Chương 5: Ba Thử Thách
Kỳ Anh
17/11/2023
Quyển 1: Ác Ma Sẽ Lộ Diện
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Người đàn ông trung niên nhắm mắt hít một hơi thật sâu: “Mấy cô cậu vào nhà đi.”
Hắn không muốn để ý tới đám người này nữa nên chỉ lạnh lùng giới thiệu qua loa:
“Chị họ gần đây không được khỏe lắm nên ở trong phòng tĩnh dưỡng. Tôi dẫn mấy cô cậu đi gặp chị ấy, nhớ cho kỹ, giữ yên lặng chứ đừng gây thêm phiền nhé.”
Thầy Bách Lý không được khỏe.
Trong thử thách sinh tồn của Đêm Trắng thường sẽ không cho quá nhiều thông tin vô dụng, Bạch Sương Hành thầm ghi nhớ lại, ngẩng đầu quan sát khung cảnh trong nhà.
Sau khi vào cửa là một hành lang chật hẹp mờ tối, không bật đèn, rất yên tĩnh.
Tường trắng loang lổ màu xám chết chóc. Chẳng biết có phải ảo giác không mà càng tới trước, nhiệt độ xung quanh lại càng lạnh hơn.
“Chị họ đang ở trên tầng 2.”
Chủ nhà đi trước: “Đi theo tôi.”
Trong hành lang tới tiếng kim rơi cũng nghe thấy được, chỉ có thể nghe tiếng bước chân của cả nhóm, càng tới gần tầng 2, Bạch Sương Hành lại càng ngửi được mùi đàn hương nồng hơn.
Văn Sở Sở ở kế bên cũng thấy lạnh, cô ta lặng lẽ siết chặt cổ áo lại.
Căn nhà này có bố cục như khách sạn, trên tầng 2 có một hành lang thẳng tắp đi ngang qua, hai bên hành lang bố trí bốn căn phòng nhỏ.
Chủ nhà chẳng ừ hử gì, chỉ gõ cửa phòng bên trái.
Kể cũng lạ, rõ ràng sau cửa chẳng có ai nhưng khi tiếng gõ cửa vang lên, cửa chống trộm rõ ràng đang khóa lại thuận thế mở ra.
Văn Sở Sở thốt lên một tiếng kinh ngạc, còn chủ nhà thì có vẻ đã quá quen với chuyện này nên chỉ đẩy cửa phòng ra.
Bên trong có một phòng ngủ và phòng khách, đèn trong sảnh đang sáng, cửa phòng ngủ thì đóng kín, im ắng chẳng có tiếng động nào.
Giống như những gì Bạch Sương Hành tưởng tượng, trong phòng “thầy Bách Lý” bày những thứ pháp khí và bùa chú khiến người ta hoa hết cả mắt, trên chiếc bàn gỗ chính giữa bày hẳn một tượng Quan Âm bằng ngọc nữa.
Ánh đèn có màu vàng nhạt, mờ ảo như sương làm nổi bật lên đôi mày từ bi hiền lành của Bồ Tát, tỏa ra một thứ ánh sáng nhẹ nhàng. Văn Sở Sở vốn đang căng thẳng rõ ràng đã thư giãn hơn hết nhiều khi nhìn thấy nó.
Trong phòng khách chẳng có bóng ai, chủ nhà bước tới vài bước, khẽ gọi: “Chị họ ơi, họ đã tới rồi.”
Trong phòng như có cơn gió phất qua, tựa như một đầm lầy tĩnh mịch.
Bạch Sương Hành nghe tiếng nhìn lại, chỉ nghe một tiếng “két”.
— Cạnh phòng khách, cửa phòng ngủ yếu ớt hé ra một khe hở nhỏ, mùi đàn hương từ đó nồng nàn tỏa ra cùng với một giọng nữ yếu ớt không đủ hơi: “Ừm.”
Bạch Sương Hành, Văn Sở Sở và Từ Thanh Xuyên lập tức sửng sốt.
Trong tóm tắt cốt truyện có đề cập rõ ràng thầy Bách Lý “bắt ma trừ tà hơn mười năm”, tuy không nói là tuổi đã cao nhưng theo lẽ thường thì chí ít cũng phải tầm trung niên.
Nhưng giọng nói này vừa êm dịu lại vừa uyển chuyển, cứ như phát ra từ miệng của một cô gái trẻ chừng 20 tuổi vậy.
“Cơ thể không khỏe, thứ cho tôi không thể đón khách từ xa tới được.”
Khe cửa rất hẹp nên họ không thể nhìn thấy được cảnh tượng trong phòng, chỉ nghe người đó nói:
“Ta đã xem hết sơ yếu lý lịch của mọi người gửi rồi, đều không tệ, nhưng chỉ có một suất duy nhất thôi… Chắc hẳn mọi người cũng biết điều này đúng không?”
Từ Thanh Xuyên: “Biết ạ.”
Đối phương khẽ cười.
