Chương 28: Quay Đầu
Kỳ Anh
26/11/2023
Quyển 1: Ác Ma Sẽ Lộ Diện
Họ nhận nhiệm vụ sau khi tới thăm ắt hẳn sẽ bị bà lão phát hiện ra thân phận, rơi vào tầm ngắm của đối phương.
Oán khí của ác ma rất sâu nặng và mạnh mẽ, ba người không thể nào khống chế được, con đường thoát thân duy nhất là xin Bách Lý giúp đỡ.
Nhưng nhà của Bách Lý lại chung hướng với mặt trăng.
“Nhà họ Tống là nơi có ma quỷ lộng hành, mà muốn tìm thầy Bách Lý thì phải đi theo hướng mặt trăng.”
Văn Sở Sở cũng hiểu ra: “Vậy là chúng ta buộc phải làm bài kiểm tra “Đi theo mặt trăng”.”
Từ Thanh Xuyên nhíu mày: “Nhưng chẳng phải trong bài kiểm tra yêu cầu phải đợi tới 12 giờ đêm sao?”
“12 giờ đêm là “có thể” làm bài kiểm tra, không phải chỉ có 12 giờ đêm “mới có thể” làm bài kiểm tra.”
Sắc mặt của Bạch Sương Hành từ từ trầm xuống: “Sở dĩ Bách Lý viết như thế, rất có thể là để… Giảm bớt sự cảnh giác của chúng ta.”
Nếu không có quy định nửa đêm 12 giờ thì lúc chạy ra khỏi nhà họ Tống, chắc chắn họ sẽ để ý hướng của mặt trăng, từ đó tránh việc “Đi theo mặt trăng”.
Bách Lý nghĩ ra trăm phương nghìn kế, rõ ràng là muốn đẩy họ vào đường chết.
[Đúng thế, chính vì thế.]
Tiếng lời dẫn nặng nề vang lên: [Người là dương, ma là âm. Khi người sống bị nhiễm âm khí, âm dương giao hòa trong một thể sẽ gây rối loạn hai giới người ma, bước vào ranh giới giữa âm và dương, bị ma đưa lối.]
[Không hẹn mà gặp, tất cả nghĩ ngay tới bà lão tràn đầy oán khí đó.]
[Có khi nào bà ta luôn đi theo sau lưng mọi người không? Có phải khi rời khỏi chỗ này là mọi người sẽ trốn thoát khỏi sự truy sát của bà ta không? Nhưng mà…]
[Mọi người có thật sự rời khỏi đây được không?]
[Ding dong! Chúc mừng người khiêu chiếu đã kích hoạt nhiệm vụ chính 3: Con Hẻm Không Lối Thoát!]
[Nhắc nhở thân thiện: Phạm vi hoạt động của ác ma có giới hạn, càng xa số 513 sẽ càng bị hạn chế. Nếu rời khỏi con hẻm này, bước ra khỏi ranh giới giữa âm và dương, có lẽ sẽ thoát khỏi nó!]
Tiếng hệ thống đột nhiên ngưng bặt, Văn Sở Sở là người nhát nhất, cô ta khẽ xoa cánh tay lạnh buốt của mình.
Con hẻm nhỏ hẹp dài thăm thẳm, trên vách tường loang lổ thi thoảng lại có những bóng dáng đục ngầu lướt qua, chẳng biết là bóng cây hay là thứ gì khác nữa.
Cách đó không xa là những bóng đen nhấp nhô, sau khi ngửi thấy mùi máu thịt con người thì lần lượt ngẩng đầu lên.
Cô ta tính nói gì đó nhưng trong bầu không khí thoang thoảng mùi hôi thối chợt vang lên một giọng nói quen thuộc: “Văn Sở Sở.”
Chỉ một tiếng gọi thôi đã khiến sống lưng cô ta ớn lạnh, da đầu như muốn nứt hết ra.
Giọng nói lành lạnh không nghe ra cảm xúc gì, đang áp sát phía sau cô ta.
Là… giọng của bà lão họ đã gặp sáng nay.
Con ma đó đang gọi tên cô ta.
Bạch Sương Hành không hề do dự: “Đừng quay lại.”
Giọng nói của cô kiên định, mềm mại nhưng vẫn có sức mạnh, tựa như một liều thuốc an thần vậy.
Trái tim đập thình thịch từ từ bình tĩnh trở lại, Văn Sở Sở nắm chặt hai tay, hít một hơi thật sâu.
