Chương 50: Tượng Thần
Kỳ Anh
26/11/2023
Quyển 1: Ác Ma Sẽ Lộ Diện
Kiếm gỗ đào xé gió chém thẳng vào đỉnh đầu Giang Miên, chưa tới một giây, nụ cười của Bách Lý đã cứng đờ.
Không hề bị tổn hại gì, cứ như đụng phải không khí vậy, kiếm gỗ đào thuận thế chém xuống, xuyên qua cơ thể hư vô của cô bé.
Giang Miên nhìn mụ, hơi nghiêng đầu.
… Không thể nào!
Trong lòng vẫn còn một tia may mắn nữa, mụ gần như hoảng hốt mà đánh bừa, cầm một đống bùa trừ tà ra sức đập tới phía ác ma.
Bùa bay tán loạn, Giang Miên đứng ở giữa, cười chẳng kiêng nể gì.
Ngay sau đó, mặt cô bé chợt biến sắc, hai mắt chảy hai dòng máu rồi lao thẳng tới phía mụ ta!
— Chạy!
Trong đầu chỉ còn lại một chữ này, Bách Lý hoảng hốt quay người lại, co giò chạy biến, lúc vừa nhấc chân đã chợt thấy sau gáy ớn lạnh.
Giang Miên ở sau lưng, trên cổ mụ …
Một suy đoán đáng sợ từ từ hiển hiện, hàm răng mụ va vào nhau, từ từ nhìn về phía cổ mình.
Trong tầm mắt là một gương mặt mơ hồ nhưng trắng bệch.
Cũng là một cô bé đang vòng hai tay ôm cổ Bách Lý, đu người lên vai mụ, đối diện với ánh mắt của mụ rồi nở một nụ cười lạnh lẽo.
Trong tích tắc, đầu mụ như nổ tung.
Đó cũng là… Một đứa trẻ từng bị mụ hại chết.
Chẳng phải chúng đã bị hiến tế hết rồi sao?!
Nỗi sợ chưa từng có bóp chặt mụ, trong máu như có vụn băng đang trôi, đến cả việc cử động cũng cực kỳ khó khăn.
Bách Lý lại hét lên tiếng nữa, lảo đảo chạy thục mạng tới trước.
Oán khí theo sát như hình với bóng, tiếng cười bên tai cũng chẳng dứt.
Hành lang dưới chân như chẳng có điểm cuối, mụ đã kiệt sức tới phát điên rồi.
Tại sao —
Tại sao chúng không sợ pháp khí và bùa thế này?
Tại sao cứ bắt mụ phải gặp những chuyện này, cứ phải là mụ chịu tra tấn chứ?
Tại sao trẻ con bên cạnh càng lúc càng nhiều… Chúng xuất hiện trong hành lang, ở góc rẽ, thậm chí là trên lưng mụ nữa?
Hồn ma của đám trẻ lần lượt xuất hiện, một trong số đó nhẹ nhàng bóp lấy cổ mụ.
Cảm giác ngạt thở ập tới như thủy triều, Bách Lý giãy giụa ngẩng đầu lên, thấy được cửa sắt ra khỏi tầng hầm ở cách đó không xa.
Mau lên! Sắp chạy thoát rồi!
Mụ ta vui mừng khôn xiết, khó khăn lắm mới có một tia hy vọng sống sót, Bách Lý ra sức đẩy cửa sắt ra dưới những con mắt đen như mực.
Két một tiếng, ánh đèn sợi đốt đã mất từ lâu chợt hiển hiện, Bách Lý như được sinh ra lần nữa, gần như là rơi nước mắt.
Đường sống đã gần trong gang tấc, mụ ta hưng phấn nhếch khóe môi, vội vã bước tới trước, nhưng rồi thoáng chốc đã lại biến sắc.
Như một bức tranh bị vấy màu vẽ, cảnh tượng trước mặt nhanh chóng tan ra, trở thành một bức tranh địa ngục khác —
Vẫn là hành lang quen thuộc đó, mụ đang đứng cuối hành lang, bên cạnh là lũ trẻ cười đùa nghịch ngợm.
Mụ lại quay về rồi.
Đây là ma dẫn lối.
Điều tuyệt vọng nhất trong cuộc sống là khi chút hy vọng sống sót mới tìm được đột nhiên bị dập tắt, cuối cùng phát hiện ra mọi thứ chỉ là hư vô.
Làm sao bây giờ?
Pháp khí mất tác dụng, bùa trở thành đống giấy lộn, giờ mụ chỉ còn có —
Như chợt nghĩ tới chuyện gì đó, hai mắt mụ sáng lên, lập tức quay người chạy vào một góc hành lang.
Đúng rồi… Mụ có thể xin Thần giúp đỡ mà!
Vị thần vạn năng của mụ, đám quỷ nhỏ này chỉ là đám côn trùng trước mặt ngài mà thôi.
Không hề chần chừ, Bách Lý mở một cánh cửa sắt trong góc ra.
Đẩy cửa vào, đó là một căn phòng nhỏ chật chội, âm u và lạnh lẽo.
Trong phòng không có đồ vật kỳ quái gì, cũng chẳng có bùa vẽ vặn vẹo trên tường, xung quanh trống không, chỉ có bày một bức tượng Thần bằng thủy tinh đỏ ở giữa thôi.
Tượng Thần đã bị vải đỏ che khuất hơn nửa, chỉ để lộ ra những xúc tu như váy bên dưới, dưới ánh đèn mờ mờ toát lên chút hơi thở tà ác.
Bức “tượng Thần” này rất quỷ dị, thế mà Bách Lý lại như nhìn thấy cứu tinh, mụ lảo đảo nhào tới rồi quỳ sụp xuống đất.
Đầu gối đập mạnh xuống mặt đất nhưng mụ chẳng thèm để ý mà chỉ thành kính cúi người xuống, như đang dâng hiến thành ý cực kỳ chân thành cho Thần vậy.
Đây là cơ hội cuối cùng của mụ, mụ ta ra sức dập đầu: “Xin hãy cứu con, xin ngài hãy cứu con! Con là tín đồ trung thành của ngài…!”
Đã nhiều năm như thế rồi, mụ gần như đã dâng hiến tất cả cho Thần.
Tính mạng của lũ trẻ, bức tượng Thần bằng thủy tinh đắt tiền nhưng phù hợp với thân phận thần linh, đến cả việc chuyển tới căn nhà bị ma ám này cũng là để có âm khí để tẩm bổ Thần.
Chắc chắn Thần sẽ cứu mụ mà… Đúng không?
Mặt đất cực kỳ yên tĩnh, ngoài những tiếng va chạm của trán với mặt đất ra thì chẳng còn gì khác.
Đột nhiên, mụ nghe thấy tiếng cười khẽ.
Đó là tiếng cười đầy mỉa mai và lạnh như băng của một đứa trẻ.
Bách Lý run rẩy ngẩng đầu lên.
Trước mặt vẫn là bức tượng Thần quen thuộc, nhưng trên tấm vải đỏ phủ đầu tượng là một đứa trẻ biến dị đang từ từ bò lên.
Mặt nó trắng bệch như tờ giấy, hai mắt lại đen nhánh, không có tròng trắng, nụ cười khiến người ta rùng mình, nó bất động nhìn mụ chằm chằm.
Mà ở sau lưng mụ, trên cánh tay, chân…
Cảm nhận được hơi lạnh thấu xương, Bách Lý chậm rãi quay đầu lại.
Ngay trong căn phòng mụ dùng để cúng bái thần linh, những đứa trẻ từng bị mụ hại chết đang đè trên người mụ.
Như muốn lôi mụ vào địa ngục vậy.
Rất nhanh, mụ đã thấy cảnh tượng khiến người ta kinh hồn hơn.
Trong tầm nhìn của mụ, mọi thứ xung quanh nhanh chóng thối rữa, biến thành máu và thịt đỏ tươi —
Vách tường, trần nhà, thậm chí là bức tượng Thần mà mụ quý nhất, tất cả đều biến thành thịt đỏ tươi.
Cả thế giới chỉ còn lại màu đỏ tới rợn người, không chỉ có thế, đến cả cơ thể mụ cũng bắt đầu mục rữa.
Thoạt đầu là thịt trong lòng bàn tay từ từ tróc ra để lộ máu nóng hổi bên trong, sau đó là cánh tay, lồng ngực, rồi tới mặt.
Chẳng ai có thể tỉnh táo được trong tình cảnh thế này.
Nỗi sợ cực độ nuốt chửng mụ, cuối cùng Bách Lý cũng chẳng chịu đựng được nữa mà phải gào khóc.
“Tôi... tôi sai rồi!”
Không thể chạy trốn, cũng chẳng có cách phản kháng, mụ chỉ có thể tuyệt vọng kêu gào: “Là tôi lòng lang dạ sói, là tôi làm đủ trò xấu, các người làm ơn đi, đừng giết tôi, đừng giết tôi mà!”
Tiếng cười trẻ con như âm thanh lấy mạng, vẫn liên tục không dứt.
Kiếm gỗ đào xé gió chém thẳng vào đỉnh đầu Giang Miên, chưa tới một giây, nụ cười của Bách Lý đã cứng đờ.
Không hề bị tổn hại gì, cứ như đụng phải không khí vậy, kiếm gỗ đào thuận thế chém xuống, xuyên qua cơ thể hư vô của cô bé.
Giang Miên nhìn mụ, hơi nghiêng đầu.
… Không thể nào!
Trong lòng vẫn còn một tia may mắn nữa, mụ gần như hoảng hốt mà đánh bừa, cầm một đống bùa trừ tà ra sức đập tới phía ác ma.
Bùa bay tán loạn, Giang Miên đứng ở giữa, cười chẳng kiêng nể gì.
Ngay sau đó, mặt cô bé chợt biến sắc, hai mắt chảy hai dòng máu rồi lao thẳng tới phía mụ ta!
— Chạy!
Trong đầu chỉ còn lại một chữ này, Bách Lý hoảng hốt quay người lại, co giò chạy biến, lúc vừa nhấc chân đã chợt thấy sau gáy ớn lạnh.
Giang Miên ở sau lưng, trên cổ mụ …
Một suy đoán đáng sợ từ từ hiển hiện, hàm răng mụ va vào nhau, từ từ nhìn về phía cổ mình.
Trong tầm mắt là một gương mặt mơ hồ nhưng trắng bệch.
Cũng là một cô bé đang vòng hai tay ôm cổ Bách Lý, đu người lên vai mụ, đối diện với ánh mắt của mụ rồi nở một nụ cười lạnh lẽo.
Trong tích tắc, đầu mụ như nổ tung.
Đó cũng là… Một đứa trẻ từng bị mụ hại chết.
Chẳng phải chúng đã bị hiến tế hết rồi sao?!
Nỗi sợ chưa từng có bóp chặt mụ, trong máu như có vụn băng đang trôi, đến cả việc cử động cũng cực kỳ khó khăn.
Bách Lý lại hét lên tiếng nữa, lảo đảo chạy thục mạng tới trước.
Oán khí theo sát như hình với bóng, tiếng cười bên tai cũng chẳng dứt.
Hành lang dưới chân như chẳng có điểm cuối, mụ đã kiệt sức tới phát điên rồi.
Tại sao —
Tại sao chúng không sợ pháp khí và bùa thế này?
Tại sao cứ bắt mụ phải gặp những chuyện này, cứ phải là mụ chịu tra tấn chứ?
Tại sao trẻ con bên cạnh càng lúc càng nhiều… Chúng xuất hiện trong hành lang, ở góc rẽ, thậm chí là trên lưng mụ nữa?
Hồn ma của đám trẻ lần lượt xuất hiện, một trong số đó nhẹ nhàng bóp lấy cổ mụ.
Cảm giác ngạt thở ập tới như thủy triều, Bách Lý giãy giụa ngẩng đầu lên, thấy được cửa sắt ra khỏi tầng hầm ở cách đó không xa.
Mau lên! Sắp chạy thoát rồi!
Mụ ta vui mừng khôn xiết, khó khăn lắm mới có một tia hy vọng sống sót, Bách Lý ra sức đẩy cửa sắt ra dưới những con mắt đen như mực.
Két một tiếng, ánh đèn sợi đốt đã mất từ lâu chợt hiển hiện, Bách Lý như được sinh ra lần nữa, gần như là rơi nước mắt.
Đường sống đã gần trong gang tấc, mụ ta hưng phấn nhếch khóe môi, vội vã bước tới trước, nhưng rồi thoáng chốc đã lại biến sắc.
Như một bức tranh bị vấy màu vẽ, cảnh tượng trước mặt nhanh chóng tan ra, trở thành một bức tranh địa ngục khác —
Vẫn là hành lang quen thuộc đó, mụ đang đứng cuối hành lang, bên cạnh là lũ trẻ cười đùa nghịch ngợm.
Mụ lại quay về rồi.
Đây là ma dẫn lối.
Điều tuyệt vọng nhất trong cuộc sống là khi chút hy vọng sống sót mới tìm được đột nhiên bị dập tắt, cuối cùng phát hiện ra mọi thứ chỉ là hư vô.
Làm sao bây giờ?
Pháp khí mất tác dụng, bùa trở thành đống giấy lộn, giờ mụ chỉ còn có —
Như chợt nghĩ tới chuyện gì đó, hai mắt mụ sáng lên, lập tức quay người chạy vào một góc hành lang.
Đúng rồi… Mụ có thể xin Thần giúp đỡ mà!
Vị thần vạn năng của mụ, đám quỷ nhỏ này chỉ là đám côn trùng trước mặt ngài mà thôi.
Không hề chần chừ, Bách Lý mở một cánh cửa sắt trong góc ra.
Đẩy cửa vào, đó là một căn phòng nhỏ chật chội, âm u và lạnh lẽo.
Trong phòng không có đồ vật kỳ quái gì, cũng chẳng có bùa vẽ vặn vẹo trên tường, xung quanh trống không, chỉ có bày một bức tượng Thần bằng thủy tinh đỏ ở giữa thôi.
Tượng Thần đã bị vải đỏ che khuất hơn nửa, chỉ để lộ ra những xúc tu như váy bên dưới, dưới ánh đèn mờ mờ toát lên chút hơi thở tà ác.
Bức “tượng Thần” này rất quỷ dị, thế mà Bách Lý lại như nhìn thấy cứu tinh, mụ lảo đảo nhào tới rồi quỳ sụp xuống đất.
Đầu gối đập mạnh xuống mặt đất nhưng mụ chẳng thèm để ý mà chỉ thành kính cúi người xuống, như đang dâng hiến thành ý cực kỳ chân thành cho Thần vậy.
Đây là cơ hội cuối cùng của mụ, mụ ta ra sức dập đầu: “Xin hãy cứu con, xin ngài hãy cứu con! Con là tín đồ trung thành của ngài…!”
Đã nhiều năm như thế rồi, mụ gần như đã dâng hiến tất cả cho Thần.
Tính mạng của lũ trẻ, bức tượng Thần bằng thủy tinh đắt tiền nhưng phù hợp với thân phận thần linh, đến cả việc chuyển tới căn nhà bị ma ám này cũng là để có âm khí để tẩm bổ Thần.
Chắc chắn Thần sẽ cứu mụ mà… Đúng không?
Mặt đất cực kỳ yên tĩnh, ngoài những tiếng va chạm của trán với mặt đất ra thì chẳng còn gì khác.
Đột nhiên, mụ nghe thấy tiếng cười khẽ.
Đó là tiếng cười đầy mỉa mai và lạnh như băng của một đứa trẻ.
Bách Lý run rẩy ngẩng đầu lên.
Trước mặt vẫn là bức tượng Thần quen thuộc, nhưng trên tấm vải đỏ phủ đầu tượng là một đứa trẻ biến dị đang từ từ bò lên.
Mặt nó trắng bệch như tờ giấy, hai mắt lại đen nhánh, không có tròng trắng, nụ cười khiến người ta rùng mình, nó bất động nhìn mụ chằm chằm.
Mà ở sau lưng mụ, trên cánh tay, chân…
Cảm nhận được hơi lạnh thấu xương, Bách Lý chậm rãi quay đầu lại.
Ngay trong căn phòng mụ dùng để cúng bái thần linh, những đứa trẻ từng bị mụ hại chết đang đè trên người mụ.
Như muốn lôi mụ vào địa ngục vậy.
Rất nhanh, mụ đã thấy cảnh tượng khiến người ta kinh hồn hơn.
Trong tầm nhìn của mụ, mọi thứ xung quanh nhanh chóng thối rữa, biến thành máu và thịt đỏ tươi —
Vách tường, trần nhà, thậm chí là bức tượng Thần mà mụ quý nhất, tất cả đều biến thành thịt đỏ tươi.
Cả thế giới chỉ còn lại màu đỏ tới rợn người, không chỉ có thế, đến cả cơ thể mụ cũng bắt đầu mục rữa.
Thoạt đầu là thịt trong lòng bàn tay từ từ tróc ra để lộ máu nóng hổi bên trong, sau đó là cánh tay, lồng ngực, rồi tới mặt.
Chẳng ai có thể tỉnh táo được trong tình cảnh thế này.
Nỗi sợ cực độ nuốt chửng mụ, cuối cùng Bách Lý cũng chẳng chịu đựng được nữa mà phải gào khóc.
“Tôi... tôi sai rồi!”
Không thể chạy trốn, cũng chẳng có cách phản kháng, mụ chỉ có thể tuyệt vọng kêu gào: “Là tôi lòng lang dạ sói, là tôi làm đủ trò xấu, các người làm ơn đi, đừng giết tôi, đừng giết tôi mà!”
Tiếng cười trẻ con như âm thanh lấy mạng, vẫn liên tục không dứt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.