“Và sư môn của ta phải lấy trừ tà trừ ma làm nhiệm vụ. Đây không phải chuyện dễ, từng có rất nhiều người đổ xô tới, nhưng kết quả thì sao? Đa số thấy ma đều bị hù tới mức quên luôn thân phận của mình, chạy mất tăm.”
Vài làn khói trắng chầm chậm bay ra từ trong cửa, người nữ kia lại yếu ớt lẩm bẩm: “Làm nghề này cần phải dũng cảm, bình tĩnh và có khả năng tùy cơ ứng biến, ta đã chuẩn bị cho các người ba bài kiểm tra.”
Đến rồi.
Tâm trí Bạch Sương Hành khẽ lay động, cô ra sức tập trung.
Nhiệm vụ chính của thử thách Đêm Trắng lần này là hoàn thành ba bài kiểm tra.
“Hai cõi âm dương phân tách nhau rất rõ ràng, nhưng đôi khi, qua một số phương pháp, người sống cũng có thể thông tới cõi âm.”
Thầy Bách Lý chậm rãi nói: “Trong dân gian đồn rằng có rất nhiều phương pháp để gặp ma, ta đã sưu tầm được ba cách nhưng không biết thực hư thế nào. Việc các người cần làm là lần lượt thử chúng, phân biệt xem cái nào là thật, cái nào là giả.”
Chỉ như thế… là được à?
Từ Thanh Xuyên khẽ thở phào.
Đã có thật giả thì cùng lắm cũng chỉ có hai bài kiểm tra sẽ gặp được ma thật thôi.
May mắn hơn là bài kiểm tra chỉ yêu cầu “gặp ma” chứ không bắt họ phải tìm đường chết, làm mấy chuyện ngu ngốc để gây thù hận để rồi bị ma quỷ truy sát.
Đúng là thử thách có độ khó ở mức dễ mà!
Nghĩ thế, trong lòng anh ta cũng trở nên thoải mái hơn nhiều: “Kiểm tra như thế nào ạ? Xin thầy cứ nói.”
“Thứ nhất, Bút Tiên. Thứ hai, cúng bái. Thứ ba, đi theo trăng.”
Giọng nói của người nữ càng lúc càng yếu: “Khụ… A Đào, đưa giấy cho họ đi.”
Chủ nhà đứng cạnh cửa ngoan ngoãn giơ tay, lấy mấy tờ giấy tuyên được gấp gọn trong túi ra rồi lần lượt phát cho mọi người.
Bạch Sương Hành mở nó ra.
Trên giấy có vài đoạn chữ được viết bằng bút lông rất bay bổng.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Người đàn ông trung niên nhắm mắt hít một hơi thật sâu: “Mấy cô cậu vào nhà đi.”
Hắn không muốn để ý tới đám người này nữa nên chỉ lạnh lùng giới thiệu qua loa:
“Chị họ gần đây không được khỏe lắm nên ở trong phòng tĩnh dưỡng. Tôi dẫn mấy cô cậu đi gặp chị ấy, nhớ cho kỹ, giữ yên lặng chứ đừng gây thêm phiền nhé.”
Thầy Bách Lý không được khỏe.
Trong thử thách sinh tồn của Đêm Trắng thường sẽ không cho quá nhiều thông tin vô dụng, Bạch Sương Hành thầm ghi nhớ lại, ngẩng đầu quan sát khung cảnh trong nhà.
Sau khi vào cửa là một hành lang chật hẹp mờ tối, không bật đèn, rất yên tĩnh.
Tường trắng loang lổ màu xám chết chóc. Chẳng biết có phải ảo giác không mà càng tới trước, nhiệt độ xung quanh lại càng lạnh hơn.
“Chị họ đang ở trên tầng 2.”
Chủ nhà đi trước: “Đi theo tôi.”
Trong hành lang tới tiếng kim rơi cũng nghe thấy được, chỉ có thể nghe tiếng bước chân của cả nhóm, càng tới gần tầng 2, Bạch Sương Hành lại càng ngửi được mùi đàn hương nồng hơn.
Văn Sở Sở ở kế bên cũng thấy lạnh, cô ta lặng lẽ siết chặt cổ áo lại.
Căn nhà này có bố cục như khách sạn, trên tầng 2 có một hành lang thẳng tắp đi ngang qua, hai bên hành lang bố trí bốn căn phòng nhỏ.
Chủ nhà chẳng ừ hử gì, chỉ gõ cửa phòng bên trái.
Kể cũng lạ, rõ ràng sau cửa chẳng có ai nhưng khi tiếng gõ cửa vang lên, cửa chống trộm rõ ràng đang khóa lại thuận thế mở ra.
Văn Sở Sở thốt lên một tiếng kinh ngạc, còn chủ nhà thì có vẻ đã quá quen với chuyện này nên chỉ đẩy cửa phòng ra.
Bên trong có một phòng ngủ và phòng khách, đèn trong sảnh đang sáng, cửa phòng ngủ thì đóng kín, im ắng chẳng có tiếng động nào.
