Người Nhà Bất Công, Tôi Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ.
Chương 39: Ánh Trăng Sáng Bị Vạch Trần
Phì Nga Phác Hỏa
18/11/2024
Nhân viên phục vụ vừa thấy, ánh mắt lập tức sáng lên, hai tay kính cẩn nhận thẻ, rồi thao tác trên máy POS.
Nhưng chỉ vài giây sau, anh ta nhíu mày, nói:
"Thưa cô, thẻ của cô đã bị đóng băng. Xin hỏi cô có muốn đổi sang thẻ khác không? Hoặc thanh toán qua ví điện tử cũng được!"
"Đóng băng á?"
Hạ Mạt lập tức như bị sét đánh!
Cô ta vội vàng cầm lại thẻ đen kiểm tra nhưng chẳng thấy có gì bất thường.
Không cam tâm, cô ta yêu cầu nhân viên thử lại vài lần nhưng máy POS vẫn báo lỗi.
Lúc này, cô ta mới nhớ lại lời Ngụy Hoằng vừa nói, anh ấy thực sự đã ra lệnh đóng băng chiếc thẻ này.
"Làm sao anh ta dám làm vậy?!" Hạ Mạt hoảng loạn, mất kiểm soát.
Bởi vì thẻ đen đứng tên Ngụy Hoằng, cô ta chỉ có quyền sử dụng và chỉ được cà thẻ trực tiếp qua máy POS, không thể chuyển tiền qua ví điện tử.
Giờ thẻ bị đóng băng, cô ta biết tìm đâu ra hơn 1.000 nhân dân tệ để thanh toán?
"Mạt Mạt, có chuyện gì vậy? Thẻ làm sao cà không được?"
"Đúng thế, có vấn đề gì sao?"
Các nữ sinh cũng nhận ra điều bất thường.
Họ theo bản năng lùi lại một chút, để Hạ Mạt đứng trơ trọi giữa ánh mắt tò mò, chế giễu và kinh ngạc của những người xung quanh. Cô ta bối rối, không biết phải làm sao.
"Tôi... tôi không có đủ tiền trong ví điện tử!" Hạ Mạt đỏ bừng mặt, lắp bắp: "Có thể trả lại mấy ly trà sữa này không?"
"Rất tiếc thưa cô" nhân viên lịch sự nhưng cương quyết từ chối: "vì các món đã được gọi và làm xong. Chúng tôi không thể hoàn lại."
"Lâm Lâm, Sương Sương, hay các cậu cho tôi mượn tạm ít tiền? Thẻ của tôi đang gặp chút vấn đề." Hạ Mạt làm vẻ đáng thương nhìn các nữ sinh khác.
"Tớ cũng chẳng còn đồng nào đâu, tiêu hết từ lâu rồi!"
"Tớ cũng không có, đừng trông mong vào tớ!"
Họ đồng loạt lắc đầu từ chối.
Hạ Mạt luống cuống đến tay chân run rẩy, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, không biết nên cầu cứu ai. Đúng lúc này, điện thoại cô vang lên. Theo bản năng, cô ta bắt máy.
"Con chết ở đâu thế hả? Sao giờ này còn chưa về nhà nấu cơm? Định bỏ đói mẹ con tao à?!"
"Với cả, tiền thuốc thang cho mẹ mày sao dừng lại rồi? Không mau nộp, định nhìn bà ấy chết à?!"
"Đúng là đồ vô dụng, nuôi mày không bằng nuôi khúc gỗ!"
Tiếng chửi rủa chói tai liên tục vang lên như súng liên thanh không ngừng nghỉ.
Dù Hạ Mạt không bật loa ngoài, mọi người xung quanh vẫn nghe rõ mồn một.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên kỳ quặc, ánh mắt mọi người nhìn cô ta đổi hẳn.
"Chuyện gì thế này?"
"Cô ta không phải tiểu thư giàu có sao? Không phải là bạch nguyệt quang của Ngụy thiếu gia sao? Sao ngay cả hơn một ngàn nhân dân tệ cũng không trả nổi? Lại còn mẹ cô ấy hình như đang nằm viện nữa?"
