Chương 15: Bãi Tha Ma, Lì Xì, Bật Lửa.
Kỳ Anh
25/11/2023
Quyển 1: Ác Ma Sẽ Lộ Diện
Có một ác ma đang đuổi theo không rời sau lưng, cả ba không dám dừng lại mà đi thẳng tới phía Bắc.
Trên đường đi, Bạch Sương Hành giải thích vắn tắt, lấy bao lì xì dùng làm vật trung gian cho âm hôn ra.
“Đây là lì xì âm hôn.”
Da cô trắng nõn, ngón tay thon dài khiến bao lì xì đỏ tươi như máu càng nổi bật và kỳ quái hơn: “Nếu người sống nhặt được tức nghĩa là chấp nhận vượt qua sinh tử âm dương để kết hôn với người chết.”
“Minh hôn ư?”
Văn Sở Sở sợ tới run người: “Thế thì quá…”
Từ Thanh Xuyên: “Chúng ta tới bãi tha ma làm gì vậy?”
Anh ta không tìm ra được logic, sở dĩ theo Bạch Sương Hành tới đây chỉ đơn giản là vì chẳng còn cách nào khác, bất đắc dĩ mới phải liều thôi.
Giờ họ đã tới bãi tha ma, đã quá nửa đêm, trăng sáng sao thưa.
Xung quanh tĩnh mịch nặng nề, ngước mắt nhìn lên là có thể thấy được những bia đá lạnh lẽo và những mộ phần nhấp nhô.
Văn Sở Sở nhíu mày: “Đừng nói là… ở đây có đám đó lẩn trốn đấy nhé.”
Cô ta từng nghe nói về những điều cấm kỵ trong phương diện này, tuyệt đối không được nhắc tới hai chữ “quỷ thần” trong nghĩa trang đêm khuya, bấy giờ sự cảnh giác của cô ta đã lên tới đỉnh điểm, Văn Sở Sở thầm siết chặt nắm đấm.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ma quỷ thì sao mà sợ cách đấu trong trường cảnh sát được.
“Không sao đâu.”
Bạch Sương Hành lại cười: “Đang cần đám đó mà.”
Giọng nói của cô bình tĩnh nhưng hành động lại rất gấp gáp, cô nhanh chóng mở bao lì xì, lấy tiền giấy màu đỏ bên trong ra.
Văn Sở Sở hơi kinh ngạc: “Tiền thật đấy hả?”
Cô ta còn nghĩ đó là tiền chôn chung người chết.
Bạch Sương Hành trầm giọng giải thích: “Giả đó.”
Cô hơi dừng lại rồi nhìn sang Từ Thanh Xuyên: “Có thể phiền anh đổi một cái bật lửa không?”
… Bãi tha ma, lì xì, bật lửa.
Suy nghĩ hỗn độn từ từ lắng lại, Từ Thanh Xuyên nghĩ hình như anh ta đã hơi hiểu ra dụng ý của cô rồi.
Vì thế anh ta chẳng hề do dự mà đáp lại: “Được chứ.”
*
Bãi tha ma, đêm đã khuya.
Kỹ năng của Từ Thanh Xuyên chỉ trị được ngọn chứ chẳng nhổ nổi gốc, hai phút nháy mắt đã qua, ma thắt cổ tìm được hơi thở của người sống nên lúc nào cũng bám theo sau lưng họ.
Nó đang tức giận.
Tại sao cô lại không muốn ở bên cạnh nó chứ? Tại sao lại muốn chà đạp tình yêu của nó? Cả hai đứa con người đột nhiên xuất hiện đó nữa, tại sao lại muốn phá hỏng kế hoạch của nó?
Tại sao chúng lại… nghĩ rằng mình trốn được chứ?
Nó đuổi theo rất sát, chẳng mấy chốc đã tới bãi tha ma, mà ở xa xa, nó thấy một đám lửa và ba bóng người.
Tìm được rồi.
Sự phẫn uất như một con sóng tràn tới, từ từ lan rộng trong bóng đêm.
Trong mắt tên đàn ông chết đã lâu chảy ra huyết lệ, khóe miệng cong lên thành một đường mất tự nhiên, nó từng bước đi tới phía họ.
Lời dẫn vang lên: [Đây là ngõ cụt.]
[Sự tuyệt vọng bao trùm lấy tất cả, ai cũng biết là chẳng còn cơ hội nào để sống tiếp được.]
[Ác ma lang thang quá cô đơn, sau đêm nay, có lẽ… nó sẽ có thêm ba người bạn mới.]
“Anh cô đơn quá.”
Nó từng bước tới gần, nhìn bóng người mình nhớ thương chằm chằm: “Ở bên anh đi…”
Ác ma rít lên: “Trở thành vợ của anh, đi theo anh đi!”
Vừa dứt lời, bóng đen đột nhiên vút tới, lao thẳng về phía Bạch Sương Hành!
— Tên điên này!
