Chương 117
Hà Phong Xuy
10/06/2022
NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P117)
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Soái Ninh nói rõ với họ: “Huyện ủy đúng là có quyết định mở rộng biên chế cảnh sát của xã Liên Hoa, đang đề xuất với cấp trên. Nói đến quy trình kiểu này, ông hiểu mà, thường sẽ tương đối chậm. Giờ chính quyền xã tính tự tổ chức lấy một đội trật tự, công ty chúng tôi cũng chuẩn bị thành lập một đội bảo vệ, hỗ trợ cảnh sát giữ gìn trật tự trong khu du lịch.”
Cô khéo léo rào đón để bắc cầu cho mục đích tiếp theo, nói cho Võ Thiếu Hùng rằng người vừa rồi mắng ông là chủ nhiệm phụ trách trật tự của thôn Hồng Liên. An toàn của người dân xã Liên Hoa cơ bản dựa vào tự trị. Cả xã có 13 thôn, ít nhất nửa già số chủ nhiệm phụ trách trật tự của các thôn làm bạn với Bì Phát Đạt. Những người này sẽ là nòng cốt của đội trật tự mà chính quyền xã Liên Hoa chuẩn bị thành lập. Nói cách khác, trật tự xã hội địa phương trong tương lai sẽ tiếp tục do bọn Bì Phát Đạt nắm giữ.
Hình thức quản lý kiểu Thủy Bạc Lương Sơn nói thẳng ra chính là lấy đen ăn đen. Đã có hiểu biết về Diệu Hương Cư ngay trước mắt, Võ Thiếu Hùng không chấp nhận được cảnh một đám lưu manh mặc đồng phục bảo vệ trật tự nghênh ngang khắp nơi, dừng bước quở trách: “Nếu làm vậy thật thì loạn à? Trung ương đảng, quốc vụ viện đang nghiêm khắc đả phá thế lực đen ở các địa phương, tôi thấy Bì Phát Đạt và đồng bọn của hắn chính là ví dụ điển hình, cần phải mau chóng quét sạch thôi!”
Soái Ninh ra sức gật đầu: “Tôi cũng nghĩ như vậy, cho nên mới đi nhờ ông. Bây giờ ông thì đã hiểu cảnh khốn khổ chúng tôi gặp phải rồi chứ ạ?
“Rồi, tôi đã hiểu đại khái tình hình. Ác bá hoành hành, không chỉ nhà đầu tư xui xẻo, tội nhất vẫn là người dân địa phương nhỉ.”
Võ Thiếu Hùng không kìm được, thở dài. Trung với nhân dân, bảo vệ nhân dân là thiên chức của người lính. Đám ác bá coi trời bằng vung này giống khối u ác tính mọc trên cơ thể người dân xã Liên Hoa, khơi đậy ý thức trừ bạo an dân của ông. Ông bảo Soái Ninh tìm một nơi để bàn kỹ lại về đề xuất hôm trước.
Họ quay về thành phố Đông Hưng. Soái Ninh tranh thủ giờ cơm mời Võ Thiếu Hùng đến một quán ăn Hồ Nam nổi tiếng để vừa ăn vừa nói chuyện.
Võ Thiếu Hùng chưa nguôi cơn tức, gọi nhân viên quán cho một đĩa ớt tươi, ăn vã hai quả khai vị.
Soái Ninh cũng điềm nhiên gắp một quả lên bắt chước ăn hết. Hành động này khiến Võ Thiếu Hùng kinh hãi.
“Ninh tổng, cô không sợ cay à?”
Mấy hôm nay, Soái Ninh trải qua khóa rèn luyện đột kích cường độ cao, đã có thể chịu được cấp độ cay nhất định, đầu lưỡi đang nổi lửa vẫn bình thản mỉm cười: “Tôi thích ăn cay từ bé, thích nhất món Tứ Xuyên và Hồ Nam, cái này còn chưa tính là cay quá ạ.”
