Chương 15
Anan
17/09/2024
Lúc bấy giờ, Tiết Thừa Mẫn vẫn chưa rời khỏi kinh thành.
Hay tin, hắn khoác lên mình bộ áo gai trắng toát, quỳ gối thật lâu trước cửa cung, khẩn cầu người mà hắn từng gọi là phụ thân, cho phép hắn được dâng một nén hương trước linh cữu mẹ ruột.
Hoàng đế lạnh lùng từ chối: "Ngươi là con cháu Tiết gia, không tiện tham gia tang lễ của hoàng tộc."
Nghe thị vệ trước cửa cung kể lại, Tiết Thừa Mẫn ngay lập tức phun ra một ngụm máu, nhuộm đỏ cả bộ tang phục trắng toát.
Nhưng hắn vẫn không rời đi.
Hắn quỳ trước cửa cung, mặt hướng về phía cung Khôn Ninh, không ăn không uống, không nói không rằng, trọn vẹn ba ngày ba đêm túc trực bên linh cữu của hoàng hậu.
Lúc rời đi, bước chân hắn loạng choạng, sắc mặt trắng bệch như người đã chết.
Các cung nhân lén bàn tán, vị tiền thái tử tuy tính tình tàn bạo, nhưng đối với mẹ lại hết mực hiếu thảo.
Nghe vậy, ta chỉ khẽ cười nhạt một tiếng.
Tiết Thừa Mẫn à, không phải chỉ có mẹ ngươi mới là mẹ.
Những thị nữ vô tội đã c.h.ế.t dưới tay người.
Cư dân của làng Hải Châu đã c.h.ế.t vì mong muốn của ngươi.
Họ cũng có cha mẹ và họ hàng.
Mọi thứ đã thay đổi.
Đáng đời ngươi cũng nếm trải mùi vị mất đi người thân, đau thấu tâm can.
Hoàng đế nhìn khóe miệng nhếch lên của ta, hỏi ta đang cười cái gì.
Ta nghiêng đầu nhìn sang, nụ cười càng sâu, thành tâm khen ngợi hoàng đế: "Thần thiếp đang ngắm viên ngọc trên mũ miện của bệ hạ, tròn trịa không tì vết, sáng trong mượt mà, thật xứng với bệ hạ."
Hoàng đế cưng chiều gảy nhẹ sống mũi ta: "Ngốc ạ, đây chẳng phải là viên ngọc nàng tặng đó sao?"
Ta e thẹn cúi đầu: "Thần thiếp thật đãng trí, quên mất viên ngọc này vốn dĩ là để dâng lên bệ hạ."
Một lần nữa bước vào cung Khôn Ninh, người ngồi trên điện chính đã thay đổi, là vị quý phi năm xưa.
Quý phi họ Cù, khuê danh Hồng Anh.
Huynh trưởng của nàng là vị tướng quân dũng mãnh nhất triều đình, trong chiến dịch Bắc phạt Hung Nô luôn chiến thắng, được hoàng đế hong tước Dũng Nghị Hầu.
Quý phi phất tay cho Y Lan lui ra, ta cũng bảo Chu Du lui xuống.
Quý phi nhìn cung nữ vừa khép cửa điện, ngạc nhiên hỏi: "Còn nha đầu Phục Linh đâu?"
Phục Linh đã cùng với Thôi Hoàn xuất cung rồi.
Lúc đầu hắn dùng bí mật tư tình của Dung tần và Trương Văn Cảnh để trao đổi, đổi lấy sự tự do cho hắn và Phục Linh.
Ta đồng ý.
Huống hồ, nếu Thôi Hoàn ở lại trong cung, thì sẽ là mối họa tiềm ẩn.
Hồng Hỉ có thể dễ dàng đưa Tiết Trọng vào cung Khôn Ninh bị phong tỏa, là vì đêm đó người trực của ngự lâm quân là Thôi Hoàn.
Thôi Hoàn thông qua tay Dũng Nghị Hầu vào ngự lâm quân, cố ý đóng vai một kẻ ăn chơi trác táng, không để tâm đến trách nhiệm chút nào.
Đêm cầu phúc mùng tám tháng sáu, vừa đúng lúc Thôi Hoàn trực.
Hắn lấy cớ đau bụng, một lần nữa tự ý rời khỏi vị trí.
Điều này khiến Hồng Hỉ đánh tan chút lo lắng cuối cùng, mà liều lĩnh hành động.
Nếu có người hữu tâm lần theo dấu vết, rất có thể sẽ điều tra đến ta.
Ta không thể mạo hiểm.
Vì vậy ta để Thôi Hoàn tạo ra giả tượng sợ tội tự sát, tự thiêu, âm thầm dùng t.h.i t.h.ể cháy đen đánh tráo.
Lại nhờ Giác Tuệ đại sư đưa Thôi Hoàn đã cạo trọc đầu ra khỏi cung.
