Chương 12: Tôi Đang Ngắm Nhìn Em
Kỳ Anh
25/11/2023
Quyển 1: Ác Ma Sẽ Lộ Diện
Thoạt nhìn có vẻ trong nhật ký là sự quan tâm và nỗi sầu lo của một người đàn ông đối với bạn gái của mình, chẳng có tí sai sót nào.
Nhưng chẳng hiểu sao, Bạch Sương Hành lại cảm thấy rất không ổn.
… Là vì người đồng nghiệp chết vì tai nạn giao thông kia sao?
Sau khi người đó chết, cô gái lúc nào cũng cảm thấy có người theo dõi mình.
Từ lời kể trong nhật ký, đồ đạc trong nhà dịch chuyển, nửa đêm có tiếng bước chân, cảm giác bị người khác nhòm ngó, những chuyện này đúng là triệu chứng khi bị ma ám.
Nhưng mà —
Bạch Sương Hành thầm nhíu mày, đọc lại nhật ký từ đầu.
Lần đầu tiên gặp bạn trai của con gái, dù phụ huynh nhà gái không hỏi tới công việc đi nữa thì sao có thể chẳng quan tâm tới tên được?
Đọc tiếp, người đàn ông viết nhật ký bảo mình không có công việc, thế tại sao… Hắn lại xuất hiện trong công ty của cô gái nhiều lần, nghe cô ấy nói chuyện với đồng nghiệp được?
Còn một nghi điểm lớn nhất nữa.
Thoạt nhìn có vẻ quan hệ giữa cặp đôi này không tệ, người nam đã quyết định ở bên cạnh bạn gái, vậy tại sao sau khi cô gái tới thành phố này, hắn lại như bốc hơi vậy?
Đợi đã.
… Quan hệ không tệ ư?
Một suy nghĩ đột nhiên nảy ra trong đầu, cơn ớn lạnh thấu xương xuất hiện.
Bạch Sương Hành lờ mờ hiểu ra.
Chẳng trách mà lúc đọc nhật ký, cô cứ có cảm giác khó tả vô cớ, giờ xem ra nguyên nhân lại rất đơn giản.
Người viết nhật ký… chưa từng tiếp xúc trực tiếp với “bạn gái” mà hắn kể.
Lúc bạn gái nấu ăn, hắn “ở xa ngửi” rồi tưởng tượng ra vị ngon của món ăn.
Phụ huynh bạn gái tới thăm, hắn không giao tiếp gì với họ hết, đến cả tên cũng chẳng nói.
Thậm chí lần duy nhất hắn mở miệng nói chuyện cũng là sau khi bạn gái đã ngủ.
Giống như cô gái hoàn toàn không biết tới sự tồn tại của hắn vậy.
Từ đầu chí cuối, “bạn trai bạn gái” không hề tiếp xúc gì với nhau, rốt cuộc là vì cách thể hiện trong nhật ký hay là…
Họ vốn dĩ không thể nào tiếp xúc được với nhau?
Theo mốc thời gian trong nhật ký, cô gái cảm thấy có người theo dõi mình là từ ngày 18 tháng 9.
Hôm đó không chỉ có đồng nghiệp cô ấy xảy ra chuyện mà còn là một ngày sau khi chủ quyển nhật ký rửa bát.
Thử nghĩ mà xem, đang ở nhà một mình yên lành, bỗng một ngày thức dậy chợt thấy bát đũa dơ đã bị ai đó rửa sạch hết rồi.
Vì thế cô ấy mới chắc chắn và muốn thoát khỏi chuyện này, vì từ trước tới giờ chẳng có “bạn trai” gì hết, trong nhà ngoài cô ấy ra thì chẳng còn ai nữa.
Do đó chủ quyển nhật ký mới thấy mọi chuyện như bình thường, chẳng có gì khác lạ, vì hắn chính là kẻ luôn trốn trong góc lẳng lặng rình mò người khác.
Vậy nên… Dù hắn không có công việc nhưng vẫn có thể ở bên cạnh cô gái bất cứ lúc nào, đi vào trong công ty cô ấy.
Vì không ai nhìn thấy hắn được.
Mà câu “Mình sẽ ở bên cạnh cô ấy mãi mãi” mà hắn viết —
Bên tai ong lên, Bạch Sương Hành vội cúi đầu xem lại mấy quyển sách khi nãy vừa thấy.
“Xã Hội Lí Tưởng Của Tôi”, “Giờ Đang Ở Xứ Lạ”, “Đưa Người Ngắm Nhìn Vũ Trụ”, “Cả Thế Giới Nhìn Mình Say Giấc”, “Gửi Cô Đơn Cho Em”.
Cơn ớn lạnh tràn đầy trong sống lưng, bóng đèn lặng lẽ chớp tắt, bóng tối bất chợt hòa chung với nhịp tim.
Trong sự im lặng tới mức hồi hộp, cô nhìn rõ chữ trên sách, suy nghĩ chợt bùng nổ.
Từ đầu tiên của tên quyển đầu, từ thứ hai của quyển thứ hai, cứ thế mãi tới quyển cuối cùng, đó là —
[Tôi đang ngắm nhìn em].
Trong bóng tối lờ mờ, từ đầu đến cuối hắn luôn ở bên cạnh cô ấy, lẳng lặng và thèm thuồng nhìn cô ấy.
Ngay ở trong phòng này.
Bầu không khí ngột ngạt tới mức khiến người ta nghẹt thở, Bạch Sương Hành cắn răng cụp mắt, tất cả những gì cô thấy là phong bao đỏ tươi giữa đống quần áo.
Nhịp tim càng lúc càng nhanh, nhớ lại những văn hóa dân tộc mình đã từng nghiên cứu, cả người cô lạnh toát.
Lì xì của người sống tượng trưng cho niềm vui và sự chúc phúc nhưng lì xì của người chết lại có một ý nghĩa khác, đó có thể là lời cầu hôn đến từ người đã khuất, một khi nhận lì xì thì sẽ bị người chết bám theo, khó mà gỡ ra được.
Lúc cô cầm lấy phong bao là đã bị nhiễm lời nguyền bám lấy mình rồi.
Bóng đêm u ám, bất ngờ, âm thanh của hệ thống khẽ vang lên.
Nó không hề che giấu sự ác ý trong giọng nói, cuối câu còn nâng giọng ra chiều rất vui vẻ nữa.
[Ding dong!]
[Chúc mừng người khiêu chiến đã kích hoạt được nhiệm vụ chính 2: Người Tình Không Thể Chạm Tới]
[Sống chết có số, âm dương cách biệt. Trong quy tắc của người chết, nhận lì xì tức là đồng ý kết âm hôn, đời đời kiếp kiếp mãi không chia lìa.]
[Nhưng người sống và người chết làm sao ở bên nhau được?]
[Suỵt.]
[Bây giờ… Hắn đang ở đây.]
Thoạt nhìn có vẻ trong nhật ký là sự quan tâm và nỗi sầu lo của một người đàn ông đối với bạn gái của mình, chẳng có tí sai sót nào.
Nhưng chẳng hiểu sao, Bạch Sương Hành lại cảm thấy rất không ổn.
… Là vì người đồng nghiệp chết vì tai nạn giao thông kia sao?
Sau khi người đó chết, cô gái lúc nào cũng cảm thấy có người theo dõi mình.
Từ lời kể trong nhật ký, đồ đạc trong nhà dịch chuyển, nửa đêm có tiếng bước chân, cảm giác bị người khác nhòm ngó, những chuyện này đúng là triệu chứng khi bị ma ám.
Nhưng mà —
Bạch Sương Hành thầm nhíu mày, đọc lại nhật ký từ đầu.
Lần đầu tiên gặp bạn trai của con gái, dù phụ huynh nhà gái không hỏi tới công việc đi nữa thì sao có thể chẳng quan tâm tới tên được?
Đọc tiếp, người đàn ông viết nhật ký bảo mình không có công việc, thế tại sao… Hắn lại xuất hiện trong công ty của cô gái nhiều lần, nghe cô ấy nói chuyện với đồng nghiệp được?
Còn một nghi điểm lớn nhất nữa.
Thoạt nhìn có vẻ quan hệ giữa cặp đôi này không tệ, người nam đã quyết định ở bên cạnh bạn gái, vậy tại sao sau khi cô gái tới thành phố này, hắn lại như bốc hơi vậy?
Đợi đã.
… Quan hệ không tệ ư?
Một suy nghĩ đột nhiên nảy ra trong đầu, cơn ớn lạnh thấu xương xuất hiện.
Bạch Sương Hành lờ mờ hiểu ra.
Chẳng trách mà lúc đọc nhật ký, cô cứ có cảm giác khó tả vô cớ, giờ xem ra nguyên nhân lại rất đơn giản.
Người viết nhật ký… chưa từng tiếp xúc trực tiếp với “bạn gái” mà hắn kể.
Lúc bạn gái nấu ăn, hắn “ở xa ngửi” rồi tưởng tượng ra vị ngon của món ăn.
