Chương 4: Quá khứ đau thương
Cẩm Sương
17/04/2024
Cuộc sống của cô thật trắc trở, ngay từ khi sinh ra đã là trẻ mồ côi cha sống một mình nương tựa vào với mẹ.
Người đời xỉa xói, coi khinh cô là đứa con hoang không có cha cô cũng chẳng quan tâm, nhưng đây lại khác chính những người thân ruột thì họ cũng vậy.
Tất cả bọn họ đều khinh thường, xỉ nhục mẹ con cô bằng những lời lẽ cay độc nhất.
Không phải cô không có cha!
Cô cũng có mà!
Nhưng ông ấy đi sớm quá, bỏ lại hai mẹ con bơ vơ giữa dòng đời!
Cha mất mẹ cô một người phụ nữ phải đứng ra gánh vác toàn bộ mọi việc lớn nhỏ trong gia đình.
Cô thương mẹ từ nhỏ đã là một đứa trẻ hiểu chuyện không khóc lóc hay đòi hỏi thứ gì từ bà ấy, vì cô biết bà ấy đã vất vả lắm rồi!
Một người phụ nữ đảm đang việc nội trợ nay lại phải gồng mình gánh vác toàn bộ trách nhiệm.
Mẹ cô nhìn gầy đi hơn hẳn, khuôn mặt hốc hác, tình trạng sức khỏe cũng có phần trở nên kém hơn.
Mẹ cô vất vả như thế đó nhưng cuối cùng đổi lại chẳng được cái gì!
Bùi Doãn Hy còn nhớ hồi đó khi bản thân mới lên 9 tuổi mẹ cô mắc bệnh nặng, Bà nội và cô ruột nhân cơ hội mà đuổi hai mẹ con ra ngoài đường ở.
Cô và mẹ sống chui rúc trong một căn nhà bỏ hoang đã có phần đổ nát.
Bùi Doãn Hy chỉ là một đứa trẻ nhưng ngày nào cũng phải lục lọi quanh bãi rác để nhặt phế liệu mới có tiền để ăn
Phế liệu thì đâu phải lúc nào cũng có hên thì hôm đó được một gói mì, được một cái bánh hai mẹ con bẻ nửa chia nhau ăn. Còn xui thì hôm đó coi như không có gì vào bụng.
Đâu ai thương cho họ đàng nội lẫn đàng ngoại không một ai muốn cưu mang.
Mẹ cô vì không thể chữa trị mà đã vĩnh viễn rời khỏi thế giới này.
Mẹ đi theo cha rồi!
Cô chỉ có 10 tuổi mà thôi! cái tuổi mà cần có tình yêu thương của cha và mẹ.
Họ được đoàn tụ với nhau rồi chỉ có cô vẫn ở đây một thân một mình không ai quan tâm.
Cô thật ước cảm giác có gia đình vui vẻ nhưng có lẽ đó là thứ xa xỉ cô mãi mãi không có được?
Ngày mẹ mất không ai đến!
Ngoài trời mưa tầm tã một mình cô đứa trẻ chỉ mới 10 tuổi tay không mà đào từng thớ đất.
Người ngoài nhìn vào cũng chỉ là mấy lời bàn tán, Họ cứ thế mà trơ mắt nhìn một đứa trẻ vật vã trong mưa
Không một ai cả!
Không một ai đến giúp cô!
Ha... Lòng người quả thực là vô tình!
Cô vật vã từ sáng đến trời tối muộn mới đào xong được một cái hố cho mẹ.
Bàn tay nhỏ bé lúc này đã nhuốm đỏ màu máu, quần áo lấm lem đầy bùn đất.
Sức lực của một đứa trẻ là có hạn, cô khó khăn mà kéo mẹ đang được buộc trong tấm chiếu rách đến nơi chôn cất.
Nhìn mẹ lần cuối trước khi chôn cất cô bật khóc nức nở có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng cô được nhìn thấy mặt bà.
Mẹ mất nhưng cô hiểu bản thân vẫn phải sống tiếp. Cô đã hứa với mẹ bản thân sẽ sống thật tốt.
Không biết ông trời còn cho cô một chút lòng thương cảm? Bùi Doãn Hy được một người phụ nữ trung niên cưu mang.
Cuộc sống cũng không phải giàu có nhưng vẫn đủ ăn đủ để vẫn tốt hơn trước rất nhiều.
Người phụ nữ sống một mình từ khi có thêm Bùi Doãn Hy bà coi cô như con ruột mà yêu thương chăm sóc.
Những năm tháng sống bên bà cô như được sống như bao đứa trẻ khác.
Nhưng rồi hạnh phúc là quá ngắn ngủi!
Ông trời luôn thích trêu đùa lòng người mà phải không?
Gieo hy vọng rồi lại dập tắt nó như một thú vui?
Năm cô vừa tròn 18 tuổi mẹ nuôi lâm bệnh nặng, gia đình vốn đã chẳng khá giả gì nay lại có người ốm đau bệnh tật quả thực là vô cùng khó khăn.
