Chương 1
Tinh Oánh Tinh Oánh
27/01/2015
Thái Niễu ngồi trong xe taxi, truyền hình trong xe đang đưa tin về lệnh truy nả, Giọng nói vui vẻ của người dẫn chương trình ban đêm cũng trở nên nghiêm túc hơn, "Xin mọi người trong thành phố đặc biệt là các cô gái độc thân cần phải chú ý, Ban đêm khi về nhà nhất định phải cẩn thận, tháng này thành phố của chúng ta đã liên tục xảy ra hai vụ cưỡng gian giết người, thủ đoạn của kẻ gây án cực kỳ tàn nhẫn, nạn nhân đầu tiên bị chém mười ba nhát dao vào người, hiện đã tử vong. Nạn nhân thứ hai bị cường bạo ngay trên đường về nhà thì được người đi đường cứu, nhưng đã để hung thủ chạy trốn, sau đó người đi đường liền báo cảnh sát và đưa người bị hại đến bệnh viện Vũ Cảnh để cấp cứu, đến nay còn đang trong phòng tích cực điều trị và quan sát. Bất quá theo tin tức mà người đưa nạn nhân đến bệnh viện cung cấp, lúc ấy hung thủ che mặt, cao khoảng một mét tám mươi lăm, trên người mặc áo sơ mi màu đỏ, mặc một quần dài màu đen. Hiện tại cảnh sát đã và đang truy nã hung thủ, cho nên một lần nữa xin nhắc nhở các bạn gái một mình đi về nhà, nhất định phải cẩn thận, tốt nhất nên để cho người nhà đưa đón. . . . . ."
"Bây giờ có vài người thật là biến thái, cô gái, cô nói người này đã xuống tay như thế nào. Các cô những cô gái nhỏ khi ra cửa nhất định phải chú ý a!" Tài xế thiệt lòng nhắc nhở. Thái niểu đã có chút sợ hãi, phải biết rằng cái tiểu khu rách nát mà cô đang ở ngay cả bảo vệ trị an cũng không có.
Tài xế dừng xe ở trước cửa tiểu khu, nhìn vào đầu ngõ có chút xấu hổ nói: "Cô gái, cửa vào tiểu khu của các người quá nhỏ, xe tôi chạy vào cũng khó chạy ra, cô xem cô có thể đi bộ vài bước không, tôi sẽ bớt một ít tiền."
"Nhưng. . . . . ." Thái Niễu nhếch miệng, muốn người ta đi vào thật là cũng không dễ dàng, quên đi, mình sẽ không xui xẻo như vậy, móc tiền đưa cho tài xế, ôm túi cùng cây dù xuống xe.
Xe taxi vừa đi, trước cửa tiểu khu liền tối đen như mực, đèn đường đã hư ba tháng, cơ bản là không có ai tới sữa chửa. Trong đầu Thái Niễu không ngừng nhớ lại lệnh truy nã vừa rồi trong truyền thanh, càng nghĩ càng sợ, bước chân cũng nhanh hơn, cô hăng hái chạy vào cửa nhỏ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhỏm. sống ở nơi này đều là giáo sư độc thân ở học viện của họ, nghe nói tòa nhà cũ nát này là sản quyền của học viện, bởi vì quá sâu không tiện đón taxi, nên học viện cho các giáo sư ở vùng khác ở trọ.
Thái Niễu thả lỏng tinh thần đi lên lầu, đi đến khúc quanh lầu hai, tim liền đập mạnh một cái. Một người con trai xa lạ đứng bên cạnh cửa sổ lầu hai và lầu ba, Thái Niểu co cổ đi lên ngóng nhìn, người con trai cao khoảng một mét tám mươi lăm, mặc áo sơ mi đỏ, quần dài màu đen. . . . . . Vân vân, sơ mi đỏ, quần đen, một thước tám lăm! Thái Niễu cắn môi dưới, trong lòng đã bắt đầu run lên, sẽ không xui xẻo như vậy chứ. Một tay cô ôm chặt túi, một tay nắm chặc cây dù, cẩn thận lui về phía sau.
Vừa vặn đúng lúc người con trai xoay người, nhìn thấy Thái Niễu liền đi tới phía cô.
"Anh, anh anh anh, đừng tới. . . . . ." Thái Niễu vừa lui sang vừa la lên.
"Cô đừng chạy nha!" Người con trai đuổi theo cô.
Không chạy chính là kẻ đần độn. Thái Niễu giống như phát điên xông ra bên ngoài, chạy đến cửa đơn vị, bị doạ sợ đến tay run lên làm thế nào cũng không mở được khóa cửa, lúc này người con trai cũng đã vọt tới, Thái Niễu đã làm rơi mất túi, giơ lên cây dù, vừa hô cứu mạng vừa dùng sức đánh xuống."Cứu mạng nha, giết người, cứu mạng a. . . . . ."
"A. . . . . ."
Tiếng kêu cứu giống như giết heo của Thái Niễu gọi tất cả các hộ gia đình trên lầu hai ra ngoài, phòng 201 của thầy thể dục luyện cử tạ, thầy Triệu mang theo dao phay chạy ra ngoài, nhưng vừa ra khỏi cửa liền thấy choáng váng. Chỉ thấy cô giáo Thái thường ngày dịu dàng ít nói giờ giống như một người điên hung hăng dùng cây dù đánh người con trai, người con trai liên tục trốn tránh, căn bản không có đánh trả, vậy phải cứu người nào đây?
Thầy Triệu hoảng hốt, vứt dao phay sang một bên rồi chen vào giữa hai người, một tay cầm lấy cây dù của Thái Niễu, một tay nắm lấy cổ áo của người con trai. "Cô giáo Thái, cô có sao không?"
Thái Niễu nhìn thấy người quen, sợ hãi trong lòng cũng vơi đi phân nửa, thân thể mềm nhũn liền đặt mông ngồi dưới đất oa lên khóc thành tiếng, nói cái gì cũng nói không ra. Thầy Triệu cũng không rõ tình huống thế nào, lúc này đồng nghiệp trong tầng cũng lần lượt đi ra, thấy Thái Niễu ngồi khóc dưới đất. Thầy Triệu càng nắm chặt cổ áo của người con trai, rối rít nói trước tiên nên báo cảnh sát.
Toàn bộ quá trình người con trai luôn trong trạng thái sững sờ, cho đến khi cảnh sát đến, đem hắn cùng Thái Niễu và Thầy Triệu đến đồn cảnh sát, hắn mới lấy lại tinh thần. Chúa ơi, hắn gặp phải người điên!
Cảnh sát chờ cho tâm tình của Thái Niễu ổn định một chút mới bắt đầu thẩm vấn, Thái Niểu nghẹn ngào nói: "Tội phạm truy nã, hắn, hắn chính là tội phạm truy nã cưỡng gian giết người”.
"Cái gì?" Cảnh sát hoảng hốt, lập tức cảnh giác nhìn người thanh niên đang bị còng tay vào ghế
Người thanh niên lại một lần sững sờ, hắn cướp bóc? Còn cưỡng gian giết người?
" Cô, cái cô gái điên này, tôi còn chưa nói cô hành hung tôi.Tôi đứng ở hành lang, bất quá là muốn tìm hiểu đường đi một chút, kết quả cô gái điên này liền nhào tới hung hăng dùng cây dù đánh tôi, không tin các anh nhìn xem. . . . . ." Người thanh niên giơ cánh tay lên, quả thật là trên cánh tay có vài vết bầm tím. Người thanh niên tức giận móc từ trong túi áo ra thẻ căn cước vỗ mạnh vào trên bàn làm việc của cảnh sát, "Tôi tên là Hoạt Tích Niên, Tốt nghiệp Giang Đại, các anh có thể đi tra. Còn nữa, hôm qua tôi mới đi du lịch từ Canada trở lại, làm sao có thời giờ để cướp của giết người!"
