Chương 33: Đe Dọa
Kỳ Anh
26/11/2023
Quyển 1: Ác Ma Sẽ Lộ Diện
Tiếng gương vỡ vụn cực kỳ chát chúa, tựa như sự phán quyết chết chóc đang tới gần vậy.
Lạ lùng, tuyệt vọng, khủng hoảng, run sợ, đủ loại tâm trạng và bầu không khí tăng lên đỉnh điểm, chủ nhà hoảng hốt chạy bừa, quay người chạy tới cửa.
Hắn hành động rất nhanh, nhưng ai ngờ vừa mở cửa phòng ra đã có một nắm đấm đấm thẳng tới mình!
Tay phải Từ Thanh Xuyên đập mạnh vào mặt tên đàn ông, anh ta thở ra một hơi.
Anh ta thủ ở cửa ra vào lâu như thế cũng vì 1 giây này.
Từ Thanh Xuyên trước mặt đang nổi giận đùng đùng, sau lưng thì Văn Sở Sở đã bước qua mặt gương, từ từ tới gần hắn.
Trước có sói, sau có hổ, chủ nhà sợ tới mức tái mét mặt mày, ngồi bệt xuống đất: “Tôi… Tôi sai rồi! Tôi không nên đặt cái gương đó, cô cậu tha cho tôi đi!”
“Chỉ có cái gương đó thôi à?”
Bạch Sương Hành thong thả đi tới cạnh hắn, hơi cúi người xuống, khóe miệng vẫn trưng ra nụ cười nhẹ nhàng lịch sự: “Ông không có ý định nói đàng hoàng cho chúng tôi biết về chuyện cúng tế tà thuật à?”
Quả nhiên là chúng biết hết rồi.
Chủ nhà run lên, cố gắng giãy giụa lần cuối: “Cúng tế tà thuật gì chứ? Tôi, tôi không biết gì hết…”
Bạch Sương Hành không nói gì mà nhấc chân đi sang một bên.
Gương đã vỡ, linh hồn phiêu dạt khắp nơi, đã có vài con bay vào phòng hắn rồi.
Mắt thường có thể nhìn thấy được vẻ mặt của chủ nhà đã trở nên căng cứng.
Hắn từng nói gan mình rất nhỏ, một khi gặp ma là sẽ nhũn hết chân ra. Chắc chắn lúc đối diện với ma đói lang thang trong phòng, hắn phải rất kinh hoàng.
Bị hồn ma quấn người, cộng thêm việc ba người họ không ngừng gây áp lực, sự lý trí cuối cùng của hắn đang bị bóp nghẹt từng chút một.
[Cảm nhận được sự sợ hãi của người đối diện, Bạch Sương Hành cong môi cực kỳ hứng thú.]
Sau nửa phút, lời dẫn mới bị tạm ngừng cuối cùng cũng hoạt động trở lại.
[Trong nụ cười thờ ơ chỉ có cảm giác lạnh lùng, cô cười bệnh hoạn, khẽ mở miệng.]
“Nếu còn không nói thật…”
Bạch Sương Hành nhìn hắn chằm chằm, giọng nói cực kỳ nhỏ nhẹ, tựa như đang thì thầm: “Nếu quăng ông vào trong lũ bọn chúng thì sẽ thế nào nhỉ? Bị xé xác luôn, hay là bị gặm từng chút một đây? Dù ông có bị gì đi nữa thì cũng là lỗi của hồn ma, không liên quan gì tới chúng tôi hết… Đúng không?”
Ác ma cách đó không xa cực kỳ dữ tợn, những lời nói này như một cây chày gỗ giáng thẳng vào đỉnh đầu tên đàn ông.
Cảm giác nghẹt thở như thủy triều quấn chặt hắn, lần đầu tiên từ khi sinh ra tới giờ, chủ nhà không thể động đậy được gì vì sợ hãi, ở khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt.
Con… con điên!
Lời dẫn từ từ thích ứng được với cốt truyện thay đổi, chậm rãi quen đường.
[Sao sự tình lại thành ra thế này? Hắn chỉ muốn nhìn một tí thôi mà…
Không, sao hắn lại bị ma xui mà mua tấm gương này chứ? Nếu lúc đầu không đi rình mò thì mọi chuyện sẽ không thành ra thế này!]
[Chắc chắn con nhỏ này sẽ giết hắn! Nó là con điên, là ma quỷ mà!]
056: …
056: …
056: Lời dẫn, mi đang làm gì vậy hả!!!
Cốt truyện này nghiêm túc đấy à? Chủ nhà biến thái chuyên nhìn trộm khách thuê phòng, kết quả là tận mắt chứng kiến cảnh gọi hồn biến thái hơn nên hoảng sợ khóc rống á? Mi nghĩ chuyện này có hợp lý không?
Rốt cuộc ai mới là nhân vật phản diện hả!
