Chương 45: Tuyệt Vọng
Kỳ Anh
26/11/2023
Quyển 1: Ác Ma Sẽ Lộ Diện
Rất vi diệu là lúc cô bé bị thương càng nhiều, trái tim của Bạch Sương Hành cũng càng đau hơn.
Cô lờ mờ hiểu ra.
Tên của nhánh kỹ năng là Đồng cảm, không chỉ có thể để cô thấy được ký ức của đối tượng mà còn có thể khiến cô trải qua cảm giác của đối phương.
Sự đau đớn trong trái tim khó dùng ngôn từ để hình dung được, vừa bực bội, ngột ngạt mà lại vừa khó thở, cùng với đó là cảm giác như cả người bị xé toạc ra, xuyên suốt cả cơ thể.
Vì quá khó chịu và tuyệt vọng mà trong một khoảnh khắc, Bạch Sương Hành suýt đã rơi nước mắt.
Tên đàn ông đánh mệt rồi thì lê cơ thể lảo đảo quay về phòng.
Tình trạng của Giang Miên đỡ hơn, em cố nhịn đau bò dậy, nhẹ nhàng đỡ anh trai dưới đất lên.
Cuộc sống của nhà này rất khó khăn, hai đứa trẻ không đủ tiền mua thuốc xịn nên chỉ có thể dành dụm, chắt chiu từng tí nước sát trùng xức lên vết thương.
Động tác xức thuốc của chúng quen tới mức khó tưởng tượng nổi, chẳng biết đã bị đánh bao nhiêu lần rồi.
Cô bé cầm tăm bông đứng bên cửa sổ, hàng mi dài khẽ rung lên như chiếc quạt nhỏ, che khuất ánh sáng yếu ớt trong mắt.
Một lúc sau, Giang Miên sợ hãi hỏi: “Anh, sao cha mẹ lại ghét chúng ta thế?”
Em cúi đầu, khẽ nghẹn ngào: “… Mẹ không quan tâm tới chúng ta. Chúng ta thật sự rất vướng víu, rất phí tiền à?”
Cậu bé mặt mày sưng húp bên cạnh nghe vậy thì sửng sốt.
Cậu cũng chỉ là một đứa trẻ, không biết an ủi, chỉ lẳng lặng suy nghĩ một lúc lâu rồi ấm áp mở miệng.
“Tất nhiên là không rồi.”
Giang Du nói: “Mẹ sợ cha nên mới bỏ đi, em còn nhớ không? Tối nào bà ấy cũng khóc hết.”
Cậu chưa tới 10 tuổi, người gầy trơ xương, gương mặt toàn là nét ngây thơ của trẻ con, tựa như một nhành cỏ manh vậy.
Nhưng ánh mắt của cậu rất chân thành: “Đợi lớn hơn một chút, chúng ta cũng đi nhé.”
Giang Miên kinh ngạc ngẩng đầu lên.
“Giờ chúng ta nhỏ quá, không kiếm tiền được.”
Giang Du lau vết máu trên mặt: “Đợi khi rời khỏi chỗ này rồi, anh sẽ đi làm, em đi học tiếp, sẽ chẳng ai đánh chúng ta nữa.”
Cậu mím môi, dùng giọng nói yếu ớt nhưng kiên định nói: “Em là em gái của anh, không phải gánh nặng.”
Giang Miên kinh ngạc nhìn cậu chằm chằm, dù không nói gì nhưng Bạch Sương Hành có thể cảm nhận được cơn đau trong trái tim đang chầm chầm tan đi qua Đồng cảm.
Đó là một chút kinh ngạc, chút vui mừng và rất nhiều sự chờ mong.
“Chúng ta có thể cùng nhau làm việc, cùng nhau đi học.”
Giang Miên hơi nhỏ giọng, ngẩng đầu nhìn tới phía mặt trời trên cao: “Anh ơi, những bạn trong lớp chúng ta có bị cha đánh như chúng ta không?”
“Không biết.”
“Ồ…”
Giang Miên nói: “Em có lén ngó cổ với tay của họ, sạch sẽ lắm.”
Không như chúng, lúc nào cũng có một mảng bầm tím hết.
Cô bé lấy hai tay chống cằm.
Cô bé cực kỳ hứng thú với lời nói của Giang Du, vô thức nghĩ ngợi: “Đợi khi chúng ta rời khỏi đây rồi, mùa hè sẽ được mặc áo ngắn tay nhỉ.”
Dù chỉ là đứa trẻ chưa tới 10 tuổi nhưng em cũng có lòng tự ái của mình.
Em không kể chuyện trong nhà mình cho các bạn học, dù lúc nóng nực nhất mùa hè cũng toàn mặc một cái áo dài tay để che vết bầm tím.
Giang Du cũng cười.
Bạch Sương Hành không biết nhiều về cậu, chỉ cảm thấy đây là một cậu bé hướng nội, đẹp trai, ít nói, trong số ít lần gặp gỡ chưa từng thấy cậu cười bao giờ.
Đây là lần đầu tiên, Giang Du cong khóe miệng cười như những đứa trẻ ngây thơ khác.
“Cả công viên giải trí, sở thú —”
Cậu chợt nghĩ tới chuyện gì đó, chớp mắt vài cái: “Rạp chiếu phim nữa.”
Giang Miên: “Rạp chiếu phim ư?”
Hàng năm, trường tiểu học sẽ tổ chức một buổi chơi xuân, công viên giải trí và sở thú chúng đều đã đi một lần rồi.
Còn rạp chiếu phim thì chúng chỉ nhìn thấy từ xa trên phố thôi.
Đối với cha mẹ của chúng mà nói, tốn tiền để tới rạp chiếu phim thì chi bằng ngồi thoải mái trước TV ở nhà, mở kênh phim lên coi thì hơn.
“Dạo gần đây họ đang bàn xôn xao lắm mà đúng không? Bộ phim mới ra ấy.”
Giang Du cười: “Hôm qua em cũng bảo là muốn xem mà.”
Cô bé lập tức gật đầu: “Vâng!”
Bạch Sương Hành lẳng lặng đứng một bên, trải nghiệm tâm trạng lúc này của em.
Cơn đau âm ỉ dần rút đi, tự như một mùa đông không còn giá lạnh, từng góc cạnh của tảng băng sắc nhọn từ từ tan dần, để lại một vũng nước xuân trong vắt và gợn sóng.
Một chú chim vừa ra khỏi vỏ, lòng đầy tò mò với thế giới bên ngoài, háo hức thò đầu ra.
Cô bé đang nghĩ, trong rạp chiếu phim trông thế nào nhỉ? Một màn hình cực lớn đặt trên tường, khác ở nhà ra sao nhỉ?
Cả phim nữa —
Họ sẽ xem phim gì đây? Phim hài, phim hoạt hình, hay là… Ừm, phim kinh dị?
Đây là một đứa trẻ bình thường không thể bình thường hơn.
Nếu không biết kết cục, có lẽ lúc này Bạch Sương Hành sẽ cảm thấy vui thay cô bé.
Những chuyện tiếp theo dần dần khớp với câu chuyện đã biết.
Người cha bợm rượu thích cờ bạc thua táng gia bại sản, vì tiền mà chịu giao dịch với Bách Lý.
Cô bé vẫn nhớ người chị đã cho mình miếng băng cá nhân, vì biết ơn, cũng vì thẹn thùng mà đã dùng ít tiền tiêu vặt của mình để mua một tờ giấy viết thư nho nhỏ, chân thành viết ra những điều muốn nói với cô.
Tiếc là không thể gửi nó đi được.
Lúc bị chủ nhà đưa vào tầng hầm, Giang Miên vẫn đang khóc.
Đoạn chuyển cảnh như trong một bộ phim dở tệ, cảnh tượng đi vào một căn phòng tối mịt.
Giang Miên bị trói trên ghế, miệng bị bịt kín băng dính, chỉ có thể nghe được tiếng nghẹn ngào mơ hồ, hai mắt lưng tròng của cô bé.
Đứng trước mặt em là Bách Lý với khuôn mặt nhăn nheo.
Bạch Sương Hành nhắm hai mắt lại.
Giang Miên đang sợ.
Em vẫn còn quá nhỏ, không nghĩ ra được lý do tại sao cha lại bán cô dễ dàng như thế, cũng chẳng hiểu tại sao người trước mặt mình lại giơ con dao lên.
Bạch Sương Hành không muốn nhìn cảnh tượng trước mặt, chỉ có thể cảm nhận được cơn đau chi chít như sâu bọ đang từ từ cắn nuốt mình, để lại một nỗi tuyệt vọng khôn cùng.
