Người Nhà Bất Công, Tôi Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ.
Chương 18: Đánh nhau trong lớp
Phì Nga Phác Hỏa
17/11/2024
Buổi sáng trong lớp học
Ngụy Thắng hiếm khi có được chút yên tĩnh.
Thỉnh thoảng, cậu ta lại thở dài đầy u sầu, dễ dàng thu hút sự chú ý và tò mò của mọi người xung quanh.
"Thắng ca, có chuyện gì vậy? Không khỏe sao?"
"Hay là bị oan ức gì? Có chuyện gì thì cứ nói với tụi này, đừng giữ trong lòng làm gì."
"Mẹ nó, cái thằng này bây giờ còn dám kiếm chuyện với cậu? Tôi không đập nó không xong!"
Một vài thiếu gia con nhà giàu bắt đầu bàn tán đầy bất mãn.
Dù là ở nhà họ Ngụy hay ở trường, trong vài tháng ngắn ngủi thì Ngụy Thắng đã dựa vào khả bà ta đặc biệt của mình – "tiếng lòng" – để thu hút sự yêu mến của mọi người xung quanh. Đồng thời, cậu ta ngấm ngầm chia rẽ mối quan hệ giữa Ngụy Hoằng và các bạn học.
Giờ đây, chỉ cần Ngụy Thắng thể hiện một chút yếu đuối thì tất cả mọi người đều tự động đứng về phía cậu ta.
"Các cậu đừng nói vậy, anh cả đối với tôi rất tốt."
"Tôi không sao đâu, đừng đoán bừa. Nghiêm túc học hành đi!"
Ngụy Thắng nói với giọng ôn hòa, như thể đang bào chữa.
Nhưng trong khi đó, tiếng lòng của cậu ta lại vang lên trong tai mọi người:
[Haiz! Dù gì tôi và anh cả cũng là người một nhà. Anh ấy có đối xử tệ với tôi thế nào, tôi cũng phải chịu đựng. Nếu để ảnh hưởng đến danh tiếng của gia đình thì làm sao tôi xứng đáng với công ơn nuôi dưỡng của ba mẹ?]
"Thắng ca, cậu đúng là rộng lượng quá!"
"Cmn, thật không thể tin được cậu cũng chịu nhịn được chuyện này! Thắng ca, ba mẹ cậu coi trọng cậu nhất, máu mủ hay không chẳng là gì cả."
"Đúng thế, đừng sợ cậu ta. Nghe nói cậu ta vốn không phải con ruột của bà Ngụy. Từ nhỏ đã không được yêu thương, giờ cụ Ngụy mất rồi, ai còn bảo vệ được cậu ta nữa?"
Các bạn học dần trở nên phẫn nộ, không chỉ có mấy thiếu gia giàu có, mà cả học sinh nghèo cũng tức giận bất bình. Ai nấy đều tự vẽ ra cảnh một cậu bé mồ côi bị gia đình nhà giàu nhận nuôi, rồi bị người anh kế chèn ép đến thê thảm. Trong ánh mắt họ lúc này chỉ còn sự khinh thường.
Bảo vệ kẻ yếu, lên án kẻ ác, vốn là bản bà ta của con người!
Tuy nhiên, Ngụy Hoằng là con ruột của nhà họ Ngụy, dù mọi người tức giận đến mấy cũng không dám làm gì quá đáng. Họ chỉ dám nói vài câu bàn tán, chẳng thể ảnh hưởng gì đến cậu ta.
[Anh cả đúng là ngồi yên không làm gì thật sao? ]
Thế nhưng, trong đầu Ngụy Thắng, cậu ta tiếp tục vạch kế hoạch: [Hôm qua ở nhà, anh ấy còn dám làm ầm ĩ đến mức đánh cả cha ruột. Mình phải tìm cách thuyết phục ba mẹ thôi. Nếu họ thật sự đoạn tuyệt quan hệ với anh ấy thì biết phải làm sao?]
"Hả? Đánh cả cha ruột sao? Thật là ngông cuồng!"
"Với tính cách của ông Ngụy thì chắc không nhịn nổi chuyện này đâu. Có khi nào ông ấy đoạn tuyệt thật không?"
"Xem ra Ngụy đại thiếu sắp bị đuổi khỏi nhà rồi!"
Mọi người vừa kinh ngạc vừa hả hê trước viễn cảnh đó.
Mấy thiếu gia giàu có liếc mắt nhìn nhau, trong lòng rục rịch.
Họ vốn không ưa gì Ngụy Hoằng nhưng trước đây vẫn phải kiêng dè thân phận của cậu ta mà không dám làm gì. Nếu Ngụy Hoằng thật sự bị gia đình đoạn tuyệt quan hệ thì còn gì để sợ nữa?
"Cơ hội xử lý cậu ta đến rồi, ai xung phong đi trước?"
"Kỷ ca, anh không ra tay sao? Thắng ca lần trước còn giúp anh đấy. Chuyện nhỏ này chúng ta ra mặt cũng đâu quá đáng."
"Cậu ta sắp bị đuổi khỏi nhà, chúng ta còn ngại gì nữa?"
Mọi ánh mắt đổ dồn vào một thiếu niên tóc ngắn với vóc dáng cao lớn, ánh mắt lười biếng toát lên vẻ ngang tàng không sợ trời không sợ đất.
Đó là Kỷ Bằng, xuất thân từ một gia đình thương nhân giàu có.
Chú bác cậu ta có sức ảnh hưởng lớn trên chính trường thành phố Giang Châu. Dù tài sản công khai không quá nổi bật nhưng quyền lực của gia đình cậu ta là điều không ai dám coi thường.
Trước đây, Kỷ Bằng và Ngụy Hoằng từng là bạn thân.
Nhưng dưới sự xúi giục của "tiếng lòng" Ngụy Thắng, hai người đã cắt đứt quan hệ.
Nếu có ai dám đối đầu với Ngụy Hoằng lúc này thì người đó chỉ có thể là Kỷ Bằng.
Ngụy Thắng hiếm khi có được chút yên tĩnh.
Thỉnh thoảng, cậu ta lại thở dài đầy u sầu, dễ dàng thu hút sự chú ý và tò mò của mọi người xung quanh.
"Thắng ca, có chuyện gì vậy? Không khỏe sao?"
"Hay là bị oan ức gì? Có chuyện gì thì cứ nói với tụi này, đừng giữ trong lòng làm gì."
"Mẹ nó, cái thằng này bây giờ còn dám kiếm chuyện với cậu? Tôi không đập nó không xong!"
Một vài thiếu gia con nhà giàu bắt đầu bàn tán đầy bất mãn.
Dù là ở nhà họ Ngụy hay ở trường, trong vài tháng ngắn ngủi thì Ngụy Thắng đã dựa vào khả bà ta đặc biệt của mình – "tiếng lòng" – để thu hút sự yêu mến của mọi người xung quanh. Đồng thời, cậu ta ngấm ngầm chia rẽ mối quan hệ giữa Ngụy Hoằng và các bạn học.
Giờ đây, chỉ cần Ngụy Thắng thể hiện một chút yếu đuối thì tất cả mọi người đều tự động đứng về phía cậu ta.
"Các cậu đừng nói vậy, anh cả đối với tôi rất tốt."
"Tôi không sao đâu, đừng đoán bừa. Nghiêm túc học hành đi!"
Ngụy Thắng nói với giọng ôn hòa, như thể đang bào chữa.
Nhưng trong khi đó, tiếng lòng của cậu ta lại vang lên trong tai mọi người:
[Haiz! Dù gì tôi và anh cả cũng là người một nhà. Anh ấy có đối xử tệ với tôi thế nào, tôi cũng phải chịu đựng. Nếu để ảnh hưởng đến danh tiếng của gia đình thì làm sao tôi xứng đáng với công ơn nuôi dưỡng của ba mẹ?]
