Chương 20: Đáng Sợ Hơn Ma Quỷ Là Đề Toán, Mà Đáng Sợ Hơn Cả Đề Toán Là...
Kỳ Anh
25/11/2023
Quyển 1: Ác Ma Sẽ Lộ Diện
[Lỗ hổng gì?]
“Chính là bọn ta đây.”
Từ Thanh Xuyên nói: “Công bằng mà nói, trải qua nhiều sự kiện kinh dị như thế mà lại có người chấp nhận ở lại đây làm học trò của thầy Bách Lý à?”
— Định luật thứ ba của phim kinh dị.
Dù xảy ra chuyện gì đi nữa, nhân vật chính sẽ không bao giờ rời khỏi nơi xảy ra sự việc.
Giống như nam châm hút nhau vậy, họ thường sẽ ở lại những căn nhà có ma quỷ lộng hành, trường học quỷ dị, khu rừng có sát nhân tấp nập vậy.
Đối với chuyện này, góc nhìn của người bình thường là:
Phải trốn thôi! Liều mạng mà trốn! Ở lại mấy chỗ quái quỷ đó để chờ thành Phật à?
“Đúng thế. Dù là ai đi nữa cũng sẽ chạy trốn.”
Văn Sở Sở tán thành: “Nhân vật chính chạy hết thì bộ phim này quay kiểu gì nữa?”
056 yên lặng một lát rồi đáp lại bằng tiếng cười lạnh.
[Anh, Từ Thanh Xuyên.]
056 nói: [Nhân vật của anh thích đánh bạc, mắc nợ ngập đầu, bên cho vay nặng lãi bảo nếu trong một tháng mà anh không trả tiền được thì sẽ vứt anh xuống biển cho cá ăn. Mà mức lương thầy Bách Lý trả cho là ——]
Nó nói ra một con số khủng khiếp.
Chỉ bằng một câu, tình thế đã thay đổi cực mạnh.
Khóe miệng của Từ Thanh Xuyên khẽ giật giật nhưng cuối cùng vẫn nói không nên lời.
Dù rất muốn phản bác nhưng… Anh ta lại không thể nào nói ra chữ “Không”!
Văn Sở Sở bị hình tượng này chọc cho cười không ngậm được mồm, đang bịt miệng cười thì lại nghe 056 nói tiếp:
[Còn cô nữa, Văn Sở Sở. Thấy hồ sơ thế chấp trong vali không? Có biết trong thẻ tín dụng nhân vật của mình còn bao nhiêu không? Trả không được nợ, không đủ tiền ăn cơm thì đi hít khí trời để sống à?”
Văn Sở Sở: …
Dù rất muốn phản bác nhưng… Tự dưng lại thấy cực kỳ hào hứng với việc trở thành học trò của thầy Bách Lý!
[Còn Bạch Sương Hành.]
056 hừ lạnh: [Cô thôi việc trái với hợp đồng của công ty, chi phí bồi thường hợp đồng là ——]
Bạch Sương Hành sờ chóp mũi.
Dù rất muốn phản bác nhưng mà…
Thôi, cô không muốn phản bác nữa.
Tất cả mọi sự phi lý đều được giải thích hoàn hảo ngay lúc này.
“Tôi hiểu rồi.”
Văn Sở Sở bày tỏ cảm nghĩ: “Đáng sợ hơn ma quỷ là đề toán, mà đáng sợ hơn cả đề toán —”
Ba người cùng trầm giọng nói: “Là không có tiền.”
*
Lúc bọn họ về tới nhà số 444 thì cũng vừa đúng 1 giờ khuya.
Văn Sở Sở còn nhớ ma thắt cổ hôm qua nên thầm bất an: “Có khi nào hôm nay cũng sẽ có chuyện không.”
“Chưa biết được.”
Từ Thanh Xuyên chần chừ nói: “Nhưng mà… Chắc hai người cũng phát hiện nhỉ, dù đã hoàn thành bài kiểm tra “Cúng trong bãi tha ma” nhưng tiến độ nhiệm vụ vẫn không tăng lên, vẫn đang dừng lại ở 2/4.”
Sau khi giải quyết Bút Tiên và ma thắt cổ xong, hệ thống đều thông báo tiến độ và cho họ chọn tiêu đề phần phim nhỏ.
Lần này thì không có.
“Nhưng đúng là độ khó của bài kiểm tra cúng trong bãi tha ma là thấp nhất.”
