Chương 36: Sự Cố
Kỳ Anh
26/11/2023
Quyển 1: Ác Ma Sẽ Lộ Diện
“Có chuyện rồi!”
Hắn cực kỳ khiếp đảm, giọng nói gần như là khản đặc, vừa hét vừa ra sức dịch người tới: “Các người làm ơn cứu tôi với, dẫn tôi chạy chung với! Nghi thức không thể nào có oán khí nặng thế này được… Chắc chắn là có gì rồi!”
Bạch Sương Hành nhíu mày: “Là sao?”
“Các người sống sót trong con hẻm nên nghi thức thiếu đồ cúng tế, sẽ có xác suất thất bại nhất định.”
Vẻ mặt của chủ nhà cực kỳ khó tin: “Con nhóc đó bị tra tấn tới chết, một khi oán niệm quá sâu nặng sẽ hóa thành ác ma, với tình trạng của chị họ tôi bây giờ thì… Rất có thể sẽ không khống chế nổi nó.”
Sao lại thế được?
Rõ ràng chị họ đã bảo là phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để thuần phục con nhóc kia từng chút một, để nó không dám phản kháng, cam tâm tình nguyện trở thành nô lệ mà.
Trong sự tra tấn kéo dài và đau đớn đó, hầu hết tất cả mọi người đều sẽ từ bỏ phản kháng, thậm chí cuối cùng còn muốn chết nhanh hơn để được giải thoát nữa.
Một khi mất đi ý chí sinh tồn và từ từ chết dần, đồ cúng tế sẽ không thể trở thành ác ma nữa, từ đó sẽ tránh được khả năng bị cắn ngược lại và thuận lợi dâng cho thần linh.
Đã tiến hành nghi thức rất nhiều lần rồi, chưa bao giờ xảy ra sai lầm hết.
Duy chỉ có lần này…
Chỉ là một đứa trẻ mà sao có thể có oán khí sâu đậm như thế được chứ? Bị hành hạ lâu như thế, chẳng lẽ ở khoảnh khắc cuối cùng của sinh mạng, nó vẫn còn oán hận, không cam tâm, muốn sống tiếp sao?
Văn Sở Sở nghe vậy thì khẽ giật mình: “Chỉ có ác ma mới có oán khí, nói vậy là Giang Miên đã —”
Cô ta chưa kịp dứt lời thì bên tai đã truyền tới tiếng thông báo sắc nhọn.
[Ding dong!]
[Chúc mừng nhóm người khiêu chiến đã chính thức mở khóa cốt truyện chính cuối cùng!]
Trong giọng điệu của nó là sự hả hê trên nỗi đau của người khác, không hề che giấu.
[Bị cha ruột ngược đãi, tra tấn, bán cho một thuật sĩ độc ác, nó đã chết sau nhiều tiếng bị đánh đập, cứa dao, đốt cháy và ngạt thở.]
[Oán khí của nó đã nuốt chửng mọi thứ trong căn nhà này, tại đây, nó sẽ mở ra một cuộc trả thù đã mong muốn từ lâu.]
[Các người sẽ chạy trốn, sẽ xin tha, hay sẽ… dùng trăm phương nghìn kế, chẳng từ thủ đoạn nào để sống tiếp đây?]
Đèn trong phòng kêu lách tách rồi trở nên chập chờn, Bạch Sương Hành thấy có điềm nên lặng lẽ ngẩng đầu lên.
Những tia máu lít nhít đang lan ra khắp tường và trần nhà như dây leo.
Ngoài cửa sổ đã không còn là màn đêm tĩnh lặng quen thuộc nữa, màu máu như cơn lũ đang cuộn trào, nuốt chửng mặt trăng vào những vì sao.
Chỉ vài giây trước, nhà số 444 vẫn chỉ là một căn nhà bình thường, cùng lắm chỉ hơi âm u chút thôi;
Lúc này đây, trong màn sương máu cực kỳ quỷ dị, dường như nó đã trở thành địa ngục trần gian.
Trong tiếng khóc thảm thiết của chủ nhà, tiếng hệ thống lại vang lên lần nữa.
[Chào mừng đã đến với phần cuối bộ phim, tôi tạm đặt tên cho nó là ——]
[Chẳng Ai Sống Sót.]
— Chẳng Ai Sống Sót.
Rất rõ ràng, bốn chữ này có tác dụng áp đảo vượt trên hết bất cứ tựa đề nào từng xuất hiện.
Bầu không khí trong phòng như bị rót chì, đến cả hơi thở cũng trở nên nặng không tả nổi.
