Chương 18
Poulp
19/06/2013
Hai vợ chồng Thúy mới mua một căn hộ ở trung cư cao cấp,
biết hai mẹ con tôi lên Hà Nội nên Thúy nhất định giữ lại chơi 2 ngày
cuối tuần. Hai vợ chồng Thúy đều rất nhiệt tình nên tôi cũng không tiện
từ chối. Anh Hoàng – chồng Thúy vốn là người quý trẻ con nên rất vui vẻ
khi biết hai mẹ con tôi ở lại chơi 2 ngày cuối tuần. Tôi không nghĩ anh
ấy lại thích Bo đến vậy, bảo rằng chỉ mong Thúy cũng sinh được một đứa
con đáng yêu như Bo là anh chẳng còn mong ước hơn gì nữa. Vấn đề là Thúy chưa chịu có con, nó chưa muốn con cái làm vướng bận công việc nên dự
định một năm nữa mới sinh.
Chồng Thúy đã biết hết chuyện của tôi và rắc rối mà tôi đang mắc phải với Hải. Anh ấy có chia sẻ rằng chơi với Hải khá lâu, dù không thân những cũng biết phần nào tính cách của Hải. Là một người rất hiếu thắng và sống vô trách nhiệm nên Hải sẽ không đời nào buông tha cho tôi, anh Hoàng căn dặn tôi nếu có vấn đề gì cứ nói nhất định anh sẽ tìm cách giúp đỡ.
Thúy sợ tôi ngại nên nó bồi thêm mấy câu: “Không cần phải suy nghĩ nhiều. Tao với mày chẳng khác gì chị em, chồng tao coi như anh rể mày. Chúng mình như người nhà, giúp đỡ nhau là đương nhiên, không phải ngại đâu.”
Anh Hoàng chợt nghĩ ra điều gì, vội nói ngay: “Mà mẹ của Hải mới phẫu thuật xong, còn rất yếu, em có muốn mang Bo đến thăm bà nội không? Nói gì thì nói, bác Hoa thực sự là một người tốt, rất nhân hậu.”
Tôi không trả lời, cảm thấy hơi ái ngại. Việc thăm mẹ Hải thì không có vấn đề gì, vấn đề là tôi không muốn gặp người nhà của bà ấy, đặc biệt là vợ chồng Hải. Thế nhưng khi nhớ đến những lời nói, những giọt nước mắt chân thành của bà ấy thì tôi lại không thể ngăn cản lòng trắc ẩn của chính mình.
Kết quả là hai mẹ con tôi đã đến thăm mẹ Hải vào chiều ngày hôm sau. Thứ bảy nên bệnh viện vắng người, phòng bệnh của mẹ Hải nằm ở cuối hành lang yên tĩnh. Trước khi mở cửa bước vào tôi phải dặn dò Bo: “Con không được lên tiếng rõ chưa? Bà đang nằm ngủ.”
“Bà nào hả mẹ?” Thằng bé hỏi lại.
Tôi nhìn thằng bé một lát rồi trả lời một tiếng nho nhỏ: “Bà nội.”
“Bà nội là ai hả mẹ?”
Không biết phải giải thích với thằng bé ra sao, tôi đưa tay lên một ra dấu im lặng: “Con trật tự. Không hỏi nữa.”
Thằng bé yên lặng ngả đầu trên vai tôi. Tôi rụt rè gõ cửa phong nhưng tuyệt nhiên không có tiếng trả lời. Tần ngần một lát thì tôi tự mở cửa đi vào. Trong căn phòng màu trắng đầy đủ tiện nghi chỉ có một mình mẹ Hải nằm đó với một đống các thiết bị y tế xung quanh, không có lấy một ai bên cạnh. Tự nhiên tôi cảm thấy thương thay cho thân phận của người phụ nữ này. Tôi tiến lại gần giường bệnh, đặt túi cam lên bàn rồi thả Bo ngồi trên chiếc ghế cạnh đó. Mẹ Hải nằm yên lặng, nhịp thở đều đều, có lẽ bà ấy đang ngủ hoặc yếu đến mức không thể mở nổi mắt. Làn da của bà ấy xanh xao thiếu sức sống, những nếp nhăn hằn rõ trên gương mặt. Tôi tự hỏi vào một ngày cuối tuần thế này thì chồng và con của bà ấy đang ở đâu? Vì sao bà ấy chỉ nằm một mình trong căn phòng V.I.P này? Một phòng bệnh đầy đủ mọi thứ chỉ thiếu chút hơi ấm, quá lạnh lẽo và cô đơn.
Tôi bế Bo lên, kéo bàn tay nhỏ xinh của thằng bé đặt lên tay của mẹ Hải, nói nhỏ vào tai thằng bé: “Con gọi bà nội đi.”
Bo nghe lời, nhắc lại hai tiếng bà nội. Bo có vẻ rụt rè, sợ hãi, cũng đúng thôi vì nó chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như thế này nên không khỏi lạ lẫm.
Cánh cửa phòng đột nhiên bật mở ra, một người phụ nữ trẻ bước vào, cô ấy ăn mặc hợp thời với mái tóc xoăn và gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng trông rất quý phái. Tôi cúi đầu chào: “Chào chị!”
Người phụ nữ trẻ khá bất ngờ khi nhìn thấy hai mẹ con tôi, đôi mắt rà từ trên xuống dưới rồi mới gật đầu lại: “Chị là…”
Tôi mỉm cười lịch sự: “Tôi là người quen của bác Hoa, hay tin bác bệnh nên đến thăm. Xin lỗi vì đã tự tiện vào phòng, tôi thấy trong phòng không có ai.”
Nghe tôi nói thế, cô ấy xua tay, cười như cho có: “Không sao. Tôi là Linh, con dâu. Mời chị ngồi.”