Bạch Sương Hành gật đầu: “Chúng ta chỉ còn một bài “Đi theo mặt trăng” cuối cùng thôi nhưng vẫn còn hai nhiệm vụ chính chưa làm…”
“Nhiệm vụ còn lại có khi nào cũng là oán linh như ma thắt cổ không? Hay là —”
Văn Sở Sở suy nghĩ một lát rồi hai mắt sáng lên: “Đúng rồi, kết thúc công việc! Chẳng phải đã bàn trước rồi sao? Ba bài kiểm tra này quá rời rạc, chắp vá không ra được cốt truyện chính, mà theo hình thức phim ảnh, câu chuyện đơn giản như thế thì rất có thể cảnh tượng cuối cùng sẽ là phần tổng kết, gói gọn tất cả nhân vật lại để giải quyết câu đố.”
Từ Thanh Xuyên: “Câu đố gì cơ?”
“Không biết nữa.”
Văn Sở Sở vò đầu: “Biết đâu… Chúng ta phải hoàn thành bài kiểm tra, nhìn thấy thầy Bách Lý trước mới thúc đẩy được cốt truyện thì sao?”
Họ ở tầng 3, vừa nói chuyện vừa tới cửa phòng khách.
Trong lúc nói, hành lang chợt vang lên tiếng bước chân rất khẽ.
Bạch Sương Hành nghe vậy bèn nhìn lại, là chủ nhà.
“Cô cậu về rồi à.”
Tên đàn ông hơi mập mạp chậm rãi bước ra từ bậc thang, nhác thấy họ bèn cười thật thà: “Đã trễ thế này rồi mà vẫn chưa ngủ sao?”
“Đang bàn về chuyện bài kiểm tra tí ấy mà.”
Vẻ mặt của Bạch Sương Hành vẫn như thường, cô mỉm cười đáp lại: “Thầy Bách Lý thế nào rồi ạ? Chúng tôi tới để nhận thầy ấy làm thấy, sau khi biết sức khỏe thầy không tốt thì cứ nơm nớp lo lắng mãi, rất muốn gặp thầy ấy.”
Đúng là nơm nớp lo lắng thật.
Từ Thanh Xuyên lẳng lặng nhìn cô, chỉ thấy cô đang cau mày, mím môi ra chiều lo lắng lắm.
Tựa như nữ diễn viên chính xuất sắc nhất trong giải Oscar vậy.
Cô đã nói tới nước này rồi, chủ nhà cũng không tiện tỏ thái độ cứng rắn nữa: “Sức khỏe thầy hơi khó chịu nên cần được tĩnh dưỡng, sau khi xong bài kiểm tra, các cô cậu sẽ thấy thầy ấy thôi.”
Hắn dừng lại, tựa như muốn chuyển chủ đề nên nhìn sang phía Văn Sở Sở, mỉm cười chất phác: “Mấy ngày nay các cô cậu cũng bị dọa sợ rồi nhỉ? Nhìn mặt cô này đi, tôi thấy trắng toát kia kìa.”
Văn Sở Sở không có thiện cảm với tên quái gở này nên chỉ trả lời ngắn gọn: “Không sao đâu.”
“Ban đêm dễ suy nghĩ lung tung, nếu sợ thì hay là tối nay cô gọi bạn tới ngủ chung đi.”
Chủ nhà mỉm cười lấy lòng: “Tôi ở ngay sát vách cô đấy, có chuyện gì cứ gọi nhé.”
Nói xong thì hắn cũng bỏ đi, ba người còn lại chỉ đành chúc nhau ngủ ngon.
Trước khi đóng cửa, Bạch Sương Hành không quên hỏi thăm Văn Sở Sở: “Tối nay có muốn vào phòng tôi ngủ không?”
Văn Sở Sở đỏ mặt lắc đầu: “Không cần, không cần, lá gan của tôi không nhỏ thế đâu mà. Tên đó cũng thật tình, rõ ràng sắc mặt của Từ Thanh Xuyên cũng tệ mà sao lại cứ bảo tôi sợ chứ?”
Nói xong, cô ta hơi dừng lại, nhìn ra màn đêm mênh mang ngoài cửa rồi khẽ ho: “Hay là… Hay là ngủ chung nhé.”
Theo kinh nghiệm đã được đúc kết lại, Đêm Trắng có một quy tắc bất thành văn, trong tình huống bình thường, ma quỷ sẽ không giết người trong giấc mơ.
Sau khi xác nhận trong phòng không có gì khác lạ, Bạch Sương Hành dẫn Văn Sở Sở vào phòng. May mà đó là một đêm an lành.
Ngày hôm sau thức dậy rồi gặp nhau, cả ba đều bình an vô sự.
“Tối qua không bị gì hết.”
Từ Thanh Xuyên khẽ thở phào: “Ma không tập kích nhưng chúng ta vẫn còn lại hai nhiệm vụ nữa… Một là bài kiểm tra “Đi theo mặt trăng”, còn lại rất có thể là phần cuối của cốt truyện chính.”
“Chắc chắn cốt truyện chính của bộ phim có liên quan tới thầy Bách Lý.”