Nó muốn quay him kinh dị giật gân mà, nhân vật chính phải run lẩy bẩy khóc lóc rồi chạy trối chết, chứ đâu phải cầm đao đại sát tứ phương, khiến biến thái phải khóc nức nở như thế —
Cả chủ nhà nữa, là nhân vật phản diện mà, mi có thể hiên ngang tí được không!
Sự thật đã chứng minh là chủ nhà không thể nào hiên ngang nổi, cuộc đời này không bao giờ hiên ngang được nữa.
Hắn chỉ là một con chuột trốn trong cống rãnh âm u thôi, cả đời chẳng có triển vọng gì, chỉ tìm được niềm vui nho nhỏ từ việc nhìn lén.
Văn Sở Sở cúi đầu quan sát hắn, chỉ thấy buồn nôn.
Sau đó lại là cảm giác sảng khoái.
Từ khi họ vào Đêm Trắng đã luôn bị hệ thống và Bách Lý khống chế trong lòng bàn tay, lúc nào cũng bị ức chế trong lòng hết.
Tới lúc này đây, thấy tên đàn ông khóc lóc xin tha thật sự —
Quá, đã!
Nhân vật chính trong phim kinh dị hàng fake: Bị uy hiếp, hù dọa, sợ tới mức hoảng loạn phải chạy trối chết.
Nhân vật chính trong phim kinh dị hàng real: Đi uy hiếp, đe dọa, đánh ngược lại ác ma, đè bẹp nhân vật phản diện, đảo lộn hết cốt truyện.
Văn Sở Sở nghĩ, đây là kiểu cốt truyện cô ta thích.
Bên tai là tiếng khóc của chủ nhà, Từ Thanh Xuyên là người lương thiện, anh ta gãi đầu tỏ vẻ mờ mịt: “Sao tôi cứ thấy như… Chúng ta mới là nhân vật phản diện ấy nhỉ?”
Văn Sở Sở liếc anh ta một cái rồi chợt bừng tỉnh: “Hóa ra làm nhân vật phản diện đã thế cơ à — Chúng ta có thể làm nhân vật phản diện luôn không? Tôi đã chán ngấy cốt truyện này từ lâu rồi!”
“Được rồi.”
Bạch Sương Hành cụp mắt cười, nhìn tên đàn ông đang ngồi bệt trên đất: “Kể đầu đuôi sự tình tí đi.”
Văn Sở Sở chống nạnh ra uy, quán triệt khí thế của kẻ ác tới cùng: “Nếu không thì móc hai mắt của ông ra nhé?”
Tiếng gương vỡ vụn cực kỳ chát chúa, tựa như sự phán quyết chết chóc đang tới gần vậy.
Lạ lùng, tuyệt vọng, khủng hoảng, run sợ, đủ loại tâm trạng và bầu không khí tăng lên đỉnh điểm, chủ nhà hoảng hốt chạy bừa, quay người chạy tới cửa.
Hắn hành động rất nhanh, nhưng ai ngờ vừa mở cửa phòng ra đã có một nắm đấm đấm thẳng tới mình!
Tay phải Từ Thanh Xuyên đập mạnh vào mặt tên đàn ông, anh ta thở ra một hơi.
Anh ta thủ ở cửa ra vào lâu như thế cũng vì 1 giây này.
Từ Thanh Xuyên trước mặt đang nổi giận đùng đùng, sau lưng thì Văn Sở Sở đã bước qua mặt gương, từ từ tới gần hắn.
Trước có sói, sau có hổ, chủ nhà sợ tới mức tái mét mặt mày, ngồi bệt xuống đất: “Tôi… Tôi sai rồi! Tôi không nên đặt cái gương đó, cô cậu tha cho tôi đi!”
“Chỉ có cái gương đó thôi à?”
Bạch Sương Hành thong thả đi tới cạnh hắn, hơi cúi người xuống, khóe miệng vẫn trưng ra nụ cười nhẹ nhàng lịch sự: “Ông không có ý định nói đàng hoàng cho chúng tôi biết về chuyện cúng tế tà thuật à?”
Quả nhiên là chúng biết hết rồi.
Chủ nhà run lên, cố gắng giãy giụa lần cuối: “Cúng tế tà thuật gì chứ? Tôi, tôi không biết gì hết…”
Bạch Sương Hành không nói gì mà nhấc chân đi sang một bên.
Gương đã vỡ, linh hồn phiêu dạt khắp nơi, đã có vài con bay vào phòng hắn rồi.
Mắt thường có thể nhìn thấy được vẻ mặt của chủ nhà đã trở nên căng cứng.
Hắn từng nói gan mình rất nhỏ, một khi gặp ma là sẽ nhũn hết chân ra. Chắc chắn lúc đối diện với ma đói lang thang trong phòng, hắn phải rất kinh hoàng.
Bị hồn ma quấn người, cộng thêm việc ba người họ không ngừng gây áp lực, sự lý trí cuối cùng của hắn đang bị bóp nghẹt từng chút một.
