ, máy móc kỳ quái, hoàn toàn không xuất hiện khoáng vật...... Nửa tháng tới nơi này nhìn thấy bao nhiêu thứ không hài hòa giờ phút này bị sợ hãi kích thích, từ trong não mà vọt ra, ở trong đầu gào thét, không ngừng xuất hiện một hàng chữ to -- mẹ ơi!! nơi này quá đáng sợ quá, bảo bảo muốn về nhà. ( ᵒ̴̶̷᷄ д ᵒ̴̶̷᷅)

Cơ giáp màu đen của Phàm Hướng Nam dừng lại động tác, nhìn về phía màng hình rà quét.

Ở vị trí ghế phó bên cạnh là Chử Dung chú ý tới động tĩnh của hắn, tắt đi trong tay quang não, nghiêng đầu nhìn lại: "Làm sao vậy?"

"Trưởng quan."

Phàm Hướng Nam chỉ hướng trong màn hình, mày hơi nhăn lại, "Có người, hình như là một đứa trẻ".

Chử Dung nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ liền thấy trên màn hình một tiểu thiếu niên mặc quần áo rách nát, nhỏ gầy chật vật, tiểu thiếu niên ngửa đầu nhìn bên này, đôi mắt trừng thật sự to, bên trong tràn đầy kinh hách cùng sợ hãi, đôi tay giao nhau ôm cánh tay, hình thành một tư thế bảo vệ bản thân.

Mặt dơ hề hề, tóc tai rối loại xứng với thân mình nhỏ gầy...... Ân, giống một chú gà con ngốc nghếch

"Bắt lên đây." Hắn nhàn nhạt phân phó, tay nhẹ nhàng sờ soạng bên mép ngoài quang não kim loại, biểu tình khó lường.

__________________________________

Cắm vào thẻ kẹp sách

Tác giả có lời muốn nói:

Khai tân văn lạp, hoan nghênh cất chứa

______________

Chuyện là như thế này, vì nghỉ dịch không biết làm gì cho bớt chán nên tìm truyện để đọc, thấy bộ này hay hay mà toàn bản QT nên m cũng làm thử như thế này (⬆️) cho dễ đọc và.... Đây là lần đầu tiên mình làm thử đấy thề khó vl luôn ak, có rất là nhiều từ m không hiểu, không biết rồi cố tra Google, cái nào không ra thì mình để đó hoặc thêm đại vào cho nó hợp, bạn nào phát hiện lỗi góp ý cho mình sửa với a, cảm ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Người Lùn Trong Tương Lai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook