Người Mới Tức Giận

Chương 6

Tinh Oánh Tinh Oánh

27/01/2015

Hoạt Tích Niên vào thang máy, vốn là muốn trêu chọc Thái Niễu nhưng khi nhìn thấy người đứng trong thang máy liền nuốt xuống, anh đi ngang qua hai người, đứng ở phía sau bọn họ.

Thái Niễu ấn xuống lầu 12 rồi cũng đứng ở một bên.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, khi lên tới lầu 4 đột nhiên Từ Lương Cẩm hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu nhìn Thái Niễu, nở nụ cười trào phúng, mở miệng nói: "Trước kia tôi thật đúng là nhìn lầm cô rồi."

Có ý gì? Thái Niễu nhíu mi nhìn về phía hắn.

Từ Lương Cẩm tiếp tục nói: "Mặc dù tôi không ở học viện nhưng cũng có người nói cho tôi biết chuyện ở học viện, chúng ta mới chia tay không bao lâu, cô liền có niềm vui mới , Tiểu Điểu, thật đúng là tôi đã nhìn lầm cô rồi."

"Có quan hệ gì với anh sao? Từ tiên sinh!" Thái Niễu nắm quyền thật chặt, mím môi hỏi.

"Tiểu Điểu, chia tay cũng là bạn, bám vào công tử của viện trưởng Hoạt, cô cần phải nắm chắc cơ hội cho thật tốt, thật hy vọng có thể uống được rượu mừng của cô. Đúng rồi, hôn lễ của tôi với Diệu Âm định tại 10 tháng, đến lúc đó cô nhất định phải nể mặt mà đến."

"Anh vô. . . . . ."

"Nhất định Chúng tôi sẽ đến." Có thể Hoạt Tích Niên đã được mở mang kiến thức về cái gọi là lòng người sâu không thấy đáy, bàn tay to khoát lên bả vai Thái Niễu, khóe miệng nghiêng ."Bất quá chờ lúc tôi cùng Thái Điểu kết hôn sẽ không mời Từ tiên sinh, trong nhà thân thích quá nhiều, trên dưới một trăm bàn đều cũng không đủ chỗ ngồi, nếu Từ tiên sinh tới, sợ là phải đứng rồi , vậy thì quá mất lễ."

"Anh là. . . . . ." Từ Lương Cẩm nhìn người con trai đột nhiên chen vào giữa bọn hắn cực kì nhìn quen mắt, não đại xoay xoay, lập tức nhận ra anh, "Anh, anh là người ở trong quán coffee . . . . . ." Hắn không nói thêm gì nữa, hắn nhìn bàn tay đang khoát lên vai của Thái Niễu, suy nghĩ lại lời đồn đãi vô căn cứ mấy ngày gần đây, chẳng lẽ anh ta là Hoạt công tử, nếu người này chính là Hoạt công tử, vậy. . . . . . Từ Lương Cẩm cười ra tiếng, lại nhìn về phía Thái Niễu, mang theo vài phần tức giận. "Thì ra là thế, Tiểu Điểu, tôi thật sự là nhìn lầm cô rồi." Đúng lúc cửa thang máy mở ra, Từ Lương Cẩm hừ một tiếng thật lớn về phía bọn họ, bước ra khỏi thang máy.

Bóng dáng Từ Lương Cẩm vừa khuất, Thái Niễu lập tức lắc mình né tránh tay của Hoạt Tích Niên, xoay mặt lại.

Hoạt Tích Niên kiềm nén không vui nói, "Coi như cô cũng có chút tiền đồ. Lần tới thấy loại người không biết xấu hổ này thì không cần phải giữ thể diện thay cho hắn." Nói xong lại duỗi tay kéo Thái Niễu đi, lại bị Thái Niễu nhanh nhẹn tránh ra.

Cửa thang máy lại một lần mở ra, Thái Niễu đi ra thang máy, xoay người lại nhìn anh, lạnh lùng nói: "Hoạt Tích Niên, Anh không ngại bị người nói xấu bởi vì anh biết những lời đồn đãi vô căn cứ này căn bản sẽ không gây thương tổn cho anh, anh không để ý đến thái độ của lãnh đạo đối với anh vì anh vốn không quan tâm đến công việc này, anh không cần tiền lương bởi vì anh tùy tiện vẫy vẫy cũng đã có nhiều hơn so với tiền lương. Nhưng mà, anh không để ý những thứ này không có nghĩa là tôi không để ý, bị người vứt bỏ còn phải làm bộ như không có việc gì ngồi ở đơn vị, nghe những lời nói bậy rõ ràng là tức giận muốn chết còn phải làm bộ như không biết, vì cái gì chứ, còn không phải bởi vì tôi cần công việc này, nếu thật sự trở mặt, xé rách tuyệt đối không chỉ là mặt mũi của hắn, còn có cả tôi, tôi muốn làm việc ở trong này, tôi không phải không biết xấu hổ."

Thái Niễu nói xong liền xoay người rời đi.

Hoạt Tích Niên nhìn cô gắng gượng sống lưng gầy yếu đi vào lớp học, đáy lòng mỗi một chỗ điều đau xót, ẩn ẩn đau lòng vì cô gái nhỏ này.

Sau khi Thái Niểu kiểm tra đối chiếu nhân số học sinh mới xong, nghĩ rằng Hoạt Tích Niên sớm đã rời đi, ai ngờ đi đến cửa thang máy lại thấy anh đang dựa vào góc tường hút thuốc, sương khói lượn lờ từ trong miệng anh phun ra, ánh mắt hơi hơi nhíu lại, giống như là hưởng thụ. Thấy cô đi tới,liền thuận tay ném thuốc lá vào thùng rác, ấn mở thang máy, để cho cô đi vào trước.

Thái Niễu mím môi đi vào thang máy, Hoạt tích Niên ấn xuống lầu hai, thang máy chậm rãi đi xuống chỗ lầu hai, phút chốc trong lúc mở cửa, Thái Niễu mơ hồ nghe thấy một tiếng"Thực xin lỗi." Cô sửng sốt, lúc ngẩng đầu lên, Hoạt Tích Niên đã đi xa.

Buổi chiều văn phòng đặc biệt yên tĩnh, Chị Trần cùng Lưu chí trầm mặc nhìn Hoạt tích Niên, tất cả đều là vẻ mặt nghi vấn nhìn Thái Niễu, Thái Niễu buồn bực ngồi xem tài liệu người nào cũng không nhìn.

Chị Trần phải đi đón con nên luôn luôn về trước, lúc ba giờ Lưu chí bị phái đi tham gia hội nghị, đến giờ tan tầm cũng chưa trở về. Thái Niễu nhìn Hoạt Tích Niên ghé vào trên bàn làm việc nằm ngủ, nhìn lại thời gian, sau khi thu dọn xong túi sách hậu vẫn lại là vỗ vỗ anh, "Này, tan tầm rồi."

Hoạt Tích Niên ngái ngủ ngồi dậy, một bên dụi mắt một bên hỏi: "Buổi tối cùng nhau ăn cơm?"

"Cái gì?" Thái Niễu sửng sốt.



"Tôi nói cùng nhau ăn cơm, mời cô ăn lẩu." Hoạt Tích Niên đứng dậy, cầm lấy điện thoại di động, không cho từ chối liền lôi kéo cô đi về hướng bãi đỗ xe.

Sau khi ngồi vào trong xe, anh nghiêng đầu thì nhìn thấy một bộ dáng há hốc mồm của cô,liền bật cười."Tiểu Thái Niểu, trước kia cô vẫn ngốc như vậy sao?"

"Tôi mới không có." Thái Niễu căm tức, sau đó bảo anh dừng xe, "Tôi đang bực, không ăn lẩu, dừng xe, tôi muốn đi xe trường học về."

Hoạt Tích Niên nhấn mạnh ga, rốt cuộc, không có lẩu, Thái Niễu cũng không thể về nhà. Hai người ngồi ở tiệm thịt nướng, Hoạt tích Niên nhìn Thái Niễu ăn cá hương, cẩn thận suy nghĩ, chẳng lẽ ăn thịt nướng sẽ không tức giận nữa sao? Bất quá, những lời này anh không dám hỏi ra, chỉ sợ Tiểu Thái Niễu này lại co chân chạy mất, vậy thì rất mất mặt.

"Cô nói xem tôi đẹp trai lịch sự như vậy sao cô lại có thể coi tôi là trộm a?" Đối với chuyện này Hoạt Tích Niên vẫn canh cánh trong lòng.

Thái Niễu từ trong bàn thịt nướng ngẩng đầu lên, ném vào miệng một viên tỏi cánh hoa, nhai giòn giã, hoàn toàn không để ý đến hình tượng chính mình. Ghét bỏ bĩu môi nhìn Hoạt Tích Niên, mới mở miệng nói, "Chỗ tôi ở đều là giáo viên cũ của trường học, đột nhiên lại xuất hiện một người lạ mặt như anh, lại thêm tôi vừa mới nghe xong Lệnh Truy Nã, mới có thể náo loạn ra một chuyện Đại Ô Long như vậy."

"Là đủ Ô Long, đời này tôi lần đầu tiên đi vào cục cảnh sát." Nhớ tới thật sự là bực bội, dơ tay liền đánh Thái Niễu một cái.

"Anh đánh tôi làm cái gì?" Thái Niễu ai khiếu.

Còn Hoạt Tích Niên lại cười ha hả,"Cô thật sự rất buồn cười."

Buồn cười em gái nhà anh ~ đồ biến thái. Thái Niễu buông đũa xuống, "Cơm cũng ăn rồi, tôi đã có thể trở về nhà đi."

Hoạt Tích Niên đưa Thái Niễu về đến nhà mới rời đi, Thái Niểu đứng ở trên lầu nhìn xe của anh dần xa, khốn khổ quay đầu lại, thật sự là không hiểu nổi sao mình lại trêu chọc đến vị công tử này .

lúc này điện thoại di động vang lên.

"Chị Trần, tìm em có việc?"

"Việc gấp, Hiệu Trưởng Thành trường dạy nghề cao cấp Mục Thành Huyện là học trưởng thời đại học của chị, chị cùng anh ta đã nói chuyện thật lâu về việc liên hợp quản lý trường học hiện tại điều kiện đều đã thảo luận rất tốt, nhưng mà khoa chúng ta phải cử qua một người đi theo anh ta ký ước. Trong nhà chị có con nhỏ nên đi không tiện, Hoạt Tích Niên vừa tới không quen mọi nghiệp vụ, em cùng Lưu chí bàn bạc một phen, xem ai có thể qua đó một chuyến. . . . . ."

"Chị Trần, em đi."

"Vậy thì tốt quá , Tiểu Điểu, ngày mai em ngồi xe sớm nhất trực tiếp qua đó đi, Chị đem địa chỉ cho em, đến bên kia Hiệu Trưởng Thành sẽ phái người đón em, tài liệu thì để chị gửi đến trong hộp thư của em." Chị Trần còn nói phải cư xử cho thật tốt mới cúp điện thoại.

Thái Niễu để điện thoại xuống mà bắt đầu thu thập hành lý ,lên mạng đặt vé. Đây không phải là lần đầu tiên cô đi công tác, hai bộ quần áo để tắm rửa, một bộ dụng cụ rửa mặt nhét vào ba lô hai vai, xem như là đã đóng gói xong.

Sáng sớm hôm sau trời còn chưa sáng hẳn cô liền bắt xe đi đến nhà ga, huyện Mục Thành là một huyện nhỏ, xuống xe lửa còn phải chuyển ô tô, xóc nảy liên tục bảy giờ cuối cùng cũng vào thị trấn. Hiệu trưởng Thành phái đến một giáo viên thật nhiệt tình tiếp đãi cô, bất quá điều kiện ở thị trấn có hạn, nhân viên nhà trường đưa cô vào một khách sạn nhỏ, khóe miệng Thái Niễu vẫn còn run lẩy bẩy.

Phòng Không tới mười thước vuông, cái giường đất chiếm hết nữa phòng, đối diện là một cái bàn nhỏ, trên bàn là cái TV dường như chỉ xuất hiện từ niên đại 80, bên cạnh TV là một cái khay, trên đó bày đặt một cái plastic phích nước nóng cùng một cái ly trà sứ trắng.

"Cô Giáo Thái cố chịu đựng một chút, điều kiện ở nơi này của chúng tôi có hạn, đợi ngày mai ký xong văn kiện, cô vừa lúc bắt kịp xe buổi tối trở về." Chủ nhiệm Trung là dân bản xứ, "ra cửa là tới WC, bất quá buổi tối không có đèn, cái này là đèn pin để lại cho cô."



"Cám ơn Lưu chủ nhiệm." Thái Niễu nhận lấy đèn pin, đưa Lưu chủ nhiệm ra ngoài, sau đó trở lại trong phòng, nhìn cái giường đất liền hít vào một hơi thật sâu.

