Chương 30: Kết cục bi thương…
Trường Lê
27/05/2020
Chứng kiến cảnh tượng hãi hùng ấy một vài thanh niên quăng cả cây đuốc trên tay tháo chạy ra ngoài. Miệng hét lớn:
— Chạy đi….chạy..đi..nó là quỷ…đấy..
Đám người bên ngoài không hiểu chuyện gì thì vội túm tay lại hỏi:
— Sao, sao…Bắt được tên thầy Trung Quốc rồi à.
Thanh niên đang chạy bị kéo lại run rẩy nói như sắp hết hơi:
— Trong nhà…trong nhà có quỷ…Là con bé…ấy…Buông tôi ra…
Càng lúc càng nhiều người hoảng sợ bỏ chạy, ông Phúc không phải lần đầu nhìn thấy quỷ, nhưng lần này nó quá đáng sợ, bất giác ông bị Bảo kéo đi:
— Bác còn đứng đấy à, chạy ra ngoài mau…..
Đồng thời Bảo kéo tay ông Phúc chạy ra ngoài miệng hô lớn:
— Mọi người quay lại đây, chúng ta…phải…phải giết nó..
Mặc kệ cho bên ngoài thế nào, đứa bé gái con vợ chồng Tú – Điền vẫn ngồi trên giường nhai nốt quả tim của cả hai người. Ông Phúc nhớ lại lời thầy Tàu, ông nói với Bảo:
— Con quỷ đó…hiện giờ vẫn đang yếu, chúng ta…chúng ta…có thể giết được nó.
Nhìn xung quanh chỉ còn đâu 2-3 người còn dám ở lại, Bảo thở mạnh rồi nhặt lấy cái cuốc lao vào trong nhà dùng hết sức quát lớn:
— Chết…đi..
“ Rầm “
Cái cuốc được bổ mạnh xuống giường tuy nhiên đứa bé nhanh như cắt nhảy một nhịp lên trên hẳn nóc tủ, tay vẫn còn miếng tim người đang ăn dở. Nó trừng đôi mắt đỏ như máu nhìn thẳng về phía Bảo. Nhưng nó nhảy đi nhảy lại trong nhà như thăm dò một điều gì. Mấy thanh niên còn lại bên ngoài cầm đuốc ném vào trong nhà, lửa cháy bùng lên dường như có tác dụng ngay lập tức, đứa bé thu mình lại vào góc tối. Nó nhe cái mồm ngập đầy máu tươi còn đang nhỏ từng giọt xuống nền nhà nhe răng nhìn mọi người bên ngoài một cách đầy ghê rợn. Những âm thanh nghiến răng ken két, những tiếng gầm gừ khẽ phát ra từ đứa bé khiến tất cả phải lùi lại. Bất ngờ nó nhìn thẳng vế phía ông Phúc rồi lao nhanh đến.
“ Ò ó….O…..o….Ò…ó….o….o…”
4h sáng, trời vẫn rất tối nhưng tiếng gà gáy vang lên trong không gian tĩnh mịch rõ ràng hơn bao giờ hết. Ngay khi gần chạy được đến chỗ ông Phúc thì nó bất chợt khựng lại rồi tỏ vẻ sợ hãi nhảy thẳng ra phía vườn đằng sau rồi chạy theo đường ruộng trốn thoát. Ông Phúc vẫn còn nhớ rõ như in khuôn mặt đáng sợ của đứa bé, tất cả mọi người vẫn đang bàng hoàng chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, chỉ có Bảo giữ được bình tĩnh:
— Đuổi theo nó mau, còn đứng đấy à…? Một người lập tức chạy đến nhà trưởng làng thông báo. Còn lại theo tôi đuổi theo nó, những ai không phận sự về nhà bật hết điện lên đề phòng con quỷ ẩn nấp đâu đây.
Mồm nói thì vậy thôi chứ trong đêm tối thế này biết nó chạy đâu mà tìm. Ông Phúc bây giờ càng cảm thấy sợ hãi hơn, con quỷ vẫn sống, nó bỏ chạy bởi thứ gì đó nhưng như vậy có nghĩa là ở gò đất Tư vẫn chưa tìm được quả tim của nó để giết chết nó. Nếu giờ nó mà quay về ngôi mộ, không, chắc chắn nó sẽ quay về đó. Tư đang gặp chuyện chẳng lành rồi, nhiệm vụ thầy Tàu giao cho ông Phúc đến đây cứu mạng hai vợ chồng Điền – Tú đã thất bại. Con quỷ ( đứa bé gái) đã ra tay trước khi ông cùng đám trai làng đến đây. Nghĩ vậy ông Phúc nói:
— Tôi biết chỗ con quỷ sẽ chạy về ẩn nấp…
Bảo ngạc nhiên ấp úng hỏi:
— Làm sao bác biết được..?
