Chương 48: Rời Đi
Kỳ Anh
26/11/2023
Quyển 1: Ác Ma Sẽ Lộ Diện
Khi Đồng cảm kết thúc, Bạch Sương Hành mở mắt ra đã về lại căn phòng mà họ đốt bức tranh kia.
Âm khí tan biến, giấy vẽ hóa thành tro chất đống trong góc, cô đứng cạnh Từ Thanh Xuyên, Văn Sở Sở, Tống Thần Lộ và Bách Lý mới sống sót sau tai nạn.
Vì boss cuối vẫn còn lại hơi thở cuối cùng nên bộ phim chưa kết thúc, ba người họ không thể rời khỏi Đêm Trắng được mà bị ép quay lại tầng hầm.
Từ Thanh Xuyên và Văn Sở Sở nhìn cô với vẻ quan tâm, Bạch Sương Hành khẽ lắc đầu rồi nhìn sang Bách Lý bên kia.
Loại người này thực sự không xứng đáng với chữ “Thầy”.
Bách Lý không biết cô giấu một mẩu giấy vẽ, chỉ nghĩ ác ma đã hồn phi phách tán nên vừa mừng vừa sợ: “Tốt quá rồi… Giờ ổn rồi!”
Mụ mới nói xong đã ý thức được mình bị hớ, vội cúi đầu khẽ ho một tiếng, khôi phục lại dáng vẻ bề tôi trước đây: “Cảm ơn ba cô cậu đã hỗ trợ tôi đánh bại ác ma, chuyện này công đức vô lượng, tất có phúc báo.”
Bạch Sương Hành lịch sự mỉm cười, diễn hùa với mụ: “Tôi thấy hồn ma đó hơi quen, giống với con gái nhà họ Giang quá — Chuyện này là thế nào vậy ạ?”
Văn Sở Sở và Từ Thanh Xuyên hơi mờ mịt.
Họ đều không biết về kỹ năng của Bạch Sương Hành, sau khi về tầng hầm, vốn cứ nghĩ cô sẽ nhân cơ hội đánh Bách Lý một trận, nhưng mà hình như…
Cô có kế hoạch gì khác à?
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, thấy được thái độ tương tự trong mắt nhau.
Dù sao đi nữa thì cũng chỉ cần hùa theo Bạch Sương Hành thôi.
Sau cửa Đêm Trắng này, họ đã tin tưởng cô hơn rất nhiều.
“Kể ra thì dài lắm.”
Ánh mắt của Bách Lý trốn tránh: “Con bé Giang Miên bị cha nó ngược đãi quanh năm, xế chiều hôm nay tự nhiên cầm dao rồi cắt vào động mạch… Haizz, cũng đáng thương. Lúc còn sống bị tra tấn, sau khi chết oán khí không tan mà hóa thành một ác ma, bị ta thu phục tới đây.”
Bịa cũng trôi chảy thật đấy.
Bạch Sương Hành thấy nực cười, chợt nghe đối phương lại nói:
“Các cô cậu tuyệt đối đừng tiết lộ chuyện này ra ngoài nhé. Nghề của chúng ta quan trọng nhất là giữ miệng, nếu tiết lộ ra ngoài nói không chừng sẽ bị oán khí đeo bám, bị ác ma tìm tới đấy.”
Mua bán trẻ con, tàn nhẫn giết hại, một khi những chuyện này lộ ra thì e là không phải ác ma tìm tới mà là cảnh sát đầy đủ vũ trang ấy.
“Được rồi, tầng hầm không phải chỗ các cô cậu nên tới, đi theo ta lên trên đi.”
Bách Lý quay người rời khỏi căn phòng, không quên nhắc lại: “Nhất định phải giữ chuyện hôm nay trong lòng đấy, biết chưa?”
Chẳng ai phản đối gì.
Bách Lý thở ra một hơi.
Xem ra mụ cũng khá may mắn, không chỉ được sống tiếp mà còn gặp được ba thanh niên không thông minh lắm.