Từ Thanh Xuyên sợ tới mức run bần bật, ngay sau đó, anh ta chợt thấy một luồng khói lạnh bốc lên từ một ngôi mộ không xa phía trước.
Thế là… cách của Bạch Sương Hành có hiệu quả rồi ư?
Làn khói lượn lờ thong thả bốc lên, từ từ ngưng tụ thành hình dáng của một người nữ tóc dài.
Nói chính xác hơn là ma nữ.
Ma nữ xuất hiện không hề có dấu hiệu gì trước, chỉ có thể thấy tâm trạng của nó cực tệ, đôi mắt đỏ như máu, lắc người một cái —
Thật bất ngờ, nó lại cản trước mặt của ma thắt cổ.
Không chỉ lời dẫn sửng sốt mà đến cả ma thắt cổ cũng hơi mờ mịt, nó nghe ma nữ khàn giọng hỏi: “Số tiền này… Là tiền của mi à?”
Cách đó không xa, Bạch Sương Hành thở ra một hơi.
Trong Đêm Trắng, ma cũng phải tuân theo quy tắc. Sở dĩ ma thắt cổ có thể quấn lấy cô mà chẳng kiêng kị gì là vì cô đã nhặt lì xì âm hôn lên.
Hành động “nhặt lên” đó có nghĩa là cô chấp nhận.
Thoạt nhìn thì có vẻ là một kết cục có sẵn, nhưng mà, tài sản có thể chuyển nhượng được mà.
Ý tưởng lúc đầu của Bạch Sương Hành là quyên số tiền này cho chùa, đạo quán hoặc giáo đường, để tên ác ma cô đơn đó đối đầu với thần linh luôn.
Tiếc là trong Đêm Trắng lại không có thần linh, nhưng ngẫm lại vẫn còn một thứ thì khá nhiều.
Đó là ma quỷ.
May là ma khá nhiều đấy.
Hỏi, trong phong tục cổ truyền, mục đích đốt vàng mã trước mộ là để làm gì?
Đáp án là để người trong mộ có thể nhận được khoản tiền đó.
Tiền giấy một khi đốt lên là không thể nào phục hồi lại như cũ được, nói cách khác, người trong mộ chỉ có thể nhận đồ đã đốt chứ không trả về được.
Một khi đốt lì xì cầu âm hôn cho chúng, hôn lễ này sẽ không từ chối được nữa.
“Trả lời đi chứ.”
Hồn ma nữ đột nhiên xuất hiện yếu ớt nói: “Đồ không biết tốt xấu, tự dưng lại đốt thứ này cho ta… Ai thèm kết hôn với mi hả?”
056 đang âm thầm quan sát: …
Có một ác ma đang đuổi theo không rời sau lưng, cả ba không dám dừng lại mà đi thẳng tới phía Bắc.
Trên đường đi, Bạch Sương Hành giải thích vắn tắt, lấy bao lì xì dùng làm vật trung gian cho âm hôn ra.
“Đây là lì xì âm hôn.”
Da cô trắng nõn, ngón tay thon dài khiến bao lì xì đỏ tươi như máu càng nổi bật và kỳ quái hơn: “Nếu người sống nhặt được tức nghĩa là chấp nhận vượt qua sinh tử âm dương để kết hôn với người chết.”
“Minh hôn ư?”
Văn Sở Sở sợ tới run người: “Thế thì quá…”
Từ Thanh Xuyên: “Chúng ta tới bãi tha ma làm gì vậy?”
Anh ta không tìm ra được logic, sở dĩ theo Bạch Sương Hành tới đây chỉ đơn giản là vì chẳng còn cách nào khác, bất đắc dĩ mới phải liều thôi.
Giờ họ đã tới bãi tha ma, đã quá nửa đêm, trăng sáng sao thưa.
Xung quanh tĩnh mịch nặng nề, ngước mắt nhìn lên là có thể thấy được những bia đá lạnh lẽo và những mộ phần nhấp nhô.
Văn Sở Sở nhíu mày: “Đừng nói là… ở đây có đám đó lẩn trốn đấy nhé.”
Cô ta từng nghe nói về những điều cấm kỵ trong phương diện này, tuyệt đối không được nhắc tới hai chữ “quỷ thần” trong nghĩa trang đêm khuya, bấy giờ sự cảnh giác của cô ta đã lên tới đỉnh điểm, Văn Sở Sở thầm siết chặt nắm đấm.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ma quỷ thì sao mà sợ cách đấu trong trường cảnh sát được.
“Không sao đâu.”
Bạch Sương Hành lại cười: “Đang cần đám đó mà.”
Giọng nói của cô bình tĩnh nhưng hành động lại rất gấp gáp, cô nhanh chóng mở bao lì xì, lấy tiền giấy màu đỏ bên trong ra.
Văn Sở Sở hơi kinh ngạc: “Tiền thật đấy hả?”
Cô ta còn nghĩ đó là tiền chôn chung người chết.
Bạch Sương Hành trầm giọng giải thích: “Giả đó.”