Ông Phúc đáp:
— Mọi chuyện để sau hãy nói, giờ cậu theo tôi đi đến khu đất chung giữa hai làng. Nơi đó có một chỗ con quỷ sẽ phải quay về. Nhanh lên kẻo không kịp.
Mới đây ông Phúc có nói cần đến nhà vợ chồng Điền – Tú vì lo sợ có chuyện xảy ra. Nay hai vợ chồng họ đã bị chính đứa con gái quay về ăn thịt, dù thế nào Bảo thấy rõ ràng ông Phúc biết chuyện gì đó. Tình thế cấp bách, lúc này cũng chỉ biết tin lời ông Phúc. Cũng chẳng còn ai ở lại, Bảo chạy xuống bếp lấy một con dao, tay vẫn cầm cái cuốc sắc lẹm ban nãy đáp:
— Được cháu với bác đi…
Ông Phúc gật đầu, ít ra trong làng vẫn có một thanh niên đáng tin cậy như Bảo. Đối mặt với con quỷ chỉ có Bảo là có gan cầm cuốc đánh lại nó, trong khi đó người thì chạy người thì đứng im bất động. Nhưng ông Phúc biết một chuyện đó là con quỷ thật sự yếu đi, gần như nó không còn sức mạnh như lần trước. Nếu nó là con quỷ ông Phúc gặp hôm kia thì giờ đây có lẽ tất cả đều đã chết. Thầy Tàu từng nói:
“ Nếu chưa sang đến ngày thứ 3 thì người thường cũng có thể giết được nó “
Hi vọng một người gan lỳ như Bảo sẽ giúp được dân làng đi qua đại họa này. Cả hai chạy hộc tốc đến gốc đa đầu làng, lúc này trời đã mờ mờ sương sớm, có thể nhìn thấy cây cối trong màn sương mờ. Ông Phúc nói:
— Nhanh lên, sắp đến nơi rồi….
Chạy một lúc thì hai người đến chỗ gò đất, lúc này ông Phúc giật mình khi thấy đứng trên mép gò đất chính là đứa bé gái ban nãy, nhưng nó đứng đó bất động, cả gò đất rung chuyển, nước dưới mương chảy xiết một cách lạ lùng. Trước mắt ông Phúc và Bảo đứa bé gái ban nãy đang từ từ rữa ra từng miếng thịt, từng khúc xương của nó dần lộ ra sau khi những mảng thịt dần rơi xuống.
Những tiếng động ầm ầm phát ra từ phía gò đất, không ai nhìn thấy bên trong gò đất xảy ra chuyện gì chỉ biết đất trên gò đang sụt xuống, ở bên này ông Phúc chỉ nhìn thấy những tảng đất lớn trên gò đang nứt dần rồi vỡ ra rơi xuống mương nước xoáy thường ngày không một gợn sóng. Bảo cũng đứng im nhìn cảnh tượng kỳ lạ, sau những tiếng động lớn, cả gò đất đang chìm dần xuống con mương vốn không sâu nhưng nay đang từ từ nuốt trọn cả một gò đất riêng biệt.
Gò đất bí ẩn đã biến mất cùng với xác đứa bé gái trước mắt ông Phúc và Bảo. Thấy sự lạ Bảo quay sang hỏi ông Phúc:
— Chuyện này là sao..? Sao lại xảy ra chuyện kỳ quái như thế..Con quỷ nó…nó…
Ông Phúc cũng không biết giải thích làm sao, nhưng điều ông đang nghĩ đến đó là con quỷ đã bị giết. Nhưng Tư đâu, cả ngôi mộ trên gò đất đã bị cuốn trôi không còn một dấu vết. Có khi nào Tư đã chết khi không thoát ra kịp…? ́p úng ông Phúc đáp:
— Con quỷ…chết…rồi…Cậu đi thông báo với trưởng làng đi. Tôi phải quay về nhà xem thế nào đã.