Võ Thiếu Hùng ở miền nam lâu, thói quen hằng ngày cũng nhập gia tùy tục, mỗi khẩu vị là khó sửa. Đi ăn cơm với người thân bạn bè thường phải nương theo khẩu vị người khác, không thể gọi món mình thích. Khó lắm mới gặp một người có cùng sở thích món ăn xứ Tương (biệt danh của Hồ Nam) với ông, ông mừng khỏi nói, tò mò sao một cô bé người Triều Sán như cô lại thích ăn cay?
“Hồi nhỏ người giúp việc nhà tôi là người Hồ Nam, ngày ngày nấu cơm cho chúng tôi theo khẩu vị của cô ấy, lâu dần thành quen. Hiện giờ bữa nào không ăn cay tôi còn thấy thiếu thiếu cơ ạ. Trợ lý Thôi trước cũng không ăn cay, về sau thường xuyên theo tôi đi ăn, cũng ăn được cay chút chút rồi.”
Trong não Soái Ninh trang bị phần mềm bịa chuyện, nội dung lời nói dối cực gần với sự thật. Thôi Minh Trí chuyên trám kẽ hở cũng tích cực yểm trợ, cười nói: “Đúng đấy ạ, Ninh tổng chúng tôi không chỉ biết ăn cay, còn biết tiếng Hồ Nam. Ai không biết còn tưởng chị ấy là người Hồ Nam cơ ạ.”
Võ Thiếu Hùng ngạc nhiên mừng rỡ, bảo cô nói đôi câu nghe thử.
Soái Ninh có năng khiếu ngôn ngữ, tuần này đã nhồi gấp một loạt lời nói địa phương Ích Dương quê ông, xổ ra vài câu chất như nước cất làm Võ Thiếu Hùng sướng quá cười phớ lớ. Cảm giác thân cận như thể vườn quả lúc đông tàn, “qua đêm chợt gió xuân về, muôn ngàn cây nở hoa lê muôn ngàn[1].
Thiện cảm tăng thêm, việc bàn bạc chuyện chính đâm thuận lợi hơn hẳn.
Soái Ninh đưa ra đối sách ngăn ngừa đám ác bá chui vào đội trật tự xã Liên Hoa, nói muốn tuyển thanh niên trẻ khỏe tại chỗ kết hợp với đội bảo vệ tuần tra khu du lịch. Để tranh giành tài nguyên nhân lực địa phương và quyền kiểm soát an ninh trật tự với bọn Bì Phát Đạt, hạng mục này cũng cần sự hỗ trợ của Võ Thiếu Hùng.
“Tôi muốn mời các huấn luyện viên quân sự đến giảng dạy cho đội bảo vệ, tiến hành huấn luyện toàn diện và có hệ thống theo tiêu chuẩn quân đội cho nhân viên bảo vệ, không chỉ để nâng cao năng lực chuyên môn mà còn tăng cường giáo dục tư tưởng phẩm chất, để họ thoát khỏi sự kiểm soát của đám ác bá ngay từ cội nguồn ý thức.”
Trong bất kỳ đội ngũ nào, công tác tư tưởng và tổ chức là những việc được đặt lên hàng đầu. Nếu một nhân viên không thông về tư tưởng, cử ra 10 người cũng không quản được anh ta. Nếu tư tưởng thông suốt, kể cả không ai giám sát, anh ta cũng sẽ dốc sức trung thành.
Những đội ngũ mà thành viên toàn là người quê mùa như đội bảo vệ kiểu này tương tự quân đội thời xưa, nếu không thể giành được sự ủng hộ của họ thì sẽ như bó đũa rời. Mời những cán bộ quân đội am hiểu công tác chính trị đảm nhiệm việc huấn luyện, nhất định sẽ chỉ tốn nửa sức mà hiệu quả gấp đôi.
Võ Thiếu Hùng rất tán thành biện pháp này.
