Chương 29: Về nhà
Giang Nhiễm Di
16/05/2023
* * *
"Được, đưa em về nhà."
* * *
Cậu được Trần Chí Thanh ôm lên giường, đuôi mắt vẫn phiếm hồng, giống như thật sự bị bắt nạt. Trần Chí Thanh ôm cậu, dịu dàng hôn lên khoé mắt cùng bờ môi cậu như vỗ về, an ủi.
Cậu nói: "Trần Chí Thanh, em vẫn không thể nhận nhà đâu, nhưng anh đừng nóng giận, nghe em giải thích được không?"
Trần Chí Thanh nhìn cậu: "Em nói đi, tôi nghe đây."
Cậu bò dậy, nằm lên người Trần Chí Thanh, nhìn vào mắt hắn với vẻ mặt nghiêm túc, tập trung: "Trần Chí Thanh, bình thường anh cho giày dép quần áo em có thể nhận. Dù sao sau đó anh cũng đều xé rách cả thôi, em cũng sẽ không cảm thấy áy náy, nhưng một căn nhà thì quá quý giá, em không thể nhận. Chúng ta quen biết nhau lâu đến thế, đều là em dùng tiền của anh, em không muốn mối quan hệ của chúng ta sẽ trở nên như vậy. Em muốn đường đường chính chính yêu đương với anh, chứ không phải là tình nhân để anh bao dưỡng."
"Anh có hiểu em nói gì không?" Cậu cẩn thận tiến lại gần, ôm lấy mặt Trần Chí Thanh rồi hôn lên.
Trần Chí Thanh giơ tay nhéo mi tâm, bất đắc dĩ thở dài: "Vì sao em lại cảm thấy tôi mua nhà cho em là đang bao dưỡng em. Tôi đang theo đuổi em, Tiêu Lâm, em không nhận ra sao? Tôi đang theo đuổi em."
Trần Chí Thanh kéo cậu vào lòng, nhéo má cậu, "Đàn ông khi theo đuổi người mình thích đều phải tốn một chút tiền, chuyện này không phải rất bình thường à? Tại sao em nhất định phải nghĩ theo chiều hướng xấu?"
Cậu chột dạ cúi đầu, lẩm bẩm: "Đó mà là "một chút" à? Rõ ràng là rất nhiều tiền mà!"
Trần Chí Thanh lại không cho là đúng, "Với tôi mà nói, đó chính là "một chút", cho nên em không cần cảm thấy có bất kì gánh nặng nào."
Cậu vẫn cúi đầu, không biết đang nghĩ gì. Trần Chí Thanh không muốn miễn cưỡng cậu, đang chuẩn bị đổi chủ đề thì cậu lại đột nhiên ngẩng đầu, khoé môi mang theo ý cười xán lạn.
Cậu dùng cả tay cả chân cưỡi lên người Trần Chí Thanh, ôm lấy mặt hắn rồi sáp lại gần.
Cậu nói: "Chờ đã, Trần Chí Thanh, anh vừa mới nói gì, người mình thích?"
Nụ cười trên mặt cậu ngày càng rạng rỡ, "Người anh thích là em sao? Là em sao? Trần Chí Thanh."
Trần Chí Thanh dường như bị nụ cười trên mặt cậu thiêu đốt. Hắn vươn tay che mắt cậu lại rồi dịu dàng đặt lên môi cậu một nụ hôn.
Trần Chí Thanh nói: "Ngoài em ra còn ai khác nữa. Vật nhỏ thích tra tấn người khác."
Cậu hét to một tiếng, dùng một tay ấn Trần Chí Thanh xuống dưới, rồi nhào lên gặm cắn môi hắn. Cậu thật sự quá hưng phấn, dùng đầu lưỡi nhỏ xinh hôn lung tung lên mặt Trần Chí Thanh, vừa hôn vừa lẩm bẩm "Lão yêu tinh! Lão già này! Muốn nghe anh nói một câu này thôi cũng khó khăn kinh khủng. Anh không nói gì, em chả chạy mất à."
Trần Chí Thanh để cậu tuỳ ý làm loạn, thỉnh thoảng lại véo mông cậu.
Cơ thể cậu mỏi rã rời, chẳng quậy được bao lâu đã ngoan ngoãn ghé lên người Trần Chí Thanh, nói: "Trần Chí Thanh, bây giờ chúng ta đang ở bên nhau sao?"
"Em nói xem." Giọng Trần Chí Thanh trầm khàn gợi cảm.