Bất quá khảo nghiệm còn đang ở phía sau, lúc nửa đêm gần sáng mắc tiểu, Thái Niễu thật sự rất muốn khóc. Thị trấn vốn không có đèn đường, nhà vệ sinh lại ở bên ngoài ,Thái Niễu bắt đầu mở đèn pin, nương theo ánh sáng mỏng manh mà từng bước đi đến cửa nhà vệ sinh, nhìn hai tấm ván gỗ, hai chân đang duỗi ra đều đã thu trở về. Bàng quang sắp bùng nổ, Thái Niễu liều mạng bước lên trên, nhưng tiểu được một nửa, đèn pin chiếu sáng ở trên tường, vô số côn trùng nhúch nhích ở trên vách tường. . . . . ."A. . . . . ." Cô kéo quần lên, vứt luôn đèn pin bỏ chạy ra ngoài.

Đêm yên tỉnh cũng bị tiếng thét chói tai này phá vỡ, bà chủ phòng trọ khoác áo chạy đến, chỉ thấy Thái Niễu đang ôm đầu oa oa khóc.

Hỏi hơn nữa ngày Thái Niễu mới chỉ vào nhà vệ sinh nói ra hai chữ “Côn Trùng”.

Bà Chủ lại nở nụ cười, "Cô nói đứa nhỏ này, Cháu sợ Côn trùng chứ gì? Được rồi được rồi, đừng khóc, trở về đi ngủ đi."

Thái Niễu nức nở trở lại trong phòng, nhưng như thế nào cũng ngủ không được, vừa nhắm mắt liền cảm thấy được bên người tất cả đều là côn trùng thật là khiến cả người tê dại.

Lấy điện thoại cầm tay ra, đồng hồ báo thức hiện một giờ rưỡi, mở ra mobile phone address book, nhìn tên trên màn hình, nước mắt theo đôi má liền trượt xuống. Nếu là trước kia, cô nhất định sẽ gọi điện thoại cho Từ Lương Cẩm, mặc kệ hắn không ngủ được, ít nhất có thể nói một câu: Tiểu Điểu đừng sợ, ngày mai anh liền đi đón em.

Hai mắt đẫm lệ mơ hồ, màn hình điện thoại di động chớp lóe, một tin nhắn gửi đến.

"Tiểu Thái Niểu, Cô vứt bỏ tôi, lại có thể một mình đi công tác."

Không đợi Thái Niễu trả lời, lại có một tin nhắn gửi đến.

"Đánh thức cô thôi, ha ha ha, tư thế không đối, quả thực khó coi."

Thái Niễu hít mũi một cái, khóe miệng cong lên than nhẹ một câu"Ngây thơ."

. . . . . .

Văn phòng Phủ Thị Chính.

"Lãnh đạo, một giờ rưỡi rồi, ngày mai còn phải thị sát học viện kỹ thuật, bây giờ trở về nghỉ ngơi đi." Bí thư đã thay đổi bốn ly coffee cho hai người rồi.

Trương Cảnh Trí nhắm mắt, cầm lấy mobile phone lên nhìn, "Giờ này đều đã ngủ."

Bạch Kỳ Trần nhíu mày nhìn lãnh đạo, suy nghĩ những lời này, do dự một phen mới nói: "Ngày mai đi học viện kỹ thuật chính là đơn vị của Thái Điểu, lãnh đạo, Thái Điểu ở đàng kia vẫn là làm công việc tạm thời, có cần tôi đi gọi hay không . . . . ."

Không đợi Bạch Kỳ Trấn nói xong, Trương Cảnh trí liền xua tay, Sắp xếp công việc cho Thái Điểu không cần tôi nói, Ngay cả Tài Xế Thái cũng có thể làm, nhưng mà ông cũng biết Bác Thái kia có quy tắc chính trực đến cứng nhắc, nếu ông ấy biết tôi xen vào công việc của Thái Điểu, chỉ sợ là sẽ tức giận lên đầuThái Điểu."

Bạch Kỳ Trấn cũng cười , " không phải Thủ Trưởng Trương nhìn trúng điểm ấy của Tài xế Thái mới liên tục dùng ông sao."

Trương Cảnh Trí cười lắc đầu nói, "Kỳ trấn, ngày mai thị sát xong, cậu giúp tôi hẹn Thái Điểu, tôi muốn cùng cô ấy ăn một bữa cơm."

"Được." truyện thấy hay các bạn sang Doc Truyen . o r g đọc nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Mới Tức Giận

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook