Chương 38: Vào Tầng Hầm
Kỳ Anh
26/11/2023
Quyển 1: Ác Ma Sẽ Lộ Diện
Cả ba người họ đều chưa từng đi vào tầng hầm cả.
Theo lời chủ nhà thì tầng hầm là nơi thầy Bách Lý tu hành, họ là học trò thực tập nên không được bước vào chỗ đó.
Nhìn Từ Thanh Xuyên tra chìa khóa vào ổ, Bạch Sương Hành thầm nghĩ:
Định luật số tám trong phim kinh dị, tuyệt đối không được vào tầng hầm.
Trong phim kinh dị, có một số địa điểm đã trở thành danh từ đồng nghĩa với “xui xẻo” và “nơi ma quỷ lộng hành”, bao gồm nhưng không giới hạn trong nhà bỏ hoang, nhà xác, thang máy, gác xếp và tầng hầm.
Tóm lại là ai vào thì chết ráng chịu.
Cửa sắt tầng hầm đã hoen gỉ, lúc bị Từ Thanh Xuyên đẩy ra còn phát ra tiếng kêu chát chúa rất khó nghe.
Những người có mặt đều đồng loạt bịt mũi miệng lại.
Thối quá.
Bạch Sương Hành nín thở.
Mùi hôi thối gay mũi này không thể dùng ngôn từ để diễn tả được, nó giống như mùi máu thịt thối rữa lâu ngày bị lộ ra ngoài trời, bị ánh nắng chói chang thiêu đốt, toát ra mùi chua đắng cực kỳ khó chịu.
Văn Sở Sở vốn định mở miệng phàn nàn nhưng chợt sực nhớ còn trẻ con bên cạnh nên chỉ đành cười gượng: “Hình như trứng thối của nhóm đạo cụ mua hơi nặng mùi rồi nhỉ?”
Bạch Sương Hành: “Ừm, chắc phải bảo họ đổi mùi khác rồi. Chứ thối thế này sợ là sẽ bị khách phàn nàn mất.”
Cô nói rất nhẹ nhàng nhưng lúc nói chuyện lại nhìn ra sau cửa, ánh mắt từ từ lạnh dần, lộ ra vài phần dò xét và cảnh giác.
Sau cửa là một cầu thang thông xuống dưới, dẫn tới một nơi sâu và tối tăm hơn. Hai bên vách tường loang lổ đổ nát, tin mừng duy nhất là trên đó có treo đèn tường.
Ánh đèn mờ mờ, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là tối mịt.
Từ Thanh Xuyên đi đầu bước vào trong đó.
Cầu thang rất dài.
Bạch Sương Hành vừa đi vừa quan sát xung quanh, ánh mắt cô lướt qua hai bên vách tường, càng lúc càng trầm xuống.
Những tia máu đỏ như có sự sống đang vặn vẹo trên vách tường, đi vào càng sâu, tia máu càng nhiều, mãi tới khi nó phủ gần hết bức tường.
Từ Thanh Xuyên dừng lại mà chẳng hề báo trước.
Cùng lúc đó, Bạch Sương Hành cũng nghe tiếng thở hổn hển vì kinh ngạc của Văn Sở Sở.
— Ở cuối cầu thang cách đó không xa, một bóng đen đang ngồi xổm trong góc ăn gì đó, thân hình run lẩy bẩy, không ngừng phát ra tiếng răng rắc vỡ vụn.
Như cảm ứng được, bóng ma đó khựng lại, chậm chầm ngoái nhìn.
Một tay Bạch Sương Hành bịt hai mắt đứa trẻ lại.
Con ma đã hoàn toàn quay lại, đang cầm một cánh tay đứt lìa, ở bên cạnh nó là một hồn ma mất một cánh tay đang nằm bất động.
Cô đã đọc trên diễn đàn về Đêm Trắng rằng trong thế giới không có trật tự và quy tắc này, oán linh thường tàn sát lẫn nhau, ăn càng nhiều hồn ma thì thực lực của chúng sẽ càng mạnh.