Nhìn cái mặt trắng bệch của chúng đi, chắc chắn đã bị những chuyện hôm nay dọa sợ mất mật rồi, loại người này rất dễ khống chế, chỉ cần uy hiếp vài câu là sẽ ngoan ngoãn ngay thôi.
Còn con nhỏ chết tiệt đó nữa, hồn phi phách tán là đáng lắm.
Nhớ tới Giang Miên, trong lòng mụ chợt bùng lên một ngọn lửa giận.
Chuẩn bị kỹ càng lâu thế rồi, cuối cùng lại là dã tràng se cát biển Đông, mụ thật sự không hiểu tại sao Giang Miên lại có khát vọng sống mạnh mẽ tới vậy được.
Nó đã chết rồi, giờ mụ chỉ để tâm tới gương mặt già nua của mình mà thôi.
Trong lòng đang cực kỳ không vui, chợt, Bách Lý dừng lại.
Không biết có phải ảo giác không mà ngay vừa rồi… Hình như mụ đã thấy Giang Miên ở chỗ rẽ ngoài hành lang.
Không thể nào.
Trong lòng mụ hơi sợ, nhưng rất nhanh đã tìm được một lời giải thích hợp lý cho mình:
Sau khi đấu phép xong, mụ bị tổn hao quá nhiều thể lực nên đầu óc quay cuồng, xuất hiện ảo giác, đây là hiện tượng rất bình thường.
Bạch Sương Hành sau lưng quan tâm hỏi: “Sao thế ạ?”
“Không… Không sao.”
Bách Lý khẽ cong khóe môi, chỉ về bên kia hành lang: “Tối nay ba cô cậu vất vả rồi. Lối ra ở ngay đó, sau khi về phòng thì đánh một giấc đi, mai ta sẽ bàn với cô cậu về chuyện nhận học trò.”
Bạch Sương Hành: “Thầy không về chung với chúng tôi ạ?”
Bách Lý thầm mắng cô nhiều chuyện, nhưng trên mặt lại nở nụ cười: “Ở đây còn sót lại rất nhiều oán khí, tôi nhất định phải dọn sạch chúng để tránh oán khí khuếch tán gây họa cho hàng xóm xung quanh.”
“Hóa ra là như vậy.”
Bạch Sương Hành chợt bừng tỉnh: “Tiếc là ba chúng tôi đều là học trò mới vào, không biết cách trừ oán khí. Thế thì xin đi trước đây ạ.”
Bách Lý chỉ muốn họ nhanh đi nên liên tục gật đầu: “Ừ ừ.”
Ba thanh niên đều rất nghe lời, mụ bảo gì nghe nấy, chẳng hề hoài nghi, chưa bao lâu đã biến mất ở một góc rẽ chỗ hành lang rồi.
Mãi tới khi không còn thấy bóng họ nữa, Bách Lý mới yên tâm.
Tiếp theo là lúc giải quyết hậu quả.
Công bằng mà nói, mụ không nghĩ là ba người này có thể sống lâu tới vậy.
Bút Tiên, cúng ở bãi tha ma, đi theo mặt trăng, dù là bài kiểm tra nào cũng chẳng đơn giản, nhất là bài thứ ba, người bình thường gần như không thể tìm được cách hóa giải ma dẫn lối.
Nhưng dùng để làm đồ cúng tế cho Ngài.
Đúng là ngoài kế hoạch thật.
Mụ bước từng bước trên hành lang, ánh mắt lạnh dần.
Tiếc là chúng chẳng sống được bao lâu nữa.
Ba người này đã thấy được hết tất cả dưới tầng hầm, cũng chứng kiến cảnh Giang Miên hồn phi phách tán, một khi có ai đó hé miệng ra thì…
Mụ ta cũng xong phim luôn.
Bởi vậy vẫn nên giải quyết hết.
Chỉ có người chết mới không nói chuyện, huống hồ gì, mụ cần phải tiến hành thêm một lần hiến tế nữa mới khôi phục lại được dáng vẻ lúc còn trẻ.