Giống như những gì Bạch Sương Hành tưởng tượng, trong phòng “thầy Bách Lý” bày những thứ pháp khí và bùa chú khiến người ta hoa hết cả mắt, trên chiếc bàn gỗ chính giữa bày hẳn một tượng Quan Âm bằng ngọc nữa.
Ánh đèn có màu vàng nhạt, mờ ảo như sương làm nổi bật lên đôi mày từ bi hiền lành của Bồ Tát, tỏa ra một thứ ánh sáng nhẹ nhàng. Văn Sở Sở vốn đang căng thẳng rõ ràng đã thư giãn hơn hết nhiều khi nhìn thấy nó.
Trong phòng khách chẳng có bóng ai, chủ nhà bước tới vài bước, khẽ gọi: “Chị họ ơi, họ đã tới rồi.”
Trong phòng như có cơn gió phất qua, tựa như một đầm lầy tĩnh mịch.
Bạch Sương Hành nghe tiếng nhìn lại, chỉ nghe một tiếng “két”.
— Cạnh phòng khách, cửa phòng ngủ yếu ớt hé ra một khe hở nhỏ, mùi đàn hương từ đó nồng nàn tỏa ra cùng với một giọng nữ yếu ớt không đủ hơi: “Ừm.”
Bạch Sương Hành, Văn Sở Sở và Từ Thanh Xuyên lập tức sửng sốt.
Trong tóm tắt cốt truyện có đề cập rõ ràng thầy Bách Lý “bắt ma trừ tà hơn mười năm”, tuy không nói là tuổi đã cao nhưng theo lẽ thường thì chí ít cũng phải tầm trung niên.
Nhưng giọng nói này vừa êm dịu lại vừa uyển chuyển, cứ như phát ra từ miệng của một cô gái trẻ chừng 20 tuổi vậy.
“Cơ thể không khỏe, thứ cho tôi không thể đón khách từ xa tới được.”
Khe cửa rất hẹp nên họ không thể nhìn thấy được cảnh tượng trong phòng, chỉ nghe người đó nói:
“Ta đã xem hết sơ yếu lý lịch của mọi người gửi rồi, đều không tệ, nhưng chỉ có một suất duy nhất thôi… Chắc hẳn mọi người cũng biết điều này đúng không?”
Từ Thanh Xuyên: “Biết ạ.”
Đối phương khẽ cười.
“Và sư môn của ta phải lấy trừ tà trừ ma làm nhiệm vụ. Đây không phải chuyện dễ, từng có rất nhiều người đổ xô tới, nhưng kết quả thì sao? Đa số thấy ma đều bị hù tới mức quên luôn thân phận của mình, chạy mất tăm.”
Vài làn khói trắng chầm chậm bay ra từ trong cửa, người nữ kia lại yếu ớt lẩm bẩm: “Làm nghề này cần phải dũng cảm, bình tĩnh và có khả năng tùy cơ ứng biến, ta đã chuẩn bị cho các người ba bài kiểm tra.”
Đến rồi.
Tâm trí Bạch Sương Hành khẽ lay động, cô ra sức tập trung.
Nhiệm vụ chính của thử thách Đêm Trắng lần này là hoàn thành ba bài kiểm tra.
“Hai cõi âm dương phân tách nhau rất rõ ràng, nhưng đôi khi, qua một số phương pháp, người sống cũng có thể thông tới cõi âm.”
Thầy Bách Lý chậm rãi nói: “Trong dân gian đồn rằng có rất nhiều phương pháp để gặp ma, ta đã sưu tầm được ba cách nhưng không biết thực hư thế nào. Việc các người cần làm là lần lượt thử chúng, phân biệt xem cái nào là thật, cái nào là giả.”
Chỉ như thế… là được à?
Từ Thanh Xuyên khẽ thở phào.
Đã có thật giả thì cùng lắm cũng chỉ có hai bài kiểm tra sẽ gặp được ma thật thôi.
May mắn hơn là bài kiểm tra chỉ yêu cầu “gặp ma” chứ không bắt họ phải tìm đường chết, làm mấy chuyện ngu ngốc để gây thù hận để rồi bị ma quỷ truy sát.
Đúng là thử thách có độ khó ở mức dễ mà!
Nghĩ thế, trong lòng anh ta cũng trở nên thoải mái hơn nhiều: “Kiểm tra như thế nào ạ? Xin thầy cứ nói.”
“Thứ nhất, Bút Tiên. Thứ hai, cúng bái. Thứ ba, đi theo trăng.”
Giọng nói của người nữ càng lúc càng yếu: “Khụ… A Đào, đưa giấy cho họ đi.”
Chủ nhà đứng cạnh cửa ngoan ngoãn giơ tay, lấy mấy tờ giấy tuyên được gấp gọn trong túi ra rồi lần lượt phát cho mọi người.
Bạch Sương Hành mở nó ra.
Trên giấy có vài đoạn chữ được viết bằng bút lông rất bay bổng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.