Bùi Doãn Hy nghỉ học để kiếm tiền chạy chữa cho mẹ nuôi.
Tiền viện phí lẫn trị bệnh quả thực là quá lớn cho dù cô có nhận bao nhiêu việc vẫn là không đủ.
Những lúc vào viện chăm sóc mẹ bà đều khuyên cô nên từ bỏ, bà không muốn vì mình mà làm gánh nặng cho cô.
Cứ mỗi lần nhắc đến việc từ bỏ Bùi Doãn Hy đều lắc đầu phản đối.
Cô không muốn từ bỏ dù là một cơ hội nhỏ nhất, cô rất sợ, sợ mất đi bà người duy nhất còn muốn cưu mang cô trên thế giới này.
Sức lực con người là có hạn, cô dù có cố gắng thế nào cũng chỉ là vô ích.
2 tháng sau
Nằm trên giường bệnh một người phụ nữ chung niên thân thể gầy gò, khuôn mặt trắng bệch đang chút hơi thở cuối cùng.
Bùi Doãn Hy hai bàn tay run dẩy mà nắm chặt lấy tay bà.
Dường như chỉ cần cô buông tay ra thì bà sẽ đi mất.
Nước mắt của sự bất lực trực trào rơi xuống.
“Mẹ nuôi..... Mẹ....con xin lỗi...”
Người phụ nữ nhìn cô cười hiền từ.
“Con gái đừng tự trách mình, sống chết từ lâu đã được định đoạt”
“Cuộc đời này có một đứa con gái như con ta đã mãn nguyện rồi”
“Con gái à! Con phải sống thật tốt”
“Sống tốt sau này mới có tương lai!”
Bàn tay bà run run mà vươn lên lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô
“Đừng khóc! Hãy là một đứa trẻ luôn mỉm cười được không con? “
“Cuộc sống sau này còn nhiều chắc trở! Xin lỗi mẹ không thể cùng con đi tiếp được nữa rồi!”
“Mẹ mãi yêu con! Con gái ngoan của mẹ.....”
Bàn tay đang lau nước mắt cho cô vô lực mà rơi xuống.
Bà ấy đi rồi nhưng môi vẫn nở nụ cười thật tươi.
Có lẽ cuộc đời này có cô làm con gái bà đã là vô cùng mãn nguyện.
Bùi Doãn Hy nhìn người phụ nữ trước mặt mà trái tim nhói đau.
Lại vậy!
Những người thân bên cạnh cô cứ lần lượt mà ra đi chỉ có cô vẫn một mình lẻ loi giữa thói đời.
Người đời xỉa xói, coi khinh cô là đứa con hoang không có cha cô cũng chẳng quan tâm, nhưng đây lại khác chính những người thân ruột thì họ cũng vậy.
Tất cả bọn họ đều khinh thường, xỉ nhục mẹ con cô bằng những lời lẽ cay độc nhất.
Không phải cô không có cha!
Cô cũng có mà!
Nhưng ông ấy đi sớm quá, bỏ lại hai mẹ con bơ vơ giữa dòng đời!
Cha mất mẹ cô một người phụ nữ phải đứng ra gánh vác toàn bộ mọi việc lớn nhỏ trong gia đình.
Cô thương mẹ từ nhỏ đã là một đứa trẻ hiểu chuyện không khóc lóc hay đòi hỏi thứ gì từ bà ấy, vì cô biết bà ấy đã vất vả lắm rồi!
Một người phụ nữ đảm đang việc nội trợ nay lại phải gồng mình gánh vác toàn bộ trách nhiệm.
Mẹ cô nhìn gầy đi hơn hẳn, khuôn mặt hốc hác, tình trạng sức khỏe cũng có phần trở nên kém hơn.
Mẹ cô vất vả như thế đó nhưng cuối cùng đổi lại chẳng được cái gì!
Bùi Doãn Hy còn nhớ hồi đó khi bản thân mới lên 9 tuổi mẹ cô mắc bệnh nặng, Bà nội và cô ruột nhân cơ hội mà đuổi hai mẹ con ra ngoài đường ở.
Cô và mẹ sống chui rúc trong một căn nhà bỏ hoang đã có phần đổ nát.
Bùi Doãn Hy chỉ là một đứa trẻ nhưng ngày nào cũng phải lục lọi quanh bãi rác để nhặt phế liệu mới có tiền để ăn
Phế liệu thì đâu phải lúc nào cũng có hên thì hôm đó được một gói mì, được một cái bánh hai mẹ con bẻ nửa chia nhau ăn. Còn xui thì hôm đó coi như không có gì vào bụng.
Đâu ai thương cho họ đàng nội lẫn đàng ngoại không một ai muốn cưu mang.
Mẹ cô vì không thể chữa trị mà đã vĩnh viễn rời khỏi thế giới này.
Mẹ đi theo cha rồi!
Cô chỉ có 10 tuổi mà thôi! cái tuổi mà cần có tình yêu thương của cha và mẹ.
Họ được đoàn tụ với nhau rồi chỉ có cô vẫn ở đây một thân một mình không ai quan tâm.
Cô thật ước cảm giác có gia đình vui vẻ nhưng có lẽ đó là thứ xa xỉ cô mãi mãi không có được?
Ngày mẹ mất không ai đến!
Ngoài trời mưa tầm tã một mình cô đứa trẻ chỉ mới 10 tuổi tay không mà đào từng thớ đất.
Người ngoài nhìn vào cũng chỉ là mấy lời bàn tán, Họ cứ thế mà trơ mắt nhìn một đứa trẻ vật vã trong mưa
Không một ai cả!
Không một ai đến giúp cô!
Ha... Lòng người quả thực là vô tình!
Cô vật vã từ sáng đến trời tối muộn mới đào xong được một cái hố cho mẹ.
Bàn tay nhỏ bé lúc này đã nhuốm đỏ màu máu, quần áo lấm lem đầy bùn đất.
Sức lực của một đứa trẻ là có hạn, cô khó khăn mà kéo mẹ đang được buộc trong tấm chiếu rách đến nơi chôn cất.
Nhìn mẹ lần cuối trước khi chôn cất cô bật khóc nức nở có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng cô được nhìn thấy mặt bà.
Mẹ mất nhưng cô hiểu bản thân vẫn phải sống tiếp. Cô đã hứa với mẹ bản thân sẽ sống thật tốt.
Không biết ông trời còn cho cô một chút lòng thương cảm? Bùi Doãn Hy được một người phụ nữ trung niên cưu mang.
Cuộc sống cũng không phải giàu có nhưng vẫn đủ ăn đủ để vẫn tốt hơn trước rất nhiều.
Người phụ nữ sống một mình từ khi có thêm Bùi Doãn Hy bà coi cô như con ruột mà yêu thương chăm sóc.
Những năm tháng sống bên bà cô như được sống như bao đứa trẻ khác.
Nhưng rồi hạnh phúc là quá ngắn ngủi!
Ông trời luôn thích trêu đùa lòng người mà phải không?
Gieo hy vọng rồi lại dập tắt nó như một thú vui?
Năm cô vừa tròn 18 tuổi mẹ nuôi lâm bệnh nặng, gia đình vốn đã chẳng khá giả gì nay lại có người ốm đau bệnh tật quả thực là vô cùng khó khăn.
Bùi Doãn Hy nghỉ học để kiếm tiền chạy chữa cho mẹ nuôi.
Tiền viện phí lẫn trị bệnh quả thực là quá lớn cho dù cô có nhận bao nhiêu việc vẫn là không đủ.
Những lúc vào viện chăm sóc mẹ bà đều khuyên cô nên từ bỏ, bà không muốn vì mình mà làm gánh nặng cho cô.
Cứ mỗi lần nhắc đến việc từ bỏ Bùi Doãn Hy đều lắc đầu phản đối.
Cô không muốn từ bỏ dù là một cơ hội nhỏ nhất, cô rất sợ, sợ mất đi bà người duy nhất còn muốn cưu mang cô trên thế giới này.
Sức lực con người là có hạn, cô dù có cố gắng thế nào cũng chỉ là vô ích.
2 tháng sau
Nằm trên giường bệnh một người phụ nữ chung niên thân thể gầy gò, khuôn mặt trắng bệch đang chút hơi thở cuối cùng.
Bùi Doãn Hy hai bàn tay run dẩy mà nắm chặt lấy tay bà.
Dường như chỉ cần cô buông tay ra thì bà sẽ đi mất.
Nước mắt của sự bất lực trực trào rơi xuống.
“Mẹ nuôi..... Mẹ....con xin lỗi...”
Người phụ nữ nhìn cô cười hiền từ.
“Con gái đừng tự trách mình, sống chết từ lâu đã được định đoạt”
“Cuộc đời này có một đứa con gái như con ta đã mãn nguyện rồi”
“Con gái à! Con phải sống thật tốt”
“Sống tốt sau này mới có tương lai!”
Bàn tay bà run run mà vươn lên lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô
“Đừng khóc! Hãy là một đứa trẻ luôn mỉm cười được không con? “
“Cuộc sống sau này còn nhiều chắc trở! Xin lỗi mẹ không thể cùng con đi tiếp được nữa rồi!”
“Mẹ mãi yêu con! Con gái ngoan của mẹ.....”
Bàn tay đang lau nước mắt cho cô vô lực mà rơi xuống.
Bà ấy đi rồi nhưng môi vẫn nở nụ cười thật tươi.
Có lẽ cuộc đời này có cô làm con gái bà đã là vô cùng mãn nguyện.
Bùi Doãn Hy nhìn người phụ nữ trước mặt mà trái tim nhói đau.
Lại vậy!
Những người thân bên cạnh cô cứ lần lượt mà ra đi chỉ có cô vẫn một mình lẻ loi giữa thói đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.