Bạch Sương Hành gật đầu: “Hoàn thành bài kiểm tra là chúng ta gặp được thầy ta rồi. Nhưng trước đó —”
Cô hơi khựng lại: “Hai người có thấy đói không?”
[Lỗ hổng gì?]
“Chính là bọn ta đây.”
Từ Thanh Xuyên nói: “Công bằng mà nói, trải qua nhiều sự kiện kinh dị như thế mà lại có người chấp nhận ở lại đây làm học trò của thầy Bách Lý à?”
— Định luật thứ ba của phim kinh dị.
Dù xảy ra chuyện gì đi nữa, nhân vật chính sẽ không bao giờ rời khỏi nơi xảy ra sự việc.
Giống như nam châm hút nhau vậy, họ thường sẽ ở lại những căn nhà có ma quỷ lộng hành, trường học quỷ dị, khu rừng có sát nhân tấp nập vậy.
Đối với chuyện này, góc nhìn của người bình thường là:
Phải trốn thôi! Liều mạng mà trốn! Ở lại mấy chỗ quái quỷ đó để chờ thành Phật à?
“Đúng thế. Dù là ai đi nữa cũng sẽ chạy trốn.”
Văn Sở Sở tán thành: “Nhân vật chính chạy hết thì bộ phim này quay kiểu gì nữa?”
056 yên lặng một lát rồi đáp lại bằng tiếng cười lạnh.
[Anh, Từ Thanh Xuyên.]
056 nói: [Nhân vật của anh thích đánh bạc, mắc nợ ngập đầu, bên cho vay nặng lãi bảo nếu trong một tháng mà anh không trả tiền được thì sẽ vứt anh xuống biển cho cá ăn. Mà mức lương thầy Bách Lý trả cho là ——]
Nó nói ra một con số khủng khiếp.
Chỉ bằng một câu, tình thế đã thay đổi cực mạnh.
Khóe miệng của Từ Thanh Xuyên khẽ giật giật nhưng cuối cùng vẫn nói không nên lời.
Dù rất muốn phản bác nhưng… Anh ta lại không thể nào nói ra chữ “Không”!
Văn Sở Sở bị hình tượng này chọc cho cười không ngậm được mồm, đang bịt miệng cười thì lại nghe 056 nói tiếp:
[Còn cô nữa, Văn Sở Sở. Thấy hồ sơ thế chấp trong vali không? Có biết trong thẻ tín dụng nhân vật của mình còn bao nhiêu không? Trả không được nợ, không đủ tiền ăn cơm thì đi hít khí trời để sống à?”
Văn Sở Sở: …
Dù rất muốn phản bác nhưng… Tự dưng lại thấy cực kỳ hào hứng với việc trở thành học trò của thầy Bách Lý!
[Còn Bạch Sương Hành.]
056 hừ lạnh: [Cô thôi việc trái với hợp đồng của công ty, chi phí bồi thường hợp đồng là ——]
Bạch Sương Hành sờ chóp mũi.
Dù rất muốn phản bác nhưng mà…
Thôi, cô không muốn phản bác nữa.
Tất cả mọi sự phi lý đều được giải thích hoàn hảo ngay lúc này.
“Tôi hiểu rồi.”
Văn Sở Sở bày tỏ cảm nghĩ: “Đáng sợ hơn ma quỷ là đề toán, mà đáng sợ hơn cả đề toán —”
Ba người cùng trầm giọng nói: “Là không có tiền.”
*
Lúc bọn họ về tới nhà số 444 thì cũng vừa đúng 1 giờ khuya.
Văn Sở Sở còn nhớ ma thắt cổ hôm qua nên thầm bất an: “Có khi nào hôm nay cũng sẽ có chuyện không.”
“Chưa biết được.”
Từ Thanh Xuyên chần chừ nói: “Nhưng mà… Chắc hai người cũng phát hiện nhỉ, dù đã hoàn thành bài kiểm tra “Cúng trong bãi tha ma” nhưng tiến độ nhiệm vụ vẫn không tăng lên, vẫn đang dừng lại ở 2/4.”
Sau khi giải quyết Bút Tiên và ma thắt cổ xong, hệ thống đều thông báo tiến độ và cho họ chọn tiêu đề phần phim nhỏ.
Lần này thì không có.
“Nhưng đúng là độ khó của bài kiểm tra cúng trong bãi tha ma là thấp nhất.”
Bạch Sương Hành gật đầu: “Chúng ta chỉ còn một bài “Đi theo mặt trăng” cuối cùng thôi nhưng vẫn còn hai nhiệm vụ chính chưa làm…”
“Nhiệm vụ còn lại có khi nào cũng là oán linh như ma thắt cổ không? Hay là —”
Văn Sở Sở suy nghĩ một lát rồi hai mắt sáng lên: “Đúng rồi, kết thúc công việc! Chẳng phải đã bàn trước rồi sao? Ba bài kiểm tra này quá rời rạc, chắp vá không ra được cốt truyện chính, mà theo hình thức phim ảnh, câu chuyện đơn giản như thế thì rất có thể cảnh tượng cuối cùng sẽ là phần tổng kết, gói gọn tất cả nhân vật lại để giải quyết câu đố.”