Nghe đến hai từ “con dâu” tôi mới ngỡ ngàng nhìn lại người phụ nữ trước mặt một lần nữa. Không thể phụ nhận một điều rằng Linh là một cô gái đẹp, nét đẹp mặn mà yêu kiều của một người phụ nữ đã có chồng, rất xứng đôi với Hải, nhưng một cô gái như thế này đáng ra phải được hưởng sự yêu thương chăm sóc của người chồng chứ không phải vác bụng bầu đi đánh ghen.
Linh rót nước mời tôi rồi nhìn sang Bo hỏi: “Đây là con trai chị sao?”
“Vâng, con trai tôi đấy ạ! Bo chào cô đi.”
Bo khoanh tay ngoan ngoãn: “Cháu chào cô.”
Linh chỉ cười rồi hỏi chuyện tôi: “Chị là người quen thế nào với mẹ tôi?”
“Tôi tên là Vân, tôi với bác Hoa cũng không phải chỗ thân thiết lắm nhưng…biết nói thế nào nhỉ? Bác ấy đã từng giúp đỡ tôi.” Đó là lí do duy nhất tôi nghĩ ra vào lúc này.
“Ra thế. Mẹ tôi vốn là người nhân hậu, chỉ là chẳng ai toàn vẹn, bệnh tật liên miên. Vừa phẫu thuật xong nhưng vẫn chưa khỏe hẳn, bác sĩ nói phải chờ thêm một thời gian vì mẹ tôi cũng cao tuổi rồi.”
“Vâng, mỗi người mỗi phận. Thế chồng con bác ấy đi đâu rồi ạ?” Tôi không nhịn được, tò mò hỏi.
Nghe thế, cô ấy đột nhiên chuyển hướng nhìn, trong đôi mắt nâu lanh lợi ẩn hiện một nỗi buồn khổ vô hình, phức tạp. “Gia đình nhà chồng tôi ai cũng bận bịu công việc cả. Bố chồng tôi làm bên bộ công an nên cũng đi miết, chồng tôi thì bận việc công ty, chẳng ngơi ra được. Bản thân tôi cũng chỉ có cuối tuần mới có thời gian đến, cho nên chuyện chăm sóc người bệnh đành nhờ đến các bác sĩ và y tá trong bệnh viện.”
Giờ thì tôi đã biết thế nào gọi là nỗi khổ của người giàu có, quả nhiên cái gì cũng có giá của nó, chẳng ai được tất cả cũng chẳng ai mất đi tất cả. Mặc dù gia đình tôi không có nhiều tiền, nhưng bù lại mọi người trong gia đình luôn luôn quây quần bên nhau, có chuyện cùng gánh vác. Chẳng trách Hải lại sống vô trách nhiệm với mọi thứ như vậy.
“Thì ra là thế, nhưng biết sao được, ai cũng bận rộn cả.”
Linh lại hỏi: “Thế chị là người ở đâu?”
“À, quê tôi ở Nam Định. Trước lên đây học, bây giờ về quê làm việc.”
“Ra thế. Tôi cũng chưa bao giờ nghe mẹ tôi có người quen ở đó.”
“Vâng, cũng không có gì mà. Số phận cả thôi.” Tôi nói vu vơ mấy câu rồi vội vàng đứng lên về vì sợ Hải chẳng may sẽ đến. “Thôi, cũng không còn sớm nữa, xin phép mẹ con tôi phải về. Chúc bác sớm lành bệnh.”
Linh cũng cười xã giao: “Cảm ơn chị đã ghé. Khi nào mẹ tôi tỉnh, nhất định sẽ nói có chị đến chơi.”
“Vâng, chào chị.”
Thật lòng mà nói, từ tận trong thâm tâm tôi không có chút gì gọi là ghen ghét Linh. Dù cô ấy trang điểm, ăn diện sang trọng kỹ càng đến mấy đi chăng nữa thì chính đôi mắt u buồn kia lại tố cáo tất cả. Con người ta đều có quyền mưu cầu hạnh phúc cho riêng mình và có lẽ Linh đã phải hi sinh quá nhiều cho người đàn ông mà cô ấy yêu. Tôi tự hỏi, có bao giờ cô ấy hối hận vì đã trao lầm sự tin tưởng để rồi phải đau khổ một đời hay không?
Tôi kể lại cuộc gặp với vợ Hải cho Thúy nghe ngay tối hôm đó. Thúy không lấy làm ngạc nhiên, nó bảo: “Tao cũng gặp mấy lần nhưng không nói chuyện. Lúc nào cũng thấy khuôn mặt cô ấy buồn buồn. Cũng tội nghiệp thật. Hi sinh vì người mình yêu đến cuối cùng lại bị gạt đi như một đống rác, hữu danh vô thực. Bây giờ con thì không có mà chồng thì có cũng như không.”
“Nhưng có một điều mà tao rất thắc mắc, Hải đào hoa như vậy, không thiếu phụ nữ tình nguyện sinh con cho anh ta. Tại sao anh ta cứ giành giật Bo với tao chứ?” Vấn đề này thực sự khiến tôi băn khoăn.
“Mày còn không hiểu anh ta sao? Bởi vì anh ta quá hiếu thắng, muốn gì là phải có cái đó. Anh ta không cam tâm để mày giữ thứ thuộc về anh ta, nhất lại là con trai anh ta.”
“Khốn nạn!”
Thúy mỉm cười phóng khoáng: “Mặc kệ tên điên đó. Nói cho tao nghe, khi mày gặp lại Cường thì mày có cảm giác gì?”
Tôi ngẩn người, khuôn mặt lạnh tanh của Cường lập tức hiện lên khiến tim tôi đau nhói. “Không rõ nữa, nhưng vào giây phút tao nhìn thấy Cường thì tao đã biết bọn tao thực sự chẳng còn cơ hội nào nữa.”
Thúy thở dài, nằm ngả xuống giường bên cạnh Bo đang ngủ say sưa. “Còn cơ hội hay không còn cơ hội chẳng qua là do mình mà thôi.”