Thấy bộ dạng thất thần của ông Phúc, Bảo hơi e dè:
— Bác làm sao vậy, bác ổn chứ…?
Ông Phúc nói:
— Tôi..tôi không sao…Cậu còn chuyện quan trọng hơn là phải quay lại nhà vợ chồng kia nữa. Cậu đi đi…
Bảo nghe lời vội chạy đi, vì dù sao trong làng ông Phúc cũng nổi tiếng nhân hậu. Nhìn con mương im lìm không chút động tĩnh, khác hẳn với sự dữ dội ban nãy ông Phúc chảy nước mắt khi nghĩ đến Tư đã chết, giờ ông biết phải về nhà nói thế nào với thầy Tàu đây.
Toan quay đi thì bất chợt ông Phúc nhìn thấy vệt máu vương vãi trên đường, từng giọt từng giọt nhỏ xuống kéo dài một đoạn. Ông Phúc cúi xuống nhìn kỹ thì nhận thấy vết máu đó vẫn còn ướt, chưa khô, nó là vết máu mới. Vừa rồi mờ sương cộng thêm việc quá chú ý vào cái gò đất nên cả ông Phúc lẫn Bảo đều không nhìn thấy.
Lần theo vết máu ông Phúc nhận ra những nơi máu chảy chính là con đường đi về phía nhà ông. Hi vọng chợt bừng lên ông Phúc nghĩ:
— Tư vẫn còn sống, chắc hẳn đây là máu của cậu ta. Hình như cậu ta bị mất rất nhiều máu.
Nghĩ vậy nên trên đường gần vê đến nhà, ông Phúc dùng đất cát ven đường cố tình xóa đi những vệt máu tránh đến sáng mọi người sẽ lần theo. Quả nhiên vệt máu dừng đến cửa nhà ông Phúc thì biến mất. Cửa không khóa, ông Phúc đẩy cửa vào trong rồi ngay lập tức chốt then cài khóa lại. Ông Phúc khẽ gọi mặc dù trong nhà vẫn còn vương vãi máu tươi:
— Tư ơi….Cậu về rồi phải không..?
Từ từ mở cánh cửa phòng thầy Tàu ra ông Phúc vừa mừng vừa sợ, đang ngồi trên ghế là Tư với một bàn tay ướt đẫm máu vẫn không ngừng chảy. Trên giường là thầy Tàu đang nằm bất động, ngước mặt lên nhìn ông Phúc, thều thào Tư nói:
— Tôi….xong….rồi..
Ông Phúc mừng đến rơi nước mắt, chạy đến chỗ Tư ông đỡ Tư ngồi dựa vào ghế, cầm bàn tay bị xuyên thủng một lỗ đang chảy máu ròng ròng ông Phúc đáp:
— Tôi…tôi biết…cậu…làm…được mà…Nhưng cậu bị thương nặng quá…
Thầy tàu trên giường khẽ nói:
— Nó mất nhiều máu, ông lấy hai viên thuốc màu đen trong tay nải của ta cho nó uống rồi phiền ông băng bó vết thương lại cho nó.
Ông Phúc vội vàng làm theo, Tư lúc này chỉ thiếu mỗi điều là ngất xỉu, toàn thân bị thương máu me be bét. Ông Phúc hỏi thầy tàu:
— Con quỷ đã bị giết phải không thầy..? Lúc đến gò đất con thấy xác đứa bé bị rữa ra, cùng với ngôi mộ bị chìm xuống nước.
Thầy Tàu đáp:
— Đúng vậy, con quỷ chết rồi…Nhưng ông phải đưa thầy trò ta đi khỏi đây kẻo chính ông sẽ mang họa…
Ông Phúc lắc đầu:
— Không được, con sẽ giải thích với dân làng mọi chuyện, nếu không nhờ thầy và cậu Tư làng con đã chết hết rồi.
Thầy Tàu mỉm cười, lúc này Tư đã bất tỉnh, ông nói:
— Có thể ông không tin, nhưng những người như ta có thể thấy cái chết của mình. Không giấu gì ông, ta thấy mình không còn sống được mấy ngày nữa. Cái chết đang đến gần với ta rồi, cái chết của ta là vì dân làng này. Không thể tránh khỏi, chính vì vậy ta không muốn liên lụy đến ông. Đừng cố gắng chống lại ý trời nữa, nếu họ biết ông chứa chấp thầy trò ta trong nhà cả ông cũng phải gánh họa. Trời sáng hãy đưa ta ra khỏi nhà….Dân làng sẽ kéo đến đây sớm thôi..