Rất vi diệu là lúc cô bé bị thương càng nhiều, trái tim của Bạch Sương Hành cũng càng đau hơn.
Cô lờ mờ hiểu ra.
Tên của nhánh kỹ năng là Đồng cảm, không chỉ có thể để cô thấy được ký ức của đối tượng mà còn có thể khiến cô trải qua cảm giác của đối phương.
Sự đau đớn trong trái tim khó dùng ngôn từ để hình dung được, vừa bực bội, ngột ngạt mà lại vừa khó thở, cùng với đó là cảm giác như cả người bị xé toạc ra, xuyên suốt cả cơ thể.
Vì quá khó chịu và tuyệt vọng mà trong một khoảnh khắc, Bạch Sương Hành suýt đã rơi nước mắt.
Tên đàn ông đánh mệt rồi thì lê cơ thể lảo đảo quay về phòng.
Tình trạng của Giang Miên đỡ hơn, em cố nhịn đau bò dậy, nhẹ nhàng đỡ anh trai dưới đất lên.
Cuộc sống của nhà này rất khó khăn, hai đứa trẻ không đủ tiền mua thuốc xịn nên chỉ có thể dành dụm, chắt chiu từng tí nước sát trùng xức lên vết thương.
Động tác xức thuốc của chúng quen tới mức khó tưởng tượng nổi, chẳng biết đã bị đánh bao nhiêu lần rồi.
Cô bé cầm tăm bông đứng bên cửa sổ, hàng mi dài khẽ rung lên như chiếc quạt nhỏ, che khuất ánh sáng yếu ớt trong mắt.
Một lúc sau, Giang Miên sợ hãi hỏi: “Anh, sao cha mẹ lại ghét chúng ta thế?”
Em cúi đầu, khẽ nghẹn ngào: “… Mẹ không quan tâm tới chúng ta. Chúng ta thật sự rất vướng víu, rất phí tiền à?”
Cậu bé mặt mày sưng húp bên cạnh nghe vậy thì sửng sốt.
Cậu cũng chỉ là một đứa trẻ, không biết an ủi, chỉ lẳng lặng suy nghĩ một lúc lâu rồi ấm áp mở miệng.
“Tất nhiên là không rồi.”
Giang Du nói: “Mẹ sợ cha nên mới bỏ đi, em còn nhớ không? Tối nào bà ấy cũng khóc hết.”
Cậu chưa tới 10 tuổi, người gầy trơ xương, gương mặt toàn là nét ngây thơ của trẻ con, tựa như một nhành cỏ manh vậy.
Nhưng ánh mắt của cậu rất chân thành: “Đợi lớn hơn một chút, chúng ta cũng đi nhé.”
Giang Miên kinh ngạc ngẩng đầu lên.
“Giờ chúng ta nhỏ quá, không kiếm tiền được.”
Giang Du lau vết máu trên mặt: “Đợi khi rời khỏi chỗ này rồi, anh sẽ đi làm, em đi học tiếp, sẽ chẳng ai đánh chúng ta nữa.”
Cậu mím môi, dùng giọng nói yếu ớt nhưng kiên định nói: “Em là em gái của anh, không phải gánh nặng.”
Giang Miên kinh ngạc nhìn cậu chằm chằm, dù không nói gì nhưng Bạch Sương Hành có thể cảm nhận được cơn đau trong trái tim đang chầm chầm tan đi qua Đồng cảm.
Đó là một chút kinh ngạc, chút vui mừng và rất nhiều sự chờ mong.
“Chúng ta có thể cùng nhau làm việc, cùng nhau đi học.”
Giang Miên hơi nhỏ giọng, ngẩng đầu nhìn tới phía mặt trời trên cao: “Anh ơi, những bạn trong lớp chúng ta có bị cha đánh như chúng ta không?”
“Không biết.”
“Ồ…”
Giang Miên nói: “Em có lén ngó cổ với tay của họ, sạch sẽ lắm.”
Không như chúng, lúc nào cũng có một mảng bầm tím hết.
Cô bé lấy hai tay chống cằm.
Cô bé cực kỳ hứng thú với lời nói của Giang Du, vô thức nghĩ ngợi: “Đợi khi chúng ta rời khỏi đây rồi, mùa hè sẽ được mặc áo ngắn tay nhỉ.”