Hoạt Tích Niên hung hăng trợn mắt nhìn Thái Niểu một cái, cảm giác mình sắp điên rồi, Chỉ là muốn đi xem ký túc xá một chút, cuối cùng lại trở thành tội phạm cướp bóc, còn phải vào đồn cảnh sát.
Lúc này Thái Niễu trợn tròn mắt, cô lắp bắp nói, "Rõ ràng là, radio nói tội phạm cướp bóc mặt áo sơ mi đỏ, quần đen. . . .”
Lời còn chưa dứt, Hoạt Tích Niên liền nổi nóng, "Người mặc áo đỏ quần đen đi trên đường cái, tất cả đều là tội phạm truy nã sao?"
Thái Niễu á khẩu không trả lời được, rúc cổ lại, vẻ mặt lúng túng.
Ầm ĩ nửa ngày chỉ là một đại Ô Long, hai vị cảnh sát nhìn ba người trong cuộc mà mém bật cười. Vội vàng mở còng tay ra, đem thẻ căn cước trả lại cho Hoạt Tích Niên, "Thật xin lỗi tiên sinh, có lẽ là vị tiểu thư này quá khẩn trương, hiểu lầm một hồi, nếu như anh bị đánh đả thương, có thể truy cứu trách nhiệm."
Hoạt Tích Niên cử động cổ tay, liếc nhìn khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi của Thái Niểu, đen đủi thở dài, "Quên đi, tiền thuốc thang để cô ta giữ lại tự mua thuốc cho mình uống đi! Bệnh thần kinh. Tôi có thể đi rồi chứ?"
"Có thể có thể."
Hoạt Tích Niên hướng về phía Thái Niểu hừ lạnh một tiếng rồi rời đi bót cảnh sát. Thái Niểu vừa lúng túng vừa luống cuống, "Đồng chí, tôi cũng có thể đi rồi phải không?"
"Có thể, bất quá tiểu thư à, sau này ngàn vạn lần cũng đừng vọng động như vậy ." Cảnh sát vừa nói, cũng không nhịn được cười.
"Tôi biết." Thái Niễu hận tìm không được một cái lỗ để chui vào, ão não rời khỏi đồn cảnh sát.
Náo loạn một hồi, Thái Niểu về đến nhà ngay cả sức lực rửa mặt cũng không có, ngã xuống giường, lấy điện thoại di động ra gọi cho bạn trai Từ Lương cẩm, nhưng quay số hai lần bên kia đều là cuộc gọi nội bộ, cuối cùng chỉ nhắn một tin SMS liền ngủ mê.
Ngày thứ hai đi làm, Thầy Triệu nhiều chuyện làm cho toàn bộ người trong học viên cũng biết sự kiện Ô Long của cô, đến bữa trưa, bạn tốt Lưu Ly cư nhiên nhìn cô liền cười sặc sụa.
"Đủ rồi nha! Tớ đã rất xui xẻo, cậu không an ủi tớ còn cười nữa, bạn bè gì chứ!"cũng không biết là do tức giận hay lúng túng mà mặt Thái Niểu đỏ bừng.
Lưu Ly thấy cô nóng giận, cố gắng nhịn cười, "Không cười cậu nữa, nói cho cậu chuyện quan trọng đây!" Cô nhìn hai bên một chút, thấy không ai chú ý đến hai người mới thấp giọng nói, "Thầy dạy Anh văn của chúng ta nghỉ việc, một tuần trống tới mười hai tiết, cậu không phải vẫn muốn lên lớp sao, đi tìm Trưởng Phòng Chu đăng kí đi, chỉ cần đưa hai điếu thuốc lá là được, đây là ý của anh ấy."
"Thật?" Thái Niểu lập tức cười.
Lưu Ly bĩu môi, "Chuyện này tớ có thể nói đùa sao?"
"Lưu Ly cậu thật là tốt, nếu không có Lương Cẩm, tớ nhất định không phải là cậu không lấy chồng."
"Chết đi, cậu mê từ Lương Cẩm đến choáng váng rồi. bạn trai nhà cậu được nhà nước cử đi học tập có phải sẽ nhanh trở lại hay không?"