“Có một truyền thuyết giải thích được bằng lý luận huyền học.”
Bạch Sương Hành nói: “Đi đường ban đêm có thể nghe tiếng ai đó gọi tên mình, lúc này tuyệt đối không được quay đầu lại.”
Văn Sở Sở gật đầu, nghe cô nói tiếp: “Trên vai con người có ba ngọn lửa dương, quay đầu lại sẽ bị âm khí thổi tắt một ngọn. Khi ba ngọn lửa bị tắt hết, dương khí tiêu tan, ma quỷ sẽ có thể câu hồn phách con người đi.”
Trong Đêm Trắng, nếu hồn ma muốn giết người thì phải tuân thủ theo quy tắc.
Bà lão đã ra khỏi số 513 nên chịu hạn chế nhất định, muốn giết họ hẳn chỉ còn bước dùng cách này thôi.
Văn Sở Sở không dám quay đầu lại, chỉ thấy hơi lạnh sau lưng sắc như dao, chẳng mấy chốc, giọng nói già nua đó đã vang lên lần nữa.
Lần này, bà ta gọi tên một người khác: “Từ Thanh Xuyên.”
Màng nhĩ như bị kim thép đâm thủng, tóc gáy của Từ Thanh Xuyên dựng đứng.
Thường đa phần mọi người đều sẽ quay đầu lại khi nghe tên mình, lúc này họ có đề phòng, nếu sau một khoảng thời gian, sự chú ý sẽ đổ dồn sang chuyện khác…
Lúc đó nghe có ai gọi mình, có lẽ sẽ vô thức quay đầu lại.
Nghĩ tới đây, bên tai chợt vang lên một tiếng trầm thấp: “Tránh ra!”
Từ Thanh Xuyên không kịp phản ứng lại đã thấy Văn Sở Sở cầm bùa đi tới trước, một tay đẩy anh ta sang một bên.
Chỗ anh ta đứng khi nãy đã có một hồn ma hung hãn đánh tới.
Văn Sở Sở nhanh nhẹn dán lá bùa lên đầu hồn ma.
“Không ổn rồi.”
Bạch Sương Hành nói: “Nơi tiếp giáp âm dương chắc chắn sẽ có rất nhiều ma — Hai người cũng không còn bao nhiêu bùa đâu đúng không?”
Nếu không nhanh chóng rời khỏi đây, tới khi họ dùng hết bùa rồi thì chắc sẽ bị hồn ma xé tan xác hết mất.
Trốn không thoát, giãy giụa cũng không được, đây hoàn toàn là ngõ cụt.
Văn Sở Sở nghiến răng: “Đúng là không chừa đường sống cho người khác mà… Đêm Trắng luôn gài chúng ta thế à?”
Vừa dứt lời, trong con đường tắt tối đen sau lưng ba người lại vang lên tiếng gọi quen thuộc khe khẽ: “Bạch Sương Hành.”
Âm thanh lần này khàn khàn yếu ớt, tựa như con rắn độc đang le lưỡi trong bóng đêm, từ từ vuốt ve trong màng nhĩ.
Văn Sở Sở yếu ớt lên tiếng: “Bà nội ơi, chúng tôi chỉ là… Hừ, là học trò mới của thầy Bách Lý thôi, chúng tôi không biết thầy ta đã làm gì hết mà.”
Sự oán hận sau lưng không hề thấp xuống tí nào.
“Trong Đêm Trắng, nói đạo lý với ma cũng vô ích thôi.”
Từ Thanh Xuyên thở dài: “Hay là chúng ta đi tới trước tiếp đi? Nói không chừng —”
Anh ta còn chưa dứt lời thì đã thấy Bạch Sương Hành xoay cổ một cái.
Từ Thanh Xuyên chết lặng.
Ác ý như thủy triều ồ ạt ở phía sau, Bạch Sương Hành không hề biến sắc mà chầm chậm quay đầu lại.
Mái tóc đen khẽ lay động, xõa xuống chiếc cổ trắng nõn của cô như một làn sương mù mờ ảo.
Cô nói: “Gọi tôi à?”
Ngay sau đó, âm khí tràn khắp cả người, Bạch Sương Hành khó chịu nhíu mày.
“Cái gì đấy?!”
Văn Sở Sở giật mình, Bạch Sương Hành lại chẳng thèm để ý gì, khẽ lắc đầu với gương mặt tái nhợt, ra hiệu mình không sao.
