Người Nhà Bất Công, Tôi Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ.
Chương 3: Lấy răng đổi răng, lấy máu đổi máu
Phì Nga Phác Hỏa
15/11/2024
“Đồ khốn!” Đỗ Tư Tuệ cũng tức giận mắng: "Đây là đang dạy mày làm người đấy, mà mày lại có thái độ như vậy?"
“Ngụy Hoằng, đừng cãi lại ba mày nữa, mau xin lỗi đi!"
“Nếu mày không biết điều thì cút ra ngoài ngay!”
Các tỷ tỷ cũng liên tục lên tiếng bênh vực.
Ngụy Hoằng chỉ cười nhưng càng lúc càng điên cuồng và lạnh lùng.
Trong kiếp trước, cậu vốn không muốn giải quyết ân oán quá nhanh, dù sao những người khác trong Ngụy Gia cũng là nạn nhân, mặc dù họ đã đổ dầu vào lửa khiến cậu chết nhưng cuối cùng cậu vẫn chết dưới tay Ngụy Thắng.
Sống lại một lần nữa, Ngụy Hoằng muốn từ từ mà hành hạ.
Nhưng hôm nay, khi bị Ngụy Gia Lương dùng roi đánh, tất cả những tức giận, uất ức và ý định giết người trong lòng cậu như một ngọn núi lửa bùng nổ.
Ngụy Hoằng dùng tay trái nhanh như chớp nắm lấy tóc Ngụy Gia Lương, dùng sức kéo ông ta quỳ xuống đất, đồng thời giật lại cây roi.
"Mày muốn làm gì?"
"Ngụy Hoằng, mày điên rồi sao?"
"Dừng tay, ông ấy là ba mày đấy!"
Mọi người đồng loạt hô hoán không thể tin nổi.
Ngụy Hoằng phớt lờ tất cả, giơ roi lên và liên tục đánh vào đầu, mặt, tai của Ngụy Gia Lương.
"A!"
"A!"
"A!"
“Ngụy Hoằng, mau dừng tay!”
“Tao là cha mày, đừng đánh nữa!”
Ngụy Gia Lương hét lên đau đớn, hai tay, mặt, da đầu và tai đều bị đánh đến chảy máu, thân thể bị roi quất đến rách da, máu me bê bết. Tiếng kêu thảm thiết của ông ta khiến cho tất cả người giúp việc, vú nuôi và các vệ sĩ trong biệt thự đều chạy đến.
Mọi người không thể tin vào mắt mình.
Trước giờ chỉ thấy Ngụy Gia Lương đánh Ngụy Hoằng trước mặt mọi người. Ai có thể tưởng tượng một đứa con lại dám đánh cha mình như vậy?
“Dừng tay, mau dừng tay!” Đỗ Tư Tuệ thở hổn hển, giậm chân hét lên: “Các người chết hết rồi sao? Còn không mau cản nó lại, lập tức khống chế tên tiểu súc sinh này cho tôi!”
“Đúng, mau cứu ba đi!”
“Ngụy Hoằng, mày dám làm vậy à? Hôm nay không ai cứu được mày đâu.”
“Mày là kẻ điên! Đánh cha ruột thì sẽ bị trời đánh, Ngụy Gia chúng ta tuyệt đối không tha cho mày đâu!”
Các chị của cậu cũng tức giận không thôi mà nói.
Những người bảo vệ bên ngoài muốn tiến lên nhưng Ngụy Hoằng đã vứt Ngụy Gia Lương sang một bên như vứt rác, mặc cho ông ta nằm đó đầy máu me và la hét thảm thiết. Ngụy Hoằng lạnh lùng quét mắt nhìn quanh khiến những người vệ sĩ không dám bước tới.
“Mau, đưa ông ấy đi bệnh viện!” Đỗ Tư Tuệ sốt ruột ra lệnh.
“Không!” Ngụy Gia Lương vội vàng giơ tay ngăn lại, sắc mặt ông ta thay đổi liên tục, nghiến răng nói: “Gọi bác sĩ gia đình đến!”
