Chương 7: Mời Bút Tiên
Kỳ Anh
25/11/2023
Quyển 1: Ác Ma Sẽ Lộ Diện
Giờ vẫn chưa có ý tưởng qua cửa rõ ràng, Từ Thanh Xuyên đã quen làm người bắt chuyện trong nhóm bạn nên cũng đặt câu hỏi theo thói quen: “Vậy thì chúng ta nên làm gì tiếp đây?”
Nói xong mới chợt phản ứng lại, ủa, chẳng phải anh ta là người có kinh nghiệm duy nhất ở đây sao?
Bạch Sương Hành cười cười: “Cứ làm theo bài kiểm tra trước đi, từ từ thu thập thông tin.”
Văn Sở Sở nuốt nước bọt: “Chúng ta… chọn cái nào trước đây?”
“Cách thứ ba rất kỳ lạ, còn cách thứ hai thì chưa biết trong nghĩa trang có bao nhiêu ma đói nữa, khó mà khống chế được độ khó.”
Từ Thanh Xuyên sờ cằm: “Bút Tiên thì sao? Chỉ cần đối diện với một con ma thôi, hơn nữa theo tôi biết, chỉ cần không hỏi nó chết ra sao thì sẽ không chọc giận gì tới nó hết.”
Chỉ có cách này là đơn giản nhất thôi.
Hiện tại không còn cốt truyện nào khác để đi theo, muốn rời khỏi Đêm Trắng thì phải nhanh chóng hoàn thành hết các bài kiểm tra.
Đã sắp tới 12 giờ đêm, không có ai phản đối nên cả ba quyết định sẽ mời Bút Tiên trước.
Nghi thức cực kỳ đơn giản, Từ Thanh Xuyên lục tung khắp nơi tìm được một cây bút mực nước, cầm lấy để trên bàn ở phòng khách.
Văn Sở Sở hơi thấp thỏm: “Chỉ cần chúng ta cùng nhau cầm bút và đọc thần chú là được rồi đúng không?”
“Ừm.”
Bạch Sương Hành quay ngòi cây bút nước lên, ngẩng đầu đối diện với cô ta: “Sợ à? Hay là nghỉ ngơi tí trước đi?”
Lông mi cô rất dài, phản chiếu lại một cái bóng ấm áp trong đáy mắt, giọng điệu vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, không hề có tí sốt ruột nào, toát lên một vẻ đáng tin cậy vô cớ.
Đầu ngón tay Văn Sở Sở khẽ động đậy, cô ta lắc đầu.
Thế là ba người cùng nhau cầm bút.
Nếu bảo không sợ tất nhiên là giả.
Đây là lần đầu tiên trong đời Từ Thanh Xuyên mời ma tới, trái tim sắp nhảy lên tới họng rồi, nhưng theo niềm tin “Người có kinh nghiệm duy nhất ở đây”, anh ta vẫn chậm rãi cất tiếng: “Bút Tiên, Bút Tiên, mi là kiếp trước của ta…”
Lúc họ bước vào Đêm Trắng là đã chạng vạng, sau một hồi đi lại, ngoài trời giờ đã tối hẳn.
Cả căn nhà rất cũ kỹ, bức tường loang lổ, ánh đèn u ám. Vầng sáng màu vàng nhạt mỏng như vải thưa, bóng đêm thì nặng nề, sự yên tĩnh toát lên nét quỷ dị đến lạ.
Ngoài tiếng lẩm bẩm của Từ Thanh Xuyên ra thì chẳng còn tiếng động nào khác nữa, trong sự ngột ngạt tột cùng này, mỗi hơi thở đều có thể gây chấn động tới thần kinh.
Từ Thanh Xuyên đã đọc không biết bao nhiêu lần: “Bút Tiên, Bút Tiên…”
Lần này, anh ta không thể đọc tiếp lời thoại nữa.
— Cây bút nước vốn đang đứng thẳng trên bàn chợt di chuyển một cái.
Đến rồi.
Lá gan Bạch Sương Hành không nhỏ, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên tự trải nghiệm sự kiện siêu nhiên nên lúc thân bút lắc lư cũng hơi giật mình.
Văn Sở Sở thì không hề hét lên như dự đoán mà chỉ run ngón tay, nín thở chẳng dám nhúc nhích gì.
Dường như cô ta đang thấy lạnh, môi trắng bệch, sợ run hết cả người.
Từ Thanh Xuyên thử hỏi: “Bút Tiên, là mi đúng không?”
Cây bút chậm rãi di chuyển, viết ra một chữ nguệch ngoạc to dùng trên tờ giấy trắng.
“Đúng”.
Chỉ cần hỏi một câu là có thể tiễn nó đi rồi.