“Tranh thủ sự ủng hộ và tham gia của quần chúng nhân dân xưa nay là cách tốt nhất để đối phó quân địch. Tôi thấy xã Liên Hoa nơi ấy phần nhiều là người già trẻ con, chẳng mấy thanh niên trai tráng. Nếu có thể đoàn kết nhóm người này lại là có thể đập tan thế lực của bọn ác bá từ cơ sở. Việc này vốn nên do chính quyền cơ sở tiến hành, đáng tiếc bộ máy cán bộ xã Liên Hoa năng lực yếu kém, không làm được rồi.”
Soái Ninh gần mực thì đen gần đèn thì rạng, trước mặt người chính trực cũng phải vờ chính trực, kiên quyết không nói xấu sau lưng người khác, vội nói đỡ cho đám quan xã: “Hiện nay làm công tác cơ sở không dễ dàng gì, cán bộ phải nhìn sắc mặt đại ca cầm đầu nông thôn, việc gì cũng phải tuân thủ chính sách quy trình điều lệ, nhiều lúc cũng không tự quyết được. Không phải như chúng tôi gặp chuyện có thể xử lý linh hoạt, năng lực tài chính cũng khá hơn họ, cho nên bí thư và chủ tịch xã Liên Hoa đều rất ủng hộ chúng tôi tổ chức đội bảo vệ. Họ bảo nếu chúng tôi có thể cáng đáng nhiệm vụ giữ gìn an ninh trật tự một cách thiết thực, họ sẽ chỉ cử người giám sát chúng tôi trực tiếp chứ không tự tổ chức lực lượng trật tự nữa, như vậy bọn ác bá sẽ không còn kẽ hở nào để lách.”
Cô nói tốt cho người khác, nhân tiện còn nhấn mạnh tầm quan trọng của việc này, Võ Thiếu Hùng cho rằng cô đang gánh toàn bộ hy vọng của cán bộ cơ sở xã Liên Hoa trên vai, cảm giác sâu sắc rằng đây là việc nghĩa, không thể thoái thác.
Việc hợp tác cơ bản đã xuôi, lòng Soái Ninh rực rỡ như (màu ớt), lại hoạt động đầu óc nghĩ cách tiến thêm một bước lấy lòng đối phương.
Đúng lúc này, Võ Thiếu Hùng nhận một cuộc gọi, mở lời bằng giọng ấm áp hiền hòa, có thể đoán rằng người gọi điện là người thân bạn bè ông.
Ông mới nghe chưa được mấy câu, trán nhíu lại thành rãnh sâu, nôn nóng ngắt ngang: “Đang yên đang lành bà làm mấy chuyện phong kiến mê tín ấy làm gì? Đã bảo bà rồi, đám đó toàn bọn lừa đảo thôi. Bà là thành phần trí thức cao cấp mà thế à, còn đi tin chúng nó, đầu óc lú lẫn à?”
Quở trách xong lại tỏ ra xót xa, nhẹ nhàng an ủi: “Hôm nay có người giúp tôi liên hệ được với giáo sư Đường ở Phục Đán đấy rồi. Ông ấy là bác sĩ mổ tim hàng đầu cả nước, để ông ấy mổ chính thì phẫu thuật nhất định có thể thành công. Bà cứ yên tâm nghỉ ngơi, đừng nghĩ ngợi nhiều. Tôi đang đi ăn với bạn, tí nữa về ngay…”
Soái Ninh biết là vợ ông gọi, chờ ông cúp máy bèn hỏi han quan tâm: “Bà nhà làm sao vậy ạ?”
Võ Thiếu Hùng cười khổ sở pha lẫn ưu phiền: “Bà ấy nghe người ta phỉnh phờ, mời thầy xem cái gì mà kỳ môn độn giáp, kêu là bà ấy mổ sẽ dữ nhiều lành ít, dọa cho bà ấy sợ đến mức lại bàn lùi.”
Soái Ninh thầm hét một câu “Trời giúp mình rồi”, mắt to nheo lại thành hai mảnh trăng non: “Kỳ môn độn giáp bắt nguồn từ ‘Chu dịch’, cũng có tính chất khoa học nhất định, nhưng giờ rất nhiều người đội lốt cái này để lừa tiền. Xem sai còn giải thích loạn lên, khác gì vì tiền hại người đâu.”
Võ Thiếu Hùng gật đầu: “Những thứ truyền lại từ mấy ngàn năm đúng là có chỗ tin được, khổ nỗi người bà ấy gặp rõ ràng là kẻ lừa đảo. Bệnh tình nghiêm trọng đến thế còn can, không cho người ta đi mổ. Không phải cố ý hại người hay sao?”
Soái Ninh hiến kế: “Nếu không ngại, ông tìm thầy có khả năng thật sự xem cho, đưa kết quả cho bà nhà, lại bảo bà rằng người xem cho bà trước đây là kẻ lừa gạt, đại khái thế là có thể xua tan ám ảnh tâm lý cho bà.”
Võ Thiếu Hùng là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, vì trấn an vợ yêu mà chịu phá lệ, tiện mồm nhờ cô giới thiệu.
Soái Ninh nói: “Tôi có biết một thầy xem chuẩn lắm, nhưng ngừng nhận xem (phong quẻ) lâu rồi. Trước kia thầy có dạy tôi ít tri thức cơ bản, nếu ông không ngại thì để tôi xem thử trước đi ạ.”
“Cô còn biết xem quẻ?”
Không chỉ Võ Thiếu Hùng mà những người còn lại cũng tấm tắc lấy làm lạ.
Thôi Minh Trí biết sếp là dân giang hồ, nhiều chiêu lắm trò, hớn hở mở to mắt ngóng chờ màn biểu diễn mới của cô.
(Hết phần 117, xin mời đón đọc phần 118. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
- -----
Chú thích:
1. Thơ Sầm Tham đời Đường, nguyên văn là 忽如一夜春风来,千树万树梨花开 (hốt như nhất dạ xuân phong lai, thiên thụ vạn thụ lê hoa khai).
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Soái Ninh nói rõ với họ: “Huyện ủy đúng là có quyết định mở rộng biên chế cảnh sát của xã Liên Hoa, đang đề xuất với cấp trên. Nói đến quy trình kiểu này, ông hiểu mà, thường sẽ tương đối chậm. Giờ chính quyền xã tính tự tổ chức lấy một đội trật tự, công ty chúng tôi cũng chuẩn bị thành lập một đội bảo vệ, hỗ trợ cảnh sát giữ gìn trật tự trong khu du lịch.”
Cô khéo léo rào đón để bắc cầu cho mục đích tiếp theo, nói cho Võ Thiếu Hùng rằng người vừa rồi mắng ông là chủ nhiệm phụ trách trật tự của thôn Hồng Liên. An toàn của người dân xã Liên Hoa cơ bản dựa vào tự trị. Cả xã có 13 thôn, ít nhất nửa già số chủ nhiệm phụ trách trật tự của các thôn làm bạn với Bì Phát Đạt. Những người này sẽ là nòng cốt của đội trật tự mà chính quyền xã Liên Hoa chuẩn bị thành lập. Nói cách khác, trật tự xã hội địa phương trong tương lai sẽ tiếp tục do bọn Bì Phát Đạt nắm giữ.
Hình thức quản lý kiểu Thủy Bạc Lương Sơn nói thẳng ra chính là lấy đen ăn đen. Đã có hiểu biết về Diệu Hương Cư ngay trước mắt, Võ Thiếu Hùng không chấp nhận được cảnh một đám lưu manh mặc đồng phục bảo vệ trật tự nghênh ngang khắp nơi, dừng bước quở trách: “Nếu làm vậy thật thì loạn à? Trung ương đảng, quốc vụ viện đang nghiêm khắc đả phá thế lực đen ở các địa phương, tôi thấy Bì Phát Đạt và đồng bọn của hắn chính là ví dụ điển hình, cần phải mau chóng quét sạch thôi!”