Phụ huynh bạn gái tới thăm, hắn không giao tiếp gì với họ hết, đến cả tên cũng chẳng nói.
Thậm chí lần duy nhất hắn mở miệng nói chuyện cũng là sau khi bạn gái đã ngủ.
Giống như cô gái hoàn toàn không biết tới sự tồn tại của hắn vậy.
Từ đầu chí cuối, “bạn trai bạn gái” không hề tiếp xúc gì với nhau, rốt cuộc là vì cách thể hiện trong nhật ký hay là…
Họ vốn dĩ không thể nào tiếp xúc được với nhau?
Theo mốc thời gian trong nhật ký, cô gái cảm thấy có người theo dõi mình là từ ngày 18 tháng 9.
Hôm đó không chỉ có đồng nghiệp cô ấy xảy ra chuyện mà còn là một ngày sau khi chủ quyển nhật ký rửa bát.
Thử nghĩ mà xem, đang ở nhà một mình yên lành, bỗng một ngày thức dậy chợt thấy bát đũa dơ đã bị ai đó rửa sạch hết rồi.
Vì thế cô ấy mới chắc chắn và muốn thoát khỏi chuyện này, vì từ trước tới giờ chẳng có “bạn trai” gì hết, trong nhà ngoài cô ấy ra thì chẳng còn ai nữa.
Do đó chủ quyển nhật ký mới thấy mọi chuyện như bình thường, chẳng có gì khác lạ, vì hắn chính là kẻ luôn trốn trong góc lẳng lặng rình mò người khác.
Vậy nên… Dù hắn không có công việc nhưng vẫn có thể ở bên cạnh cô gái bất cứ lúc nào, đi vào trong công ty cô ấy.
Vì không ai nhìn thấy hắn được.
Mà câu “Mình sẽ ở bên cạnh cô ấy mãi mãi” mà hắn viết —
Bên tai ong lên, Bạch Sương Hành vội cúi đầu xem lại mấy quyển sách khi nãy vừa thấy.
“Xã Hội Lí Tưởng Của Tôi”, “Giờ Đang Ở Xứ Lạ”, “Đưa Người Ngắm Nhìn Vũ Trụ”, “Cả Thế Giới Nhìn Mình Say Giấc”, “Gửi Cô Đơn Cho Em”.
Cơn ớn lạnh tràn đầy trong sống lưng, bóng đèn lặng lẽ chớp tắt, bóng tối bất chợt hòa chung với nhịp tim.
Trong sự im lặng tới mức hồi hộp, cô nhìn rõ chữ trên sách, suy nghĩ chợt bùng nổ.
Từ đầu tiên của tên quyển đầu, từ thứ hai của quyển thứ hai, cứ thế mãi tới quyển cuối cùng, đó là —
[Tôi đang ngắm nhìn em].
Trong bóng tối lờ mờ, từ đầu đến cuối hắn luôn ở bên cạnh cô ấy, lẳng lặng và thèm thuồng nhìn cô ấy.
Ngay ở trong phòng này.
Bầu không khí ngột ngạt tới mức khiến người ta nghẹt thở, Bạch Sương Hành cắn răng cụp mắt, tất cả những gì cô thấy là phong bao đỏ tươi giữa đống quần áo.
Nhịp tim càng lúc càng nhanh, nhớ lại những văn hóa dân tộc mình đã từng nghiên cứu, cả người cô lạnh toát.
Lì xì của người sống tượng trưng cho niềm vui và sự chúc phúc nhưng lì xì của người chết lại có một ý nghĩa khác, đó có thể là lời cầu hôn đến từ người đã khuất, một khi nhận lì xì thì sẽ bị người chết bám theo, khó mà gỡ ra được.
Lúc cô cầm lấy phong bao là đã bị nhiễm lời nguyền bám lấy mình rồi.
Bóng đêm u ám, bất ngờ, âm thanh của hệ thống khẽ vang lên.
Nó không hề che giấu sự ác ý trong giọng nói, cuối câu còn nâng giọng ra chiều rất vui vẻ nữa.
[Ding dong!]
[Chúc mừng người khiêu chiến đã kích hoạt được nhiệm vụ chính 2: Người Tình Không Thể Chạm Tới]
[Sống chết có số, âm dương cách biệt. Trong quy tắc của người chết, nhận lì xì tức là đồng ý kết âm hôn, đời đời kiếp kiếp mãi không chia lìa.]
[Nhưng người sống và người chết làm sao ở bên nhau được?]
[Suỵt.]
[Bây giờ… Hắn đang ở đây.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.