Chương 46: Buông bỏ
Cẩm Sương
10/06/2024
Cả đêm tôi suy nghĩ rất nhiều đáng nhẽ ra mình không nên quen Bác Minh Vương một người đàn ông tốt như vậy nên đi với một người xứng đáng, tôi ở bên cạnh chỉ là một rắc rối lớn luôn khiến anh mệt mỏi. Vậy liệu ruốc cuộc có phải nếu chúng tôi không còn là gì của nhau anh ấy sẽ sống tốt hơn phải không?
Tôi rất yêu anh ấy, cũng chính vì yêu mới không muốn đối phương phải bận lòng. Chỉ muốn như bao cặp đôi khác sống bình yêu vui vẻ hạnh phúc khó lắm sao. Vốn dĩ không nên bắt đầu tất cả là do tôi cố chấp quá ích kỉ chỉ nghĩ cho bản thân lôi người không có tội bị dính phải rắc rối.
Đột nhiên trong đầu như nghĩ ra thứ gì đó liệu có nên cho cả hai lối đi riêng rồi sau này anh ấy sẽ gặp người khác tốt hơn tôi vạn lần đến lúc đó hạnh phúc đến mới là thực sự.
______________________________________________
Sáng hôm sau tôi chuẩn bị một mâm đồ ăn sáng hoàng tráng chỉ đợi mỗi mình Bác Minh Vương thức dậy. Đã rất lâu rồi tôi chưa vào bếp nấu ăn toàn do anh ấy nấu bây giờ học cách tự lập vẫn tốt hơn. Bác Minh Vương từ trên tầng bước xuống nhìn một bàn ăn bắt mắt trước mặt biểu cảm có phần bất ngờ. Anh đi lại chỗ ngồi kéo ghế ngồi phía đối diện tôi hỏi.
“Hôm nay là ngày gì vậy”
“Ngày đặc biệt”
Tôi khó khăn thốt ra 3 chữ sắc mặt trầm xuống có vẻ anh ấy vẫn chưa nhận ra sự thay đổi vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Em có chuyện cần nói.”
“Bác Minh Vương chúng ta chia tay đi…em thấy chúng ta không hợp…”
Đũa trên tay không tự chủ mà rơi xuống Bác Minh Vương mở to đôi đồng tử nhìn về phía tôi như để tìm kiếm câu trả lời “Tất cả anh nghe nhầm đúng không?”
“Không nhầm đâu từng câu từng chữ đều là thật”
Tôi có thể thấy được sắc mặc người con trai đối diện thay đổi nhanh chóng có phần hoảng hốt tiến lại đặt hai tay lên vai tôi “Nhìn thẳng vào mắt anh, Bùi Doãn Hy em coi tình cảm là trò đùa muốn bỏ là được sao”
Cố dấu lòng tỏ ra mạnh mẽ kiềm lại dòng lệ ấm nóng sắp sửa chảy ra ngoài khéo mắt. Tôi khó khăn nói ra những câu chữ dối lòng. Biết chắc khi lời nói thốt ra sẽ làm tổn thương người ấy nhưng tôi hết cách rồi, nếu còn ở bên tôi 1 ngày cuộc sống sẽ chẳng thể vui nổi dù chút. Rắc rối tôi mang lại đây chỉ là khởi đầu quen nhau được mấy tháng mà thật lắm trông gai
“Em nghĩ bản thân đã định hình sai cách yêu là gì, tự hỏi bản thân rất nhiều lần và rồi đã tự đưa ra được câu trả lời thích đáng. Em đã hiểu trái tim bản thân nói gì em muốn người mình yêu thật hạnh phúc chứ không phải như này. Ngày nào cũng đầu tắp mặt tối chỉ vì rắc rối em đem lại “
“Bác Minh Vương chúng ta thực sự không hợp chia tay đi, đừng cố chấp với một người không đáng.”
Bàn tay to lớn ấm áp đó lại xao nhẹ lên đầu tôi như mọi khi, anh ấy cố gượng một nụ cười nhìn tôi. Tôi biết mình quá nặng lời anh ấy tổn thương chắc hẳn nhiều lắm.
“Ngốc ạ, vì em có làm gì cũng đáng đừng đánh giá thấp bản thân vậy được không…”
Anh ấy càng quan tâm làm thâm tâm tôi càng trở nên tội lỗi anh ấy là một ngươi con trai rất và tôi hoàn toàn không xứng nhận được sự quan tâm này. Dây dưa càng nhiều chỉ khiến tôi khó buông bỏ nhiều thêm.
Trong Bầu không khí căng thẳng điện thoại Bác Minh Vương gieo lên phá vỡ khoảng không gian rối rắm. Tôi thấy anh nghe xong cuộc gọi thoại sắc mặt càng lúc càng biến đổi chẳng biết chuyện gì đang sảy ra. Bác Minh Vương đứng dậy rời đi rất vội. Trước khi đi còn không quên nói với tôi vài câu.
