Chương 56: Chân tướng
Luyện Vân Thường
03/05/2017
Edit: Lăng Mộ Tuyết
Đường phố đêm giao thừa rất vắng vẻ. Khi đến sân bay trời đã rạng sáng, lấy vé máy bay mà cô đã đặt trước ra, đúng thời gian đã định, đi thẳng vào.
Khi tới Tân Diêu, đã hơn ba giờ sáng, trên đường lớn rất trống trải, may ở gần sân bay có một nhà họ hàng xa, đêm khuya gõ cửa, vốn chủ nhà rất tức giận, thấy là cô, thái độ lập tức chuyển biến tốt đẹp, ân cần thu xếp. Trong lòng cô có chút áy náy.
Ngày hôm sau, lúc đi, cô lấy tất cả tiền mặt trên người làm tiền lì xì cho đứa nhỏ trong nhà, chủ nhà vui đến mức miệng không khép lại được.
Về đến nhà mình đã tám giờ sáng, Hạ Minh Y mang đồ lễ, đi tới thăm mộ người thân. Bởi vì mùa đông khắc nghiệt, bốn phía xung quanh mộ đều trơ trụi, ngay cả đóa hoa nhỏ trên mộ Nguyệt Thu cũng không thấy.
Hạ Minh Y dập đầu trước mộ phần từng người, đồ lễ mang tới đều được đốt hết. Nơi xa truyền đến tiếng pháo nổ đùng đùng, đây là buổi sáng ngày đầu tiên của năm mới, một mình cô cô đơn quỳ gối trên mặt đất đầy tuyết.
Trời đất u ám, những bông tuyết nhỏ bay loạn trên trời. Cô quỳ trên mặt đất, trong lúc này cảm thấy trời đất mênh mông, mà lại không có chỗ cho mình dung thân. Nhìn thấy hình dáng quen thuộc của người nhà trên bia mộ, trong nháy mắt, cô lại nghĩ, mọi người đều đã mất, cô còn sống làm gì?
Cô chỉ cảm thấy đầu vang lên một tiếng ‘oanh’, không cảm nhận được bất cứ gì hết. Tiền vàng đốt trên mặt đầy chớp sáng, trong giây lát, trong ánh lửa kia như xuất hiện một gương mặt quen thuộc.
Hạ Minh Y hé miệng, nước mắt rơi xuống: "Chị. . ."
"Y Y, phải sống thật tốt. . ." Giọng nói kia chân thật như vậy, lặp lại nhiều lần. Nước mắt Hạ Minh Y rơi không ngừng.
Cô ước cô vẫn giống ngày trước, hai người tay nắm tay, đi học đi hái hoa, một nhà hạnh phúc. Mà nay chỉ còn lại một mình cô.
Thật lâu sau, Hạ Minh Y mới lau khô nước mắt. Mạnh mẽ đứng lên, không phải tình yêu sao? Không phải đàn ông sao? Các người muốn quay lại với nhau, đó là chuyện của các người!
Cô xoay người rời đi, xoa xoa cơ thể lạnh cóng, sau khi gọi điện thoại cho Sở Xuyến, thì bắt xe đến nhà họ. Sau đó liền tắt điện thoại và không mở lại nữa.
Khi quay lại thành phố B, đã là bốn ngày sau, biệt thự của Tô Ly, dù thế nào cô cũng không muốn quay lại nữa. Suy nghĩ kỹ, đành phải liên lạc với Minh Khiết Nhã, tạm thời ở chỗ của cô ấy.
Minh Khiết Nhã vừa thấy bộ dạng này của cô, liền biết khẳng định có quan hệ với Tô Ly, buổi tối khi đưa sữa nóng cho cô, nhỏ giọng hỏi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hạ Minh Y kể lại những chuyện đã xảy ra gần đây cho cô ấy, cuối cùng nói: "Anh ta đi đón cô gái kia, hành động thân mật giữa bọn họ, em tận mắt nhìn thấy. Hà Tiêm Tiêm cũng đã tìm tới cửa, anh ta còn không chịu nói thật với em. Bọn họ là người trong xã hội thượng lưu, thì có thể lấy tình cảm làm trò đùa sao?"
Vốn Minh Khiết Nhã nghe rất chăm chú, bộ dáng nhíu mi suy nghĩ, ai ngờ Hạ Minh Y nói xong câu cuối cùng, cô nhướng mày, đôi mắt bỗng nhiên đỏ: "Chị năm đó. . . Chẳng phải cũng như thế này sao? Chị bị ép rời đi, nhưng anh ta lại có thể an tâm ra nước ngoài, đi lần này chính là sáu năm, cũng không có một câu giải thích với chị."
Hạ Minh Y lập tức sửng sốt, chính mình thương tâm khổ sở, vốn chỉ nghĩ nói ra sẽ có người hỗ trợ phân tích một chút, ai ngờ lại vô tình gợi lên chuyện đau lòng của học tỷ, dù sao chuyện năm đó, cô là người duy nhất biết chuyện.