Ta thở dài, vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Quý phi, à không, bây giờ nên gọi là Cù hoàng hậu nghe vậy nhướn mày, nhưng không truy cứu sâu thêm.
Nàng ta thong thả đưa mắt nhìn quanh đại điện, tâm trạng có vẻ rất tốt: "Món quà đầu tiên của ngươi, giúp ta được chấp chưởng lục cung, món quà thứ hai, giúp ta lên ngôi hoàng hậu, bây giờ ta rất tò mò, món quà thứ ba của ngươi là gì."
Ta bước lên hai bước, đi đến chính giữa đại điện, chậm rãi nói: "Món quà lớn thứ ba mà thần thiếp tặng nương nương là một chiếc thang mây xanh, có thể giúp nương nương bay thẳng lên trời."
Trong mắt Cù hoàng hậu lóe lên một tia sắc bén vô cùng, nàng ta từng chữ từng chữ hỏi: "Bổn cung đã là chủ của lục cung, trên vạn người, còn lên nữa, muốn đi về đâu?"
Đối diện với ánh mắt sắc bén như chim ưng của nàng ta, ta khẽ mỉm cười: "Trên mây xanh, còn có mặt trời rực rỡ treo cao, chẳng lẽ nương nương không muốn thay thế nó sao?"
Chẳng phải Hoàng đế rất coi trọng đế vị của hắn, muốn để giang sơn nhà Lý muôn đời muôn thuở sao?
Ta nhất định phải để giang sơn này đổi họ.
Từ khi Tiết Trọng sụp đổ, uy quyền của hoàng đế trên triều đình ngày càng tăng, hầu như không ai dám trái lời.
Cảm giác độc hưởng đỉnh cao quyền lực này khiến hoàng đế rất say mê.
Chỉ là hôm nay, khi hoàng đế bước vào cung Diên Khánh, sắc mặt u ám.
Bởi vì Dũng Nghị Hầu đã từ chối hôn sự do hoàng đế sắp đặt lần thứ ba.
Người trong kinh thành đều biết, trưởng công chúa Đức Vinh đem lòng yêu mến Dũng Nghị Hầu Cù Liệt.
Nàng là muội muội cùng mẹ sinh ra với hoàng đế, vì dung mạo xinh đẹp, từ nhỏ đã được cả nhà hết mực yêu thương.
Tuy nhiên Cù Liệt đã có thê tử, tuy là con gái của thợ săn, nhưng vợ chồng rất mực ân ái.
Cù Liệt hai lần từ chối hôn sự do hoàng đế sắp đặt, đều vì không muốn bỏ vợ lấy vợ khác.
Hay tin, hắn khoác lên mình bộ áo gai trắng toát, quỳ gối thật lâu trước cửa cung, khẩn cầu người mà hắn từng gọi là phụ thân, cho phép hắn được dâng một nén hương trước linh cữu mẹ ruột.
Hoàng đế lạnh lùng từ chối: "Ngươi là con cháu Tiết gia, không tiện tham gia tang lễ của hoàng tộc."
Nghe thị vệ trước cửa cung kể lại, Tiết Thừa Mẫn ngay lập tức phun ra một ngụm máu, nhuộm đỏ cả bộ tang phục trắng toát.
Nhưng hắn vẫn không rời đi.
Hắn quỳ trước cửa cung, mặt hướng về phía cung Khôn Ninh, không ăn không uống, không nói không rằng, trọn vẹn ba ngày ba đêm túc trực bên linh cữu của hoàng hậu.
Lúc rời đi, bước chân hắn loạng choạng, sắc mặt trắng bệch như người đã chết.
Các cung nhân lén bàn tán, vị tiền thái tử tuy tính tình tàn bạo, nhưng đối với mẹ lại hết mực hiếu thảo.
Nghe vậy, ta chỉ khẽ cười nhạt một tiếng.
Tiết Thừa Mẫn à, không phải chỉ có mẹ ngươi mới là mẹ.
Những thị nữ vô tội đã c.h.ế.t dưới tay người.
Cư dân của làng Hải Châu đã c.h.ế.t vì mong muốn của ngươi.
Họ cũng có cha mẹ và họ hàng.
Mọi thứ đã thay đổi.
Đáng đời ngươi cũng nếm trải mùi vị mất đi người thân, đau thấu tâm can.
Hoàng đế nhìn khóe miệng nhếch lên của ta, hỏi ta đang cười cái gì.
Ta nghiêng đầu nhìn sang, nụ cười càng sâu, thành tâm khen ngợi hoàng đế: "Thần thiếp đang ngắm viên ngọc trên mũ miện của bệ hạ, tròn trịa không tì vết, sáng trong mượt mà, thật xứng với bệ hạ."
Hoàng đế cưng chiều gảy nhẹ sống mũi ta: "Ngốc ạ, đây chẳng phải là viên ngọc nàng tặng đó sao?"
Ta e thẹn cúi đầu: "Thần thiếp thật đãng trí, quên mất viên ngọc này vốn dĩ là để dâng lên bệ hạ."