"Hẳn là ngày mai sẽ trở lại, ngày hôm qua gọi điện thoại cho anh ấy không thông, đoán chừng rất là bận rộn. Hôm nay tớ xin nghỉ sớm đến chỗ anh ấy, giúp anh ấy hóng gió một chút, một tuần không có mở cửa sổ, trong nhà nhất định nóng đến chết người. "Thái Niểu vừa nói chuyện vừa đắc ý .
Lưu Ly nhìn mà lắc đầu, cô đối với Từ Lương Cẩm cũng không có ấn tượng tốt lắm, một người lãnh đạo ninh nọt đại lão gia làm cho người ta liền thấy phản cảm. Theo cô Từ Lương Cẩm ngoài vẻ đẹp bên ngoài thì thực ra cũng không có gì tốt.
Bất quá, chuyện của hai người bọn họ, là bạn tốt cũng không tiện nói nhiều.
Thái Niễu tan việc hào hứng đi đến nhà Từ Lương cẩm, hai người bọn họ là bạn học thời đại học, từ ĐH năm 3 bắt đầu yêu nhau, cộng thêm làm việc cùng nhau một năm, đã ở chung một chỗ ba năm , hai người đều là người vùng khác đến, mới đầu bọn họ cũng ở tại ký túc xá của học viện, sau này cha mẹ Từ Lương Cẩm cho mười vạn đồng ,Từ Lương Cẩm lại vay mượn thêm tiền của người đứng đầu một tiểu khu cách học viện không xa để mua một căn hộ nhỏ.
Trong mắt Thái Niểu, Từ Lương Cẩm là người rất có năng lực, hai người cùng vào đơn vị, bây giờ cô vẫn còn lao động theo hợp đồng ở nơi mệt nhất trong học viện, nhưng Từ Lương Cẩm đã thành công vào cương vị công ích, còn điều đến lớp bổ túc có nhiều người học nhất. Tuy cậu ta không theo biên chế chính thức, nhưng quyền lợi lại y như biên chế chính thức, cái gì nên có đều có.
Vừa nghĩ đến bạn trai, Thái Niễu liền thấy ngọt ngào. Cô cũng đã lên kế hoạch rất tốt, chờ đến khi cô vào được cương vị công ích ký hợp đồng, là có thể bắt đầu chuẩn bị cho chuyện kết hôn. Từ Lương Cẩm bán căn hộ nhỏ đó, cô thì xin tiền ba mẹ, rồi hai người cùng mua một căn hộ hai phòng, vậy là bọn họ đã có nhà ở thành phố Tĩnh Giang này rồi.
Càng nghĩ càng vui vẻ, Thái Niểu cười hì hì đi vào tiểu khu, nhìn tiểu khu công cộng còn có công trình lục hóa, cô không ngừng thở dài, cùng là túc xá nhưng thật là khác biệt một trời một vực a.
Lên lầu, Thái Niễu lấy chìa khóa cửa ra, cái chìa khóa này do Từ Lương Cẩm đưa cho cô dùng, đây là lần đầu tiên Thái Niễu một mình mở cửa đi vào. Cửa vừa mở ra, Thái Niễu liền sửng sốt đứng ở cửa.
Ở cửa có hai đôi giày vứt bừa bãi, một đôi kiểu nam, một đôi kiểu nữ . Kiểu nam cũng không có gì lạ, nhưng giày nữ xuất hiện ở trong nhà Từ Lương Cẩm thì không đúng tý nào.
Thái Niễu ngồi chồm hổm xuống lấy ngón tay móc lên chiếc giày nữ, chữ C đầu là nhãn hiệu nổi tiếng, tuyệt đối không phải là thứ mà cô cùng Từ Lương cẩm có khả năng để mà mua .
Lúc này, trong phòng ngủ phát ra âm thanh kỳ quái.
Có lẽ do ngày hôm qua đã trải qua chuyện Ô Long, nên bây giờ ngay cả Thái Niễu cũng kinh ngạc chính mình vì lúc này cô lại có thể bình tĩnh đến như vậy. Để giày cao gót xuống, Thái Niễu bước từng bước tiến vào phòng ngủ.