“Khó nói lắm. Nhưng nói thật là nhiều khi tao cũng ước được như mày, cuộc sống mà tao đã từng tưởng tượng khi yêu Cường. Tao đã từng nghĩ người mà mình sẽ đi đến hết cuộc đời này chính là anh ấy.”
“Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Tao có cuộc sống mà mày mơ ước nhưng tao lại muốn được về quê hương gần gũi bố mẹ như mày. Mày nhìn vợ chồng tao bình thường như thế nhưng thật ra cũng buồn chán lắm. Hai vợ chồng đi làm cả ngày, có khi 2 ngày liền chẳng gặp mặt nhau. Những buổi tối hai vợ chồng cùng ở nhà thì lại mỗi người một việc, hiếm lắm mới có một buổi ra ngoài chơi.”
Tôi cười buồn, chẳng biết nói sao. Thúy lại tiếp: “Dù sao thì mày cũng phải lấy chồng đi, còn có chỗ dựa, gia đình mà không có một người đàn ông làm trụ cột sẽ rất khó khăn.” Rồi Thúy quay sang khẽ vuốt ve cái bụng tròn vo của Bo, thì thào với thằng bé nhưng rõ ràng là nói với tôi: “Đúng không con trai? Mẹ Vân phải lấy chồng thôi. Con trai cũng muốn có bố rồi, phải tìm bố cho Bo đáng yêu của chúng ta chứ!”
Tôi vừa định nằm xuống giường theo Thúy thì điện thoại reo, một dãy số lạ. “Alo, xin hỏi ai đấy ạ?”
Đầu máy bên kia im lặng, chỉ nghe thấy tiếng người nói xì xéo bên ngoài, hình như đang ở chỗ đông người nào đó. Tôi sợ người ta không nghe thấy nên hỏi lại, giọng lớn hơn: “Xin hỏi ai gọi đấy ạ?”
Ban đầu tôi còn nghĩ là người bên kia không nghe rõ nhưng rõ ràng là người đó không có ý định lên tiếng, chỉ có hơi thở khe khẽ truyền đến. Tôi bực mình: “Nếu không muốn nói chuyện thì tôi cúp máy đây.”
Người bên kia lập tức lên tiếng: “Là tôi đây.”
Giọng nói này có lẽ đến chết tôi cũng không quên nổi. Tôi cầm chặt điện thoại, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, không biết có phải mình đang nằm mơ không. Sau ngần ấy năm tôi lại nhận được điện thoại của anh, nghe chất giọng êm đềm của anh vang lên bên tai. Tôi chỉ có thể thốt lên đúng một chữ: “Cường?”
Một tiếng thở dài từ đầu dây bên kia. Thúy vội vàng nhỏm dậy, áp tai vào điện thoại nghe cùng. Một lát mới nghe Cường nói: “Gặp anh một lát đi, được không?”
Thúy nhìn tôi, gật gật đầu. Chẳng cần nó quyết định hộ thì tôi cũng đang nôn nóng muốn gặp Cường chết đi được, dù chẳng để làm gì. “Anh đang ở đâu?”
Anh đọc địa chỉ. Tôi vội vàng thay quần áo, nhờ Thúy trông nom Bo rồi chạy đi ngay. Lúc đến nơi, tôi thấy Cường đứng chờ bên ngoài một quán ăn nhỏ ồn ào. Vẫn thế, anh đứng dựa người vào chiếc xe máy, tay quay quay trùm chìa khóa như khi xưa anh vẫn thường đứng chờ tôi, đúng là có những thói quen mà người ta sẽ không bao giờ thay đổi dù trong bộ dạng nào. Tôi bước lại gần, ngập ngừng mỉm cười: “Chào!”
Cường không cười cũng không nói một lời nào với tôi, chỉ đưa cho tôi một chiếc mũ bảo hiểm rồi ngồi lên xe khởi động máy. Tôi không biết Cường sẽ đưa tôi đi đâu nhưng vẫn yên lặng ngồi lên, tưởng như mình đang được quay trở lại 4 năm trước, chỉ tối nay thôi.
Suốt quãng đường chúng tôi chẳng nói với nhau lấy một câu, một lèo đi đến cây cầu mà trước đây Cường đã từng đưa tôi đến để ngắm trăng. Cây cầu vẫn thế, con đường phía dưới vẫn giống như một dải lụa uốn mình lung linh, chỉ có hai chúng tôi là đã khác.
“Tối nay cũng có trăng.” Đó là câu đầu tiên Cường nói với tôi.
Tôi vịn tay lên thành cầu, ngước nhìn ánh trăng cao vời vợi: “Có trăng nhưng khuyết hơn.” Tôi vẫn chưa quên trăng năm đó vừa tròn lại vừa sáng.
“Em có muốn giải thích điều gì với anh không? Vì sao? Vì sao em không chịu nói với anh lời nào?”
Tôi không né tránh, trả lời anh: “Nếu em nói thì liệu anh có đồng ý cho em làm thế không? Em không có lựa chọn.”
“Em không có lựa chọn nên em chọn cách hy sinh anh à? Công bằng đấy!” Anh nói trong cay đắng.
“Lúc đó anh đi học ở xa, em nói với anh thì được tích sự gì? Anh sẽ bỏ tất cả mọi thứ để về với em chắc? Để rồi mọi người nói em là một kẻ phá đám, ngáng đường sự nghiệp của anh?” Tôi bị xúc động nên nói hơi lớn tiếng khiến những người xung quanh chú ý.
Cường kéo mạnh tay tôi, đôi mắt biết cười ngày nào giờ đang nhìn tôi tóe lửa: “Nói cho anh biết, sau khi anh đi đã xảy ra những chuyện gì? Vì sao đột nhiên em cắt đứt liên lạc? Em tính biến anh thành một thằng ngu à?”
