Người Nhà Bất Công, Tôi Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ.
Chương 30: Nhằm mắt cá là ngọc trai
Phì Nga Phác Hỏa
17/11/2024
Đỗ Tư Tuệ hoàn toàn nổi giận!
Hiệu Trưởng Lưu nhất thời cảm thấy áp lực rất lớn!
Bà ta có thể đại diện cho Tập đoàn Ngụy thị, một công ty lớn hàng đầu tại thành phố Giang Châu, ảnh hưởng của tập đoàn này đã lan rộng đến mọi lĩnh vực, sự ảnh hưởng tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ.
Một trường trung học tư thục vốn dĩ phục vụ cho tầng lớp giàu có.Nếu như có ai đó đắc tội với giới nhà giàu thì ban giám hiệu trường học cũng sẽ gặp phải rắc rối lớn.
"Hiệu trưởng, ngài điên rồi sao? Nếu không ngài suy nghĩ kỹ lại đi?"
"Ngụy phu nhân đã nổi giận, chúng ta không thể để bà ấy gây chuyện, nếu không mọi người cũng sẽ bị hội đồng quản trị chỉ trích."
"Đúng vậy, người ta nói một câu là chúng ta phải cuốn chăn đệm đi ngay, ngài đừng làm loạn lên!"
Ban giám hiệu trường nhỏ giọng khuyên can.
Hiệu Trưởng Lưu cảm thấy lạnh mướt sau lưng, ánh mắt cầu cứu của ông nhìn về phía Ngụy Hoằng, chỉ mong cậu có thể thay đổi ý định giúp ông thoát khỏi tình thế khó khăn này.
Đáng tiếc, Ngụy Hoằng sẽ không thay đổi chủ ý!
Hôm nay, Hiệu Trưởng Lưu phải xử lý Ngụy Thắng, nếu không, ông ta sẽ thân bại danh liệt.
Kiếp trước, Ngụy Hoằng đã biết quá nhiều bí mật, những người có quyền lực lớn ở thành phố Giang Châu này cậu đều có thể nắm bắt được điểm yếu, một số là điều là cậu biết được từ kiếp trước, còn một số là cậu biết được từ những tình huống sống sót trong quá khứ.
Vừa rồi, cậu đã viết ra con số có thể liên quan đến một mạng sống.
Nếu như Hiệu Trưởng Lưu muốn làm tổn hại danh tiếng của trường thì Ngụy Hoằng cũng sẽ không ngần ngại ra tay giúp đỡ.
"Chọn đi!" Ngụy Hoằng thờ ơ gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt lạnh lùng lướt qua: "Nếu như thầy không thể quyết định thì có thể báo cáo lên hội đồng quản trị trường."
"Được, được, được, cậu đợi một chút!"
Hiệu Trưởng Lưu như được gỡ bỏ gánh nặng, vội vã đi ra ngoài phòng làm việc để gọi điện thoại.
Mọi người lúc này chỉ cảm thấy tình hình quá phi lý.
Một số học sinh trung học đệ nhị cấp đánh nhau thôi, sao lại gây ra ồn ào lớn đến vậy?
Cuối cùng lại còn khiến hội đồng quản trị phải ra quyết định?
Cần biết rằng trường Quốc Tế Thánh Thụy là trường trung Học nằm trong những trường trung học quý tộc hàng đầu cả nước, không chỉ ở thành phố Giang Châu mà các khu vực khác cũng có chi nhánh. Hội đồng quản trị và những nhà đầu tư lớn trong các lĩnh vực kinh doanh đều là những người có quyền lực lớn.
Vấn đề nhỏ như vậy mà phải xin phép bọn họ, không phải hơi quá sao?
"Đừng tưởng mày giả vờ như thần thánh là có thể lừa được chuyện này." Đỗ Tư Tuệ tức giận nói: "Dù có đại cổ đông đứng sau trường Thánh Thụy, cũng phải nể mặt Tập Đoàn Ngụy Thị chúng ta một chút. Mày nghĩ mày là ai?"