Sương máu ngoài cửa sổ đang cuồn cuộn, Văn Sở Sở và Từ Thanh Xuyên chưa từng thấy cảnh tượng này nên nhất thời đều không thể thốt nên lời.
Bạch Sương Hành vừa bực vừa rối, cô cố nén lửa giận xuống, nhìn vào đôi mắt trống rỗng của chủ nhà: “Có cách gì giải quyết được không?”
Chủ nhà đã khiếp đảm tới cực độ, đừng nói là chạy trốn, cả việc nói chuyện cũng khó khăn.
Ba thanh niên trước mặt là hy vọng sống sót cuối cùng của hắn, tên đàn ông không dám giấu gì nữa, nước mắt cũng đã sắp cạn khô rồi: “Tôi cũng chẳng rõ, tôi chỉ nghe chị họ thi thoảng nhắc về nội dung cụ thể của nghi thức vài câu mà thôi.”
Hắn nghĩ tới chuyện gì đó mà giọng điệu trở nên cực kỳ kích động: “Đúng rồi, các người mau đi tìm chị họ đi! Nếu chị ấy còn sống thì ắt sẽ có cách!”
“Sau khi bị hiến tế, người đầu tiên Giang Miên trả thù sẽ là thầy ta.”
Từ Thanh Xuyên nói: “Oán khí ngút trời thế này, ông nghĩ thầy ta còn sống nổi hả?”
“Chị họ đã hành nghề này hơn mấy chục năm rồi, trên người không thiếu bảo bối cứu mạng đâu.”
Chủ nhà nói nhanh hơn: “Tới giờ oán khí mới xuất hiện chứng tỏ là ác ma cũng chỉ mới thành hình thôi, nếu tranh thủ thời gian, các người chắc chắn sẽ gặp được chị ấy mà!”
Bạch Sương Hành “Ừm” đáp lại.
Theo như cô biết, thử thách trong Đêm Trắng không thể nào không có đường sống được.
Chỉ có duy nhất Bách Lý là biết cách đối phó với ác ma, để đảm bảo cốt truyện được tiến hành suôn sẻ, hệ thống sẽ không để thầy ta xong phim quá sớm.
“Phải đi tìm Bách Lý.”
Từ Thanh Xuyên cũng ý thức được chuyện này: “Đi thôi, xuống tầng hầm mau.”
“Có chuyện rồi!”
Hắn cực kỳ khiếp đảm, giọng nói gần như là khản đặc, vừa hét vừa ra sức dịch người tới: “Các người làm ơn cứu tôi với, dẫn tôi chạy chung với! Nghi thức không thể nào có oán khí nặng thế này được… Chắc chắn là có gì rồi!”
Bạch Sương Hành nhíu mày: “Là sao?”
“Các người sống sót trong con hẻm nên nghi thức thiếu đồ cúng tế, sẽ có xác suất thất bại nhất định.”
Vẻ mặt của chủ nhà cực kỳ khó tin: “Con nhóc đó bị tra tấn tới chết, một khi oán niệm quá sâu nặng sẽ hóa thành ác ma, với tình trạng của chị họ tôi bây giờ thì… Rất có thể sẽ không khống chế nổi nó.”
Sao lại thế được?
Rõ ràng chị họ đã bảo là phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để thuần phục con nhóc kia từng chút một, để nó không dám phản kháng, cam tâm tình nguyện trở thành nô lệ mà.
Trong sự tra tấn kéo dài và đau đớn đó, hầu hết tất cả mọi người đều sẽ từ bỏ phản kháng, thậm chí cuối cùng còn muốn chết nhanh hơn để được giải thoát nữa.
Một khi mất đi ý chí sinh tồn và từ từ chết dần, đồ cúng tế sẽ không thể trở thành ác ma nữa, từ đó sẽ tránh được khả năng bị cắn ngược lại và thuận lợi dâng cho thần linh.
Đã tiến hành nghi thức rất nhiều lần rồi, chưa bao giờ xảy ra sai lầm hết.
Duy chỉ có lần này…
Chỉ là một đứa trẻ mà sao có thể có oán khí sâu đậm như thế được chứ? Bị hành hạ lâu như thế, chẳng lẽ ở khoảnh khắc cuối cùng của sinh mạng, nó vẫn còn oán hận, không cam tâm, muốn sống tiếp sao?
Văn Sở Sở nghe vậy thì khẽ giật mình: “Chỉ có ác ma mới có oán khí, nói vậy là Giang Miên đã —”
Cô ta chưa kịp dứt lời thì bên tai đã truyền tới tiếng thông báo sắc nhọn.