Họ nhận nhiệm vụ sau khi tới thăm ắt hẳn sẽ bị bà lão phát hiện ra thân phận, rơi vào tầm ngắm của đối phương.
Oán khí của ác ma rất sâu nặng và mạnh mẽ, ba người không thể nào khống chế được, con đường thoát thân duy nhất là xin Bách Lý giúp đỡ.
Nhưng nhà của Bách Lý lại chung hướng với mặt trăng.
“Nhà họ Tống là nơi có ma quỷ lộng hành, mà muốn tìm thầy Bách Lý thì phải đi theo hướng mặt trăng.”
Văn Sở Sở cũng hiểu ra: “Vậy là chúng ta buộc phải làm bài kiểm tra “Đi theo mặt trăng”.”
Từ Thanh Xuyên nhíu mày: “Nhưng chẳng phải trong bài kiểm tra yêu cầu phải đợi tới 12 giờ đêm sao?”
“12 giờ đêm là “có thể” làm bài kiểm tra, không phải chỉ có 12 giờ đêm “mới có thể” làm bài kiểm tra.”
Sắc mặt của Bạch Sương Hành từ từ trầm xuống: “Sở dĩ Bách Lý viết như thế, rất có thể là để… Giảm bớt sự cảnh giác của chúng ta.”
Nếu không có quy định nửa đêm 12 giờ thì lúc chạy ra khỏi nhà họ Tống, chắc chắn họ sẽ để ý hướng của mặt trăng, từ đó tránh việc “Đi theo mặt trăng”.
Bách Lý nghĩ ra trăm phương nghìn kế, rõ ràng là muốn đẩy họ vào đường chết.
[Đúng thế, chính vì thế.]
Tiếng lời dẫn nặng nề vang lên: [Người là dương, ma là âm. Khi người sống bị nhiễm âm khí, âm dương giao hòa trong một thể sẽ gây rối loạn hai giới người ma, bước vào ranh giới giữa âm và dương, bị ma đưa lối.]
[Không hẹn mà gặp, tất cả nghĩ ngay tới bà lão tràn đầy oán khí đó.]
[Có khi nào bà ta luôn đi theo sau lưng mọi người không? Có phải khi rời khỏi chỗ này là mọi người sẽ trốn thoát khỏi sự truy sát của bà ta không? Nhưng mà…]
[Mọi người có thật sự rời khỏi đây được không?]
[Ding dong! Chúc mừng người khiêu chiếu đã kích hoạt nhiệm vụ chính 3: Con Hẻm Không Lối Thoát!]
[Nhắc nhở thân thiện: Phạm vi hoạt động của ác ma có giới hạn, càng xa số 513 sẽ càng bị hạn chế. Nếu rời khỏi con hẻm này, bước ra khỏi ranh giới giữa âm và dương, có lẽ sẽ thoát khỏi nó!]
Tiếng hệ thống đột nhiên ngưng bặt, Văn Sở Sở là người nhát nhất, cô ta khẽ xoa cánh tay lạnh buốt của mình.
Con hẻm nhỏ hẹp dài thăm thẳm, trên vách tường loang lổ thi thoảng lại có những bóng dáng đục ngầu lướt qua, chẳng biết là bóng cây hay là thứ gì khác nữa.
Cách đó không xa là những bóng đen nhấp nhô, sau khi ngửi thấy mùi máu thịt con người thì lần lượt ngẩng đầu lên.
Cô ta tính nói gì đó nhưng trong bầu không khí thoang thoảng mùi hôi thối chợt vang lên một giọng nói quen thuộc: “Văn Sở Sở.”
Chỉ một tiếng gọi thôi đã khiến sống lưng cô ta ớn lạnh, da đầu như muốn nứt hết ra.
Giọng nói lành lạnh không nghe ra cảm xúc gì, đang áp sát phía sau cô ta.
Là… giọng của bà lão họ đã gặp sáng nay.
Con ma đó đang gọi tên cô ta.
Bạch Sương Hành không hề do dự: “Đừng quay lại.”
Giọng nói của cô kiên định, mềm mại nhưng vẫn có sức mạnh, tựa như một liều thuốc an thần vậy.
Trái tim đập thình thịch từ từ bình tĩnh trở lại, Văn Sở Sở nắm chặt hai tay, hít một hơi thật sâu.