Thịt | Dục vọng| một bộ xuân cung đồ tung hoành ngang dọc, không chút nào che giấu hiện ra ở trước mặt cô, người con trai đó hai ngày trước ở trong điện thoại vẫn còn gọi cô là em yêu, lúc này đang ở trên người một người con gái khác vận động qua lại.
Trong nhà tản ra mùi vị hoan ái làm Thái Niễu cảm thấy ghê tởm.
Cô đứng ngây người ở cửa, mấy giây sau mới giơ tay lên vội vã che miệng lại, nước mắt từng viên một nện ở trên mặt.
Lần đầu tiên Thái Niễu biết được, thì ra cõi đời này thật sự có một loại cảm giác gọi đau không muốn sống.
"Bây giờ có vài người thật là biến thái, cô gái, cô nói người này đã xuống tay như thế nào. Các cô những cô gái nhỏ khi ra cửa nhất định phải chú ý a!" Tài xế thiệt lòng nhắc nhở. Thái niểu đã có chút sợ hãi, phải biết rằng cái tiểu khu rách nát mà cô đang ở ngay cả bảo vệ trị an cũng không có.
Tài xế dừng xe ở trước cửa tiểu khu, nhìn vào đầu ngõ có chút xấu hổ nói: "Cô gái, cửa vào tiểu khu của các người quá nhỏ, xe tôi chạy vào cũng khó chạy ra, cô xem cô có thể đi bộ vài bước không, tôi sẽ bớt một ít tiền."
"Nhưng. . . . . ." Thái Niễu nhếch miệng, muốn người ta đi vào thật là cũng không dễ dàng, quên đi, mình sẽ không xui xẻo như vậy, móc tiền đưa cho tài xế, ôm túi cùng cây dù xuống xe.
Xe taxi vừa đi, trước cửa tiểu khu liền tối đen như mực, đèn đường đã hư ba tháng, cơ bản là không có ai tới sữa chửa. Trong đầu Thái Niễu không ngừng nhớ lại lệnh truy nã vừa rồi trong truyền thanh, càng nghĩ càng sợ, bước chân cũng nhanh hơn, cô hăng hái chạy vào cửa nhỏ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhỏm. sống ở nơi này đều là giáo sư độc thân ở học viện của họ, nghe nói tòa nhà cũ nát này là sản quyền của học viện, bởi vì quá sâu không tiện đón taxi, nên học viện cho các giáo sư ở vùng khác ở trọ.
Thái Niễu thả lỏng tinh thần đi lên lầu, đi đến khúc quanh lầu hai, tim liền đập mạnh một cái. Một người con trai xa lạ đứng bên cạnh cửa sổ lầu hai và lầu ba, Thái Niểu co cổ đi lên ngóng nhìn, người con trai cao khoảng một mét tám mươi lăm, mặc áo sơ mi đỏ, quần dài màu đen. . . . . . Vân vân, sơ mi đỏ, quần đen, một thước tám lăm! Thái Niễu cắn môi dưới, trong lòng đã bắt đầu run lên, sẽ không xui xẻo như vậy chứ. Một tay cô ôm chặt túi, một tay nắm chặc cây dù, cẩn thận lui về phía sau.
Vừa vặn đúng lúc người con trai xoay người, nhìn thấy Thái Niễu liền đi tới phía cô.
"Anh, anh anh anh, đừng tới. . . . . ." Thái Niễu vừa lui sang vừa la lên.
"Cô đừng chạy nha!" Người con trai đuổi theo cô.
Không chạy chính là kẻ đần độn. Thái Niễu giống như phát điên xông ra bên ngoài, chạy đến cửa đơn vị, bị doạ sợ đến tay run lên làm thế nào cũng không mở được khóa cửa, lúc này người con trai cũng đã vọt tới, Thái Niễu đã làm rơi mất túi, giơ lên cây dù, vừa hô cứu mạng vừa dùng sức đánh xuống."Cứu mạng nha, giết người, cứu mạng a. . . . . ."