Thần đang chăm sóc mụ, chắc chắn là mụ vẫn còn cơ hội.
Khi Đồng cảm kết thúc, Bạch Sương Hành mở mắt ra đã về lại căn phòng mà họ đốt bức tranh kia.
Âm khí tan biến, giấy vẽ hóa thành tro chất đống trong góc, cô đứng cạnh Từ Thanh Xuyên, Văn Sở Sở, Tống Thần Lộ và Bách Lý mới sống sót sau tai nạn.
Vì boss cuối vẫn còn lại hơi thở cuối cùng nên bộ phim chưa kết thúc, ba người họ không thể rời khỏi Đêm Trắng được mà bị ép quay lại tầng hầm.
Từ Thanh Xuyên và Văn Sở Sở nhìn cô với vẻ quan tâm, Bạch Sương Hành khẽ lắc đầu rồi nhìn sang Bách Lý bên kia.
Loại người này thực sự không xứng đáng với chữ “Thầy”.
Bách Lý không biết cô giấu một mẩu giấy vẽ, chỉ nghĩ ác ma đã hồn phi phách tán nên vừa mừng vừa sợ: “Tốt quá rồi… Giờ ổn rồi!”
Mụ mới nói xong đã ý thức được mình bị hớ, vội cúi đầu khẽ ho một tiếng, khôi phục lại dáng vẻ bề tôi trước đây: “Cảm ơn ba cô cậu đã hỗ trợ tôi đánh bại ác ma, chuyện này công đức vô lượng, tất có phúc báo.”
Bạch Sương Hành lịch sự mỉm cười, diễn hùa với mụ: “Tôi thấy hồn ma đó hơi quen, giống với con gái nhà họ Giang quá — Chuyện này là thế nào vậy ạ?”
Văn Sở Sở và Từ Thanh Xuyên hơi mờ mịt.
Họ đều không biết về kỹ năng của Bạch Sương Hành, sau khi về tầng hầm, vốn cứ nghĩ cô sẽ nhân cơ hội đánh Bách Lý một trận, nhưng mà hình như…
Cô có kế hoạch gì khác à?
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, thấy được thái độ tương tự trong mắt nhau.
Dù sao đi nữa thì cũng chỉ cần hùa theo Bạch Sương Hành thôi.
Sau cửa Đêm Trắng này, họ đã tin tưởng cô hơn rất nhiều.
“Kể ra thì dài lắm.”
Ánh mắt của Bách Lý trốn tránh: “Con bé Giang Miên bị cha nó ngược đãi quanh năm, xế chiều hôm nay tự nhiên cầm dao rồi cắt vào động mạch… Haizz, cũng đáng thương. Lúc còn sống bị tra tấn, sau khi chết oán khí không tan mà hóa thành một ác ma, bị ta thu phục tới đây.”
Bịa cũng trôi chảy thật đấy.
Bạch Sương Hành thấy nực cười, chợt nghe đối phương lại nói:
“Các cô cậu tuyệt đối đừng tiết lộ chuyện này ra ngoài nhé. Nghề của chúng ta quan trọng nhất là giữ miệng, nếu tiết lộ ra ngoài nói không chừng sẽ bị oán khí đeo bám, bị ác ma tìm tới đấy.”
Mua bán trẻ con, tàn nhẫn giết hại, một khi những chuyện này lộ ra thì e là không phải ác ma tìm tới mà là cảnh sát đầy đủ vũ trang ấy.
“Được rồi, tầng hầm không phải chỗ các cô cậu nên tới, đi theo ta lên trên đi.”
Bách Lý quay người rời khỏi căn phòng, không quên nhắc lại: “Nhất định phải giữ chuyện hôm nay trong lòng đấy, biết chưa?”
Chẳng ai phản đối gì.
Bách Lý thở ra một hơi.
Xem ra mụ cũng khá may mắn, không chỉ được sống tiếp mà còn gặp được ba thanh niên không thông minh lắm.