“Có một truyền thuyết giải thích được bằng lý luận huyền học.”
Bạch Sương Hành nói: “Đi đường ban đêm có thể nghe tiếng ai đó gọi tên mình, lúc này tuyệt đối không được quay đầu lại.”
Văn Sở Sở gật đầu, nghe cô nói tiếp: “Trên vai con người có ba ngọn lửa dương, quay đầu lại sẽ bị âm khí thổi tắt một ngọn. Khi ba ngọn lửa bị tắt hết, dương khí tiêu tan, ma quỷ sẽ có thể câu hồn phách con người đi.”
Trong Đêm Trắng, nếu hồn ma muốn giết người thì phải tuân thủ theo quy tắc.
Bà lão đã ra khỏi số 513 nên chịu hạn chế nhất định, muốn giết họ hẳn chỉ còn bước dùng cách này thôi.
Văn Sở Sở không dám quay đầu lại, chỉ thấy hơi lạnh sau lưng sắc như dao, chẳng mấy chốc, giọng nói già nua đó đã vang lên lần nữa.
Lần này, bà ta gọi tên một người khác: “Từ Thanh Xuyên.”
Màng nhĩ như bị kim thép đâm thủng, tóc gáy của Từ Thanh Xuyên dựng đứng.
Thường đa phần mọi người đều sẽ quay đầu lại khi nghe tên mình, lúc này họ có đề phòng, nếu sau một khoảng thời gian, sự chú ý sẽ đổ dồn sang chuyện khác…
Lúc đó nghe có ai gọi mình, có lẽ sẽ vô thức quay đầu lại.
Nghĩ tới đây, bên tai chợt vang lên một tiếng trầm thấp: “Tránh ra!”
Từ Thanh Xuyên không kịp phản ứng lại đã thấy Văn Sở Sở cầm bùa đi tới trước, một tay đẩy anh ta sang một bên.
Chỗ anh ta đứng khi nãy đã có một hồn ma hung hãn đánh tới.
Văn Sở Sở nhanh nhẹn dán lá bùa lên đầu hồn ma.
“Không ổn rồi.”
Bạch Sương Hành nói: “Nơi tiếp giáp âm dương chắc chắn sẽ có rất nhiều ma — Hai người cũng không còn bao nhiêu bùa đâu đúng không?”
Nếu không nhanh chóng rời khỏi đây, tới khi họ dùng hết bùa rồi thì chắc sẽ bị hồn ma xé tan xác hết mất.
Trốn không thoát, giãy giụa cũng không được, đây hoàn toàn là ngõ cụt.
Văn Sở Sở nghiến răng: “Đúng là không chừa đường sống cho người khác mà… Đêm Trắng luôn gài chúng ta thế à?”
Vừa dứt lời, trong con đường tắt tối đen sau lưng ba người lại vang lên tiếng gọi quen thuộc khe khẽ: “Bạch Sương Hành.”
Âm thanh lần này khàn khàn yếu ớt, tựa như con rắn độc đang le lưỡi trong bóng đêm, từ từ vuốt ve trong màng nhĩ.
Văn Sở Sở yếu ớt lên tiếng: “Bà nội ơi, chúng tôi chỉ là… Hừ, là học trò mới của thầy Bách Lý thôi, chúng tôi không biết thầy ta đã làm gì hết mà.”
Sự oán hận sau lưng không hề thấp xuống tí nào.
“Trong Đêm Trắng, nói đạo lý với ma cũng vô ích thôi.”
Từ Thanh Xuyên thở dài: “Hay là chúng ta đi tới trước tiếp đi? Nói không chừng —”
Anh ta còn chưa dứt lời thì đã thấy Bạch Sương Hành xoay cổ một cái.
Từ Thanh Xuyên chết lặng.
Ác ý như thủy triều ồ ạt ở phía sau, Bạch Sương Hành không hề biến sắc mà chầm chậm quay đầu lại.
Mái tóc đen khẽ lay động, xõa xuống chiếc cổ trắng nõn của cô như một làn sương mù mờ ảo.
Cô nói: “Gọi tôi à?”
Ngay sau đó, âm khí tràn khắp cả người, Bạch Sương Hành khó chịu nhíu mày.
“Cái gì đấy?!”
Văn Sở Sở giật mình, Bạch Sương Hành lại chẳng thèm để ý gì, khẽ lắc đầu với gương mặt tái nhợt, ra hiệu mình không sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.