Cậu ôm hắn chặt hơn, nói: "Em có thể xem di động của anh không? Có thể yêu cầu anh báo cáo lịch trình hằng ngày không? Có thể vào nhà anh không? Em có thể mặc quần áo của anh rồi ôm anh ngủ như bạn trai của người khác không?"
Trần Chí Thanh bị giọng điệu trẻ con của cậu chọc cười, vỗ vỗ mông cậu, nói: "Có thể, em muốn làm gì cũng đều có thể."
"Vậy anh đưa em về nhà anh đi, em không muốn ở khách sạn nữa."
"Được, đưa em về nhà."
Bản edit này chỉ được đăng tải duy nhất tại Wattpad -Cassey-. Tất cả những nơi reup khác đều chưa có sự cho phép.
Trần Chí Thanh lái xe đưa cậu về chỗ ở của mình. Đó là một biệt thự đơn lập có diện tích khoảng năm, sáu trăm mét vuông nằm trên đường Lâm Diệp, Xà Sơn. Toàn bộ khu biệt thự có diện tích vài nghìn mét vuông, còn chứa cả một khoảng sân vườn xinh đẹp. Đến tận khi tiến vào cổng biệt thự, miệng Tiêu Lâm vẫn chưa khép lại được.
Thật là... Anh ấy giàu tới cỡ nào vậy?!
Trần Chí Thanh liếc mắt nhìn rồi giơ tay giúp cậu khép miệng lại, kéo cậu vào trong.
Bên trong biệt thự trang hoàng thực đơn giản, tất cả đồ đạc đều mang ba gam màu chủ đạo là đen, xám, trắng, vừa khiêm tốn lại cao cấp, vô cùng phù hợp với phẩm vị của Trần Chí Thanh.
Tiêu Lâm dạo một vòng quanh biệt thự, cảm thán nói: "Thú vui của kẻ lắm tiền quả thực phàm nhân không thể nào tưởng tượng nổi!"
Trần Chí Thanh bật cười, xoa đầu cậu rồi dẫn cậu lên cầu thang, đi tới phòng ngủ trên tầng hai.
Phong cách trong phòng ngủ vẫn theo chủ nghĩa tối giản. Một chiếc giường đen tuyền, sàn nhà lát đá cẩm thạch trắng, phía trong cùng có một cửa sổ sát đất rất lớn, đứng ở đó có thể nhìn thấy dòng sông bên ngoài biệt thự.
Thực ra vừa rồi Tiêu Lâm đã phát hiện ra, tuy toàn bộ biệt thự được trang trí theo phong cách đơn giản nhưng bên trong lại bày biện rất nhiều chậu hoa, phần lớn là bách hợp hồng* và cát tường trắng.
*Bách hợp hồng: Hoa bách hợp có nguồn gốc từ Nhật Bản, sau này được du nhập sang Việt Nam vào năm 1945. Đây là loài hoa thuộc hoa Loa kèn (Liliaceae), tên tiếng anh là Lilium longiflorum Thunb. Ở Việt Nam, hoa này còn có cái tên như hoa huệ tây, hoa loa kèn, hoa lily.
Trương Mông từng nói với cậu từ lâu rằng Trần Chí Thanh thích hoa, thậm chí hắn còn mở một cửa hàng bán hoa trên đường Võ Khang, thế nên trong nhà hắn xuất hiện nhiều hoa như vậy cũng không phải chuyện kì lạ gì.
Nhưng không biết vì sao, trong lòng cậu lại dâng lên một loại cảm giác quái dị, huống chi cậu còn dị ứng phấn hoa.
Vì lý do đó nên từ nhỏ Tiêu Lâm đã không thích hoa cỏ, cũng chưa bao giờ chủ động đến gần những bông hoa có hương thơm, nhưng hương hoa trong biệt thự của Trần Chí Thanh thực sự quá nồng, mới ngửi một lát thôi cơ thể Tiêu Lâm đã bắt đầu ngứa ngáy.
Trần Chí Thanh dường như nhận ra sự khác thường của cậu. Hắn cúi người đến gần cậu, hỏi: "Sao vậy em? Không thoải mái ở đâu à?"
Cậu cắn môi nói: "Trần Chí Thanh, người em hơi ngứa."
Ánh mắt Trần Chí Thanh tối sầm xuống, ôm cậu vào lòng, véo mông cậu, nói: "Ngứa chỗ nào? Chỗ này? Hửm?"