"A. . . . . ."
Tiếng kêu cứu giống như giết heo của Thái Niễu gọi tất cả các hộ gia đình trên lầu hai ra ngoài, phòng 201 của thầy thể dục luyện cử tạ, thầy Triệu mang theo dao phay chạy ra ngoài, nhưng vừa ra khỏi cửa liền thấy choáng váng. Chỉ thấy cô giáo Thái thường ngày dịu dàng ít nói giờ giống như một người điên hung hăng dùng cây dù đánh người con trai, người con trai liên tục trốn tránh, căn bản không có đánh trả, vậy phải cứu người nào đây?
Thầy Triệu hoảng hốt, vứt dao phay sang một bên rồi chen vào giữa hai người, một tay cầm lấy cây dù của Thái Niễu, một tay nắm lấy cổ áo của người con trai. "Cô giáo Thái, cô có sao không?"
Thái Niễu nhìn thấy người quen, sợ hãi trong lòng cũng vơi đi phân nửa, thân thể mềm nhũn liền đặt mông ngồi dưới đất oa lên khóc thành tiếng, nói cái gì cũng nói không ra. Thầy Triệu cũng không rõ tình huống thế nào, lúc này đồng nghiệp trong tầng cũng lần lượt đi ra, thấy Thái Niễu ngồi khóc dưới đất. Thầy Triệu càng nắm chặt cổ áo của người con trai, rối rít nói trước tiên nên báo cảnh sát.
Toàn bộ quá trình người con trai luôn trong trạng thái sững sờ, cho đến khi cảnh sát đến, đem hắn cùng Thái Niễu và Thầy Triệu đến đồn cảnh sát, hắn mới lấy lại tinh thần. Chúa ơi, hắn gặp phải người điên!
Cảnh sát chờ cho tâm tình của Thái Niễu ổn định một chút mới bắt đầu thẩm vấn, Thái Niểu nghẹn ngào nói: "Tội phạm truy nã, hắn, hắn chính là tội phạm truy nã cưỡng gian giết người”.
"Cái gì?" Cảnh sát hoảng hốt, lập tức cảnh giác nhìn người thanh niên đang bị còng tay vào ghế
Người thanh niên lại một lần sững sờ, hắn cướp bóc? Còn cưỡng gian giết người?
" Cô, cái cô gái điên này, tôi còn chưa nói cô hành hung tôi.Tôi đứng ở hành lang, bất quá là muốn tìm hiểu đường đi một chút, kết quả cô gái điên này liền nhào tới hung hăng dùng cây dù đánh tôi, không tin các anh nhìn xem. . . . . ." Người thanh niên giơ cánh tay lên, quả thật là trên cánh tay có vài vết bầm tím. Người thanh niên tức giận móc từ trong túi áo ra thẻ căn cước vỗ mạnh vào trên bàn làm việc của cảnh sát, "Tôi tên là Hoạt Tích Niên, Tốt nghiệp Giang Đại, các anh có thể đi tra. Còn nữa, hôm qua tôi mới đi du lịch từ Canada trở lại, làm sao có thời giờ để cướp của giết người!"
Hoạt Tích Niên hung hăng trợn mắt nhìn Thái Niểu một cái, cảm giác mình sắp điên rồi, Chỉ là muốn đi xem ký túc xá một chút, cuối cùng lại trở thành tội phạm cướp bóc, còn phải vào đồn cảnh sát.
Lúc này Thái Niễu trợn tròn mắt, cô lắp bắp nói, "Rõ ràng là, radio nói tội phạm cướp bóc mặt áo sơ mi đỏ, quần đen. . . .”
Lời còn chưa dứt, Hoạt Tích Niên liền nổi nóng, "Người mặc áo đỏ quần đen đi trên đường cái, tất cả đều là tội phạm truy nã sao?"
Thái Niễu á khẩu không trả lời được, rúc cổ lại, vẻ mặt lúng túng.