Lập tức vội vàng nói: "Học tỷ, thực xin lỗi, em không cố ý. . ."
Minh Khiết Nhã khoát tay: "Không có việc gì, chị nhất thời xúc động thôi. Y Y, chị cảm thấy em cứ trốn tránh như vậy cũng không phải biện pháp. Hay là nói rõ ràng đi! Đừng vì kích động nhất thời, mà sau này lại hối hận."
Hạ Minh Y thở dài, hai người đều trầm mặc.
Buổi tối, cô ở trên giường trằn trọc, đến nửa đêm vẫn không ngủ được, mở điện thoại ra, vừa mở, không khỏi sửng sốt, bốn năm ngày nay, hơn một trăm tin nhắn, điện thoại thiếu chút nữa bị phá hỏng. Có Thái Kim Huy, có tiểu Trần, có Lâm Diên, đương nhiên, nhiều nhất vẫn là Tô Ly.
Chuyện quay về Tân Diêu, tuy không có trực tiếp nói cho người khác biết, nhưng có cập nhật trạng thái ở trên mạng, cũng nói rõ không muốn bị quấy rầy, hẳn là Tô Ly cũng phải thấy rồi.
Hạ Minh Y đọc từng tin một, phần lớn đều là Tô Ly giải thích, vẫn hi vọng cô mau chóng liên lạc lại.
Đến mấy tin nhắn cuối kia, cô mới phát hiện, Tô Ly đi Hàn Quốc. Nói là bên đó yêu cầu quay lại chụp ảnh, vài ngày nữa là có thể về. Đến lúc đó, có một chuyện quan trọng muốn nói với cô.
Hạ Minh Y vừa thấy, tâm liền rớt vài nhịp, chuyện quan trọng. . . Đến bây giờ anh mới nghĩ đến thẳng thắn sao? Nếu muốn thẳng thắn, vì sao lại còn giải thích? Làm như vậy có ý gì?
Lập tức trả lời, cũng bất chấp suy nghĩ nhiều, trực tiếp hồi âm một tin: Không cần nói, từ nay về sau, chúng ta đã không có bất cứ quan hệ gì. Quan hệ giữa chúng ta dừng ở đây, anh có người đẹp của anh, tôi có cuộc sống của tôi, ngôi nhà kia tôi sẽ không quay lại nữa, anh cũng đừng dây dưa không rõ nữa.
Tin nhắn gửi đi, cô nhẹ nhàng thở ra, đồng thời càng phiền muộn hơn.
Không biết làm như vậy có đúng hay không, nhưng khi đối mặt với Tô Ly, cô đã không có biện pháp duy trì lý trí rồi. Chờ đợi vô vọng kia, một mình trong phòng vắng vẻ, một mình lẻ loi trong gió lạnh, cô không muốn tiếp nhận nữa.
Ngày hôm sau chính là mùng sáu tháng giêng, các công ty xí nghiệp bắt đầu hoạt động, lấy chữ "Phát" làm nguyện vọng. Nhưng làng giải trí lại không có quy tắc như vậy.
Sớm tinh mơ tỉnh lại, Thái Kim Huy đã gọi điện thoại, hung hăng quở trách cô. Đại ý là, cô không đúng như thế nào, tùy hứng như thế nào, khiến bọn họ không liên lạc được, làm hại cuộc sống hàng ngày của Tô Ly khó khăn, đều đã lớn rồi mà lại vẫn như vậy, còn mắng hồ đồ, vvv ....
Đến cuối cùng Hạ Minh Y thật sự nhịn không được, gầm lên: "Đủ rồi! Lúc trước muốn tôi và Tô Ly tách ra chính là anh, bây giờ muốn chúng tôi làm hòa cũng là anh. Cũng là nghệ sĩ, người khác là bảo, còn tôi là thảo sao? Tôi cũng không mong anh sẽ khách sáo với tôi, nhưng ít nhất cũng phải tôn trọng chứ?"
"Tôi biết, anh không thích Tô Ly xuất đạo. Nếu anh không hài lòng, đại khái có thể hủy bỏ hợp đồng với tôi, không phải tôi không thể nuôi sống bản thân mình. Nhưng sau này mong anh đừng coi tôi như trẻ con mà mắng tới mắng lui, tắt điện thoại khi nghỉ ngơi là cách làm của những minh tinh phải không sao?
Đoạn thoại dài như vậy, cô một hơi nói ra, sau khi nói xong nhịn không được thở hổn hển mấy hơi. Vẫn nơm nớp lo sợ như bước trên băng mỏng, bây giờ đã nói ra, cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều.
Một hồi lâu, mới nghe Thái Kim Huy nói: "Tôi thừa nhận tôi có thành kiến đối với cô, tôi cho rằng, người giống như cô, được Tô Ly yêu thì phải mang ơn, không được tùy ý nổi giận như vậy. Sau này tôi sẽ chú ý nhiều hơn."
Đây là logic gì vậy? Bởi vì cô là người bình thường, Tô Ly là đại minh tinh, cô nên mang ơn, nên thật cẩn thận, không được có cảm xúc riêng sao?