Soái Ninh ra sức gật đầu: “Tôi cũng nghĩ như vậy, cho nên mới đi nhờ ông. Bây giờ ông thì đã hiểu cảnh khốn khổ chúng tôi gặp phải rồi chứ ạ?
“Rồi, tôi đã hiểu đại khái tình hình. Ác bá hoành hành, không chỉ nhà đầu tư xui xẻo, tội nhất vẫn là người dân địa phương nhỉ.”
Võ Thiếu Hùng không kìm được, thở dài. Trung với nhân dân, bảo vệ nhân dân là thiên chức của người lính. Đám ác bá coi trời bằng vung này giống khối u ác tính mọc trên cơ thể người dân xã Liên Hoa, khơi đậy ý thức trừ bạo an dân của ông. Ông bảo Soái Ninh tìm một nơi để bàn kỹ lại về đề xuất hôm trước.
Họ quay về thành phố Đông Hưng. Soái Ninh tranh thủ giờ cơm mời Võ Thiếu Hùng đến một quán ăn Hồ Nam nổi tiếng để vừa ăn vừa nói chuyện.
Võ Thiếu Hùng chưa nguôi cơn tức, gọi nhân viên quán cho một đĩa ớt tươi, ăn vã hai quả khai vị.
Soái Ninh cũng điềm nhiên gắp một quả lên bắt chước ăn hết. Hành động này khiến Võ Thiếu Hùng kinh hãi.
“Ninh tổng, cô không sợ cay à?”
Mấy hôm nay, Soái Ninh trải qua khóa rèn luyện đột kích cường độ cao, đã có thể chịu được cấp độ cay nhất định, đầu lưỡi đang nổi lửa vẫn bình thản mỉm cười: “Tôi thích ăn cay từ bé, thích nhất món Tứ Xuyên và Hồ Nam, cái này còn chưa tính là cay quá ạ.”
Võ Thiếu Hùng ở miền nam lâu, thói quen hằng ngày cũng nhập gia tùy tục, mỗi khẩu vị là khó sửa. Đi ăn cơm với người thân bạn bè thường phải nương theo khẩu vị người khác, không thể gọi món mình thích. Khó lắm mới gặp một người có cùng sở thích món ăn xứ Tương (biệt danh của Hồ Nam) với ông, ông mừng khỏi nói, tò mò sao một cô bé người Triều Sán như cô lại thích ăn cay?
“Hồi nhỏ người giúp việc nhà tôi là người Hồ Nam, ngày ngày nấu cơm cho chúng tôi theo khẩu vị của cô ấy, lâu dần thành quen. Hiện giờ bữa nào không ăn cay tôi còn thấy thiếu thiếu cơ ạ. Trợ lý Thôi trước cũng không ăn cay, về sau thường xuyên theo tôi đi ăn, cũng ăn được cay chút chút rồi.”
Trong não Soái Ninh trang bị phần mềm bịa chuyện, nội dung lời nói dối cực gần với sự thật. Thôi Minh Trí chuyên trám kẽ hở cũng tích cực yểm trợ, cười nói: “Đúng đấy ạ, Ninh tổng chúng tôi không chỉ biết ăn cay, còn biết tiếng Hồ Nam. Ai không biết còn tưởng chị ấy là người Hồ Nam cơ ạ.”
Võ Thiếu Hùng ngạc nhiên mừng rỡ, bảo cô nói đôi câu nghe thử.
Soái Ninh có năng khiếu ngôn ngữ, tuần này đã nhồi gấp một loạt lời nói địa phương Ích Dương quê ông, xổ ra vài câu chất như nước cất làm Võ Thiếu Hùng sướng quá cười phớ lớ. Cảm giác thân cận như thể vườn quả lúc đông tàn, “qua đêm chợt gió xuân về, muôn ngàn cây nở hoa lê muôn ngàn[1].
Thiện cảm tăng thêm, việc bàn bạc chuyện chính đâm thuận lợi hơn hẳn.