"Không phải?" Giọng Trần Chí Thanh đã thấm đẫm dục vọng, khuôn mặt cậu nháy mắt đỏ bừng. Cậu đẩy Trần Chí Thanh ra, nói: "Thực ra... Em bị dị ứng phấn hoa.... Nơi này quá thơm, hay là em quay về khách sạn nhé."
"Em dám." Trần Chí Thanh giữ chặt tay cậu rồi kéo người vào lòng, dùng dọng nói trầm khàn cảnh cáo: "Em dám đi tôi lập tức đánh gãy chân em."
Hắn căn bản không cần đánh thì chân cậu đã mềm nhũn rồi.
Trần Chí Thanh bế cậu lên, vừa hôn vừa đưa cậu ra ngoài, "Phòng cho khách không có hương hoa, hôm nay em tạm thời ở đó. Ngày mai tôi bảo dì vứt hết hoa có mùi đi, ngoan ngoãn một chút."
Buổi tối hôm đó, lần đầu tiên bọn họ làm trong nhà Trần Chí Thanh. Trần Chí Thanh vẫn rất thô bạo nhưng cậu thích sự thô bạo này. Không biết từ lúc nào Trần Chí Thanh đã mang chiếc cà vạt cậu mua vào phòng tắm, rồi trong lúc cậu mơ mơ màng màng buộc nó vào một nơi cực kì khó tả.
Cậu bị hắn buộc đến phát khóc, gân cổ lên chất vấn Trần Chí Thanh: "Anh làm gì vậy?! Đây là quà em tặng anh, sao anh có thể dùng nó trói chỗ này của em hả?!"
Trần Chí Thanh ấn cậu xuống, trầm giọng nói: "Mai mua cái mới."
Cậu khóc lóc la hét: "Em không có tiền! Lão khốn nạn!"
"Tôi cho em." Giọng Trần Chí Thanh càng trầm hơn.
"Em không cần tiền của anh! Anh là cái đồ ——"
Những lời còn lại rốt cuộc cũng chẳng thể nói ra.
——
Editor:
- Xin ít vía để khi mua nhà tôi cũng có thể nói là tốn "một chút" tiền thôi.
- Mọi người có đoán được Trần Chí Thanh buộc cà vạt cào đâu không? Tôi mạn phép đoán là buộc vào ciu của Tiêu Lâm nhé.
"Được, đưa em về nhà."
* * *
Cậu được Trần Chí Thanh ôm lên giường, đuôi mắt vẫn phiếm hồng, giống như thật sự bị bắt nạt. Trần Chí Thanh ôm cậu, dịu dàng hôn lên khoé mắt cùng bờ môi cậu như vỗ về, an ủi.
Cậu nói: "Trần Chí Thanh, em vẫn không thể nhận nhà đâu, nhưng anh đừng nóng giận, nghe em giải thích được không?"
Trần Chí Thanh nhìn cậu: "Em nói đi, tôi nghe đây."
Cậu bò dậy, nằm lên người Trần Chí Thanh, nhìn vào mắt hắn với vẻ mặt nghiêm túc, tập trung: "Trần Chí Thanh, bình thường anh cho giày dép quần áo em có thể nhận. Dù sao sau đó anh cũng đều xé rách cả thôi, em cũng sẽ không cảm thấy áy náy, nhưng một căn nhà thì quá quý giá, em không thể nhận. Chúng ta quen biết nhau lâu đến thế, đều là em dùng tiền của anh, em không muốn mối quan hệ của chúng ta sẽ trở nên như vậy. Em muốn đường đường chính chính yêu đương với anh, chứ không phải là tình nhân để anh bao dưỡng."
"Anh có hiểu em nói gì không?" Cậu cẩn thận tiến lại gần, ôm lấy mặt Trần Chí Thanh rồi hôn lên.
Trần Chí Thanh giơ tay nhéo mi tâm, bất đắc dĩ thở dài: "Vì sao em lại cảm thấy tôi mua nhà cho em là đang bao dưỡng em. Tôi đang theo đuổi em, Tiêu Lâm, em không nhận ra sao? Tôi đang theo đuổi em."
Trần Chí Thanh kéo cậu vào lòng, nhéo má cậu, "Đàn ông khi theo đuổi người mình thích đều phải tốn một chút tiền, chuyện này không phải rất bình thường à? Tại sao em nhất định phải nghĩ theo chiều hướng xấu?"
Cậu chột dạ cúi đầu, lẩm bẩm: "Đó mà là "một chút" à? Rõ ràng là rất nhiều tiền mà!"