Tôi cố lảng tránh câu hỏi của Cường: “Dù thế nào đi nữa thì kết quả vẫn ở trước mắt, nói với anh hay không thì em vẫn nhận nuôi Bo, em không bỏ rơi thằng bé được. Sao anh không ở địa vị của em mà nghĩ cơ chứ? Em chỉ là một đứa con gái quê bình thường, làm trong một bệnh viện nhỏ bé. Còn anh, anh có cả một tương lai phía trước, tương lai của anh trải rộng lắm, em có thể nhìn thấy ước mơ tràn đầy trong mắt anh. Biết bao cô gái tốt chờ đợi anh, liệu gia đình anh có chấp nhận hai mẹ con em không?”
“Em chưa trả lời đúng trọng tâm, mong em trả lời đúng những gì anh đã hỏi. Đã xảy ra những chuyện gì sau khi anh đi?” Cường bình tĩnh đặt câu hỏi. Anh quả nhiên là một luật sư, luôn luôn nhìn thẳng vào vấn đề, nắm bắt đúng chỗ.
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu: “Xảy ra chuyện gì đi nữa thì cũng đã qua rồi, không còn quan trọng nữa.”
“Sao lại không? Quá khứ quyết định tương lai, mỗi một quyết định trong quá khứ đều dẫn đến một kết quả cụ thể trong tương lai. Em nghĩ là không quan trọng à?”
Tôi cứng người, lúc trước đối đáp với anh đã khó, bây giờ lại càng khó hơn. Anh quyết truy hỏi tôi đến cùng, nhưng tôi thì cái gì cũng không muốn nói. Thực sự tôi không muốn nhắc đến những chuyện đó thêm một lần nào nữa, không muốn nhớ đến hình ảnh đau thương về Trinh, không muốn.
“Không, chẳng thể cứu vãn được gì nữa đâu, sẽ chẳng thể thay đổi được gì.”
“Vân!” Cường lay vai tôi. “Sao em phải khổ sở như thế? Sao em lại phải gánh chịu hậu quả mà người khác để lại? Nuôi một đứa bé em nghĩ dễ dàng sao? Rất có thể sau này sẽ trở thành công cốc, em biết không? Em không nghĩ một ngày nào đó thằng bé sẽ trở về bên bố nó sao?”
“Không, anh không hiểu đâu, không hiểu gì cả.” Tôi tránh né ánh mắt Cường đang nhìn trực diện vào mình. Làm sao anh biết được Trinh đã phải chịu đựng những gì. Làm sao anh biết được Trinh không mong muốn Bo gọi người đó là bố đến thế nào.
“Nói cho anh biết xem anh không hiểu chỗ nào? Em đứng trước mặt anh đây so với 4 năm trước đã thay đổi rồi, biết không? Hãy trả thằng bé lại cho bố nó, chúng ta sẽ làm lại từ đầu, được không em? Anh và em còn chưa kết thúc mà, chúng ta còn chưa nói chia tay.”
Tôi lắc đầu, cố vùng ra khỏi anh: “Đúng là Bo chỉ là con nuôi của em, nhưng đối với em nó chẳng khác gì con ruột. Em không thể bỏ nó được.”
“Em nói anh không hiểu gì. Vậy liệu em hiểu cho anh bao nhiêu phần? Nếu như em biết anh ở xứ người đã từng thương nhớ em đến thế nào, đã từng điên cuồng gọi điện thoại cho em, ngày nào cũng gửi mail cho em dù chẳng bao giờ có hồi đáp, ngày nào cũng ngoan cố chờ em trên yahoo cho đến tận khi ngủ gục trên bàn. Em có biết không? Em hiểu thế nào là chờ đợi không? Thậm chí anh còn…” Anh định nói điều gì đó nhưng lại ngập ngừng không nói.
Cổ họng tôi cứng ngắc, không dám cất lời. Không phải tôi không hiểu mà tôi không tưởng tượng được anh lại si tình như thế. Tôi cũng từng đau khổ như anh, từng dằn vặt giữa hai con đường nhưng rồi chẳng phải mọi chuyện cũng đã qua hay sao? Chẳng phải anh và tôi vẫn ổn và có một cuộc sống riêng tốt đẹp hay sao? Anh đã vượt qua được thời gian khó khăn nhất thì bây giờ cũng đâu là gì.
“Nói anh nghe, em có còn yêu anh không?”
Tôi nhìn sâu vào đôi mắt da diết mong chờ của anh. Cảm thấy mình vô cùng bất lực, không đủ dũng cảm nói có nhưng lại không nỡ nói không. Cuối cùng vẫn chỉ có thể nói: “Bo là con trai em.” Cố gắng nhấn mạnh để anh hiểu rõ bản chất của vấn đề.
“Tức là em bỏ rơi anh?” Cường nhìn tôi như không thể tin được. “Vân, em ác lắm!”
Rồi anh lên xe lao đi, rất nhanh, rất nhanh, trong khi tôi chỉ biết đứng nhìn anh biến mất giữa dòng người đông đúc, mà bên tai vẫn còn vọng lại câu nói cuối cùng cay nghiệt và oán giận của anh.
Còn lại mình tôi lê bước theo chiều dài của cây cầu, có cái gì đó trong tôi tối đen một mảng. Tôi đã làm tổn thương mối tình đầu của tôi, tổn thương cái quá khứ mà tôi vẫn thường nâng niu nhung nhớ. Tôi chưa từng mong cuộc hội ngộ của chúng tôi thành ra như thế nhưng tôi thật đã làm thế. Gió thổi, tôi thấy mặt mình ươn ướt, tôi biết là tôi đã khóc, sau bao nhiêu năm tôi lại vẫn khóc vì người đó. Chỉ lần này nữa thôi, lần cuối này nữa rồi thôi.
“Lên xe đi.” Cái giọng trầm và lạnh vang lên ngay bên cạnh làm tôi tưởng mình đang bị ảo giác. Lúc quay sang thì đúng là Cường, anh đã quay lại, anh không bỏ mặc tôi, ý nghĩ này khiến trái tim tôi như được một bàn tay ấm áp vỗ về.