[Ding dong!]
[Chúc mừng nhóm người khiêu chiến đã chính thức mở khóa cốt truyện chính cuối cùng!]
Trong giọng điệu của nó là sự hả hê trên nỗi đau của người khác, không hề che giấu.
[Bị cha ruột ngược đãi, tra tấn, bán cho một thuật sĩ độc ác, nó đã chết sau nhiều tiếng bị đánh đập, cứa dao, đốt cháy và ngạt thở.]
[Oán khí của nó đã nuốt chửng mọi thứ trong căn nhà này, tại đây, nó sẽ mở ra một cuộc trả thù đã mong muốn từ lâu.]
[Các người sẽ chạy trốn, sẽ xin tha, hay sẽ… dùng trăm phương nghìn kế, chẳng từ thủ đoạn nào để sống tiếp đây?]
Đèn trong phòng kêu lách tách rồi trở nên chập chờn, Bạch Sương Hành thấy có điềm nên lặng lẽ ngẩng đầu lên.
Những tia máu lít nhít đang lan ra khắp tường và trần nhà như dây leo.
Ngoài cửa sổ đã không còn là màn đêm tĩnh lặng quen thuộc nữa, màu máu như cơn lũ đang cuộn trào, nuốt chửng mặt trăng vào những vì sao.
Chỉ vài giây trước, nhà số 444 vẫn chỉ là một căn nhà bình thường, cùng lắm chỉ hơi âm u chút thôi;
Lúc này đây, trong màn sương máu cực kỳ quỷ dị, dường như nó đã trở thành địa ngục trần gian.
Trong tiếng khóc thảm thiết của chủ nhà, tiếng hệ thống lại vang lên lần nữa.
[Chào mừng đã đến với phần cuối bộ phim, tôi tạm đặt tên cho nó là ——]
[Chẳng Ai Sống Sót.]
— Chẳng Ai Sống Sót.
Rất rõ ràng, bốn chữ này có tác dụng áp đảo vượt trên hết bất cứ tựa đề nào từng xuất hiện.
Bầu không khí trong phòng như bị rót chì, đến cả hơi thở cũng trở nên nặng không tả nổi.
Sương máu ngoài cửa sổ đang cuồn cuộn, Văn Sở Sở và Từ Thanh Xuyên chưa từng thấy cảnh tượng này nên nhất thời đều không thể thốt nên lời.
Bạch Sương Hành vừa bực vừa rối, cô cố nén lửa giận xuống, nhìn vào đôi mắt trống rỗng của chủ nhà: “Có cách gì giải quyết được không?”
Chủ nhà đã khiếp đảm tới cực độ, đừng nói là chạy trốn, cả việc nói chuyện cũng khó khăn.
Ba thanh niên trước mặt là hy vọng sống sót cuối cùng của hắn, tên đàn ông không dám giấu gì nữa, nước mắt cũng đã sắp cạn khô rồi: “Tôi cũng chẳng rõ, tôi chỉ nghe chị họ thi thoảng nhắc về nội dung cụ thể của nghi thức vài câu mà thôi.”
Hắn nghĩ tới chuyện gì đó mà giọng điệu trở nên cực kỳ kích động: “Đúng rồi, các người mau đi tìm chị họ đi! Nếu chị ấy còn sống thì ắt sẽ có cách!”
“Sau khi bị hiến tế, người đầu tiên Giang Miên trả thù sẽ là thầy ta.”
Từ Thanh Xuyên nói: “Oán khí ngút trời thế này, ông nghĩ thầy ta còn sống nổi hả?”
“Chị họ đã hành nghề này hơn mấy chục năm rồi, trên người không thiếu bảo bối cứu mạng đâu.”
Chủ nhà nói nhanh hơn: “Tới giờ oán khí mới xuất hiện chứng tỏ là ác ma cũng chỉ mới thành hình thôi, nếu tranh thủ thời gian, các người chắc chắn sẽ gặp được chị ấy mà!”
Bạch Sương Hành “Ừm” đáp lại.
Theo như cô biết, thử thách trong Đêm Trắng không thể nào không có đường sống được.
Chỉ có duy nhất Bách Lý là biết cách đối phó với ác ma, để đảm bảo cốt truyện được tiến hành suôn sẻ, hệ thống sẽ không để thầy ta xong phim quá sớm.
“Phải đi tìm Bách Lý.”
Từ Thanh Xuyên cũng ý thức được chuyện này: “Đi thôi, xuống tầng hầm mau.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.