— Chạy đi….chạy..đi..nó là quỷ…đấy..
Đám người bên ngoài không hiểu chuyện gì thì vội túm tay lại hỏi:
— Sao, sao…Bắt được tên thầy Trung Quốc rồi à.
Thanh niên đang chạy bị kéo lại run rẩy nói như sắp hết hơi:
— Trong nhà…trong nhà có quỷ…Là con bé…ấy…Buông tôi ra…
Càng lúc càng nhiều người hoảng sợ bỏ chạy, ông Phúc không phải lần đầu nhìn thấy quỷ, nhưng lần này nó quá đáng sợ, bất giác ông bị Bảo kéo đi:
— Bác còn đứng đấy à, chạy ra ngoài mau…..
Đồng thời Bảo kéo tay ông Phúc chạy ra ngoài miệng hô lớn:
— Mọi người quay lại đây, chúng ta…phải…phải giết nó..
Mặc kệ cho bên ngoài thế nào, đứa bé gái con vợ chồng Tú – Điền vẫn ngồi trên giường nhai nốt quả tim của cả hai người. Ông Phúc nhớ lại lời thầy Tàu, ông nói với Bảo:
— Con quỷ đó…hiện giờ vẫn đang yếu, chúng ta…chúng ta…có thể giết được nó.
Nhìn xung quanh chỉ còn đâu 2-3 người còn dám ở lại, Bảo thở mạnh rồi nhặt lấy cái cuốc lao vào trong nhà dùng hết sức quát lớn:
— Chết…đi..
“ Rầm “
Cái cuốc được bổ mạnh xuống giường tuy nhiên đứa bé nhanh như cắt nhảy một nhịp lên trên hẳn nóc tủ, tay vẫn còn miếng tim người đang ăn dở. Nó trừng đôi mắt đỏ như máu nhìn thẳng về phía Bảo. Nhưng nó nhảy đi nhảy lại trong nhà như thăm dò một điều gì. Mấy thanh niên còn lại bên ngoài cầm đuốc ném vào trong nhà, lửa cháy bùng lên dường như có tác dụng ngay lập tức, đứa bé thu mình lại vào góc tối. Nó nhe cái mồm ngập đầy máu tươi còn đang nhỏ từng giọt xuống nền nhà nhe răng nhìn mọi người bên ngoài một cách đầy ghê rợn. Những âm thanh nghiến răng ken két, những tiếng gầm gừ khẽ phát ra từ đứa bé khiến tất cả phải lùi lại. Bất ngờ nó nhìn thẳng vế phía ông Phúc rồi lao nhanh đến.
“ Ò ó….O…..o….Ò…ó….o….o…”
4h sáng, trời vẫn rất tối nhưng tiếng gà gáy vang lên trong không gian tĩnh mịch rõ ràng hơn bao giờ hết. Ngay khi gần chạy được đến chỗ ông Phúc thì nó bất chợt khựng lại rồi tỏ vẻ sợ hãi nhảy thẳng ra phía vườn đằng sau rồi chạy theo đường ruộng trốn thoát. Ông Phúc vẫn còn nhớ rõ như in khuôn mặt đáng sợ của đứa bé, tất cả mọi người vẫn đang bàng hoàng chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, chỉ có Bảo giữ được bình tĩnh:
— Đuổi theo nó mau, còn đứng đấy à…? Một người lập tức chạy đến nhà trưởng làng thông báo. Còn lại theo tôi đuổi theo nó, những ai không phận sự về nhà bật hết điện lên đề phòng con quỷ ẩn nấp đâu đây.
Mồm nói thì vậy thôi chứ trong đêm tối thế này biết nó chạy đâu mà tìm. Ông Phúc bây giờ càng cảm thấy sợ hãi hơn, con quỷ vẫn sống, nó bỏ chạy bởi thứ gì đó nhưng như vậy có nghĩa là ở gò đất Tư vẫn chưa tìm được quả tim của nó để giết chết nó. Nếu giờ nó mà quay về ngôi mộ, không, chắc chắn nó sẽ quay về đó. Tư đang gặp chuyện chẳng lành rồi, nhiệm vụ thầy Tàu giao cho ông Phúc đến đây cứu mạng hai vợ chồng Điền – Tú đã thất bại. Con quỷ ( đứa bé gái) đã ra tay trước khi ông cùng đám trai làng đến đây. Nghĩ vậy ông Phúc nói:
— Tôi biết chỗ con quỷ sẽ chạy về ẩn nấp…
Bảo ngạc nhiên ấp úng hỏi:
— Làm sao bác biết được..?