"Người ta không phải nể mặt Tập Đoàn Ngụy Thị mà là nể mặt người đã khuất trong Ngụy gia sao."
Ngụy Hoằng cười lạnh, không kiên nhẫn: "Bà không phải họ Ngụy mà cũng dám diễu võ dương oai dưới lá cờ Ngụy Gia! Ai cho bà có vẻ mặt đó?"
"Tiểu súc sinh!" Đỗ Tư Tuệ tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng.
Ngụy Thắng định nói thêm một câu nhưng Ngụy Hoằng chỉ cần liếc mắt một cái thì cậu ta lập tức im lặng. Cậu ta sợ mình lại bị đập cho mấy cái nữa.
Bây giờ mọi người đều nhận ra Ngụy Hoằng là người có thể ra tay nếu cần, không cần phải nói nhiều.
Ngụy Hoằng chỉ ngồi im rót trà uống, khí thế uy nghiêm toát ra từ người cậu khiến cả không gian trở nên căng thẳng. Ngay cả những người như Tạ Chí Giang, kẻ được coi là lão làng trên thương trường cũng không sánh bằng. Một học sinh mà có thể làm cho các lãnh đạo trong trường phải ngoan ngoãn như cháu nhỏ, thật khiến người ta khó tin nổi.
Chẳng mấy chốc!
Hiệu trưởng Lưu quay lại!
Trên gương mặt ông không hề có chút sợ hãi hay bối rối, thay vào đó là sự điềm tĩnh và thái độ làm việc nghiêm túc:
"Thưa bà Ngụy, sau khi nhà trường họp bàn, chúng tôi quyết định xử phạt Ngụy Thắng bằng hình thức kỷ luật cảnh cáo nặng. Đồng thời, em ấy phải công khai xin lỗi qua hệ thống phát thanh ngay lập tức. Nếu không, nhà trường buộc phải đưa ra quyết định kỷ luật cao nhất là đuổi học. Bà có ý kiến gì về cách xử lý này không?"
Hiệu Trưởng Lưu nhất thời cảm thấy áp lực rất lớn!
Bà ta có thể đại diện cho Tập đoàn Ngụy thị, một công ty lớn hàng đầu tại thành phố Giang Châu, ảnh hưởng của tập đoàn này đã lan rộng đến mọi lĩnh vực, sự ảnh hưởng tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ.
Một trường trung học tư thục vốn dĩ phục vụ cho tầng lớp giàu có.Nếu như có ai đó đắc tội với giới nhà giàu thì ban giám hiệu trường học cũng sẽ gặp phải rắc rối lớn.
"Hiệu trưởng, ngài điên rồi sao? Nếu không ngài suy nghĩ kỹ lại đi?"
"Ngụy phu nhân đã nổi giận, chúng ta không thể để bà ấy gây chuyện, nếu không mọi người cũng sẽ bị hội đồng quản trị chỉ trích."
"Đúng vậy, người ta nói một câu là chúng ta phải cuốn chăn đệm đi ngay, ngài đừng làm loạn lên!"
Ban giám hiệu trường nhỏ giọng khuyên can.
Hiệu Trưởng Lưu cảm thấy lạnh mướt sau lưng, ánh mắt cầu cứu của ông nhìn về phía Ngụy Hoằng, chỉ mong cậu có thể thay đổi ý định giúp ông thoát khỏi tình thế khó khăn này.
Đáng tiếc, Ngụy Hoằng sẽ không thay đổi chủ ý!
Hôm nay, Hiệu Trưởng Lưu phải xử lý Ngụy Thắng, nếu không, ông ta sẽ thân bại danh liệt.
Kiếp trước, Ngụy Hoằng đã biết quá nhiều bí mật, những người có quyền lực lớn ở thành phố Giang Châu này cậu đều có thể nắm bắt được điểm yếu, một số là điều là cậu biết được từ kiếp trước, còn một số là cậu biết được từ những tình huống sống sót trong quá khứ.