Từ Thanh Xuyên: “Câu đố gì cơ?”
“Không biết nữa.”
Văn Sở Sở vò đầu: “Biết đâu… Chúng ta phải hoàn thành bài kiểm tra, nhìn thấy thầy Bách Lý trước mới thúc đẩy được cốt truyện thì sao?”
Họ ở tầng 3, vừa nói chuyện vừa tới cửa phòng khách.
Trong lúc nói, hành lang chợt vang lên tiếng bước chân rất khẽ.
Bạch Sương Hành nghe vậy bèn nhìn lại, là chủ nhà.
“Cô cậu về rồi à.”
Tên đàn ông hơi mập mạp chậm rãi bước ra từ bậc thang, nhác thấy họ bèn cười thật thà: “Đã trễ thế này rồi mà vẫn chưa ngủ sao?”
“Đang bàn về chuyện bài kiểm tra tí ấy mà.”
Vẻ mặt của Bạch Sương Hành vẫn như thường, cô mỉm cười đáp lại: “Thầy Bách Lý thế nào rồi ạ? Chúng tôi tới để nhận thầy ấy làm thấy, sau khi biết sức khỏe thầy không tốt thì cứ nơm nớp lo lắng mãi, rất muốn gặp thầy ấy.”
Đúng là nơm nớp lo lắng thật.
Từ Thanh Xuyên lẳng lặng nhìn cô, chỉ thấy cô đang cau mày, mím môi ra chiều lo lắng lắm.
Tựa như nữ diễn viên chính xuất sắc nhất trong giải Oscar vậy.
Cô đã nói tới nước này rồi, chủ nhà cũng không tiện tỏ thái độ cứng rắn nữa: “Sức khỏe thầy hơi khó chịu nên cần được tĩnh dưỡng, sau khi xong bài kiểm tra, các cô cậu sẽ thấy thầy ấy thôi.”
Hắn dừng lại, tựa như muốn chuyển chủ đề nên nhìn sang phía Văn Sở Sở, mỉm cười chất phác: “Mấy ngày nay các cô cậu cũng bị dọa sợ rồi nhỉ? Nhìn mặt cô này đi, tôi thấy trắng toát kia kìa.”
Văn Sở Sở không có thiện cảm với tên quái gở này nên chỉ trả lời ngắn gọn: “Không sao đâu.”
“Ban đêm dễ suy nghĩ lung tung, nếu sợ thì hay là tối nay cô gọi bạn tới ngủ chung đi.”
Chủ nhà mỉm cười lấy lòng: “Tôi ở ngay sát vách cô đấy, có chuyện gì cứ gọi nhé.”
Nói xong thì hắn cũng bỏ đi, ba người còn lại chỉ đành chúc nhau ngủ ngon.
Trước khi đóng cửa, Bạch Sương Hành không quên hỏi thăm Văn Sở Sở: “Tối nay có muốn vào phòng tôi ngủ không?”
Văn Sở Sở đỏ mặt lắc đầu: “Không cần, không cần, lá gan của tôi không nhỏ thế đâu mà. Tên đó cũng thật tình, rõ ràng sắc mặt của Từ Thanh Xuyên cũng tệ mà sao lại cứ bảo tôi sợ chứ?”
Nói xong, cô ta hơi dừng lại, nhìn ra màn đêm mênh mang ngoài cửa rồi khẽ ho: “Hay là… Hay là ngủ chung nhé.”
Theo kinh nghiệm đã được đúc kết lại, Đêm Trắng có một quy tắc bất thành văn, trong tình huống bình thường, ma quỷ sẽ không giết người trong giấc mơ.
Sau khi xác nhận trong phòng không có gì khác lạ, Bạch Sương Hành dẫn Văn Sở Sở vào phòng. May mà đó là một đêm an lành.
Ngày hôm sau thức dậy rồi gặp nhau, cả ba đều bình an vô sự.
“Tối qua không bị gì hết.”
Từ Thanh Xuyên khẽ thở phào: “Ma không tập kích nhưng chúng ta vẫn còn lại hai nhiệm vụ nữa… Một là bài kiểm tra “Đi theo mặt trăng”, còn lại rất có thể là phần cuối của cốt truyện chính.”
“Chắc chắn cốt truyện chính của bộ phim có liên quan tới thầy Bách Lý.”
Bạch Sương Hành gật đầu: “Hoàn thành bài kiểm tra là chúng ta gặp được thầy ta rồi. Nhưng trước đó —”
Cô hơi khựng lại: “Hai người có thấy đói không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.