Đỗ Tư Tuệ hơi ngẩn ra, hiểu ngay ý của ông ta.
Nếu chuyện này để lộ ra ngoài, Ngụy Gia sẽ mất hết uy tín, cổ phiếu sẽ tụt dốc, cả gia đình sẽ thành trò cười trong mắt những người giàu có. Ngụy Gia Lương làm sao dám đến bệnh viện chứ?
Tiếng lòng của Ngụy Thắng lại vang lên một lần nữa: 【Khó trách anh ấy dám đánh cha ruột của mình, nguyên nhân là anh ấy đoán ba không dám ra ngoài, anh ấy thật sự rất độc ác! 】
"Đáng ghét!"
Mọi người trong gia đình Ngụy lại nghiến răng căm hận.
Ánh mắt của họ gần như bốc lửa.
Chuyện này tuyệt đối không thể để yên như vậy được!
Nếu không nghiêm trị đứa con nghịch tử này thì sau này nó còn dám leo lên đầu mọi người, làm bậy hết lần này đến lần khác sao?
"Người đâu!" Ngụy Gia Lương lạnh lùng ra lệnh: "Thất thiếu gia bị bị bệnh tâm thần tái phát rồi, gọi ngay bệnh viện tâm thần đến đây đưa nó đi."
"Ai u, lợi hại quá!" Ngụy Hoằng không nhịn được, cười khẽ cha mình quả là điên rồi.
Mở miệng là gán cho con cái cái tội tâm thần.
Với quyền thế và địa vị của Ngụy gia ở Giang Châu, Ngụy Gia Lương nói ai bị bệnh tâm thần thì người đó chắc chắn bị bệnh.
Điều này không chỉ giúp họ lấy lại thể diện mà còn có thể chính thức cướp lại phần tài sản mà ông nội để lại cho cậu. Hơn nữa còn có thể tạm thời giữ cậu lại trong bệnh viện tâm thần một thời gian, quả thật là một kế sách vẹn cả đôi đường.
Đỗ Tư Tuệ có chút không đành lòng, lên tiếng: "Chồng, nếu không cứ coi như xong đi?"
“Ngụy Hoằng, đừng cãi lại ba mày nữa, mau xin lỗi đi!"
“Nếu mày không biết điều thì cút ra ngoài ngay!”
Các tỷ tỷ cũng liên tục lên tiếng bênh vực.
Ngụy Hoằng chỉ cười nhưng càng lúc càng điên cuồng và lạnh lùng.
Trong kiếp trước, cậu vốn không muốn giải quyết ân oán quá nhanh, dù sao những người khác trong Ngụy Gia cũng là nạn nhân, mặc dù họ đã đổ dầu vào lửa khiến cậu chết nhưng cuối cùng cậu vẫn chết dưới tay Ngụy Thắng.
Sống lại một lần nữa, Ngụy Hoằng muốn từ từ mà hành hạ.
Nhưng hôm nay, khi bị Ngụy Gia Lương dùng roi đánh, tất cả những tức giận, uất ức và ý định giết người trong lòng cậu như một ngọn núi lửa bùng nổ.
Ngụy Hoằng dùng tay trái nhanh như chớp nắm lấy tóc Ngụy Gia Lương, dùng sức kéo ông ta quỳ xuống đất, đồng thời giật lại cây roi.
"Mày muốn làm gì?"
"Ngụy Hoằng, mày điên rồi sao?"
"Dừng tay, ông ấy là ba mày đấy!"
Mọi người đồng loạt hô hoán không thể tin nổi.
Ngụy Hoằng phớt lờ tất cả, giơ roi lên và liên tục đánh vào đầu, mặt, tai của Ngụy Gia Lương.
"A!"
"A!"
"A!"
“Ngụy Hoằng, mau dừng tay!”
“Tao là cha mày, đừng đánh nữa!”