Ầm ĩ nửa ngày chỉ là một đại Ô Long, hai vị cảnh sát nhìn ba người trong cuộc mà mém bật cười. Vội vàng mở còng tay ra, đem thẻ căn cước trả lại cho Hoạt Tích Niên, "Thật xin lỗi tiên sinh, có lẽ là vị tiểu thư này quá khẩn trương, hiểu lầm một hồi, nếu như anh bị đánh đả thương, có thể truy cứu trách nhiệm."
Hoạt Tích Niên cử động cổ tay, liếc nhìn khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi của Thái Niểu, đen đủi thở dài, "Quên đi, tiền thuốc thang để cô ta giữ lại tự mua thuốc cho mình uống đi! Bệnh thần kinh. Tôi có thể đi rồi chứ?"
"Có thể có thể."
Hoạt Tích Niên hướng về phía Thái Niểu hừ lạnh một tiếng rồi rời đi bót cảnh sát. Thái Niểu vừa lúng túng vừa luống cuống, "Đồng chí, tôi cũng có thể đi rồi phải không?"
"Có thể, bất quá tiểu thư à, sau này ngàn vạn lần cũng đừng vọng động như vậy ." Cảnh sát vừa nói, cũng không nhịn được cười.
"Tôi biết." Thái Niễu hận tìm không được một cái lỗ để chui vào, ão não rời khỏi đồn cảnh sát.
Náo loạn một hồi, Thái Niểu về đến nhà ngay cả sức lực rửa mặt cũng không có, ngã xuống giường, lấy điện thoại di động ra gọi cho bạn trai Từ Lương cẩm, nhưng quay số hai lần bên kia đều là cuộc gọi nội bộ, cuối cùng chỉ nhắn một tin SMS liền ngủ mê.
Ngày thứ hai đi làm, Thầy Triệu nhiều chuyện làm cho toàn bộ người trong học viên cũng biết sự kiện Ô Long của cô, đến bữa trưa, bạn tốt Lưu Ly cư nhiên nhìn cô liền cười sặc sụa.
"Đủ rồi nha! Tớ đã rất xui xẻo, cậu không an ủi tớ còn cười nữa, bạn bè gì chứ!"cũng không biết là do tức giận hay lúng túng mà mặt Thái Niểu đỏ bừng.
Lưu Ly thấy cô nóng giận, cố gắng nhịn cười, "Không cười cậu nữa, nói cho cậu chuyện quan trọng đây!" Cô nhìn hai bên một chút, thấy không ai chú ý đến hai người mới thấp giọng nói, "Thầy dạy Anh văn của chúng ta nghỉ việc, một tuần trống tới mười hai tiết, cậu không phải vẫn muốn lên lớp sao, đi tìm Trưởng Phòng Chu đăng kí đi, chỉ cần đưa hai điếu thuốc lá là được, đây là ý của anh ấy."
"Thật?" Thái Niểu lập tức cười.
Lưu Ly bĩu môi, "Chuyện này tớ có thể nói đùa sao?"
"Lưu Ly cậu thật là tốt, nếu không có Lương Cẩm, tớ nhất định không phải là cậu không lấy chồng."
"Chết đi, cậu mê từ Lương Cẩm đến choáng váng rồi. bạn trai nhà cậu được nhà nước cử đi học tập có phải sẽ nhanh trở lại hay không?"
"Hẳn là ngày mai sẽ trở lại, ngày hôm qua gọi điện thoại cho anh ấy không thông, đoán chừng rất là bận rộn. Hôm nay tớ xin nghỉ sớm đến chỗ anh ấy, giúp anh ấy hóng gió một chút, một tuần không có mở cửa sổ, trong nhà nhất định nóng đến chết người. "Thái Niểu vừa nói chuyện vừa đắc ý .
Lưu Ly nhìn mà lắc đầu, cô đối với Từ Lương Cẩm cũng không có ấn tượng tốt lắm, một người lãnh đạo ninh nọt đại lão gia làm cho người ta liền thấy phản cảm. Theo cô Từ Lương Cẩm ngoài vẻ đẹp bên ngoài thì thực ra cũng không có gì tốt.