Hạ Minh Y chỉ cảm thấy cực kỳ vớ vẩn, nói thẳng: "Anh Huy, tôi chỉ là một người bình thường, tôi có tình cảm của người bình thường. Nếu tôi khúm núm với Tô Ly, vậy người anh ấy yêu cũng không phải tôi. Tình yêu là tình yêu, quả thật cần cảm ơn, nhưng không phải mang ơn. Nếu không, đó là giao dịch, sao còn là tình yêu?"
Thái Kim Huy sửng sốt, nói: "Tình yêu là trò chơi của mấy người trẻ các người, tôi cảm thấy cô mau liên lạc với Tô Ly đi. Hôm nay gọi điện thoại cho cô, một là nhắc nhở chuyện này, hai là buổi chiều sắp xếp cho cô một số tiết mục, chú ý đừng đến muộn. Lát nữa tôi sẽ gửi thông tin cụ thể cho cô."
Hạ Minh Y phản ứng lại, mới nói: "Được."
Thật không ngờ, nhanh như vậy đã bắt đầu làm việc, nhưng qua năm mới, cô xem như có vẻ may mắn hơn những người phải quay phim ở bên ngoài.
Rơi vào đường cùng, cô đành phải sắp xếp một chút, chuẩn bị sẵn sàng. Ai ngờ, tiết mục buổi chiều kia, người chủ trì bám không rời chuyện của cô và Tô Ly, hỏi rất nhiều chuyện khi hai người ở chung, câu hỏi của họ tựa như lưỡi dao sắc bén, cắt vào trong lòng cô.
Rất không dễ dàng hoàn thành tiết mục, còn có nhân viên công tác chạy tới nói: "Tình yêu của cô và Tô Ly quá cảm động, quá đẹp!"
Hạ Minh Y không biết nên bày tỏ như thế nào, chỉ nói cám ơn, lập tức chạy trối chết rời đi.
Ai ngờ Thái Kim Huy lại gọi điện thoại tới, bảo cô mau đến công ty, nói là có việc gấp.
Hạ Minh Y còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, lên xe bảo chú Lý mau chóng chạy đến công ty, sau khi xuống xe thì đi thẳng đến văn phòng của Thái Kim Huy.
Sắc mặt Thái Kim Huy thật không tốt, biểu cảm khi nhìn thấy cô rõ ràng không có ý tốt, Hạ Minh Y cũng bất chấp nhiều như vậy, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Cô gửi cho Tô Ly tin nhắn gì? Cô hại cậu ấy bị thương rồi có biết không?" Thái Kim Huy trừng mắt nhìn cô, khó chịu nói.
"Bị thương? Sao lại thế này?"
"Khi Tô Ly ở đoàn làm phim bên Hàn Quốc trong lòng luôn không yên, kết quả từ trên cao rớt xuống bây giờ sinh tử không rõ!" Thái Kim Huy nghiến răng nghiến lợi nói: "Bây giờ cô vừa lòng rồi chứ? Tiểu Diệp nói sau khi cậu ấy xem điện thoại di động thì tâm trạng không tốt, trừ cô ra, còn có ai có thể khiến cậu ấy như vậy?"
Hạ Minh Y chỉ cảm thấy tâm hồi hộp một phen, nhảy lên kịch liệt, chẳng lẽ là tin nhắn kia?
Trên cao té rớt. . .
"Anh ấy như thế nào rồi? Anh ấy về nước chưa? Anh ấy ở đâu?"
"Cô còn quan tâm cậu ấy làm gì? Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, đừng nổi giận với cậu ấy, cô xem cô làm ra chuyện tốt gì rồi! ! Lần này cô vừa lòng --" Thái Kim Huy đang hung tợn nói bị giọng nói đột nhiên xuất hiện cắt ngang.
"Thái Kim Huy! Ai cho anh quyền mắng cô ấy? Anh đối xử với nghệ sĩ của mình như thế đấy hả?" Giọng nam trầm thấp dễ nghe truyền đến.
Thái Kim Huy và Hạ Minh Y quay đầu, nhìn thấy A Hoàng bước dài đi đến.
"Ông . . . Ông chủ?" Thái Kim Huy cung kính nói.
A Hoàng gật gật đầu, đi đến bên người Hạ Minh Y: "Y Y, đừng sợ, anh dẫn em đi thăm cậu ấy."
Hạ Minh Y đi theo anh ra ngoài, ở trên đường lớn chạy băng băng, dòng xe cộ nhìn như nước chảy, cô nhịn không được hỏi: "A Hoàng, rốt cuộc sao lại thế này?"
"Y Y, những lời này anh muốn hỏi em trước. Vì sao em không nói một tiếng nào với A Tô đã đi vậy? Cậu ấy về nhà không thấy em, gấp đến độ thiếu chút nữa phát điên, may mắn em còn nhớ cập nhật trạng thái. Cậu ấy vì chờ em về, vẫn kéo dài tới số 3 mới đi Hàn Quốc, bên Hàn Quốc kia thiếu chút nữa kiện cậu ấy phá vỡ hợp đồng."