Ánh mắt tò mò nghi ngờ xen lẫn chế giễu khiến Hạ Mạt xấu hổ đến mức không biết trốn vào đâu. Cô ta chỉ muốn biến mất ngay lập tức!
Nhưng chỉ vài giây sau, anh ta nhíu mày, nói:
"Thưa cô, thẻ của cô đã bị đóng băng. Xin hỏi cô có muốn đổi sang thẻ khác không? Hoặc thanh toán qua ví điện tử cũng được!"
"Đóng băng á?"
Hạ Mạt lập tức như bị sét đánh!
Cô ta vội vàng cầm lại thẻ đen kiểm tra nhưng chẳng thấy có gì bất thường.
Không cam tâm, cô ta yêu cầu nhân viên thử lại vài lần nhưng máy POS vẫn báo lỗi.
Lúc này, cô ta mới nhớ lại lời Ngụy Hoằng vừa nói, anh ấy thực sự đã ra lệnh đóng băng chiếc thẻ này.
"Làm sao anh ta dám làm vậy?!" Hạ Mạt hoảng loạn, mất kiểm soát.
Bởi vì thẻ đen đứng tên Ngụy Hoằng, cô ta chỉ có quyền sử dụng và chỉ được cà thẻ trực tiếp qua máy POS, không thể chuyển tiền qua ví điện tử.
Giờ thẻ bị đóng băng, cô ta biết tìm đâu ra hơn 1.000 nhân dân tệ để thanh toán?
"Mạt Mạt, có chuyện gì vậy? Thẻ làm sao cà không được?"
"Đúng thế, có vấn đề gì sao?"
Các nữ sinh cũng nhận ra điều bất thường.
Họ theo bản năng lùi lại một chút, để Hạ Mạt đứng trơ trọi giữa ánh mắt tò mò, chế giễu và kinh ngạc của những người xung quanh. Cô ta bối rối, không biết phải làm sao.
"Tôi... tôi không có đủ tiền trong ví điện tử!" Hạ Mạt đỏ bừng mặt, lắp bắp: "Có thể trả lại mấy ly trà sữa này không?"
"Rất tiếc thưa cô" nhân viên lịch sự nhưng cương quyết từ chối: "vì các món đã được gọi và làm xong. Chúng tôi không thể hoàn lại."
"Lâm Lâm, Sương Sương, hay các cậu cho tôi mượn tạm ít tiền? Thẻ của tôi đang gặp chút vấn đề." Hạ Mạt làm vẻ đáng thương nhìn các nữ sinh khác.
"Tớ cũng chẳng còn đồng nào đâu, tiêu hết từ lâu rồi!"
"Tớ cũng không có, đừng trông mong vào tớ!"
Họ đồng loạt lắc đầu từ chối.
Hạ Mạt luống cuống đến tay chân run rẩy, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, không biết nên cầu cứu ai. Đúng lúc này, điện thoại cô vang lên. Theo bản năng, cô ta bắt máy.
"Con chết ở đâu thế hả? Sao giờ này còn chưa về nhà nấu cơm? Định bỏ đói mẹ con tao à?!"
"Với cả, tiền thuốc thang cho mẹ mày sao dừng lại rồi? Không mau nộp, định nhìn bà ấy chết à?!"
"Đúng là đồ vô dụng, nuôi mày không bằng nuôi khúc gỗ!"
Tiếng chửi rủa chói tai liên tục vang lên như súng liên thanh không ngừng nghỉ.
Dù Hạ Mạt không bật loa ngoài, mọi người xung quanh vẫn nghe rõ mồn một.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên kỳ quặc, ánh mắt mọi người nhìn cô ta đổi hẳn.
"Chuyện gì thế này?"
"Cô ta không phải tiểu thư giàu có sao? Không phải là bạch nguyệt quang của Ngụy thiếu gia sao? Sao ngay cả hơn một ngàn nhân dân tệ cũng không trả nổi? Lại còn mẹ cô ấy hình như đang nằm viện nữa?"
Ánh mắt tò mò nghi ngờ xen lẫn chế giễu khiến Hạ Mạt xấu hổ đến mức không biết trốn vào đâu. Cô ta chỉ muốn biến mất ngay lập tức!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.