Chương 6: Sinh Giao Giới - Nhiệm vụ
Cẩm Sương
17/04/2024
Tại một thế giới khác.
Tiên giới.
Nơi đây khác hẳn xa với hạ giới khung cảnh ở đây đẹp đẽ đến khiến cho con người ta cảm thấy mê mẩn.
Ở đây rất yên bình không ồn ào như hạ giới mỗi người đều bận chăm tâm vào công việc.
Tại nơi ở của sinh thần nơi có những làn sương trắng ảo diệu, các sinh thần ở đây đều khoác lên người mình một bộ y phục trắng thanh lịch.
Sinh Giao Giới.
Đây là nơi ở của sinh thần, ở tiên giới các vị thần thường đặt tên địa danh bằng cách phân loại theo đặc điểm của nơi đó. Bằng cách này có thể dễ dàng nhận diện hơn.
Tại Chính điện nơi tập trung nghị sự, ở đây là chỗ các sinh thần sẽ tụ tập lại với nhau để bàn bạc, thảo luận, bàn giao công việc.
Nằm ở giữa chính điện Sinh Giao Giới có một tấm gương rất lớn chiếc gương này hình thành ra bằng linh khí được các sinh thần sử dụng để quan sát chúng sinh tại nhân gian.
Trong tấm gương lớn phản chiếu thân ảnh của một người thiếu nữ đây không ai khác chính là Bùi Doãn Hy.
Người trụ trì già thở dài một hơi rồi cất tiếng.
“Các ngươi đã thấy hết rồi đó cô gái này dường như đã không thiết sống nữa”
“Thọ mệnh của cô ấy vẫn chưa tận nếu muốn chữa trị vẫn còn khả năng sống thêm vài năm” “Nay cô ta lại từ chối trị liệu e rằng đã sớm chấp nhận cái chết rồi”
Đây là một nhiệm vụ khó trong các người ai muốn đảm nhận.
Nghe đến câu này ánh mắt của những người này đều lảng tránh biểu thị như không muốn nhận.
Nhiệm vụ này đối với họ quả thực rất khó thực hiện được.
Phải làm sao để đưa một người đã chẳng còn một ít gì là muốn sống huống chi còn mắc phải bệnh ung thư kia cơ chứ? không sớm thì muộn cũng đi thôi.
Thấy không ai cất tiếng muốn nhận người trụ trì già khuôn mặt có phần đượm buồn lão đỡ trán thở dài.
“Các ngươi thật sự không một ai muốn nhận sao”
“Đó cũng là một mạng người đó! “
“Các ngươi là sinh thần mà lại trơ mắt đứng nhìn sao? “
Một số sinh thần nghe ông nói vậy thì trầm mặc không phải họ không muốn nhận mà là họ biết rõ bản thân mình không thể.
Bác Minh Vương Ngồi một góc từ nãy đến giờ chứng kiến mọi chuyện mới điềm đạm mà lên tiếng.
“Nhiệm vụ này ta nhận”
Câu nói của cậu như một cái phao cứu sinh, ngay lập tức ánh mắt của tất cả các sinh thần đều hướng về phía Bác Minh Vương. Họ nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Nghe thấy có người muốn nhận nhiệm vụ này người trụ trì mới thở phào nhẹ nhõm cuối cùng cũng có người chịu nhận. Nhưng mà khoan lão chợt khựng lại người muốn nhận nhiệm vụ này không ai khác lại là Bác Minh Vương.
Lão đỡ trán nói với cái giọng đầy ngán ngẩm ngoài Bắc Minh Vương ra không một ai muốn nhận nữa sao?
Lão đưa mắt quét một vòng qua toàn bộ chính điện nhưng không hề thấy bất cứ một ai có ý kiến, tất cả bọn họ đều cúi gượng mặt để né tránh đi ánh mắt dò xét của Lão.
Không một ai muốn nhận!
Không gian yên tĩnh đến lạ thường không một ai giám mở miệng thốt ra câu nào, họ e sợ chỉ cần mình cất lời thì ngay lập tức sẽ trở thành kẻ bị chọn.
Sinh giới có một quy tắc rất đặc biệt, Chỉ cần các sinh thần không hoàn thành được nhiệm vụ thì sẽ bị xử phạt. Còn về mức độ như nào thì phụ thuộc vào nhiệm vụ được giao, nhiệm vụ càng khó thì mức sử phạt càng nặng.
Sinh thần cũng là người ích kỷ họ biết giới hạn của bản thân ở đâu và không ai muốn liều mình rước họa vào thân cả?
Lão sinh thần nhìn đám người đang cố né tránh thì có phần nóng giận
“Các ngươi.....các ngươi đúng là một đám vô dụng”
Nghe ông khiển tránh nhưng chẳng một ai giám ho he câu nào, họ như ngầm thừa nhận về chính bản thân.