Một khoảnh khắc yên tĩnh.
Thấy họ, cả người bóng ma run bần bật, nó lộ ra một nụ cười quỷ quyệt và tàn nhẫn —
Ngay sau đó, nó đứng dậy, lao tới thẳng yết hầu của Từ Thanh Xuyên!
Cảm giác bí bách nặng nề ập tới như thủy triều, Từ Thanh Xuyên cố gắng bình tĩnh lại, chặn cơn run rẩy vì sợ hãi rồi thuận thế giơ lá bùa trừ tà lên.
Bóng ma chợt khựng lại.
Nhưng rất nhanh, Từ Thanh Xuyên đã ý thức được điều bất ổn: “Bùa này không trấn được nó rồi, chạy mau!”
Đúng như anh ta nói, bùa chỉ khiến nó khựng lại vài giây chứ cũng không lâu lắm, tờ giấy vàng như đụng phải lửa mà bùng cháy, hóa thành một luồng khói xanh.
Văn Sở Sở ôm cô bé chạy đi, Bạch Sương Hành cũng chẳng hề do dự mà sải chân chạy tới trước.
“Đây là cái quái gì vậy?!”
Văn Sở Sở bịt mắt Tống Thần Lộ lại: “Bùa không giải quyết được thì chúng ta đối phó với nó kiểu gì đây?”
Bạch Sương Hành không nói gì mà nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn quanh, quan sát môi trường dưới tầng hầm.
Ở đây rất rộng.
Bố cục tổng thể rất lộn xộn, không gian bị tách ra bởi những bức tường dày, chia thành nhiều phòng lớn nhỏ khác nhau, vì ánh sáng mờ quá nên khó mà phân biệt được bốn hướng.
Xung quanh chẳng thấy tượng Thần Phật gì, trên tường thì đầy vết bẩn đen, nếu nhìn kỹ sẽ thấy chất lỏng màu đỏ đang chảy dọc vách tường, phác họa ra những hoa văn bùa chú phức tạp.
Không hề có cốt cách thần tiên gì hết, chỉ khiến người ta thấy quỷ dị thôi.
Bóng ma sau lưng có tốc độ cực nhanh, gần như đang dán sát vào sau lưng cô.
Bạch Sương Hành quay người lại quăng ra một lá bùa, trong lòng cô biết cùng lắm chỉ có thể hoãn nó lại vài giây mà thôi.
Dưới tầng hầm phức tạp như mê cung, tẻ nhánh ra thành các hành lang và phòng ốc.
Họ không biết vị trí cụ thể của Bách Lý, gọi lớn tiếng lại sợ đụng chạm tới ma quỷ nên chỉ có thể bắt đầu từ căn phòng gần nhất, mở cửa tìm theo thứ tự.
Thưởng thức cảnh họ chật vật, hệ thống giám sát 056 vô thức cười một tiếng.
Đây là bối cảnh cho cửa ải khiêu chiến cuối cùng, cũng là ải khó nhất.
Tầng hầm là nơi thầy Bách Lý nghiên cứu tà thuật, giấu rất nhiều ma quỷ. Họ phải bị oán linh này truy sát, đồng thời phải cực kỳ cẩn thận để tránh gọi những tà ma khác tới.
Dù đám người này hiểu rõ motip phim kinh dị như lòng bàn tay, có thể tránh khỏi hồn ma khác thì cũng chắc chắn không thoát được hồn ma đang theo sau họ lúc này đâu.
Nếu muốn sống sót, cách duy nhất là tìm thấy thầy Bách Lý trước, nhưng với tốc độ của oán linh này thì…
Chắc chưa tới 10 giây là đã đuổi kịp một trong số họ rồi.
Nghĩ tới đây, tâm trạng của nó cực kỳ tốt.
Dù Bạch Sương Hành có rất nhiều thủ đoạn không theo lẽ thường, nhưng trong thời khắc nguy hiểm tới tính mạng này, cô vẫn không dùng được mánh nào hết.
Cả ba người họ đều chưa từng đi vào tầng hầm cả.
Theo lời chủ nhà thì tầng hầm là nơi thầy Bách Lý tu hành, họ là học trò thực tập nên không được bước vào chỗ đó.
Nhìn Từ Thanh Xuyên tra chìa khóa vào ổ, Bạch Sương Hành thầm nghĩ:
Định luật số tám trong phim kinh dị, tuyệt đối không được vào tầng hầm.
Trong phim kinh dị, có một số địa điểm đã trở thành danh từ đồng nghĩa với “xui xẻo” và “nơi ma quỷ lộng hành”, bao gồm nhưng không giới hạn trong nhà bỏ hoang, nhà xác, thang máy, gác xếp và tầng hầm.
Tóm lại là ai vào thì chết ráng chịu.
Cửa sắt tầng hầm đã hoen gỉ, lúc bị Từ Thanh Xuyên đẩy ra còn phát ra tiếng kêu chát chúa rất khó nghe.
Những người có mặt đều đồng loạt bịt mũi miệng lại.
Thối quá.
Bạch Sương Hành nín thở.
Mùi hôi thối gay mũi này không thể dùng ngôn từ để diễn tả được, nó giống như mùi máu thịt thối rữa lâu ngày bị lộ ra ngoài trời, bị ánh nắng chói chang thiêu đốt, toát ra mùi chua đắng cực kỳ khó chịu.
Văn Sở Sở vốn định mở miệng phàn nàn nhưng chợt sực nhớ còn trẻ con bên cạnh nên chỉ đành cười gượng: “Hình như trứng thối của nhóm đạo cụ mua hơi nặng mùi rồi nhỉ?”
Bạch Sương Hành: “Ừm, chắc phải bảo họ đổi mùi khác rồi. Chứ thối thế này sợ là sẽ bị khách phàn nàn mất.”
Cô nói rất nhẹ nhàng nhưng lúc nói chuyện lại nhìn ra sau cửa, ánh mắt từ từ lạnh dần, lộ ra vài phần dò xét và cảnh giác.
Sau cửa là một cầu thang thông xuống dưới, dẫn tới một nơi sâu và tối tăm hơn. Hai bên vách tường loang lổ đổ nát, tin mừng duy nhất là trên đó có treo đèn tường.
Ánh đèn mờ mờ, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là tối mịt.
Từ Thanh Xuyên đi đầu bước vào trong đó.
Cầu thang rất dài.
Bạch Sương Hành vừa đi vừa quan sát xung quanh, ánh mắt cô lướt qua hai bên vách tường, càng lúc càng trầm xuống.
Những tia máu đỏ như có sự sống đang vặn vẹo trên vách tường, đi vào càng sâu, tia máu càng nhiều, mãi tới khi nó phủ gần hết bức tường.
Từ Thanh Xuyên dừng lại mà chẳng hề báo trước.
Cùng lúc đó, Bạch Sương Hành cũng nghe tiếng thở hổn hển vì kinh ngạc của Văn Sở Sở.
— Ở cuối cầu thang cách đó không xa, một bóng đen đang ngồi xổm trong góc ăn gì đó, thân hình run lẩy bẩy, không ngừng phát ra tiếng răng rắc vỡ vụn.
Như cảm ứng được, bóng ma đó khựng lại, chậm chầm ngoái nhìn.
Một tay Bạch Sương Hành bịt hai mắt đứa trẻ lại.
Con ma đã hoàn toàn quay lại, đang cầm một cánh tay đứt lìa, ở bên cạnh nó là một hồn ma mất một cánh tay đang nằm bất động.
Cô đã đọc trên diễn đàn về Đêm Trắng rằng trong thế giới không có trật tự và quy tắc này, oán linh thường tàn sát lẫn nhau, ăn càng nhiều hồn ma thì thực lực của chúng sẽ càng mạnh.