Tôi ngồi phía sau Cường, cố gắng giữ một khoảng cách an toàn, không muốn mình tiếp xúc với anh, nhưng khi về gần đến nơi thì vẫn không nhịn được mà nói: “Chúng ta có thể nào quay trở lại 4 năm trước dù chỉ một khoảnh khắc không?”
Cường không nói gì, chỉ quay đầu lại một chút, tôi không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh lúc này. Không rõ là khinh bỉ hay chán nản, một cái gì đó rất phức tạp đang tồn tại trong con người anh.
Chồng Thúy đã biết hết chuyện của tôi và rắc rối mà tôi đang mắc phải với Hải. Anh ấy có chia sẻ rằng chơi với Hải khá lâu, dù không thân những cũng biết phần nào tính cách của Hải. Là một người rất hiếu thắng và sống vô trách nhiệm nên Hải sẽ không đời nào buông tha cho tôi, anh Hoàng căn dặn tôi nếu có vấn đề gì cứ nói nhất định anh sẽ tìm cách giúp đỡ.
Thúy sợ tôi ngại nên nó bồi thêm mấy câu: “Không cần phải suy nghĩ nhiều. Tao với mày chẳng khác gì chị em, chồng tao coi như anh rể mày. Chúng mình như người nhà, giúp đỡ nhau là đương nhiên, không phải ngại đâu.”
Anh Hoàng chợt nghĩ ra điều gì, vội nói ngay: “Mà mẹ của Hải mới phẫu thuật xong, còn rất yếu, em có muốn mang Bo đến thăm bà nội không? Nói gì thì nói, bác Hoa thực sự là một người tốt, rất nhân hậu.”
Tôi không trả lời, cảm thấy hơi ái ngại. Việc thăm mẹ Hải thì không có vấn đề gì, vấn đề là tôi không muốn gặp người nhà của bà ấy, đặc biệt là vợ chồng Hải. Thế nhưng khi nhớ đến những lời nói, những giọt nước mắt chân thành của bà ấy thì tôi lại không thể ngăn cản lòng trắc ẩn của chính mình.
Kết quả là hai mẹ con tôi đã đến thăm mẹ Hải vào chiều ngày hôm sau. Thứ bảy nên bệnh viện vắng người, phòng bệnh của mẹ Hải nằm ở cuối hành lang yên tĩnh. Trước khi mở cửa bước vào tôi phải dặn dò Bo: “Con không được lên tiếng rõ chưa? Bà đang nằm ngủ.”
“Bà nào hả mẹ?” Thằng bé hỏi lại.
Tôi nhìn thằng bé một lát rồi trả lời một tiếng nho nhỏ: “Bà nội.”
“Bà nội là ai hả mẹ?”
Không biết phải giải thích với thằng bé ra sao, tôi đưa tay lên một ra dấu im lặng: “Con trật tự. Không hỏi nữa.”
Thằng bé yên lặng ngả đầu trên vai tôi. Tôi rụt rè gõ cửa phong nhưng tuyệt nhiên không có tiếng trả lời. Tần ngần một lát thì tôi tự mở cửa đi vào. Trong căn phòng màu trắng đầy đủ tiện nghi chỉ có một mình mẹ Hải nằm đó với một đống các thiết bị y tế xung quanh, không có lấy một ai bên cạnh. Tự nhiên tôi cảm thấy thương thay cho thân phận của người phụ nữ này. Tôi tiến lại gần giường bệnh, đặt túi cam lên bàn rồi thả Bo ngồi trên chiếc ghế cạnh đó. Mẹ Hải nằm yên lặng, nhịp thở đều đều, có lẽ bà ấy đang ngủ hoặc yếu đến mức không thể mở nổi mắt. Làn da của bà ấy xanh xao thiếu sức sống, những nếp nhăn hằn rõ trên gương mặt. Tôi tự hỏi vào một ngày cuối tuần thế này thì chồng và con của bà ấy đang ở đâu? Vì sao bà ấy chỉ nằm một mình trong căn phòng V.I.P này? Một phòng bệnh đầy đủ mọi thứ chỉ thiếu chút hơi ấm, quá lạnh lẽo và cô đơn.
Tôi bế Bo lên, kéo bàn tay nhỏ xinh của thằng bé đặt lên tay của mẹ Hải, nói nhỏ vào tai thằng bé: “Con gọi bà nội đi.”
Bo nghe lời, nhắc lại hai tiếng bà nội. Bo có vẻ rụt rè, sợ hãi, cũng đúng thôi vì nó chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như thế này nên không khỏi lạ lẫm.
Cánh cửa phòng đột nhiên bật mở ra, một người phụ nữ trẻ bước vào, cô ấy ăn mặc hợp thời với mái tóc xoăn và gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng trông rất quý phái. Tôi cúi đầu chào: “Chào chị!”
Người phụ nữ trẻ khá bất ngờ khi nhìn thấy hai mẹ con tôi, đôi mắt rà từ trên xuống dưới rồi mới gật đầu lại: “Chị là…”
Tôi mỉm cười lịch sự: “Tôi là người quen của bác Hoa, hay tin bác bệnh nên đến thăm. Xin lỗi vì đã tự tiện vào phòng, tôi thấy trong phòng không có ai.”
Nghe tôi nói thế, cô ấy xua tay, cười như cho có: “Không sao. Tôi là Linh, con dâu. Mời chị ngồi.”
Nghe đến hai từ “con dâu” tôi mới ngỡ ngàng nhìn lại người phụ nữ trước mặt một lần nữa. Không thể phụ nhận một điều rằng Linh là một cô gái đẹp, nét đẹp mặn mà yêu kiều của một người phụ nữ đã có chồng, rất xứng đôi với Hải, nhưng một cô gái như thế này đáng ra phải được hưởng sự yêu thương chăm sóc của người chồng chứ không phải vác bụng bầu đi đánh ghen.
Linh rót nước mời tôi rồi nhìn sang Bo hỏi: “Đây là con trai chị sao?”