Thấy không một ai lên tiếng lão đỡ chán đầy bất lực mà giao cho Bác Minh Vương.
“Minh Vương à lại phải làm phiền ngươi rồi ngươi bận rộn như thế ấy vậy mà....”
“ hai~ “
Bác Minh Vương vỗ về lão mà ăn ủi.
“Không sao nhiệm vụ này ta có thể làm được”
Lão sinh thần nhìn cậu ánh mắt thương cảm thoáng có phần đượm buồn.
“Sinh thần bây giờ năng lực qủa thực là rất yếu “ “ Chỉ có cậu thôi người có năng lực mạnh nhất trong tất cả các sinh thần “
“Nếu không phải năm đó,....”
Người trụ trì đột nhiên khựng lại vì nhận ra bản thân mình vừa lỡ lời.
“Ông đang nói cái gì vậy?”
Người Trụ trì ngập ngừng như cố lẩn tránh câu hỏi của Hắn..
“À.... Không..... không có gì ngươi nghe nhầm rồi”
“Nào ngươi đừng có suy nghĩ linh tinh nữa về sắp xếp chuẩn bị làm nhiệm vụ đi”
Bác Minh Vương rời đi nhưng trong lòng vẫn không khỏi dấy lên sự thắc mắc.
Nói ra thì hắn có chút tò mò đi!
“Hồi nãy lão trù trì nói cái gì mà chuyện năm đó”
“Sao ta không có một chút kí ức nào”
“Ruốc cuộc có chuyện gì mà hắn vẫn chưa biết”
Tại nơi giao nhau giữa nhân giới và sinh giới hay còn được gọi với cái tên khác Nhân Sinh Giới.
Bác Minh Vương tay cầm một sấp tư liệu hắn tỉ mỉ quan sát.
“Gương mặt này thật quen thuộc”
Không biết làm sao nhưng nhìn thấy mặt cô gái trong hình, làm cho tim hắn có phần đau thắt lại nước mắt không tự chủ mà rơi xuống.
Hắn chưa bao giờ gặp cô gái trong hình, đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy mặt thậm trí còn chưa gặp mặt trực tiếp.
Nhưng tại sao? Tại sao trái tim này của hắn lại đau đến vậy?
Thật lạ! Từ trước đến nay đây là lần đầu tiên hắn trải qua cảm giác này!
Cánh cửa giao nhau giữa sinh giới và nhân giới được mở ra Bắc Minh Vương đi ra vào luồng sáng rồi dần biến mất.
Tiên giới.
Nơi đây khác hẳn xa với hạ giới khung cảnh ở đây đẹp đẽ đến khiến cho con người ta cảm thấy mê mẩn.
Ở đây rất yên bình không ồn ào như hạ giới mỗi người đều bận chăm tâm vào công việc.
Tại nơi ở của sinh thần nơi có những làn sương trắng ảo diệu, các sinh thần ở đây đều khoác lên người mình một bộ y phục trắng thanh lịch.
Sinh Giao Giới.
Đây là nơi ở của sinh thần, ở tiên giới các vị thần thường đặt tên địa danh bằng cách phân loại theo đặc điểm của nơi đó. Bằng cách này có thể dễ dàng nhận diện hơn.
Tại Chính điện nơi tập trung nghị sự, ở đây là chỗ các sinh thần sẽ tụ tập lại với nhau để bàn bạc, thảo luận, bàn giao công việc.
Nằm ở giữa chính điện Sinh Giao Giới có một tấm gương rất lớn chiếc gương này hình thành ra bằng linh khí được các sinh thần sử dụng để quan sát chúng sinh tại nhân gian.
Trong tấm gương lớn phản chiếu thân ảnh của một người thiếu nữ đây không ai khác chính là Bùi Doãn Hy.
Người trụ trì già thở dài một hơi rồi cất tiếng.
“Các ngươi đã thấy hết rồi đó cô gái này dường như đã không thiết sống nữa”
“Thọ mệnh của cô ấy vẫn chưa tận nếu muốn chữa trị vẫn còn khả năng sống thêm vài năm” “Nay cô ta lại từ chối trị liệu e rằng đã sớm chấp nhận cái chết rồi”
Đây là một nhiệm vụ khó trong các người ai muốn đảm nhận.
Nghe đến câu này ánh mắt của những người này đều lảng tránh biểu thị như không muốn nhận.
Nhiệm vụ này đối với họ quả thực rất khó thực hiện được.
Phải làm sao để đưa một người đã chẳng còn một ít gì là muốn sống huống chi còn mắc phải bệnh ung thư kia cơ chứ? không sớm thì muộn cũng đi thôi.
Thấy không ai cất tiếng muốn nhận người trụ trì già khuôn mặt có phần đượm buồn lão đỡ trán thở dài.