Trần Chí Thanh lại không cho là đúng, "Với tôi mà nói, đó chính là "một chút", cho nên em không cần cảm thấy có bất kì gánh nặng nào."
Cậu vẫn cúi đầu, không biết đang nghĩ gì. Trần Chí Thanh không muốn miễn cưỡng cậu, đang chuẩn bị đổi chủ đề thì cậu lại đột nhiên ngẩng đầu, khoé môi mang theo ý cười xán lạn.
Cậu dùng cả tay cả chân cưỡi lên người Trần Chí Thanh, ôm lấy mặt hắn rồi sáp lại gần.
Cậu nói: "Chờ đã, Trần Chí Thanh, anh vừa mới nói gì, người mình thích?"
Nụ cười trên mặt cậu ngày càng rạng rỡ, "Người anh thích là em sao? Là em sao? Trần Chí Thanh."
Trần Chí Thanh dường như bị nụ cười trên mặt cậu thiêu đốt. Hắn vươn tay che mắt cậu lại rồi dịu dàng đặt lên môi cậu một nụ hôn.
Trần Chí Thanh nói: "Ngoài em ra còn ai khác nữa. Vật nhỏ thích tra tấn người khác."
Cậu hét to một tiếng, dùng một tay ấn Trần Chí Thanh xuống dưới, rồi nhào lên gặm cắn môi hắn. Cậu thật sự quá hưng phấn, dùng đầu lưỡi nhỏ xinh hôn lung tung lên mặt Trần Chí Thanh, vừa hôn vừa lẩm bẩm "Lão yêu tinh! Lão già này! Muốn nghe anh nói một câu này thôi cũng khó khăn kinh khủng. Anh không nói gì, em chả chạy mất à."
Trần Chí Thanh để cậu tuỳ ý làm loạn, thỉnh thoảng lại véo mông cậu.
Cơ thể cậu mỏi rã rời, chẳng quậy được bao lâu đã ngoan ngoãn ghé lên người Trần Chí Thanh, nói: "Trần Chí Thanh, bây giờ chúng ta đang ở bên nhau sao?"
"Em nói xem." Giọng Trần Chí Thanh trầm khàn gợi cảm.
Cậu ôm hắn chặt hơn, nói: "Em có thể xem di động của anh không? Có thể yêu cầu anh báo cáo lịch trình hằng ngày không? Có thể vào nhà anh không? Em có thể mặc quần áo của anh rồi ôm anh ngủ như bạn trai của người khác không?"
Trần Chí Thanh bị giọng điệu trẻ con của cậu chọc cười, vỗ vỗ mông cậu, nói: "Có thể, em muốn làm gì cũng đều có thể."
"Vậy anh đưa em về nhà anh đi, em không muốn ở khách sạn nữa."
"Được, đưa em về nhà."
Bản edit này chỉ được đăng tải duy nhất tại Wattpad -Cassey-. Tất cả những nơi reup khác đều chưa có sự cho phép.
Trần Chí Thanh lái xe đưa cậu về chỗ ở của mình. Đó là một biệt thự đơn lập có diện tích khoảng năm, sáu trăm mét vuông nằm trên đường Lâm Diệp, Xà Sơn. Toàn bộ khu biệt thự có diện tích vài nghìn mét vuông, còn chứa cả một khoảng sân vườn xinh đẹp. Đến tận khi tiến vào cổng biệt thự, miệng Tiêu Lâm vẫn chưa khép lại được.
Thật là... Anh ấy giàu tới cỡ nào vậy?!
Trần Chí Thanh liếc mắt nhìn rồi giơ tay giúp cậu khép miệng lại, kéo cậu vào trong.
Bên trong biệt thự trang hoàng thực đơn giản, tất cả đồ đạc đều mang ba gam màu chủ đạo là đen, xám, trắng, vừa khiêm tốn lại cao cấp, vô cùng phù hợp với phẩm vị của Trần Chí Thanh.
Tiêu Lâm dạo một vòng quanh biệt thự, cảm thán nói: "Thú vui của kẻ lắm tiền quả thực phàm nhân không thể nào tưởng tượng nổi!"
Trần Chí Thanh bật cười, xoa đầu cậu rồi dẫn cậu lên cầu thang, đi tới phòng ngủ trên tầng hai.
Phong cách trong phòng ngủ vẫn theo chủ nghĩa tối giản. Một chiếc giường đen tuyền, sàn nhà lát đá cẩm thạch trắng, phía trong cùng có một cửa sổ sát đất rất lớn, đứng ở đó có thể nhìn thấy dòng sông bên ngoài biệt thự.