“Vâng, con trai tôi đấy ạ! Bo chào cô đi.”
Bo khoanh tay ngoan ngoãn: “Cháu chào cô.”
Linh chỉ cười rồi hỏi chuyện tôi: “Chị là người quen thế nào với mẹ tôi?”
“Tôi tên là Vân, tôi với bác Hoa cũng không phải chỗ thân thiết lắm nhưng…biết nói thế nào nhỉ? Bác ấy đã từng giúp đỡ tôi.” Đó là lí do duy nhất tôi nghĩ ra vào lúc này.
“Ra thế. Mẹ tôi vốn là người nhân hậu, chỉ là chẳng ai toàn vẹn, bệnh tật liên miên. Vừa phẫu thuật xong nhưng vẫn chưa khỏe hẳn, bác sĩ nói phải chờ thêm một thời gian vì mẹ tôi cũng cao tuổi rồi.”
“Vâng, mỗi người mỗi phận. Thế chồng con bác ấy đi đâu rồi ạ?” Tôi không nhịn được, tò mò hỏi.
Nghe thế, cô ấy đột nhiên chuyển hướng nhìn, trong đôi mắt nâu lanh lợi ẩn hiện một nỗi buồn khổ vô hình, phức tạp. “Gia đình nhà chồng tôi ai cũng bận bịu công việc cả. Bố chồng tôi làm bên bộ công an nên cũng đi miết, chồng tôi thì bận việc công ty, chẳng ngơi ra được. Bản thân tôi cũng chỉ có cuối tuần mới có thời gian đến, cho nên chuyện chăm sóc người bệnh đành nhờ đến các bác sĩ và y tá trong bệnh viện.”
Giờ thì tôi đã biết thế nào gọi là nỗi khổ của người giàu có, quả nhiên cái gì cũng có giá của nó, chẳng ai được tất cả cũng chẳng ai mất đi tất cả. Mặc dù gia đình tôi không có nhiều tiền, nhưng bù lại mọi người trong gia đình luôn luôn quây quần bên nhau, có chuyện cùng gánh vác. Chẳng trách Hải lại sống vô trách nhiệm với mọi thứ như vậy.
“Thì ra là thế, nhưng biết sao được, ai cũng bận rộn cả.”
Linh lại hỏi: “Thế chị là người ở đâu?”
“À, quê tôi ở Nam Định. Trước lên đây học, bây giờ về quê làm việc.”
“Ra thế. Tôi cũng chưa bao giờ nghe mẹ tôi có người quen ở đó.”
“Vâng, cũng không có gì mà. Số phận cả thôi.” Tôi nói vu vơ mấy câu rồi vội vàng đứng lên về vì sợ Hải chẳng may sẽ đến. “Thôi, cũng không còn sớm nữa, xin phép mẹ con tôi phải về. Chúc bác sớm lành bệnh.”
Linh cũng cười xã giao: “Cảm ơn chị đã ghé. Khi nào mẹ tôi tỉnh, nhất định sẽ nói có chị đến chơi.”
“Vâng, chào chị.”
Thật lòng mà nói, từ tận trong thâm tâm tôi không có chút gì gọi là ghen ghét Linh. Dù cô ấy trang điểm, ăn diện sang trọng kỹ càng đến mấy đi chăng nữa thì chính đôi mắt u buồn kia lại tố cáo tất cả. Con người ta đều có quyền mưu cầu hạnh phúc cho riêng mình và có lẽ Linh đã phải hi sinh quá nhiều cho người đàn ông mà cô ấy yêu. Tôi tự hỏi, có bao giờ cô ấy hối hận vì đã trao lầm sự tin tưởng để rồi phải đau khổ một đời hay không?
Tôi kể lại cuộc gặp với vợ Hải cho Thúy nghe ngay tối hôm đó. Thúy không lấy làm ngạc nhiên, nó bảo: “Tao cũng gặp mấy lần nhưng không nói chuyện. Lúc nào cũng thấy khuôn mặt cô ấy buồn buồn. Cũng tội nghiệp thật. Hi sinh vì người mình yêu đến cuối cùng lại bị gạt đi như một đống rác, hữu danh vô thực. Bây giờ con thì không có mà chồng thì có cũng như không.”
“Nhưng có một điều mà tao rất thắc mắc, Hải đào hoa như vậy, không thiếu phụ nữ tình nguyện sinh con cho anh ta. Tại sao anh ta cứ giành giật Bo với tao chứ?” Vấn đề này thực sự khiến tôi băn khoăn.
“Mày còn không hiểu anh ta sao? Bởi vì anh ta quá hiếu thắng, muốn gì là phải có cái đó. Anh ta không cam tâm để mày giữ thứ thuộc về anh ta, nhất lại là con trai anh ta.”
“Khốn nạn!”
Thúy mỉm cười phóng khoáng: “Mặc kệ tên điên đó. Nói cho tao nghe, khi mày gặp lại Cường thì mày có cảm giác gì?”
Tôi ngẩn người, khuôn mặt lạnh tanh của Cường lập tức hiện lên khiến tim tôi đau nhói. “Không rõ nữa, nhưng vào giây phút tao nhìn thấy Cường thì tao đã biết bọn tao thực sự chẳng còn cơ hội nào nữa.”
Thúy thở dài, nằm ngả xuống giường bên cạnh Bo đang ngủ say sưa. “Còn cơ hội hay không còn cơ hội chẳng qua là do mình mà thôi.”
“Khó nói lắm. Nhưng nói thật là nhiều khi tao cũng ước được như mày, cuộc sống mà tao đã từng tưởng tượng khi yêu Cường. Tao đã từng nghĩ người mà mình sẽ đi đến hết cuộc đời này chính là anh ấy.”
“Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Tao có cuộc sống mà mày mơ ước nhưng tao lại muốn được về quê hương gần gũi bố mẹ như mày. Mày nhìn vợ chồng tao bình thường như thế nhưng thật ra cũng buồn chán lắm. Hai vợ chồng đi làm cả ngày, có khi 2 ngày liền chẳng gặp mặt nhau. Những buổi tối hai vợ chồng cùng ở nhà thì lại mỗi người một việc, hiếm lắm mới có một buổi ra ngoài chơi.”