Theo như thảo luận từ trước, Từ Thanh Xuyên nói: “Bút Tiên, Bút Tiên, cho hỏi ta có vượt qua bài kiểm tra Toán cao cấp sáng nay không?”
Cây bút nước khẽ run lên.
Ngay sau đó, nó viết ra một chữ “Không” với nét bút không thể nguệch ngoạc hơn được.
Từ Thanh Xuyên: …
Bạch Sương Hành cúi đầu mím môi, cố nén nụ cười không đúng lúc lại.
Nói sao nhỉ, nét mặt của Từ Thanh Xuyên lúc mới rơi vào Đêm Trắng còn chẳng tuyệt vọng và đau khổ như lúc này.
“Không sao không sao, trong dự đoán hết rồi.”
Từ Thanh Xuyên miễn cưỡng cười: “Chúng tôi không còn câu hỏi nào khác nữa, mời Bút Tiên đi về.”
Hỏi xong là có thể cho Bút Tiên đi, dùng một thông tin bi thảm để đổi việc kết thúc một bài kiểm tra, xứng đáng mà.
— Với điều kiện tiên quyết là Bút Tiên chịu đi.
Sau một lúc lâu, cả ba người trong bàn đều nhíu mày.
Không ổn.
Nếu đã tiễn được Bút Tiên thì đáng lẽ cây bút này phải mất lực, không còn dẫn dắt họ viết chữ ra nữa chứ.
Nhưng lúc này đây, nó không những không mất lực mà thậm chí còn bắt đầu tự ý di chuyển trong khi họ không hỏi gì nữa.
“Bút Tiên.”
Từ Thanh Xuyên hơi hoảng, nói lại lần nữa: “Mời đi.”
Không có câu trả lời.
Cây bút trong tay càng lúc càng di chuyển nhanh và mạnh, rạch ra những vết rách dài nhỏ trên giấy, cùng lúc đó, lời dẫn cũng vang lên.
[Chuyện gì thế này?]
[Ba thanh niên hết sức kinh hãi, bấy giờ mới phản ứng lại —]
[Mời Bút Tiên thực chất là mời ma quỷ tới. Cô hồn dã quỷ lang thang trên cõi dương khó tránh khỏi việc bị nhiễm oán khí, mà khi ma quỷ có oán khí sâu nặng nhìn thấy ai đó thì… Sao có thể dễ dàng bỏ đi được?]
Giờ vẫn chưa có ý tưởng qua cửa rõ ràng, Từ Thanh Xuyên đã quen làm người bắt chuyện trong nhóm bạn nên cũng đặt câu hỏi theo thói quen: “Vậy thì chúng ta nên làm gì tiếp đây?”
Nói xong mới chợt phản ứng lại, ủa, chẳng phải anh ta là người có kinh nghiệm duy nhất ở đây sao?
Bạch Sương Hành cười cười: “Cứ làm theo bài kiểm tra trước đi, từ từ thu thập thông tin.”
Văn Sở Sở nuốt nước bọt: “Chúng ta… chọn cái nào trước đây?”
“Cách thứ ba rất kỳ lạ, còn cách thứ hai thì chưa biết trong nghĩa trang có bao nhiêu ma đói nữa, khó mà khống chế được độ khó.”
Từ Thanh Xuyên sờ cằm: “Bút Tiên thì sao? Chỉ cần đối diện với một con ma thôi, hơn nữa theo tôi biết, chỉ cần không hỏi nó chết ra sao thì sẽ không chọc giận gì tới nó hết.”
Chỉ có cách này là đơn giản nhất thôi.
Hiện tại không còn cốt truyện nào khác để đi theo, muốn rời khỏi Đêm Trắng thì phải nhanh chóng hoàn thành hết các bài kiểm tra.
Đã sắp tới 12 giờ đêm, không có ai phản đối nên cả ba quyết định sẽ mời Bút Tiên trước.
Nghi thức cực kỳ đơn giản, Từ Thanh Xuyên lục tung khắp nơi tìm được một cây bút mực nước, cầm lấy để trên bàn ở phòng khách.
Văn Sở Sở hơi thấp thỏm: “Chỉ cần chúng ta cùng nhau cầm bút và đọc thần chú là được rồi đúng không?”
“Ừm.”
Bạch Sương Hành quay ngòi cây bút nước lên, ngẩng đầu đối diện với cô ta: “Sợ à? Hay là nghỉ ngơi tí trước đi?”
Lông mi cô rất dài, phản chiếu lại một cái bóng ấm áp trong đáy mắt, giọng điệu vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, không hề có tí sốt ruột nào, toát lên một vẻ đáng tin cậy vô cớ.