Vừa rồi, cậu đã viết ra con số có thể liên quan đến một mạng sống.
Nếu như Hiệu Trưởng Lưu muốn làm tổn hại danh tiếng của trường thì Ngụy Hoằng cũng sẽ không ngần ngại ra tay giúp đỡ.
"Chọn đi!" Ngụy Hoằng thờ ơ gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt lạnh lùng lướt qua: "Nếu như thầy không thể quyết định thì có thể báo cáo lên hội đồng quản trị trường."
"Được, được, được, cậu đợi một chút!"
Hiệu Trưởng Lưu như được gỡ bỏ gánh nặng, vội vã đi ra ngoài phòng làm việc để gọi điện thoại.
Mọi người lúc này chỉ cảm thấy tình hình quá phi lý.
Một số học sinh trung học đệ nhị cấp đánh nhau thôi, sao lại gây ra ồn ào lớn đến vậy?
Cuối cùng lại còn khiến hội đồng quản trị phải ra quyết định?
Cần biết rằng trường Quốc Tế Thánh Thụy là trường trung Học nằm trong những trường trung học quý tộc hàng đầu cả nước, không chỉ ở thành phố Giang Châu mà các khu vực khác cũng có chi nhánh. Hội đồng quản trị và những nhà đầu tư lớn trong các lĩnh vực kinh doanh đều là những người có quyền lực lớn.
Vấn đề nhỏ như vậy mà phải xin phép bọn họ, không phải hơi quá sao?
"Đừng tưởng mày giả vờ như thần thánh là có thể lừa được chuyện này." Đỗ Tư Tuệ tức giận nói: "Dù có đại cổ đông đứng sau trường Thánh Thụy, cũng phải nể mặt Tập Đoàn Ngụy Thị chúng ta một chút. Mày nghĩ mày là ai?"
"Người ta không phải nể mặt Tập Đoàn Ngụy Thị mà là nể mặt người đã khuất trong Ngụy gia sao."
Ngụy Hoằng cười lạnh, không kiên nhẫn: "Bà không phải họ Ngụy mà cũng dám diễu võ dương oai dưới lá cờ Ngụy Gia! Ai cho bà có vẻ mặt đó?"
"Tiểu súc sinh!" Đỗ Tư Tuệ tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng.
Ngụy Thắng định nói thêm một câu nhưng Ngụy Hoằng chỉ cần liếc mắt một cái thì cậu ta lập tức im lặng. Cậu ta sợ mình lại bị đập cho mấy cái nữa.
Bây giờ mọi người đều nhận ra Ngụy Hoằng là người có thể ra tay nếu cần, không cần phải nói nhiều.
Ngụy Hoằng chỉ ngồi im rót trà uống, khí thế uy nghiêm toát ra từ người cậu khiến cả không gian trở nên căng thẳng. Ngay cả những người như Tạ Chí Giang, kẻ được coi là lão làng trên thương trường cũng không sánh bằng. Một học sinh mà có thể làm cho các lãnh đạo trong trường phải ngoan ngoãn như cháu nhỏ, thật khiến người ta khó tin nổi.
Chẳng mấy chốc!
Hiệu trưởng Lưu quay lại!
Trên gương mặt ông không hề có chút sợ hãi hay bối rối, thay vào đó là sự điềm tĩnh và thái độ làm việc nghiêm túc:
"Thưa bà Ngụy, sau khi nhà trường họp bàn, chúng tôi quyết định xử phạt Ngụy Thắng bằng hình thức kỷ luật cảnh cáo nặng. Đồng thời, em ấy phải công khai xin lỗi qua hệ thống phát thanh ngay lập tức. Nếu không, nhà trường buộc phải đưa ra quyết định kỷ luật cao nhất là đuổi học. Bà có ý kiến gì về cách xử lý này không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.