Tôi cười buồn, chẳng biết nói sao. Thúy lại tiếp: “Dù sao thì mày cũng phải lấy chồng đi, còn có chỗ dựa, gia đình mà không có một người đàn ông làm trụ cột sẽ rất khó khăn.” Rồi Thúy quay sang khẽ vuốt ve cái bụng tròn vo của Bo, thì thào với thằng bé nhưng rõ ràng là nói với tôi: “Đúng không con trai? Mẹ Vân phải lấy chồng thôi. Con trai cũng muốn có bố rồi, phải tìm bố cho Bo đáng yêu của chúng ta chứ!”
Tôi vừa định nằm xuống giường theo Thúy thì điện thoại reo, một dãy số lạ. “Alo, xin hỏi ai đấy ạ?”
Đầu máy bên kia im lặng, chỉ nghe thấy tiếng người nói xì xéo bên ngoài, hình như đang ở chỗ đông người nào đó. Tôi sợ người ta không nghe thấy nên hỏi lại, giọng lớn hơn: “Xin hỏi ai gọi đấy ạ?”
Ban đầu tôi còn nghĩ là người bên kia không nghe rõ nhưng rõ ràng là người đó không có ý định lên tiếng, chỉ có hơi thở khe khẽ truyền đến. Tôi bực mình: “Nếu không muốn nói chuyện thì tôi cúp máy đây.”
Người bên kia lập tức lên tiếng: “Là tôi đây.”
Giọng nói này có lẽ đến chết tôi cũng không quên nổi. Tôi cầm chặt điện thoại, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, không biết có phải mình đang nằm mơ không. Sau ngần ấy năm tôi lại nhận được điện thoại của anh, nghe chất giọng êm đềm của anh vang lên bên tai. Tôi chỉ có thể thốt lên đúng một chữ: “Cường?”
Một tiếng thở dài từ đầu dây bên kia. Thúy vội vàng nhỏm dậy, áp tai vào điện thoại nghe cùng. Một lát mới nghe Cường nói: “Gặp anh một lát đi, được không?”
Thúy nhìn tôi, gật gật đầu. Chẳng cần nó quyết định hộ thì tôi cũng đang nôn nóng muốn gặp Cường chết đi được, dù chẳng để làm gì. “Anh đang ở đâu?”
Anh đọc địa chỉ. Tôi vội vàng thay quần áo, nhờ Thúy trông nom Bo rồi chạy đi ngay. Lúc đến nơi, tôi thấy Cường đứng chờ bên ngoài một quán ăn nhỏ ồn ào. Vẫn thế, anh đứng dựa người vào chiếc xe máy, tay quay quay trùm chìa khóa như khi xưa anh vẫn thường đứng chờ tôi, đúng là có những thói quen mà người ta sẽ không bao giờ thay đổi dù trong bộ dạng nào. Tôi bước lại gần, ngập ngừng mỉm cười: “Chào!”
Cường không cười cũng không nói một lời nào với tôi, chỉ đưa cho tôi một chiếc mũ bảo hiểm rồi ngồi lên xe khởi động máy. Tôi không biết Cường sẽ đưa tôi đi đâu nhưng vẫn yên lặng ngồi lên, tưởng như mình đang được quay trở lại 4 năm trước, chỉ tối nay thôi.
Suốt quãng đường chúng tôi chẳng nói với nhau lấy một câu, một lèo đi đến cây cầu mà trước đây Cường đã từng đưa tôi đến để ngắm trăng. Cây cầu vẫn thế, con đường phía dưới vẫn giống như một dải lụa uốn mình lung linh, chỉ có hai chúng tôi là đã khác.
“Tối nay cũng có trăng.” Đó là câu đầu tiên Cường nói với tôi.
Tôi vịn tay lên thành cầu, ngước nhìn ánh trăng cao vời vợi: “Có trăng nhưng khuyết hơn.” Tôi vẫn chưa quên trăng năm đó vừa tròn lại vừa sáng.
“Em có muốn giải thích điều gì với anh không? Vì sao? Vì sao em không chịu nói với anh lời nào?”
Tôi không né tránh, trả lời anh: “Nếu em nói thì liệu anh có đồng ý cho em làm thế không? Em không có lựa chọn.”
“Em không có lựa chọn nên em chọn cách hy sinh anh à? Công bằng đấy!” Anh nói trong cay đắng.
“Lúc đó anh đi học ở xa, em nói với anh thì được tích sự gì? Anh sẽ bỏ tất cả mọi thứ để về với em chắc? Để rồi mọi người nói em là một kẻ phá đám, ngáng đường sự nghiệp của anh?” Tôi bị xúc động nên nói hơi lớn tiếng khiến những người xung quanh chú ý.
Cường kéo mạnh tay tôi, đôi mắt biết cười ngày nào giờ đang nhìn tôi tóe lửa: “Nói cho anh biết, sau khi anh đi đã xảy ra những chuyện gì? Vì sao đột nhiên em cắt đứt liên lạc? Em tính biến anh thành một thằng ngu à?”
Tôi cố lảng tránh câu hỏi của Cường: “Dù thế nào đi nữa thì kết quả vẫn ở trước mắt, nói với anh hay không thì em vẫn nhận nuôi Bo, em không bỏ rơi thằng bé được. Sao anh không ở địa vị của em mà nghĩ cơ chứ? Em chỉ là một đứa con gái quê bình thường, làm trong một bệnh viện nhỏ bé. Còn anh, anh có cả một tương lai phía trước, tương lai của anh trải rộng lắm, em có thể nhìn thấy ước mơ tràn đầy trong mắt anh. Biết bao cô gái tốt chờ đợi anh, liệu gia đình anh có chấp nhận hai mẹ con em không?”
