Người Nhà Bất Công, Tôi Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ.
Chương 16: Cmn, Rốt Cuộc Là Thần Thánh Phương Nào?
Phì Nga Phác Hỏa
17/11/2024
Sáng hôm sau
Ngụy Hoằng và Ngụy Thắng lần lượt chuẩn bị ra khỏi nhà.
Cả hai hiện đều là học sinh trung học phổ thông, đang học tại trường Quốc Tế Thánh Thụy, lớp 12A2.
Dù muốn hay không thì ở một gia đình giàu có, việc học tập vẫn luôn được xem là điều hết sức quan trọng.
Trước cổng, một chiếc Mercedes G-Class đậu yên lặng chờ sẵn.
Tài xế Tiểu Ngô thấy hai người bước ra liền vội vàng xuống xe, chạy lại nghênh đón. Một tay anh ta nhận lấy túi sách của Ngụy Thắng, tay kia mở cửa xe phía sau, cúi người lễ phép nói:
"Thiếu gia, cậu đi cẩn thận!"
Ngụy Thắng mỉm cười hiền lành đáp:
"Cảm ơn anh Ngô, vất vả rồi!"
Tuy nhiên, ánh mắt cậu ta không giấu được vẻ kiêu ngạo và tự mãn.
Sau khi cẩn thận đóng cửa xe, Tiểu Ngô quay sang nhìn Ngụy Hoằng, nở nụ cười đầy ẩn ý rồi nói:
"Xin lỗi Hoằng thiếu gia, xe hôm nay hơi chật, hay là ngài đạp xe đi như thường lệ, vừa tiện lợi vừa bảo vệ môi trường!"
"Xì!"
Những người giúp việc đang làm việc gần đó đồng loạt hít sâu một hơi.
Ánh mắt họ nhìn Tiểu Ngô đầy vẻ thương hại như đang nhìn một kẻ không biết tự lượng sức mình.
"Cậu ta dám gây khó dễ cho Hoằng thiếu gia? Có khi nào cậu ta chưa nghe tin tức hôm qua?"
"Biết gì mà biết, hôm qua thằng này bận dự đám cưới em vợ, chắc còn chưa rõ gia đình Ngụy gia đã đổi chiều gió thế nào!"
"Haha, đúng là đồ ngốc..."
Những lời xì xào bàn tán vang lên nhỏ to giữa các người giúp việc.
Tiểu Ngô nghe thoáng qua vài câu, chân mày lập tức cau lại.
Trước đây, để lấy lòng đôi vợ chồng nhà họ Ngụy, anh ta không ít lần tỏ thái độ phân biệt đối xử với hai anh em Ngụy Hoằng.
Đối với Ngụy Thắng, Tiểu Ngô luôn tỏ ra kính cẩn, phục vụ chu đáo từng chút một. Nhưng khi đối diện với Ngụy Hoằng, anh ta lại tìm mọi cách để lẩn tránh, từ chối nhiệm vụ.
Tài xế khác trong nhà họ Ngụy thì chịu trách nhiệm đưa đón vợ chồng Ngụy Gia Lương cùng sáu người chị.
Vì vậy, Ngụy Hoằng quyết định tự mình đi học bằng xe đạp, chẳng màng đến sự sắp xếp của gia đình.
Tiểu Ngô đã quen với việc Ngụy Hoằng không tranh giành, không đòi hỏi nên thái độ của anh ta ngày càng kiêu ngạo, thiếu lễ độ.
Nhưng hôm nay mọi chuyện lại hoàn toàn khác. Trước khi Tiểu Ngô kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, ba chiếc Bentley Mulsanne chống đạn màu xanh đậm đã oai vệ tiến thẳng đến trước cửa biệt thự.
Từ những chiếc xe sang trọng ấy, sáu người đàn ông cao lớn mặc vest đen, đeo kính râm và tai nghe bảo vệ chuyên nghiệp bước xuống. Họ phối hợp nhịp nhàng: một người mở cửa xe, người khác canh phòng, còn hai người lập tức tiến lên bảo vệ phía trước.
“Thiếu gia, mời ngài lên xe!”
Ngụy Hoằng không thèm để ý đến vẻ mặt kinh ngạc sợ hãi của Tiểu Ngô.