Soái Ninh đưa ra đối sách ngăn ngừa đám ác bá chui vào đội trật tự xã Liên Hoa, nói muốn tuyển thanh niên trẻ khỏe tại chỗ kết hợp với đội bảo vệ tuần tra khu du lịch. Để tranh giành tài nguyên nhân lực địa phương và quyền kiểm soát an ninh trật tự với bọn Bì Phát Đạt, hạng mục này cũng cần sự hỗ trợ của Võ Thiếu Hùng.
“Tôi muốn mời các huấn luyện viên quân sự đến giảng dạy cho đội bảo vệ, tiến hành huấn luyện toàn diện và có hệ thống theo tiêu chuẩn quân đội cho nhân viên bảo vệ, không chỉ để nâng cao năng lực chuyên môn mà còn tăng cường giáo dục tư tưởng phẩm chất, để họ thoát khỏi sự kiểm soát của đám ác bá ngay từ cội nguồn ý thức.”
Trong bất kỳ đội ngũ nào, công tác tư tưởng và tổ chức là những việc được đặt lên hàng đầu. Nếu một nhân viên không thông về tư tưởng, cử ra 10 người cũng không quản được anh ta. Nếu tư tưởng thông suốt, kể cả không ai giám sát, anh ta cũng sẽ dốc sức trung thành.
Những đội ngũ mà thành viên toàn là người quê mùa như đội bảo vệ kiểu này tương tự quân đội thời xưa, nếu không thể giành được sự ủng hộ của họ thì sẽ như bó đũa rời. Mời những cán bộ quân đội am hiểu công tác chính trị đảm nhiệm việc huấn luyện, nhất định sẽ chỉ tốn nửa sức mà hiệu quả gấp đôi.
Võ Thiếu Hùng rất tán thành biện pháp này.
“Tranh thủ sự ủng hộ và tham gia của quần chúng nhân dân xưa nay là cách tốt nhất để đối phó quân địch. Tôi thấy xã Liên Hoa nơi ấy phần nhiều là người già trẻ con, chẳng mấy thanh niên trai tráng. Nếu có thể đoàn kết nhóm người này lại là có thể đập tan thế lực của bọn ác bá từ cơ sở. Việc này vốn nên do chính quyền cơ sở tiến hành, đáng tiếc bộ máy cán bộ xã Liên Hoa năng lực yếu kém, không làm được rồi.”
Soái Ninh gần mực thì đen gần đèn thì rạng, trước mặt người chính trực cũng phải vờ chính trực, kiên quyết không nói xấu sau lưng người khác, vội nói đỡ cho đám quan xã: “Hiện nay làm công tác cơ sở không dễ dàng gì, cán bộ phải nhìn sắc mặt đại ca cầm đầu nông thôn, việc gì cũng phải tuân thủ chính sách quy trình điều lệ, nhiều lúc cũng không tự quyết được. Không phải như chúng tôi gặp chuyện có thể xử lý linh hoạt, năng lực tài chính cũng khá hơn họ, cho nên bí thư và chủ tịch xã Liên Hoa đều rất ủng hộ chúng tôi tổ chức đội bảo vệ. Họ bảo nếu chúng tôi có thể cáng đáng nhiệm vụ giữ gìn an ninh trật tự một cách thiết thực, họ sẽ chỉ cử người giám sát chúng tôi trực tiếp chứ không tự tổ chức lực lượng trật tự nữa, như vậy bọn ác bá sẽ không còn kẽ hở nào để lách.”
Cô nói tốt cho người khác, nhân tiện còn nhấn mạnh tầm quan trọng của việc này, Võ Thiếu Hùng cho rằng cô đang gánh toàn bộ hy vọng của cán bộ cơ sở xã Liên Hoa trên vai, cảm giác sâu sắc rằng đây là việc nghĩa, không thể thoái thác.