Ngụy Gia Lương hét lên đau đớn, hai tay, mặt, da đầu và tai đều bị đánh đến chảy máu, thân thể bị roi quất đến rách da, máu me bê bết. Tiếng kêu thảm thiết của ông ta khiến cho tất cả người giúp việc, vú nuôi và các vệ sĩ trong biệt thự đều chạy đến.
Mọi người không thể tin vào mắt mình.
Trước giờ chỉ thấy Ngụy Gia Lương đánh Ngụy Hoằng trước mặt mọi người. Ai có thể tưởng tượng một đứa con lại dám đánh cha mình như vậy?
“Dừng tay, mau dừng tay!” Đỗ Tư Tuệ thở hổn hển, giậm chân hét lên: “Các người chết hết rồi sao? Còn không mau cản nó lại, lập tức khống chế tên tiểu súc sinh này cho tôi!”
“Đúng, mau cứu ba đi!”
“Ngụy Hoằng, mày dám làm vậy à? Hôm nay không ai cứu được mày đâu.”
“Mày là kẻ điên! Đánh cha ruột thì sẽ bị trời đánh, Ngụy Gia chúng ta tuyệt đối không tha cho mày đâu!”
Các chị của cậu cũng tức giận không thôi mà nói.
Những người bảo vệ bên ngoài muốn tiến lên nhưng Ngụy Hoằng đã vứt Ngụy Gia Lương sang một bên như vứt rác, mặc cho ông ta nằm đó đầy máu me và la hét thảm thiết. Ngụy Hoằng lạnh lùng quét mắt nhìn quanh khiến những người vệ sĩ không dám bước tới.
“Mau, đưa ông ấy đi bệnh viện!” Đỗ Tư Tuệ sốt ruột ra lệnh.
“Không!” Ngụy Gia Lương vội vàng giơ tay ngăn lại, sắc mặt ông ta thay đổi liên tục, nghiến răng nói: “Gọi bác sĩ gia đình đến!”
Đỗ Tư Tuệ hơi ngẩn ra, hiểu ngay ý của ông ta.
Nếu chuyện này để lộ ra ngoài, Ngụy Gia sẽ mất hết uy tín, cổ phiếu sẽ tụt dốc, cả gia đình sẽ thành trò cười trong mắt những người giàu có. Ngụy Gia Lương làm sao dám đến bệnh viện chứ?
Tiếng lòng của Ngụy Thắng lại vang lên một lần nữa: 【Khó trách anh ấy dám đánh cha ruột của mình, nguyên nhân là anh ấy đoán ba không dám ra ngoài, anh ấy thật sự rất độc ác! 】
"Đáng ghét!"
Mọi người trong gia đình Ngụy lại nghiến răng căm hận.
Ánh mắt của họ gần như bốc lửa.
Chuyện này tuyệt đối không thể để yên như vậy được!
Nếu không nghiêm trị đứa con nghịch tử này thì sau này nó còn dám leo lên đầu mọi người, làm bậy hết lần này đến lần khác sao?
"Người đâu!" Ngụy Gia Lương lạnh lùng ra lệnh: "Thất thiếu gia bị bị bệnh tâm thần tái phát rồi, gọi ngay bệnh viện tâm thần đến đây đưa nó đi."
"Ai u, lợi hại quá!" Ngụy Hoằng không nhịn được, cười khẽ cha mình quả là điên rồi.
Mở miệng là gán cho con cái cái tội tâm thần.
Với quyền thế và địa vị của Ngụy gia ở Giang Châu, Ngụy Gia Lương nói ai bị bệnh tâm thần thì người đó chắc chắn bị bệnh.
Điều này không chỉ giúp họ lấy lại thể diện mà còn có thể chính thức cướp lại phần tài sản mà ông nội để lại cho cậu. Hơn nữa còn có thể tạm thời giữ cậu lại trong bệnh viện tâm thần một thời gian, quả thật là một kế sách vẹn cả đôi đường.
Đỗ Tư Tuệ có chút không đành lòng, lên tiếng: "Chồng, nếu không cứ coi như xong đi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.