[Cảm nhận được sự sợ hãi của người đối diện, Bạch Sương Hành cong môi cực kỳ hứng thú.]
Sau nửa phút, lời dẫn mới bị tạm ngừng cuối cùng cũng hoạt động trở lại.
[Trong nụ cười thờ ơ chỉ có cảm giác lạnh lùng, cô cười bệnh hoạn, khẽ mở miệng.]
“Nếu còn không nói thật…”
Bạch Sương Hành nhìn hắn chằm chằm, giọng nói cực kỳ nhỏ nhẹ, tựa như đang thì thầm: “Nếu quăng ông vào trong lũ bọn chúng thì sẽ thế nào nhỉ? Bị xé xác luôn, hay là bị gặm từng chút một đây? Dù ông có bị gì đi nữa thì cũng là lỗi của hồn ma, không liên quan gì tới chúng tôi hết… Đúng không?”
Ác ma cách đó không xa cực kỳ dữ tợn, những lời nói này như một cây chày gỗ giáng thẳng vào đỉnh đầu tên đàn ông.
Cảm giác nghẹt thở như thủy triều quấn chặt hắn, lần đầu tiên từ khi sinh ra tới giờ, chủ nhà không thể động đậy được gì vì sợ hãi, ở khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt.
Con… con điên!
Lời dẫn từ từ thích ứng được với cốt truyện thay đổi, chậm rãi quen đường.
[Sao sự tình lại thành ra thế này? Hắn chỉ muốn nhìn một tí thôi mà…
Không, sao hắn lại bị ma xui mà mua tấm gương này chứ? Nếu lúc đầu không đi rình mò thì mọi chuyện sẽ không thành ra thế này!]
[Chắc chắn con nhỏ này sẽ giết hắn! Nó là con điên, là ma quỷ mà!]
056: …
056: …
056: Lời dẫn, mi đang làm gì vậy hả!!!
Cốt truyện này nghiêm túc đấy à? Chủ nhà biến thái chuyên nhìn trộm khách thuê phòng, kết quả là tận mắt chứng kiến cảnh gọi hồn biến thái hơn nên hoảng sợ khóc rống á? Mi nghĩ chuyện này có hợp lý không?
Rốt cuộc ai mới là nhân vật phản diện hả!
Nó muốn quay him kinh dị giật gân mà, nhân vật chính phải run lẩy bẩy khóc lóc rồi chạy trối chết, chứ đâu phải cầm đao đại sát tứ phương, khiến biến thái phải khóc nức nở như thế —
Cả chủ nhà nữa, là nhân vật phản diện mà, mi có thể hiên ngang tí được không!
Sự thật đã chứng minh là chủ nhà không thể nào hiên ngang nổi, cuộc đời này không bao giờ hiên ngang được nữa.
Hắn chỉ là một con chuột trốn trong cống rãnh âm u thôi, cả đời chẳng có triển vọng gì, chỉ tìm được niềm vui nho nhỏ từ việc nhìn lén.
Văn Sở Sở cúi đầu quan sát hắn, chỉ thấy buồn nôn.
Sau đó lại là cảm giác sảng khoái.
Từ khi họ vào Đêm Trắng đã luôn bị hệ thống và Bách Lý khống chế trong lòng bàn tay, lúc nào cũng bị ức chế trong lòng hết.
Tới lúc này đây, thấy tên đàn ông khóc lóc xin tha thật sự —
Quá, đã!
Nhân vật chính trong phim kinh dị hàng fake: Bị uy hiếp, hù dọa, sợ tới mức hoảng loạn phải chạy trối chết.
Nhân vật chính trong phim kinh dị hàng real: Đi uy hiếp, đe dọa, đánh ngược lại ác ma, đè bẹp nhân vật phản diện, đảo lộn hết cốt truyện.
Văn Sở Sở nghĩ, đây là kiểu cốt truyện cô ta thích.
Bên tai là tiếng khóc của chủ nhà, Từ Thanh Xuyên là người lương thiện, anh ta gãi đầu tỏ vẻ mờ mịt: “Sao tôi cứ thấy như… Chúng ta mới là nhân vật phản diện ấy nhỉ?”
Văn Sở Sở liếc anh ta một cái rồi chợt bừng tỉnh: “Hóa ra làm nhân vật phản diện đã thế cơ à — Chúng ta có thể làm nhân vật phản diện luôn không? Tôi đã chán ngấy cốt truyện này từ lâu rồi!”
“Được rồi.”
Bạch Sương Hành cụp mắt cười, nhìn tên đàn ông đang ngồi bệt trên đất: “Kể đầu đuôi sự tình tí đi.”
Văn Sở Sở chống nạnh ra uy, quán triệt khí thế của kẻ ác tới cùng: “Nếu không thì móc hai mắt của ông ra nhé?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.