Một khoảnh khắc yên tĩnh.
Thấy họ, cả người bóng ma run bần bật, nó lộ ra một nụ cười quỷ quyệt và tàn nhẫn —
Ngay sau đó, nó đứng dậy, lao tới thẳng yết hầu của Từ Thanh Xuyên!
Cảm giác bí bách nặng nề ập tới như thủy triều, Từ Thanh Xuyên cố gắng bình tĩnh lại, chặn cơn run rẩy vì sợ hãi rồi thuận thế giơ lá bùa trừ tà lên.
Bóng ma chợt khựng lại.
Nhưng rất nhanh, Từ Thanh Xuyên đã ý thức được điều bất ổn: “Bùa này không trấn được nó rồi, chạy mau!”
Đúng như anh ta nói, bùa chỉ khiến nó khựng lại vài giây chứ cũng không lâu lắm, tờ giấy vàng như đụng phải lửa mà bùng cháy, hóa thành một luồng khói xanh.
Văn Sở Sở ôm cô bé chạy đi, Bạch Sương Hành cũng chẳng hề do dự mà sải chân chạy tới trước.
“Đây là cái quái gì vậy?!”
Văn Sở Sở bịt mắt Tống Thần Lộ lại: “Bùa không giải quyết được thì chúng ta đối phó với nó kiểu gì đây?”
Bạch Sương Hành không nói gì mà nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn quanh, quan sát môi trường dưới tầng hầm.
Ở đây rất rộng.
Bố cục tổng thể rất lộn xộn, không gian bị tách ra bởi những bức tường dày, chia thành nhiều phòng lớn nhỏ khác nhau, vì ánh sáng mờ quá nên khó mà phân biệt được bốn hướng.
Xung quanh chẳng thấy tượng Thần Phật gì, trên tường thì đầy vết bẩn đen, nếu nhìn kỹ sẽ thấy chất lỏng màu đỏ đang chảy dọc vách tường, phác họa ra những hoa văn bùa chú phức tạp.
Không hề có cốt cách thần tiên gì hết, chỉ khiến người ta thấy quỷ dị thôi.
Bóng ma sau lưng có tốc độ cực nhanh, gần như đang dán sát vào sau lưng cô.
Bạch Sương Hành quay người lại quăng ra một lá bùa, trong lòng cô biết cùng lắm chỉ có thể hoãn nó lại vài giây mà thôi.
Dưới tầng hầm phức tạp như mê cung, tẻ nhánh ra thành các hành lang và phòng ốc.
Họ không biết vị trí cụ thể của Bách Lý, gọi lớn tiếng lại sợ đụng chạm tới ma quỷ nên chỉ có thể bắt đầu từ căn phòng gần nhất, mở cửa tìm theo thứ tự.
Thưởng thức cảnh họ chật vật, hệ thống giám sát 056 vô thức cười một tiếng.
Đây là bối cảnh cho cửa ải khiêu chiến cuối cùng, cũng là ải khó nhất.
Tầng hầm là nơi thầy Bách Lý nghiên cứu tà thuật, giấu rất nhiều ma quỷ. Họ phải bị oán linh này truy sát, đồng thời phải cực kỳ cẩn thận để tránh gọi những tà ma khác tới.
Dù đám người này hiểu rõ motip phim kinh dị như lòng bàn tay, có thể tránh khỏi hồn ma khác thì cũng chắc chắn không thoát được hồn ma đang theo sau họ lúc này đâu.
Nếu muốn sống sót, cách duy nhất là tìm thấy thầy Bách Lý trước, nhưng với tốc độ của oán linh này thì…
Chắc chưa tới 10 giây là đã đuổi kịp một trong số họ rồi.
Nghĩ tới đây, tâm trạng của nó cực kỳ tốt.
Dù Bạch Sương Hành có rất nhiều thủ đoạn không theo lẽ thường, nhưng trong thời khắc nguy hiểm tới tính mạng này, cô vẫn không dùng được mánh nào hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.