Ông Phúc đáp:
— Mọi chuyện để sau hãy nói, giờ cậu theo tôi đi đến khu đất chung giữa hai làng. Nơi đó có một chỗ con quỷ sẽ phải quay về. Nhanh lên kẻo không kịp.
Mới đây ông Phúc có nói cần đến nhà vợ chồng Điền – Tú vì lo sợ có chuyện xảy ra. Nay hai vợ chồng họ đã bị chính đứa con gái quay về ăn thịt, dù thế nào Bảo thấy rõ ràng ông Phúc biết chuyện gì đó. Tình thế cấp bách, lúc này cũng chỉ biết tin lời ông Phúc. Cũng chẳng còn ai ở lại, Bảo chạy xuống bếp lấy một con dao, tay vẫn cầm cái cuốc sắc lẹm ban nãy đáp:
— Được cháu với bác đi…
Ông Phúc gật đầu, ít ra trong làng vẫn có một thanh niên đáng tin cậy như Bảo. Đối mặt với con quỷ chỉ có Bảo là có gan cầm cuốc đánh lại nó, trong khi đó người thì chạy người thì đứng im bất động. Nhưng ông Phúc biết một chuyện đó là con quỷ thật sự yếu đi, gần như nó không còn sức mạnh như lần trước. Nếu nó là con quỷ ông Phúc gặp hôm kia thì giờ đây có lẽ tất cả đều đã chết. Thầy Tàu từng nói:
“ Nếu chưa sang đến ngày thứ 3 thì người thường cũng có thể giết được nó “
Hi vọng một người gan lỳ như Bảo sẽ giúp được dân làng đi qua đại họa này. Cả hai chạy hộc tốc đến gốc đa đầu làng, lúc này trời đã mờ mờ sương sớm, có thể nhìn thấy cây cối trong màn sương mờ. Ông Phúc nói:
— Nhanh lên, sắp đến nơi rồi….
Chạy một lúc thì hai người đến chỗ gò đất, lúc này ông Phúc giật mình khi thấy đứng trên mép gò đất chính là đứa bé gái ban nãy, nhưng nó đứng đó bất động, cả gò đất rung chuyển, nước dưới mương chảy xiết một cách lạ lùng. Trước mắt ông Phúc và Bảo đứa bé gái ban nãy đang từ từ rữa ra từng miếng thịt, từng khúc xương của nó dần lộ ra sau khi những mảng thịt dần rơi xuống.
Những tiếng động ầm ầm phát ra từ phía gò đất, không ai nhìn thấy bên trong gò đất xảy ra chuyện gì chỉ biết đất trên gò đang sụt xuống, ở bên này ông Phúc chỉ nhìn thấy những tảng đất lớn trên gò đang nứt dần rồi vỡ ra rơi xuống mương nước xoáy thường ngày không một gợn sóng. Bảo cũng đứng im nhìn cảnh tượng kỳ lạ, sau những tiếng động lớn, cả gò đất đang chìm dần xuống con mương vốn không sâu nhưng nay đang từ từ nuốt trọn cả một gò đất riêng biệt.
Gò đất bí ẩn đã biến mất cùng với xác đứa bé gái trước mắt ông Phúc và Bảo. Thấy sự lạ Bảo quay sang hỏi ông Phúc:
— Chuyện này là sao..? Sao lại xảy ra chuyện kỳ quái như thế..Con quỷ nó…nó…
Ông Phúc cũng không biết giải thích làm sao, nhưng điều ông đang nghĩ đến đó là con quỷ đã bị giết. Nhưng Tư đâu, cả ngôi mộ trên gò đất đã bị cuốn trôi không còn một dấu vết. Có khi nào Tư đã chết khi không thoát ra kịp…? ́p úng ông Phúc đáp:
— Con quỷ…chết…rồi…Cậu đi thông báo với trưởng làng đi. Tôi phải quay về nhà xem thế nào đã.
Thấy bộ dạng thất thần của ông Phúc, Bảo hơi e dè:
— Bác làm sao vậy, bác ổn chứ…?
