Chương 40: Bách Lý
Kỳ Anh
26/11/2023
Quyển 1: Ác Ma Sẽ Lộ Diện
Cùng lúc đó, sâu dưới lòng đất.
Ánh sáng của bùa hộ thân đã gần như biến mất, Bách Lý ngồi một mình trong góc.
Nghi thức hiến tế thất bại rồi.
Con nhóc đó có khát vọng sống và ham muốn trả thù lớn quá sức tưởng tượng của mụ, sau khi chết đi để lại oán khí ngập trời, trở thành một ác ma cực kỳ khủng khiếp.
Mụ chiến đấu với ác ma rất lâu, may mà trên người có kha khá bảo bối mới đánh lùi được nó, gắng gượng sống được tới giờ.
Căn hầm này đã trở thành địa bàn của ác ma rồi, trên người mụ cũng bị thương, ra ngoài cực kỳ nguy hiểm. Giờ mụ đã không còn dám động đậy gì, cứ ngồi tại chỗ để tĩnh dưỡng thôi.
Chẳng biết đã qua bao lâu, trong hành lang chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Em họ nhát như chuột nên chắc chắn sẽ không tới chỗ này, chỉ có thể là ba thanh niên kia thôi.
Thế mà chúng sống được tới giờ đấy.
Ba người đó đưa đầu vào căn nhà này, chắc chắn cũng sẽ bị liên lụy theo. Chúng không ngốc, chắc sẽ biết nếu muốn sống tiếp thì phải tìm đại sư như mụ giúp đỡ.
Nghĩ tới đây, Bách Lý vô thức nở một nụ cười.
Miễn là có thể tụ hợp với chúng, mụ sẽ có thể biến chúng thành khiên thịt, rời khỏi chỗ quái quỷ này.
Đây là phần thưởng của ông trời ban cho mụ, để mụ được sống tiếp!
Trong lòng cực kỳ kích động, mụ run rẩy đứng dậy, mở cửa phòng ra.
Không ngoài dự đoán, trong hành lang dài thăm thẳm, mụ vừa nhìn đã thấy ba gương mặt quen thuộc và một đứa trẻ trông hơi quen quen.
Cuối cùng cũng tới rồi! Khiên thịt của mụ —
Đợi đã.
Theo sau chúng ta là thứ gì vậy?
Nụ cười từ từ khựng lại, Bách Lý sững sờ đứng đó, đầu ong lên hết.
Mụ không hiểu, cũng không muốn hiểu.
Sao lại có một bóng ma siêu to khổng lồ với vẻ ngoài đáng sợ và oán khí gần như đang tụ lại theo sát chúng, càng lúc càng tới gần đây vậy???
Trước khi chúng tới, tỉ lệ tử vong của mụ chỉ có 50%; sau khi chúng tới rồi…
Đối diện với loại ma quỷ này, 100% mụ không chết thì cũng tàn phế đấy!
Bạch Sương Hành cũng nhìn thấy mụ, cô nhướng mày vẫy tay: “Thầy Bách Lý, chúng tôi tới cứu thầy đây!”
Bách Lý: ?
Bách Lý: ???
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, trong lòng Bách Lý đã hiện lên ba suy nghĩ.
Suy nghĩ đầu tiên.
Xong rồi, mụ trở thành khiên thịt rồi.
Quanh đi quẩn lại, kẻ bị đổi tới vị trí chết thay hóa ra lại là mụ.
Suy nghĩ thứ hai.
Mụ chỉ muốn tìm ba tên xui xẻo thôi mà, sao lại gặp loại kiểu gì cũng chẳng chết được thế này, cuối cùng lại còn bị gài ngược lại nữa chứ?
Suy nghĩ thứ ba —
Mấy người làm ơn đừng có tới, đi nhanh đi trời!!!
Công bằng mà nói, Bách Lý hoàn toàn không muốn để ý tới ba kẻ đột nhiên xuất hiện này chút nào.
Nếu có thể, mụ thà rũ sạch mọi liên quan với chúng tại chỗ, chỉ mong cho oán linh đang nổi giận kia đừng làm hại tới mụ thôi.
Nhưng mụ làm gì được nữa.
Với Bạch Sương Hành dẫn đầu, cả ba cùng nhau chạy tới phía mụ, oán linh sau lưng cũng theo sát như hình với bóng.
Nếu không thể giải quyết nó càng sớm càng tốt, khi ba ngôi sao chổi này tới gần, mụ cũng chẳng sống nổi.
Mụ chỉ có thể chiến đấu bằng tất cả sức lực của mình thôi.
Đấu pháp kéo dài khoảng bảy, tám phút, quá trình rất thảm khóc, lúc oán linh tan biến trong không trung, Bách Lý cả người đầy vết thương cũng thoắt một cái mà chật vật ngã quỵ xuống đất.
Bạch Sương Hành trốn trong góc xem kịch lúc này mới thò đầu ra: “Thầy ơi, thầy không sao đấy chứ?”
Bách Lý: …
Cả người mụ đã gần như đẫm máu rồi, có chỗ nào liên quan tới chữ “Không sao” không hả?!