Cậu chỉ khẽ nở nụ cười, liếc nhìn Ngụy Thắng đang tràn đầy sự ngưỡng mộ xen lẫn ghen tị, rồi quay người bước lên xe trong sự hộ tống của đội bảo vệ.
Biệt thự số 16 sát vách vừa được Từ Mậu Cung mua lại, đi kèm là ba tổ bảo vệ gồm mười tám người túc trực sẵn sàng. Ngay cả Ngụy Gia Lương cũng không có được đội hình hoành tráng như vậy, đủ khiến bất cứ ai cũng phải thèm thuồng, ghen ghét.
Phải biết rằng để thuê một vệ sĩ chuyên nghiệp, chi phí hàng năm dao động từ 1 đến 3 triệu tệ. Duy trì mười tám vệ sĩ, chi phí hằng năm đã lên đến 40-50 triệu tệ. Trong toàn bộ thành phố Giang Châu, những gia đình giàu có sở hữu đội bảo vệ chuyên nghiệp như vậy chỉ đếm trên đầu ngón tay. Với thân phận con nuôi, Ngụy Thắng chỉ có thể ghen tị mà không dám mơ tưởng.
Ba chiếc Bentley Mulsanne từ từ rời khỏi khu biệt thự, thu hút vô số ánh mắt ngưỡng mộ trên đường đi.
Mỗi chiếc xe đều có hai vệ sĩ đi kèm. Đội trưởng của một trong ba nhóm thậm chí đích thân ngồi chung xe để bảo vệ Ngụy Hoằng. Các cửa kính xe được thiết kế kín đáo, từ bên ngoài không thể nhìn ra Ngụy Hoằng đang ngồi trên chiếc xe nào, tạo nên cấp độ an ninh hàng đầu.
Nửa giờ sau, Ngụy Hoằng và Ngụy Thắng lần lượt đến trường Thánh Thụy Quốc Tế.
Bốn chiếc xe vừa tiến vào bãi đỗ xe của trường đã lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
“Cmn, ba chiếc xe sang trọng mới cứng sao? Hơn nữa còn là loại chống đạn đặc chế, lại còn giá đặc biệt nữa chứ!”Đây rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
Ngụy Hoằng và Ngụy Thắng lần lượt chuẩn bị ra khỏi nhà.
Cả hai hiện đều là học sinh trung học phổ thông, đang học tại trường Quốc Tế Thánh Thụy, lớp 12A2.
Dù muốn hay không thì ở một gia đình giàu có, việc học tập vẫn luôn được xem là điều hết sức quan trọng.
Trước cổng, một chiếc Mercedes G-Class đậu yên lặng chờ sẵn.
Tài xế Tiểu Ngô thấy hai người bước ra liền vội vàng xuống xe, chạy lại nghênh đón. Một tay anh ta nhận lấy túi sách của Ngụy Thắng, tay kia mở cửa xe phía sau, cúi người lễ phép nói:
"Thiếu gia, cậu đi cẩn thận!"
Ngụy Thắng mỉm cười hiền lành đáp:
"Cảm ơn anh Ngô, vất vả rồi!"
Tuy nhiên, ánh mắt cậu ta không giấu được vẻ kiêu ngạo và tự mãn.
Sau khi cẩn thận đóng cửa xe, Tiểu Ngô quay sang nhìn Ngụy Hoằng, nở nụ cười đầy ẩn ý rồi nói:
"Xin lỗi Hoằng thiếu gia, xe hôm nay hơi chật, hay là ngài đạp xe đi như thường lệ, vừa tiện lợi vừa bảo vệ môi trường!"
"Xì!"
Những người giúp việc đang làm việc gần đó đồng loạt hít sâu một hơi.
Ánh mắt họ nhìn Tiểu Ngô đầy vẻ thương hại như đang nhìn một kẻ không biết tự lượng sức mình.
"Cậu ta dám gây khó dễ cho Hoằng thiếu gia? Có khi nào cậu ta chưa nghe tin tức hôm qua?"
"Biết gì mà biết, hôm qua thằng này bận dự đám cưới em vợ, chắc còn chưa rõ gia đình Ngụy gia đã đổi chiều gió thế nào!"