Dù chỉ là đứa trẻ chưa tới 10 tuổi nhưng em cũng có lòng tự ái của mình.
Em không kể chuyện trong nhà mình cho các bạn học, dù lúc nóng nực nhất mùa hè cũng toàn mặc một cái áo dài tay để che vết bầm tím.
Giang Du cũng cười.
Bạch Sương Hành không biết nhiều về cậu, chỉ cảm thấy đây là một cậu bé hướng nội, đẹp trai, ít nói, trong số ít lần gặp gỡ chưa từng thấy cậu cười bao giờ.
Đây là lần đầu tiên, Giang Du cong khóe miệng cười như những đứa trẻ ngây thơ khác.
“Cả công viên giải trí, sở thú —”
Cậu chợt nghĩ tới chuyện gì đó, chớp mắt vài cái: “Rạp chiếu phim nữa.”
Giang Miên: “Rạp chiếu phim ư?”
Hàng năm, trường tiểu học sẽ tổ chức một buổi chơi xuân, công viên giải trí và sở thú chúng đều đã đi một lần rồi.
Còn rạp chiếu phim thì chúng chỉ nhìn thấy từ xa trên phố thôi.
Đối với cha mẹ của chúng mà nói, tốn tiền để tới rạp chiếu phim thì chi bằng ngồi thoải mái trước TV ở nhà, mở kênh phim lên coi thì hơn.
“Dạo gần đây họ đang bàn xôn xao lắm mà đúng không? Bộ phim mới ra ấy.”
Giang Du cười: “Hôm qua em cũng bảo là muốn xem mà.”
Cô bé lập tức gật đầu: “Vâng!”
Bạch Sương Hành lẳng lặng đứng một bên, trải nghiệm tâm trạng lúc này của em.
Cơn đau âm ỉ dần rút đi, tự như một mùa đông không còn giá lạnh, từng góc cạnh của tảng băng sắc nhọn từ từ tan dần, để lại một vũng nước xuân trong vắt và gợn sóng.
Một chú chim vừa ra khỏi vỏ, lòng đầy tò mò với thế giới bên ngoài, háo hức thò đầu ra.
Cô bé đang nghĩ, trong rạp chiếu phim trông thế nào nhỉ? Một màn hình cực lớn đặt trên tường, khác ở nhà ra sao nhỉ?
Cả phim nữa —
Họ sẽ xem phim gì đây? Phim hài, phim hoạt hình, hay là… Ừm, phim kinh dị?
Đây là một đứa trẻ bình thường không thể bình thường hơn.
Nếu không biết kết cục, có lẽ lúc này Bạch Sương Hành sẽ cảm thấy vui thay cô bé.
Những chuyện tiếp theo dần dần khớp với câu chuyện đã biết.
Người cha bợm rượu thích cờ bạc thua táng gia bại sản, vì tiền mà chịu giao dịch với Bách Lý.
Cô bé vẫn nhớ người chị đã cho mình miếng băng cá nhân, vì biết ơn, cũng vì thẹn thùng mà đã dùng ít tiền tiêu vặt của mình để mua một tờ giấy viết thư nho nhỏ, chân thành viết ra những điều muốn nói với cô.
Tiếc là không thể gửi nó đi được.
Lúc bị chủ nhà đưa vào tầng hầm, Giang Miên vẫn đang khóc.
Đoạn chuyển cảnh như trong một bộ phim dở tệ, cảnh tượng đi vào một căn phòng tối mịt.
Giang Miên bị trói trên ghế, miệng bị bịt kín băng dính, chỉ có thể nghe được tiếng nghẹn ngào mơ hồ, hai mắt lưng tròng của cô bé.
Đứng trước mặt em là Bách Lý với khuôn mặt nhăn nheo.
Bạch Sương Hành nhắm hai mắt lại.
Giang Miên đang sợ.
Em vẫn còn quá nhỏ, không nghĩ ra được lý do tại sao cha lại bán cô dễ dàng như thế, cũng chẳng hiểu tại sao người trước mặt mình lại giơ con dao lên.
Bạch Sương Hành không muốn nhìn cảnh tượng trước mặt, chỉ có thể cảm nhận được cơn đau chi chít như sâu bọ đang từ từ cắn nuốt mình, để lại một nỗi tuyệt vọng khôn cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.