“Các ngươi thật sự không một ai muốn nhận sao”
“Đó cũng là một mạng người đó! “
“Các ngươi là sinh thần mà lại trơ mắt đứng nhìn sao? “
Một số sinh thần nghe ông nói vậy thì trầm mặc không phải họ không muốn nhận mà là họ biết rõ bản thân mình không thể.
Bác Minh Vương Ngồi một góc từ nãy đến giờ chứng kiến mọi chuyện mới điềm đạm mà lên tiếng.
“Nhiệm vụ này ta nhận”
Câu nói của cậu như một cái phao cứu sinh, ngay lập tức ánh mắt của tất cả các sinh thần đều hướng về phía Bác Minh Vương. Họ nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Nghe thấy có người muốn nhận nhiệm vụ này người trụ trì mới thở phào nhẹ nhõm cuối cùng cũng có người chịu nhận. Nhưng mà khoan lão chợt khựng lại người muốn nhận nhiệm vụ này không ai khác lại là Bác Minh Vương.
Lão đỡ trán nói với cái giọng đầy ngán ngẩm ngoài Bắc Minh Vương ra không một ai muốn nhận nữa sao?
Lão đưa mắt quét một vòng qua toàn bộ chính điện nhưng không hề thấy bất cứ một ai có ý kiến, tất cả bọn họ đều cúi gượng mặt để né tránh đi ánh mắt dò xét của Lão.
Không một ai muốn nhận!
Không gian yên tĩnh đến lạ thường không một ai giám mở miệng thốt ra câu nào, họ e sợ chỉ cần mình cất lời thì ngay lập tức sẽ trở thành kẻ bị chọn.
Sinh giới có một quy tắc rất đặc biệt, Chỉ cần các sinh thần không hoàn thành được nhiệm vụ thì sẽ bị xử phạt. Còn về mức độ như nào thì phụ thuộc vào nhiệm vụ được giao, nhiệm vụ càng khó thì mức sử phạt càng nặng.
Sinh thần cũng là người ích kỷ họ biết giới hạn của bản thân ở đâu và không ai muốn liều mình rước họa vào thân cả?
Lão sinh thần nhìn đám người đang cố né tránh thì có phần nóng giận
“Các ngươi.....các ngươi đúng là một đám vô dụng”
Nghe ông khiển tránh nhưng chẳng một ai giám ho he câu nào, họ như ngầm thừa nhận về chính bản thân.
Thấy không một ai lên tiếng lão đỡ chán đầy bất lực mà giao cho Bác Minh Vương.
“Minh Vương à lại phải làm phiền ngươi rồi ngươi bận rộn như thế ấy vậy mà....”
“ hai~ “
Bác Minh Vương vỗ về lão mà ăn ủi.
“Không sao nhiệm vụ này ta có thể làm được”
Lão sinh thần nhìn cậu ánh mắt thương cảm thoáng có phần đượm buồn.
“Sinh thần bây giờ năng lực qủa thực là rất yếu “ “ Chỉ có cậu thôi người có năng lực mạnh nhất trong tất cả các sinh thần “
“Nếu không phải năm đó,....”
Người trụ trì đột nhiên khựng lại vì nhận ra bản thân mình vừa lỡ lời.
“Ông đang nói cái gì vậy?”
Người Trụ trì ngập ngừng như cố lẩn tránh câu hỏi của Hắn..
“À.... Không..... không có gì ngươi nghe nhầm rồi”
“Nào ngươi đừng có suy nghĩ linh tinh nữa về sắp xếp chuẩn bị làm nhiệm vụ đi”
Bác Minh Vương rời đi nhưng trong lòng vẫn không khỏi dấy lên sự thắc mắc.
Nói ra thì hắn có chút tò mò đi!
“Hồi nãy lão trù trì nói cái gì mà chuyện năm đó”
“Sao ta không có một chút kí ức nào”
“Ruốc cuộc có chuyện gì mà hắn vẫn chưa biết”
Tại nơi giao nhau giữa nhân giới và sinh giới hay còn được gọi với cái tên khác Nhân Sinh Giới.
Bác Minh Vương tay cầm một sấp tư liệu hắn tỉ mỉ quan sát.
“Gương mặt này thật quen thuộc”
Không biết làm sao nhưng nhìn thấy mặt cô gái trong hình, làm cho tim hắn có phần đau thắt lại nước mắt không tự chủ mà rơi xuống.
Hắn chưa bao giờ gặp cô gái trong hình, đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy mặt thậm trí còn chưa gặp mặt trực tiếp.
Nhưng tại sao? Tại sao trái tim này của hắn lại đau đến vậy?
Thật lạ! Từ trước đến nay đây là lần đầu tiên hắn trải qua cảm giác này!
Cánh cửa giao nhau giữa sinh giới và nhân giới được mở ra Bắc Minh Vương đi ra vào luồng sáng rồi dần biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.