Cô hơi dừng lại rồi nhìn sang Từ Thanh Xuyên: “Có thể phiền anh đổi một cái bật lửa không?”
… Bãi tha ma, lì xì, bật lửa.
Suy nghĩ hỗn độn từ từ lắng lại, Từ Thanh Xuyên nghĩ hình như anh ta đã hơi hiểu ra dụng ý của cô rồi.
Vì thế anh ta chẳng hề do dự mà đáp lại: “Được chứ.”
*
Bãi tha ma, đêm đã khuya.
Kỹ năng của Từ Thanh Xuyên chỉ trị được ngọn chứ chẳng nhổ nổi gốc, hai phút nháy mắt đã qua, ma thắt cổ tìm được hơi thở của người sống nên lúc nào cũng bám theo sau lưng họ.
Nó đang tức giận.
Tại sao cô lại không muốn ở bên cạnh nó chứ? Tại sao lại muốn chà đạp tình yêu của nó? Cả hai đứa con người đột nhiên xuất hiện đó nữa, tại sao lại muốn phá hỏng kế hoạch của nó?
Tại sao chúng lại… nghĩ rằng mình trốn được chứ?
Nó đuổi theo rất sát, chẳng mấy chốc đã tới bãi tha ma, mà ở xa xa, nó thấy một đám lửa và ba bóng người.
Tìm được rồi.
Sự phẫn uất như một con sóng tràn tới, từ từ lan rộng trong bóng đêm.
Trong mắt tên đàn ông chết đã lâu chảy ra huyết lệ, khóe miệng cong lên thành một đường mất tự nhiên, nó từng bước đi tới phía họ.
Lời dẫn vang lên: [Đây là ngõ cụt.]
[Sự tuyệt vọng bao trùm lấy tất cả, ai cũng biết là chẳng còn cơ hội nào để sống tiếp được.]
[Ác ma lang thang quá cô đơn, sau đêm nay, có lẽ… nó sẽ có thêm ba người bạn mới.]
“Anh cô đơn quá.”
Nó từng bước tới gần, nhìn bóng người mình nhớ thương chằm chằm: “Ở bên anh đi…”
Ác ma rít lên: “Trở thành vợ của anh, đi theo anh đi!”
Vừa dứt lời, bóng đen đột nhiên vút tới, lao thẳng về phía Bạch Sương Hành!
— Tên điên này!
Từ Thanh Xuyên sợ tới mức run bần bật, ngay sau đó, anh ta chợt thấy một luồng khói lạnh bốc lên từ một ngôi mộ không xa phía trước.
Thế là… cách của Bạch Sương Hành có hiệu quả rồi ư?
Làn khói lượn lờ thong thả bốc lên, từ từ ngưng tụ thành hình dáng của một người nữ tóc dài.
Nói chính xác hơn là ma nữ.
Ma nữ xuất hiện không hề có dấu hiệu gì trước, chỉ có thể thấy tâm trạng của nó cực tệ, đôi mắt đỏ như máu, lắc người một cái —
Thật bất ngờ, nó lại cản trước mặt của ma thắt cổ.
Không chỉ lời dẫn sửng sốt mà đến cả ma thắt cổ cũng hơi mờ mịt, nó nghe ma nữ khàn giọng hỏi: “Số tiền này… Là tiền của mi à?”
Cách đó không xa, Bạch Sương Hành thở ra một hơi.
Trong Đêm Trắng, ma cũng phải tuân theo quy tắc. Sở dĩ ma thắt cổ có thể quấn lấy cô mà chẳng kiêng kị gì là vì cô đã nhặt lì xì âm hôn lên.
Hành động “nhặt lên” đó có nghĩa là cô chấp nhận.
Thoạt nhìn thì có vẻ là một kết cục có sẵn, nhưng mà, tài sản có thể chuyển nhượng được mà.
Ý tưởng lúc đầu của Bạch Sương Hành là quyên số tiền này cho chùa, đạo quán hoặc giáo đường, để tên ác ma cô đơn đó đối đầu với thần linh luôn.
Tiếc là trong Đêm Trắng lại không có thần linh, nhưng ngẫm lại vẫn còn một thứ thì khá nhiều.
Đó là ma quỷ.
May là ma khá nhiều đấy.
Hỏi, trong phong tục cổ truyền, mục đích đốt vàng mã trước mộ là để làm gì?
Đáp án là để người trong mộ có thể nhận được khoản tiền đó.
Tiền giấy một khi đốt lên là không thể nào phục hồi lại như cũ được, nói cách khác, người trong mộ chỉ có thể nhận đồ đã đốt chứ không trả về được.
Một khi đốt lì xì cầu âm hôn cho chúng, hôn lễ này sẽ không từ chối được nữa.
“Trả lời đi chứ.”
Hồn ma nữ đột nhiên xuất hiện yếu ớt nói: “Đồ không biết tốt xấu, tự dưng lại đốt thứ này cho ta… Ai thèm kết hôn với mi hả?”
056 đang âm thầm quan sát: …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.