Ông Phúc nói:
— Tôi..tôi không sao…Cậu còn chuyện quan trọng hơn là phải quay lại nhà vợ chồng kia nữa. Cậu đi đi…
Bảo nghe lời vội chạy đi, vì dù sao trong làng ông Phúc cũng nổi tiếng nhân hậu. Nhìn con mương im lìm không chút động tĩnh, khác hẳn với sự dữ dội ban nãy ông Phúc chảy nước mắt khi nghĩ đến Tư đã chết, giờ ông biết phải về nhà nói thế nào với thầy Tàu đây.
Toan quay đi thì bất chợt ông Phúc nhìn thấy vệt máu vương vãi trên đường, từng giọt từng giọt nhỏ xuống kéo dài một đoạn. Ông Phúc cúi xuống nhìn kỹ thì nhận thấy vết máu đó vẫn còn ướt, chưa khô, nó là vết máu mới. Vừa rồi mờ sương cộng thêm việc quá chú ý vào cái gò đất nên cả ông Phúc lẫn Bảo đều không nhìn thấy.
Lần theo vết máu ông Phúc nhận ra những nơi máu chảy chính là con đường đi về phía nhà ông. Hi vọng chợt bừng lên ông Phúc nghĩ:
— Tư vẫn còn sống, chắc hẳn đây là máu của cậu ta. Hình như cậu ta bị mất rất nhiều máu.
Nghĩ vậy nên trên đường gần vê đến nhà, ông Phúc dùng đất cát ven đường cố tình xóa đi những vệt máu tránh đến sáng mọi người sẽ lần theo. Quả nhiên vệt máu dừng đến cửa nhà ông Phúc thì biến mất. Cửa không khóa, ông Phúc đẩy cửa vào trong rồi ngay lập tức chốt then cài khóa lại. Ông Phúc khẽ gọi mặc dù trong nhà vẫn còn vương vãi máu tươi:
— Tư ơi….Cậu về rồi phải không..?
Từ từ mở cánh cửa phòng thầy Tàu ra ông Phúc vừa mừng vừa sợ, đang ngồi trên ghế là Tư với một bàn tay ướt đẫm máu vẫn không ngừng chảy. Trên giường là thầy Tàu đang nằm bất động, ngước mặt lên nhìn ông Phúc, thều thào Tư nói:
— Tôi….xong….rồi..
Ông Phúc mừng đến rơi nước mắt, chạy đến chỗ Tư ông đỡ Tư ngồi dựa vào ghế, cầm bàn tay bị xuyên thủng một lỗ đang chảy máu ròng ròng ông Phúc đáp:
— Tôi…tôi biết…cậu…làm…được mà…Nhưng cậu bị thương nặng quá…
Thầy tàu trên giường khẽ nói:
— Nó mất nhiều máu, ông lấy hai viên thuốc màu đen trong tay nải của ta cho nó uống rồi phiền ông băng bó vết thương lại cho nó.
Ông Phúc vội vàng làm theo, Tư lúc này chỉ thiếu mỗi điều là ngất xỉu, toàn thân bị thương máu me be bét. Ông Phúc hỏi thầy tàu:
— Con quỷ đã bị giết phải không thầy..? Lúc đến gò đất con thấy xác đứa bé bị rữa ra, cùng với ngôi mộ bị chìm xuống nước.
Thầy Tàu đáp:
— Đúng vậy, con quỷ chết rồi…Nhưng ông phải đưa thầy trò ta đi khỏi đây kẻo chính ông sẽ mang họa…
Ông Phúc lắc đầu:
— Không được, con sẽ giải thích với dân làng mọi chuyện, nếu không nhờ thầy và cậu Tư làng con đã chết hết rồi.
Thầy Tàu mỉm cười, lúc này Tư đã bất tỉnh, ông nói:
— Có thể ông không tin, nhưng những người như ta có thể thấy cái chết của mình. Không giấu gì ông, ta thấy mình không còn sống được mấy ngày nữa. Cái chết đang đến gần với ta rồi, cái chết của ta là vì dân làng này. Không thể tránh khỏi, chính vì vậy ta không muốn liên lụy đến ông. Đừng cố gắng chống lại ý trời nữa, nếu họ biết ông chứa chấp thầy trò ta trong nhà cả ông cũng phải gánh họa. Trời sáng hãy đưa ta ra khỏi nhà….Dân làng sẽ kéo đến đây sớm thôi..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.