Bất quá, chuyện của hai người bọn họ, là bạn tốt cũng không tiện nói nhiều.
Thái Niễu tan việc hào hứng đi đến nhà Từ Lương cẩm, hai người bọn họ là bạn học thời đại học, từ ĐH năm 3 bắt đầu yêu nhau, cộng thêm làm việc cùng nhau một năm, đã ở chung một chỗ ba năm , hai người đều là người vùng khác đến, mới đầu bọn họ cũng ở tại ký túc xá của học viện, sau này cha mẹ Từ Lương Cẩm cho mười vạn đồng ,Từ Lương Cẩm lại vay mượn thêm tiền của người đứng đầu một tiểu khu cách học viện không xa để mua một căn hộ nhỏ.
Trong mắt Thái Niểu, Từ Lương Cẩm là người rất có năng lực, hai người cùng vào đơn vị, bây giờ cô vẫn còn lao động theo hợp đồng ở nơi mệt nhất trong học viện, nhưng Từ Lương Cẩm đã thành công vào cương vị công ích, còn điều đến lớp bổ túc có nhiều người học nhất. Tuy cậu ta không theo biên chế chính thức, nhưng quyền lợi lại y như biên chế chính thức, cái gì nên có đều có.
Vừa nghĩ đến bạn trai, Thái Niễu liền thấy ngọt ngào. Cô cũng đã lên kế hoạch rất tốt, chờ đến khi cô vào được cương vị công ích ký hợp đồng, là có thể bắt đầu chuẩn bị cho chuyện kết hôn. Từ Lương Cẩm bán căn hộ nhỏ đó, cô thì xin tiền ba mẹ, rồi hai người cùng mua một căn hộ hai phòng, vậy là bọn họ đã có nhà ở thành phố Tĩnh Giang này rồi.
Càng nghĩ càng vui vẻ, Thái Niểu cười hì hì đi vào tiểu khu, nhìn tiểu khu công cộng còn có công trình lục hóa, cô không ngừng thở dài, cùng là túc xá nhưng thật là khác biệt một trời một vực a.
Lên lầu, Thái Niễu lấy chìa khóa cửa ra, cái chìa khóa này do Từ Lương Cẩm đưa cho cô dùng, đây là lần đầu tiên Thái Niễu một mình mở cửa đi vào. Cửa vừa mở ra, Thái Niễu liền sửng sốt đứng ở cửa.
Ở cửa có hai đôi giày vứt bừa bãi, một đôi kiểu nam, một đôi kiểu nữ . Kiểu nam cũng không có gì lạ, nhưng giày nữ xuất hiện ở trong nhà Từ Lương Cẩm thì không đúng tý nào.
Thái Niễu ngồi chồm hổm xuống lấy ngón tay móc lên chiếc giày nữ, chữ C đầu là nhãn hiệu nổi tiếng, tuyệt đối không phải là thứ mà cô cùng Từ Lương cẩm có khả năng để mà mua .
Lúc này, trong phòng ngủ phát ra âm thanh kỳ quái.
Có lẽ do ngày hôm qua đã trải qua chuyện Ô Long, nên bây giờ ngay cả Thái Niễu cũng kinh ngạc chính mình vì lúc này cô lại có thể bình tĩnh đến như vậy. Để giày cao gót xuống, Thái Niễu bước từng bước tiến vào phòng ngủ.
Thịt | Dục vọng| một bộ xuân cung đồ tung hoành ngang dọc, không chút nào che giấu hiện ra ở trước mặt cô, người con trai đó hai ngày trước ở trong điện thoại vẫn còn gọi cô là em yêu, lúc này đang ở trên người một người con gái khác vận động qua lại.
Trong nhà tản ra mùi vị hoan ái làm Thái Niễu cảm thấy ghê tởm.
Cô đứng ngây người ở cửa, mấy giây sau mới giơ tay lên vội vã che miệng lại, nước mắt từng viên một nện ở trên mặt.
Lần đầu tiên Thái Niễu biết được, thì ra cõi đời này thật sự có một loại cảm giác gọi đau không muốn sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.