Một lần nữa bước vào cung Khôn Ninh, người ngồi trên điện chính đã thay đổi, là vị quý phi năm xưa.
Quý phi họ Cù, khuê danh Hồng Anh.
Huynh trưởng của nàng là vị tướng quân dũng mãnh nhất triều đình, trong chiến dịch Bắc phạt Hung Nô luôn chiến thắng, được hoàng đế hong tước Dũng Nghị Hầu.
Quý phi phất tay cho Y Lan lui ra, ta cũng bảo Chu Du lui xuống.
Quý phi nhìn cung nữ vừa khép cửa điện, ngạc nhiên hỏi: "Còn nha đầu Phục Linh đâu?"
Phục Linh đã cùng với Thôi Hoàn xuất cung rồi.
Lúc đầu hắn dùng bí mật tư tình của Dung tần và Trương Văn Cảnh để trao đổi, đổi lấy sự tự do cho hắn và Phục Linh.
Ta đồng ý.
Huống hồ, nếu Thôi Hoàn ở lại trong cung, thì sẽ là mối họa tiềm ẩn.
Hồng Hỉ có thể dễ dàng đưa Tiết Trọng vào cung Khôn Ninh bị phong tỏa, là vì đêm đó người trực của ngự lâm quân là Thôi Hoàn.
Thôi Hoàn thông qua tay Dũng Nghị Hầu vào ngự lâm quân, cố ý đóng vai một kẻ ăn chơi trác táng, không để tâm đến trách nhiệm chút nào.
Đêm cầu phúc mùng tám tháng sáu, vừa đúng lúc Thôi Hoàn trực.
Hắn lấy cớ đau bụng, một lần nữa tự ý rời khỏi vị trí.
Điều này khiến Hồng Hỉ đánh tan chút lo lắng cuối cùng, mà liều lĩnh hành động.
Nếu có người hữu tâm lần theo dấu vết, rất có thể sẽ điều tra đến ta.
Ta không thể mạo hiểm.
Vì vậy ta để Thôi Hoàn tạo ra giả tượng sợ tội tự sát, tự thiêu, âm thầm dùng t.h.i t.h.ể cháy đen đánh tráo.
Lại nhờ Giác Tuệ đại sư đưa Thôi Hoàn đã cạo trọc đầu ra khỏi cung.
Ta thở dài, vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Quý phi, à không, bây giờ nên gọi là Cù hoàng hậu nghe vậy nhướn mày, nhưng không truy cứu sâu thêm.
Nàng ta thong thả đưa mắt nhìn quanh đại điện, tâm trạng có vẻ rất tốt: "Món quà đầu tiên của ngươi, giúp ta được chấp chưởng lục cung, món quà thứ hai, giúp ta lên ngôi hoàng hậu, bây giờ ta rất tò mò, món quà thứ ba của ngươi là gì."
Ta bước lên hai bước, đi đến chính giữa đại điện, chậm rãi nói: "Món quà lớn thứ ba mà thần thiếp tặng nương nương là một chiếc thang mây xanh, có thể giúp nương nương bay thẳng lên trời."
Trong mắt Cù hoàng hậu lóe lên một tia sắc bén vô cùng, nàng ta từng chữ từng chữ hỏi: "Bổn cung đã là chủ của lục cung, trên vạn người, còn lên nữa, muốn đi về đâu?"
Đối diện với ánh mắt sắc bén như chim ưng của nàng ta, ta khẽ mỉm cười: "Trên mây xanh, còn có mặt trời rực rỡ treo cao, chẳng lẽ nương nương không muốn thay thế nó sao?"
Chẳng phải Hoàng đế rất coi trọng đế vị của hắn, muốn để giang sơn nhà Lý muôn đời muôn thuở sao?
Ta nhất định phải để giang sơn này đổi họ.
Từ khi Tiết Trọng sụp đổ, uy quyền của hoàng đế trên triều đình ngày càng tăng, hầu như không ai dám trái lời.
Cảm giác độc hưởng đỉnh cao quyền lực này khiến hoàng đế rất say mê.
Chỉ là hôm nay, khi hoàng đế bước vào cung Diên Khánh, sắc mặt u ám.
Bởi vì Dũng Nghị Hầu đã từ chối hôn sự do hoàng đế sắp đặt lần thứ ba.
Người trong kinh thành đều biết, trưởng công chúa Đức Vinh đem lòng yêu mến Dũng Nghị Hầu Cù Liệt.
Nàng là muội muội cùng mẹ sinh ra với hoàng đế, vì dung mạo xinh đẹp, từ nhỏ đã được cả nhà hết mực yêu thương.
Tuy nhiên Cù Liệt đã có thê tử, tuy là con gái của thợ săn, nhưng vợ chồng rất mực ân ái.
Cù Liệt hai lần từ chối hôn sự do hoàng đế sắp đặt, đều vì không muốn bỏ vợ lấy vợ khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.