Đầu ngón tay Văn Sở Sở khẽ động đậy, cô ta lắc đầu.
Thế là ba người cùng nhau cầm bút.
Nếu bảo không sợ tất nhiên là giả.
Đây là lần đầu tiên trong đời Từ Thanh Xuyên mời ma tới, trái tim sắp nhảy lên tới họng rồi, nhưng theo niềm tin “Người có kinh nghiệm duy nhất ở đây”, anh ta vẫn chậm rãi cất tiếng: “Bút Tiên, Bút Tiên, mi là kiếp trước của ta…”
Lúc họ bước vào Đêm Trắng là đã chạng vạng, sau một hồi đi lại, ngoài trời giờ đã tối hẳn.
Cả căn nhà rất cũ kỹ, bức tường loang lổ, ánh đèn u ám. Vầng sáng màu vàng nhạt mỏng như vải thưa, bóng đêm thì nặng nề, sự yên tĩnh toát lên nét quỷ dị đến lạ.
Ngoài tiếng lẩm bẩm của Từ Thanh Xuyên ra thì chẳng còn tiếng động nào khác nữa, trong sự ngột ngạt tột cùng này, mỗi hơi thở đều có thể gây chấn động tới thần kinh.
Từ Thanh Xuyên đã đọc không biết bao nhiêu lần: “Bút Tiên, Bút Tiên…”
Lần này, anh ta không thể đọc tiếp lời thoại nữa.
— Cây bút nước vốn đang đứng thẳng trên bàn chợt di chuyển một cái.
Đến rồi.
Lá gan Bạch Sương Hành không nhỏ, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên tự trải nghiệm sự kiện siêu nhiên nên lúc thân bút lắc lư cũng hơi giật mình.
Văn Sở Sở thì không hề hét lên như dự đoán mà chỉ run ngón tay, nín thở chẳng dám nhúc nhích gì.
Dường như cô ta đang thấy lạnh, môi trắng bệch, sợ run hết cả người.
Từ Thanh Xuyên thử hỏi: “Bút Tiên, là mi đúng không?”
Cây bút chậm rãi di chuyển, viết ra một chữ nguệch ngoạc to dùng trên tờ giấy trắng.
“Đúng”.
Chỉ cần hỏi một câu là có thể tiễn nó đi rồi.
Theo như thảo luận từ trước, Từ Thanh Xuyên nói: “Bút Tiên, Bút Tiên, cho hỏi ta có vượt qua bài kiểm tra Toán cao cấp sáng nay không?”
Cây bút nước khẽ run lên.
Ngay sau đó, nó viết ra một chữ “Không” với nét bút không thể nguệch ngoạc hơn được.
Từ Thanh Xuyên: …
Bạch Sương Hành cúi đầu mím môi, cố nén nụ cười không đúng lúc lại.
Nói sao nhỉ, nét mặt của Từ Thanh Xuyên lúc mới rơi vào Đêm Trắng còn chẳng tuyệt vọng và đau khổ như lúc này.
“Không sao không sao, trong dự đoán hết rồi.”
Từ Thanh Xuyên miễn cưỡng cười: “Chúng tôi không còn câu hỏi nào khác nữa, mời Bút Tiên đi về.”
Hỏi xong là có thể cho Bút Tiên đi, dùng một thông tin bi thảm để đổi việc kết thúc một bài kiểm tra, xứng đáng mà.
— Với điều kiện tiên quyết là Bút Tiên chịu đi.
Sau một lúc lâu, cả ba người trong bàn đều nhíu mày.
Không ổn.
Nếu đã tiễn được Bút Tiên thì đáng lẽ cây bút này phải mất lực, không còn dẫn dắt họ viết chữ ra nữa chứ.
Nhưng lúc này đây, nó không những không mất lực mà thậm chí còn bắt đầu tự ý di chuyển trong khi họ không hỏi gì nữa.
“Bút Tiên.”
Từ Thanh Xuyên hơi hoảng, nói lại lần nữa: “Mời đi.”
Không có câu trả lời.
Cây bút trong tay càng lúc càng di chuyển nhanh và mạnh, rạch ra những vết rách dài nhỏ trên giấy, cùng lúc đó, lời dẫn cũng vang lên.
[Chuyện gì thế này?]
[Ba thanh niên hết sức kinh hãi, bấy giờ mới phản ứng lại —]
[Mời Bút Tiên thực chất là mời ma quỷ tới. Cô hồn dã quỷ lang thang trên cõi dương khó tránh khỏi việc bị nhiễm oán khí, mà khi ma quỷ có oán khí sâu nặng nhìn thấy ai đó thì… Sao có thể dễ dàng bỏ đi được?]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.