Từ Thanh Xuyên bước tới một bước: “Thầy ơi, trong nhà này có chuyện gì vậy? Sao lại thành ra thế này rồi?”
Trước đó họ đã bàn nhau rồi, tầng hầm là địa bàn của Bách Lý, giấu rất nhiều đồ vật cổ quái, một khi vạch mặt mụ thì ắt hẳn mụ sẽ giết họ dễ như trở bàn tay.
Bởi vậy, trước khi rời khỏi tầng hầm, phải tỏ ra là mình không biết gì hết.
Quả nhiên, sau khi quan sát kỹ thái độ của họ, sự đề phòng và hung hãn trong mắt Bách Lý đã giảm đi rất nhiều.
Mụ không biết mình đã bị em họ bán đứng, nghe Từ Thanh Xuyên hỏi bèn cúi đầu khẽ ho một tiếng: “Ở đây… là nơi ta trấn áp tà linh.”
Mụ diễn rất nhập tâm, tiếc là không thể ngờ rằng ba người bên cạnh cũng đang nói dối.
Bạch Sương Hành hơi nghiêm mặt nói: “Tình hình hiện tại như thế, chẳng lẽ là tà linh đã thoát khỏi khống chế rồi ạ?”
Lúc nói chuyện, ánh mắt của cô dán vào mặt Bách Lý.
Cuối cùng Bạch Sương Hành cũng đã hiểu tại sao Bách Lý lại không muốn ra ngoài gặp người khác rồi.
Đó là một gương mặt rất cổ quái.
Trông xương xẩu, mắt mũi miệng và đường nét gương mặt có vẻ là một cô gái tuổi đôi mươi, nhưng da trên mặt lại như một quả táo thối, đang lão hóa với tốc độ nhanh tới khó tin, những nếp nhăn dày đặc.
Thoạt nhìn, trông như một miếng vỏ cây cằn cỗi vậy.
Từ mặt nhìn xuống, cả cơ thể mụ như bị rút hết máu huyết, chẳng có tí sự sống nào, trông giống một bộ thây khô hơn là con người.
“Đúng vậy.”
Bách Lý yếu ớt gật đầu: “Ta đã dồn hết sức để miễn cưỡng đuổi chúng đi, nhưng chúng vẫn đang chiếm cứ căn nhà này, muốn nuốt chửng hết chúng ta.”
Văn Sở Sở: “Thế chúng ta có thể sống sót ra ngoài không ạ?”
“Hiện tại ta, khụ, ta đang bị thương nặng, nhiệm vụ này phải giao cho các cô cậu rồi.”
Cùng lúc đó, sâu dưới lòng đất.
Ánh sáng của bùa hộ thân đã gần như biến mất, Bách Lý ngồi một mình trong góc.
Nghi thức hiến tế thất bại rồi.
Con nhóc đó có khát vọng sống và ham muốn trả thù lớn quá sức tưởng tượng của mụ, sau khi chết đi để lại oán khí ngập trời, trở thành một ác ma cực kỳ khủng khiếp.
Mụ chiến đấu với ác ma rất lâu, may mà trên người có kha khá bảo bối mới đánh lùi được nó, gắng gượng sống được tới giờ.
Căn hầm này đã trở thành địa bàn của ác ma rồi, trên người mụ cũng bị thương, ra ngoài cực kỳ nguy hiểm. Giờ mụ đã không còn dám động đậy gì, cứ ngồi tại chỗ để tĩnh dưỡng thôi.
Chẳng biết đã qua bao lâu, trong hành lang chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Em họ nhát như chuột nên chắc chắn sẽ không tới chỗ này, chỉ có thể là ba thanh niên kia thôi.
Thế mà chúng sống được tới giờ đấy.
Ba người đó đưa đầu vào căn nhà này, chắc chắn cũng sẽ bị liên lụy theo. Chúng không ngốc, chắc sẽ biết nếu muốn sống tiếp thì phải tìm đại sư như mụ giúp đỡ.
Nghĩ tới đây, Bách Lý vô thức nở một nụ cười.
Miễn là có thể tụ hợp với chúng, mụ sẽ có thể biến chúng thành khiên thịt, rời khỏi chỗ quái quỷ này.
Đây là phần thưởng của ông trời ban cho mụ, để mụ được sống tiếp!
Trong lòng cực kỳ kích động, mụ run rẩy đứng dậy, mở cửa phòng ra.
Không ngoài dự đoán, trong hành lang dài thăm thẳm, mụ vừa nhìn đã thấy ba gương mặt quen thuộc và một đứa trẻ trông hơi quen quen.
Cuối cùng cũng tới rồi! Khiên thịt của mụ —
Đợi đã.
Theo sau chúng ta là thứ gì vậy?
Nụ cười từ từ khựng lại, Bách Lý sững sờ đứng đó, đầu ong lên hết.
Mụ không hiểu, cũng không muốn hiểu.
Sao lại có một bóng ma siêu to khổng lồ với vẻ ngoài đáng sợ và oán khí gần như đang tụ lại theo sát chúng, càng lúc càng tới gần đây vậy???