"Thắng ca, cậu đúng là rộng lượng quá!"
"Cmn, thật không thể tin được cậu cũng chịu nhịn được chuyện này! Thắng ca, ba mẹ cậu coi trọng cậu nhất, máu mủ hay không chẳng là gì cả."
"Đúng thế, đừng sợ cậu ta. Nghe nói cậu ta vốn không phải con ruột của bà Ngụy. Từ nhỏ đã không được yêu thương, giờ cụ Ngụy mất rồi, ai còn bảo vệ được cậu ta nữa?"
Các bạn học dần trở nên phẫn nộ, không chỉ có mấy thiếu gia giàu có, mà cả học sinh nghèo cũng tức giận bất bình. Ai nấy đều tự vẽ ra cảnh một cậu bé mồ côi bị gia đình nhà giàu nhận nuôi, rồi bị người anh kế chèn ép đến thê thảm. Trong ánh mắt họ lúc này chỉ còn sự khinh thường.
Bảo vệ kẻ yếu, lên án kẻ ác, vốn là bản bà ta của con người!
Tuy nhiên, Ngụy Hoằng là con ruột của nhà họ Ngụy, dù mọi người tức giận đến mấy cũng không dám làm gì quá đáng. Họ chỉ dám nói vài câu bàn tán, chẳng thể ảnh hưởng gì đến cậu ta.
[Anh cả đúng là ngồi yên không làm gì thật sao? ]
Thế nhưng, trong đầu Ngụy Thắng, cậu ta tiếp tục vạch kế hoạch: [Hôm qua ở nhà, anh ấy còn dám làm ầm ĩ đến mức đánh cả cha ruột. Mình phải tìm cách thuyết phục ba mẹ thôi. Nếu họ thật sự đoạn tuyệt quan hệ với anh ấy thì biết phải làm sao?]
"Hả? Đánh cả cha ruột sao? Thật là ngông cuồng!"
"Với tính cách của ông Ngụy thì chắc không nhịn nổi chuyện này đâu. Có khi nào ông ấy đoạn tuyệt thật không?"
"Xem ra Ngụy đại thiếu sắp bị đuổi khỏi nhà rồi!"
Mọi người vừa kinh ngạc vừa hả hê trước viễn cảnh đó.
Mấy thiếu gia giàu có liếc mắt nhìn nhau, trong lòng rục rịch.
Họ vốn không ưa gì Ngụy Hoằng nhưng trước đây vẫn phải kiêng dè thân phận của cậu ta mà không dám làm gì. Nếu Ngụy Hoằng thật sự bị gia đình đoạn tuyệt quan hệ thì còn gì để sợ nữa?
"Cơ hội xử lý cậu ta đến rồi, ai xung phong đi trước?"
"Kỷ ca, anh không ra tay sao? Thắng ca lần trước còn giúp anh đấy. Chuyện nhỏ này chúng ta ra mặt cũng đâu quá đáng."
"Cậu ta sắp bị đuổi khỏi nhà, chúng ta còn ngại gì nữa?"
Mọi ánh mắt đổ dồn vào một thiếu niên tóc ngắn với vóc dáng cao lớn, ánh mắt lười biếng toát lên vẻ ngang tàng không sợ trời không sợ đất.
Đó là Kỷ Bằng, xuất thân từ một gia đình thương nhân giàu có.
Chú bác cậu ta có sức ảnh hưởng lớn trên chính trường thành phố Giang Châu. Dù tài sản công khai không quá nổi bật nhưng quyền lực của gia đình cậu ta là điều không ai dám coi thường.
Trước đây, Kỷ Bằng và Ngụy Hoằng từng là bạn thân.
Nhưng dưới sự xúi giục của "tiếng lòng" Ngụy Thắng, hai người đã cắt đứt quan hệ.
Nếu có ai dám đối đầu với Ngụy Hoằng lúc này thì người đó chỉ có thể là Kỷ Bằng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.