Việc hợp tác cơ bản đã xuôi, lòng Soái Ninh rực rỡ như (màu ớt), lại hoạt động đầu óc nghĩ cách tiến thêm một bước lấy lòng đối phương.
Đúng lúc này, Võ Thiếu Hùng nhận một cuộc gọi, mở lời bằng giọng ấm áp hiền hòa, có thể đoán rằng người gọi điện là người thân bạn bè ông.
Ông mới nghe chưa được mấy câu, trán nhíu lại thành rãnh sâu, nôn nóng ngắt ngang: “Đang yên đang lành bà làm mấy chuyện phong kiến mê tín ấy làm gì? Đã bảo bà rồi, đám đó toàn bọn lừa đảo thôi. Bà là thành phần trí thức cao cấp mà thế à, còn đi tin chúng nó, đầu óc lú lẫn à?”
Quở trách xong lại tỏ ra xót xa, nhẹ nhàng an ủi: “Hôm nay có người giúp tôi liên hệ được với giáo sư Đường ở Phục Đán đấy rồi. Ông ấy là bác sĩ mổ tim hàng đầu cả nước, để ông ấy mổ chính thì phẫu thuật nhất định có thể thành công. Bà cứ yên tâm nghỉ ngơi, đừng nghĩ ngợi nhiều. Tôi đang đi ăn với bạn, tí nữa về ngay…”
Soái Ninh biết là vợ ông gọi, chờ ông cúp máy bèn hỏi han quan tâm: “Bà nhà làm sao vậy ạ?”
Võ Thiếu Hùng cười khổ sở pha lẫn ưu phiền: “Bà ấy nghe người ta phỉnh phờ, mời thầy xem cái gì mà kỳ môn độn giáp, kêu là bà ấy mổ sẽ dữ nhiều lành ít, dọa cho bà ấy sợ đến mức lại bàn lùi.”
Soái Ninh thầm hét một câu “Trời giúp mình rồi”, mắt to nheo lại thành hai mảnh trăng non: “Kỳ môn độn giáp bắt nguồn từ ‘Chu dịch’, cũng có tính chất khoa học nhất định, nhưng giờ rất nhiều người đội lốt cái này để lừa tiền. Xem sai còn giải thích loạn lên, khác gì vì tiền hại người đâu.”
Võ Thiếu Hùng gật đầu: “Những thứ truyền lại từ mấy ngàn năm đúng là có chỗ tin được, khổ nỗi người bà ấy gặp rõ ràng là kẻ lừa đảo. Bệnh tình nghiêm trọng đến thế còn can, không cho người ta đi mổ. Không phải cố ý hại người hay sao?”
Soái Ninh hiến kế: “Nếu không ngại, ông tìm thầy có khả năng thật sự xem cho, đưa kết quả cho bà nhà, lại bảo bà rằng người xem cho bà trước đây là kẻ lừa gạt, đại khái thế là có thể xua tan ám ảnh tâm lý cho bà.”
Võ Thiếu Hùng là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, vì trấn an vợ yêu mà chịu phá lệ, tiện mồm nhờ cô giới thiệu.
Soái Ninh nói: “Tôi có biết một thầy xem chuẩn lắm, nhưng ngừng nhận xem (phong quẻ) lâu rồi. Trước kia thầy có dạy tôi ít tri thức cơ bản, nếu ông không ngại thì để tôi xem thử trước đi ạ.”
“Cô còn biết xem quẻ?”
Không chỉ Võ Thiếu Hùng mà những người còn lại cũng tấm tắc lấy làm lạ.
Thôi Minh Trí biết sếp là dân giang hồ, nhiều chiêu lắm trò, hớn hở mở to mắt ngóng chờ màn biểu diễn mới của cô.
(Hết phần 117, xin mời đón đọc phần 118. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
- -----
Chú thích:
1. Thơ Sầm Tham đời Đường, nguyên văn là 忽如一夜春风来,千树万树梨花开 (hốt như nhất dạ xuân phong lai, thiên thụ vạn thụ lê hoa khai).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.