Nhìn cái mặt trắng bệch của chúng đi, chắc chắn đã bị những chuyện hôm nay dọa sợ mất mật rồi, loại người này rất dễ khống chế, chỉ cần uy hiếp vài câu là sẽ ngoan ngoãn ngay thôi.
Còn con nhỏ chết tiệt đó nữa, hồn phi phách tán là đáng lắm.
Nhớ tới Giang Miên, trong lòng mụ chợt bùng lên một ngọn lửa giận.
Chuẩn bị kỹ càng lâu thế rồi, cuối cùng lại là dã tràng se cát biển Đông, mụ thật sự không hiểu tại sao Giang Miên lại có khát vọng sống mạnh mẽ tới vậy được.
Nó đã chết rồi, giờ mụ chỉ để tâm tới gương mặt già nua của mình mà thôi.
Trong lòng đang cực kỳ không vui, chợt, Bách Lý dừng lại.
Không biết có phải ảo giác không mà ngay vừa rồi… Hình như mụ đã thấy Giang Miên ở chỗ rẽ ngoài hành lang.
Không thể nào.
Trong lòng mụ hơi sợ, nhưng rất nhanh đã tìm được một lời giải thích hợp lý cho mình:
Sau khi đấu phép xong, mụ bị tổn hao quá nhiều thể lực nên đầu óc quay cuồng, xuất hiện ảo giác, đây là hiện tượng rất bình thường.
Bạch Sương Hành sau lưng quan tâm hỏi: “Sao thế ạ?”
“Không… Không sao.”
Bách Lý khẽ cong khóe môi, chỉ về bên kia hành lang: “Tối nay ba cô cậu vất vả rồi. Lối ra ở ngay đó, sau khi về phòng thì đánh một giấc đi, mai ta sẽ bàn với cô cậu về chuyện nhận học trò.”
Bạch Sương Hành: “Thầy không về chung với chúng tôi ạ?”
Bách Lý thầm mắng cô nhiều chuyện, nhưng trên mặt lại nở nụ cười: “Ở đây còn sót lại rất nhiều oán khí, tôi nhất định phải dọn sạch chúng để tránh oán khí khuếch tán gây họa cho hàng xóm xung quanh.”
“Hóa ra là như vậy.”
Bạch Sương Hành chợt bừng tỉnh: “Tiếc là ba chúng tôi đều là học trò mới vào, không biết cách trừ oán khí. Thế thì xin đi trước đây ạ.”
Bách Lý chỉ muốn họ nhanh đi nên liên tục gật đầu: “Ừ ừ.”
Ba thanh niên đều rất nghe lời, mụ bảo gì nghe nấy, chẳng hề hoài nghi, chưa bao lâu đã biến mất ở một góc rẽ chỗ hành lang rồi.
Mãi tới khi không còn thấy bóng họ nữa, Bách Lý mới yên tâm.
Tiếp theo là lúc giải quyết hậu quả.
Công bằng mà nói, mụ không nghĩ là ba người này có thể sống lâu tới vậy.
Bút Tiên, cúng ở bãi tha ma, đi theo mặt trăng, dù là bài kiểm tra nào cũng chẳng đơn giản, nhất là bài thứ ba, người bình thường gần như không thể tìm được cách hóa giải ma dẫn lối.
Nhưng dùng để làm đồ cúng tế cho Ngài.
Đúng là ngoài kế hoạch thật.
Mụ bước từng bước trên hành lang, ánh mắt lạnh dần.
Tiếc là chúng chẳng sống được bao lâu nữa.
Ba người này đã thấy được hết tất cả dưới tầng hầm, cũng chứng kiến cảnh Giang Miên hồn phi phách tán, một khi có ai đó hé miệng ra thì…
Mụ ta cũng xong phim luôn.
Bởi vậy vẫn nên giải quyết hết.
Chỉ có người chết mới không nói chuyện, huống hồ gì, mụ cần phải tiến hành thêm một lần hiến tế nữa mới khôi phục lại được dáng vẻ lúc còn trẻ.
Thần đang chăm sóc mụ, chắc chắn là mụ vẫn còn cơ hội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.