Hạ Minh Y kinh ngạc nhìn về phía anh: "Em có trở về hay không hữu dụng sao? Anh ấy đối với em chân thành như vậy từ khi nào vậy? Anh có biết đêm giao thừa cuối năm kia, anh ấy đã thất hứa với em bao nhiêu lần không? Hà Tiêm Tiêm cũng tìm tới cửa nói cho em biết bọn họ sắp đính hôn, anh ấy còn muốn hưởng thụ Tề Nhân Chi Phúc* sao? Em không khóc không nháo lẳng lặng rời đi cũng sai sao?"
*Tề nhân chi phúc: Chỉ cuộc sống giàu sang, phú quý,nhiều con cháu
Xe đột nhiên dừng lại, A Hoàng kinh ngạc nói: "Hà Tiêm Tiêm tìm em rồi hả? Cô ta nói cô ta với A Tô sắp kết hôn?" Ý thức được đây là đường lớn, anh lại nhanh chóng đi tiếp.
"Đúng vậy, không chỉ có như vậy, cô ta còn nói rất nhiều về khoảng thời gian bên Tô Ly, lời nói có chút ái muội. Em tận mắt nhìn thấy Tô Ly đến sân bay đón cô ta, tận mắt nhìn thấy Hà Tiêm Tiêm hôn anh ấy. Chẳng lẽ còn giả nữa sao? Tối hôm đó Hà Tiêm Tiêm trở về, vì sao anh ấy không về nhà? Chẳng lẽ Hà Tiêm Tiêm không phải ở nhà bọn họ sao? Đêm giao thừa đó, anh ấy đã hứa hẹn, vì sao lại thất hứa? Vì sao trong điện thoại còn có giọng của Hà Tiêm Tiêm?!" Hạ Minh Y nói xong, trong mắt đã ngấn lệ.
Từ trong kính chiếu hậu A Hoàng đau lòng nhìn cô một cái, một bàn tay hung hăng đập mạnh vào vô lăng: "Người phụ nữ chết tiệt kia, anh biết cô ta vừa về thì không có chuyện tốt, quả nhiên không sai. Đều do A Tô, anh nói rồi bảo cậu ấy nói với em sớm một chút, cậu ấy lại sợ em đau lòng, muốn đợi xử lý xong chuyện của Hà Tiêm Tiêm mới nói toàn bộ với em. Cậu ấy đã như thế này, cái gì cũng muốn chính mình làm tốt rồi mới nói cho người khác biết, lần này thì tốt rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện!"
"Cái gì? Anh nói, A Ly anh ấy. . ." Hạ Minh Y trợn to mắt, đáy lòng có một tia vui mừng.
"Anh sẽ nói hết nọi chuyện anh biết cho em nghe." A Hoàng nói, làm như suy xét nên nói như thế nào, do dự một lúc, anh mới nói tiếp.
"Hà Tiêm Tiêm và nhà họ Tô là thế giao, quan hệ hai nhà vẫn rất tốt. Thời thiếu niên quả thật A Tô và cô ta có yêu nhau. Khi A Tô mười sáu tuổi đã ra nước ngoài với Hà Tiêm Tiêm, về sau cả nhà họ Hà cũng chuyển sang Mĩ định cư. Nhưng khi bọn họ mười tám tuổi đã chia tay rồi, một là Hà Tiêm Tiêm phát hiện A Tô có hai nhân cách, hai là A Tô muốn làm diễn viên, không muốn kế thừa sự nghiệp gia tộc. Hà Tiêm Tiêm cảm thấy suy nghĩ bất đồng, nên hai người cắt đứt như vậy."
"Những năm gần đây, bọn họ chưa từng có liên lạc. Từ lúc Hà Tiêm Tiêm đề xuất chia tay, tình cảm A Tô đối với cô ta đã không còn. Nhưng hai bên cha mẹ cũng không biết nguyên nhân bọn họ chia tay, cho rằng chỉ là hiểu lầm. Cho nên lần này Hà Tiêm Tiêm trở về, sẽ ở trong nhà cậu ấy. Đi đón Hà Tiêm Tiêm, là mệnh lệnh của mẹ cậu ấy, buổi tối không đi được, là mệnh lệnh của ba cậu ấy. Bởi vì cha mẹ cậu ấy cảm thấy A Tô và Hà Tiêm Tiêm là ông trời tác hợp." Nói tới đây, A Hoàng bỗng nhiên ngừng lại, nhìn Hạ Minh Y một cái: "Em có biết vì sao A Tô chịu uy hiếp không?"
Trong lòng Hạ Minh Y dâng lên cảm giác không rõ, sẽ không phải. . . Bởi vì cô chứ?
A Hoàng vừa thấy biểu tình của cô cũng biết cô đã đoán được, cười khổ nói: "Làm cha mẹ luôn biết cách khống chế con họ, cho nên, bọn họ lấy em ra uy hiếp. Nếu bọn họ thật sự muốn ra tay với em, cả thành phố B này người có thể cứu em chỉ sợ cực ít."