“Em chưa trả lời đúng trọng tâm, mong em trả lời đúng những gì anh đã hỏi. Đã xảy ra những chuyện gì sau khi anh đi?” Cường bình tĩnh đặt câu hỏi. Anh quả nhiên là một luật sư, luôn luôn nhìn thẳng vào vấn đề, nắm bắt đúng chỗ.
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu: “Xảy ra chuyện gì đi nữa thì cũng đã qua rồi, không còn quan trọng nữa.”
“Sao lại không? Quá khứ quyết định tương lai, mỗi một quyết định trong quá khứ đều dẫn đến một kết quả cụ thể trong tương lai. Em nghĩ là không quan trọng à?”
Tôi cứng người, lúc trước đối đáp với anh đã khó, bây giờ lại càng khó hơn. Anh quyết truy hỏi tôi đến cùng, nhưng tôi thì cái gì cũng không muốn nói. Thực sự tôi không muốn nhắc đến những chuyện đó thêm một lần nào nữa, không muốn nhớ đến hình ảnh đau thương về Trinh, không muốn.
“Không, chẳng thể cứu vãn được gì nữa đâu, sẽ chẳng thể thay đổi được gì.”
“Vân!” Cường lay vai tôi. “Sao em phải khổ sở như thế? Sao em lại phải gánh chịu hậu quả mà người khác để lại? Nuôi một đứa bé em nghĩ dễ dàng sao? Rất có thể sau này sẽ trở thành công cốc, em biết không? Em không nghĩ một ngày nào đó thằng bé sẽ trở về bên bố nó sao?”
“Không, anh không hiểu đâu, không hiểu gì cả.” Tôi tránh né ánh mắt Cường đang nhìn trực diện vào mình. Làm sao anh biết được Trinh đã phải chịu đựng những gì. Làm sao anh biết được Trinh không mong muốn Bo gọi người đó là bố đến thế nào.
“Nói cho anh biết xem anh không hiểu chỗ nào? Em đứng trước mặt anh đây so với 4 năm trước đã thay đổi rồi, biết không? Hãy trả thằng bé lại cho bố nó, chúng ta sẽ làm lại từ đầu, được không em? Anh và em còn chưa kết thúc mà, chúng ta còn chưa nói chia tay.”
Tôi lắc đầu, cố vùng ra khỏi anh: “Đúng là Bo chỉ là con nuôi của em, nhưng đối với em nó chẳng khác gì con ruột. Em không thể bỏ nó được.”
“Em nói anh không hiểu gì. Vậy liệu em hiểu cho anh bao nhiêu phần? Nếu như em biết anh ở xứ người đã từng thương nhớ em đến thế nào, đã từng điên cuồng gọi điện thoại cho em, ngày nào cũng gửi mail cho em dù chẳng bao giờ có hồi đáp, ngày nào cũng ngoan cố chờ em trên yahoo cho đến tận khi ngủ gục trên bàn. Em có biết không? Em hiểu thế nào là chờ đợi không? Thậm chí anh còn…” Anh định nói điều gì đó nhưng lại ngập ngừng không nói.
Cổ họng tôi cứng ngắc, không dám cất lời. Không phải tôi không hiểu mà tôi không tưởng tượng được anh lại si tình như thế. Tôi cũng từng đau khổ như anh, từng dằn vặt giữa hai con đường nhưng rồi chẳng phải mọi chuyện cũng đã qua hay sao? Chẳng phải anh và tôi vẫn ổn và có một cuộc sống riêng tốt đẹp hay sao? Anh đã vượt qua được thời gian khó khăn nhất thì bây giờ cũng đâu là gì.
“Nói anh nghe, em có còn yêu anh không?”
Tôi nhìn sâu vào đôi mắt da diết mong chờ của anh. Cảm thấy mình vô cùng bất lực, không đủ dũng cảm nói có nhưng lại không nỡ nói không. Cuối cùng vẫn chỉ có thể nói: “Bo là con trai em.” Cố gắng nhấn mạnh để anh hiểu rõ bản chất của vấn đề.
“Tức là em bỏ rơi anh?” Cường nhìn tôi như không thể tin được. “Vân, em ác lắm!”
Rồi anh lên xe lao đi, rất nhanh, rất nhanh, trong khi tôi chỉ biết đứng nhìn anh biến mất giữa dòng người đông đúc, mà bên tai vẫn còn vọng lại câu nói cuối cùng cay nghiệt và oán giận của anh.
Còn lại mình tôi lê bước theo chiều dài của cây cầu, có cái gì đó trong tôi tối đen một mảng. Tôi đã làm tổn thương mối tình đầu của tôi, tổn thương cái quá khứ mà tôi vẫn thường nâng niu nhung nhớ. Tôi chưa từng mong cuộc hội ngộ của chúng tôi thành ra như thế nhưng tôi thật đã làm thế. Gió thổi, tôi thấy mặt mình ươn ướt, tôi biết là tôi đã khóc, sau bao nhiêu năm tôi lại vẫn khóc vì người đó. Chỉ lần này nữa thôi, lần cuối này nữa rồi thôi.
“Lên xe đi.” Cái giọng trầm và lạnh vang lên ngay bên cạnh làm tôi tưởng mình đang bị ảo giác. Lúc quay sang thì đúng là Cường, anh đã quay lại, anh không bỏ mặc tôi, ý nghĩ này khiến trái tim tôi như được một bàn tay ấm áp vỗ về.
Tôi ngồi phía sau Cường, cố gắng giữ một khoảng cách an toàn, không muốn mình tiếp xúc với anh, nhưng khi về gần đến nơi thì vẫn không nhịn được mà nói: “Chúng ta có thể nào quay trở lại 4 năm trước dù chỉ một khoảnh khắc không?”
Cường không nói gì, chỉ quay đầu lại một chút, tôi không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh lúc này. Không rõ là khinh bỉ hay chán nản, một cái gì đó rất phức tạp đang tồn tại trong con người anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.