“Em đừng có nghĩ đến chuyện chia tay vì anh nhất quyết không đồng ý. Ở lại với anh có được không, chỉ cần bên em thôi khó khăn gì anh cũng không quan trọng”
Tôi rất yêu anh ấy, cũng chính vì yêu mới không muốn đối phương phải bận lòng. Chỉ muốn như bao cặp đôi khác sống bình yêu vui vẻ hạnh phúc khó lắm sao. Vốn dĩ không nên bắt đầu tất cả là do tôi cố chấp quá ích kỉ chỉ nghĩ cho bản thân lôi người không có tội bị dính phải rắc rối.
Đột nhiên trong đầu như nghĩ ra thứ gì đó liệu có nên cho cả hai lối đi riêng rồi sau này anh ấy sẽ gặp người khác tốt hơn tôi vạn lần đến lúc đó hạnh phúc đến mới là thực sự.
______________________________________________
Sáng hôm sau tôi chuẩn bị một mâm đồ ăn sáng hoàng tráng chỉ đợi mỗi mình Bác Minh Vương thức dậy. Đã rất lâu rồi tôi chưa vào bếp nấu ăn toàn do anh ấy nấu bây giờ học cách tự lập vẫn tốt hơn. Bác Minh Vương từ trên tầng bước xuống nhìn một bàn ăn bắt mắt trước mặt biểu cảm có phần bất ngờ. Anh đi lại chỗ ngồi kéo ghế ngồi phía đối diện tôi hỏi.
“Hôm nay là ngày gì vậy”
“Ngày đặc biệt”
Tôi khó khăn thốt ra 3 chữ sắc mặt trầm xuống có vẻ anh ấy vẫn chưa nhận ra sự thay đổi vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Em có chuyện cần nói.”
“Bác Minh Vương chúng ta chia tay đi…em thấy chúng ta không hợp…”
Đũa trên tay không tự chủ mà rơi xuống Bác Minh Vương mở to đôi đồng tử nhìn về phía tôi như để tìm kiếm câu trả lời “Tất cả anh nghe nhầm đúng không?”
“Không nhầm đâu từng câu từng chữ đều là thật”
Tôi có thể thấy được sắc mặc người con trai đối diện thay đổi nhanh chóng có phần hoảng hốt tiến lại đặt hai tay lên vai tôi “Nhìn thẳng vào mắt anh, Bùi Doãn Hy em coi tình cảm là trò đùa muốn bỏ là được sao”
Cố dấu lòng tỏ ra mạnh mẽ kiềm lại dòng lệ ấm nóng sắp sửa chảy ra ngoài khéo mắt. Tôi khó khăn nói ra những câu chữ dối lòng. Biết chắc khi lời nói thốt ra sẽ làm tổn thương người ấy nhưng tôi hết cách rồi, nếu còn ở bên tôi 1 ngày cuộc sống sẽ chẳng thể vui nổi dù chút. Rắc rối tôi mang lại đây chỉ là khởi đầu quen nhau được mấy tháng mà thật lắm trông gai
“Em nghĩ bản thân đã định hình sai cách yêu là gì, tự hỏi bản thân rất nhiều lần và rồi đã tự đưa ra được câu trả lời thích đáng. Em đã hiểu trái tim bản thân nói gì em muốn người mình yêu thật hạnh phúc chứ không phải như này. Ngày nào cũng đầu tắp mặt tối chỉ vì rắc rối em đem lại “
“Bác Minh Vương chúng ta thực sự không hợp chia tay đi, đừng cố chấp với một người không đáng.”
Bàn tay to lớn ấm áp đó lại xao nhẹ lên đầu tôi như mọi khi, anh ấy cố gượng một nụ cười nhìn tôi. Tôi biết mình quá nặng lời anh ấy tổn thương chắc hẳn nhiều lắm.
“Ngốc ạ, vì em có làm gì cũng đáng đừng đánh giá thấp bản thân vậy được không…”
Anh ấy càng quan tâm làm thâm tâm tôi càng trở nên tội lỗi anh ấy là một ngươi con trai rất và tôi hoàn toàn không xứng nhận được sự quan tâm này. Dây dưa càng nhiều chỉ khiến tôi khó buông bỏ nhiều thêm.
Trong Bầu không khí căng thẳng điện thoại Bác Minh Vương gieo lên phá vỡ khoảng không gian rối rắm. Tôi thấy anh nghe xong cuộc gọi thoại sắc mặt càng lúc càng biến đổi chẳng biết chuyện gì đang sảy ra. Bác Minh Vương đứng dậy rời đi rất vội. Trước khi đi còn không quên nói với tôi vài câu.
“Em đừng có nghĩ đến chuyện chia tay vì anh nhất quyết không đồng ý. Ở lại với anh có được không, chỉ cần bên em thôi khó khăn gì anh cũng không quan trọng”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.