Đường phố đêm giao thừa rất vắng vẻ. Khi đến sân bay trời đã rạng sáng, lấy vé máy bay mà cô đã đặt trước ra, đúng thời gian đã định, đi thẳng vào.
Khi tới Tân Diêu, đã hơn ba giờ sáng, trên đường lớn rất trống trải, may ở gần sân bay có một nhà họ hàng xa, đêm khuya gõ cửa, vốn chủ nhà rất tức giận, thấy là cô, thái độ lập tức chuyển biến tốt đẹp, ân cần thu xếp. Trong lòng cô có chút áy náy.
Ngày hôm sau, lúc đi, cô lấy tất cả tiền mặt trên người làm tiền lì xì cho đứa nhỏ trong nhà, chủ nhà vui đến mức miệng không khép lại được.
Về đến nhà mình đã tám giờ sáng, Hạ Minh Y mang đồ lễ, đi tới thăm mộ người thân. Bởi vì mùa đông khắc nghiệt, bốn phía xung quanh mộ đều trơ trụi, ngay cả đóa hoa nhỏ trên mộ Nguyệt Thu cũng không thấy.
Hạ Minh Y dập đầu trước mộ phần từng người, đồ lễ mang tới đều được đốt hết. Nơi xa truyền đến tiếng pháo nổ đùng đùng, đây là buổi sáng ngày đầu tiên của năm mới, một mình cô cô đơn quỳ gối trên mặt đất đầy tuyết.
Trời đất u ám, những bông tuyết nhỏ bay loạn trên trời. Cô quỳ trên mặt đất, trong lúc này cảm thấy trời đất mênh mông, mà lại không có chỗ cho mình dung thân. Nhìn thấy hình dáng quen thuộc của người nhà trên bia mộ, trong nháy mắt, cô lại nghĩ, mọi người đều đã mất, cô còn sống làm gì?
Cô chỉ cảm thấy đầu vang lên một tiếng ‘oanh’, không cảm nhận được bất cứ gì hết. Tiền vàng đốt trên mặt đầy chớp sáng, trong giây lát, trong ánh lửa kia như xuất hiện một gương mặt quen thuộc.
Hạ Minh Y hé miệng, nước mắt rơi xuống: "Chị. . ."
"Y Y, phải sống thật tốt. . ." Giọng nói kia chân thật như vậy, lặp lại nhiều lần. Nước mắt Hạ Minh Y rơi không ngừng.
Cô ước cô vẫn giống ngày trước, hai người tay nắm tay, đi học đi hái hoa, một nhà hạnh phúc. Mà nay chỉ còn lại một mình cô.
Thật lâu sau, Hạ Minh Y mới lau khô nước mắt. Mạnh mẽ đứng lên, không phải tình yêu sao? Không phải đàn ông sao? Các người muốn quay lại với nhau, đó là chuyện của các người!
Cô xoay người rời đi, xoa xoa cơ thể lạnh cóng, sau khi gọi điện thoại cho Sở Xuyến, thì bắt xe đến nhà họ. Sau đó liền tắt điện thoại và không mở lại nữa.
Khi quay lại thành phố B, đã là bốn ngày sau, biệt thự của Tô Ly, dù thế nào cô cũng không muốn quay lại nữa. Suy nghĩ kỹ, đành phải liên lạc với Minh Khiết Nhã, tạm thời ở chỗ của cô ấy.
Minh Khiết Nhã vừa thấy bộ dạng này của cô, liền biết khẳng định có quan hệ với Tô Ly, buổi tối khi đưa sữa nóng cho cô, nhỏ giọng hỏi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hạ Minh Y kể lại những chuyện đã xảy ra gần đây cho cô ấy, cuối cùng nói: "Anh ta đi đón cô gái kia, hành động thân mật giữa bọn họ, em tận mắt nhìn thấy. Hà Tiêm Tiêm cũng đã tìm tới cửa, anh ta còn không chịu nói thật với em. Bọn họ là người trong xã hội thượng lưu, thì có thể lấy tình cảm làm trò đùa sao?"
Vốn Minh Khiết Nhã nghe rất chăm chú, bộ dáng nhíu mi suy nghĩ, ai ngờ Hạ Minh Y nói xong câu cuối cùng, cô nhướng mày, đôi mắt bỗng nhiên đỏ: "Chị năm đó. . . Chẳng phải cũng như thế này sao? Chị bị ép rời đi, nhưng anh ta lại có thể an tâm ra nước ngoài, đi lần này chính là sáu năm, cũng không có một câu giải thích với chị."
Hạ Minh Y lập tức sửng sốt, chính mình thương tâm khổ sở, vốn chỉ nghĩ nói ra sẽ có người hỗ trợ phân tích một chút, ai ngờ lại vô tình gợi lên chuyện đau lòng của học tỷ, dù sao chuyện năm đó, cô là người duy nhất biết chuyện.
Lập tức vội vàng nói: "Học tỷ, thực xin lỗi, em không cố ý. . ."