"Haha, đúng là đồ ngốc..."
Những lời xì xào bàn tán vang lên nhỏ to giữa các người giúp việc.
Tiểu Ngô nghe thoáng qua vài câu, chân mày lập tức cau lại.
Trước đây, để lấy lòng đôi vợ chồng nhà họ Ngụy, anh ta không ít lần tỏ thái độ phân biệt đối xử với hai anh em Ngụy Hoằng.
Đối với Ngụy Thắng, Tiểu Ngô luôn tỏ ra kính cẩn, phục vụ chu đáo từng chút một. Nhưng khi đối diện với Ngụy Hoằng, anh ta lại tìm mọi cách để lẩn tránh, từ chối nhiệm vụ.
Tài xế khác trong nhà họ Ngụy thì chịu trách nhiệm đưa đón vợ chồng Ngụy Gia Lương cùng sáu người chị.
Vì vậy, Ngụy Hoằng quyết định tự mình đi học bằng xe đạp, chẳng màng đến sự sắp xếp của gia đình.
Tiểu Ngô đã quen với việc Ngụy Hoằng không tranh giành, không đòi hỏi nên thái độ của anh ta ngày càng kiêu ngạo, thiếu lễ độ.
Nhưng hôm nay mọi chuyện lại hoàn toàn khác. Trước khi Tiểu Ngô kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, ba chiếc Bentley Mulsanne chống đạn màu xanh đậm đã oai vệ tiến thẳng đến trước cửa biệt thự.
Từ những chiếc xe sang trọng ấy, sáu người đàn ông cao lớn mặc vest đen, đeo kính râm và tai nghe bảo vệ chuyên nghiệp bước xuống. Họ phối hợp nhịp nhàng: một người mở cửa xe, người khác canh phòng, còn hai người lập tức tiến lên bảo vệ phía trước.
“Thiếu gia, mời ngài lên xe!”
Ngụy Hoằng không thèm để ý đến vẻ mặt kinh ngạc sợ hãi của Tiểu Ngô.
Cậu chỉ khẽ nở nụ cười, liếc nhìn Ngụy Thắng đang tràn đầy sự ngưỡng mộ xen lẫn ghen tị, rồi quay người bước lên xe trong sự hộ tống của đội bảo vệ.
Biệt thự số 16 sát vách vừa được Từ Mậu Cung mua lại, đi kèm là ba tổ bảo vệ gồm mười tám người túc trực sẵn sàng. Ngay cả Ngụy Gia Lương cũng không có được đội hình hoành tráng như vậy, đủ khiến bất cứ ai cũng phải thèm thuồng, ghen ghét.
Phải biết rằng để thuê một vệ sĩ chuyên nghiệp, chi phí hàng năm dao động từ 1 đến 3 triệu tệ. Duy trì mười tám vệ sĩ, chi phí hằng năm đã lên đến 40-50 triệu tệ. Trong toàn bộ thành phố Giang Châu, những gia đình giàu có sở hữu đội bảo vệ chuyên nghiệp như vậy chỉ đếm trên đầu ngón tay. Với thân phận con nuôi, Ngụy Thắng chỉ có thể ghen tị mà không dám mơ tưởng.
Ba chiếc Bentley Mulsanne từ từ rời khỏi khu biệt thự, thu hút vô số ánh mắt ngưỡng mộ trên đường đi.
Mỗi chiếc xe đều có hai vệ sĩ đi kèm. Đội trưởng của một trong ba nhóm thậm chí đích thân ngồi chung xe để bảo vệ Ngụy Hoằng. Các cửa kính xe được thiết kế kín đáo, từ bên ngoài không thể nhìn ra Ngụy Hoằng đang ngồi trên chiếc xe nào, tạo nên cấp độ an ninh hàng đầu.
Nửa giờ sau, Ngụy Hoằng và Ngụy Thắng lần lượt đến trường Thánh Thụy Quốc Tế.
Bốn chiếc xe vừa tiến vào bãi đỗ xe của trường đã lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
“Cmn, ba chiếc xe sang trọng mới cứng sao? Hơn nữa còn là loại chống đạn đặc chế, lại còn giá đặc biệt nữa chứ!”Đây rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.