Thực ra vừa rồi Tiêu Lâm đã phát hiện ra, tuy toàn bộ biệt thự được trang trí theo phong cách đơn giản nhưng bên trong lại bày biện rất nhiều chậu hoa, phần lớn là bách hợp hồng* và cát tường trắng.
*Bách hợp hồng: Hoa bách hợp có nguồn gốc từ Nhật Bản, sau này được du nhập sang Việt Nam vào năm 1945. Đây là loài hoa thuộc hoa Loa kèn (Liliaceae), tên tiếng anh là Lilium longiflorum Thunb. Ở Việt Nam, hoa này còn có cái tên như hoa huệ tây, hoa loa kèn, hoa lily.
Trương Mông từng nói với cậu từ lâu rằng Trần Chí Thanh thích hoa, thậm chí hắn còn mở một cửa hàng bán hoa trên đường Võ Khang, thế nên trong nhà hắn xuất hiện nhiều hoa như vậy cũng không phải chuyện kì lạ gì.
Nhưng không biết vì sao, trong lòng cậu lại dâng lên một loại cảm giác quái dị, huống chi cậu còn dị ứng phấn hoa.
Vì lý do đó nên từ nhỏ Tiêu Lâm đã không thích hoa cỏ, cũng chưa bao giờ chủ động đến gần những bông hoa có hương thơm, nhưng hương hoa trong biệt thự của Trần Chí Thanh thực sự quá nồng, mới ngửi một lát thôi cơ thể Tiêu Lâm đã bắt đầu ngứa ngáy.
Trần Chí Thanh dường như nhận ra sự khác thường của cậu. Hắn cúi người đến gần cậu, hỏi: "Sao vậy em? Không thoải mái ở đâu à?"
Cậu cắn môi nói: "Trần Chí Thanh, người em hơi ngứa."
Ánh mắt Trần Chí Thanh tối sầm xuống, ôm cậu vào lòng, véo mông cậu, nói: "Ngứa chỗ nào? Chỗ này? Hửm?"
"Không phải?" Giọng Trần Chí Thanh đã thấm đẫm dục vọng, khuôn mặt cậu nháy mắt đỏ bừng. Cậu đẩy Trần Chí Thanh ra, nói: "Thực ra... Em bị dị ứng phấn hoa.... Nơi này quá thơm, hay là em quay về khách sạn nhé."
"Em dám." Trần Chí Thanh giữ chặt tay cậu rồi kéo người vào lòng, dùng dọng nói trầm khàn cảnh cáo: "Em dám đi tôi lập tức đánh gãy chân em."
Hắn căn bản không cần đánh thì chân cậu đã mềm nhũn rồi.
Trần Chí Thanh bế cậu lên, vừa hôn vừa đưa cậu ra ngoài, "Phòng cho khách không có hương hoa, hôm nay em tạm thời ở đó. Ngày mai tôi bảo dì vứt hết hoa có mùi đi, ngoan ngoãn một chút."
Buổi tối hôm đó, lần đầu tiên bọn họ làm trong nhà Trần Chí Thanh. Trần Chí Thanh vẫn rất thô bạo nhưng cậu thích sự thô bạo này. Không biết từ lúc nào Trần Chí Thanh đã mang chiếc cà vạt cậu mua vào phòng tắm, rồi trong lúc cậu mơ mơ màng màng buộc nó vào một nơi cực kì khó tả.
Cậu bị hắn buộc đến phát khóc, gân cổ lên chất vấn Trần Chí Thanh: "Anh làm gì vậy?! Đây là quà em tặng anh, sao anh có thể dùng nó trói chỗ này của em hả?!"
Trần Chí Thanh ấn cậu xuống, trầm giọng nói: "Mai mua cái mới."
Cậu khóc lóc la hét: "Em không có tiền! Lão khốn nạn!"
"Tôi cho em." Giọng Trần Chí Thanh càng trầm hơn.
"Em không cần tiền của anh! Anh là cái đồ ——"
Những lời còn lại rốt cuộc cũng chẳng thể nói ra.
——
Editor:
- Xin ít vía để khi mua nhà tôi cũng có thể nói là tốn "một chút" tiền thôi.
- Mọi người có đoán được Trần Chí Thanh buộc cà vạt cào đâu không? Tôi mạn phép đoán là buộc vào ciu của Tiêu Lâm nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.