Minh Khiết Nhã khoát tay: "Không có việc gì, chị nhất thời xúc động thôi. Y Y, chị cảm thấy em cứ trốn tránh như vậy cũng không phải biện pháp. Hay là nói rõ ràng đi! Đừng vì kích động nhất thời, mà sau này lại hối hận."
Hạ Minh Y thở dài, hai người đều trầm mặc.
Buổi tối, cô ở trên giường trằn trọc, đến nửa đêm vẫn không ngủ được, mở điện thoại ra, vừa mở, không khỏi sửng sốt, bốn năm ngày nay, hơn một trăm tin nhắn, điện thoại thiếu chút nữa bị phá hỏng. Có Thái Kim Huy, có tiểu Trần, có Lâm Diên, đương nhiên, nhiều nhất vẫn là Tô Ly.
Chuyện quay về Tân Diêu, tuy không có trực tiếp nói cho người khác biết, nhưng có cập nhật trạng thái ở trên mạng, cũng nói rõ không muốn bị quấy rầy, hẳn là Tô Ly cũng phải thấy rồi.
Hạ Minh Y đọc từng tin một, phần lớn đều là Tô Ly giải thích, vẫn hi vọng cô mau chóng liên lạc lại.
Đến mấy tin nhắn cuối kia, cô mới phát hiện, Tô Ly đi Hàn Quốc. Nói là bên đó yêu cầu quay lại chụp ảnh, vài ngày nữa là có thể về. Đến lúc đó, có một chuyện quan trọng muốn nói với cô.
Hạ Minh Y vừa thấy, tâm liền rớt vài nhịp, chuyện quan trọng. . . Đến bây giờ anh mới nghĩ đến thẳng thắn sao? Nếu muốn thẳng thắn, vì sao lại còn giải thích? Làm như vậy có ý gì?
Lập tức trả lời, cũng bất chấp suy nghĩ nhiều, trực tiếp hồi âm một tin: Không cần nói, từ nay về sau, chúng ta đã không có bất cứ quan hệ gì. Quan hệ giữa chúng ta dừng ở đây, anh có người đẹp của anh, tôi có cuộc sống của tôi, ngôi nhà kia tôi sẽ không quay lại nữa, anh cũng đừng dây dưa không rõ nữa.
Tin nhắn gửi đi, cô nhẹ nhàng thở ra, đồng thời càng phiền muộn hơn.
Không biết làm như vậy có đúng hay không, nhưng khi đối mặt với Tô Ly, cô đã không có biện pháp duy trì lý trí rồi. Chờ đợi vô vọng kia, một mình trong phòng vắng vẻ, một mình lẻ loi trong gió lạnh, cô không muốn tiếp nhận nữa.
Ngày hôm sau chính là mùng sáu tháng giêng, các công ty xí nghiệp bắt đầu hoạt động, lấy chữ "Phát" làm nguyện vọng. Nhưng làng giải trí lại không có quy tắc như vậy.
Sớm tinh mơ tỉnh lại, Thái Kim Huy đã gọi điện thoại, hung hăng quở trách cô. Đại ý là, cô không đúng như thế nào, tùy hứng như thế nào, khiến bọn họ không liên lạc được, làm hại cuộc sống hàng ngày của Tô Ly khó khăn, đều đã lớn rồi mà lại vẫn như vậy, còn mắng hồ đồ, vvv ....
Đến cuối cùng Hạ Minh Y thật sự nhịn không được, gầm lên: "Đủ rồi! Lúc trước muốn tôi và Tô Ly tách ra chính là anh, bây giờ muốn chúng tôi làm hòa cũng là anh. Cũng là nghệ sĩ, người khác là bảo, còn tôi là thảo sao? Tôi cũng không mong anh sẽ khách sáo với tôi, nhưng ít nhất cũng phải tôn trọng chứ?"
"Tôi biết, anh không thích Tô Ly xuất đạo. Nếu anh không hài lòng, đại khái có thể hủy bỏ hợp đồng với tôi, không phải tôi không thể nuôi sống bản thân mình. Nhưng sau này mong anh đừng coi tôi như trẻ con mà mắng tới mắng lui, tắt điện thoại khi nghỉ ngơi là cách làm của những minh tinh phải không sao?
Đoạn thoại dài như vậy, cô một hơi nói ra, sau khi nói xong nhịn không được thở hổn hển mấy hơi. Vẫn nơm nớp lo sợ như bước trên băng mỏng, bây giờ đã nói ra, cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều.
Một hồi lâu, mới nghe Thái Kim Huy nói: "Tôi thừa nhận tôi có thành kiến đối với cô, tôi cho rằng, người giống như cô, được Tô Ly yêu thì phải mang ơn, không được tùy ý nổi giận như vậy. Sau này tôi sẽ chú ý nhiều hơn."
Đây là logic gì vậy? Bởi vì cô là người bình thường, Tô Ly là đại minh tinh, cô nên mang ơn, nên thật cẩn thận, không được có cảm xúc riêng sao?
Hạ Minh Y chỉ cảm thấy cực kỳ vớ vẩn, nói thẳng: "Anh Huy, tôi chỉ là một người bình thường, tôi có tình cảm của người bình thường. Nếu tôi khúm núm với Tô Ly, vậy người anh ấy yêu cũng không phải tôi. Tình yêu là tình yêu, quả thật cần cảm ơn, nhưng không phải mang ơn. Nếu không, đó là giao dịch, sao còn là tình yêu?"
Thái Kim Huy sửng sốt, nói: "Tình yêu là trò chơi của mấy người trẻ các người, tôi cảm thấy cô mau liên lạc với Tô Ly đi. Hôm nay gọi điện thoại cho cô, một là nhắc nhở chuyện này, hai là buổi chiều sắp xếp cho cô một số tiết mục, chú ý đừng đến muộn. Lát nữa tôi sẽ gửi thông tin cụ thể cho cô."
Hạ Minh Y phản ứng lại, mới nói: "Được."
Thật không ngờ, nhanh như vậy đã bắt đầu làm việc, nhưng qua năm mới, cô xem như có vẻ may mắn hơn những người phải quay phim ở bên ngoài.
Rơi vào đường cùng, cô đành phải sắp xếp một chút, chuẩn bị sẵn sàng. Ai ngờ, tiết mục buổi chiều kia, người chủ trì bám không rời chuyện của cô và Tô Ly, hỏi rất nhiều chuyện khi hai người ở chung, câu hỏi của họ tựa như lưỡi dao sắc bén, cắt vào trong lòng cô.
Rất không dễ dàng hoàn thành tiết mục, còn có nhân viên công tác chạy tới nói: "Tình yêu của cô và Tô Ly quá cảm động, quá đẹp!"
Hạ Minh Y không biết nên bày tỏ như thế nào, chỉ nói cám ơn, lập tức chạy trối chết rời đi.
Ai ngờ Thái Kim Huy lại gọi điện thoại tới, bảo cô mau đến công ty, nói là có việc gấp.
Hạ Minh Y còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, lên xe bảo chú Lý mau chóng chạy đến công ty, sau khi xuống xe thì đi thẳng đến văn phòng của Thái Kim Huy.
Sắc mặt Thái Kim Huy thật không tốt, biểu cảm khi nhìn thấy cô rõ ràng không có ý tốt, Hạ Minh Y cũng bất chấp nhiều như vậy, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Cô gửi cho Tô Ly tin nhắn gì? Cô hại cậu ấy bị thương rồi có biết không?" Thái Kim Huy trừng mắt nhìn cô, khó chịu nói.
"Bị thương? Sao lại thế này?"
"Khi Tô Ly ở đoàn làm phim bên Hàn Quốc trong lòng luôn không yên, kết quả từ trên cao rớt xuống bây giờ sinh tử không rõ!" Thái Kim Huy nghiến răng nghiến lợi nói: "Bây giờ cô vừa lòng rồi chứ? Tiểu Diệp nói sau khi cậu ấy xem điện thoại di động thì tâm trạng không tốt, trừ cô ra, còn có ai có thể khiến cậu ấy như vậy?"
Hạ Minh Y chỉ cảm thấy tâm hồi hộp một phen, nhảy lên kịch liệt, chẳng lẽ là tin nhắn kia?
Trên cao té rớt. . .
"Anh ấy như thế nào rồi? Anh ấy về nước chưa? Anh ấy ở đâu?"
"Cô còn quan tâm cậu ấy làm gì? Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, đừng nổi giận với cậu ấy, cô xem cô làm ra chuyện tốt gì rồi! ! Lần này cô vừa lòng --" Thái Kim Huy đang hung tợn nói bị giọng nói đột nhiên xuất hiện cắt ngang.
"Thái Kim Huy! Ai cho anh quyền mắng cô ấy? Anh đối xử với nghệ sĩ của mình như thế đấy hả?" Giọng nam trầm thấp dễ nghe truyền đến.
Thái Kim Huy và Hạ Minh Y quay đầu, nhìn thấy A Hoàng bước dài đi đến.
"Ông . . . Ông chủ?" Thái Kim Huy cung kính nói.
A Hoàng gật gật đầu, đi đến bên người Hạ Minh Y: "Y Y, đừng sợ, anh dẫn em đi thăm cậu ấy."
Hạ Minh Y đi theo anh ra ngoài, ở trên đường lớn chạy băng băng, dòng xe cộ nhìn như nước chảy, cô nhịn không được hỏi: "A Hoàng, rốt cuộc sao lại thế này?"
"Y Y, những lời này anh muốn hỏi em trước. Vì sao em không nói một tiếng nào với A Tô đã đi vậy? Cậu ấy về nhà không thấy em, gấp đến độ thiếu chút nữa phát điên, may mắn em còn nhớ cập nhật trạng thái. Cậu ấy vì chờ em về, vẫn kéo dài tới số 3 mới đi Hàn Quốc, bên Hàn Quốc kia thiếu chút nữa kiện cậu ấy phá vỡ hợp đồng."
Hạ Minh Y kinh ngạc nhìn về phía anh: "Em có trở về hay không hữu dụng sao? Anh ấy đối với em chân thành như vậy từ khi nào vậy? Anh có biết đêm giao thừa cuối năm kia, anh ấy đã thất hứa với em bao nhiêu lần không? Hà Tiêm Tiêm cũng tìm tới cửa nói cho em biết bọn họ sắp đính hôn, anh ấy còn muốn hưởng thụ Tề Nhân Chi Phúc* sao? Em không khóc không nháo lẳng lặng rời đi cũng sai sao?"
*Tề nhân chi phúc: Chỉ cuộc sống giàu sang, phú quý,nhiều con cháu
Xe đột nhiên dừng lại, A Hoàng kinh ngạc nói: "Hà Tiêm Tiêm tìm em rồi hả? Cô ta nói cô ta với A Tô sắp kết hôn?" Ý thức được đây là đường lớn, anh lại nhanh chóng đi tiếp.
"Đúng vậy, không chỉ có như vậy, cô ta còn nói rất nhiều về khoảng thời gian bên Tô Ly, lời nói có chút ái muội. Em tận mắt nhìn thấy Tô Ly đến sân bay đón cô ta, tận mắt nhìn thấy Hà Tiêm Tiêm hôn anh ấy. Chẳng lẽ còn giả nữa sao? Tối hôm đó Hà Tiêm Tiêm trở về, vì sao anh ấy không về nhà? Chẳng lẽ Hà Tiêm Tiêm không phải ở nhà bọn họ sao? Đêm giao thừa đó, anh ấy đã hứa hẹn, vì sao lại thất hứa? Vì sao trong điện thoại còn có giọng của Hà Tiêm Tiêm?!" Hạ Minh Y nói xong, trong mắt đã ngấn lệ.
Từ trong kính chiếu hậu A Hoàng đau lòng nhìn cô một cái, một bàn tay hung hăng đập mạnh vào vô lăng: "Người phụ nữ chết tiệt kia, anh biết cô ta vừa về thì không có chuyện tốt, quả nhiên không sai. Đều do A Tô, anh nói rồi bảo cậu ấy nói với em sớm một chút, cậu ấy lại sợ em đau lòng, muốn đợi xử lý xong chuyện của Hà Tiêm Tiêm mới nói toàn bộ với em. Cậu ấy đã như thế này, cái gì cũng muốn chính mình làm tốt rồi mới nói cho người khác biết, lần này thì tốt rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện!"
"Cái gì? Anh nói, A Ly anh ấy. . ." Hạ Minh Y trợn to mắt, đáy lòng có một tia vui mừng.
"Anh sẽ nói hết nọi chuyện anh biết cho em nghe." A Hoàng nói, làm như suy xét nên nói như thế nào, do dự một lúc, anh mới nói tiếp.
"Hà Tiêm Tiêm và nhà họ Tô là thế giao, quan hệ hai nhà vẫn rất tốt. Thời thiếu niên quả thật A Tô và cô ta có yêu nhau. Khi A Tô mười sáu tuổi đã ra nước ngoài với Hà Tiêm Tiêm, về sau cả nhà họ Hà cũng chuyển sang Mĩ định cư. Nhưng khi bọn họ mười tám tuổi đã chia tay rồi, một là Hà Tiêm Tiêm phát hiện A Tô có hai nhân cách, hai là A Tô muốn làm diễn viên, không muốn kế thừa sự nghiệp gia tộc. Hà Tiêm Tiêm cảm thấy suy nghĩ bất đồng, nên hai người cắt đứt như vậy."
"Những năm gần đây, bọn họ chưa từng có liên lạc. Từ lúc Hà Tiêm Tiêm đề xuất chia tay, tình cảm A Tô đối với cô ta đã không còn. Nhưng hai bên cha mẹ cũng không biết nguyên nhân bọn họ chia tay, cho rằng chỉ là hiểu lầm. Cho nên lần này Hà Tiêm Tiêm trở về, sẽ ở trong nhà cậu ấy. Đi đón Hà Tiêm Tiêm, là mệnh lệnh của mẹ cậu ấy, buổi tối không đi được, là mệnh lệnh của ba cậu ấy. Bởi vì cha mẹ cậu ấy cảm thấy A Tô và Hà Tiêm Tiêm là ông trời tác hợp." Nói tới đây, A Hoàng bỗng nhiên ngừng lại, nhìn Hạ Minh Y một cái: "Em có biết vì sao A Tô chịu uy hiếp không?"
Trong lòng Hạ Minh Y dâng lên cảm giác không rõ, sẽ không phải. . . Bởi vì cô chứ?
A Hoàng vừa thấy biểu tình của cô cũng biết cô đã đoán được, cười khổ nói: "Làm cha mẹ luôn biết cách khống chế con họ, cho nên, bọn họ lấy em ra uy hiếp. Nếu bọn họ thật sự muốn ra tay với em, cả thành phố B này người có thể cứu em chỉ sợ cực ít."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.