Trước khi chúng tới, tỉ lệ tử vong của mụ chỉ có 50%; sau khi chúng tới rồi…
Đối diện với loại ma quỷ này, 100% mụ không chết thì cũng tàn phế đấy!
Bạch Sương Hành cũng nhìn thấy mụ, cô nhướng mày vẫy tay: “Thầy Bách Lý, chúng tôi tới cứu thầy đây!”
Bách Lý: ?
Bách Lý: ???
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, trong lòng Bách Lý đã hiện lên ba suy nghĩ.
Suy nghĩ đầu tiên.
Xong rồi, mụ trở thành khiên thịt rồi.
Quanh đi quẩn lại, kẻ bị đổi tới vị trí chết thay hóa ra lại là mụ.
Suy nghĩ thứ hai.
Mụ chỉ muốn tìm ba tên xui xẻo thôi mà, sao lại gặp loại kiểu gì cũng chẳng chết được thế này, cuối cùng lại còn bị gài ngược lại nữa chứ?
Suy nghĩ thứ ba —
Mấy người làm ơn đừng có tới, đi nhanh đi trời!!!
Công bằng mà nói, Bách Lý hoàn toàn không muốn để ý tới ba kẻ đột nhiên xuất hiện này chút nào.
Nếu có thể, mụ thà rũ sạch mọi liên quan với chúng tại chỗ, chỉ mong cho oán linh đang nổi giận kia đừng làm hại tới mụ thôi.
Nhưng mụ làm gì được nữa.
Với Bạch Sương Hành dẫn đầu, cả ba cùng nhau chạy tới phía mụ, oán linh sau lưng cũng theo sát như hình với bóng.
Nếu không thể giải quyết nó càng sớm càng tốt, khi ba ngôi sao chổi này tới gần, mụ cũng chẳng sống nổi.
Mụ chỉ có thể chiến đấu bằng tất cả sức lực của mình thôi.
Đấu pháp kéo dài khoảng bảy, tám phút, quá trình rất thảm khóc, lúc oán linh tan biến trong không trung, Bách Lý cả người đầy vết thương cũng thoắt một cái mà chật vật ngã quỵ xuống đất.
Bạch Sương Hành trốn trong góc xem kịch lúc này mới thò đầu ra: “Thầy ơi, thầy không sao đấy chứ?”
Bách Lý: …
Cả người mụ đã gần như đẫm máu rồi, có chỗ nào liên quan tới chữ “Không sao” không hả?!
Từ Thanh Xuyên bước tới một bước: “Thầy ơi, trong nhà này có chuyện gì vậy? Sao lại thành ra thế này rồi?”
Trước đó họ đã bàn nhau rồi, tầng hầm là địa bàn của Bách Lý, giấu rất nhiều đồ vật cổ quái, một khi vạch mặt mụ thì ắt hẳn mụ sẽ giết họ dễ như trở bàn tay.
Bởi vậy, trước khi rời khỏi tầng hầm, phải tỏ ra là mình không biết gì hết.
Quả nhiên, sau khi quan sát kỹ thái độ của họ, sự đề phòng và hung hãn trong mắt Bách Lý đã giảm đi rất nhiều.
Mụ không biết mình đã bị em họ bán đứng, nghe Từ Thanh Xuyên hỏi bèn cúi đầu khẽ ho một tiếng: “Ở đây… là nơi ta trấn áp tà linh.”
Mụ diễn rất nhập tâm, tiếc là không thể ngờ rằng ba người bên cạnh cũng đang nói dối.
Bạch Sương Hành hơi nghiêm mặt nói: “Tình hình hiện tại như thế, chẳng lẽ là tà linh đã thoát khỏi khống chế rồi ạ?”
Lúc nói chuyện, ánh mắt của cô dán vào mặt Bách Lý.
Cuối cùng Bạch Sương Hành cũng đã hiểu tại sao Bách Lý lại không muốn ra ngoài gặp người khác rồi.
Đó là một gương mặt rất cổ quái.
Trông xương xẩu, mắt mũi miệng và đường nét gương mặt có vẻ là một cô gái tuổi đôi mươi, nhưng da trên mặt lại như một quả táo thối, đang lão hóa với tốc độ nhanh tới khó tin, những nếp nhăn dày đặc.
Thoạt nhìn, trông như một miếng vỏ cây cằn cỗi vậy.
Từ mặt nhìn xuống, cả cơ thể mụ như bị rút hết máu huyết, chẳng có tí sự sống nào, trông giống một bộ thây khô hơn là con người.
“Đúng vậy.”
Bách Lý yếu ớt gật đầu: “Ta đã dồn hết sức để miễn cưỡng đuổi chúng đi, nhưng chúng vẫn đang chiếm cứ căn nhà này, muốn nuốt chửng hết chúng ta.”
Văn Sở Sở: “Thế chúng ta có thể sống sót ra ngoài không ạ?”
“Hiện tại ta, khụ, ta đang bị thương nặng, nhiệm vụ này phải giao cho các cô cậu rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.